"Hí...."

   Tiếng ngựa hí vang cả một khoảng trời. Một thanh đại đao không biết từ đâu ra mà chặn trước ngựa của Tuyết Linh làm nó sợ hãi, suýt nữa thì hất ngã luôn cả nàng. Nguyên Phong và Tru Liệt cũng nhíu mày không vui.

   Tuyết Linh chu môi bất mãn nhìn bọn người trước mặt. Không nhìn thì thôi chứ nhìn rồi nàng chỉ có thể phán cho bọn họ hai chữ: bèo nhèo! Thân người ốm yếu đích thị ăn không no, không đủ chất, thiếu máu! Khuôn mặt đã ngoài 40 tuổi phải nói.....là một đám lão ông a!

   - Đưa hết tiền của đây cho ta! - Tên cầm đầu nói nhưng trong mắt là vẻ sợ sệt.

   Tuyết Linh thở dài ngao ngán. Nàng tự hỏi đây là cướp hay sao? Cầm đao cầm còn không nổi huống chi đánh nhau? Hai tên bên cạnh nàng không giết bọn người này đã là may phước lắm rồi! Vì thế Tuyết Linh bèn từ bi hỉ xả nói:

   - Các bá bá! Ta thấy các vị tốt nhất nên rời khỏi đây đi. Nấu không đợi tên ôn thần bên phải ta. - Nàng chỉ vào Nguyên Phong rồi nói tiếp: - Hắn mà tức giận lên thì khổ. Mau mau, đi đi!

   Mấy tên kia nhìn nhau một cái, tuy bọn họ rất muốn đi nhưng......không được!

   Tên cầm đầu lại nói, nhưng lần này là lắp bắp:

   - Đừng.....đừng nhiều lời! Mau....mau đưa tiền cho ta.

   Tuyết Linh thở dài, nàng lấy túi tiền của mình ra đếm di đếm lại cuối cùng còn những năm mươi lượng. Cũng phải, từ lúc rớt xuống núi, nàng luôn xài tiền của bọn "nhà giàu" kia nên tiền nàng mang theo phòng hờ vẫn còn nguyên vẹn. Nàng nhìn bọn họ một chút lại nhìn túi tiền mình. Tuy nói giờ nàng là thái tử phi nhưng xuất thân thế kỉ 21 nàng đích thị là gái nhà nghèo. Vì thế nàng rất quý trọng từ đồng tiền này nhưng......những người này cần nó hơn nàng nếu không họ sẽ chết đói mất. Nhưng mà......nàng có nên đưa hay không?

   Tuyết Linh do dự một hồi rồi hô lên:

   - Bá bá! Chụp lấy! - Nàng thảy túi tiền kia qua tay tên cầm đầu rồi mỉm cười. Trong lòng nàng thầm nói: "Ây da, ông đi lẹ đi! Đừng để ta đổi ý, tiếc tiền. Mau lên đi a!"

   Hành động của nàng làm cho mọi người ở đó ngớ ra. Tay tên cầm đầu run run, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, gương mặt hắn không giấu nổi niềm vui mừng. Tru Liệt khó hiểu nói:

   - Đại tẩu, sao tẩu lại.......

   - Tru Liệt, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi lớn hơn ta một tuổi cứ gọi bình thường là được rồi, gọi ta là đại tẩu như vậy có phải là ta già quá không? Ta với tên Nguyên Phong này không là gì hết chẳng qua là làm vui lòng hoàng thượng thôi. - Tuyết Linh nhăn mày nói.

   Câu này làm cho Nguyên Phong thật sự nổi giận. Sao nàng cứ một mực không chịu nhân nàng là người của hắn chứ? Hắn lớn tiếng quát:

   - Linh nhi!

   - Quát cái gì? Ta hận ngươi với đám nữ nhân của ngươi còn không kịp nữa là. Ngươi yên tâm, An Tuyết Linh ta không phải là loại vong ân bội nghĩa. Một mạng ngày đó, ta sẽ trả cho ngươi. - Tuyết Linh lừ mắt nhìn hắn rồi xoay qua giải thích với Tru Liệt: - Ta đưa tiền cho họ đơn giản vì họ cần nó hơn ta. Được rồi chứ?

   Tru Liệt gật đầu nhưng trong lòng lại cứ lẩn quẩn câu nói: "Ta hận ngươi với đám nữ nhân của ngươi còn không kịp nữa là. Ngươi yên tâm, An Tuyết Linh ta không phải là loại vong ân bội nghĩa. Một mạng ngày đó, ta sẽ trả cho ngươi." Chẳng lẽ đám nữ nhân của đại ca ức hiếp, hãm hại nàng?

   Nguyên Phong có tức mà không xả được thế là hắn bèn xuống ngựa, rút Vô Thường kiếm ra hỏi:

   - Còn chưa chịu đi hay sao? Hay muốn ta tiễn?

   Hắn đúng là tức chết! Không có cách nào xả, hắn liền xem đám người này như bao cát thôi!

   Đám người kia sợ hãi, vừa chạy vừa kêu la:

   - Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. Chúng tôi đi ngay.

   Tất cả đều chạy đi hết nhưng lại có một tên vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Tuyết Linh còn tưởng tên này gan lắm chứ nhưng nàng đã lầm. Khi nàng nhìn xuống nơi hắn đứng lại thấy một vũng nước ở đấy! Trời ạ! Tên này sợ quá đã làm bậy ở nơi công cộng rồi!

   Tên kia nhanh chóng sợ hãi xách quần lên chạy.

   1s........2s........3s..........

   - Á hahahaha! Tên đó...tên đó.....Nguyên Phong giỏi thật! - Tuyết Linh trên ngựa ôm bụng cười lăn cười lộn. Nhưng câu nói của nàng cũng khiến cơn tức giận của Nguyên Phong trôi bớt đi phần nào. Còn Tru Liệt lại cứ sợ nàng ngã xuống ngựa. (Shizu: *mếu* đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà! Ta tủi thân quá huhuhu có ai làm bạn trai ta không?)

   Ba người lại tiếp tục xuất phát. Trời đã trưa rồi, nắng lại rất gắt khiến Tuyết Linh bực mình. Nàng xoay đi kiếm lại cũng chả có gì để che nắng. chuối cùng đành lấy kiếm vác bên người Tru Liệt chém đứt một cành cây nhiều lá làm dù. Tru Liệt và Nguyên Phong cũng không khá hơn gì bèn bắt chước làm theo nàng. Thế nàng mỗi người một cành, cắm sau lưng cho đỡ mỏi tay! (Shizu: =_=)

   Đi được một quãng không xa lắm lại có rất nhiều người xông ra chặn đường. Một nam nhân nói:

   - Cướp đây! Mau giao hết tiền bạc ra cho ta!

   Tuyết Linh tức giận. Lại cướp? Cướp gì hoài vậy? Nhưng khi nàng ngước mắt lên nhìn người đối diện mắt nàng lại sáng rỡ lên. Mỹ nam, là mỹ nam a!

   Nàng đánh gái xung quanh đồng bọn của mỹ nam này thì thấy rất nhiều người dễ nhìn. Chậc chậc, thật là uổng phí quá!

   - Các vị, Các ngươi làm cướp như vậy không thấy uổng phí nhan sắc của mình sao?

   Mọi người ngớ ra. Cái gì vậy? Bị cướp mà còn có thể nói những lời này? Chưa đợi mọi người định thần lại Tuyết Linh lại nói một câu làm họ sốc toàn tập:

   - Hay các ngươi về làm việc cho ta đ! Tiền lưng sẽ hậu hỉnh, được chứ? - Nhưng trong lòng nàng thầm thêm vào: "các ngươi có thể làm đồ chơi cho ta và mấy đứa bạn. Đỡ buồn nga! Ta sẽ từ từ tấy não, huấn luyện các ngươi hehehe"

   Đám cướp thật sự nói không nên lời. Mắt nhìn Tuyết Linh trân trân như sinh vật lạ à không như vậy còn nhẹ quá! Phải nói là quái vật mới đúng. Hôm nay bọn họ ra ngoài cướp không được gì lại gặp phải một nữ nhân điên khùng rồi!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương