Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch
-
Chương 22: Nếu như vậy
-Đừng lại gần tôi, nếu cậu không muốn gặp bất hạnh!!!
-ơ...ừ thế tớ để ở đây nhé! Nói xong cậu ta chạy vụt ra ngoài
Phong tiến lại gần nhặt bức thư lên:
-Sau giờ học, tại sân thượng, chúng ta nói chuyện rõ ràng, hà hà thú vị rồi đây...
________________Ta là đường phân cách thời gian___________________
Phong đã yên vị trên lan can sân thượng, khẽ nhắm hờ mắt, môi mọng nở nụ cười bí hiểm
Cộp.............cộp............cộp...........cộp............
-Cô đến trễ đấy! Cậu bỗng nhiên lên tiếng
-Hừ...Sao cậu biết là tôi? Là Hứa Văn Tĩnh
-Hừm...chuyện đó nói sau đi, hẹn tôi có việc gì? Phong vẫn nhắm hờ mắt
-Cậu....rất khác thường đó!
-Liên quan gì đến cô? Vào vấn đề chính đi!
-Chúng ta quyết đấu một trận công bằng!
-Hử? Quyết đấu sao?
-Nếu tôi thắng cậu phải tránh xa anh Minh ra!
-Nếu thua thì sao?
-Hả?
-Nếu cô thua thì phải lập tức cuốn gói ra khỏi cái trường này! ok?
-Hừm, thành giao!
-Là cô nói đấy! Nam Phong bất chợt mở mắt, lao nhanh tới chỗ Văn Tĩnh, cô ta nhất thời không kịp phản ứng, bị hạ ngay đòn đầu tiên, ấn ả vào tường:
-Tôi thực sự không muốn làm bị thương một cô gái xinh đẹp như cô a....vì vậy....chúng ta dừng lại nhé?
-Ha ha ha ha.... Tôi đã thua
-Ngay từ đầu cậu đã không phải đối thủ của tôi! Phong rời đi, tựa vào lan can, nhắm hờ mắt
-Tôi biết chứ, làm sao Hứa Văn Tĩnh tôi đây có thể thắng đại tiểu thư của Điệp gia chứ? Cô ta cười điên dại
-Biết rồi sao? Phong vẫn thờ ơ
-Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã thấy có gì đó là lạ, sau này điều tra mới biết...cậu là con gái...tất nhiên...cả bạn cậu cũng tương tự
-Thông minh đấy...
-Thực ra..ngày mai tôi sẽ sang mĩ du học
-....
-Trước khi đi...có lẽ tôi sẽ được ở bên Minh lâu một chút chăng?
-Đó là lí do cô thách đấu với tôi?
-Có lẽ...
-Ngu ngốc! Cho dù cô có chiếm được cậu ta bằng cách nào đi nữa, thì trái tim cậu ta mãi không thuộc về cô, Văn Tĩnh cô sẽ chỉ nhận được sự đau khổ mà thôi...chỉ có vậy...
-Tôi vốn đã không thể có được Minh....Tôi đã biết...từ rất sớm...
-...
-Lời muốn nói tôi cũng đã nói hết rồi... vậy tôi đi trước
Bóng lưng của cô ta lặng lẽ biến mất, thoang thoảng nỗi cô đơn mà mấy ai hiểu được...
cạch....
-AI????
Vụt... Bóng đen biến mất
-Con chuột nhắt này...cũng rất lớn mật....
***
-Chị! Cậu ta là con gái!
-...
-Làm sao bây giờ chị? Có nên khử ả không?
-Không cần vội, xem ra cuộc chiến sau này....sẽ rất thú vị đây...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook