Dì Tanaka bước vào phòng hắn, nhìn hắn thẫn thờ, như người mất hồn mà lòng đau thắt lại. Vừa nãy mang trà vào phòng khách của ông chủ , dì đã nghe được một cuộc nói chuyện.

-Ken, con …. – Dì nghẹn ngào, kìm nén nói đầy xót thương.

Hắn chỉ hờ hững liếc dì một cái, dì bước lại gần, ôm chặt hắn vào lòng, vuốt ve.

-Con của dì , con ngoan của dì. …. – Dì khóc to lên, như một người mẹ mất con, chua xót tận đáy lòng. Chuyện gì đang xảy ra thế? Chuyện gì thế này? Trời ơi. Thằng bé này nó có tội tình gì sao khi còn bé thì gia đình tan vỡ, bố mẹ đánh đập nhau rồi ly hôn, lớn lên thì bố nhồi nhét vào đầu toàn mafia, đến đâu cũng bị bạn bè chê cười, chán nản đến nỗi bỏ sang Việt Nam. Khi gặp được người con gái mình yêu tưởng hạnh phúc thì lại tổn thương như thế này. Chưa gì thì lại chuẩn bị làm vũ khí cho chính ba ruột mình.

-Con phải cẩn thận, biết chưa, biết chưa hả? – Dì dặn dò rồi đánh nhẹ vào người hắn yêu thương.

-Là ba con, phải không dì? - Hắn nhàn nhạt nói, mắt không chớp

-Phải cận thận, phải cận thận – Dì vẫn không kìm được nước mắt nói/

-Chẳng sao cả. Con mệt mỏi lắm rồi. Chết đi cũng được - Hắn bất cần, buông thả, chán nản nói.

-Đừng buông tay, đừng nản mà con.-Dì đột ngột xúc động nói.

-Buông tay gì? Con có níu gì đâu? - Hắn tựa hẳn người mình vào lòng dì, mỗi lúc hắn thế này, chỉ có dì mà thôi.

-Không được, không được như thế. Là hư đó con.

-Dì biết chuyện của ba con với gia đình Wilson không?

-Con biết rồi à? – Dì khẽ sửng sốt.

-Không gì cả. Chỉ biết là hiềm khích.

-Sắp rồi, sắp rồi…. Con hãy cẩn thận. – Dì nói giọng đầy lo lắng như một tai ương sắp ập đến.

-Sắp gì hả? Dì mau nói đi - Hắn bật hắn dậy. Hôm nay Kai đã xúc phạm ba hắn trước mặt hắn, hơn nữa, hai gia đình cứ như vậy hắn không biết phải đối mặt thế nào với nó.

-Thôi, dì đi nấu canh cho con. – Dì lảng tránh, bước ra ngoài.

-Con không ăn. Dì mau nói - Hắn càng điên tiết hơn, nóng nảy giữ dì lại.

-Thôi mà con … - Dì bịt miệng để không phát ra tiếng khóc, rút tay ra khỏi tay hắn.

-Dì xin con, đừng hỏi dì chuyện ấy nếu con không muốn dì chết.

-DÌ? CON KHÔNG HIỂU …. - Hắn tức tối quát lên nhưng chỉ nhận lại được tiếng cửa đóng lại.

Hắn đập tay vào đầu mệt mỏi, mở tủ ra, lấy lọ thuốc không nhãn mác giống lần trước, định dốc vào miệng thì lại nhớ đến nó. Nhưng hắn lập tức xua đi, còn đổ hết vào miệng gấp gáp hơn.

Thuốc ngấm vào cơ thể, cơn đau xoa dịu đi đáng kể dù chính hắn cũng biết rằng uống loại thuốc này cực kì có hại cho sức khỏe. Nó chỉ giúp hắn làm giảm cơn đau bây giờ còn nó sẽ hành hạ hắn những cơn đau sau này.

Hắn lững thững bước ra khỏi phòng, cùng lúc cũng nhìn thấy từ phòng khách của ba có vài vị lạ mặt nữa bước ra, hắn nép vào góc tường.

-Tôi mong chúng ta hợp tác, hành động thật nhanh – Ba hắn bắt tay mấy vị kia hồ hởi nói.

-Tôi cũng vậy, nhưng không thể đề phòng được đâu. Bên dưới gia tộc Wilson có một thế lực ngầm bí ẩn đến nỗi tôi chỉ biết rất lớn mạnh. - Một người trung niên già già đeo

kính nheo mắt lo lắng nói.

-Lão già đó sớm muộn đã biết trước thế nên hai đứa con đó thôi cũng khó đối phó rồi - Một người khác nói. -Nhất là thằng con trai mà hay gọi là Kai. Nó thâm hiểm, cáo già không kém gì đời trước - Giọng đầy toan tính.

-Lần trước ta cũng gặp rồi, quả nhiên rất đáng để chào đón – Ba hắn gật gù cười quỷ quyệt – Nhưng đừng lo, ông ta có thằng con trai thì tôi cũng có ha ha ha – Ba hắn không kìm được bật cười khanh khách ghê rợn.

-Tôi cũng nghe danh con trai ông lâu rồi. Mong rằng mọi chuyện thuận lợi

-Được. Quyết định vậy đi.

-Được. Chúng tôi về trước đây.

-Xin phép ông. Chúng tôi về.

-Vâng. Các ông về cẩn thận. Quản gia Lee. Tiễn khách. – Ba hắn vui vẻ hắn lên cao giọng gọi.

Hắn nhắm chặt mắt lại không tin những gì vừa diễn ra. không, gia đình nó và gia đình hắn nhất định sắp xảy ra loạn chiến, rốt cục là có chuyện gì nhưng điều hắn đau đớn hơn cả đó là hắn đã hiểu những gì dì Tanaka nói. Hắn đang bị chính ba ruột mình lợi dụng, người mà hắn luôn tôn kính, người máu mủ duy nhất với hắn đang lấy hắn làm vũ khí đối phó với gia tộc nhà nó. Hắn nhíu mày khổ sở, đôi mắt trùng xuống, tay ôm chặt lấy đầu từ từ trườn người ngã xuống đất. Tại sao? Tại sao lại đối xử tệ bạc với hắn như thế? Hắn đã ngầm biết ba hắn toan tính điều gì rồi.

Nỗi đau bị người con gái hắn yêu thương nhất bỏ rơi, nỗi đau bị ba ruột lợi dụng một lúc ập đến với hắn. Liệu có ai hiểu cho hắn được một phần không?

…….

Biệt thự chính của gia tộc Wilson.

Trong một căn phòng hoàng gia đặc biệt cao cấp, sang trọng. Ba mẹ nó đang ngồi trên ghế sofa đối diện anh em nó mười phần tức giận chưa nguôi phần nào.

-Việc đầu tiên. Cắt đứt mọi quan hệ với gia đình bẩn thủi ấy.- Ba nó trừng mắt giận dữ.

-Ba à. Tại sao thế? Con thực sự không hiểu. Tình bạn trong thế giới của con khó lắm mới có được. Cắt là cắt sao? – Kai không chịu nổi, khó chịu lên tiếng.

-Con biết gia đình ấy đã hại chúng ta thế nào không? Con biết sao bà nội con mất không hả? HẢ? – Ba nó càng ngày càng phẫn nộ

-Sao? Ba nói gì cơ? – Nó và anh cùng ngạc nhiên, ngẩng mặt lên.

-Không chỉ thế, gia đình bẩn thủi ấy hết lượt này đến lượt khác hãm hại chúng ta. Vì thế mà ông nội và ba mẹ đã rèn luyện, lập riêng cho các con một thế lực ngầm. Chứ nào có ai muốn các con dấn thân vào chỗ ấy? - Mẹ nó nhíu mày, giọng đều đều nói.

-Làm ơn hãy nói cho con biết chuyện gì đi. Đầu con đau đến phát điên đây – Anh vò đầu nhức nhối.

-Việc thứ hai. Các con hãy chú ý điều hành công ty cẩn trọng đi. Và quản lý “ chân đen “ ( thế giới ngầm ) thật tốt.

-Ông ta tính hành động tiếp sao? – Nó hỏi, lông mày chau lại.

-Việc đó là không phải nói rồi. Ông ta bao năm tìm chúng ta. Giờ tìm được. Ông ta tuyệt đối không bỏ qua đâu. - Mẹ nó nói

-Hừ, con thực sự đang nể mặt bạn con. Nhưng ông ta dám làm gì, con không thể giương mắt làm ngơ. Hơn nữa, con chỉ nghe ông ta là một ông trùm mafia chứ có gì to tát đâu – Kai vắt chân, thả lỏng người dựa vào nệm sau.

-Kai, cái tính này của con. Ta làm sao mới sửa được đây hả? – Ba anh không hài lòng, gắt lên.

-Con không biết giữa hai gia đình có mối thù hằn gì. Ba mẹ không nói. Con cũng không cần hỏi. Nhưng….. đụng đến gia đình chúng ta. Ba biết đụng đến gì không? Họ dám sao? – Anh ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt sắc lạnh, giọng chứa toàn mùi chết chóc. – Còn nữa, cái chết của bà nội, con mà biết ai. Thì con chẳng cần biết đó là ai nữa. – Anh

cười khẩy, mỉa mai. Ba mẹ anh đã muốn giấu, anh cố hỏi làm gì, chỉ cần biết là ai, thì anh chả quan tâm người đó có thể lực thế nào? Hợp đồng lớn với tập đoàn anh cỡ nào?

Là bố ai? Là ông nội ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương