Tam Công Chúa - Đại Tiểu Thư
-
Chương 39
Hôm nay tuyệt đối là một ngày cực kỳ náo nhiệt, trên phố một đoàn người kéo dài từ cổng thành đến giữa thành. Đi đầu là Vương tướng quân cửi trên lưng ngựa, một thân chiến giáp chân đạp chiến mã, lưng thẳng tắp.
Ông như một tượng đài trên cao, phía sau là các phó tướng cũng cửi trên lưng ngựa, các binh lính tay cầm thương đi giễu hành phía sau. Một đoàn người áo giáp chỉnh tề gương mặt nghiêm chỉnh mà đi.
Hai bên đường dân chúng tự giác nép vào nhường đường. Trong lòng họ Vương tướng quân là một đại anh hùng, giúp Mục triều thoát khỏi cảnh binh chiến loạn lạc.
Vương tướng quân trước hết là vào triều tiếp kiến. Sau một phen khen thưởng ông mới quay về Vương phủ. Từ sớm tất cả trên dưới Vương phủ đã đứng phía trước cửa chờ ông trở về.
Vương Tướng quân nhìn thấy thê nhi liền nhanh chân nhãy xuống ngựa, chạy nhanh đến họ. Cao Thải Ngọc dù là nhớ phu quân muốn chết, hai mắt đã ửng đỏ nhưng vẫn mạnh miệng " Mau đi thay y phục, áo giáp thải cứng làm đau ta "
Vương tướng quân nhìn kiều thê ngạo kiều mà vui sướng cười to " Được, được ta đi thay ngay"
Vương Tử Ngọc và Vương Hằng mỗi người một bên ôm lấy hai cánh tay phụ thân. Thân thiết một đường người một nhà cười nói vào trong, binh lính cũng được cho về nhà thăm gia quyến.
Một bàn ăn vô cùng phong phú chào đón Vương tướng quân. Một nhà 4 người vô cùng hài hòa. Vương tướng quân híp mắt cười không ngừng.
" Phu nhân ngày càng ngày càng đẹp ra đó, nấu ăn lại ngon nữa"
Cao Thải Ngọc hiếm khi đỏ mặt thẹn thùng. Tủ đệ Vương Tử Ngọc nhìn nhau cùng xoa xoa cá ht ay, xém chút sặc cơm trong miệng. Mẫu thân hai người thẹn quá hóa giận " Ăn cơm ăn cơm, thực bất ngôn"
Tỉ đệ họ cuối đầu ăn cơm, khóe môi không thể khống ch ếmà cong lên. Sau đó là bật cười nằm sắp xuống bàn, ôm bụng cười không ngừng, trong miệng còn đầy cơm. Nhìn thật không ra bộ dáng đại tiểu thư, thiếu gia chút nào.
" Ông xem đó, xem đó. Xem nhi tử nhi nữ của ông có chút nào là phép tắc không?! ". Cao Thải Ngọc không khỏi ghét bỏ nhìn họ nói.
Vương tướng quân vẫn cười hiền hòa " Ngọc Nhi, Hằng Nhi ăn cơn ăn cơm".
" À đúng rồi, vài ngày nữa đoàn sứ thẩn Tây Vực sẽ đến. Mọi người phải cùng ta đến phủ tam công chúa".
Cao Thải Ngọc không khỏi nhớ đến tiểu công chúa xinh xắn, tài năng mà bà từng gặp năm xưa. Nhìn nhìn đến tiểu bảo bối nhà mình không khỏi thở dài.
" Ngọc Nhi, đến lúc đó con phải kiềm chế tính tình không được gây sự với các tiểu thư khác". Cao Thải Ngọc không yên tâm mà dặn dò nữ nhi nhà mình.
Vương Tử Ngọc vẫn đang nhàn nhã ăn cơm, nghe mẫu thân gọi thì ngẩng đầu " Trừ khi bọn họ không chọc con, con nhất định sẽ không nhàm chán mà chạm họ".
" Tiểu bá vương của ta, đó là phủ công chúa. Nên thu liễm một chút". Vương tướng quân cũng dặn dò nàng một câu.
" Tuân lệnh tướng quân cùng tướng quân phu nhân"
Vương Hằng ở một bên cười thầm, tỉ hắn luôn là người đứng ra chịu trận. Một bữa cơm vui vẻ mà đi qua.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Vĩnh Hy một mình ngồi ở hậu viện, tiết trời đang chuyển sang thu lá trên cây dần chuyển vàng, cây Mộc Lan cũng là một mãnh đỏ rực. Gió dã se se lạnh. Nàng khoát trên vai trường bào trắng ngồi yên vị nơi đó, ánh mắt vô tình nhìn về nơi xa xăm.
Trong tay áo bàn tay vẫn vô tình hữu ý mà sờ sờ vòng ngọc nơi cổ tay, trong ánh mắt là vô vàn nhung nhớ cùng ủy khuất. Tên của người nọ vẫn không thôi xuất hiện trong tâm, ánh mắt lúc nàng ấy cho nàng biết sự thật càng như một mũi dao đâm vào tim.
Trong lòng nàng mắng thầm cái tên vô lương tâm đó, Vương Tử Ngọc nàng là thật sự không nhớ nàng chút nào sao? Là thật sự có thể từ bỏ nàng? Hay là đang trêu hoa ghẹo nguyệt dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ nào rồi.
Một cơn gió lạnh quét tới Vĩnh Hy xoa xoa cánh tay, chợt hoàn thần nàng tự cười bàn thân mình. Rõ ràng là chính nàng muốn từ bỏ, chuyện trái luân thường như vậy, sớm cắt đứt càng là cách tốt nhất.
Tự giễu cười cười, chuyện trọng đại trước mắt là hoàn thành tốt trọng trách phụ hoàng giao cho. Còn chuyện khác để sau này lại nhắc.
Một đêm không mộng, sáng hôm sau phủ tam công chúa nghinh đón vị khách không mời. Cao Viên Tuấn, công tử thừa tướng gia đến viện kiến.
Vĩnh Hy nghe người hầu vào báo, nàng nhẹ thở dài bảo họ tiếp đãi chu đáp nàng sẽ ra ngay. Tiểu Nguyệt hầu hạ nàng chải đầu trang điểm, trong lòng cũng âm thầm thở dài.
Thái độ của công chúa đối với Cao công tử và Vương công tử hoàn toàn trái ngược nhau, một bên công chúa là ân cần lưu luyến một bên lại là dùng lễ đối đãi. Có thể thấy rõ tâm công chúa nhà nàng là đặt ở đâu.
Nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hôm đó công chúa lại vội vàng rời đi, ngay cả gặp mặt chào tạm biệt vố công tử ấy cũng không có. Nàng cũng không có gan lớn đến mức hỏi tâm tư chủ tử, đành ôm lòng tò mò đến tận bây giờ.
" Công chúa hôm nay người thật đẹp". Tiểu Nguyệt sáng con mắt nịt nọt nàng.
Vĩnh Hy nhẹ cười cười ""Thật khéo nịn bợ"
Tiểu Nguyệt cũng đi theo cười " Muội là chân tâm thật ý"
" Được, được,,,,,, đi thôi để khách chờ lâu không hay"
Cao Viên Tuấn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, bộ dáng tuấn tú điềm đại, công tử nho gia nhìn qua rất được ý người thích. Vĩnh Hy công chúa vừa ra tới ánh mắt hắn đã sáng rực lên, tưởng chừng ánh mắt đó còn sáng hơn ánh sao.
Vĩnh Hy nhẹ cười, Cao công tử liền thi lễ vố nàng " Viên Tuấn tham kiến tam công chúa"
" Cao đại ca không cần câu nệ, mời ngồi".
Mấy tháng không gặp Cao Viên Tuấn cảm thấy nàng còn xinh đẹp động lòng người hơn trước đây khiến hắn càng đem lòng yêu thích, nàng là người hắn cầu đã lâu mà không được.
" Nghe nói công chúa hồi kinh đã lâu nhưng hôm nay Viên Tuấn mới có dịp đến thăm nàng, mong công chúa đừng trách"
" Cao đại ca đừng khách khí, Vĩnh Hy không dám nhận"
" Ta nghe nói 2 ngày nữa công chúa sẽ tiếp sứ thân tại hỏi của nàng, không biết người đã chuẩn bị đến đâu, có cần Viên Tuấn trợ giúp hay không? "
Hắn một bộ dáng thâm tình mà nói, Vĩnh Hy nhàn nhạt nhìn hắn một chút sau đó mới lễ phép trả lời " Đa tạ Cao đại ca có lòng, mọi thứ đã có hoàng huynh ta và gia nhân trong phủ lo liệu. Vĩnh Hy cũng không nhọc sức là mấy"
" Thϊếp mời ta đã nhận được, đến lúc đó sẽ cùng gia phụ đến sớm"
Vĩnh Hy cười cười không lên tiếng, ai nàng cũng sẽ dùng lễ mà đáp, cũng không thiên vị hay bất công với người nào.
Cao Viên Tuấn một bộ si mê nhìn nàng, không khỏi suýt xoa trong lòng. Nàng xinh đẹp động lòng người lại còn tài hoa hơn cả nam nhân. Nữ tử này thật quá thoát tục, phàm nhân như hắn liệu có thể chạm đến nàng.
Ông như một tượng đài trên cao, phía sau là các phó tướng cũng cửi trên lưng ngựa, các binh lính tay cầm thương đi giễu hành phía sau. Một đoàn người áo giáp chỉnh tề gương mặt nghiêm chỉnh mà đi.
Hai bên đường dân chúng tự giác nép vào nhường đường. Trong lòng họ Vương tướng quân là một đại anh hùng, giúp Mục triều thoát khỏi cảnh binh chiến loạn lạc.
Vương tướng quân trước hết là vào triều tiếp kiến. Sau một phen khen thưởng ông mới quay về Vương phủ. Từ sớm tất cả trên dưới Vương phủ đã đứng phía trước cửa chờ ông trở về.
Vương Tướng quân nhìn thấy thê nhi liền nhanh chân nhãy xuống ngựa, chạy nhanh đến họ. Cao Thải Ngọc dù là nhớ phu quân muốn chết, hai mắt đã ửng đỏ nhưng vẫn mạnh miệng " Mau đi thay y phục, áo giáp thải cứng làm đau ta "
Vương tướng quân nhìn kiều thê ngạo kiều mà vui sướng cười to " Được, được ta đi thay ngay"
Vương Tử Ngọc và Vương Hằng mỗi người một bên ôm lấy hai cánh tay phụ thân. Thân thiết một đường người một nhà cười nói vào trong, binh lính cũng được cho về nhà thăm gia quyến.
Một bàn ăn vô cùng phong phú chào đón Vương tướng quân. Một nhà 4 người vô cùng hài hòa. Vương tướng quân híp mắt cười không ngừng.
" Phu nhân ngày càng ngày càng đẹp ra đó, nấu ăn lại ngon nữa"
Cao Thải Ngọc hiếm khi đỏ mặt thẹn thùng. Tủ đệ Vương Tử Ngọc nhìn nhau cùng xoa xoa cá ht ay, xém chút sặc cơm trong miệng. Mẫu thân hai người thẹn quá hóa giận " Ăn cơm ăn cơm, thực bất ngôn"
Tỉ đệ họ cuối đầu ăn cơm, khóe môi không thể khống ch ếmà cong lên. Sau đó là bật cười nằm sắp xuống bàn, ôm bụng cười không ngừng, trong miệng còn đầy cơm. Nhìn thật không ra bộ dáng đại tiểu thư, thiếu gia chút nào.
" Ông xem đó, xem đó. Xem nhi tử nhi nữ của ông có chút nào là phép tắc không?! ". Cao Thải Ngọc không khỏi ghét bỏ nhìn họ nói.
Vương tướng quân vẫn cười hiền hòa " Ngọc Nhi, Hằng Nhi ăn cơn ăn cơm".
" À đúng rồi, vài ngày nữa đoàn sứ thẩn Tây Vực sẽ đến. Mọi người phải cùng ta đến phủ tam công chúa".
Cao Thải Ngọc không khỏi nhớ đến tiểu công chúa xinh xắn, tài năng mà bà từng gặp năm xưa. Nhìn nhìn đến tiểu bảo bối nhà mình không khỏi thở dài.
" Ngọc Nhi, đến lúc đó con phải kiềm chế tính tình không được gây sự với các tiểu thư khác". Cao Thải Ngọc không yên tâm mà dặn dò nữ nhi nhà mình.
Vương Tử Ngọc vẫn đang nhàn nhã ăn cơm, nghe mẫu thân gọi thì ngẩng đầu " Trừ khi bọn họ không chọc con, con nhất định sẽ không nhàm chán mà chạm họ".
" Tiểu bá vương của ta, đó là phủ công chúa. Nên thu liễm một chút". Vương tướng quân cũng dặn dò nàng một câu.
" Tuân lệnh tướng quân cùng tướng quân phu nhân"
Vương Hằng ở một bên cười thầm, tỉ hắn luôn là người đứng ra chịu trận. Một bữa cơm vui vẻ mà đi qua.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Vĩnh Hy một mình ngồi ở hậu viện, tiết trời đang chuyển sang thu lá trên cây dần chuyển vàng, cây Mộc Lan cũng là một mãnh đỏ rực. Gió dã se se lạnh. Nàng khoát trên vai trường bào trắng ngồi yên vị nơi đó, ánh mắt vô tình nhìn về nơi xa xăm.
Trong tay áo bàn tay vẫn vô tình hữu ý mà sờ sờ vòng ngọc nơi cổ tay, trong ánh mắt là vô vàn nhung nhớ cùng ủy khuất. Tên của người nọ vẫn không thôi xuất hiện trong tâm, ánh mắt lúc nàng ấy cho nàng biết sự thật càng như một mũi dao đâm vào tim.
Trong lòng nàng mắng thầm cái tên vô lương tâm đó, Vương Tử Ngọc nàng là thật sự không nhớ nàng chút nào sao? Là thật sự có thể từ bỏ nàng? Hay là đang trêu hoa ghẹo nguyệt dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ nào rồi.
Một cơn gió lạnh quét tới Vĩnh Hy xoa xoa cánh tay, chợt hoàn thần nàng tự cười bàn thân mình. Rõ ràng là chính nàng muốn từ bỏ, chuyện trái luân thường như vậy, sớm cắt đứt càng là cách tốt nhất.
Tự giễu cười cười, chuyện trọng đại trước mắt là hoàn thành tốt trọng trách phụ hoàng giao cho. Còn chuyện khác để sau này lại nhắc.
Một đêm không mộng, sáng hôm sau phủ tam công chúa nghinh đón vị khách không mời. Cao Viên Tuấn, công tử thừa tướng gia đến viện kiến.
Vĩnh Hy nghe người hầu vào báo, nàng nhẹ thở dài bảo họ tiếp đãi chu đáp nàng sẽ ra ngay. Tiểu Nguyệt hầu hạ nàng chải đầu trang điểm, trong lòng cũng âm thầm thở dài.
Thái độ của công chúa đối với Cao công tử và Vương công tử hoàn toàn trái ngược nhau, một bên công chúa là ân cần lưu luyến một bên lại là dùng lễ đối đãi. Có thể thấy rõ tâm công chúa nhà nàng là đặt ở đâu.
Nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hôm đó công chúa lại vội vàng rời đi, ngay cả gặp mặt chào tạm biệt vố công tử ấy cũng không có. Nàng cũng không có gan lớn đến mức hỏi tâm tư chủ tử, đành ôm lòng tò mò đến tận bây giờ.
" Công chúa hôm nay người thật đẹp". Tiểu Nguyệt sáng con mắt nịt nọt nàng.
Vĩnh Hy nhẹ cười cười ""Thật khéo nịn bợ"
Tiểu Nguyệt cũng đi theo cười " Muội là chân tâm thật ý"
" Được, được,,,,,, đi thôi để khách chờ lâu không hay"
Cao Viên Tuấn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, bộ dáng tuấn tú điềm đại, công tử nho gia nhìn qua rất được ý người thích. Vĩnh Hy công chúa vừa ra tới ánh mắt hắn đã sáng rực lên, tưởng chừng ánh mắt đó còn sáng hơn ánh sao.
Vĩnh Hy nhẹ cười, Cao công tử liền thi lễ vố nàng " Viên Tuấn tham kiến tam công chúa"
" Cao đại ca không cần câu nệ, mời ngồi".
Mấy tháng không gặp Cao Viên Tuấn cảm thấy nàng còn xinh đẹp động lòng người hơn trước đây khiến hắn càng đem lòng yêu thích, nàng là người hắn cầu đã lâu mà không được.
" Nghe nói công chúa hồi kinh đã lâu nhưng hôm nay Viên Tuấn mới có dịp đến thăm nàng, mong công chúa đừng trách"
" Cao đại ca đừng khách khí, Vĩnh Hy không dám nhận"
" Ta nghe nói 2 ngày nữa công chúa sẽ tiếp sứ thân tại hỏi của nàng, không biết người đã chuẩn bị đến đâu, có cần Viên Tuấn trợ giúp hay không? "
Hắn một bộ dáng thâm tình mà nói, Vĩnh Hy nhàn nhạt nhìn hắn một chút sau đó mới lễ phép trả lời " Đa tạ Cao đại ca có lòng, mọi thứ đã có hoàng huynh ta và gia nhân trong phủ lo liệu. Vĩnh Hy cũng không nhọc sức là mấy"
" Thϊếp mời ta đã nhận được, đến lúc đó sẽ cùng gia phụ đến sớm"
Vĩnh Hy cười cười không lên tiếng, ai nàng cũng sẽ dùng lễ mà đáp, cũng không thiên vị hay bất công với người nào.
Cao Viên Tuấn một bộ si mê nhìn nàng, không khỏi suýt xoa trong lòng. Nàng xinh đẹp động lòng người lại còn tài hoa hơn cả nam nhân. Nữ tử này thật quá thoát tục, phàm nhân như hắn liệu có thể chạm đến nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook