Tam Cô Nương Nhà Nông
-
Chương 29: Ý riêng
********
Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông cách ít nhà, lại tìm được chỗ khác, đúng là không xa mấy, cũng nói là 1 tệ 6 đồng. Mặt khác, Diêu Tam Tam nghe nói rằng ở bến Mã cũng có thu, hơn nữa còn thu luôn cá trê nhỏ, nhà ở bến Mã kia có ao lớn, cá nhỏ thu lại thả vào ao nuôi.
Nhưng đến bến Mã còn xa hơn mấy chục dặm đường, nên Diêu Tam Tam không định đi.
Dọc theo đường đi, hai chị em bàn nhau, người thu cá dạo trên trấn, trên cơ bản là 1 tệ 3 trở xuống. chênh lệch 3 đồng, nếu một phiên chợ, người thu dạo thu được một trăm cân, thì kiếm hơn 30 đồng.
Dĩ nhiên là không dễ gì thu được một trăm cân, nhưng năm sáu mươi cân thì tuyệt đối có thể bảo đảm, có thể kiếm 20 đồng tiền rồi, đối với dân chúng khi ấy mà nói, 20 đồng một ngày chính là thu nhập khả quan. Phương viên mười mấy dặm, ngày mở phiên chợ không giống nhau, người thu dạo cơ hồ mỗi ngày đều có nơi để thu, tính sơ thì một tháng có thể kiếm ba bốn trăm tệ.
Nhưng nếu Diêu Tam Tam muốn thu thì khác, cô thu trong thôn, kêu gọi mấy đứa nhỏ đi bắt, một ngày ít gì cũng thu được hai ba chục cân, năm ngày đưa đi một lần, cũng có thể kiếm 3 40 đồng! Một tháng ít gì cũng kiếm được 200 tệ. Phải biết, thu nhộng ve làm ra tiền, nhưng thời gian ngắn, trước sau chỉ hơn một tháng, nhưng thu cá trên, trừ mùa đông đóng băng, thì mùa nào cũng có thể thu.
“Thu đi!” Diêu Tam Tam vô cùng khí phách, vỗ tay một cái, “Dù sao cũng hơn ngồi không”.
Diêu Tam Tam trở về, hai chị lo làm cơm tối, cô dẫn Tiểu Tứ ra ngoài, thuận tiện tuyên truyền với đám trẻ trong thôn: thu cá trê, 1 tệ 2 đồng một cân, mọi người đi bắt đi, bán cho tôi lấy tiền tiêu.
"Đừng có nhỏ quá, nhỏ quá thì thả lại cho nó lớn tiếp đi." Diêu Tam Tam nói với đám trẻ, "Mọi người cũng đi tuyên truyền với mấy đứa khác với nhé, thừa dịp nghỉ hè, đều đi bắt cá trê để kiếm tiền đi."
Có một cô bé hơn mười tuổi nói: “Tam Tam, cậu dứt khoát dán tờ quảng cáo, không phải ai cũng sẽ biết sao?”.
Dán quảng cáo, việc này Diêu Tam Tam dĩ nhiên cũng từng nghĩ qua, nhưng trước mắt cô chỉ mới làm thử, không muốn gây động tĩnh quá lớn. Tiền vốn của cô không nhiều lắm, chỉ cần mấy đứa nhỏ bắt thôi đã đủ cho cô thu rồi. Lại nói, cả ngày hay nửa ngày trời chỉ bắt được chừng hai cân cá trê, tổng cộng có 2 tệ, cũng chưa chắc người lớn chịu làm.
Diêu Tam Tam cảm thấy, con nít bắt cá trê không thể kém người lớn, thứ cá trê này, luôn có thể bắt được, nhưng đừng ai mong một lúc bắt được nhiều. So với người lớn, thì Diêu Tam Tam càng nguyện ý giao thiệp với bọn trẻ hơn.
Thật ra thì Diêu Tam Tam cũng không lo lắng về bọn trẻ, trẻ con nông thôn, nhà gần kề đập nước, đều là ngâm trong nước mà lớn lên. Lại nói, thứ cá trê này chỉ sống ở rảnh nước nhỏ, chỗ nước sâu ngược lại khó thấy được nó. Nước sâu thiếu dưỡng khí, cá trê không thích ứng được.
Nói tóm lại, Diêu Tam Tam nghĩ ra kế hoạch lâu dài, liền định dựa vào mầm non trẻ nhỏ trong thôn này để thực thi.
Diêu Tam Tam vừa phát động bọn nhỏ, vừa cố ý chạy đi tìm Bào Kim Đông, nói với Bào Kim Đông là cô muốn thu cá trê.
“Anh Kim Đông, anh cũng giúp em tuyên truyền với mấy đứa nhỏ đi, giá tiền bằng trên trấn, còn tiết kiệm được công chạy đến đó bán. Anh phải tìm em để bán cá nha, em nhất định sẽ cho anh giá cao nhất”.
Tìm Bào Kim Đông, là Diêu Tam Tam có ý riêng. Trong thôn, Bào Kim Đông là người bắt cá trê bán trước tiên, có mấy đứa bé trai bị Bào Kim Đông kéo theo bắt cá trê, Bào Kim Đông bán cho cô, thì nhất định người khác cũng tới.
Bào Kim Đông nhìn cô, cười không ngừng, cô nhóc này, còn hứa hẹn cho mình giá cao nhất, còn biết dụ dỗ nữa chứ! Bào Kim Đông cười nửa buổi, mới nói:
"Em biết đường đi nước bước rồi hả? Vậy anh cũng muốn thu, có được không?"
Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông cách ít nhà, lại tìm được chỗ khác, đúng là không xa mấy, cũng nói là 1 tệ 6 đồng. Mặt khác, Diêu Tam Tam nghe nói rằng ở bến Mã cũng có thu, hơn nữa còn thu luôn cá trê nhỏ, nhà ở bến Mã kia có ao lớn, cá nhỏ thu lại thả vào ao nuôi.
Nhưng đến bến Mã còn xa hơn mấy chục dặm đường, nên Diêu Tam Tam không định đi.
Dọc theo đường đi, hai chị em bàn nhau, người thu cá dạo trên trấn, trên cơ bản là 1 tệ 3 trở xuống. chênh lệch 3 đồng, nếu một phiên chợ, người thu dạo thu được một trăm cân, thì kiếm hơn 30 đồng.
Dĩ nhiên là không dễ gì thu được một trăm cân, nhưng năm sáu mươi cân thì tuyệt đối có thể bảo đảm, có thể kiếm 20 đồng tiền rồi, đối với dân chúng khi ấy mà nói, 20 đồng một ngày chính là thu nhập khả quan. Phương viên mười mấy dặm, ngày mở phiên chợ không giống nhau, người thu dạo cơ hồ mỗi ngày đều có nơi để thu, tính sơ thì một tháng có thể kiếm ba bốn trăm tệ.
Nhưng nếu Diêu Tam Tam muốn thu thì khác, cô thu trong thôn, kêu gọi mấy đứa nhỏ đi bắt, một ngày ít gì cũng thu được hai ba chục cân, năm ngày đưa đi một lần, cũng có thể kiếm 3 40 đồng! Một tháng ít gì cũng kiếm được 200 tệ. Phải biết, thu nhộng ve làm ra tiền, nhưng thời gian ngắn, trước sau chỉ hơn một tháng, nhưng thu cá trên, trừ mùa đông đóng băng, thì mùa nào cũng có thể thu.
“Thu đi!” Diêu Tam Tam vô cùng khí phách, vỗ tay một cái, “Dù sao cũng hơn ngồi không”.
Diêu Tam Tam trở về, hai chị lo làm cơm tối, cô dẫn Tiểu Tứ ra ngoài, thuận tiện tuyên truyền với đám trẻ trong thôn: thu cá trê, 1 tệ 2 đồng một cân, mọi người đi bắt đi, bán cho tôi lấy tiền tiêu.
"Đừng có nhỏ quá, nhỏ quá thì thả lại cho nó lớn tiếp đi." Diêu Tam Tam nói với đám trẻ, "Mọi người cũng đi tuyên truyền với mấy đứa khác với nhé, thừa dịp nghỉ hè, đều đi bắt cá trê để kiếm tiền đi."
Có một cô bé hơn mười tuổi nói: “Tam Tam, cậu dứt khoát dán tờ quảng cáo, không phải ai cũng sẽ biết sao?”.
Dán quảng cáo, việc này Diêu Tam Tam dĩ nhiên cũng từng nghĩ qua, nhưng trước mắt cô chỉ mới làm thử, không muốn gây động tĩnh quá lớn. Tiền vốn của cô không nhiều lắm, chỉ cần mấy đứa nhỏ bắt thôi đã đủ cho cô thu rồi. Lại nói, cả ngày hay nửa ngày trời chỉ bắt được chừng hai cân cá trê, tổng cộng có 2 tệ, cũng chưa chắc người lớn chịu làm.
Diêu Tam Tam cảm thấy, con nít bắt cá trê không thể kém người lớn, thứ cá trê này, luôn có thể bắt được, nhưng đừng ai mong một lúc bắt được nhiều. So với người lớn, thì Diêu Tam Tam càng nguyện ý giao thiệp với bọn trẻ hơn.
Thật ra thì Diêu Tam Tam cũng không lo lắng về bọn trẻ, trẻ con nông thôn, nhà gần kề đập nước, đều là ngâm trong nước mà lớn lên. Lại nói, thứ cá trê này chỉ sống ở rảnh nước nhỏ, chỗ nước sâu ngược lại khó thấy được nó. Nước sâu thiếu dưỡng khí, cá trê không thích ứng được.
Nói tóm lại, Diêu Tam Tam nghĩ ra kế hoạch lâu dài, liền định dựa vào mầm non trẻ nhỏ trong thôn này để thực thi.
Diêu Tam Tam vừa phát động bọn nhỏ, vừa cố ý chạy đi tìm Bào Kim Đông, nói với Bào Kim Đông là cô muốn thu cá trê.
“Anh Kim Đông, anh cũng giúp em tuyên truyền với mấy đứa nhỏ đi, giá tiền bằng trên trấn, còn tiết kiệm được công chạy đến đó bán. Anh phải tìm em để bán cá nha, em nhất định sẽ cho anh giá cao nhất”.
Tìm Bào Kim Đông, là Diêu Tam Tam có ý riêng. Trong thôn, Bào Kim Đông là người bắt cá trê bán trước tiên, có mấy đứa bé trai bị Bào Kim Đông kéo theo bắt cá trê, Bào Kim Đông bán cho cô, thì nhất định người khác cũng tới.
Bào Kim Đông nhìn cô, cười không ngừng, cô nhóc này, còn hứa hẹn cho mình giá cao nhất, còn biết dụ dỗ nữa chứ! Bào Kim Đông cười nửa buổi, mới nói:
"Em biết đường đi nước bước rồi hả? Vậy anh cũng muốn thu, có được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook