Tam Cô Nương Nhà Nông
Chương 28: Đầu trọc nhỏ

Sự tồn tại của Tiểu Tứ, trước đó Diêu lão nãi đã biết, mà nếu Diêu lão nãi biết rồi, thì mấy người con khác của Diêu lão nãi cũng biết, dĩ nhiên, với bên ngoài thì nhất định phải giấu diếm, dẫu cho có vài người thân thích trong thôn từng âm thầm bàn tán với nhau, nhưng tối thiểu thì người trong nhà cũng sẽ không thừa nhận.

Cho dù có người đến nói với Diêu lão nãi, con cả nhà bà có một đứa con gái thứ tư đi chăng nữa, thì nhất định bà ấy cũng sẽ quả quyết đáp lại một câu: Ô hay, chuyện bịa đặt!

Nhưng hiện giờ Tiểu Tứ đã trở lại, đang ở trong nhà Diêu Liên Phát, dĩ nhiên sẽ có người nói đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liền tức giận, chạy tới nhà Diêu Liên Phát xem, lần này có vẻ đã khôn ra, biết rõ các cô gái sẽ không nghe lời bà ta, nên không nói gì, một câu cũng không nói, chỉ oán hận dậm chân một cái, dùng sức nhìn chòng chọc vào Tiếu Tứ, nhỏ giọng mắng mấy câu trong miệng, rồi xoay người đi mất.

Diêu Tam Tam biết, Diêu lão nãi trở về, nhất định sẽ tìm cách báo cho Diêu Liên Phát biết, thế nhưng, chuyện gì tới sẽ tới, nếu ba chị em đã giữ Tiểu Tứ lại, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tùy bà ấy đi thôi!

Ngược lại, chú hai đến thăm Tiểu Tứ, kéo tay Tiểu Tứ quan sát hồi lâu, móc ra 10 đồng nhét vào tay Tiểu Tứ, nói: “Tiếu Tứ, mua một bộ quần áo mặc đi, chú là chú hai, lần đầu thấy mặt, chú nghèo nên cũng không có tiền bạc để cho con. Lớn như vậy rồi, mà chưa được ăn một viên kẹo từ chú hai nữa”.

Tiểu Tứ còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, liền khước từ theo trực giác, Diêu Tam Tam ở một bên nói: “Tiểu Tứ, chú hai cho em, thì em nhận đi, chú hai thương em đó. Nhà chú hai không có con gái, về sau chúng ta lớn rồi, nhớ hiếu thuận chú hai”.

Chú hai nghe vậy liền toét miệng cười, nói: “Đó là đương nhiên, người khác mừng thọ, ăn sủi cảo con gái gói, chú hai già rồi mừng thọ, liền trông cậy vào mấy chị em bây làm sủi cảo cho chú ăn rồi”.

Lòng dạ chú hai coi như tốt, bình thường trong nhà cày ruộng, làm lụng, đều nhờ chú hai giúp đỡ, như chuyện Vương Tiểu Mãng chú hai cũng giúp đỡ tận tình, trong lòng Diêu Tam Tam cảm động và ghi nhớ hết, cha mẹ cô không có ở nhà, cho dù có muốn mạnh mẽ, có một số việc vẫn còn cần phải có người lớn giúp đỡ.

Nhìn lại nhà chú hai, thím hai nói chung có chút cậy mạnh không phân rõ phải trái, nhưng so với một nhà chú ba, Diêu Tam Tam vẫn nguyện ý thân cận với nhà chú hai hơn. Không phải cô xu lợi, mà là chú hai hiền hậu hơn, thứ hai là thực sự bị đời sống và hoàn cảnh ép buộc.

Lại có một chuyện nguy cấp nữa – Trên đầu Tiểu Tứ có chấy. Mới sớm tinh mơ, hai người lớn lo thức ăn cho heo, Diêu Tam Tam bắt cái ghế dài ở cửa, kêu Tiểu Tứ qua chải đầu cho nó. Tóc Tiểu Tứ thưa thớt, có hơi hoe vàng, chiều dài cũng thắt được bím tóc nhỏ rồi. Mới chải một cái, Diêu Tam Tam đã tinh mắt nhìn thấy trên tóc có gì cái gì đó nhỏ xíu trăng trắng, vội nói: “Không phải trứng chấy đấy chứ? Chị thấy tối em ngủ luôn gãi đầu”.

Đầy tóc ra, quả nhiên thấy trên tóc là một đám trứng chấy trắng. Diêu Tam Tam rất nhanh đã bắt được một con chấy đen bò trên da đầu, giơ ra cho Tiểu Tứ nhìn.

“Con chấy bự này cắn em nè, không ngứa sao được!”. Nói đoạn, Diêu Tam Tam dùng móng tay ép một cái, con chấp bị ép dẹp lép, móng tay lưu lại vệt máu đỏ. Bóp chết một con rồi, Diêu Tam Tam liền vạch tới vạch lui, tìm bắt chấy cho Tiểu Tứ. Mới bắt một chút, móng tay đã bẩn một mảng.

“Bà ngoại mắt kém, không thấy chấy để bắt, dùng lược dày, với thuốc diệt chấy cho em, nhưng chưa hết, bà ngoại bận rộn, nó lại nhiều lên. Tiểu Tứ nói rồi, lại không nhịn được đưa tay gãi.

Sớm hơn vài năm, trên đầu trên người trẻ con trong thôn, đều có rất nhiều chấy, lúc Diêu Tam Tam đi học, nữ sinh còn bắt chấy cho nhau trong giờ học. Nhưng ba chị em nhà họ Diêu thì không có chấy, thật ra thì nếu chịu khó tắm gội kỹ lưỡng thì dĩ nhiên sẽ không có chấy được.

Diêu Tiểu Cải thấy thế, liền bỏ lại thức ăn heo đang quấy, chạy vào nhà lục lọi nữa ngày, tìm được một cái lược dày, đưa cho Diêu Tam Tam, nói: “Mau mau chải cho nó, chịu khó tắm gội, chờ đến phiên chợ mua cho nó ít thuốc diệt chấy, mau mau trị cho nó, đừng để ba chúng ta cũng bị lây luôn”.

Diêu Tam Tam nghĩ, cô ngủ chung giường với Tiểu Tứ, sợ rằng đã thật sự lây chấy rồi, liền cười nói: “Muốn chải lược dày thì trước tiên em phải chải sạch em đã, không chừng em lây thật rồi”.

"Cái con nhỏ hư này! Tiểu Tứ, đạp chị tư hư của em một cái đi."

Tiểu Tứ tất nhiên sẽ không đạp Diêu Tam Tam, chỉ cúi đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, không nhịn được lại đưa tay lên gãi.

“Chị ba, em thấy trên đầu Tiểu Tứ, nhiều trứng chấy lắm, mỗi sợi tóc có tới mấy trứng, nằm rải rác khắp nơi, coi như có siêng gội siêng chải lược dày, thì cũng không thể trị dứt. Chẳng bằng…”. Diêu Tam Tam nhìn về phía Tiểu Tứ, cười không ngừng, “Chẳng bằng cho nó cạo trọc đi, trị hết ngay”.

“Con gái người ta, cạo đầu không khó coi hả?”. Diêu Tiểu Cải không tán thành.

“Vậy không phải nhanh hơn sao? Dù sao nó cũng còn nhỏ. Trị chấy xong rồi, còn có ai lây cho nó được nữa?” Diêu Tam Tam nói rồi, đứng trước mặt Tiểu Tứ, động viên nó: “Tiểu tứ, mình cạo đầu thôi, em nhìn tóc này của em nè, trên đó toàn là trứng chấy, thắt bím nhỏ cũng xấu, nếu không trị hết ngay lập tức, nó cắn em cả ngày lẫn đêm, ngứa ngáy chết mất, da đầu đều đã bị cắn bị thương hết rồi”.

Diêu Tiểu Đông nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Tứ, không bằng mình cạo sạch thật đi, dù sao em cũng còn nhỏ, cạo trọc cũng bình thường, trong thôn cũng có mấy con bé cạo đầu đấy”.

“Cái đó là người ta cắt húi cua, còn nó muốn cạo phải cạo sạch, con gái mà đầu trọc, khó coi lắm”. Diêu Tiểu Cải tiếp tục giữ nguyên ý kiến.

Diêu Tam Tam đẩy chị ba một cái, nói: “Tránh một bên nè, chỉ có chị là thích đẹp thôi, khỏe mạnh vệ sinh không quan trọng hơn đẹp hả?” Nói xong ngồi xổm xuống, tiếp tục dụ dỗ Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, em xem bây giờ là mùa hè, cạo trọc sẽ mát mẻ hơn, dễ tắm nữa. Lại nói giữa hè, vừa đúng phải đội mũ che nắng, chờ chị ra đường mua cho em một cái mũ đẹp, em đội mũ rồi, tóc sẽ mọc ra rất nhanh thôi, được không?”.

Tiểu Tứ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy em cạo đầu, chị mua mũ cho em, đừng nói với người khác nhe”.

Ăn sáng xong, Diêu Tam Tam phải đi sang nhà ông Tam hàng xóm mượn tông đơ cạo đầu, thật sự cạo cho Tiểu Tứ cái đầu trọc lốc trơn mượt, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Tứ, rất có cảm giác vui mừng. Diêu Tam Tam nhìn kiệt tác của mình, cười mãi.

Tóc cạo ra được, Diêu Tam Tam ném thẳng vào chậu nước, trông coi đến lúc số chấy kia chết hết. Cô lau sạch tóc vụn cho Tiểu Tứ, nhịn cười, nói: “Được rồi, sạch rồi đấy”.

Tiểu Tứ không nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu láng o của mình, mới nhớ ra, cái mũ của nó còn chưa mua được, vội vàng rửa sạch mặt mũi đầu cổ, trốn vào trong nhà.

Hôm sau phiên chợ, Diêu Tam Tam lên trấn, hôm nay cô giao ốc cho Dương Bắc Kinh, thuận tiện mua cho Tiểu Tứ một cái mũ. Với lại, trong lòng cô còn có việc khác.

Lần này Tiểu Tứ đến, điều đầu tiên mà Diêu Tam Tam nghĩ, vẫn là biện pháp làm ra tiền, hết cách rồi, thứ họ thiếu nhất chính là tiền. Bốn chị em, có tiết kiệm đi nữa cũng phải chi tiêu sinh hoạt. Lại nói, Tiểu Tứ cũng nên lên Tiểu học rồi, đầu thập niên 90, tiền thu nhập rất thấp, nói là giáo dục bắt buộc, nhưng mỗi lần giao học phí lại rất nhiều, học phí Tiểu học Trung học, còn cao hơn hai mươi năm sau.

Diêu Tam Tam mang ốc đến cho Dương Bắc Kinh trước, gặp Dương Quảng Châu cũng đang ở đây, cười ha hả hỏi Diêu Tam Tam: “Tam Tam tới rồi? Chị em không đi chợ chung sao?”.

Diêu Tam Tam biết anh ta có ý, liền nghịch ngợm hỏi: “Anh cả Dương hỏi chị nào của em?”.

Dương Quảng châu nghiêm trang nói: "Chị nào cũng được hết, đều được!"

CT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương