Tam Cô Nương Nhà Nông
-
Chương 25: Đi chợ
Bào Kim Đông đuổi tên hàng rong bới móc đi, Diêu Tam Tam lòng đầy cảm kích, vội vàng nói cảm ơn.
Bào Kim Đông không để ý, nói: “Ở cửa thôn mình, y dựa vào cái gì mà ngang ngược!”. Nói xong cái giỏ trong tay, “Tam Tam, Em thu nhộng hả? Anh đây bán cho em”.
Diêu Tam Tam đáp lời, nhộng ve của hai đứa nhỏ lúc nãy đang thu bị cắt ngang cũng không nhiều, hai đứa đều có chừng hơn ba chục con, trả tiền xong, lại nhìn nhìn Bào Kim Đông, Bào Kim Đông ngồi xổm xuống, đếm cho Diêu Tam Tam, tổng cộng một trăm mười hai con. Nhiều lắm đó, hắn làm sao mà bắt được nhiều như vậy chứ!
“Anh Kim Đông, anh thật đúng là nhộng tinh. Không đúng, hình như anh làm cái gì cũng giỏi!” Diêu Tam Tam thật lòng hâm mộ.
“Anh đi xa mà”. Bào Kim Đông lại nói với thiếu niên bên cạnh, “Em giữ lại ăn hả?”.
Người trong thôn bây giờ Diêu Tam Tam đã nhớ không ít, biết thiếu niên kia tên Bào Kim Lai, là em họ của Bào Kim Đông, con chú tư của hắn, Bào Kim Lai do dự một chút, nói:
"Bán năm chục con đi, em gái thích ăn cái này nhất, chừa lại một ít cho nó ăn."
Bào Kim Lai liền đếm ra năm chục con nhộng cho Diêu Tam Tam,còn dư lại chừng bốn mươi con, Bào Kim Lai giữ lại. Diêu Tam Tam tính sổ, trả cho Bào Kim Đông hai tệ 8 đồng, Bào Kim Lai 1 tệ 2 đồng.
Diêu Tam Tam kiểm lại, giờ cũng chỉ còn dư lại chừng 1 tệ, nghĩ không thể thu nữa, còn thu sẽ không có tiền trả người ta mất! Liền nói với một cô bé: “Tiền của chị không còn nhiều lắm, chỉ còn 1 tệ, sợ không thu của em được”.
Cô nhóc kia cười hì hì, nói: “Em bắt tổng cộng được hơn ba mươi con, đủ chứ?”.
Diêu Tam Tam nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đủ, lại thu thêm phần đấy, sau đó tắt đèn pin trong tay, không kêu người nữa. Bào Kim Đông và Bào Kim Lai vẫn còn đứng trước mặt cô, Bào Kim Đông có chút ngạc nhiên nhìn cô, nói:
“Không nhìn ra, nhóc con như em, lại rất giỏi làm việc này”.
Diêu Tam Tam cười cười, trong lòng nói, bắt buộc thôi, trong nhà có tiền tiêu được đi học, có người thương có người tiếc, có ai nhỏ tuổi lại nguyện ý chịu khổ kiếm vất vả? Như đã nói qua, nhà Bào Kim Đông nhiều con, nhớ không lầm thì là bốn anh em, trách nhiệm cũng có vẻ nặng, nếu không thì Bào Kim Đông cũng sẽ không bắt cá trê, bắt nhộng ve kiếm tiền.
“Em thu nhộng ve, đại khái có thể kiếm bao nhiêu tiền? Thu xong đi đâu bán?”. Bào Kim Đông lại hỏi.
“Ừm, dù sao cũng mạnh hơn em đi bắt nhộng, có thể tương đương với hai ba trăm con nhộng đó! Cần bán ở Niệm Thành, có người tiện đường mang đi giúp em”. Diêu Tam Tam cười hì hì nói, bây giờ cô tràn đầy cảm kích đối với Bào Kim Đông, hoàn toàn không muốn giấu diếm cho qua.
“Niệm thành, quá xa rồi, vậy anh không thể thu được”.
Bào Kim Đông lẩm bẩm, cùng Bào Kim Lai rời đi. Lại đợi thêm một lát, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng trở lại, tối nay họ cũng cầm đèn pin, Diêu Tiểu Đông được sáu mươi tám, Diêu Tiểu Cải được tám mươi bảy. Diêu Tiểu Đông thận trọng chững chạc, còn Diêu Tiểu Cải làm gì cũng mau lẹ.
“Lúc đầu em bắt một chút, ít, có ba mươi bảy con thôi”. Diêu Tam Tam nói. Ba chị em thu dọn về nhà, theo lẽ thường thì hai chị mang thùng, Diêu Tam Tam đi theo phía sau.
Tính sổ lại. Thu được ước chừng một ngàn năm trăm con, ba chị em ban ngày thì đào, ban đêm thì bắt, lần này, có thể kiếm được 17 18 tệ đây, ngày mai tiền vốn của cô lại gia tăng!
Còn người thu hàng rong kia, sau lần bị Bào Kim Đông dằn mặt một trận đó, về sau cũng coi như an ổn, đại khái là ý thức được mình đang ở địa bàn người ta, không nên quá mạnh mẽ!
Rồi sau đó, giá thu nhộng ở Niệm Thành giảm xuống, từ 3 tệ 3 hạ xuống 3 tệ mốt, 3 tệ 2, có mấy hôm chỉ còn 3 tệ. Có một ngày tên bán hàng rong kia lặng lẽ tìm đến Diêu Tam Tam, thương lượng hạ giá thu xuống 2 xu.
“Hạ giá xuống, người ta nhất định sẽ có ý kiến, tôi là người trong thôn, không thể thương lượng với mấy đứa nhỏ suốt ngày bán cho tôi được. 3 tệ cũng có thể kiếm được 5 đồng, mấy ngày nữa còn có thể tăng, tôi không xuống giá đâu, phải hạ thì anh tự hạ đi thôi”.
Tên hàng rong kia bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không có hạ giá, mấy ngày sau, giá tiền tăng trở lại 3 tệ 2.
Đương nhiên cũng không phải đều thuận lợi như vậy.
Ví dụ có một đợt, mưa to liên tiếp hai ngày, tối ngày đầu thu hơn hai ngàn con nhộng, không có cách nào đưa đi, mà dù có đưa, đoán chừng Dương Quảng Châu cũng không thể đội mưa đưa đến Niệm Thành! Lại không có tủ lạnh gì để bỏ vào, thứ nhộng này, ngâm nước lâu nó sẽ chết, đã chết thì dễ biến đen, còn có thể hư thối, Diêu Tam Tam dứt khoát, cùng hai chị xào ăn một đĩa to.
Mấy chục tệ, cũng không thể ăn hết, lại nói hơn hai ngàn con đó, ngươi có ăn cũng ăn không hết! Ba chị em không thể làm gì khác hơn là thay phiên nhau trực, cách hai giờ, vớt nhộng ve ra ngoài, nhìn nó sống lại, nhúc nhích, để nó nhúc nhích một lát, lại thả vào nước, còn thấy lâu không nhúc nhích, thì hết cách, vớt ra xào ăn thôi!
Giằng co hai ngày một đêm, cuối cùng còn dư lại gần một nửa, tạnh mưa đưa cho Dương Quảng châu bán. Diêu Tam Tam tính toán, được rồi, tổn thất hơn ba mươi đồng.
Đau lòng!
***Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn***
Diêu Tam Tam kiếm tiền, đếm đếm, tính tính, tính ra mặt mày hớn hở.
Thời gian nhộng ve xuất hiện không lâu, trước sau chỉ chừng một tháng, dần dần càng bắt càng ít, vài ngày sau đủ tiền vốn rồi, liền mỗi tối thu ba ngàn con, nhiều hơn nữa cô không thể thu nổi, Dương Quảng Châu mang tới Niệm Thành cho cô cũng không dễ dàng, mỗi ngày anh thu đến nửa đêm, mình cũng thu mấy ngàn con, sợ anh mang không được.
Cộng cả số nhộng ba chị em bắt, trong tháng này, họ kiếm đến 473 tệ lẻ mấy đồng.
"Nhiều quá! Tam Tam, đầu óc em quá sáng suốt, mới đó đã kiếm được nhiều tiền như vậy”. Diêu Tiểu Cải nhìn tiền, cười đến híp mắt.
"Không đúng chị ba, số tiền này, là ba người chúng ta cùng nhau kiếm."
“Chị cảm thấy Tam Tam càng ngày càng tinh ranh rồi, lá gan cũng lớn, trước kia chị con không dám cãi lại bà nội, còn thím ba nữa…” lòng Diêu Tiểu Đông vẫn còn sợ hãi, “Tam Tam lại không sợ”.
"Chị hai, chúng ta không thể sợ. Nhất là bà nội, không phải bà ấy đặc biệt xem thường chúng ta, ghét bỏ chúng ta đều là con gái sao? Mình phải mạnh mẽ hơn một chút, ai cũng không thể ức hiếp mình”. Diêu Tam Tam nhân cơ hội cổ động hai chị. Phụ nữ, phải có ý thức phấn đấu.
Diêu Tam Tam cảm thấy, hai chị cô tựa như bụi rậm, không phải là không thể thiêu đốt, mà dưới sự ảnh hưởng của Trương Hồng Cúc, nhẫn nhục chịu đừng thành quen, cái thiếu là mồi lửa để đốt lên ngọn lửa.
Ba chị em ngồi vây quanh một chỗ, cực kỳ kích động, 473 tệ, đối với ba chị em cô mà nói, nhất định là con số nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Phải biết, đầu thập niên 90, tiền lương bình thường của giáo viên, bác sĩ cũng chỉ có một hai trăm tệ đấy! Mới vừa tốt nghiệp Đại học đi làm ở đơn vị chính phủ, lương cơ bản cũng có hơn 100 tệ.
Nhưng mà, tiền lương đơn vị thấp, cũng không có nghĩa là đầu thập niên 90 khó kiếm tiền, kinh tế vẫn phát triển nhanh, đầu thập niên 90, buôn bán tốt hơn này nay nhiều.
Trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy, nên ba chị em cũng không dám nói ra ngòai. Ba người lặng lẽ ước định, có người hỏi, thì nói chỉ kiếm được mười mấy tệ, ai cũng không được nói ra, còn nghiêm túc móc ngoéo. Sau đó liền không nhịn được nhảy cẫng lên, thương lượng nên dùng số tiền này như thế nào -----.
Tiểu Đông: Trước giữ đủ 300 tệ, cho Tam Tam lên Trung học dùng.
Tam Tam: Không cần, chị, em nghe thầy giáo nói, nếu không ở lại trường, thì không đóng phí gì cả, học phí một học kỳ Trung học không đến 100 tệ. Nhà mình cách trường sáu đặm dường, em không trọ lại trường đâu.
Tiểu Đông: em phải mua vở mua bút, phải tốn tiền chứ? Lại nói còn đến ba năm!
Tam Tam: vậy cũng không dùng được. Về sau em còn có thể kiếm càng nhiều tiền hơn!
Tam Tam: đến phiên chợ chúng ta phải đi, mỗi người mua một bộ đồ mùa hè đã.
Tiểu Cải: Đúng, mùa hè cần thay đồ thường xuyên, chị cũng không đủ đồ để tắm rửa nữa.
Tam Tam: mua thêm chút thịt về ăn, đều đã mấy tháng rồi mình không mua thịt.
Tiểu Cải: Đúng, mua ít thịt ba chỉ. Mỡ nhiều quá ăn không được, mà chỉ có thịt nạc không thì ăn cũng không ngon.
. . . . . . . . . . . .
Ba chị em, kích động đến nỗi ngủ không ngon giấc.
"Chị nói này, mình phải cảm tạ hai anh em nhà họ Dương cho tử tế, thu nhộng ve làm ra tiền, sao mấy người khác không thu chứ? Tìm không ra đầu mối, không có xe máy, không có cách nào đưa đi, dù cho có xe, thì đổ xăng cũng cần tiền đấy! Số tiền này, đều bị giảm đi”. Diêu Tiểu Đông suy tư nói.
"Vậy, phải cảm ơn thế nào?" Diêu Tiểu Cải nói.
"Cảm ơn thế nào hả?" Diêu Tiểu Đông hỏi Diêu Tam Tam, "Tam Tam, em nói đi?"
“Về sau chúng ta vớt ốc cho anh ấy không cần lấy tiền! Lại nói, mỗi lần đưa nhộng ve đi, em đều ở lại chờ nhận tiền, em cũng giúp đỡ anh hai Dương làm việc, anh ấy còn thường nói trắng ra sai bảo em, phải phát tiền lương cho em đó!” Diêu Tam Tam nói rồi cười lên. “Không sao, hai người cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, cảm tạ cũng không nhất thời, trong lòng mình có tính toán là được”.
Đợi đến phiên chợ, ba chị em thật sự lên trên trấn, cắt hai cân thịt, mua vài thứ lặt vặt: gương tròn nhỏ, cặp tóc, cài tóc, một cây dao bếp, cặp xách mới cho Diêu Tam Tam; Diêu Tiểu Cải thích một chiếc vòng, nhìn rất đẹp mắt, cũng không biết là nhựa hay lưu ly, chỉ có năm đồng, ba chị em đều mua, trông rất thích.
Diêu Tiểu Đông suy nghĩ, bình thường hai em không được mua quà vặt, liền làm chủ mua hai cân bánh nướng dài Tam Tam thích ăn. Quả đào, dưa gang cũng mua hai cân.
Ba chị em, vô cùng vui vẻ đi về phía đông khu chợ, đến cửa hàng vải vóc quần áo, ba chị em bàn bạc, rốt cuộc là nên mua đồ may sẵn hay mua vải đây? Mua vải thì kinh tế, mà may sẵn thì đẹp.
“Mua đồ may sẵn đi, cắt vải khó khăn, tìm người may, cũng phải tốn tiền công”.
Diêu Tam Tam vừa nói, hai người lớn đều đồng ý, liền cùng nhau đi mua đồ. Ba chị em không để ý đến váy, váy kia không thực dụng, làm việc không thuận tiện, không bằng quần, quần vào thu cũng có thể mặc, váy thì không được. Mỗi người mua một cái quần màu xanh dương giống nhau.
Diêu Tam Tam nhìn trúng một chiếc áo ngắn đỏ tươi cho Diêu Tiểu Đông, kêu cô đi thử, Diêu Tiểu Đông mặc lên người, quả nhiên xinh đẹp, nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo non mịn của cô, mua!
Diêu Tiểu Đông ưng bụng một cái áo trắng chấm bi, bảo Diêu Tiểu Cải mặc thử, Diêu Tiểu Cải lại không thích.
“Em không thích màu quá sáng” Diêu Tiểu Cải chọn một cái màu xanh lá cây, Diêu Tam Tam nhìn thoáng qua, nói: “Không được đâu, trông người lớn quá, màu sắc cũng không đẹp lắm”.
Cuối cùng, Diêu Tiểu Cải chọn một chiếc áo ngắn màu nho. Cô luôn thích những màu sắc lạnh một chút.
Đến phiên Diêu Tam Tam, cũng không phải do chính cô làm chủ, hai chị nhất trí chọn cho cô một chiếc áo ngắn màu đỏ dưa hấu, cổ áo đính hai chiếc nơ xinh. Cô mặc vào lại cảm tháy quá đẹp quá nổi bật rồi.
"Đổi màu khác chịu bẩn hơn đi. . . . . ."
"Cái này đẹp rồi." Hai chị hoàn toàn không nghe cô, mua. Khi đó vật giá cũng rẻ tiền, áo ngắn vải gai, giá chỉ mấy đồng.
Ba cô gái rất vui vẻ, mua được đồ, vô cùng mừng rỡ, líu ríu như chim nhỏ.
Đi qua một gian hàng, ba chị em đều dừng lại. Đầy một sạp quần áo trẻ em, trẻ sơ sinh, lớn hơn một chút, cao lắm là bảy tám tuổi.
“Chị hai, cái áo màu hồng đó, Tiểu Tứ mặc nhất định rất đẹp”. giọng Diêu Tam Tam hơi nghẹn xuống, cô sống lại hai ba tháng rồi, nhà bà ngoại ở xa, còn chưa được gặp em tư.
"Chị hai, mua đi, Tiểu Tứ nhất định sẽ thích." Diêu Tiểu Cải cũng nói.
"Ừ, mua." Diêu Tiểu Đông liền nói với chủ sạp: "Lấy cái áo hồng xuống cho em xem một chút."
Áo ngắn thêu hoa trước ngực, rất đẹp mắt, vải vóc cũng mềm mại, Diêu Tiểu Đông nói chuyện giá cả với chủ sạp, mua rồi, suy nghĩ một chút, lại dứt khoát chọn một cái quần màu hồng. Rời khỏi gian hàng, Diêu Tiểu Đông nói nhỏ với hai em:
"Mình đi tìm cửa hàng, mua chút bánh ngọt, ba chúng ta đi thăm Tiểu Tứ một chút đi.
Bào Kim Đông không để ý, nói: “Ở cửa thôn mình, y dựa vào cái gì mà ngang ngược!”. Nói xong cái giỏ trong tay, “Tam Tam, Em thu nhộng hả? Anh đây bán cho em”.
Diêu Tam Tam đáp lời, nhộng ve của hai đứa nhỏ lúc nãy đang thu bị cắt ngang cũng không nhiều, hai đứa đều có chừng hơn ba chục con, trả tiền xong, lại nhìn nhìn Bào Kim Đông, Bào Kim Đông ngồi xổm xuống, đếm cho Diêu Tam Tam, tổng cộng một trăm mười hai con. Nhiều lắm đó, hắn làm sao mà bắt được nhiều như vậy chứ!
“Anh Kim Đông, anh thật đúng là nhộng tinh. Không đúng, hình như anh làm cái gì cũng giỏi!” Diêu Tam Tam thật lòng hâm mộ.
“Anh đi xa mà”. Bào Kim Đông lại nói với thiếu niên bên cạnh, “Em giữ lại ăn hả?”.
Người trong thôn bây giờ Diêu Tam Tam đã nhớ không ít, biết thiếu niên kia tên Bào Kim Lai, là em họ của Bào Kim Đông, con chú tư của hắn, Bào Kim Lai do dự một chút, nói:
"Bán năm chục con đi, em gái thích ăn cái này nhất, chừa lại một ít cho nó ăn."
Bào Kim Lai liền đếm ra năm chục con nhộng cho Diêu Tam Tam,còn dư lại chừng bốn mươi con, Bào Kim Lai giữ lại. Diêu Tam Tam tính sổ, trả cho Bào Kim Đông hai tệ 8 đồng, Bào Kim Lai 1 tệ 2 đồng.
Diêu Tam Tam kiểm lại, giờ cũng chỉ còn dư lại chừng 1 tệ, nghĩ không thể thu nữa, còn thu sẽ không có tiền trả người ta mất! Liền nói với một cô bé: “Tiền của chị không còn nhiều lắm, chỉ còn 1 tệ, sợ không thu của em được”.
Cô nhóc kia cười hì hì, nói: “Em bắt tổng cộng được hơn ba mươi con, đủ chứ?”.
Diêu Tam Tam nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đủ, lại thu thêm phần đấy, sau đó tắt đèn pin trong tay, không kêu người nữa. Bào Kim Đông và Bào Kim Lai vẫn còn đứng trước mặt cô, Bào Kim Đông có chút ngạc nhiên nhìn cô, nói:
“Không nhìn ra, nhóc con như em, lại rất giỏi làm việc này”.
Diêu Tam Tam cười cười, trong lòng nói, bắt buộc thôi, trong nhà có tiền tiêu được đi học, có người thương có người tiếc, có ai nhỏ tuổi lại nguyện ý chịu khổ kiếm vất vả? Như đã nói qua, nhà Bào Kim Đông nhiều con, nhớ không lầm thì là bốn anh em, trách nhiệm cũng có vẻ nặng, nếu không thì Bào Kim Đông cũng sẽ không bắt cá trê, bắt nhộng ve kiếm tiền.
“Em thu nhộng ve, đại khái có thể kiếm bao nhiêu tiền? Thu xong đi đâu bán?”. Bào Kim Đông lại hỏi.
“Ừm, dù sao cũng mạnh hơn em đi bắt nhộng, có thể tương đương với hai ba trăm con nhộng đó! Cần bán ở Niệm Thành, có người tiện đường mang đi giúp em”. Diêu Tam Tam cười hì hì nói, bây giờ cô tràn đầy cảm kích đối với Bào Kim Đông, hoàn toàn không muốn giấu diếm cho qua.
“Niệm thành, quá xa rồi, vậy anh không thể thu được”.
Bào Kim Đông lẩm bẩm, cùng Bào Kim Lai rời đi. Lại đợi thêm một lát, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng trở lại, tối nay họ cũng cầm đèn pin, Diêu Tiểu Đông được sáu mươi tám, Diêu Tiểu Cải được tám mươi bảy. Diêu Tiểu Đông thận trọng chững chạc, còn Diêu Tiểu Cải làm gì cũng mau lẹ.
“Lúc đầu em bắt một chút, ít, có ba mươi bảy con thôi”. Diêu Tam Tam nói. Ba chị em thu dọn về nhà, theo lẽ thường thì hai chị mang thùng, Diêu Tam Tam đi theo phía sau.
Tính sổ lại. Thu được ước chừng một ngàn năm trăm con, ba chị em ban ngày thì đào, ban đêm thì bắt, lần này, có thể kiếm được 17 18 tệ đây, ngày mai tiền vốn của cô lại gia tăng!
Còn người thu hàng rong kia, sau lần bị Bào Kim Đông dằn mặt một trận đó, về sau cũng coi như an ổn, đại khái là ý thức được mình đang ở địa bàn người ta, không nên quá mạnh mẽ!
Rồi sau đó, giá thu nhộng ở Niệm Thành giảm xuống, từ 3 tệ 3 hạ xuống 3 tệ mốt, 3 tệ 2, có mấy hôm chỉ còn 3 tệ. Có một ngày tên bán hàng rong kia lặng lẽ tìm đến Diêu Tam Tam, thương lượng hạ giá thu xuống 2 xu.
“Hạ giá xuống, người ta nhất định sẽ có ý kiến, tôi là người trong thôn, không thể thương lượng với mấy đứa nhỏ suốt ngày bán cho tôi được. 3 tệ cũng có thể kiếm được 5 đồng, mấy ngày nữa còn có thể tăng, tôi không xuống giá đâu, phải hạ thì anh tự hạ đi thôi”.
Tên hàng rong kia bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không có hạ giá, mấy ngày sau, giá tiền tăng trở lại 3 tệ 2.
Đương nhiên cũng không phải đều thuận lợi như vậy.
Ví dụ có một đợt, mưa to liên tiếp hai ngày, tối ngày đầu thu hơn hai ngàn con nhộng, không có cách nào đưa đi, mà dù có đưa, đoán chừng Dương Quảng Châu cũng không thể đội mưa đưa đến Niệm Thành! Lại không có tủ lạnh gì để bỏ vào, thứ nhộng này, ngâm nước lâu nó sẽ chết, đã chết thì dễ biến đen, còn có thể hư thối, Diêu Tam Tam dứt khoát, cùng hai chị xào ăn một đĩa to.
Mấy chục tệ, cũng không thể ăn hết, lại nói hơn hai ngàn con đó, ngươi có ăn cũng ăn không hết! Ba chị em không thể làm gì khác hơn là thay phiên nhau trực, cách hai giờ, vớt nhộng ve ra ngoài, nhìn nó sống lại, nhúc nhích, để nó nhúc nhích một lát, lại thả vào nước, còn thấy lâu không nhúc nhích, thì hết cách, vớt ra xào ăn thôi!
Giằng co hai ngày một đêm, cuối cùng còn dư lại gần một nửa, tạnh mưa đưa cho Dương Quảng châu bán. Diêu Tam Tam tính toán, được rồi, tổn thất hơn ba mươi đồng.
Đau lòng!
***Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn***
Diêu Tam Tam kiếm tiền, đếm đếm, tính tính, tính ra mặt mày hớn hở.
Thời gian nhộng ve xuất hiện không lâu, trước sau chỉ chừng một tháng, dần dần càng bắt càng ít, vài ngày sau đủ tiền vốn rồi, liền mỗi tối thu ba ngàn con, nhiều hơn nữa cô không thể thu nổi, Dương Quảng Châu mang tới Niệm Thành cho cô cũng không dễ dàng, mỗi ngày anh thu đến nửa đêm, mình cũng thu mấy ngàn con, sợ anh mang không được.
Cộng cả số nhộng ba chị em bắt, trong tháng này, họ kiếm đến 473 tệ lẻ mấy đồng.
"Nhiều quá! Tam Tam, đầu óc em quá sáng suốt, mới đó đã kiếm được nhiều tiền như vậy”. Diêu Tiểu Cải nhìn tiền, cười đến híp mắt.
"Không đúng chị ba, số tiền này, là ba người chúng ta cùng nhau kiếm."
“Chị cảm thấy Tam Tam càng ngày càng tinh ranh rồi, lá gan cũng lớn, trước kia chị con không dám cãi lại bà nội, còn thím ba nữa…” lòng Diêu Tiểu Đông vẫn còn sợ hãi, “Tam Tam lại không sợ”.
"Chị hai, chúng ta không thể sợ. Nhất là bà nội, không phải bà ấy đặc biệt xem thường chúng ta, ghét bỏ chúng ta đều là con gái sao? Mình phải mạnh mẽ hơn một chút, ai cũng không thể ức hiếp mình”. Diêu Tam Tam nhân cơ hội cổ động hai chị. Phụ nữ, phải có ý thức phấn đấu.
Diêu Tam Tam cảm thấy, hai chị cô tựa như bụi rậm, không phải là không thể thiêu đốt, mà dưới sự ảnh hưởng của Trương Hồng Cúc, nhẫn nhục chịu đừng thành quen, cái thiếu là mồi lửa để đốt lên ngọn lửa.
Ba chị em ngồi vây quanh một chỗ, cực kỳ kích động, 473 tệ, đối với ba chị em cô mà nói, nhất định là con số nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Phải biết, đầu thập niên 90, tiền lương bình thường của giáo viên, bác sĩ cũng chỉ có một hai trăm tệ đấy! Mới vừa tốt nghiệp Đại học đi làm ở đơn vị chính phủ, lương cơ bản cũng có hơn 100 tệ.
Nhưng mà, tiền lương đơn vị thấp, cũng không có nghĩa là đầu thập niên 90 khó kiếm tiền, kinh tế vẫn phát triển nhanh, đầu thập niên 90, buôn bán tốt hơn này nay nhiều.
Trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy, nên ba chị em cũng không dám nói ra ngòai. Ba người lặng lẽ ước định, có người hỏi, thì nói chỉ kiếm được mười mấy tệ, ai cũng không được nói ra, còn nghiêm túc móc ngoéo. Sau đó liền không nhịn được nhảy cẫng lên, thương lượng nên dùng số tiền này như thế nào -----.
Tiểu Đông: Trước giữ đủ 300 tệ, cho Tam Tam lên Trung học dùng.
Tam Tam: Không cần, chị, em nghe thầy giáo nói, nếu không ở lại trường, thì không đóng phí gì cả, học phí một học kỳ Trung học không đến 100 tệ. Nhà mình cách trường sáu đặm dường, em không trọ lại trường đâu.
Tiểu Đông: em phải mua vở mua bút, phải tốn tiền chứ? Lại nói còn đến ba năm!
Tam Tam: vậy cũng không dùng được. Về sau em còn có thể kiếm càng nhiều tiền hơn!
Tam Tam: đến phiên chợ chúng ta phải đi, mỗi người mua một bộ đồ mùa hè đã.
Tiểu Cải: Đúng, mùa hè cần thay đồ thường xuyên, chị cũng không đủ đồ để tắm rửa nữa.
Tam Tam: mua thêm chút thịt về ăn, đều đã mấy tháng rồi mình không mua thịt.
Tiểu Cải: Đúng, mua ít thịt ba chỉ. Mỡ nhiều quá ăn không được, mà chỉ có thịt nạc không thì ăn cũng không ngon.
. . . . . . . . . . . .
Ba chị em, kích động đến nỗi ngủ không ngon giấc.
"Chị nói này, mình phải cảm tạ hai anh em nhà họ Dương cho tử tế, thu nhộng ve làm ra tiền, sao mấy người khác không thu chứ? Tìm không ra đầu mối, không có xe máy, không có cách nào đưa đi, dù cho có xe, thì đổ xăng cũng cần tiền đấy! Số tiền này, đều bị giảm đi”. Diêu Tiểu Đông suy tư nói.
"Vậy, phải cảm ơn thế nào?" Diêu Tiểu Cải nói.
"Cảm ơn thế nào hả?" Diêu Tiểu Đông hỏi Diêu Tam Tam, "Tam Tam, em nói đi?"
“Về sau chúng ta vớt ốc cho anh ấy không cần lấy tiền! Lại nói, mỗi lần đưa nhộng ve đi, em đều ở lại chờ nhận tiền, em cũng giúp đỡ anh hai Dương làm việc, anh ấy còn thường nói trắng ra sai bảo em, phải phát tiền lương cho em đó!” Diêu Tam Tam nói rồi cười lên. “Không sao, hai người cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, cảm tạ cũng không nhất thời, trong lòng mình có tính toán là được”.
Đợi đến phiên chợ, ba chị em thật sự lên trên trấn, cắt hai cân thịt, mua vài thứ lặt vặt: gương tròn nhỏ, cặp tóc, cài tóc, một cây dao bếp, cặp xách mới cho Diêu Tam Tam; Diêu Tiểu Cải thích một chiếc vòng, nhìn rất đẹp mắt, cũng không biết là nhựa hay lưu ly, chỉ có năm đồng, ba chị em đều mua, trông rất thích.
Diêu Tiểu Đông suy nghĩ, bình thường hai em không được mua quà vặt, liền làm chủ mua hai cân bánh nướng dài Tam Tam thích ăn. Quả đào, dưa gang cũng mua hai cân.
Ba chị em, vô cùng vui vẻ đi về phía đông khu chợ, đến cửa hàng vải vóc quần áo, ba chị em bàn bạc, rốt cuộc là nên mua đồ may sẵn hay mua vải đây? Mua vải thì kinh tế, mà may sẵn thì đẹp.
“Mua đồ may sẵn đi, cắt vải khó khăn, tìm người may, cũng phải tốn tiền công”.
Diêu Tam Tam vừa nói, hai người lớn đều đồng ý, liền cùng nhau đi mua đồ. Ba chị em không để ý đến váy, váy kia không thực dụng, làm việc không thuận tiện, không bằng quần, quần vào thu cũng có thể mặc, váy thì không được. Mỗi người mua một cái quần màu xanh dương giống nhau.
Diêu Tam Tam nhìn trúng một chiếc áo ngắn đỏ tươi cho Diêu Tiểu Đông, kêu cô đi thử, Diêu Tiểu Đông mặc lên người, quả nhiên xinh đẹp, nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo non mịn của cô, mua!
Diêu Tiểu Đông ưng bụng một cái áo trắng chấm bi, bảo Diêu Tiểu Cải mặc thử, Diêu Tiểu Cải lại không thích.
“Em không thích màu quá sáng” Diêu Tiểu Cải chọn một cái màu xanh lá cây, Diêu Tam Tam nhìn thoáng qua, nói: “Không được đâu, trông người lớn quá, màu sắc cũng không đẹp lắm”.
Cuối cùng, Diêu Tiểu Cải chọn một chiếc áo ngắn màu nho. Cô luôn thích những màu sắc lạnh một chút.
Đến phiên Diêu Tam Tam, cũng không phải do chính cô làm chủ, hai chị nhất trí chọn cho cô một chiếc áo ngắn màu đỏ dưa hấu, cổ áo đính hai chiếc nơ xinh. Cô mặc vào lại cảm tháy quá đẹp quá nổi bật rồi.
"Đổi màu khác chịu bẩn hơn đi. . . . . ."
"Cái này đẹp rồi." Hai chị hoàn toàn không nghe cô, mua. Khi đó vật giá cũng rẻ tiền, áo ngắn vải gai, giá chỉ mấy đồng.
Ba cô gái rất vui vẻ, mua được đồ, vô cùng mừng rỡ, líu ríu như chim nhỏ.
Đi qua một gian hàng, ba chị em đều dừng lại. Đầy một sạp quần áo trẻ em, trẻ sơ sinh, lớn hơn một chút, cao lắm là bảy tám tuổi.
“Chị hai, cái áo màu hồng đó, Tiểu Tứ mặc nhất định rất đẹp”. giọng Diêu Tam Tam hơi nghẹn xuống, cô sống lại hai ba tháng rồi, nhà bà ngoại ở xa, còn chưa được gặp em tư.
"Chị hai, mua đi, Tiểu Tứ nhất định sẽ thích." Diêu Tiểu Cải cũng nói.
"Ừ, mua." Diêu Tiểu Đông liền nói với chủ sạp: "Lấy cái áo hồng xuống cho em xem một chút."
Áo ngắn thêu hoa trước ngực, rất đẹp mắt, vải vóc cũng mềm mại, Diêu Tiểu Đông nói chuyện giá cả với chủ sạp, mua rồi, suy nghĩ một chút, lại dứt khoát chọn một cái quần màu hồng. Rời khỏi gian hàng, Diêu Tiểu Đông nói nhỏ với hai em:
"Mình đi tìm cửa hàng, mua chút bánh ngọt, ba chúng ta đi thăm Tiểu Tứ một chút đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook