Tam Cô Nương Nhà Nông
Chương 13: Gặt lúa mạch

Gọi hồn, bảo là mê tín phong kiến, kỳ thực giống một loại phong tục tập quán hơn, dân gian có một số tập tục, luôn luôn có chút huyền bí mà khoa học hiện đại không thể giải thích rõ, có lẽ không thể nói ra lý luận gì, nhưng có lúc lại có thể quyết vấn đề một cách thần kỳ.

Có thể giải quyết vấn đề là được rồi!

"Người có ba hồn bảy vía, hồn vía trẻ nhỏ không vững, một khi bị hù dọa kinh sợ hay ghê sợ, liền rơi mất một hai hồn, rồi phát sốt ốm đau. Trẻ quá nhỏ, không thể tự tìm đường về nhà, ta kêu tên một lát, hồn phách nghe thấy, vội vàng trở lại là được rồi." Bà Tứ dong dài, tiện tay bưng chậu sành, nói: "Được rồi, gọi trở về rồi, đắp cái áo khoác mới nãy lên cho Tam Tam ngủ, chớ quấy rầy nó. Cả nhà con cùng ngủ đi, ta cũng phải về đây."

Diêu Tiểu Đông vội đắp áo khoác lên người Diêu Tam Tam, cùng Diêu Tiểu Cải tiễn bà Tứ ra ngoài, lúc trở vào, thấy Diêu Tam Tam đã mở mắt ra, nhìn hai chị cô mà cười.

"Cười cái gì mà cười! Em ngủ đi." Diêu Tiểu Đông trừng cô, Diêu Tam Tam đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, lúc này thật sự xoay người, mới đó đã ngủ say.

Cả đêm Diêu Tiểu Đông ngủ không yên, mấy lần đưa tay sờ soạng Diêu Tam Tam, mà đêm ấy Diêu Tam Tam lại ngủ hết sức yên ổn, không phát sốt nữa. Lòng Diêu Tiểu Đông tràn đầy vui mừng, bà Tứ quả nhiên thần kỳ! Nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, bắt Diêu Tam Tam uống thêm hai viên thuốc cảm nữa.

Hồn cũng đã gọi, thuốc cũng đã uống rồi, thì bất kể cái nào gây tác dụng, dù sao Diêu Tam Tam cũng đã khỏi, không phát sốt nữa. Trương Hồng Cúc cảm thấy thiếu bà Tứ một ân tình, một khi người nông dân thiếu nợ ân tình, thì mang hai gói đường trắng, hoặc là hai cân đào tô gì đấy, đến nhà họ ngồi một chút, nhưng hoàn cảnh nhà họ Diêu khó khăn, không có thứ gì để cảm tạ người ta.

(*)Bánh quy rắc hồ đào (hay còn gọi là quả óc chó), edit mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn, một loại thức ăn nhẹ quen thuộc, có các thành phần chính là trứng, bơ, bột mì.

Trương Hồng Cúc liền kêu Diêu Tiểu Đông: "Bà Tứ lớn tuổi, đây về sau mấy chị em con, bớt thời giờ đi gánh cho bà chút nước, phụ chút việc gì đấy, không thể quên ơn người ta"

Trương Hồng Cúc nói “quên ơn”, đại khái là chỉ sự vong ân.

(*)Từ gốc là “bạch” = quên ơn, vong ân.

Diêu Tam Tam tự dưng phát sốt một cách khó hiểu, lại khỏi một cách khó hiểu. Cô dành cả ngày chủ nhật đi vớt được một giỏ ốc, rồi nuôi bằng nước trong. Gần tới thi cuối kỳ, bài tập càng ngày càng nhiều, buổi chiều tan học, Diêu Tam Tam vội vã làm bài, phải làm ôn tập cho giỏi trước đã, mấy hôm nữa rảnh rỗi lại đi vớt ốc. Dù sao thì đầu bếp trẻ cũng chỉ cần một giỏ thôi.

Diêu Tam Tam cẩn thận xử lý số ốc kia xong rồi, chờ đến thứ Bảy, cắt bỏ đuôi, tranh thủ mang đến cho tiệm ăn vặt tiện lợi trước buổi tối, đầu bếp trẻ cụp mắt nhìn rồi đưa tay đảo một chút, nhìn qua nhìn lại, hình như rất hài lòng.

“Làm rất sạch, đây về sau, mỗi tuần đưa cho anh hai giỏ, đều phải chuẩn bị tốt như vầy, cứ tính theo năm đồng mà trả cho em chịu không?”

Diêu Tam Tam vội đồng ý: "Được mà, thứ bảy hoặc là chủ nhật, em nhất định sẽ mang tới."

Mùa Đông Xuân vốn nắng hạn, nào biết gần tới lúc gặt lúa mì, lại liên tục đổ mưa, mưa rơi tí tách xuống đất mấy ngày, trong ruộng lúa mì đều ngập nước cả, ngay sau đó lại nắng nóng hừng hực, lúa mì đầy đồng đã vàng hết.

Mạch chín trong một buổi, tằm già trong nhất thời.

Hơn nữa thứ lúa mì này, tính nết cũng nóng nảy hơn các loại hoa màu khác, ta nói đậu phộng đi, thu sớm hay thu trễ mấy ngày, đều không thành vấn đề; lại nói cây ngô đi, chỉ cần chín rồi, đỡ thân cây lên, ta hái cả một tháng, miễn không có ai đến trộm, thì để cho nó khô héo trong đất cũng chẳng sao.

Nhưng lúa mì thì không được, lúa mì chín rồi, bị phơi nắng gắt, nó sẽ "đứt đầu", cuống của các bông con rất nhỏ, phơi nắng khô vô cùng dễ gãy, bông con rớt xuống đất sẽ lãng phí không ít lương thực. Không chỉ “đứt đầu”, lúa mì mà chín quá, vỏ lúa khô đi, lúc ta cắt hơi động mạnh một chút là hạt đã rơi xuống bùn đất rồi.

Cho nên, nông thôn gặt lúa, đều phải chụp giật thời gian, không dám trễ nãi, gặt lúa mì xong, còn phải tranh thủ độ ẩm mà gieo hạt xuống, mùa lúa mì, tuyệt đối là mùa vụ bận rộn nhất, căng thẳng nhất.

Trường học cho nghỉ một tuần để gặt lúa, Trương Hồng Cúc đẻ non còn chưa qua tháng, ba chị em nhà họ Diêu đều theo Diêu Liên Phát xuống ruộng gặt lúa, cả mùa lúa mạch này, gặt đặc biệt vất vả, giẫm lên bùn đất mềm nhũn, gặt từng nhát từng nhát lưỡi hái, bó lúa mì lại, vác từng bó từng bó tới bờ ruộng. edit mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn Máy kéo, xe bò, hoàn toàn không thể tiến vào trong ruộng để kéo, gốc rạ nát nhừ rồi, bánh xe còn nghiền qua nữa, sẽ ép bùn đất thành một cái bánh cứng ngắc, không thể dễ dàng gieo trồng nữa.

Vác lúa mì tới bờ ruộng, chờ Diêu nhị thúc giúp một tay kéo về nhà. Lần trước Diêu Tam Tam đánh Nhị Văn, Diêu nhị thẩm nhìn thấy cô, vẫn luôn trợn mắt tức giận. Diêu Tam Tam nghĩ, kêu chú hai kéo lúa mì, không biết thím hai còn muốn nói lời lẽ khó nghe gì nữa đây!

(*)Mấy cái vụ Diêu nhị thúc, Diêu nhị thẩm không được việt hóa này toai đã giải thích ở mấy chương đầu rồi nghen bà con.

Đến trưa thì Diêu Tam Tam ngừng lưỡi hái, về nhà chuẩn bị cơm trưa. Cô nhanh tay nhanh chân gói một nồi bánh bao nhân bí rợ, dùng bột lên men thì rất tốn công, bột cô dùng là bột mì chưa lên men, gói bánh bao thoạt nhìn khó khăn, thật ra thì bớt được việc vừa phải nấu cơm vừa nấu đồ ăn, lại thuận tiện để đưa đến ruộng. Mang thứ này đến ruộng ăn có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Gặt lúa mạch là thời đểm bận rộn nhất trong một năm, lao động quá nặng, ăn uống là điều tiên quyết không thể thiếu, phải ăn đồ ăn có thể dằn tốt cơn đói mới đáp ứng nổi việc lao động chân tay cường độ cao. Thế nên vào lúc này, nhà nhà đều chuẩn bị đồ ăn ngon.

Bánh bao ra nồi, Diêu Tam Tam lấy lồng đựng xong rồi, lại xách một bình nước, vội vàng mang ra đồng. Ruộng của ba anh em nhà họ Diêu đều liền kề nhau, Diêu Tam Tam đi tới bờ ruộng, xa xa đã nhìn thấy hai nhà chú hai, chú ba đang ngồi ăn cơm trên đất rồi.

Nhị Văn Tam Văn đều không làm việc, Diêu lão nãi trong nhà làm đồ ăn xong, hai đứa nó xách bình tới đưa cơm đưa nước. Lúc gặt lúa mì, Diêu lão nãi không xuống ruộng, mà ở nhà nấu cơm cho con thứ hai thứ ba, trông sân, phơi lúa, dù sao cũng nhẹ nhàng hơn. Nhà Diêu Liên Phát cũng từng muốn được bà giúp, nhưng Diêu lão nãi lại nói rằng: mấy đứa con gái nhà mày, nấu có chút cơm còn đợi tao ra tay hả?

Con trai không cần vào nhà bếp, con gái phải xoay quanh bệ bếp, Diêu lão nãi xem đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

(*)Thiên kinh địa nghĩa là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

Diêu Đại Văn cũng mười lăm tuổi rồi, cũng giơ lưỡi hái lên gặt lúa rồi, chẳng qua Diêu Đại Văn làm việc nhẹ nhàng, chỉ là làm dáng chút đỉnh, Diêu Tam Tam cắt sáu luống lúa mì thì Diêu Đại Văn còn chưa cắt được một luống.

"Cha ơi, ăn cơm." Diêu Tam Tam hô gọi một tiếng, Diêu Liên Phát ném lưỡi hái xuống, hỏi một câu: "Làm cái gì ăn?"

"Bánh bao bột mì không lên men." Diêu Tam Tam để giỏ xuống, kêu chị hai chị ba ăn cơm, Tam Văn ở đầu trên cạnh đó nghe thấy, lập tức kêu lên: "Mẹ, con muốn ăn bánh bao."

"Lại ăn nè." Diêu Liên Phát sai: "Tam Tam, lấy trước cho Tam Văn một cái, Nhị Văn một cái."

Tam Văn đã vui mừng chạy tới, Diêu Tam Tam đành đưa cho nó một cái bánh bao, Nhị Văn nhìn Diêu Tam Tam, hừ một tiếng, không có đi qua. Tự nó không qua, Diêu Tam Tam dĩ nhiên sẽ không đưa cho nó, dù sao cô cũng chẳng phải con nít mà phải không? Nhị Văn không tới, Trụ Tử nhà chú ba lại tới rồi, không hề khách sáo, tự tiện lấy bánh mà ăn. Trụ Tử cắn bánh bao trong miệng, nói năng không rõ: "Bánh bao nhân bí, Chị Tam, chị gói ngon hơn chúng em, mẹ em gói bánh không có ngon bằng chị”.

Tam Văn rất nhanh đã nuốt xong cái bánh, đưa tay về phía Diêu Tam Tam: "Em còn muốn."

"Em ăn nữa, tụi chị sẽ không đủ ăn." Diêu Tam Tam bất đắc dĩ nói. Diêu Liên Phát đảo mắt nhìn cô, nói: “Tam Văn nó nhỏ, mày không có ăn cũng phải nhường nó ăn trước." Tam Văn nghe, cười hì hì thò tay vào rổ lấy một cái bánh, há to mồm cắn ngay một cái, giống như ra oai cho Diêu Tam Tam nhìn.

Tam Văn này cũng mười tuổi rồi, lượng cơm ăn dĩ nhiên cũng không nhỏ, còn Trụ Tử hơn tám tuổi, cũng ăn hết hai cái bánh bao, chỉ sợ thật sự không đủ cho nhà mình, thời điểm gặt lúa này, nhất định nhà nó cũng làm thức ăn ngon, vậy mà còn đến ăn đồ nhà người khác, chẳng phải là bản tính thích hưởng lợi ư? Chẳng trách có câu cơm nhà người ta mới thơm. Bây giờ Diêu Tam Tam đang lo, chốc nữa không đủ ăn thì biết làm sao?

Diêu Hồng Hà nhà thím ba cũng tới gặt lúa, Trụ Tử theo xuống ruộng, chỉ dắt trâu đưa nước, Diêu lão nãi sợ nó bị ăn nắng đen da, cho nó đội một cái nón rộng vành của người lớn, trông từ xa cứ như một cây nấm lớn.

Đang ăn cơm, Diêu tam thẩm cầm bánh rán cuộn trong tay bước qua, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải rửa tay trở lại, mới vừa uống chút nước, Diêu Tam thẩm nhìn chằm chằm Diêu Tiểu Đông, cười híp mắt nói với Diêu Liên Phát: "Anh cả, người tôi nói đó, anh đã nhìn qua chưa?"

"Vẫn chưa." Diêu Liên Phát nói rồi cũng nhìn Diêu Tiểu Đông một cái, Diêu Tiểu Đông cúi đầu ăn cơm, còn Diêu Tam Tam nghe thấy lại để ý.

"Lời nói của tôi anh không tin, anh nói xem hai nhà chúng ta là quan hệ gì, tôi còn không nghiêng về bên anh sao?" Giọng nói của Diêu tam thẩm hơi eo éo, "Vậy anh mau nhìn qua đi, thấy thích hợp thì gặp mặt. Người đầu kia vẫn chờ tôi đáp lời đó!"

"Được rồi, qua mấy ngày bận rộn này đã."

Diêu Tam Tam nghe thấy, thật sự muốn chọn rể cho Diêu Tiểu Đông rồi hả? Diêu Liên Phát tất nhiên là nói với bên ngoài muốn chọn rể, ông nói vậy, thì đương nhiên có người muốn làm mối, thím ba xưa nay biết ăn nói, người chết cũng có thể nói thành sống, không biết bà ấy giới thiệu dạng người gì, lời thím ba cô nói, tin được mấy phần đây?

Diêu Tam Tam nhìn Diêu Tiểu Đông một chút, Diêu Tiểu Đông cam chịu cúi thấp đầu, cầm bánh bao trong tay mà thật lâu chưa cắn một miếng, xem ra trong lòng đã rõ. Diêu Tam Tam không nhịn được lo lắng, chị hai mới mười sáu, mặc kệ đối phương là ai, thì chuyện chọn rể này cũng thật sự không nên.

* * *

Diêu Tam Tam lo lắng về Diêu nhị thẩm đúng là không thừa, đến chiều, lúa mì đã chất đống ở hai đầu bờ ruộng của mỗi nhà, Diêu Nhị thúc kéo của nhà mình trước, rồi lại giúp Diêu tam thúc chất lên xe, chờ ông ta dắt xe trâu đi tới đống lúa nhà Diêu Tam Tam, Diêu nhị thẩm liền kiếm chuyện nói.

"Trâu này mệt nhọc cả ngày rồi, ông dùng, anh ta cũng dùng, dùng cái là không nghỉ, không phải của nhà mình đương nhiên không tiếc, gia súc nhà ai mà người đó không tự đau lòng?"

Diêu Liên Phát cúi đầu không lên tiếng, Diêu Nhị thúc bực mình mắng vợ: "Cô im lặng một chút có được hay không? Nhà anh cả không có gia súc, dùng trâu nhà chúng ta, mạ đậu phộng, rơm lúa mì nhà anh ấy thu chẳng phải đều cho chúng ta nuôi trâu rồi sao?"

“Đó là mùa đông, tới mùa hè, cả ngày tôi cắt cỏ xanh cho trâu ăn, có ai giúp tôi không hả? Mỗi ngày tôi cắt một bao cỏ lớn, dễ dàng lắm sao?" Diêu Nhị thẩm bỗng nhiên lớn giọng nói: "Tiểu Đông, Tiểu Cải, mấy đứa bây, ở không không có chuyện làm thì đến cắt cỏ cho tao."

"Thím hai, chị hai chị ba xuống ruộng nhổ cỏ, trừ mớ cỏ mỏ vịt cho heo ăn, mấy thứ cỏ khác, không phải chị hai đều đưa cho thím nuôi trâu hết rồi sao?" Diêu Tam Tam ôm một bó lúa mì lên xe trâu, tiện tay chỉ Nhị Văn, "Mai mốt kêu Nhị Văn Tam Văn dắt đi thả, thì thím khỏi cần cắt cỏ nữa rồi."

(*)Cỏ mỏ vịt: Rau mác.

Diêu Nhị thẩm quệt miệng nói: "Nhị Văn Tam Văn còn phải đi học, lại nói con trai nghịch ngợm, sẽ không làm việc, mày còn trông nó làm gì? Nhà mày con gái nhiều, thì làm nhiều một chút không được à?"

"Thím hai, chị em tụi con đông đúc, vậy lúc nhà thím đập lúa, gieo hạt, không phải là do tụi con đi giúp ư?" Diêu Tam Tam cười cười nói, "Bằng không, chuyện đập lúa chẳng hạn, thím và chú hai hai người có thể làm nổi ư?"

"Được rồi được rồi, làm cả ngày trời, còn chưa đủ làm mệt cái miệng của bà nữa hả?" Diêu Nhị thúc quát một tiếng, một mặt là anh em ruột, mặt khác, nhà ông ta và nhà Diêu Tam Tam, chính là giúp đỡ lẫn nhau, nhà ông ta có trâu, ba chị em nhà Diêu Tam Tam lại theo ông ra sức, nói cao hơn một chút thì chính là cùng hưởng tài nguyên. Vợ con ông ta đông, đất đai cũng nhiều, ba thằng con trai không có đứa nào sai được, ba đứa con gái kia, cũng coi như đã đi theo ông ta làm việc không ít.

Diêu Nhị thúc vừa mở miệng, Diêu Liên Phát cũng bắt đầu quở mắng Tam Tam: "Tam Tam, con nhỏ này, học ở đâu cái kiểu miệng lưỡi bén nhọn đó? Có rảnh rỗi khỏe mạnh mà nói chuyện, sao không lo đi làm việc mau đi!"

#Rất thích Diêu Tiểu Đông, thấy cô thật sự rất thương Tam Tam. Muốn có người chị như thế ghê :-p.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương