Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem
-
Chương 7: Quy tắc
Không khí bảy tám giờ vẫn oi bức như cũ, trong thành bóng cây rậm rạp, bất chợt có âm thanh gió nhẹ lướt qua, mang đến một trận sảng khoái ngắn ngủi.
Nguyễn Hâm Kiều theo Nguyễn ba đi dạo một vòng quanh vườn hoa nhỏ, lúc trở về ngang qua quầy hoa quả của chú Bằng, bị chú Bằng giữ chặt đưa vào tay một trái dưa hấu lớn.
“Lại cùng đi dạo với ba con à.” Chú Bằng một bên tay chân lanh lẹ làm cho mọi người đều khen, “Rất tốt rất tốt, lúc con không ở nhà thì ba con đều không đi ra. Lúc này nghỉ phép bao lâu a?”
“Không nhất định, xem khi nào thì có thể nhận vai diễn.” Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì ôm qua, “Lần này còn có lương đấy.”
“Rất tốt rất tốt, dù sao bây giờ con cũng không thiếu tiền, vất vả như vậy làm chi, ở nhà nhiều cùng ba con.” Chú Bằng cười hề hề tìm tiền lẻ đưa cho khách hàng, “Đúng rồi, mai là sinh nhật Cường Tử, đưa ba con đến nhà ăn cơm đi, thím của con mua rất nhiều thịt. Có mỗi một ngày nghỉ mà Cường Tử này lại ở trong nhà chơi trò chơi, gọi ăn cơm cũng không trả lời, con nên giúp chú nói với nó, nó chỉ nghe lời con.”
Nguyễn Hâm Kiều gật đầu: “Vâng, không thành vấn đề!”
Nguyễn ba cười tủm tỉm ở một bên, thừa dịp lúc chú Bằng không để ý, vụng trộm để mười đồng tiền vào trong tráp của ông.
Ánh mắt của chú Bằng nhìn thấy, hắc một tiếng, “Ông lão già này!”
Đã lôi kéo lão ba đi vài bước xa, Nguyễn Hâm Kiều cười quay đầu phất phất tay.
Về nhà, nhìn lão ba uống thuốc, lại một lúc xem hai tập phim truyền hình, Nguyễn Hâm Kiều mới rửa mặt trở về phòng ngủ.
Có trên năm người gửi thư yêu cầu thêm bạn tốt, đều là đàn ông, trong đó một cái biệt danh kêu “Tào học vĩ”, dựa vào ảnh nửa người một đầu đội mũ miện hoàng đế Thanh triều trổ hết tài năng.
Nguyễn Hâm Kiều mở hình, nhất thời mừng rỡ ngã xuống giường.
Bên kia đồng ý kết bạn, ghi chú phía trên viết lên Tào ba ba.
Nguyễn Hâm Kiều: Tào ba ba sao? ●▽●
Bên kia không trả lời, trực tiếp gọi video mời trò chuyện.
Mặc dù có chút không xác định, Nguyễn Hâm Kiều vẫn là nhìn gương kiểm tra một chút sắc mặt, sửa lại một chút tóc rối, âm thanh cổ họng, nói được.
Quả nhiên khi nhìn đến người trong video kia, có chút do dự nhất thời bị niềm vui mừng thay thế.
“Tào ba ba!” Nguyễn Hâm Kiều cao hứng hô một tiếng, nhìn người đàn ông trong màn hình so với trong trí nhớ già hơn rất nhiều, “Thật là người a!”
Người bị cô gọi tào ba ba cười rất hiền lành: “Ai, thật nhiều năm không nghe được có người kêu ông là tào ba ba. Kiều Kiều của chúng ta đã lớn như vậy sao?”
Cái mũi của Nguyễn Hâm Kiều có chút xót: “Tào ba ba, con nhớ người muốn chết! Người không cùng dì đi di dân sao, khi nào thì trở về?”
“Trở về không bao lâu. Hôm nay nghe Tào Kiến trở về nói ở công ty gặp con, con cũng chưa nhận ra được nó ha ha.” Tào ba ba có chút xúc động nhìn cô, “Cũng trách không được a, khi đó con tròn như vậy, mập mạp, trong nháy mắt thì cao hơn lại đẹp thế này, nếu ở trên đường gặp con thì ông cũng không dám nhận.”
Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thì ra trợ lý Tào chính là Tào ca ca a, con thật sự không nhận ra... Hôm nay anh cũng không nói với con, giống như người xa lạ, không phải là tự giận mình chứ?”
“Ha ha ha ha, làm sao có thể.” Tào ba ba sang sảng cười rộ lên, “Nó rất đức hạnh, tám gậy đánh tới cũng không ra, không biết miệng rộng để làm chi. Kiều Kiều đừng nghĩ nhiều, công ty bọn họ quản rất nghiêm, không có phương tiện để trò chuyện việc cá nhân.”
Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì: “Bây giờ Tào ca ca rất soái a.”
Trò chuyện cùng Tào ba ba khoảng một giờ, hẹn tuần sau để cho Tào Kiến đưa cô về nhà ăn cơm. Tắt điện thoại Nguyễn Hâm Kiều còn có chút vui mừng, ngồi yên một lát, sau đó ngã xuống giường.
Trước kia Tào ba ba là một người diễn viên có uy tín, ảnh nửa người kia mang mũ miện sân khấu chính tác là phẩm tiêu biểu của ông.
Nguyễn Hâm Kiều may mắn hợp tác 《 người một nhà vui vẻ 》 cùng ông, đóng vai một đôi hòa hợp ba và con gái. Nói ra Tào ba ba cũng là người thân thiết dễ gần, có chút chiếu cố đối với Nguyễn Hâm Kiều, cho nên mới có xưng hô Tào ba ba thân thiết này.
Nhưng mà sau khi xong 《 người một nhà vui vẻ 》, bởi vì Tào ba ba mệt nhọc quá độ nên gan xảy ra vấn đề, điều dưỡng hơn nửa năm, sau trực tiếp đưa vợ con di cư sang Australia.
Khi đó Nguyễn Hâm Kiều thường tới Tào gia chơi, cũng gặp qua Tào Kiến vài lần, quan hệ không thể nói rõ là thân thiết. Lúc đó anh lên trung học, vẫn là bộ dáng thiếu niên, hiện tại trưởng thành khí tuấn lãng thành thục là người đàn ông chính chắn, vậy mà cô lại không nhận ra.
Không trách được hôm nay nhìn một chút liền nhận ra cô, tám phần sáng sớm vì chuyện bò sữa điều tra qua. Nguyễn Hâm Kiều nghĩ đến thái độ của anh hôm nay xa lạ, không khỏi có chút thổn thức.
Cái chuyện nhân vật kia tưởng rằng là nắm chắc, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có hướng khác.
Ngày đó ăn cơm tầng cao nhất của Phương Hoa ở Hồng Sam Cư, bữa ăn đều bắt đầu từ Dữu Liễu mới có được tin tức, đã xin chỉ thị cùng lãnh đạo, hấp tấp mà dẫn Nguyễn Hâm Kiều đi qua, phát hiện ngoại trừ vài vị diễn viên đã công bố vài, Vạn Tử đã ngồi vào chỗ, nhưng không thấy bóng dáng Tiền Hồng.
Bữa ăn này Dữu Liễu không có tư cách tham gia, chính là phụ trách đưa Nguyễn Hâm Kiều lại đây.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Vạn Tử ngồi bênh cạnh thái tử Từ Thành Tể của Phương Hoa, hơn nữa cử chỉ ái muội, nhất thời Nguyễn Hâm Kiều có chút dự cảm không lành. Cô quay đầu nhìn Dữu Liễu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giống nhau đều phức tạp.
Dữu Liễu không dám nói thêm cái gì, nhỏ giọng nhắc nhở Nguyễn Hâm Kiều lúc thông minh, lập tức rời đi.
Nguyễn Hâm Kiều đi vào, tất cả mọi người đều nhìn cô. Không có người giới thiệu, cô liền cung kính cúi đầu mỉm cười, tự giới thiệu nói: “Xin chào mọi người, tôi là Nguyễn Hâm Kiều, thật xin lỗi đã tới trễ.”
Phó tổng của Phương Hoa không vui liếc cô một cái, “Làm sao trễ như vậy mới đến, so với La tổng thì cô còn có việc sao? Trước tự phạt ba chén đi.” Ông cầm cái ly rót rượu, “Hiện tại người trẻ tuổi a, một đám đều đến trễ, làm theo ý mình, không phân rõ nặng nhẹ, tật xấu này về sau phải sửa, đến, uống đi!”
Không phải cô tới trễ a, hai mươi phút trước cô mới biết được bọn họ ở trong này ăn cơm được không! Cảm thấy oán thầm, bên ngoài Nguyễn Hâm Kiều cũng không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn xin lỗi cùng đại gia, liền uống ba ly.
Xong rồi phó tổng còn nói: “Đừng đứng ngốc vậy, chúng ta đi gặp La tổng, còn có kính rượu với nhà sản xuất Vương, thế nào một một chút mắt nhìn người đều không có!”
Nguyễn Hâm Kiều lần lượt kính một ly, may mắn là nhà sản xuất bên kia không có người gây khó xử với cô. Nhưng mà lúc côn nghĩ trò chuyện thêm vài câu, phản ứng của đạo diễn và sản xuất Vương có chút lạnh nhạt, đối lập với khi nói chuyện cùng Vạn Tử hòa ái dễ gần thấy rõ, điều này làm cho Nguyễn Hâm Kiều càng thêm không yên.
Cuối cùng kính rượu đến thái tử gia Từ Thành Tể, khi chạm ly cũng không hiểu được tại sao lại thế này, rơi vài giọt rượu, dừng ở trên quần Từ Thành Tể. Nguyễn Hâm Kiều vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cẩn thận, thật sự thực xin lỗi...”
Cô kéo khăn giấy đưa cho Từ Thành Tể, đối phương lại không nhận, cầm lấy tay cô đặt tại trên đùi cọ vài cái, vừa cười nói: “Không có chuyện gì, lau là đến nơi.”
Trần trụi vậy. Ánh mắt không che đậy làm Nguyễn Hâm Kiều nhịn không được run run, nghĩ rụt tay về, lại bị anh ta nắm chặt, không thoát ra được.
Vẫn là Vạn Tử bên cạnh Từ Thành Tể nhìn không được, một tay đoạt lấy khăn giấy trong tay Nguyễn Hâm Kiều, nói: “Vẫn là tôi đến lau đi! Hâm Kiều cô cũng quá không cẩn thận, cô nhìn đi, quần thái tử gia đều bị cô làm dơ này.” Ngoài miệng thanh âm kia kêu một cái uyển chuyển êm tai, ánh mắt lại nhìn Nguyễn Hâm Kiều giống dao nhỏ nhúng độc, “Người này đến trễ lại gây rắc rối, có phải hay không lại phạt ba ly? Nơi chúng ta đang ngồi đều là đại nhân vật, cô cẩn thận một chút, đừng va chạm nữa.”
Nguyễn Hâm Kiều còn có thể nói cái gì, một bên xin lỗi một bên lại tự phạt ba ly.
Các ghế đã ngồi đầy, không có vị trí dư thừa. Nguyễn Hâm Kiều xem xét một vòng, chưa kịp khó, Bạch Tuyền cùng công ty cười mở miệng nói: “Cô tới đây ngồi đi, kêu phục vụ thêm cái ghế.”
Nguyễn Hâm Kiều rất cảm kích đi qua ngồi.
Bạch Tuyền là một nữ minh tinh có tiền đồ ở Phương Hoa, cũng là hoàn toàn xứng đáng là chị cả, hiện tại đã chuyển sang màn ảnh lớn, rất ít tiếp nhận chụp ảnh cho phim truyền hình. Theo lý thuyết một người có địa vị như cô không cần đến tham gia loại không có quan hệ xã giao này, nhưng mà Nguyễn Hâm Kiều nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, cảm thấy đã hiểu rõ.
Nam minh tinh kia gọi là Triển Phong, cũng là ở Phương Hoa, xuất đạo vài năm liên tục vẫn không nóng không lạnh, khoảng thời gian trước ở Nhất Bộ đứng đầu biểu diễn nam Nhị Hào, bằng vào ngoại hình đẹp trai cùng hài hước cũng không ít phấn.
Mặc dù ở trước công chúng phủ nhận chuyện xấu lần nữa, anh cùng Bạch Tuyền quan hệ, đã là trong vòng công khai bí mật. Lần này tiếp được 《 nói lời yêu 》 nam Nhất Hào, nói vậy bên trong Bạch Tuyền cũng bỏ ra không ít sức lực.
Nguyễn Hâm Kiều chào hỏi qua liền thức thời không xem nhiều nữa, cúi đầu yên lặng dùng bữa.
Uống nhiều ly như vậy, bụng lại rỗng, rất nhanh rượu liền lên trên đầu, cũng may chính là có chút choáng, vẫn còn cảm giác và ý thức. Trong thời gian sau cô liên tục không hé răng, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ lại có người đến mời rượu.
Tửu lượng của cô không tính là quá kém, nhưng rượu trên bàn pha trộn tiếp tục đương nhiên là không thể so sánh với đàn ông, loại tình huống này uống nhiều chỉ có chịu phần thiệt, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Trên bàn ngoại trừ ba cô gái, mặt khác còn có một vị nữ nghệ nhân Lục Diêu, đang lúc tiểu Hoa sáng chói, cũng nữ chính trong bộ kịch này, vừa mới đi ăn đổi nơi công tác đến Quan Ý kỳ ở dưới truyền thông Quang Diệu. Nam nữ diễn viên chính đều ở đây, bất quá không nghĩ tới nhân vật làm náo động tối nay cũng chưa có xác định Vạn Tử.
Cô vốn là phô trương cá tính, bây giờ lại có thái tử gia làm chỗ dựa, càng thêm không kiêng nể gì, nghe kể rằng luôn luôn tranh đua với Lục Diêu, cùng các đàn ông tới uống rượu nói cười vui vẻ, gần như thành trung tâm trên bàn cơm.
Nguyễn Hâm Kiều có thể dè dặt cẩn an phận bảo toàn chính mình, thật đúng được cảm tạ cô.
Khi kết thúc Bạch Tuyền cùng Triển Phong song song rời khỏi, Lục Diêu giúp việc trong xe, bị trợ lý đón đi rồi; Vạn Tử đã say bất tỉnh nhân sự, bị thái tử gia lôi ôm bắt đi. Nguyễn Hâm Kiều vẫn là tinh thần thanh tỉnh, đại gia nói tạm biệt, lòng bàn chân dường như muốn chạy đi.
Không khéo ở cửa lớn gặp phải Vạn Tử ôm thái tử gia, Nguyễn Hâm Kiều lập tức xoay người nghĩ đi đường vòng, lại bị gọi lại: “Ôi, cái người kia ai! Cô đi lại đây một chút. Gọi cô đấy, lại đây cho tôi!”
“Ngươi cũng là người của Phương Hoa? Gọi là gì a, thế nào tôi chưa thấy qua cô?” Từ Thành Tể nửa híp mắt cười, một tay còn ôm eo Vạn Tử, tay kia thì duỗi ra lại muốn kéo Nguyễn Hâm Kiều, “Hôm nay buổi tối theo tôi đi đi, tôi đưa cô đi chơi, ân?”
Nguyễn Hâm Kiều tay mắt lanh lẹ né tránh, tận lực cười nói: “Cám ơn ý tốt của thái tử gia, nhưng mà ba tôi sinh bệnh ở nhà, ta phải chạy nhanh trở về chiếu cố ông.”
Khóe miệng Từ Thành Tể kéo một chút, mở cửa xe trực tiếp kéo Vạn Tử quăng vào, quay người lại mang theo một thân mùi rượu hướng Nguyễn Hâm Kiều đi.
Nguyễn Hâm Kiều theo bản năng né về sau một chút, chọc được Từ Thành Tể khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại trong túi đưa vào tay cô. Loại khoai lang phỏng tay này Nguyễn Hâm Kiều cũng không dám nhận, né tránh.
Từ Thành Tể nhìn cô như vậy, vừa cười: “Còn có nghĩ là diễn bộ phim truyền hình này? Lưu số điện thoại của cô cho tôi.”
Nguyễn Hâm Kiều chỉ phải cắn răng đem di động chuyển qua, sau đó giống như thuốc nổ một giây cũng không dám cầm lâu, nhanh chóng trả lại cho anh: “Thời gian không còn sớm, tôi đi trước, ngài trên đường đi cẩn thận.”
“Đi chỗ nào a, tôi đưa cô đi.” Từ Thành Tể chống xe hướng cô kêu.
Nguyễn Hâm Kiều đã tay chân lanh lẹ chạy đi một đoạn, vừa nghe lời này lập tức chạy nhanh hơn, “Không cần! Cám ơn ngài!”
Từ Thành Tể liền nhìn cô chạy đi như vậy, nửa ngày khẽ cười một tiếng, than thở một câu: “Giống như một con thỏ.”
Nguyễn Hâm Kiều theo Nguyễn ba đi dạo một vòng quanh vườn hoa nhỏ, lúc trở về ngang qua quầy hoa quả của chú Bằng, bị chú Bằng giữ chặt đưa vào tay một trái dưa hấu lớn.
“Lại cùng đi dạo với ba con à.” Chú Bằng một bên tay chân lanh lẹ làm cho mọi người đều khen, “Rất tốt rất tốt, lúc con không ở nhà thì ba con đều không đi ra. Lúc này nghỉ phép bao lâu a?”
“Không nhất định, xem khi nào thì có thể nhận vai diễn.” Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì ôm qua, “Lần này còn có lương đấy.”
“Rất tốt rất tốt, dù sao bây giờ con cũng không thiếu tiền, vất vả như vậy làm chi, ở nhà nhiều cùng ba con.” Chú Bằng cười hề hề tìm tiền lẻ đưa cho khách hàng, “Đúng rồi, mai là sinh nhật Cường Tử, đưa ba con đến nhà ăn cơm đi, thím của con mua rất nhiều thịt. Có mỗi một ngày nghỉ mà Cường Tử này lại ở trong nhà chơi trò chơi, gọi ăn cơm cũng không trả lời, con nên giúp chú nói với nó, nó chỉ nghe lời con.”
Nguyễn Hâm Kiều gật đầu: “Vâng, không thành vấn đề!”
Nguyễn ba cười tủm tỉm ở một bên, thừa dịp lúc chú Bằng không để ý, vụng trộm để mười đồng tiền vào trong tráp của ông.
Ánh mắt của chú Bằng nhìn thấy, hắc một tiếng, “Ông lão già này!”
Đã lôi kéo lão ba đi vài bước xa, Nguyễn Hâm Kiều cười quay đầu phất phất tay.
Về nhà, nhìn lão ba uống thuốc, lại một lúc xem hai tập phim truyền hình, Nguyễn Hâm Kiều mới rửa mặt trở về phòng ngủ.
Có trên năm người gửi thư yêu cầu thêm bạn tốt, đều là đàn ông, trong đó một cái biệt danh kêu “Tào học vĩ”, dựa vào ảnh nửa người một đầu đội mũ miện hoàng đế Thanh triều trổ hết tài năng.
Nguyễn Hâm Kiều mở hình, nhất thời mừng rỡ ngã xuống giường.
Bên kia đồng ý kết bạn, ghi chú phía trên viết lên Tào ba ba.
Nguyễn Hâm Kiều: Tào ba ba sao? ●▽●
Bên kia không trả lời, trực tiếp gọi video mời trò chuyện.
Mặc dù có chút không xác định, Nguyễn Hâm Kiều vẫn là nhìn gương kiểm tra một chút sắc mặt, sửa lại một chút tóc rối, âm thanh cổ họng, nói được.
Quả nhiên khi nhìn đến người trong video kia, có chút do dự nhất thời bị niềm vui mừng thay thế.
“Tào ba ba!” Nguyễn Hâm Kiều cao hứng hô một tiếng, nhìn người đàn ông trong màn hình so với trong trí nhớ già hơn rất nhiều, “Thật là người a!”
Người bị cô gọi tào ba ba cười rất hiền lành: “Ai, thật nhiều năm không nghe được có người kêu ông là tào ba ba. Kiều Kiều của chúng ta đã lớn như vậy sao?”
Cái mũi của Nguyễn Hâm Kiều có chút xót: “Tào ba ba, con nhớ người muốn chết! Người không cùng dì đi di dân sao, khi nào thì trở về?”
“Trở về không bao lâu. Hôm nay nghe Tào Kiến trở về nói ở công ty gặp con, con cũng chưa nhận ra được nó ha ha.” Tào ba ba có chút xúc động nhìn cô, “Cũng trách không được a, khi đó con tròn như vậy, mập mạp, trong nháy mắt thì cao hơn lại đẹp thế này, nếu ở trên đường gặp con thì ông cũng không dám nhận.”
Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thì ra trợ lý Tào chính là Tào ca ca a, con thật sự không nhận ra... Hôm nay anh cũng không nói với con, giống như người xa lạ, không phải là tự giận mình chứ?”
“Ha ha ha ha, làm sao có thể.” Tào ba ba sang sảng cười rộ lên, “Nó rất đức hạnh, tám gậy đánh tới cũng không ra, không biết miệng rộng để làm chi. Kiều Kiều đừng nghĩ nhiều, công ty bọn họ quản rất nghiêm, không có phương tiện để trò chuyện việc cá nhân.”
Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì: “Bây giờ Tào ca ca rất soái a.”
Trò chuyện cùng Tào ba ba khoảng một giờ, hẹn tuần sau để cho Tào Kiến đưa cô về nhà ăn cơm. Tắt điện thoại Nguyễn Hâm Kiều còn có chút vui mừng, ngồi yên một lát, sau đó ngã xuống giường.
Trước kia Tào ba ba là một người diễn viên có uy tín, ảnh nửa người kia mang mũ miện sân khấu chính tác là phẩm tiêu biểu của ông.
Nguyễn Hâm Kiều may mắn hợp tác 《 người một nhà vui vẻ 》 cùng ông, đóng vai một đôi hòa hợp ba và con gái. Nói ra Tào ba ba cũng là người thân thiết dễ gần, có chút chiếu cố đối với Nguyễn Hâm Kiều, cho nên mới có xưng hô Tào ba ba thân thiết này.
Nhưng mà sau khi xong 《 người một nhà vui vẻ 》, bởi vì Tào ba ba mệt nhọc quá độ nên gan xảy ra vấn đề, điều dưỡng hơn nửa năm, sau trực tiếp đưa vợ con di cư sang Australia.
Khi đó Nguyễn Hâm Kiều thường tới Tào gia chơi, cũng gặp qua Tào Kiến vài lần, quan hệ không thể nói rõ là thân thiết. Lúc đó anh lên trung học, vẫn là bộ dáng thiếu niên, hiện tại trưởng thành khí tuấn lãng thành thục là người đàn ông chính chắn, vậy mà cô lại không nhận ra.
Không trách được hôm nay nhìn một chút liền nhận ra cô, tám phần sáng sớm vì chuyện bò sữa điều tra qua. Nguyễn Hâm Kiều nghĩ đến thái độ của anh hôm nay xa lạ, không khỏi có chút thổn thức.
Cái chuyện nhân vật kia tưởng rằng là nắm chắc, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có hướng khác.
Ngày đó ăn cơm tầng cao nhất của Phương Hoa ở Hồng Sam Cư, bữa ăn đều bắt đầu từ Dữu Liễu mới có được tin tức, đã xin chỉ thị cùng lãnh đạo, hấp tấp mà dẫn Nguyễn Hâm Kiều đi qua, phát hiện ngoại trừ vài vị diễn viên đã công bố vài, Vạn Tử đã ngồi vào chỗ, nhưng không thấy bóng dáng Tiền Hồng.
Bữa ăn này Dữu Liễu không có tư cách tham gia, chính là phụ trách đưa Nguyễn Hâm Kiều lại đây.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Vạn Tử ngồi bênh cạnh thái tử Từ Thành Tể của Phương Hoa, hơn nữa cử chỉ ái muội, nhất thời Nguyễn Hâm Kiều có chút dự cảm không lành. Cô quay đầu nhìn Dữu Liễu, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giống nhau đều phức tạp.
Dữu Liễu không dám nói thêm cái gì, nhỏ giọng nhắc nhở Nguyễn Hâm Kiều lúc thông minh, lập tức rời đi.
Nguyễn Hâm Kiều đi vào, tất cả mọi người đều nhìn cô. Không có người giới thiệu, cô liền cung kính cúi đầu mỉm cười, tự giới thiệu nói: “Xin chào mọi người, tôi là Nguyễn Hâm Kiều, thật xin lỗi đã tới trễ.”
Phó tổng của Phương Hoa không vui liếc cô một cái, “Làm sao trễ như vậy mới đến, so với La tổng thì cô còn có việc sao? Trước tự phạt ba chén đi.” Ông cầm cái ly rót rượu, “Hiện tại người trẻ tuổi a, một đám đều đến trễ, làm theo ý mình, không phân rõ nặng nhẹ, tật xấu này về sau phải sửa, đến, uống đi!”
Không phải cô tới trễ a, hai mươi phút trước cô mới biết được bọn họ ở trong này ăn cơm được không! Cảm thấy oán thầm, bên ngoài Nguyễn Hâm Kiều cũng không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn xin lỗi cùng đại gia, liền uống ba ly.
Xong rồi phó tổng còn nói: “Đừng đứng ngốc vậy, chúng ta đi gặp La tổng, còn có kính rượu với nhà sản xuất Vương, thế nào một một chút mắt nhìn người đều không có!”
Nguyễn Hâm Kiều lần lượt kính một ly, may mắn là nhà sản xuất bên kia không có người gây khó xử với cô. Nhưng mà lúc côn nghĩ trò chuyện thêm vài câu, phản ứng của đạo diễn và sản xuất Vương có chút lạnh nhạt, đối lập với khi nói chuyện cùng Vạn Tử hòa ái dễ gần thấy rõ, điều này làm cho Nguyễn Hâm Kiều càng thêm không yên.
Cuối cùng kính rượu đến thái tử gia Từ Thành Tể, khi chạm ly cũng không hiểu được tại sao lại thế này, rơi vài giọt rượu, dừng ở trên quần Từ Thành Tể. Nguyễn Hâm Kiều vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cẩn thận, thật sự thực xin lỗi...”
Cô kéo khăn giấy đưa cho Từ Thành Tể, đối phương lại không nhận, cầm lấy tay cô đặt tại trên đùi cọ vài cái, vừa cười nói: “Không có chuyện gì, lau là đến nơi.”
Trần trụi vậy. Ánh mắt không che đậy làm Nguyễn Hâm Kiều nhịn không được run run, nghĩ rụt tay về, lại bị anh ta nắm chặt, không thoát ra được.
Vẫn là Vạn Tử bên cạnh Từ Thành Tể nhìn không được, một tay đoạt lấy khăn giấy trong tay Nguyễn Hâm Kiều, nói: “Vẫn là tôi đến lau đi! Hâm Kiều cô cũng quá không cẩn thận, cô nhìn đi, quần thái tử gia đều bị cô làm dơ này.” Ngoài miệng thanh âm kia kêu một cái uyển chuyển êm tai, ánh mắt lại nhìn Nguyễn Hâm Kiều giống dao nhỏ nhúng độc, “Người này đến trễ lại gây rắc rối, có phải hay không lại phạt ba ly? Nơi chúng ta đang ngồi đều là đại nhân vật, cô cẩn thận một chút, đừng va chạm nữa.”
Nguyễn Hâm Kiều còn có thể nói cái gì, một bên xin lỗi một bên lại tự phạt ba ly.
Các ghế đã ngồi đầy, không có vị trí dư thừa. Nguyễn Hâm Kiều xem xét một vòng, chưa kịp khó, Bạch Tuyền cùng công ty cười mở miệng nói: “Cô tới đây ngồi đi, kêu phục vụ thêm cái ghế.”
Nguyễn Hâm Kiều rất cảm kích đi qua ngồi.
Bạch Tuyền là một nữ minh tinh có tiền đồ ở Phương Hoa, cũng là hoàn toàn xứng đáng là chị cả, hiện tại đã chuyển sang màn ảnh lớn, rất ít tiếp nhận chụp ảnh cho phim truyền hình. Theo lý thuyết một người có địa vị như cô không cần đến tham gia loại không có quan hệ xã giao này, nhưng mà Nguyễn Hâm Kiều nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, cảm thấy đã hiểu rõ.
Nam minh tinh kia gọi là Triển Phong, cũng là ở Phương Hoa, xuất đạo vài năm liên tục vẫn không nóng không lạnh, khoảng thời gian trước ở Nhất Bộ đứng đầu biểu diễn nam Nhị Hào, bằng vào ngoại hình đẹp trai cùng hài hước cũng không ít phấn.
Mặc dù ở trước công chúng phủ nhận chuyện xấu lần nữa, anh cùng Bạch Tuyền quan hệ, đã là trong vòng công khai bí mật. Lần này tiếp được 《 nói lời yêu 》 nam Nhất Hào, nói vậy bên trong Bạch Tuyền cũng bỏ ra không ít sức lực.
Nguyễn Hâm Kiều chào hỏi qua liền thức thời không xem nhiều nữa, cúi đầu yên lặng dùng bữa.
Uống nhiều ly như vậy, bụng lại rỗng, rất nhanh rượu liền lên trên đầu, cũng may chính là có chút choáng, vẫn còn cảm giác và ý thức. Trong thời gian sau cô liên tục không hé răng, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ lại có người đến mời rượu.
Tửu lượng của cô không tính là quá kém, nhưng rượu trên bàn pha trộn tiếp tục đương nhiên là không thể so sánh với đàn ông, loại tình huống này uống nhiều chỉ có chịu phần thiệt, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Trên bàn ngoại trừ ba cô gái, mặt khác còn có một vị nữ nghệ nhân Lục Diêu, đang lúc tiểu Hoa sáng chói, cũng nữ chính trong bộ kịch này, vừa mới đi ăn đổi nơi công tác đến Quan Ý kỳ ở dưới truyền thông Quang Diệu. Nam nữ diễn viên chính đều ở đây, bất quá không nghĩ tới nhân vật làm náo động tối nay cũng chưa có xác định Vạn Tử.
Cô vốn là phô trương cá tính, bây giờ lại có thái tử gia làm chỗ dựa, càng thêm không kiêng nể gì, nghe kể rằng luôn luôn tranh đua với Lục Diêu, cùng các đàn ông tới uống rượu nói cười vui vẻ, gần như thành trung tâm trên bàn cơm.
Nguyễn Hâm Kiều có thể dè dặt cẩn an phận bảo toàn chính mình, thật đúng được cảm tạ cô.
Khi kết thúc Bạch Tuyền cùng Triển Phong song song rời khỏi, Lục Diêu giúp việc trong xe, bị trợ lý đón đi rồi; Vạn Tử đã say bất tỉnh nhân sự, bị thái tử gia lôi ôm bắt đi. Nguyễn Hâm Kiều vẫn là tinh thần thanh tỉnh, đại gia nói tạm biệt, lòng bàn chân dường như muốn chạy đi.
Không khéo ở cửa lớn gặp phải Vạn Tử ôm thái tử gia, Nguyễn Hâm Kiều lập tức xoay người nghĩ đi đường vòng, lại bị gọi lại: “Ôi, cái người kia ai! Cô đi lại đây một chút. Gọi cô đấy, lại đây cho tôi!”
“Ngươi cũng là người của Phương Hoa? Gọi là gì a, thế nào tôi chưa thấy qua cô?” Từ Thành Tể nửa híp mắt cười, một tay còn ôm eo Vạn Tử, tay kia thì duỗi ra lại muốn kéo Nguyễn Hâm Kiều, “Hôm nay buổi tối theo tôi đi đi, tôi đưa cô đi chơi, ân?”
Nguyễn Hâm Kiều tay mắt lanh lẹ né tránh, tận lực cười nói: “Cám ơn ý tốt của thái tử gia, nhưng mà ba tôi sinh bệnh ở nhà, ta phải chạy nhanh trở về chiếu cố ông.”
Khóe miệng Từ Thành Tể kéo một chút, mở cửa xe trực tiếp kéo Vạn Tử quăng vào, quay người lại mang theo một thân mùi rượu hướng Nguyễn Hâm Kiều đi.
Nguyễn Hâm Kiều theo bản năng né về sau một chút, chọc được Từ Thành Tể khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại trong túi đưa vào tay cô. Loại khoai lang phỏng tay này Nguyễn Hâm Kiều cũng không dám nhận, né tránh.
Từ Thành Tể nhìn cô như vậy, vừa cười: “Còn có nghĩ là diễn bộ phim truyền hình này? Lưu số điện thoại của cô cho tôi.”
Nguyễn Hâm Kiều chỉ phải cắn răng đem di động chuyển qua, sau đó giống như thuốc nổ một giây cũng không dám cầm lâu, nhanh chóng trả lại cho anh: “Thời gian không còn sớm, tôi đi trước, ngài trên đường đi cẩn thận.”
“Đi chỗ nào a, tôi đưa cô đi.” Từ Thành Tể chống xe hướng cô kêu.
Nguyễn Hâm Kiều đã tay chân lanh lẹ chạy đi một đoạn, vừa nghe lời này lập tức chạy nhanh hơn, “Không cần! Cám ơn ngài!”
Từ Thành Tể liền nhìn cô chạy đi như vậy, nửa ngày khẽ cười một tiếng, than thở một câu: “Giống như một con thỏ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook