Tắm Cho Đại Ca
Chương 94: Liều mạng ở chung một chỗ

Người xưa từng nói, dù đi đâu cũng không bằng nhà mình được, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, cẩn thận ngẫm lại thì quả thật rất chí lí, Hoa Kì đi theo Trang Hào ra ngoài lượn lờ vòng quanh, lúc sắp về đến nhà cảm xúc thật lẫn lộn, không thể diễn tả thành lời. Vừa kích động, vừa lo, tim đập thình thịch, tâm tình khẩn trương khó có thể yên, len lén liếc nhìn Trang Hào, thầm cười ở trong lòng, không dám biểu lộ trực tiếp ra bên ngoài.

Trang Hào với Hoa Kì trở lại khu Hướng An, nơi này vẫn không có gì đổi thay cả, vẫn như thế,… À mà mới đi được có nửa năm, làm gì có chuyện biến đổi được nhanh thế cơ chứ? Tìm đại một nơi để đi, thế nào lại đi qua chỗ đoàn xe trước đây của Trang Hào, nhìn xung quanh, cửa sắt đóng chặt, bên trong trống không, không có lấy một bóng người, ngày trước cảnh tượng náo nhiệt là thế, mà bây giờ thì…

Hoa Kì ngồi trên ghế khẽ liếc nhìn Trang Hào mấy lần, thấy anh không có vẻ mặt gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trang Hào phải đi gánh chuyện của người, khổ sở lúc đấy bây giờ cũng đã qua rồi, Hoa Kì tin chắc, Trang Hào chắc chắn có thể nghĩ thông suốt.

“Bác tài, mau dừng ở phía trước một chút.” Trang Hào đột nhiên nói nói.

Tài xế dừng xe bên ven đường, Trang Hào quay đầu lại nói với Hoa Kì: “Em định về nhà luôn không? Hay là chúng ta cùng về?”

Hoa Kì suy nghĩ một lát, như chặt đinh chém sắt nói: “Về nhà anh trước đi, sáng mai nhân lúc ba em không có ở nhà thì em về, chứ nếu không em sẽ bị ăn đòn một trận nên thân mất.”

Trang Hào cười nói: “Bây giờ nhắc đến ba đã sợ run lên thế rồi à?”

Hoa Kì ra vẻ vô cùng sợ hãi nói: “Đương nhiên em rất sợ ba, ông ấy toàn dựng râu trợn mắt, em đi lần này không nói với ba tiếng nào, chỉ bị đánh thôi là nhẹ lắm rồi đấy.”

Trang Hào bĩu môi, nói với tài xế xe: “Đi tiếp thôi.”

Hoa Kì đi theo Trang Hào về nhà, tâm tình tương đối thấp thỏm lo âu, cậu tự biết bản thân mình lo lắng cái gì, nhưng cậu lại không đủ dũng khí để đối mặt. Tâm tình nóng như lửa đốt của Hoa Kì vẫn thế cho đến khi xe taxi dừng trước cửa nhà Trang Hào.

“Mau xuống xe đi.” Trang Hào thanh toán tiền xe, đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Hoa Kì lo lắng xuống xe, đi theo Trang Hào đem hành lí ở trong cốp lấy ra, xe taxi vừa mới đi khỏi, liền nhìn thấy có hai người từ trong nhà bước ra, một trong số đó kinh ngạc nhìn chằm chằm Trang Hào, hưng phấn nói: “Con trai, con trở về rồi à?”

Trang Hào khẽ mỉm cười: “Nhớ ba, nên phải về thăm.” (Snoo: tưởng bố Trang Hào chết rồi chứ nhỉ, chưa đọc cả truyện nên khổ thế này đây)

Cha Trang Hào cười nói: “Ba tưởng đến tết con mới về, không ngờ giờ đã thấy mặt rồi, mau vào nhà đi, chắc mẹ con đã nấu xong cơm rồi đấy.”

Trang Hào gật đầu một cái, nói: “Ba định làm gì ở đây vậy?”

“Cũng chẳng biết là làm gì.” Cha Trang Hào quơ quơ xe đẩy tay nói: “Bác cả đang bận rộn việc ở kho cá, chỗ đó không đủ người nên ba qua giúp bác một tay, may con về đúng lúc, sáng mai cùng ba đi ra giúp bác ấy.”

Trang Hào cười nói: “Ba này, con vừa mới về mà ba đã kiếm việc cho con đấy à?”

“Con rảnh rỗi không có việc làm, mà bác cả cũng đâu có để con phải thiệt thòi gì.” Cha Trang Hào nhìn người đàn ông đứng bên cạnh đang cười cười, lại nói: “Đây là bạn của bác cả con, giám đốc Lý.”

“Giám đốc Lý.” Trang Hào khách khí nói.

“Gì mà giám đốc Lý, cứ gọi bác Lý là được rồi.” Nói xong, bác Lý nhìn cha Trang Hào nói: “Tôi phải đi đây, nếu không thì muộn mất.”

“Vậy chúng ta cùng đi.” Cha Trang Hào nói: “Mau để Hoa Kì vào nhà đi.”

Trang Hào và Hoa Kì đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó xách hành lý vào trong, hai người vừa vào cửa thì đã nghe thấy tiếng mẹ Trang Hào vọng ra: “Con trai, con đã về rồi à?” Mẹ Trang Hào hưng phấn vọt tới cửa: “Về lúc nào? Sao lại không báo cho mẹ một tiếng?”

“Không có gì, tự nhiên con muốn về thôi.” Trang Hào đem hành lí trong tay đặt ở cửa, quay người lại nói với Hoa Kì: “Cứ để ở đấy đi.”

Hoa Kì gật đầu, đem hành lý đặt ở cửa.

“Con trai, Hoa Kì đi đón con à?” Mẹ Trang Hào cười hỏi.

Trang Hào len lén liếc Hoa Kì, sau đó nói: “Không phải, Hoa Kì cùng con trở về.”

“Sao lại cùng con về? Cậu ấy đi với con à?” Mẹ Trang Hào hơi kinh ngạc.

“A, cùng con đi.” Trang Hào vén rèm cửa lên, bước vào phòng, Hoa Kì đứng ở cửa, tay chân có chút luống cuống, đang định trả lời mẹ Trang Hào thì Trang Hào ở trong nhà la ầm lên: “Hoa tiểu cẩu, em vào mau lên.”

Hoa Kì nghe tiếng Trang Hào gọi, cậu chợt cảm thấy như được giải thoát, nhìn mẹ Trang Hào khẽ cười cười, liền chạy nhanh vào.

“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Trang Hào đã cởi áo sơ mi, mặc áo sát nách ngồi ở trên ghế, xoay người lại, từ trên tủ cầm xuống bình rượu ngâm nhân sâm rót ra một chén, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Vợ, có muốn uống một li không?”

Hoa Kì hoảng sợ trợn to hai mắt, quay đầu lại liếc nhìn ra cửa, cảnh cáo nói: “Đừng gọi linh tinh, anh không sợ mẹ anh nghe thấy à?”

“Sợ dì nghe thấy cái gì?” Mẹ Trang Hào từ trong phòng bếp bưng một nồi thịt kho ra, cười nói: “Muốn nói gì thì cứ nói đi, có phải người ngoài đâu mà ngại.” Nói xong, bà đem nồi thịt kho đặt trên bàn, nói: “Nồi này là do ba con làm, nhưng ba con còn chưa kịp ăn đã bị bác cả con kéo đi mất.”

Trang Hào cười nói: “Chẳng phải con đã về đây rồi sao, mai con sẽ thay ba đi cho.”

“Không cần vội, nghỉ ngơi 2 ngày rồi đi cũng được.”

“Thôi, dù sao ba cũng đã lớn tuổi rồi.” Trang Hào ngửa đầu hớp một hớp hết chén rượu, lại nói: “Bác cả cũng thật là, lớn tuổi rồi, làm cũng phải có lúc nghỉ chứ.”

“Con thì biết cái gì, bác cả con bây giờ muốn dỡ nhà, định biến cái kho cá đấy thành khu nhà chung cư đấy.”

Trang Hào cười nói: “Con biết ngay là bác ấy sẽ làm như vậy mà.”

Mẹ Trang Hào không phản bác được, nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, lần này con về còn đi nữa không?”

“Không đi nữa.” Trang Hào mới vừa cầm đũa lên đã vội đặt xuống, nói: “Mẹ, mẹ còn giữ chiếc chìa khóa ở phòng cũ kia không?”

“Có, sao vậy?”

“Không có gì, con muốn qua bên kia ở.” Trang Hào cười nói.

“Qua bên kia ở? Sao nhà mình con lại không ở?”

Trang Hào vội vàng giải thích: “Con có suy tính riêng của mình, hơn nữa kết hôn xong con cũng phải chuyển qua bên kia ở, giờ tính trước, ngộ nhỡ mẹ và con dâu không hợp nhau, gây gổ thì biết làm sao đây?”

“Làm gì có chuyện đó.” Mẹ Trang Hào trêu ghẹo nói: “Con mà đã thích thì mẹ cũng sẽ thích.”

“Aiz, chỉ nói vậy thôi, cứ chuẩn bị tinh thần trước.” Trang Hào cợt nhã nói: “Chẳng may con tìm người không vừa ý mẹ, đến lúc đó mẹ lại đoạn tuyệt quan hệ với con thì tính sao giờ.”

“Bớt thối đi, mẹ con là người như vậy sao?” Mẹ Trang Hào lau tay vào tạp dề, lại nói: “Con và Hoa Kì ăn cơm đi, trong phòng bếp còn nhiều món lắm.” Mẹ Trang Hào lại nhìn Hoa Kì cười cười: “Ăn nhiều chút nha.”

Hoa Kì vội vàng trả lời: “Dạ vâng, cám ơn dì.”

“Khách khí cái gì chứ, mau ăn đi.”

Mẹ Trang Hào vừa mới đi, Hoa Kì đã vội thở dài rồi, dường như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng.

“Em làm gì mà sợ thế, mẹ anh ăn thịt em à?” Trang Hào trêu ghẹo nói.

Hoa Kì làm bộ xoa xoa trán, cười nói: “Trước kia thì không sợ như thế, bây giờ không sợ không được.”

“Không sao, chuyện như vậy anh có thể giải quyết.” Trang Hào dùng đũa gắp một miếng thịt kho đặt vào bát của Hoa Kì: “Ăn nhiều chút đi, lúc đi theo anh cũng chẳng được ăn gì ngon, bây giờ về nhà rồi anh phải bồi thường cho em.”

Hoa Kì ăn thịt, nói lầm bầm: “Anh nợ em rất nhiều đó, muốn bồi thường cũng được, nhưng đầu tiên phải giải quyết việc còn dang dở trên tàu đi, gần đây nghẹn cực kỳ.”

Trang Hào cười khổ nói: “Cả ngày em chỉ nghĩ mỗi chuyện đó thôi à?”

“Vấn đề ở chỗ em kìm nén đến sợ luôn rồi.” vẻ mặt Hoa Kì đưa đám nói.

“Được, cơm nước xong chúng ta sẽ đi đến chỗ của bác cả, buổi tối sang chỗ bên kia anh sẽ nhiệt tình bồi thường cho em, được chưa?” Trang Hào nói cực nhỏ, nhưng không che đậy được vẻ lưu manh nhiệt tình.

Hoa Kì cố làm ra vẻ thẹn thùng nói: “Em chờ hành động thực tế của anh.”

Hai người ăn cơm hết cả tiếng đồng hồ, lúc ăn xong, Trang Hào đã uống đỏ bừng cả mặt, lúc ra cửa, mẹ Trang Hào sống chết cũng không để bọn họ đi, nhưng cũng không thể nào cưỡng được Trang Hào, chỉ có thể đưa cho họ chiếc chìa khóa của căn nhà kia, nhìn Trang Hào mang theo Hoa Kì đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, mẹ Trang Hào trầm mặc hồi lâu.

Trang Hào mang Hoa Kì tới chỗ bác cả, đúng lúc đi một đám người đang trở gạch, chỉ có mỗi bác dâu cả đang đứng một mình, bác nhìn thấy Trang Hào, mắt đã sáng lên, miệng đầy nịnh nọt: “Cháu đi ra ngoài kiếm tiền đã về rồi à? Càng nhìn cháu càng thấy có tiền đồ.”

Trang Hào sớm đã quen với thái độ đó của bác dâu cả, xem thường nói: “Cũng không kiếm được gì.”

“Ai nha, cháu đừng có khiêm tốn, trong tất cả con cháu, bác thấy cháu là đứa được nhất, từ nhỏ đã biết cháu là người có tiền đồ sáng lạn rồi.” Bác dâu cả cười nhẹ nhàng nói: “Lần này trở về định làm gì?”

“Cháu chưa nghĩ ra.” Trang Hào nói.

“Cháu phải suy nghĩ thật kĩ, muốn kiếm được tiền không vội được đâu.” Bác dâu cả cười tươi như hoa, còn nói: “Cháu và bạn mau ngồi đi, bác còn phải đem xi măng sau nhà ra nữa, không làm phiền hai cháu.”

Trang Hào xoay người liếc nhìn đống xi măng sau nhà, nói: “Để cháu làm cho, bác cứ nghỉ ngơi đi.”

“Cháu thật ngoan, vậy cháu giúp bác nhé, bác đang làm cơm tối, chờ bác trai và bố cháu về ngồi nhậu luôn.” Bác dâu cả không nói hai lời quay đầu đi, Hoa Kì đứng bên cạnh á khẩu.

“Nhìn gì vậy? Không biết giúp anh một tay à?” Trang Hào đi đến đống cát bên cạnh, cầm lấy hai thùng sắt, khom lưng lấy hai cái xẻng xúc xi măng đổ vào, Hoa Kì đứng sau lưng anh, đột nhiên nảy ý xấu, thừa dịp Trang Hào còn chưa đứng thẳng, song chưởng hợp lại, chắp hai tay đâm thẳng vào mông Trang Hào.

Trang Hào cảm nhận thấy, chợt đứng lên, xoay người lại định cho cậu một tát, Hoa Kì vội vàng tránh khỏi, cười đùa lui về, ai ngờ mới vừa lùi hai bước, chân không biết đạp phải cái gì, ngã nhào vào đống xi măng, chỉ nghe bẹp …một tiếng, trong nháy mắt người đã hóa thành bức tượng.

Trang Hào vội vàng chạy tới, vươn tay vội kéo Hoa Kì dậy, lau mặt cho cậu: “Báo ứng, bây giờ đã biết sợ chưa?”

Trang Hào dở khóc dở cười nhìn Hoa Kì người đầy xi măng, nói: “Không dưng lại đi gây chuyện, đáng đời.”

“Đáng đời gì chứ?” Hoa Kì tức giận, tay vốc lên hai vốc xi măng, nặn thành quả cầu, không nói gì đã ném thẳng về phía Trang Hào: “Em sẽ liều mạng với anh.”

Trang Hào thấy quả cầu xi măng bay tới, đưa tay đỡ, áo sơ mi trắng nhất thời đã đổi màu. Trang Hào giận không kềm được nói: “Hoa tiểu cẩu, em muốn ăn đòn à?”

“Aiz, em muốn bị đánh đấy, có giỏi anh qua đây mà đánh em này.” Hoa Kì lại ném thêm hai quả nữa, lúc này quả thực đã chọc giận Trang Hào, không thèm để ý gì xông thẳng vào đống xi măng, chỉ chốc lát sau, hai người đã vầy vò chạy ra nơi khác rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương