Tắm Cho Đại Ca
-
Chương 78: Ăn chơi tiêu sái một hồi
Trang Hào ngày hôm nay ngủ rất sớm, sau khi Hoa Kì chà tắm cho anh xong anh liền chui vào trong chăn, chỉ chốc lát sau liền ngáy ngủ. Hoa Kì và Quách Tĩnh lại hoàn toàn không buồn ngủ, hai người nhìn nhau liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Cửa rộng mở, hai người đứng ở trên ban công hành lang, ban đêm gió mát thổi vào mặt rất thoải mái, Hoa Kì hơi hơi híp mắt có vẻ buồn ngủ.
“Mệt quá,” Quách Tĩnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Hoa Kì mỉm cười lắc đầu, “Không buồn ngủ, nhưng cảm thấy hiện tại rất thư thái, thoải mái hơn bất cứ lúc nào.”
Quách Tĩnh gật đầu một cái,”Hoa Kì, tôi thấy cậu thật sự thích anh ấy, có lúc tôi cũng lo lắng cho cậu, mặc dù tôi và cậu mới quen không lâu, nhưng tôi có thể nhìn ra thằng nhóc cậu là người thành thật, đối xử với anh của tôi thì không có gì phải chê, cho nên tôi nghĩ về sau hai người phải làm sao, lúc đó Văn Đào nói với tôi tình hình cậu ấy ở trong tù thì tôi liền cảm thấy tất cả đều không sao cả, chỉ cần thích là được.”
Hoa Kì cúi đầu thổi rớt bụi trên ban công, sau đó khoác hai tay lên phía trên, cằm chống đỡ trên cánh tay, nói: “Tôi biết rõ, cho nên tôi mới phát giác bây giờ thật thỏa mãn.”
“Cậu thật đúng là không có tiền đồ.” Quách Tĩnh tiếc hận nói.
Hoa Kì xấu hổ nói: “Tôi vẫn luôn không có tiền đồ.”
“Đương nhiên biết rõ là được, nhưng không thể quá mức cố chấp.” Quách Tĩnh xoay người tựa vào trên ban công nói: “Thật ra thì tôi có thể cảm thấy, anh tôi thích cậu, nhưng cậu là con trai, anh ấy còn chưa từng nói thích với cô gái nào nữa là, cho nên gặp cậu thì càng khó khăn, nhưng cũng không phải không thích.”
“Anh chắc chứ?” Hoa Kì hưng phấn nói.
“Xác định, nhưng phải xem chính cậu.” Quách Tĩnh đưa tay khoác lên trên bả vai Hoa Kì nói: “Trên TV không phải luôn có người nói, hạnh phúc của mình phải tự đi tranh thủ sao?” Quách Tĩnh cười lạnh một tiếng, xoay người đi tới một đầu khác của hành lang.
“Anh đi đâu thế?” Hoa Kì thấy hắn càng chạy càng xa, không nhịn được gọi lại.
Quách Tĩnh cũng không xoay người lại mà là khoát tay áo nói: “Trong nhà quá buồn bực rồi, tôi ra ngoài đi bộ một lát, cậu mệt thì vào nhà ngủ trước đi, để cửa cho tôi là được.” Nói xong, Quách Tĩnh lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu.
Hoa Kì ở trên ban công thò đầu ra, nhờ ánh sáng mờ trông thấy bóng lưng Quách Tĩnh chạy, trong lúc vô tình lại bật cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa lớn mở ra, từng đợt gió mát thổi vào, chân Hoa Kì để lộ ra khỏi chăn vô ý thức rụt một cái, bất đắc dĩ mở mắt lấy điện thoại của Trang Hào ở dưới gối ra xem đồng hồ, cách giờ Trang Hào làm việc còn sớm, Quách Tĩnh không biết trở về từ lúc nào, giờ đang chen ở góc tường, mặc một cái quần cộc rộng màu xanh da trời ngủ không chút hình tượng.
Hoa Kì cảm thấy may mắn, may mắn mình không vì lười biếng mà làm trễ nãi chính sự.
Hoa Kì bò ra khỏi chăn, rón rén đi tới cửa, bưng chậu đi tắm, lúc tắm Hoa Kì quan sát mình từ trong gương, tóc có chút dài, cậu thuận tay vuốt hai cái, lúc này mới nhanh chóng lau khô thân thể ra khỏi phòng tắm.
Hoa Kì đi không nhanh không chậm, lúc đi ngang qua cửa phòng của Cao Quân thì dừng bước, giơ tay lên gõ cửa, không nặng cũng không nhẹ, chỉ chốc lát sau Cao Quân mang cái đầu tổ quạ ra mở cửa, đứng ở cửa ngáp một cái, lúc hắn há mồm cậu thấy được cái răng cửa đã sớm rơi xuống lúc này đã trở lại chỗ cũ rồi, Hoa Kì không nhịn được nhìn kỹ, xem chừng là đi nha sĩ làm răng giả cho nên mới có vẻ hơi bất đồng.
Cao Quân thấy Hoa Kì vẫn không lên tiếng, không nhịn được nói: “Ngốc à? Sáng sớm tìm tôi có việc gì?”
Hoa Kì lấy lại tinh thần, nói: “À, tìm anh có chuyện đấy.”
“Hả? Chuyện gì?” sắc mặt Cao Quân nặng nề, tâm đột nhiên nhảy lên cổ họng, trong lòng còn lầu bầu, đây mình gần cũng không đi tìm Trang Hào nha, từ ngày đó bị đá rơi một cái răng rồi, hắn liền chết tâm, vì một thẳng nam mà liên lụy một cái răng, giá này hơi bị cao.
“Thật ra thì......” Hoa Kì có chút thẹn thùng, do dự một hồi lâu rốt cuộc ghé đầu qua, tiến tới bên tai Cao Quân nói thầm một trận.
Cao Quân càng nghe càng buồn cười, đợi sau khi Hoa Kì nói xong, Cao Quân liền cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện như vậy anh em nhất định giúp một tay, cho nên, hôm nay cậu rãnh không?”
“Ừ, hôm nay tôi định xin nghỉ, cho nên hôm nay liền giao cho anh.”
“Không thành vấn đề, chờ tôi chuẩn bị một chút.”
“Được, tôi trở về thay quần áo.” Hoa Kì và Cao Quân hẹn cẩn thận, sau đó chạy chậm trở về phòng, vào cửa thì Trang Hào và Quách Tĩnh đã tỉnh rồi, hai người ngồi xếp bằng hút thuốc, giương mắt nhìn thấy Hoa Kì gấp gáp đi vào, không nhịn được hỏi: “Làm gì đó? Bị quỷ đuổi theo à?”
Hoa Kì khẽ mỉm cười, lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì.”
Trang Hào sửng sốt, cũng không tiếp tục truy vấn.
Hoa Kì nhanh chóng thay quần áo, trước khi ra cửa còn õng ẹo làm dáng ở trước gương trong chốc lát. [-.-|||]
“Người này sáng sớm muốn đi đâu?” lúc cậu bước ra khỏi cửa một bước thì rốt cuộc Trang Hào không nhịn được mà hỏi.
Hoa Kì không có quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Hôm nay đi làm sớm, em đi trước, điểm tâm anh tự giải quyết.”
“Thao.”
Nghe được tiếng Trang Hào mắng Hoa Kì vẫn như cũ không quay đầu lại, ngược lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Cao Quân đã xử lý xong chính mình, đứng ở cửa cầu thang cũng xem như là một phong cảnh đánh nhìn làm cho người ta không nhịn được nhìn hai lần, hắn thấy Hoa Kì từ trên lầu chạy xuống, cười ngoắc: “Sao lại lâu như vậy?”
“Đừng nói nữa, anh ấy cứ hỏi cái này hỏi cái kia hoài.” Hoa Kì thở dài một hơi: “Nói thật tôi hơi lo một chút.”
“Cậu cứ yên tâm, làm theo lời tôi bảo là được.” Cao Quân cười an ủi cậu, ôm bờ vai của cậu đi về phía trước, nói: “Cái này gọi là không bỏ được mình không thể có được...... Không đúng, là đàn ông.” Cao Quân híp mắt mỉm cười: “Người tôi cũng đã tìm cho cậu rồi, nhưng mà không thể quá nhanh.” Nói xong, Cao Quân nháy mắt đưa tình với Hoa Kì mấy cái.
Hoa Kì lo lắng nói: “Cứ thấy thế nào ấy.”
“Rốt cuộc cậu sợ cái gì? có gì không ổn chứ, anh em tiếp thêm sức mạnh cho cậu.” Cao Quân buộc chặt cánh tay nói: “Em trai em cứ to gan tiến về phía trước, đi về phía trước......”
Hoa Kì vừa nghe vừa cười, hát tiếp đến: “Đổi gạo đổi gạo đổi gạo a......”
Hoa Kì và Cao Quân vừa đường vừa nói cười, đến nơi Cao Quân lấy tốc độ nhanh nhất giúp Hoa Kì làm xong tất cả, còn thỉnh thoảng chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Hoa Kì, cũng không biết sự thật có như thế hay không, hay là Cao Quân cố ý phóng đại sự thật, tóm lại Hoa Kì nghe mà sửng sốt ngẩn người, còn hơn cả chuyện cổ tích nữa rồi.
“Như thế nào, tôi dạy cậu cậu đã nhớ rõ chưa?” Cao Quân rất là tự hào nói.
Hoa Kì gật đầu: “Nhớ thì nhớ, chẳng qua tôi sợ đến lúc đó lại bị mình làm hỏng hết.”
“Cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần làm theo lời tôi dạy bảo đảm vạn vô nhất thất.” Cao Quân xoay thân thể Hoa Kì qua, mặt đối mặt hô một tiếng: “Đứng nghiêm.”
Hoa Kì lập tức đứng thẳng tắp, cười nói: “Thế nào?”
“Đẹp trai ngây người, cậu tin tôi đi.” Cao Quân hé miệng cười, đưa tay đón một chiếc xe taxi, sau khi lên xe lại nói với Hoa Kì: “Chờ tối rồi trở về, về sớm như vậy làm gì, không cho bú sữa đủ nên không đi nổi à? Cho nên, hôm nay chúng ta ăn chơi tiêu sái một hồi, ai cũng không thể cản.”
“Đúng, ăn chơi tiêu sái một hồi.” Hoa Kì cười nhẹ nhàng ngó ra ngoài cửa sổ: “Nhưng chúng ta đi chỗ nào vậy?” Nghĩ đến đây, Hoa Kì lại hơi hơi đau lòng nói: “Tìm chỗ nào không tốn tiền ấy, hôm nay tôi đã tốn không ít rồi, có chút đau lòng.”
“Haiz, tâm nhỏ như sợi len vậy.” Cao Quân an ủi: “Tôi nói cho cậu biết, sau khi trở về cậu phải lạnh lùng vào.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Hoa Kì kiên định nói.
Xe taxi dừng ở một nhà hàng nhỏ ven đường, Cao Quân nói hôm nay ăn ở bên ngoài, sau khi trở về sẽ dễ hành động hơn nhiều.
Hoa Kì không thể không đồng ý đề nghị của hắn, bữa cơm này ăn cũng tiết kiệm, chỉ tốn hơn năm mươi tệ, lúc Hoa Kì tính trả tiền thì Cao Quân lại ngăn cản cậu, hắn nói, bữa cơm này hắn mời.
Thời gian luôn trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt một ngày cứ thế qua rồi, Hoa Kì kéo thân thể mệt mỏi đi về nhà, cứ đến gần một bước lòng của Hoa Kì sẽ khẩn trương một phần, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ kiểu tóc mới vừa cắt, lúc này mới thêm kiên định.
Gần tới cửa thì cửa phòng mở rộng ra, dùng gạch chặn lại, bên trong truyền đến tiếng Quách Tĩnh cười, còn có tiếng nồi chén va chạm.
Hoa Kì do dự một lát, rốt cuộc nện bước đi vào.
Hoa Kì vừa vào cửa, Trang Hào đúng lúc từ bếp quay người lại, trong mắt tức giận và phức tạp tương giao: “Đi nơi nào mà trễ như thế mới về?”
Quách Tĩnh nghe tiếng cũng quay đầu, cười đùa quan sát Hoa Kì: “Í, cắt tóc sao? Nhìn còn rất tinh thần.” Hắn thuận thế nhìn hai tay Hoa Kì: “Mua gì đấy?”
Hoa Kì cố làm vẻ mệt mỏi, xụ mặt không cười: “Đi ra ngoài dạo phố.”
“Đi dạo phố? Mua gì? Cho tôi nhìn một chút.” Quách Tĩnh chạy tới, đoạt cái túi trong tay Hoa Kì mà nhìn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tán thưởng: “Quần áo này thật không tệ, mẹ nó...... Hơn một trăm đó, Hoa Kì cậu sao vậy? Bình thường tôi không thấy cậu chịu chơi như thế đâu?”
“Không có gì, ta đã nghĩ thoáng rồi.” Hoa Kì đi chân không tới bên cạnh thùng nước, kéo ra dùng gáo nước múc một gáo nước lạnh, ngửa đầu uống sạch sẻ.
Hừ...... lúc này Trang Hào đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.
“Hoa Kì, có phải cậu nghĩ đến thứ gì hay không?” Quách Tĩnh mơ hồ cảm thấy, trải qua cuộc nói chuyện tối hôm qua Hoa Kì đã nghĩ thông suốt chuyện gì, hay là, rốt cuộc cậu đã thông suốt nên muốn dùng phương pháp này ép Trang Hào, nhưng mà...... Ý nghĩ này có chút đơn giản, người như Trang Hào rất là tinh, không dễ dàng bị lừa như vậy.
Không đợi Hoa Kì trả lời, Trang Hào đã vượt lên trước một bước nói: “Cậu ta có thể nghĩ ra cái gì? Còn không phải vì ngày hôm qua nói vài lời với cậu, lúc này mới đi giả bộ với tôi sao.”
Trong lòng Quách Tĩnh run lên, không tự chủ được bắt đầu mặc niệm cho Hoa Kì.
Hoa Kì không cười cũng không đáp lời.
“Quách Tĩnh, đưa cái bàn ra đây, ăn cơm đi.” Trang Hào bảo Quách Tĩnh, đặt món ăn lên bàn sau lại xoay người đi về phía Hoa Kì nói: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Hoa Kì lạnh lùng nói, Trang Hào hừ lạnh một tiếng nói: “Cậu ngại ngày trôi qua quá tốt đúng không, cậu thích làm gì thì cứ làm đi, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu mà cứ ở đây mà giả bộ với tôi, đừng trách tôi......”
“Hoa Kì có ở đây không?” Giọng nói hơi từ tính từ cửa truyền tới nhất thời ngắt lời Trang Hào nói.
Cửa rộng mở, hai người đứng ở trên ban công hành lang, ban đêm gió mát thổi vào mặt rất thoải mái, Hoa Kì hơi hơi híp mắt có vẻ buồn ngủ.
“Mệt quá,” Quách Tĩnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Hoa Kì mỉm cười lắc đầu, “Không buồn ngủ, nhưng cảm thấy hiện tại rất thư thái, thoải mái hơn bất cứ lúc nào.”
Quách Tĩnh gật đầu một cái,”Hoa Kì, tôi thấy cậu thật sự thích anh ấy, có lúc tôi cũng lo lắng cho cậu, mặc dù tôi và cậu mới quen không lâu, nhưng tôi có thể nhìn ra thằng nhóc cậu là người thành thật, đối xử với anh của tôi thì không có gì phải chê, cho nên tôi nghĩ về sau hai người phải làm sao, lúc đó Văn Đào nói với tôi tình hình cậu ấy ở trong tù thì tôi liền cảm thấy tất cả đều không sao cả, chỉ cần thích là được.”
Hoa Kì cúi đầu thổi rớt bụi trên ban công, sau đó khoác hai tay lên phía trên, cằm chống đỡ trên cánh tay, nói: “Tôi biết rõ, cho nên tôi mới phát giác bây giờ thật thỏa mãn.”
“Cậu thật đúng là không có tiền đồ.” Quách Tĩnh tiếc hận nói.
Hoa Kì xấu hổ nói: “Tôi vẫn luôn không có tiền đồ.”
“Đương nhiên biết rõ là được, nhưng không thể quá mức cố chấp.” Quách Tĩnh xoay người tựa vào trên ban công nói: “Thật ra thì tôi có thể cảm thấy, anh tôi thích cậu, nhưng cậu là con trai, anh ấy còn chưa từng nói thích với cô gái nào nữa là, cho nên gặp cậu thì càng khó khăn, nhưng cũng không phải không thích.”
“Anh chắc chứ?” Hoa Kì hưng phấn nói.
“Xác định, nhưng phải xem chính cậu.” Quách Tĩnh đưa tay khoác lên trên bả vai Hoa Kì nói: “Trên TV không phải luôn có người nói, hạnh phúc của mình phải tự đi tranh thủ sao?” Quách Tĩnh cười lạnh một tiếng, xoay người đi tới một đầu khác của hành lang.
“Anh đi đâu thế?” Hoa Kì thấy hắn càng chạy càng xa, không nhịn được gọi lại.
Quách Tĩnh cũng không xoay người lại mà là khoát tay áo nói: “Trong nhà quá buồn bực rồi, tôi ra ngoài đi bộ một lát, cậu mệt thì vào nhà ngủ trước đi, để cửa cho tôi là được.” Nói xong, Quách Tĩnh lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu.
Hoa Kì ở trên ban công thò đầu ra, nhờ ánh sáng mờ trông thấy bóng lưng Quách Tĩnh chạy, trong lúc vô tình lại bật cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa lớn mở ra, từng đợt gió mát thổi vào, chân Hoa Kì để lộ ra khỏi chăn vô ý thức rụt một cái, bất đắc dĩ mở mắt lấy điện thoại của Trang Hào ở dưới gối ra xem đồng hồ, cách giờ Trang Hào làm việc còn sớm, Quách Tĩnh không biết trở về từ lúc nào, giờ đang chen ở góc tường, mặc một cái quần cộc rộng màu xanh da trời ngủ không chút hình tượng.
Hoa Kì cảm thấy may mắn, may mắn mình không vì lười biếng mà làm trễ nãi chính sự.
Hoa Kì bò ra khỏi chăn, rón rén đi tới cửa, bưng chậu đi tắm, lúc tắm Hoa Kì quan sát mình từ trong gương, tóc có chút dài, cậu thuận tay vuốt hai cái, lúc này mới nhanh chóng lau khô thân thể ra khỏi phòng tắm.
Hoa Kì đi không nhanh không chậm, lúc đi ngang qua cửa phòng của Cao Quân thì dừng bước, giơ tay lên gõ cửa, không nặng cũng không nhẹ, chỉ chốc lát sau Cao Quân mang cái đầu tổ quạ ra mở cửa, đứng ở cửa ngáp một cái, lúc hắn há mồm cậu thấy được cái răng cửa đã sớm rơi xuống lúc này đã trở lại chỗ cũ rồi, Hoa Kì không nhịn được nhìn kỹ, xem chừng là đi nha sĩ làm răng giả cho nên mới có vẻ hơi bất đồng.
Cao Quân thấy Hoa Kì vẫn không lên tiếng, không nhịn được nói: “Ngốc à? Sáng sớm tìm tôi có việc gì?”
Hoa Kì lấy lại tinh thần, nói: “À, tìm anh có chuyện đấy.”
“Hả? Chuyện gì?” sắc mặt Cao Quân nặng nề, tâm đột nhiên nhảy lên cổ họng, trong lòng còn lầu bầu, đây mình gần cũng không đi tìm Trang Hào nha, từ ngày đó bị đá rơi một cái răng rồi, hắn liền chết tâm, vì một thẳng nam mà liên lụy một cái răng, giá này hơi bị cao.
“Thật ra thì......” Hoa Kì có chút thẹn thùng, do dự một hồi lâu rốt cuộc ghé đầu qua, tiến tới bên tai Cao Quân nói thầm một trận.
Cao Quân càng nghe càng buồn cười, đợi sau khi Hoa Kì nói xong, Cao Quân liền cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện như vậy anh em nhất định giúp một tay, cho nên, hôm nay cậu rãnh không?”
“Ừ, hôm nay tôi định xin nghỉ, cho nên hôm nay liền giao cho anh.”
“Không thành vấn đề, chờ tôi chuẩn bị một chút.”
“Được, tôi trở về thay quần áo.” Hoa Kì và Cao Quân hẹn cẩn thận, sau đó chạy chậm trở về phòng, vào cửa thì Trang Hào và Quách Tĩnh đã tỉnh rồi, hai người ngồi xếp bằng hút thuốc, giương mắt nhìn thấy Hoa Kì gấp gáp đi vào, không nhịn được hỏi: “Làm gì đó? Bị quỷ đuổi theo à?”
Hoa Kì khẽ mỉm cười, lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì.”
Trang Hào sửng sốt, cũng không tiếp tục truy vấn.
Hoa Kì nhanh chóng thay quần áo, trước khi ra cửa còn õng ẹo làm dáng ở trước gương trong chốc lát. [-.-|||]
“Người này sáng sớm muốn đi đâu?” lúc cậu bước ra khỏi cửa một bước thì rốt cuộc Trang Hào không nhịn được mà hỏi.
Hoa Kì không có quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Hôm nay đi làm sớm, em đi trước, điểm tâm anh tự giải quyết.”
“Thao.”
Nghe được tiếng Trang Hào mắng Hoa Kì vẫn như cũ không quay đầu lại, ngược lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Cao Quân đã xử lý xong chính mình, đứng ở cửa cầu thang cũng xem như là một phong cảnh đánh nhìn làm cho người ta không nhịn được nhìn hai lần, hắn thấy Hoa Kì từ trên lầu chạy xuống, cười ngoắc: “Sao lại lâu như vậy?”
“Đừng nói nữa, anh ấy cứ hỏi cái này hỏi cái kia hoài.” Hoa Kì thở dài một hơi: “Nói thật tôi hơi lo một chút.”
“Cậu cứ yên tâm, làm theo lời tôi bảo là được.” Cao Quân cười an ủi cậu, ôm bờ vai của cậu đi về phía trước, nói: “Cái này gọi là không bỏ được mình không thể có được...... Không đúng, là đàn ông.” Cao Quân híp mắt mỉm cười: “Người tôi cũng đã tìm cho cậu rồi, nhưng mà không thể quá nhanh.” Nói xong, Cao Quân nháy mắt đưa tình với Hoa Kì mấy cái.
Hoa Kì lo lắng nói: “Cứ thấy thế nào ấy.”
“Rốt cuộc cậu sợ cái gì? có gì không ổn chứ, anh em tiếp thêm sức mạnh cho cậu.” Cao Quân buộc chặt cánh tay nói: “Em trai em cứ to gan tiến về phía trước, đi về phía trước......”
Hoa Kì vừa nghe vừa cười, hát tiếp đến: “Đổi gạo đổi gạo đổi gạo a......”
Hoa Kì và Cao Quân vừa đường vừa nói cười, đến nơi Cao Quân lấy tốc độ nhanh nhất giúp Hoa Kì làm xong tất cả, còn thỉnh thoảng chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Hoa Kì, cũng không biết sự thật có như thế hay không, hay là Cao Quân cố ý phóng đại sự thật, tóm lại Hoa Kì nghe mà sửng sốt ngẩn người, còn hơn cả chuyện cổ tích nữa rồi.
“Như thế nào, tôi dạy cậu cậu đã nhớ rõ chưa?” Cao Quân rất là tự hào nói.
Hoa Kì gật đầu: “Nhớ thì nhớ, chẳng qua tôi sợ đến lúc đó lại bị mình làm hỏng hết.”
“Cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần làm theo lời tôi dạy bảo đảm vạn vô nhất thất.” Cao Quân xoay thân thể Hoa Kì qua, mặt đối mặt hô một tiếng: “Đứng nghiêm.”
Hoa Kì lập tức đứng thẳng tắp, cười nói: “Thế nào?”
“Đẹp trai ngây người, cậu tin tôi đi.” Cao Quân hé miệng cười, đưa tay đón một chiếc xe taxi, sau khi lên xe lại nói với Hoa Kì: “Chờ tối rồi trở về, về sớm như vậy làm gì, không cho bú sữa đủ nên không đi nổi à? Cho nên, hôm nay chúng ta ăn chơi tiêu sái một hồi, ai cũng không thể cản.”
“Đúng, ăn chơi tiêu sái một hồi.” Hoa Kì cười nhẹ nhàng ngó ra ngoài cửa sổ: “Nhưng chúng ta đi chỗ nào vậy?” Nghĩ đến đây, Hoa Kì lại hơi hơi đau lòng nói: “Tìm chỗ nào không tốn tiền ấy, hôm nay tôi đã tốn không ít rồi, có chút đau lòng.”
“Haiz, tâm nhỏ như sợi len vậy.” Cao Quân an ủi: “Tôi nói cho cậu biết, sau khi trở về cậu phải lạnh lùng vào.”
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Hoa Kì kiên định nói.
Xe taxi dừng ở một nhà hàng nhỏ ven đường, Cao Quân nói hôm nay ăn ở bên ngoài, sau khi trở về sẽ dễ hành động hơn nhiều.
Hoa Kì không thể không đồng ý đề nghị của hắn, bữa cơm này ăn cũng tiết kiệm, chỉ tốn hơn năm mươi tệ, lúc Hoa Kì tính trả tiền thì Cao Quân lại ngăn cản cậu, hắn nói, bữa cơm này hắn mời.
Thời gian luôn trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt một ngày cứ thế qua rồi, Hoa Kì kéo thân thể mệt mỏi đi về nhà, cứ đến gần một bước lòng của Hoa Kì sẽ khẩn trương một phần, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ kiểu tóc mới vừa cắt, lúc này mới thêm kiên định.
Gần tới cửa thì cửa phòng mở rộng ra, dùng gạch chặn lại, bên trong truyền đến tiếng Quách Tĩnh cười, còn có tiếng nồi chén va chạm.
Hoa Kì do dự một lát, rốt cuộc nện bước đi vào.
Hoa Kì vừa vào cửa, Trang Hào đúng lúc từ bếp quay người lại, trong mắt tức giận và phức tạp tương giao: “Đi nơi nào mà trễ như thế mới về?”
Quách Tĩnh nghe tiếng cũng quay đầu, cười đùa quan sát Hoa Kì: “Í, cắt tóc sao? Nhìn còn rất tinh thần.” Hắn thuận thế nhìn hai tay Hoa Kì: “Mua gì đấy?”
Hoa Kì cố làm vẻ mệt mỏi, xụ mặt không cười: “Đi ra ngoài dạo phố.”
“Đi dạo phố? Mua gì? Cho tôi nhìn một chút.” Quách Tĩnh chạy tới, đoạt cái túi trong tay Hoa Kì mà nhìn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tán thưởng: “Quần áo này thật không tệ, mẹ nó...... Hơn một trăm đó, Hoa Kì cậu sao vậy? Bình thường tôi không thấy cậu chịu chơi như thế đâu?”
“Không có gì, ta đã nghĩ thoáng rồi.” Hoa Kì đi chân không tới bên cạnh thùng nước, kéo ra dùng gáo nước múc một gáo nước lạnh, ngửa đầu uống sạch sẻ.
Hừ...... lúc này Trang Hào đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.
“Hoa Kì, có phải cậu nghĩ đến thứ gì hay không?” Quách Tĩnh mơ hồ cảm thấy, trải qua cuộc nói chuyện tối hôm qua Hoa Kì đã nghĩ thông suốt chuyện gì, hay là, rốt cuộc cậu đã thông suốt nên muốn dùng phương pháp này ép Trang Hào, nhưng mà...... Ý nghĩ này có chút đơn giản, người như Trang Hào rất là tinh, không dễ dàng bị lừa như vậy.
Không đợi Hoa Kì trả lời, Trang Hào đã vượt lên trước một bước nói: “Cậu ta có thể nghĩ ra cái gì? Còn không phải vì ngày hôm qua nói vài lời với cậu, lúc này mới đi giả bộ với tôi sao.”
Trong lòng Quách Tĩnh run lên, không tự chủ được bắt đầu mặc niệm cho Hoa Kì.
Hoa Kì không cười cũng không đáp lời.
“Quách Tĩnh, đưa cái bàn ra đây, ăn cơm đi.” Trang Hào bảo Quách Tĩnh, đặt món ăn lên bàn sau lại xoay người đi về phía Hoa Kì nói: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Hoa Kì lạnh lùng nói, Trang Hào hừ lạnh một tiếng nói: “Cậu ngại ngày trôi qua quá tốt đúng không, cậu thích làm gì thì cứ làm đi, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu mà cứ ở đây mà giả bộ với tôi, đừng trách tôi......”
“Hoa Kì có ở đây không?” Giọng nói hơi từ tính từ cửa truyền tới nhất thời ngắt lời Trang Hào nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook