Tắm Cho Đại Ca
Chương 23: Trang sinh hiểu mộng mê hoa kì

Bàn tay Trang Hào phủ trên đầu Hoa Kì, sờ sờ sợi tóc hết sức mềm mại, anh gợi lên một túm tóc của Hoa Kì, qua lại vân vê, đây là lần đầu anh lần nghiêm túc cảm thụ sự tồn tại của Hoa Kì. Quá khứ, là vì phát hỏa nhiều hơn đi? Nghĩ tới đây, Trang Hào không khỏi nghĩ tới một người, biểu đệ Tôn Nguyên Tiếu của anh, thằng nhóc này khi còn bé cũng giống Hoa Kỳ, rất thích kề cận mình, sau khi lớn lên lại. . . . . .

Hoa Kì thích Trang Hào đụng vào, miệng càng ra sức, tiếng liếm mút vang lên, lúc Trang Hào bắn ra, cậu liền nuốt hết tinh hoa Trang Hào tồn trữ một tuần, lúc thò đầu ra khỏi chăn còn chép chép miệng, cau mày nói: “Hôm nay có chút đắng.”

Trang Hào cười, cánh tay phủ trên đùi Hoa Kì nói: “Chẳng lẽ trước kia ngọt?”

“Không kém bao nhiêu,em cảm thấy trước kia ngọt.” Hoa Kì chép miệng, bò đến bên cạnh bàn cầm ly nước súc súc miệng, lúc xoay người lại Trang Hào đã điều chỉnh tốt tư thế, cánh tay mở rộng chờ cậu, Hoa Kì tự nhiên bò qua, thân thể úp sấp vào ngực Trang Hào.

Trang Hào nghe tiếng Hoa Kì chép miệng, cười nói: “Cậu đừng chép miệng được không? Nghe cùng con chó nhỏ ấy.”

“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì học tiếng cho sủa, đầu không ngừng cọ vào ngực Trang Hào.

Trang Hào có một nhược điểm là sợ nhột, đặc biệt là dưới nách, anh bị Hoa Kì cọ nhột, rụt cổ nói: “Được rồi, cọ nữa tôi đánh cậu.”

“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì vừa học tiếng chó sủa, lúc này bất động, an tĩnh nằm trong ngực Trang Hào.

Trang Hào dùng một cái tay khác gãi gãi nơi bị Hoa Kì gãi nhột, thả tay xuống anh siết chặt cánh tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi phát hiện tôi hơi thích cậu.”

“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì như cũ bắt chước tiếng chó sủa.

Trang Hào nghe vậy, ngay sau đó liền lật người ôm chặt Hoa Kì vào ngực, cằm chống lên đỉnh đầu Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, nếu cậu là một con nhóc thì thật tốt, cậu thích tôi như vậy, ít nhất tôi còn có thể cưới cậu.” Trang Hào dùng cằm cọ tóc Hoa Kì, còn nói: “Hoa tiểu cẩu, về sau làm đệ đệ của tôi được chứ?”

[Anh còn cố chống cự cái gì a ~ ╮[╯▽╰]╭ ]

Hoa Kì ừ một tiếng nói: “Trước gọi ca sau gọi đệ, sau đó là bà xã.”

Trang Hào chau mày: “Ngổn ngang gì vậy.” Trang Hào giãn lông mày, mang theo nụ cười nhắm hai mắt lại: “Ngủ, ca ôm cậu, Hoa tiểu cẩu.”

“Gâu. . . . . .” Hoa Kì để tay ngang hông Trang Hào, trong lúc vô hình kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

Hoa Kì có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu cậu, anh em hữu tình, chỉ không biết thích một người tư vị như thế nào, hôm nay được Trang Hào ôm vào ngực, lòng cậu cuồng loạn, đại khái. . . . . . Đây nhưng là hạnh phúc khi thích một người đi?

Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Hào từ trong mộng tỉnh lại, giấc ngủ này vô cùng ổn định, cả người cứng ngắc vì cả đêm giữ nguyên tư thế, anh vén chăn lên, cánh tay trần trụi đáp trên chăn, lại không cảm thấy rét lạnh chút nào, nếu như những hôm khác, thời gian này giường sưởi đã lạnh, mỗi lần rời giường sẽ lạnh đến mức anh sẽ run lập cập.

Trang Hào thích ứng ánh sáng, từ từ mở mắt, lại phát hiện người trong ngực đã không cánh mà bay rồi.

Trang Hào bò dậy khỏi chăn, thét một tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu ở đâu?”

Không có bất cứ động tĩnh gì, Trang Hào nghĩ thầm, chẳng lẽ sáng sớm Hoa tiểu cẩu đã đi? Không phải vậy chứ, tiểu tử này hận không thể ngày ngày kề cận mình, sao lại đột nhiên rời đi?

Trang Hào rời khỏi giường ấm, sau khi mặc chỉnh tề, Trang Hào mở cửa ra khỏi ký túc xá.

Hôm nay gió tây bắc thổi, gió khá lớn, Trang Hào vội vàng kéo kín áo bông đi tới phòng làm việc của đoàn xe, đến cửa phòng làm việc, Trang Hào đúng lúc đụng phải tài xế vừa tới đi làm, hắn cười cười với Trang Hào: “Báo ca rời giường.”

Trang Hào ngáp một cái: “Văn Đào tới chưa?”

“Còn chưa tới.”

Trang Hào gật đầu một cái: “Vậy chú tìm người đi mua chút điểm tâm đi, chờ đoàn người ăn xong rồi, chuẩn bị lên đường đi Môi Thành.”

“Điểm tâm đã sớm chuẩn bị xong.”

Trang Hào ngơ ngẩn: “Chuyên cần vậy sao? Ai vậy? Xem ra tôi phải phát chút tiền thuởng cho hắn.”

Tài xế cười nói: “Đệ đệ anh đó.”

“Đệ đệ tôi?” nửa ngày sau Trang Hào cũng không có kịp phản ứng, thằng nhóc Tôn Nguyên Tiếu không phải học đại học ở nơi khác ư, trở lại nấu cơm cho anh khi nào?

“Anh không biết à? Tôi cũng đang buồn bực đây, chừng nào thì anh có thêm một đệ đệ.” Tài xế chỉ chỉ phòng ăn của đoàn xe, bình thường là để tài xế trong đoàn xe hâm nóng hộp cơm, nấu nước.

Trang Hào quay đầu lại nhìn sang, bên trong là Hoa Kỳ sáng sớm biến mất không thấy bóng dáng, anh bĩu môi cười một tiếng: “À, là đệ đệ tôi, mới nhận.” Nói xong, Trang Hào đi tới phòng ăn, tới gần, Trang Hào nhìn qua cửa gương vài lần mới đẩy cửa vào: “Hoa tiểu cẩu, dậy sớm như vậy làm gì?”

Hoa Kì cười khúc khích quay đầu lại, tay còn vo vo, mặt dính không ít bột mì: “À, làm hoành thánh cho anh.”

Trang Hào theo bản năng liếc nhìn khay đựng, phía trên là một hàng sủi cảo thật chỉnh tề, nhìn qua hết sức tinh xảo cũng rất có khẩu vị, đếm sơ qua có ít nhất sáu mươi bảy mươi cái.

Trang Hào kinh ngạc nói: “Mấy giờ cậu đã dậy?”

Hoa Kì nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: “Đại khái hơn bốn giờ.”

Trang Hào đi tới bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn tô thịt bên cạnh, bên trong còn ít nhất ba phần thịt làm nhân bánh, buồn bực nói: “Trong đội xe có thịt làm nhân bánh sao?”

“Dĩ nhiên không có.” Hoa Kì hít mũi một cái, giống như có chút bị cảm: “Buổi sáng, em hỏi chú trực ban một chút, chú ấy nói gần đây có một cái chợ sáng nhỏ, vì vậy em nói chú ấy mang em đi.” Hoa Kì nắm bột sủi cảo trong lòng bàn tay: “Em mua ít nhất 30 cân thịt, tốn không ít tiền đó.”

Trang Hào kinh ngạc nói: “Cậu bọc hết 30 cân thịt?”

“Sao có thể, em làm một ít còn lại chôn ở trong đống tuyết trước cửa, mấy ngày nữa em lại bọc cho anh ăn.” Hoa Kì cười cười, cúi đầu tiếp tục làm hoành thánh.

Trang Hào nhìn Hoa Kì hết sức chuyên chú, tâm tình rất tốt, cười nói: “Tốn bao nhiêu tiền? Chốc lát nữa tôi trả lại cho cậu.”

“Không cần.” Hoa Kì ngẩng đầu cười đùa nói: “Tiền này trước kia anh cho em, em đều giữ.”

Trang Hào nói: “Tôi nhớ lần trước nói cậu trả tiền xe giúp tôi cậu còn không chịu, lần này sao hào phóng vậy?”

Hoa Kì nhe răng cười nói: “Trước kia sao có thể so với bây giờ, giờ em là đệ đệ của anh, gâu. . . . . .”

Trang Hào híp mắt cười: “Hoa tiểu cẩu thật đúng là khiến người ta yêu thích.” Anh giơ tay xoa đầu Hoa Kì: “Cậu bọc đi, tôi đi đánh răng rửa mặt.” Trước khi ra cửa thì Trang Hào lại dặn dò: “Chớ bọc quá nhiều, dù cậu có bọc trăm cái cũng không đủ cho đám người kia ăn.”

“Ừ, em bọc hết nhân bánh ở đây là xong, anh đi rửa mặt đi.”

Trang Hào ừ một tiếng, mở cửa ra khỏi phòng ăn.

Lúc đánh răng, Trang Hào quan sát mình trong gương, nhíu mày trợn mắt, từ nhỏ anh đã biết mình rất trai, con gái thích mình phải xếp thành hàng, nhưng ý tưởng cùng thực tế thật khác nhau, cô gái thích mình thì không có, con trai ngược lại có một.

Cuộc sống của Trang Hào không thiếu tiền, chỉ thiếu một người có thể cùng anh yên ổn sống qua ngày, có lẽ bởi vì mình đánh đánh giết giết cả ngày, dãi nắng dầm mưa, lúc này mới không tìm được một cô gái tốt đi?

“Ca.” Hoa Kì ló đầu vào, nhe răng cười nói: “Sủi cảo nấu xong, nhanh ra đây ăn.”

Trang Hào nhìn Hoa Kì cười đùa từ trong gương, gật đầu một cái, phun bọt trong miệng nói: “Biết, cậu bưng một bàn vào trong phòng, chúng ta ăn.”

“Được.” Hoa Kì rụt cổ lại đã không thấy người.

Trang Hào nhìn mình trong gương cười cười, vẫn là câu nói đó, mặt mũi Hoa Kì anh không thấy có gì khác lạ nhưng lại có chút thích cậu.

Hoa Kì rất khéo tay, bọc sủi cảo ăn ngon lại dễ nhìn, Trang Hào một hơi ăn một tô đầy, ăn xong còn uống một ly trà lớn, no ngã ngồi trên ghế: “ĐM, no đi không nổi rồi.”

Hoa Kì mặt mày hớn hở nói: “Thế nào, ăn ngon chứ? Lần trước là vì đông lạnh quá lâu, cho nên khẳng định không ngon như lần này.”

Trang Hào cười nói: “Lần trước mùi vị cũng không tệ.” Trang Hào lấy điếu thuốc ngậm trong miệng: “Hoa tiểu cẩu, hôm nay cậu thật sự muốn đi Môi Thành với tôi sao?”

Hoa Kì gật đầu một cái: “Đi chứ, sao không đi, từ nhỏ đến lớn em chưa ra khỏi cái thành phố này lần nào.”

Trang Hào cười cười: “Nhìn chút tiền đồ của cậu kìa, không thể có mục tiêu lớn hơn được sao, như là nước Thái, châu Âu?”

Ánh mắt Hoa Kì sáng lên, sau đó lại có chút mất mác nói: “Em cũng muốn, nhưng em không nói được tiếng Anh, hơn nữa em cũng không có tiền.” Hoa Kì gãi gãi đầu: “Ca, anh nói xem Thái Lan có nhiều gay không?”

Trang Hào sửng sốt: “Làm gì? Cậu định đi chuyển đổi giới tính à?”

Hoa Kì vốn không có ý này, nhưng Trang Hào vừa nói như thế, Hoa Kì lập tức nói: “Ừ, em muốn chuyển đổi giới tính, biến thành nữ là có thể gả cho anh.”

Trang Hào lạnh đến buồn nôn: “Đi bà nội nhà cậu, cậu an tâm làm Hoa tiểu cẩu của cậu đi cho tôi nhờ.” Trang Hào không muốn tiếp tục đề tài này, liền vội vàng đứng lên đi tới cửa: “Ăn xong dẹp bàn, tôi đi xử lý chuyện đoàn xe một chút, một lát tới cửa tìm tôi.”

“Biết.”

Trang Hào ra khỏi túc xá, Hoa Kì nhanh chóng ăn hết sủi cảo thừa lại trong mâm, dọn xong cái bàn, mặc vào áo khoác nhung chạy như điên ra ngoài.

Đoàn xe của Trang Hào đã chuẩn bị sẵn sang lên đường, trước khi xuất phát Vương Văn Đào cũng chạy tới, tiếc nuối là hắn không ăn được sủi cảo, dạ dày trống trơn đứng ở cửa nhìn đoàn xe.

Trang Hào thấy Hoa Kì chạy tới, vội vàng nói với Vương Văn Đào đứng ở cửa: “Văn Đào, cậu ngồi cùng xe Trương sư phụ đi.”

“Hả? Vì sao?” Vương Văn Đào hỏi ngược lại.

Trang Hào nghiêng đầu nhìn Hoa Kì đã chạy tới nói: “Tôi và Hoa tiểu cẩu đi một chiếc xe.”

“Hoa tiểu cẩu?” Vương Văn Đào sững sờ, lúc này mới thấy Hoa Kỳ mặt mày hớn hở chạy tới chỗ Trang Hào, chậc một tiếng nói: “Cậu ta là Hoa tiểu cẩu à?”

“Cút đi, Hoa tiểu cẩu là để cho cậu gọi sao, mau lên xe đi.” Trang Hào ném một câu nói, xoay người đi tới chỗ Hoa Kì.

Hoa Kì chạy đến bên cạnh Trang Hào: “Ca, xử lý xong chưa?”

Trang Hào cười cười: “Làm xong, chúng ta ngồi chiếc xe lớn kia.”

Hoa Kì nhìn xe tải cực lớn trước cửa, nói: “Giỏi thật, rất lớn, trước kia em thấy mà chưa được ngồi lần nào.”

Trang Hào búng tay cái tách: “Vậy thì lên xe thôi.”

Hoa Kì nhảy lên xe, Trang Hào lên xe cài dây an toàn xong nói: “Từ đây đến Môi Thành chừng bốn giờ, cậu cảm thấy nhàm chán thì phía sau có chuyện ma, cậu có thể xem một chút.”

Hoa Kì vận sức chờ phát động, hưng phấn nói: “Sẽ không chán, em thật hưng phấn.”

Trang Hào cười nói: “Cậu hưng phấn cái rắm.”

“Không phải sao, cái rắm của em cũng hưng phấn.”

Trang Hào không lên tiếng, cười khởi động xe.

Trang Hào từ nhỏ đã chơi xe, xe tốt xe xấu gì cũng đếm không xuể, đương nhiên tài lái xe sẽ rất tốt, mới đầu đường trong thành phố có chút hẹp cho nên xe tải đi không tốt lắm, qua lại ngoặt lệch có chút chao đảo, mãi cho đến quốc lộ, xe mới từ từ đi vững vàng.

Dọc đường đi Hoa Kì không nói gì nhiều, cũng không giống bình thường kề cận Trang Hào, ngược lại hứng thú cực kỳ mà nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt.

“Nhìn gì đấy?”

Hoa Kì quay đầu lại cười nói: “Không có gì, chỉ nhìn cây cối ven đường thôi.”

“Cây có gì tốt nhìn?”

“Em cũng không biết, chỉ cảm thấy có chút tiên.”

Trang Hào cười cười: “Cậu thật là tiền đồ.”

“Ca, anh . . . . . . anh có thấy em rất phiền hay không?” Hoa Kì nhìn chằm chằm gò má Trang Hào mà hỏi.

Trang Hào sững sờ, sau đó cười nói: “Phiền, phiền chết đi được.”

Hoa Kì cũng cười: “Phiền anh còn mang theo em làm gì?”

Trang Hào nói: “Tôi sợ không mang theo cậu…cậu lại uy hiếp tôi nói, tôi còn thiếu cậu bao nhiêu bao nhiêu chưa trả đấy.”

Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Đúng thôi, anh còn thiếu em một vạn tám.”

Trang Hào hé miệng cười, tay nắm chặt tay lái nói: “Nắm chặt, phía trước có khúc ngoặt.”

Hoa Kì vội vàng nắm dây an toàn nhìn thẳng phía trước, Trang Hào đánh tay lái rẽ vào, đi một đoạn gặp đèn xanh đèn đỏ, Trang Hào giảm tốc độ, từ từ ngừng lại.

Nhân cơ hội Trang Hào đốt một điếu thuốc, phun khói mù nói: “Khát không?”

Hoa Kì lắc đầu một cái, ánh mắt chuyển sang ngoài cửa sổ.

Bên cạnh xe tải có một chiếc xe con màu đỏ đang ngừng, hãng gì thì Hoa Kì không biết, nhưng mà màu sắc đỏ rực hấp dẫn ánh mắt của cậu, Hoa Kì ghé đầu nhìn xuống, vừa mới nhìn cậu liền giật mình hét lớn một tiếng: “Mẹ ơ, ca, anh xem.”

Trang Hào sợ hết hồn: “Cậu hét cái gì?” Nói xong, Trang Hào vươn người ghé đầu qua, sau đó cảm thán: “Tao chửi con mẹ nó chứ, người anh em này quá trâu bò.”

Trong xe màu đỏ có một người đàn ông, lúc này hắn đã tuột quần đến gót chân, dưới bụng một cây gậy giơ lên đang bị tay phải của hắn lên xuống mà lộng, còn máy tính đặt trên ghế phụ lại đang phát một bộ phim h đặc sắc.

Hoa Kì muốn mở cửa sổ xe ló đầu ra ngoài nhìn, nhưng không dám mở miệng, chỉ sợ Trang Hào mắng cậu.

“Được rồi, nhìn nữa không rút ra được.”

Hoa Kì cười nói: “Lần đầu tiên em thấy có người vừa lái xe vừa xem phim heo đó, còn có thể tuốt ống.”

Trang Hào cười nói: “Này thì có gì?? còn có người vừa lái xe vừa chơi khẩu giao đấy.”

“Thiệt giả?”

“Tôi lừa cậu làm gì, trước kia đoàn xe của tôi có một sư phụ, liên tiếp chạy xe một tháng, chắc là nghẹn không được, liền tìm vị tiểu thư mang lên xe, vừa lái xe vừa làm cái đó.” Lúc ấy chuyện này làm Trang Hào tức chết, ngày hôm sau liền sa thải người này.

[Anh vẽ đường cho hươu chạy rồi (≧∇≦)]

Hoa Kì rơi vào trầm tư, lúc đèn xanh sáng lên, xe chạy không bao xa thì Hoa Kì đột nhiên tiến tới bên cạnh Trang Hào: “Ca, em muốn rồi.” Nói xong, Hoa Kì liền vói tay xuống phía dưới Trang Hào.

Trang Hào sững sờ, nổi giận mắng: “Hoa tiểu cẩu, cậu muốn bị đánh đúng không, không muốn sống nữa?”

Hoa Kì vô tội chu miệng: “A, vậy thì thôi.” Hoa Kì từ từ rút tay về, đầu dựa vào cửa sổ xe.

Trang Hào liếc nhìn Hoa Kì, bất đắc dĩ thở dài, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Vương Văn Đào: “Văn Đào, các cậu đi trước đi, xe tôi có chút trục trặc, tôi dừng lại kiểm tra một chút.” Nói xong, Trang Hào cúp điện thoại, ánh mắt nhìn đường phố chung quanh mấy lần, đúng lúc đầu đường trước mặt có một tường rào nhà máy hóa chất, anh trực tiếp lái qua.

Xe ngừng lại bên tường rào nhà máy hóa chất, bên cạnh là mấy cây đại thụ trụi lủi, Trang Hào cởi dây an toàn, móc một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm trong miệng nói: “Giờ có thể.” Nói xong, Trang Hào nhấn nút cho ghế dựa ngã ra sau rồi nằm xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương