Tắm Cho Đại Ca
Chương 12: Chăm chỉ luyện tập

Đây là lần đầu tiên Hoa Kì nằm trong một chăn cùng một người đàn ông, mặc dù người đàn ông này đưa lưng về phía cậu, miệng mắng nhưng cũng không hất cậu ra.

Hoa Kì dán sau lưng Trang Hào hồi lâu, thấy anh từ đầu đến cuối không có động tĩnh, chỉ có thể lớn tiếng doạ người.

“Ca.” Hoa Kì nhẹ giọng kêu lên.

Trang Hào không lên tiếng.

Hoa Kì tiếp tục kêu hai ba tiếng, Trang Hào thủy chung thờ ơ ơ hờ. Lúc này, Hoa Kì hạ quyết tâm, em xem anh có lên tiếng không, hừ. Nghĩ xong cậu liền hé miệng cắn một cái.

“Mả mẹ cậu, cậu muốn làm gì?” Trang Hào chịu đựng đau đớn trên bả vai truyền đến, thật muốn xoay lại cho cậu một quyền, nhưng nghĩ lại, lại sợ với thể trạng yếu đuối của Hoa Kì này mà một quyền đánh đi xuống, liền trực tiếp tàn.

Hoa Kì hung hăng cắn một cái mới nhả ra, liếm môi nói: “Ca, anh muốn không?”

“Cậu thật đủ ép buộc, nhanh ngủ cho tôi, nếu không tôi không khách khí đâu.” Trang Hào liên tiếp hừ hừ, xoa nơi bị cắn trên bả vai lẩm bẩm: “Cậu cầm tinh con chó à.”

“Em cầm tinh con dê.” Hoa Kì cười nói.

“Kệ cậu, mau ngủ, cậu mà còn đụng tôi nữa, ông đây liền đá cậu.” Trang Hào vẫn như cũ đưa lưng về phía Hoa Kì.

Hoa Kì không quản nhiều như vậy, cậu ước chừng một tuần chưa có sờ tới phía dưới của Trang Hào rồi, trong lòng thực là nhớ nhung không chịu được, vì vậy, tay nhỏ bé vừa nhấc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm đi lên.

“Cmn, cậu muốn bị đánh đúng không?” Trang Hào một phát bắt được tay Hoa Kì, nghiêng người từ trong chăn ngồi dậy, quay đầu, trong bóng tối nhìn Hoa Kì.

Hoa Kì không buông tay, mà là từ từ di chuyển bàn tay, nhỏ giọng nói: “Ca, anh cũng muốn mà.”

“Tôi bực rồi đấy, cậu đưa tới cửa là muốn cmn làm sao?” Trang Hào dở khóc dở cười nói.

Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “Ca, anh còn thiếu em một vạn tám chưa trả.”

“ĐM, cậu người này muốn tiền thì đi mà tìm Chương Viễn, hắn ta nguyện ý cho đó.” Trang Hào muốn túm tay Hoa Kì dời khỏi thân dưới, nhưng lại không dám dùng lực nhiều, bởi vì Hoa Kì nắm thật chặt thứ nửa mềm không cứng rắn của anh, thật sợ vừa dùng lực liền phế.

“Hắn ta không dễ nhìn như anh.” Hoa Kì nhỏ giọng nói.

“Người dễ nhìn hơn thôi rất nhiều, chẳng lẽ ai cậu cũng muốn thượng cột sao?” Trang Hào không nhịn được nói.

Hoa Kì chu miệng nói: “Không có đâu, em chỉ muốn thượng cột với anh thôi.”

“Thật lắm chuyện, rốt cuộc cậu yêu thích gì ở tôi hả?” Trang Hào hỏi ngược lại.

Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Gương mặt được chứ?”

“ĐM, người thích mặt của tôi nhiều lắm, tôi phải chơi hết bọn họ sao? Cậu coi tôi là ngựa giống à?” Trang Hào thử giật giật tay Hoa Kì.

“Bọn họ làm tốt như em.” Hoa Kì nói lầm bầm.

Trang Hào nhất thời cười: “Cậu cút đi, cậu mà làm tốt? Hai lần trước Cẩu Nha của cậu chà xát nhiều lần, về nhà nhị đệ của tôi đều sưng hết lên đó.”

Hoa Kì buồn bực nói: “Em sẽ chăm chỉ luyện tập, nhưng mà anh phải cho em cơ hội.”

Trang Hào hoàn toàn bị một câu nói này chọc nhịn cười không được: “Lắm chuyện, cậu đúng là muốn ăn đập mà.” Nói xong, Trang Hào đưa tay ra sau lưng, kéo quần lót xuống dưới, kéo đến một nửa, Hoa Kì như cũ không buông tay, Trang Hào mắng: “Cậu buông tay ra, không buông tay lấy gì mà liếm?”

Hoa Kì nhất thời hồi hộp, vội vàng buông tay, Trang Hào cởi quần lót xuống, một tay kéo lấy tóc Hoa Kì xuốn phía dưới: “Là cậu tự tìm, đừng có không trách tôi.” Nói xong, không đợi Hoa Kì nói chuyện, Trang Hào liền nâng cao nhị đệ tiến tới bên miệng cậu: “Nhanh lên, bắn xong rồi thì lo mà ngủ đi, ngày mai tôi còn có việc.”

Hoa Kì không nói hai lời, há mồm ngậm vào, đầu lưỡi không ngừng trong vận hành, một lát sau khóe miệng chảy ra không ít nước miếng, liếm phát ra tiếng, di chuyển di chuyển, sung sướng như đang liếm kem.

Âm thanh quá mức dâm mị, Trang Hào không nhịn được quát lớn: “Động tác nhỏ chút cho tôi.”

Hoa Kì hàm chứa nhị đệ của Trang Hào, mơ hồ nói: “Sao vậy ?”

Trang Hào ngước đầu nói: “Thứ này ăn ngon vậy sao? Khiến cho cậu muốn ngừng mà không được?”

“Ừm, hương vị thật là không tệ, mùi thịt gà.” Hoa Kì nằm liếm mệt mỏi, cánh tay có chút ê ẩm, chỉ có thể đổi tư thế, nhếch mông nằm sấp phía dưới Trang Hào tiếp tục từng ngụm từng ngụm liếm.

Lúc Hoa Kì đổi tư thế, Trang Hào cúi đầu, nhìn Hoa Kì chổng mông liếm phải nói là cực kỳ vui thích, trong đầu chợt hồi tưởng lại đoạn hội thoại ngày đó rời đi trung tâm tắm rửa, khóe miệng nhếch lên, thân thể ngã về phía trước, bàn tay theo lưng của Hoa Kì đi xuống, mắt thấy đến eo mới ngừng lại: “Muốn tôi chơi cúc hoa của cậu không?”

Hoa Kì lập tức nhớ tới cảm giác ngày đó mình vói ngón tay đi vào, giống như đại tiện khô ráo khó chịu, cậu vội vàng lắc đầu một cái, nhả ra nhị đệ của Trang Hào nói: “Không muốn.”

“ĐM, cậu nghĩ tôi cần lắm à?” Trang Hào rụt tay trở về, tiếp tục hưởng thụ miệng Hoa Kì phục vụ.

Hoa Kì rất thích hai khỏa cầu của Trang Hào, liếm ướt như hai của bóng nước treo phía dưới làm cậu liếm yêu thích không ngừng miệng được thì Trang Hào đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hai lần trước cũng bắn vào miệng cậu, thứ này dễ uống sao?”

“Tạm được.” Hoa Kì hàm hồ nói.

Trang Hào cười nói: “Vị gì?”

Hoa Kì rất bình tĩnh tự nhiên nói: “Của anh thì ngọt, người khác em không biết.”

Trang Hào còn nói: “Trong đội của tôi có một người anh em, cậu ta nói thứ này mỹ dung dưỡng nhan, tôi thấy da cậu vừa trắng vừa mềm, có phải thường uống hay không?”

Hoa Kì liếm đến hứng thú, căn bản không để lời này vào trong lòng.

“ĐM, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Trang Hào một chưởng vỗ vào mông Hoa Kì, Hoa Kì đau nhói, miệng kêu rên giống như đang rên rỉ, Trang Hào nghe mà lòng ngứa, ai ngờ anh nhất kích động, cảm giác cũng truyền đến cái đó lên, không nhịn được nói: “ĐM, bắn.” Đang khi nói chuyện, bụng không ngừng phập phồng, chất lỏng nóng bỏng toàn bộ phung vào trong miệng Hoa Kì.

Trang Hào thở hổn hển lôi Hoa Kì dậy, chỉ thấy cổ họng cậu vừa động, con cháu trân quý của mình hoàn toàn vào bụng thằng nhóc t*ng trùng lên não này.

Hoa Kì hài lòng liếm miệng.

Trang Hào không biết nên khóc hay nên cười, tóm lại không phải là tư vị gì tốt, anh đang muốn nói chuyện thì cửa thủy tinh đột nhiên bị gõ vang.

Trang Hào nóng nảy: “Ai vậy, hơn nửa đêm rồi biết không?”

Vương Văn Đào đứng ngoài cửa, đông lạnh giống như tên ngốc, kéo kín áo nhung, chân còn nhảy qua nhảy lại: “Ca, là em đây, Văn Đào.”

“Sao? Nửa đêm không ngủ được tới chỗ tôi làm gì?” Trang Hào giơ ngón tay với Hoa Kì, làm ra dấu im lặng.

Vương Văn Đào ở ngoài cửa nói: “Ca, anh mặc quần áo vào nhanh đi, xảy ra chuyện lớn, đợt hàng đoàn xe mới nhận bị người ta đập nát rồi.”

“Hả, cmn, ai dám động thủ trên đầu thái tuế, chán sống sao?” Trang Hào vội vàng mở đèn, vừa mặc quần áo vừa nhỏ giọng nói với Hoa Kì: “Cậu ở yên trong nhà, sáng sớm ngày mai cút nhanh trở về trung tâm tắm rửa đi.”

Hoa Kì thấy Trang Hào tức giận lên mặt, cũng không dám ra tiếng quá mức, nghĩ đi nghĩ lại nói một câu: “Em với anh cùng đi?”

Trang Hào nhìn Hoa Kì mấy lần: “Cậu đàng hoàng đợi ở nhà cho tôi, cậu đi còn chưa đủ người ta nhét kẽ răng đâu.” Trang Hào mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, mặc xong giày cầm đèn pin từ trong ngăn kéo ra, lúc ra cửa lần nữa cảnh cáo Hoa Kì: “Ngủ đi, sáng mai cút sớm.” Nói xong, mở cửa đi ra ngoài.

Vương Văn Đào ở ngoài cửa đông lạnh một lúc lâu, thấy Trang Hào mở cửa ra ngoài, cố vươn cổ vào trong nhà nhìn, Trang Hào vội vàng đóng cửa lại: “Nhìn cái gì??, có cái gì tốt nhìn hả.”

Vương Văn Đào cợt nhã nói: “Ca, nhà của anh người à?”

“Lăn con bê, nhanh đi đoàn xe.”

Hoa Kì ở trong nhà nghiêng tai nghe bọn họ nói chuyện, cho đến khi hoàn toàn biến mất, cậu lật người nằm xuống kéo chăn đắp trên người, làm thế nào cũng không ngủ được, trợn mắt nhìn gian phòng rộng, đột nhiên có cảm giác cô đơn, nơi không có anh thật đúng là lạnh mà.

Một đêm này Hoa Kì ngủ không ngon, rời giường đầu choáng trầm trầm, ăn mặc chỉnh tề rồi, Hoa Kì xếp chăn mền để trong ngăn kéo, sau đó lại xuống phòng bếp rửa bát đũa ngày hôm qua, lúc này mới vội vã trở về trung tâm tắm rửa.

Hoa Kì vừa vào cửa quay trung tâm tắm rửa, quản lý vừa đúng đứng ở chỗ quầy rượu, quát um lên: “Hoa Kì, tối hôm qua cậu chết ở đâu?”

Hoa Kì vội vàng chạy tới: “Hả? Tối hôm qua tôi về nhà.”

“Về nhà cũng không nói một tiếng, ngày hôm qua có khách cũ tới tìm cậu tắm kỳ, làm thế nào cũng không tìm được cậu.” Quản lý tức giận nhìn chằm chằm Hoa Kì: “Cậu cứ chạy tới chạy lui về nhà làm gì, ngoan ngoãn kiếm tiền không được sao? Nghe nói gần đây cậu hay đi với một đám người bảo kê à.”

Hoa Kì vội vàng nói: “Làm sao có thể, tôi thích nhất là tắm kỳ.”

“Nói với tôi làm cái rắm gì, cậu còn nhớ Tiểu Vương mấy năm trước không, một thanh niên đang yên đang lành, không biết sao lại dính lấy một tên đàn ông.” Quản lý thở dài nói: “Này, các cậu làm ra tiền không dễ dàng, nhưng cũng không thể thấy tiền sáng mắt gì cũng làm.”

Hoa Kì nhớ lại tiểu Vương, một thanh niên rất đẹp mắt, hè mấy năm trước cậu ta từ chức cùng một người đàn ông đi, về phần tại sao thì trong long tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng mà lời đồn đãi rất khó nghe, nói người người đàn ông kia bao nuôi cậu ta, một năm hai mươi vạn.

Nhưng mà, Hoa Kì cảm thấy tiểu Vương không chọn sai, một năm hai mươi vạn, phải phấn đấu bao nhiêu năm.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu ngốc ra làm gì?” Quản lý quát lớn.

Hoa Kì lấy lại tinh thần, cười cười: “Không có việc gì thì tôi đi làm đây, hôm nay chắc có nhiều việc lắm.”

Quản lý liếc mắt: “Vào đi thôi.”

Hoa Kì được lệnh, lập tức chạy vào nhà tắm nam, vừa mở cửa bên trong đều là sương mù, căn bản không thấy rõ cảnh tượng bên trong, Hoa Kì phất phất tay, lò mò đi vào.

Các đồng nghiệp cũng vội, không có cơ hội cùng Hoa Kì chào hỏi, cậu liền đi tới tủ quần áo của mình, mới vừa mở hộc tủ ra, còn chưa kịp cởi áo khoác ngoài quân phục thì nghe thấy ngoài cửa có người kêu: “Hoa Kì, ra ngoài xuống dưới có người tìm.”

Có người tìm? Chẳng lẽ là Trang Hào? Hoa Kì vội vàng khoác lại áo chạy ra ngoài.

Mới vừa đẩy cửa ra, Hoa Kì liền bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người.

“Cậu là Hoa Kì đúng không?”

Hoa Kì đần độn gật đầu, nghĩ thầm mình đâu có làm gì chuyện xấu đâu?

“Chúng tôi là người ở đồn công an, tối ngày hôm qua cậu ở nơi nào?”

Hoa Kì nhìn mấy người mặc đồng phục cảnh sát trước mặt, trong lòng bắt đầu run lên, đàng hoàng nói: “Tối hôm qua tôi ở nhà một người bạn, thế nào?”

“Vậy thì đúng rồi, cùng chúng tôi đi một chuyến.” Người tới không nói hai lời mang Hoa Kì đi.

Dọc theo đường đi Hoa Kì đều nơm nớp lo sợ, không ngừng nghĩ lại chuyện mình đã làm, hình như đâu có chuyện gì phạm pháp? Vẫn nhịn đi đến đồn công an, đáp án mới được vạch trần.

“Hoa Kì, ngày hôm qua trong nhà bạn của cậu mất hai vòng tay bằng vàng, giá trị hơn một vạn, xin hỏi cậu có từng thấy không?” Cảnh sát cầm hình vòng tay cho Hoa Kì nhìn.

Hoa Kì nhìn qua, lắc đầu một cái: “Không biết, tôi chưa từng thấy qua.”

“Nhưng người mất của nói ngày hôm qua chỉ có một mình cậu là người ngoài đến, điều này không khỏi làm cho chúng tôi sinh ra hoài nghi với cậu, nếu như là cậu cầm, người mất của đồng ý không truy cứu, chúng tôi cũng sẽ xử phạt nhẹ cậu.”

Hoa Kì vẫn lắc đầu: “Tôi thật sự không biết, tôi vốn chưa thấy qua hai cái vòng tay này, hơn nữa dù tôi có nghèo cũng sẽ không ăn trộm.” Tâm Hoa Kì đau như trúng vạn tên xuyên tim.

“Cậu còn không nói thật?” Cảnh sát nháy mắt với người mặt thường phục bên cạnh, người mặc thường phục đi tới bên cạnh Hoa Kì, không nói hai lời giơ tay lên cho Hoa Kì hai bạt tai.

Hoa Kì bị đánh mắt nổ đom đóm, khóe miệng vỡ ra, cậu chịu đựng đau đớn nói: “Tôi thật sự không biết, thật chưa từng thấy, dù các người có đánh tôi, tôi cũng không biết!”

“Tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngày hôm qua chỉ có cậu là người ngoài, sau khi cậu đi, vòng tay không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là quỷ cầm?”

“Tôi. . . . . . Tôi thật sự không biết.” Hoa Kì cố hết sức giải thích, nhưng người trước mặt căn bản không nghe giải thích, cũng là Hoa Kì xui xẻo, đụng phải người bạo lực.

Lúc người đàn ông trước mặt lại muốn động thủ, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, người tới khoát tay với cảnh sát thẩm vấn, cảnh sát vội vàng đi ra ngoài, chưa được vài phút cảnh sát trở lại, hắn nhìn Hoa Kì mấy lần: “Không có chuyện gì, cậu có thể đi rồi.”

Người đàn ông mặc thường phục ngược lại rất thức thời, vội vàng mở còng tay Hoa Kì, Hoa Kì hít mũi một cái, khóe mắt vươn nước mắt, cậu đứng dậy lúc cúi đầu, không dám nhìn hai người kia.

Cuối cùng Hoa Kì ra khỏi chỗ đó, cậu đứng ở cửa đồn công an xoa mặt, đau rát cũng không dám kêu, cậu cúi đầu từ từ đi, mới vừa đi không bao xa thì nghe thấy có người nói: “Ơ, đây không phải là Hoa Kì sao?”

Hoa Kì vừa ngẩng đầu, thấy Chương Viễn, kinh ngạc nói: “Làm sao anh lại ở đây?”

Chương Viễn nhún nhún vai, vẫn như cũ tự nhiên nói: “Tôi có người an hem đánh nhau, tôi tới dẫn người ra, còn cậu, tôi thấy cậu từ bên trong đi ra.” Chương Viễn quan sát Hoa Kì mấy lần, thấy hai gò má cậu đỏ bừng, còn có dấu tay, nghi ngờ nói: “Người bên trong đánh cậu?”

Hoa Kì cười cười: “Không có việc gì.”

Chương Viễn bĩu môi: “Phạm tội gì?”

Hoa Kì không biết trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày, nghĩ viện lời nói dối lừa gạt, cậu đang muốn mở miệng liền thấy Trang Hào từ đường cái đối diện chạy tới.

Trang Hào thở hồng hộc chạy tới, trợn mắt nhìn Chương Viễn một cái mới nói: “Không có chuyện gì chứ?”

Hoa Kì nguội cười một tiếng, lắc đầu một cái: “Không có việc gì.”

“Chuyện này đều do mẹ tôi, vòng tay hôm qua cha tôi lấy đưa cho chú tôi cầm đi giám định nhưng mẹ tôi không biết chuyện.” Trang Hào không ngừng thở hổn hển.

Chương Viễn cũng hiểu ra chuyện, nhếch miệng nói: “Hoa Kì, cậu thật đúng là nhìn lầm người, người ta còn xem cậu là ăn trộm đưa vào cục cảnh sát, tôi thấy cậu sớm cách hắn ta xa xa đi.”

Mặt Trang Hào âm trầm nói: “Chương Viễn, không phải chuyện của mày, cậu ta đi theo tao còn tốt hơn theo mày, mày đúng là đồ ngu.”

“Thật sao? Sao tao không cảm thấy mày có chỗ nào tốt hơn tao?” Chương Viễn nói với Trang Hào, nhưng lại nhìn Hoa Kì không chớp mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương