Tâm Chi Sở Hướng
-
Chương 9
0o0—–0o0
“Tôi tên là……..”
“Tôi không cần biết tên của cậu.”
———-
Cal cũng không đồng ý những mức giá quá thấp mà bọn họ đưa ra, hắn như phẫn nộ cự tuyệt giao dịch: “Thật sự rất đáng tiếc, tôi nghĩ chúng ta không có biện pháp hoàn thành giao dịch!”
Cal nói xong lời này liền tiếp nhận áo khoác trong tay quản gia rời khỏi khoang thuyền ấm áp, hướng đuôi thuyền đi đến.
“Này, cậu nhóc, buổi tối tốt lành!”
Cậu nhóc tóc vàng nằm trên ghế lập tức ngồi dậy, y nhìn Cal sau đó lộ nụ cười sang sảng mà Cal rất thích: “Hi, kẻ có tiền, buổi tối tốt lành.”
Ở đuôi thuyền ban đêm gió biển thổi mạnh như đòi mạng người, nếu không phải Cal trước khi ra đây mặc áo khoác lông dê dày thì hiện tại bản thân đã bị đông cứng. Nếu đã không lạnh hắn liền bỏ qua những lễ nghi vô nghĩa, trực tiếp ngồi vào chỗ mà người ‘hạ đẳng’ mới có thể ngồi, cạnh cậu nhóc tóc vàng.
Cal vỗ vỗ chân, nói: “Cậu không phải mới vừa nằm sao?”
Cậu nhóc tóc vàng chống lấy thân thể, nhìn đôi chân trước mắt mình, xốc tóc nói: “Anh để tôi nằm lên chân anh? Anh không sợ tôi làm bẩn vải sao?”
Cal chỉ mỉm cười: “Cậu không không gội đầu trong suốt mấy tuần à ? Hay trên người có bọ chét? Hoặc là mang theo con chuột thú cưng?”
Cậu nhóc nghe Cal nói xong không chút khách khí nằm lên đùi hắn, miệng không chịu yếu thế, mở miệng giễu: “Ưm, kỳ thật tôi là bị lão chuột dưỡng, chúng so với tôi còn giàu có hơn, ít nhất chúng có lương thực.”
Ngón tay Cal giống như lơ đãng tiến vào sau mái tóc vàng của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa đầu y: “Cậu thường ăn không đủ no sao?”
“Hiện tại quần áo trên người tôi là tất cả gia tài của tôi. À, đúng rồi tôi còn có 10 dolar 15 cents.” cậu nhóc tóc vàng nói xong liền tươi cười, không vì chính mình bần cùng mà cảm thấy xấu hổ: “Nếu túng quá không đủ ăn cơm, tôi đi đến đầu đường vẽ cho người ta, một bức họa một cents, tôi cũng có thể nuôi sống bản thân.”
“Tối hôm nay cậu đã ăn cơm rồi sao?” Cal nhìn thân hình gầy gò của cậu nhóc, nhịn không được quan tâm hỏi một câu, y dường như không chút để ý nói:
“Tàu Titanic đồ ăn không tồi, tôi buổi tối ăn nhiều, bất quá hiện tại có chút đói bụng.” Nói xong cậu nhóc sờ bụng của mình, lúc này đây y mới lộ ra một chút ngượng ngùng.
Cal nhích hông lại, thu hẹp khoảng cách của mình và cậu nhóc: “Cậu thích ăn cái gì?”
“Thịt bò!” cậu nhóc không chút do dự nói ngay, Cal nhất thời hơi sửng sốt, sau đó lại bị đáp án này làm cho cười không ngừng.
“Còn cái gì khác không? Hải sản? Hoặc là cậu thích ăn những món có vị ra sao?”
Cal cẩn thận hỏi, sau đó giúp cậu nhóc kéo cổ áo lại, ngón tay Cal theo nút thắt trên áo từng nút từng nút từ dưới lên trên, đơn giản là đem áo khoác khép lại. Đầu ngón tay Cal lưu luyến tại cổ áo sơ mi của cậu, hắn buộc nút thắt lại đồng thời không quên cơ hội vuốt ve cổ y vài cái, y lại nhịn không được bật cười khanh khách.
“Này, kẻ có tiền, đừng đụng vào cổ tôi, rất nhột!”
Cal giả bộ đạo mạo nhẹ giọng nói: “Tôi thắt lại nút thắt cho cậu, hẳn là cậu cũng cảm thấy lạnh, đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo móng tay tôi làm cậu bị thương.”
Cậu nhóc nhướng mi, miệng làu bàu một câu: “Kẻ có tiền các người thực thích đem nút áo thắt tới cổ, chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu?”
“Cậu đã muốn đông lạnh, cả người run run, vì thân thể chẳng lẽ không thể buông tha chút tự do sao?” Cal thẳng thắn nói ra vấn đề, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, mỹ mãn đặt tay lên mặt cậu nhóc, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại oán giận nói: “Mặt của cậu thật lạnh.”
Hơn nữa làn da không tệ, sờ vào thực thích.
“Tay của anh thật ấm áp.” cậu nhóc cọ cọ vào tay Cal, sau đó nhịn không được nói: “Tay lại còn nhẵn nhụi như vậy, cùng với tay của các tiểu thư thật giống nhau.”
Cal bị lời nói làm ngẩn cả người, hắn nâng tay lên nhìn vào lòng bàn tay, sau đó nhịn không được nở nụ cười: “Đúng vậy, bình thường không cần làm việc nặng, tay được bảo dưỡng khá tốt, nếu tôi nói vật nặng nhất mà bản thân từng cầm qua đó là tiền, cậu có tin không?”
“Vậy anh nhất định bị đè chết !” cậu nhóc trêu chọc, y nhìn lên bầu trời nói: “Tôi có thể ở giữa biển khơi bao la tìm được phương hướng, những kẻ có tiền các người làm được không?”
“Dùng sao xác định phương hướng à? cậu học được từ ai? Tôi nghĩ cậu cũng không đọc qua sách vở.” Cal không kiêng dè vấn đề này, đây là sự thật, hắn cảm thấy hứng thú với cậu nhóc bần cùng, nếu y đã không để ý, hắn cần gì phải để tâm.
“Thời gian làm việc trên tàu một lão thuyền viên đã dạy tôi, tôi hiều được, một chút cũng không sót.” y nói xong tự giễu cười cười: “Có khi tôi thực ghen tị với những kẻ có tiền các người, trong số các người có rất nhiều tên vừa không có lương tâm, vừa không có trí tuệ, nhưng không rõ sao lại có rất nhiều tiền.”
“Dawson, cậu muốn đi học không?” Ngón tay Cal như cũ qua lại mái tóc y, hắn hỏi, Cal muốn hồi báo y. Bất luận bọn họ về sau có thể phát triển thành mối quan hệ khác hay không, nhưng không thể nghi ngờ, cậu nhóc tóc vàng này đã giải cứu Cal khiến hắn tỉnh táo trong lúc bối rối vì tai nạn chìm tàu. Hắn hy vọng có thể báo đáp y – chỉ sợ y cả đời cũng không rõ ràng chuyện này.
“Anh muốn giúp đỡ tôi sao? Ngày hôm qua anh xem tranh của tôi cũng không có quyết định này, đừng phủ nhận, tôi tự nhận tôi là một người khá sâu sắc, cũng không phải không rõ đạo lý đối nhân xử thế. Buổi tối hôm nay điều gì đã đá động đến tâm tư của anh?” y dời tầm mắt về phía Cal, vì muốn thấy rõ biểu tình trên mặt Cal, y không thể không ngửa đầu ra sau, lộ ra làn da trắng nõn nhẵn nhụi ở cổ. Khóe miệng Cal mang theo tươi cười, chuyển dời tầm mắt.
“Tôi đối với cậu cảm thấy áy náy, Dawson.” Cal phi thường bình tĩnh nói, đúng vậy, hắn ngày hôm qua có ác ý chỉ dẫn y , Cal nhìn ra kinh diễm cùng mê muội trong mắt y khi nhìn thấy Rose, nên hắn đã dùng ý tưởng của mình đả động nỗi khát khao của một cậu nhóc đang trong thời kỳ trưởng thành.
“Tôi tên là……..”
“Tôi không cần biết tên của cậu .” Cal đánh gãy lời nói của cậu, nếu hắn đã tính toán lợi dụng y thì tuyệt đối không muốn biết tên y. Hắn tuy rằng không từ thủ đoạn nhưng cũng không phải không có nhân tính, nếu trong lòng nhớ kỹ tên cậu, hắn sẽ mềm lòng. Hắn đã quyết định tránh xa một thẳng nam, đồng thời xử lý vị hôn thê của mình – một mũi tên trúng hai con nhạn , còn có mẹ của vị hôn thê, các nàng sẽ không là vướng bận trước mắt của hắn. Thế nhưng Cal không hy vọng đi tới bước này, hắn hy vọng bản thân có thể duy trì điểm mấu chốt của mình.
“Được rồi, vậy anh muốn đưa tôi đến nơi nào?”
“Học viện mỹ thuật Paris, học viện mỹ thuật Repin, học viện mỹ thuật Florence, học viện mỹ thuật Hoàng gia Anh, học viện mỹ thuật Hamburg… Hoặc là trường nào cậu thích, chỉ cần cậu muốn đi, tôi đều có thể giúp.” Thời điểm Cal nói những lời này không chút gì là tự hào, cậu nhóc tóc vàng lại mở to 2 mắt nhìn
“Vậy cần số tiền rất lớn đi?”
“Với tôi mà nói chỉ là số tiền nhỏ, cậu muốn đi chứ?”
“… Khoan khoan, tôi vẫn chưa hiểu được, anh làm gì mà áy náy với tôi?”
‘Cộp cộp cộp‘ tiếng bước chân truyền đến, từ rất xa Cal thấy Rose tiểu thư lệ rơi đầy mặt, nàng không ngừng đưa tay lau nước mắt. Cal lập tức xoay người, cúi đầu xuống, tiếng bước chân biến mất, hắn mở mắt, hắn và cậu nhóc tóc vàng cách nhau quá gần, thậm chí thấy rõ lông mi của y.
“….. Xin lỗi, tôi phải rời đi.” Cal lập tức đứng lên, y thiếu chút là té lăn quay ra đất, nhíu mày nhìn Cal vội vã chạy đi, sau đó phát hiện cô gái vừa mới chạy tới là mỹ nhân mà mình thấy chiều hôm qua, y vội vàng đuổi theo.
Cal từ xa nhìn thấy màn này, lập tức đi tới phòng cảnh vụ, thông báo vị hôn thê của mình nhảy xuống biển tự sát.
“Tôi tên là……..”
“Tôi không cần biết tên của cậu.”
———-
“Xin chào các quý ngài và quý phu nhân xinh đẹp, mọi người khoẻ cả chứ? Đây là ngài Hockley, tôi nghĩ mọi người đều biết nhau.” Ismas giới thiệu bọn họ. Cal không muốn chậm trễ thời gian, hắn nghiêng người nhìn Rose.
Cal cũng không đồng ý những mức giá quá thấp mà bọn họ đưa ra, hắn như phẫn nộ cự tuyệt giao dịch: “Thật sự rất đáng tiếc, tôi nghĩ chúng ta không có biện pháp hoàn thành giao dịch!”
Cal nói xong lời này liền tiếp nhận áo khoác trong tay quản gia rời khỏi khoang thuyền ấm áp, hướng đuôi thuyền đi đến.
“Này, cậu nhóc, buổi tối tốt lành!”
Cậu nhóc tóc vàng nằm trên ghế lập tức ngồi dậy, y nhìn Cal sau đó lộ nụ cười sang sảng mà Cal rất thích: “Hi, kẻ có tiền, buổi tối tốt lành.”
Ở đuôi thuyền ban đêm gió biển thổi mạnh như đòi mạng người, nếu không phải Cal trước khi ra đây mặc áo khoác lông dê dày thì hiện tại bản thân đã bị đông cứng. Nếu đã không lạnh hắn liền bỏ qua những lễ nghi vô nghĩa, trực tiếp ngồi vào chỗ mà người ‘hạ đẳng’ mới có thể ngồi, cạnh cậu nhóc tóc vàng.
Cal vỗ vỗ chân, nói: “Cậu không phải mới vừa nằm sao?”
Cậu nhóc tóc vàng chống lấy thân thể, nhìn đôi chân trước mắt mình, xốc tóc nói: “Anh để tôi nằm lên chân anh? Anh không sợ tôi làm bẩn vải sao?”
Cal chỉ mỉm cười: “Cậu không không gội đầu trong suốt mấy tuần à ? Hay trên người có bọ chét? Hoặc là mang theo con chuột thú cưng?”
Cậu nhóc nghe Cal nói xong không chút khách khí nằm lên đùi hắn, miệng không chịu yếu thế, mở miệng giễu: “Ưm, kỳ thật tôi là bị lão chuột dưỡng, chúng so với tôi còn giàu có hơn, ít nhất chúng có lương thực.”
Ngón tay Cal giống như lơ đãng tiến vào sau mái tóc vàng của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa đầu y: “Cậu thường ăn không đủ no sao?”
“Hiện tại quần áo trên người tôi là tất cả gia tài của tôi. À, đúng rồi tôi còn có 10 dolar 15 cents.” cậu nhóc tóc vàng nói xong liền tươi cười, không vì chính mình bần cùng mà cảm thấy xấu hổ: “Nếu túng quá không đủ ăn cơm, tôi đi đến đầu đường vẽ cho người ta, một bức họa một cents, tôi cũng có thể nuôi sống bản thân.”
“Tối hôm nay cậu đã ăn cơm rồi sao?” Cal nhìn thân hình gầy gò của cậu nhóc, nhịn không được quan tâm hỏi một câu, y dường như không chút để ý nói:
“Tàu Titanic đồ ăn không tồi, tôi buổi tối ăn nhiều, bất quá hiện tại có chút đói bụng.” Nói xong cậu nhóc sờ bụng của mình, lúc này đây y mới lộ ra một chút ngượng ngùng.
Cal nhích hông lại, thu hẹp khoảng cách của mình và cậu nhóc: “Cậu thích ăn cái gì?”
“Thịt bò!” cậu nhóc không chút do dự nói ngay, Cal nhất thời hơi sửng sốt, sau đó lại bị đáp án này làm cho cười không ngừng.
“Còn cái gì khác không? Hải sản? Hoặc là cậu thích ăn những món có vị ra sao?”
Cal cẩn thận hỏi, sau đó giúp cậu nhóc kéo cổ áo lại, ngón tay Cal theo nút thắt trên áo từng nút từng nút từ dưới lên trên, đơn giản là đem áo khoác khép lại. Đầu ngón tay Cal lưu luyến tại cổ áo sơ mi của cậu, hắn buộc nút thắt lại đồng thời không quên cơ hội vuốt ve cổ y vài cái, y lại nhịn không được bật cười khanh khách.
“Này, kẻ có tiền, đừng đụng vào cổ tôi, rất nhột!”
Cal giả bộ đạo mạo nhẹ giọng nói: “Tôi thắt lại nút thắt cho cậu, hẳn là cậu cũng cảm thấy lạnh, đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo móng tay tôi làm cậu bị thương.”
Cậu nhóc nhướng mi, miệng làu bàu một câu: “Kẻ có tiền các người thực thích đem nút áo thắt tới cổ, chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu?”
“Cậu đã muốn đông lạnh, cả người run run, vì thân thể chẳng lẽ không thể buông tha chút tự do sao?” Cal thẳng thắn nói ra vấn đề, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, mỹ mãn đặt tay lên mặt cậu nhóc, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại oán giận nói: “Mặt của cậu thật lạnh.”
Hơn nữa làn da không tệ, sờ vào thực thích.
“Tay của anh thật ấm áp.” cậu nhóc cọ cọ vào tay Cal, sau đó nhịn không được nói: “Tay lại còn nhẵn nhụi như vậy, cùng với tay của các tiểu thư thật giống nhau.”
Cal bị lời nói làm ngẩn cả người, hắn nâng tay lên nhìn vào lòng bàn tay, sau đó nhịn không được nở nụ cười: “Đúng vậy, bình thường không cần làm việc nặng, tay được bảo dưỡng khá tốt, nếu tôi nói vật nặng nhất mà bản thân từng cầm qua đó là tiền, cậu có tin không?”
“Vậy anh nhất định bị đè chết !” cậu nhóc trêu chọc, y nhìn lên bầu trời nói: “Tôi có thể ở giữa biển khơi bao la tìm được phương hướng, những kẻ có tiền các người làm được không?”
“Dùng sao xác định phương hướng à? cậu học được từ ai? Tôi nghĩ cậu cũng không đọc qua sách vở.” Cal không kiêng dè vấn đề này, đây là sự thật, hắn cảm thấy hứng thú với cậu nhóc bần cùng, nếu y đã không để ý, hắn cần gì phải để tâm.
“Thời gian làm việc trên tàu một lão thuyền viên đã dạy tôi, tôi hiều được, một chút cũng không sót.” y nói xong tự giễu cười cười: “Có khi tôi thực ghen tị với những kẻ có tiền các người, trong số các người có rất nhiều tên vừa không có lương tâm, vừa không có trí tuệ, nhưng không rõ sao lại có rất nhiều tiền.”
“Dawson, cậu muốn đi học không?” Ngón tay Cal như cũ qua lại mái tóc y, hắn hỏi, Cal muốn hồi báo y. Bất luận bọn họ về sau có thể phát triển thành mối quan hệ khác hay không, nhưng không thể nghi ngờ, cậu nhóc tóc vàng này đã giải cứu Cal khiến hắn tỉnh táo trong lúc bối rối vì tai nạn chìm tàu. Hắn hy vọng có thể báo đáp y – chỉ sợ y cả đời cũng không rõ ràng chuyện này.
“Anh muốn giúp đỡ tôi sao? Ngày hôm qua anh xem tranh của tôi cũng không có quyết định này, đừng phủ nhận, tôi tự nhận tôi là một người khá sâu sắc, cũng không phải không rõ đạo lý đối nhân xử thế. Buổi tối hôm nay điều gì đã đá động đến tâm tư của anh?” y dời tầm mắt về phía Cal, vì muốn thấy rõ biểu tình trên mặt Cal, y không thể không ngửa đầu ra sau, lộ ra làn da trắng nõn nhẵn nhụi ở cổ. Khóe miệng Cal mang theo tươi cười, chuyển dời tầm mắt.
“Tôi đối với cậu cảm thấy áy náy, Dawson.” Cal phi thường bình tĩnh nói, đúng vậy, hắn ngày hôm qua có ác ý chỉ dẫn y , Cal nhìn ra kinh diễm cùng mê muội trong mắt y khi nhìn thấy Rose, nên hắn đã dùng ý tưởng của mình đả động nỗi khát khao của một cậu nhóc đang trong thời kỳ trưởng thành.
“Tôi tên là……..”
“Tôi không cần biết tên của cậu .” Cal đánh gãy lời nói của cậu, nếu hắn đã tính toán lợi dụng y thì tuyệt đối không muốn biết tên y. Hắn tuy rằng không từ thủ đoạn nhưng cũng không phải không có nhân tính, nếu trong lòng nhớ kỹ tên cậu, hắn sẽ mềm lòng. Hắn đã quyết định tránh xa một thẳng nam, đồng thời xử lý vị hôn thê của mình – một mũi tên trúng hai con nhạn , còn có mẹ của vị hôn thê, các nàng sẽ không là vướng bận trước mắt của hắn. Thế nhưng Cal không hy vọng đi tới bước này, hắn hy vọng bản thân có thể duy trì điểm mấu chốt của mình.
“Được rồi, vậy anh muốn đưa tôi đến nơi nào?”
“Học viện mỹ thuật Paris, học viện mỹ thuật Repin, học viện mỹ thuật Florence, học viện mỹ thuật Hoàng gia Anh, học viện mỹ thuật Hamburg… Hoặc là trường nào cậu thích, chỉ cần cậu muốn đi, tôi đều có thể giúp.” Thời điểm Cal nói những lời này không chút gì là tự hào, cậu nhóc tóc vàng lại mở to 2 mắt nhìn
“Vậy cần số tiền rất lớn đi?”
“Với tôi mà nói chỉ là số tiền nhỏ, cậu muốn đi chứ?”
“… Khoan khoan, tôi vẫn chưa hiểu được, anh làm gì mà áy náy với tôi?”
‘Cộp cộp cộp‘ tiếng bước chân truyền đến, từ rất xa Cal thấy Rose tiểu thư lệ rơi đầy mặt, nàng không ngừng đưa tay lau nước mắt. Cal lập tức xoay người, cúi đầu xuống, tiếng bước chân biến mất, hắn mở mắt, hắn và cậu nhóc tóc vàng cách nhau quá gần, thậm chí thấy rõ lông mi của y.
“….. Xin lỗi, tôi phải rời đi.” Cal lập tức đứng lên, y thiếu chút là té lăn quay ra đất, nhíu mày nhìn Cal vội vã chạy đi, sau đó phát hiện cô gái vừa mới chạy tới là mỹ nhân mà mình thấy chiều hôm qua, y vội vàng đuổi theo.
Cal từ xa nhìn thấy màn này, lập tức đi tới phòng cảnh vụ, thông báo vị hôn thê của mình nhảy xuống biển tự sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook