0o0—–0o0

Cal không chút thành ý đem cậu nhóc tóc vàng mà mình hứng thú đưa vào bẫy rập

———-



Cal đem cậu nhóc tóc vàng mà mình hứng thú đưa vào bẫy, cứ thế rời khỏi hành lang khoang dưới. Hắn tin tưởng bản thân có rất nhiều việc phải làm, tỷ như vũ hội đêm nay, hắn tin rằng Ismas và Andrew đã liên hệ với người nóng lòng muốn mua — tối thiểu cũng khiến bọn họ nguyện ý mua.

Thời điểm Cal trở lại phòng thì Rose biến mất không thấy đâu, phu nhân Dewitt cũng không thấy đâu. Cal quái lạ nhìn quét một vòng căn phòng, chỉ còn lại hắn và quản gia Lovejoy sống nương tựa vào nhau ư ???

“Lovejoy, Rose và Dewitt phu nhân đâu?”

Lão quản gia xoay người hành lễ, lão cung kính đứng phía sau Cal nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, hai người họ đang trong phòng riêng trang điểm chuẩn bị cho vũ hội tối nay.”

Cal không dám tin quay đầu lại, hắn lấy đồng hồ bỏ túi ra xác nhận thời gian vaì lần rồi nói: “Lovejoy, đồng hồ của tôi không sai chứ, hiện tại là 2h chiều, mà tôi nhớ không lầm thì vũ hội tối nay 10h mới bắt đầu.”

Lão quản gia cung kính trả lời thanh âm không chút phập phồng: “Thưa cậu chủ, Rose tiểu thư phải thay bộ lễ phục mặc lúc dùng bữa trưa, đổi bộ váy dài khác.”

“Nhưng từ lúc này tới đó còn những 8 tiếng! Lovejoy, ông không nói đùa với tôi đó chứ?”

“Rose tiểu thư đồng thời phải điều chỉnh quần áo nịt một lần nữa, mặc vào người bộ váy dày 16 tấc, cậu chủ, tôi cho rằng khoảng thời gian này không dài lắm.”

Quản gia Lovejoy nói giọng điệu phi thường bình tĩnh, Cal cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, đem chính mình xuyên vào bộ váy 16 tấc, phụ nữ thời đại này cũng quá……

“Lovejoy, ông thay tôi chuyển lời tới Rose, tôi hy vọng nàng học được cách ăn uống điều độ két hợp vận động để giảm cân chứ không dựa vào những bộ quần áo nịt không đáng tin.” Cal rất để ý chuyện này, hắn không tài nào lý giải được thẩm mỹ của đầu thế kỷ 20 này, thật sự khác xa trong truyền thuyết.

“Vâng, thưa cậu chủ, tôi sẽ nhắc nhở Rose tiểu thư vấn đề này.”

Cal phất phất tay: “Đem toàn bộ giấy tờ, giấy chứng nhận cho tôi xem, tôi muốn tính toán mình còn có bao nhiêu tiền.”

Cal muốn làm không phải chuyện này, hắn trước tiên xác định bản thân 10 năm sau khi nền kinh tế thoái hoá hắn còn có thể phát triển sản nghiệp tăng trưởng liên tục hay không. Tỷ như hợp tác với chính phủ kinh doanh mặt hàng quân sự — chiến tranh thế giới thứ II đem Mĩ khôi phục nền kinh tế tốt nhất.

Caledon Hockley đầu tư đủ lĩnh vực, theo phía tây nước Mĩ khai thác mỏ, dầu khí, đến phía Đông nước Mĩ kinh doanh các loại hình xí nghiệp, hắn là nhà đầu tư xuất sắc – Cal đánh giá về chủ nhân thân thể này, sau đó khoé miệng gợi lên một mạt cười. Tài chính thoạt nhìn không thuận lợi như thế, một khi nảy sinh vấn đề trọng đại, sẽ xâu lại thành một chuỗi phong ba.

“Ưm, mình đã tìm ra.” Cal lầm bầm làu bàu, chiếm được đáp án vừa lòng, hắn chuyên tâm xử lý chuyện khác. Chìm tàu đối với Cal đả kích không chỉ là chuyện sống chết hay chuyện phải bồi thường với tư cách một đại cổ đông. Hắn thân là con trai ông trùm Thép, tàu Titanic lại sử dụng thép do gia tộc Hockley sản xuất, như vậy một khi chìm tàu, mọi người sẽ truy cứu nguyên nhân chìm tàu.

Nhất định rất nhiều người sẽ nghĩ rằng chất lượng thân tàu có vấn đề, mà không quy mọi trách nhiệm cho núi băng. Đến lúc đó, sau khi trải qua tai nạn trên biển, các thương nhân, quý tộc sao dám sử dụng thép nhà Hockley? Bọn họ sẽ cảm thấy thép nhà Hockley không đáng tin cậy, ngược lại sẽ sử dụng thép của các công ty khác.

Công chúng đối với công ty gia tộc Hockley không tín nhiệm cũng tức là đường làm ăn của nhà Hockley gặp tổn thất nặng nề. Phải có cách phát triển công ty mới có thể an tâm. Cal nhắm mắt lại yên lặng hồi tưởng trí nhớ trong đầu hắn, ý đồ đem công ty điều chỉnh lại trọng tâm sản nghiệp cùng toàn bộ phương hướng đầu tư theo ý mình.

“Kinh tế khủng hoảng, kinh tế đại suy thoái…….. Đáng chết, lúc ấy chính phủ đã đưa ra chính sách gì?” Cal phiền toái lục lại những tri thức bị quên trong trí nhớ của mình, hắn đột nhiên nhớ tới nước Mĩ thời kỳ khủng hoảng là thời kỳ tổng thống Roosevelt, đúng vậy là Franklin.D.Roosevelt!

Cal cảm thấy bản thân đã được cứu. Lịch sử nước Mĩ từng nổi danh ‘Chính sách mới Roosevelt‘ A! Chỉ cần nhớ lại chính sách cải chính của Roosevelt dựa vào đó mà đầu tư thì sẽ không chết vì bồi tiền. Nền kinh tế khủng hoảng ảnh hưởng trước hết là xí nghiệp, công ty và ngân hàng. Cal đưa tay chống lên trên mặt bàn, khuôn mặt tươi cười ôn hoà nguỵ trang hoàn toàn biến mất.

Cal hiện tại đã khôi phục lại bộ dạng lãnh huyết vốn có của mình. Vào lúc đó hơn 5000 triệu đôla cổ phiếu hoá thành hư ảo, cổ phiếu đóng băng, trữ hàng chất cao như núi, công nhân thất nghiệp, vô số công ty, xí nghiệp, ngân hàng đóng cửa, sản phẩm xuất khẩu đọng lại — đây chính là cảnh tượng mà 10 năm sau hắn phải đối mặt ư?

Cal phát hiện ra nước Mĩ mà hắn phải đối mặt mới chính là nước Mĩ trong trí nhớ của hắn – nước Mĩ có luật pháp, quy phạm xã hội. Còn nuớc Mĩ hiện tại có nền kinh tế thị trường tự do, hết thảy đều dựa vào thị trường, việc này hoàn toàn bất lợi, hắn không quen quy tắc này.

Cal chú ý hắn đã suy nghĩ quá xa, hiện tại hắn nên chú ý nguy cơ trước mắt – tàu Titanic bị chìm là cú đánh mạnh vào công ty thép gia tộc Hockley. Chế tạo máy móc nông nghiệp là sự lựa chọn khôn ngoan, chiến tranh Nam Bắc vừa kết thúc không lâu, Cal may mắn trong khoảng thời gian nước Mĩ bước vào thời kì cơ giới hóa nền nông nghiệp – máy kéo, máy gặt, máy cấy mạ, máy toàn canh…..v..v….tất cả mọi thứ đều dùng máy móc.

Hơn nữa chiến tranh thế giới thứ nhất nhất định chiến đấu vũ trang, đến lúc đó quân nhu vật tư sẽ là nhu yếu phẩm, hắn kinh doanh mặt hàng này thì doanh thu không tệ, tuy rằng đại chiến thế giới đến khủng hoảng kinh tế thời gian khá xa, nhưng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của Cal.

Cal đã được đồng ruộng, xưởng may, xưởng sản xuất thực phẩm, hắn chỉ cần thêm một xưởng chế tạo máy móc thiết bị sản xuất nông nghiệp. Đến lúc đó hắn có thể liên kết tất cả lại – thu hoạch từ đồng ruộng có thể sản xuất lương thực cùng quần áo, đệm chăn, hắn trước tiên bán những hàng hóa này đó, đến khi kinh tế khủng hoảng mọi người điên cuồng mua mấy thứ này sẽ đem chúng ném vào kho hàng chờ trận chiến bắt đầu rồi ngồi thu tiền là xong.

“Cậu chủ, người nên đi thay quần áo, vũ hội còn một giờ nữa là bắt đầu.” Quản gia Lovejoy lặng yên không tiếng động vào thư phòng, lão đứng cạnh cửa nhắc nhở Cal về thời gian vũ hội. Hắn lập tức dẹp suy nghĩ của mình, tập trung tỉnh táo, đi vào phòng, tùy tiện thay bộ tây trang, xịt chút nước hoa lên người rồi bước ra khỏi phòng.

Vị hôn thê yêu dấu của hắn, Rose tiểu thư vận bộ váy màu đỏ thẫm viền đen, phi thường mê người, đây là công sức tỉ mỉ mấy tiếng liền. Đáng tiếc Cal chẳng chút để tâm đến. Cal để Rose quàng tay qua tay mình tiến vào vũ hội. Hắn lập tức phát hiện thân ảnh của Ismas và Andew, bên cạnh họ là vài vị phu nhân và quý ngài. Bọn họ cười rất thoải mái.

Cal cước bộ vững vàng đến bên cạnh họ, xuyên qua tấm thủy tinh song cửa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc hướng đuôi thuyền đi đến, y có một mái tóc vàng ngắn, mặc duy nhất một chiếc áo khoác kiểu cổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương