Tâm Chi Sở Hướng
-
Chương 26
0o0——–0o0
Đáp ứng tôi, sống sót, chúng ta cùng nhau sống sót
————–
Cal nói xong buông lỏng Jack ra, mắt thấy Cal muốn kết thúc cuộc đối thoại, Jack trực tiếp vươn tay nắm vai Cal vội vàng hôn lên môi. Trên môi Cal phủ một mảnh ấm áp ướt át, đầu lưỡi Jack mềm mại liếm mút bờ môi của hắn, ý đồ đột phá rào cản tiến vào khoang miệng Cal.
Cal nhướn nhướn mi, khóe môi hắn đột nhiên gợi lên độ cong nhợt nhạt, thoạt nhìn cậu nhóc của hắn so với tưởng tượng hắn còn muốn thẳng thắn xúc động hơn nhiều. Chẳng qua, Jack có phải hay không hiểu lầm cái gì, chẳng lẽ nghĩ lầm hắn bị áp một lần,cho nên quan hệ sau này liền nhất định là người bị động, hay là hắn biểu diễn quá thành công cho nên Jack mới nghĩ rằng hắn cần được bảo hộ, được theo đuổi?
Cal vươn hai tay đặt lên chiếc eo tinh tế của Jack, hắn nhanh chóng đẩy ra vạt áo, luồn tay vào. Cal không chút khách khí kéo áo trên người Jack lên khỏi bụng, hai tay hơi lạnh dán tại da y. Dưới bàn tay là cơ bụng đặc hữu của chàng trai trẻ tuổi — co dãn mười phần. Hắn từ bụng Jack hướng về phía trên đi đến ***g ngực, làn da bóng loáng cứng cỏi, Cal vừa lòng nhếch khóe miệng.
Jack nhịn không được cứng cả người, Cal lập tức dừng lại động tác của mình, y vẫn trợn tròn mắt, hiện tại biểu tình trên mặt Jack có vẻ phi thường khó xử. Cal lộ ra biểu tình ‘Quả thế’, đẩy cậu nhóc đang ở trên người mình ra. Jack lập tức biết chính mình lại lãng phí cơ hội không dễ mà có, y gia tăng lực đạo trên tay muốn đem Cal một lần nữa áp đảo trên vách tường hôn môi hắn.
Trên thực tế, Jack không cảm thấy hôn môi có cái gì khó tiếp nhận,y lúc trước đã chấn chỉnh tâm lý,không ngừng nhắc nhở mình rằng khả năng bản thân thích nam tính phi thường cao, mà môi Cal ấm áp mềm mại, thân là “Người Thượng đẳng” thói quen cũng khiến trên người Cal tản ra hương khí nước hoa — bất luận theo xúc giác hay là khứu giác mà nói, thời điểm Jack hôn môi Cal đều là phi thường hưởng thụ.
“Được rồi, nhóc, em làm không được, đừng nghĩ muốn khai triển bất kỳ mối quan hệ gì cả.” Biểu tình Cal trở nên mất hứng, hắn rũ mi mắt che giấu thành công vui sướng trong mắt mình – những vị trí Cal vừa cố ý chạm đến hết thảy là những điểm mẫn cảm của Jack, thân thể không cứng còng cơ hồ là không có khả năng, Cal chỉ muốn tìm lý do cho bước tiếp theo trong kế hoạch của mình mà thôi.
Jack quả nhiên xuất hiện thần sắc thất kinh, y nắm chặt cánh tay Cal yên lặng không nói, hiện tại y thật sự không biết nên nói gì cả. Cal an ủi vỗ vỗ bàn tay Jack, hắn bày ra tư thái ôn nhu yên lặng ôm trụ bả vai Jack, sau đó mỉm cười bao dung cố ý an ủi Jack.
“Nhóc, đừng nghĩ nhiều, em có thể nói với chính mình rằng đêm qua không có phát sinh cái gì là được, em không phải rất muốn ra ngoài cửa nhìn Rose sao? Đi thôi.” Jack đứng ở trong phòng vẫn không nhúc nhích, y cảm thấy chính mình giống một thằng ngốc, vừa rồi lúc Rose tiểu thư bị Cal bắt lấy, y vốn định cùng đi ra ngoài giúp đỡ nàng, nhưng nhìn sắc mặt Cal, y đã biết một khi chính mình đi ra ngoài liền không có khả năng tiến vào gian phòng này một lần nào nữa. Kết quả khi y cố đè nén lương tâm xuống, y vẫn thất bại — Cal đang mời y đi ra ngoài.
Trên thực tế Jack hoàn toàn bị tình huống trước mắt đánh sâu vào đầu óc không mấy rõ ràng, y còn nhớ rõ ngay từ đầu, bộ dáng Cal có chút như nói đùa với y là theo đuổi Rose tiểu thư, y cũng nhớ rõ lão quản gia tôn kính xưng hô Cal và Rose tiểu thư phân biệt là “Cậu chủ” và “Tiểu thư”, cho dù sau này lại biết dòng họ bọn họ không giống cũng không nghĩ đến bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ — dù sao Cal và Rose tiểu thư tuổi tác cách nhau xa đến thế.
Nhưng tình huống hiện tại… Jack phát hiện bản thân xem nhẹ bỏ sót nhiều chi tiết lắm.
Cal nói xong những lời này đẩy cửa rời khỏi phòng, quản gia Lovejoy cung kính chờ ngoài cửa, Cal vừa thấy lão đến sắc mặt liền khôi phục thái độ bình thường,chỉ vào hướng đáy thuyền nói: “Đi khoang hạng ba tìm hai đứa nhỏ lại đây, tuổi càng nhỏ càng tốt, bất luận bao nhiêu tiền, lập tức!”
Cal nghĩ đến sự tình càng thêm xa xôi, hắn vừa rồi đột nhiên ý thức được một vấn đề — cơ hội đàn ông độc thân rời tàu chìm so với đàn ông có gia thất càng nhỏ, dù sao bọn họ thoạt nhìn không có ràng buộc.
Vạn nhất tổ chức cứu viện bất lực, không kịp đợi đến lúc mười sáu thuyền cứu nạn đến thì tàu đã chìm, tính sao? Đến lúc đó hắn sẽ bị lưu lại trên tàu, thời tiết hiện tại trong nước biển bao nhiêu độ, hơn nữa bên trong đại dương khả năng có động vật săn mồi nguy hiểm, Cal đột nhiên cảm thấy cơ hội sinh tồn của mình xa vời.
Nhưng nếu là đàn ông có con nhỏ sẽ khác, hắn sẽ là người thân duy nhất của đứa nhỏ này, như vậy ai nhẫn tâm cứu một đứa bé lại khiến nó trở thành cô nhi không thân không thích đâu? Như vậy, cơ hội chạy trốn gia tăng rất rất cao rồi — Cal không phải không biết ý nghĩ của chính mình phi thường ích kỷ, hắn hiện tại đã không còn là cổ đông công ty Whitestar, Ismay không chút coi trọng lời Cal nói, gã đối những lời Cal cảnh cáo mắt điếc tai ngơ thậm chí còn tỏ ra trào phúng, Cal chỉ có thể lựa chọn trước hết bảo vệ tốt bản thân. Hơn nữa không khách khí mà nói, hai đứa nhỏ Cal “thuê” đến cũng sẽ không chết ở tai nạn trên biển, hắn kỳ thật coi như là làm chuyện tốt, tuy rằng điểm xuất phát vô cùng ích kỷ.
Suy nghĩ xong xuôi đâu đó Cal thở dài, tai nạn không biết khi nào sẽ tới, an ủi duy nhất Cal có lúc này chính là thuyền trưởng Smith rốt cuộc kiên trì quan điểm mấu chốt của mình, ông cũng không có ra lệnh đem bốn động cơ cuối cùng tăng tốc đi tới. Chuyện còn lại, Cal chỉ có thể phó mặc cho Thượng Đế an bài.
“A, đáng chết, mình quên mất!” Cal đột nhiên trừng lớn mắt, hắn lại nghĩ tới máy điện báo trong phòng mình– tính là đùa vui ác ý, chẳng lẽ thân là con một ông trùm Thiết, Cal lại không có tư cách khiến cho canô phụ cận nhanh chóng chạy tới sao?
Cal chạy vội tới thư phòng, hắn dùng máy điện báo nhanh chóng tìm kiếm tín hiệu xung quanh hải vực, tàu cứu nạn Carpathia hồi lâu cuối cùng cũng đáp lại, nhưng bọn họ tựa hồ không thể chấp nhận Cal — được rồi, Cal thừa nhận lý do hắn đưa ra không thể thuyết phục người khác — bởi vì tàu Titanic tiến vào khu vực có núi băng mà không giảm tốc độ, lý do này thật sự có chút cố tình gây sự.
Cal thất bại thở dài, hắn cũng không vui khi phát sinh sự kiện chìm tàu, nhưng điều có thể làm đều đã làm rồi, nhưng không có kẻ nào cảm thấy tai nạn đang đánh đến nơi, đây là hiện thực không phải là thứ cá nhân Cal muốn là có thể thay đổi.
“Cal, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem anh phi thường bối rối, không giống anh.” Vốn đã phải ra ngoài, Jack không biết khi nào thì xuất hiện bên cạnh Cal, ánh mắt xanh lam xinh đẹp của y toát ra cảm xúc lo lắng.
Cal hậm hực cười cười, hắn đem điện báo chính mình đánh ra đưa cho Jack, huyết sắc trên mặt cậu nhóc cũng đồng dạng biến mất sạch sẽ: “Anh căn bản không phải loại người thích vui đùa, chẳng lẽ bên trong tàu Titanic có gì bí mật?”
“Dự cảm, tôi chỉ có thể nói là dự cảm mãnh liệt. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu em muốn bồi thường tổn thất cho tôi, như vậy trở về phòng, đem quần áo dày tôi chuẩn bị mặc vào. Đáp ứng tôi, sống sót, chúng ta cùng nhau sống sót — sống sót em mới có cơ hội bù lại.” Cal hít sâu một hơi sau đó hắn mở to mắt nắm chặt cánh tay Jack đi trở về phòng.
“Cái gì cũng đừng nói, nếu em muốn có ‘Tương lai’ cùng tôi, như vậy em trước tiên phải sống, đáp ứng tôi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, làm cho chính em được sống!” Cal dùng sức nắm chặt bả vai Jack, hắn nhìn sâu vào ánh mắt Jack.
Nhìn ánh mắt Cal, biểu tình của Jack cũng trở nên nghiêm túc,y trịnh trọng gật đầu đáp ứng những gì Cal yêu cầu.
“Bé ngoan.” Cal lập tức nở nụ cười, hắn siết nhẹ eo Jack, thưởng cho y một cái hôn môi, liên tiếp đả kích sau nên thưởng một ít sẽ khiến cậu nhóc của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Đáp ứng tôi, sống sót, chúng ta cùng nhau sống sót
————–
“Cal · Hockley, anh cho là nói vài câu có chút hạ lưu hoặc ái muội là đủ để lái sang chuyện khác? Tôi mười lăm tuổi đã bắt đầu lưu lạc, vài năm này tôi vẫn tự mình nuôi sống bản thân, tôi hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, quý tộc có tiền như anh nếu thật sự muốn đưa tôi vào chỗ chết, như vậy chỉ cần nói cho cảnh sát trên tàu Titanic rằng tôi ăn cắp một bộ đồ không thuộc về mình, khẳng định tôi có thể bị anh giết chết — trực tiếp bị bỏ lại Đại Tây Dương cũng không biết chừng! Tôi đối với anh làm ra loại chuyện này nhưng anh không làm như vậy! Anh bảo tôi như thế nào tin tưởng anh, kỳ thật một chút cũng không có…”
Cal nói xong buông lỏng Jack ra, mắt thấy Cal muốn kết thúc cuộc đối thoại, Jack trực tiếp vươn tay nắm vai Cal vội vàng hôn lên môi. Trên môi Cal phủ một mảnh ấm áp ướt át, đầu lưỡi Jack mềm mại liếm mút bờ môi của hắn, ý đồ đột phá rào cản tiến vào khoang miệng Cal.
Cal nhướn nhướn mi, khóe môi hắn đột nhiên gợi lên độ cong nhợt nhạt, thoạt nhìn cậu nhóc của hắn so với tưởng tượng hắn còn muốn thẳng thắn xúc động hơn nhiều. Chẳng qua, Jack có phải hay không hiểu lầm cái gì, chẳng lẽ nghĩ lầm hắn bị áp một lần,cho nên quan hệ sau này liền nhất định là người bị động, hay là hắn biểu diễn quá thành công cho nên Jack mới nghĩ rằng hắn cần được bảo hộ, được theo đuổi?
Cal vươn hai tay đặt lên chiếc eo tinh tế của Jack, hắn nhanh chóng đẩy ra vạt áo, luồn tay vào. Cal không chút khách khí kéo áo trên người Jack lên khỏi bụng, hai tay hơi lạnh dán tại da y. Dưới bàn tay là cơ bụng đặc hữu của chàng trai trẻ tuổi — co dãn mười phần. Hắn từ bụng Jack hướng về phía trên đi đến ***g ngực, làn da bóng loáng cứng cỏi, Cal vừa lòng nhếch khóe miệng.
Jack nhịn không được cứng cả người, Cal lập tức dừng lại động tác của mình, y vẫn trợn tròn mắt, hiện tại biểu tình trên mặt Jack có vẻ phi thường khó xử. Cal lộ ra biểu tình ‘Quả thế’, đẩy cậu nhóc đang ở trên người mình ra. Jack lập tức biết chính mình lại lãng phí cơ hội không dễ mà có, y gia tăng lực đạo trên tay muốn đem Cal một lần nữa áp đảo trên vách tường hôn môi hắn.
Trên thực tế, Jack không cảm thấy hôn môi có cái gì khó tiếp nhận,y lúc trước đã chấn chỉnh tâm lý,không ngừng nhắc nhở mình rằng khả năng bản thân thích nam tính phi thường cao, mà môi Cal ấm áp mềm mại, thân là “Người Thượng đẳng” thói quen cũng khiến trên người Cal tản ra hương khí nước hoa — bất luận theo xúc giác hay là khứu giác mà nói, thời điểm Jack hôn môi Cal đều là phi thường hưởng thụ.
“Được rồi, nhóc, em làm không được, đừng nghĩ muốn khai triển bất kỳ mối quan hệ gì cả.” Biểu tình Cal trở nên mất hứng, hắn rũ mi mắt che giấu thành công vui sướng trong mắt mình – những vị trí Cal vừa cố ý chạm đến hết thảy là những điểm mẫn cảm của Jack, thân thể không cứng còng cơ hồ là không có khả năng, Cal chỉ muốn tìm lý do cho bước tiếp theo trong kế hoạch của mình mà thôi.
Jack quả nhiên xuất hiện thần sắc thất kinh, y nắm chặt cánh tay Cal yên lặng không nói, hiện tại y thật sự không biết nên nói gì cả. Cal an ủi vỗ vỗ bàn tay Jack, hắn bày ra tư thái ôn nhu yên lặng ôm trụ bả vai Jack, sau đó mỉm cười bao dung cố ý an ủi Jack.
“Nhóc, đừng nghĩ nhiều, em có thể nói với chính mình rằng đêm qua không có phát sinh cái gì là được, em không phải rất muốn ra ngoài cửa nhìn Rose sao? Đi thôi.” Jack đứng ở trong phòng vẫn không nhúc nhích, y cảm thấy chính mình giống một thằng ngốc, vừa rồi lúc Rose tiểu thư bị Cal bắt lấy, y vốn định cùng đi ra ngoài giúp đỡ nàng, nhưng nhìn sắc mặt Cal, y đã biết một khi chính mình đi ra ngoài liền không có khả năng tiến vào gian phòng này một lần nào nữa. Kết quả khi y cố đè nén lương tâm xuống, y vẫn thất bại — Cal đang mời y đi ra ngoài.
Trên thực tế Jack hoàn toàn bị tình huống trước mắt đánh sâu vào đầu óc không mấy rõ ràng, y còn nhớ rõ ngay từ đầu, bộ dáng Cal có chút như nói đùa với y là theo đuổi Rose tiểu thư, y cũng nhớ rõ lão quản gia tôn kính xưng hô Cal và Rose tiểu thư phân biệt là “Cậu chủ” và “Tiểu thư”, cho dù sau này lại biết dòng họ bọn họ không giống cũng không nghĩ đến bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ — dù sao Cal và Rose tiểu thư tuổi tác cách nhau xa đến thế.
Nhưng tình huống hiện tại… Jack phát hiện bản thân xem nhẹ bỏ sót nhiều chi tiết lắm.
Cal nói xong những lời này đẩy cửa rời khỏi phòng, quản gia Lovejoy cung kính chờ ngoài cửa, Cal vừa thấy lão đến sắc mặt liền khôi phục thái độ bình thường,chỉ vào hướng đáy thuyền nói: “Đi khoang hạng ba tìm hai đứa nhỏ lại đây, tuổi càng nhỏ càng tốt, bất luận bao nhiêu tiền, lập tức!”
Cal nghĩ đến sự tình càng thêm xa xôi, hắn vừa rồi đột nhiên ý thức được một vấn đề — cơ hội đàn ông độc thân rời tàu chìm so với đàn ông có gia thất càng nhỏ, dù sao bọn họ thoạt nhìn không có ràng buộc.
Vạn nhất tổ chức cứu viện bất lực, không kịp đợi đến lúc mười sáu thuyền cứu nạn đến thì tàu đã chìm, tính sao? Đến lúc đó hắn sẽ bị lưu lại trên tàu, thời tiết hiện tại trong nước biển bao nhiêu độ, hơn nữa bên trong đại dương khả năng có động vật săn mồi nguy hiểm, Cal đột nhiên cảm thấy cơ hội sinh tồn của mình xa vời.
Nhưng nếu là đàn ông có con nhỏ sẽ khác, hắn sẽ là người thân duy nhất của đứa nhỏ này, như vậy ai nhẫn tâm cứu một đứa bé lại khiến nó trở thành cô nhi không thân không thích đâu? Như vậy, cơ hội chạy trốn gia tăng rất rất cao rồi — Cal không phải không biết ý nghĩ của chính mình phi thường ích kỷ, hắn hiện tại đã không còn là cổ đông công ty Whitestar, Ismay không chút coi trọng lời Cal nói, gã đối những lời Cal cảnh cáo mắt điếc tai ngơ thậm chí còn tỏ ra trào phúng, Cal chỉ có thể lựa chọn trước hết bảo vệ tốt bản thân. Hơn nữa không khách khí mà nói, hai đứa nhỏ Cal “thuê” đến cũng sẽ không chết ở tai nạn trên biển, hắn kỳ thật coi như là làm chuyện tốt, tuy rằng điểm xuất phát vô cùng ích kỷ.
Suy nghĩ xong xuôi đâu đó Cal thở dài, tai nạn không biết khi nào sẽ tới, an ủi duy nhất Cal có lúc này chính là thuyền trưởng Smith rốt cuộc kiên trì quan điểm mấu chốt của mình, ông cũng không có ra lệnh đem bốn động cơ cuối cùng tăng tốc đi tới. Chuyện còn lại, Cal chỉ có thể phó mặc cho Thượng Đế an bài.
“A, đáng chết, mình quên mất!” Cal đột nhiên trừng lớn mắt, hắn lại nghĩ tới máy điện báo trong phòng mình– tính là đùa vui ác ý, chẳng lẽ thân là con một ông trùm Thiết, Cal lại không có tư cách khiến cho canô phụ cận nhanh chóng chạy tới sao?
Cal chạy vội tới thư phòng, hắn dùng máy điện báo nhanh chóng tìm kiếm tín hiệu xung quanh hải vực, tàu cứu nạn Carpathia hồi lâu cuối cùng cũng đáp lại, nhưng bọn họ tựa hồ không thể chấp nhận Cal — được rồi, Cal thừa nhận lý do hắn đưa ra không thể thuyết phục người khác — bởi vì tàu Titanic tiến vào khu vực có núi băng mà không giảm tốc độ, lý do này thật sự có chút cố tình gây sự.
Cal thất bại thở dài, hắn cũng không vui khi phát sinh sự kiện chìm tàu, nhưng điều có thể làm đều đã làm rồi, nhưng không có kẻ nào cảm thấy tai nạn đang đánh đến nơi, đây là hiện thực không phải là thứ cá nhân Cal muốn là có thể thay đổi.
“Cal, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem anh phi thường bối rối, không giống anh.” Vốn đã phải ra ngoài, Jack không biết khi nào thì xuất hiện bên cạnh Cal, ánh mắt xanh lam xinh đẹp của y toát ra cảm xúc lo lắng.
Cal hậm hực cười cười, hắn đem điện báo chính mình đánh ra đưa cho Jack, huyết sắc trên mặt cậu nhóc cũng đồng dạng biến mất sạch sẽ: “Anh căn bản không phải loại người thích vui đùa, chẳng lẽ bên trong tàu Titanic có gì bí mật?”
“Dự cảm, tôi chỉ có thể nói là dự cảm mãnh liệt. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu em muốn bồi thường tổn thất cho tôi, như vậy trở về phòng, đem quần áo dày tôi chuẩn bị mặc vào. Đáp ứng tôi, sống sót, chúng ta cùng nhau sống sót — sống sót em mới có cơ hội bù lại.” Cal hít sâu một hơi sau đó hắn mở to mắt nắm chặt cánh tay Jack đi trở về phòng.
“Cái gì cũng đừng nói, nếu em muốn có ‘Tương lai’ cùng tôi, như vậy em trước tiên phải sống, đáp ứng tôi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, làm cho chính em được sống!” Cal dùng sức nắm chặt bả vai Jack, hắn nhìn sâu vào ánh mắt Jack.
Nhìn ánh mắt Cal, biểu tình của Jack cũng trở nên nghiêm túc,y trịnh trọng gật đầu đáp ứng những gì Cal yêu cầu.
“Bé ngoan.” Cal lập tức nở nụ cười, hắn siết nhẹ eo Jack, thưởng cho y một cái hôn môi, liên tiếp đả kích sau nên thưởng một ít sẽ khiến cậu nhóc của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook