Tấm Cám Nghiệt Duyên Truyện
-
Chương 6: Tự truyện của Tấm 1
Ngày mồng tám tháng tám, mẹ tôi qua đời. Trừ khóc ra, tôi chẳng biết làm gì cả. Tôi là con gái vợ cả, ngoài mẹ con tôi ra cha tôi còn có một người thiếp cùng một đứa con gái khác. Nó là Cám, đứa em cùng cha khác mẹ của tôi.
Có lẽ trời đã định sẵn, tôi và Cám chưa bao giờ hợp nhau.
Mẹ con nó phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, bây giờ mẹ tôi chết, họ vừa lòng rồi chứ gì. Muốn chiếm cái nhà này? Nằm mơ.
Sau lần dầm mưa đó, tôi phát hiện mình mắc bệnh suyễn di truyền từ mẹ. Cha hỏi:
- Đang yên đang lành con chạy ra ngoài làm gì?
Thấy bộ dáng ấp úng của tôi, cha bảo dì quay về để cha nói chuyện với tôi.
- Cha ơi, có phải mẹ chết rồi con liền thành trẻ mồ côi? Cha không cần con nữa phải không? Cha ơi, con cũng là con gái của cha mà, sao cha lại không thương con nữa?
Cha tức giận:
- Ai nói với con chuyện này?
- Là Cám nói, là Cám chọc giận con, nên con mới……..
Sau đó, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, nó bị cha phạt quỳ cả đêm. Em
gái nhỏ, em không đấu nổi chị đâu.
Mẹ mất, cha muốn bù đắp nên yêu thương chiều chuộng tôi đủ điều, tôi muốn cho mẹ con kia thấy, tôi mới là người quan trọng của cha, không phải họ.
Nhưng sau đó, mụ dì ghẻ có mang. Sao lại như vậy, con người độc ác nhẫn tâm như bà ta dựa vào đâu mà sinh con trai cho cha tôi, dựa vào đâu mà cướp hết yêu thương quan tâm của cha dành cho tôi?
Đứa bé trong bụng bà ta chết, cha lại quan tâm tôi như cũ.
Đồ của mình thì nhất định là của mình thôi.
Nhưng sau đó, tôi thường xuyên mơ thấy đứa bé quay lại tìm tôi, nó gọi tôi là chị lớn. Nó hỏi tại sao tôi lại giết nó? Hàm hồ, tôi chỉ đẩy dì ghẻ một cái, là do bà ta hại nó, không phải tôi.
Như thế, liên tiếp mấy ngày, tôi lại phát bệnh. Cha tôi đi tìm nhân sâm về chữa bệnh cho tôi. Nhưng quay về chỉ có củ sâm quý cùng hủ tro tàn. Cha tôi ngã núi chết trên đường về.
Hỏng bét, cha chết, mụ dì ghẻ nhất định không tha cho tôi.
Quả nhiên, người hầu đi hết, bà ta bắt tôi làm việc chẳng khác gì kẻ ở. Bà ta nói, đó là cái giá mà tôi phải trả khi giết con của bà ta.
Là thế nào, rõ ràng là bà ta cướp lấy hạnh phúc của tôi trước mà.
Năm tôi mười bốn tuổi, bà ta bảo tôi cùng Cám ra đồng bắt tép, ai bắt được nhiều hơn bà ta sẽ thưởng cái yếm đỏ.
Tôi muốn nhân cơ hội đó dìm chết Cám cho xong, giết một con bé mười tuổi có gì là khó. nhưng không được.Nó vừa xuống được một nữa nước đã ngập đến ngực, nó liền bám lấy tôi. Bàn tay tôi đặt trên đầu nó định ấn xuống tức thì cứng đờ.
Không được, mặc dù đây là ý của mụ dì ghẻ, nhưng nếu nó chết, tôi sẽ không thoát khỏi nghi can.
Không ngờ, tôi vừa tha chết cho nó, nó lại cướp giỏ tép của tôi chạy mất.
Đồ tiện nhân.
Nếu mang cái giỏ trống không về, mụ dì ghẻ chắc chắn sẽ bắt tôi quỳ trước sân cả buổi, nếu bị đám trai làng nhìn thấy sẽ mất mặt lắm.
Nghĩ thế, tôi òa khóc. Sau đó, tôi đã gặp được Bụt. Ông ấy tặng tôi con cá bống, ông ta nói, nếu tôi thật tâm nuôi nó, nó sẽ trả ơn.
Tôi mang cá bống về, dù sao cũng không thoát khỏi cảnh bị mụ già phạt, Bụt đung là chả làm gì nên chuyện cả.
Sau đó, tôi gặp được Thái tử. Tôi nghĩ, nếu một ngày tôi được làm vợ chàng, tôi nhất định sẽ cho mẹ con kia sống không được chết không xong.
Cá bống lớn rất nhanh, như vẩy của nó không còn trắng sáng như ban đầu nữa. Nó nói là do người của tôi có quá nhiều oán khí. Điều đó giúp nó nhanh chóng luyện thành người. Khi nó thành người, nó sẽ giúp tôi giết mẹ con dì ghẻ.
Một ngày nọ, nó tặng cho tôi một viên ngọc, Ngọc Oán, đúng vậy, viên ngọc đó được kết từ oán khí của tôi. Nó dặn tôi không được cho Bụt biết chuyện của nó và viên ngọc.
Nhưng chưa được mấy ngày, nó lại bị mẹ con Cám giết thịt. Tôi khúc nức nở, tôi biết như thế Bụt sẽ giúp tôi. Quả nhiên, ông ta lại giúp tôi lần nữa.
Thật ra, Bống không chết, hồn của nó ở trong Ngọc Oán, tiếp tục dựa vào oán khí của tôi tu luyện.
Như lời Bống dặn, tôi cố tình đánh rơi chiếc giày, ly kì trở thành thái tử phi của chàng.
Có lẽ trời đã định sẵn, tôi và Cám chưa bao giờ hợp nhau.
Mẹ con nó phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, bây giờ mẹ tôi chết, họ vừa lòng rồi chứ gì. Muốn chiếm cái nhà này? Nằm mơ.
Sau lần dầm mưa đó, tôi phát hiện mình mắc bệnh suyễn di truyền từ mẹ. Cha hỏi:
- Đang yên đang lành con chạy ra ngoài làm gì?
Thấy bộ dáng ấp úng của tôi, cha bảo dì quay về để cha nói chuyện với tôi.
- Cha ơi, có phải mẹ chết rồi con liền thành trẻ mồ côi? Cha không cần con nữa phải không? Cha ơi, con cũng là con gái của cha mà, sao cha lại không thương con nữa?
Cha tức giận:
- Ai nói với con chuyện này?
- Là Cám nói, là Cám chọc giận con, nên con mới……..
Sau đó, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, nó bị cha phạt quỳ cả đêm. Em
gái nhỏ, em không đấu nổi chị đâu.
Mẹ mất, cha muốn bù đắp nên yêu thương chiều chuộng tôi đủ điều, tôi muốn cho mẹ con kia thấy, tôi mới là người quan trọng của cha, không phải họ.
Nhưng sau đó, mụ dì ghẻ có mang. Sao lại như vậy, con người độc ác nhẫn tâm như bà ta dựa vào đâu mà sinh con trai cho cha tôi, dựa vào đâu mà cướp hết yêu thương quan tâm của cha dành cho tôi?
Đứa bé trong bụng bà ta chết, cha lại quan tâm tôi như cũ.
Đồ của mình thì nhất định là của mình thôi.
Nhưng sau đó, tôi thường xuyên mơ thấy đứa bé quay lại tìm tôi, nó gọi tôi là chị lớn. Nó hỏi tại sao tôi lại giết nó? Hàm hồ, tôi chỉ đẩy dì ghẻ một cái, là do bà ta hại nó, không phải tôi.
Như thế, liên tiếp mấy ngày, tôi lại phát bệnh. Cha tôi đi tìm nhân sâm về chữa bệnh cho tôi. Nhưng quay về chỉ có củ sâm quý cùng hủ tro tàn. Cha tôi ngã núi chết trên đường về.
Hỏng bét, cha chết, mụ dì ghẻ nhất định không tha cho tôi.
Quả nhiên, người hầu đi hết, bà ta bắt tôi làm việc chẳng khác gì kẻ ở. Bà ta nói, đó là cái giá mà tôi phải trả khi giết con của bà ta.
Là thế nào, rõ ràng là bà ta cướp lấy hạnh phúc của tôi trước mà.
Năm tôi mười bốn tuổi, bà ta bảo tôi cùng Cám ra đồng bắt tép, ai bắt được nhiều hơn bà ta sẽ thưởng cái yếm đỏ.
Tôi muốn nhân cơ hội đó dìm chết Cám cho xong, giết một con bé mười tuổi có gì là khó. nhưng không được.Nó vừa xuống được một nữa nước đã ngập đến ngực, nó liền bám lấy tôi. Bàn tay tôi đặt trên đầu nó định ấn xuống tức thì cứng đờ.
Không được, mặc dù đây là ý của mụ dì ghẻ, nhưng nếu nó chết, tôi sẽ không thoát khỏi nghi can.
Không ngờ, tôi vừa tha chết cho nó, nó lại cướp giỏ tép của tôi chạy mất.
Đồ tiện nhân.
Nếu mang cái giỏ trống không về, mụ dì ghẻ chắc chắn sẽ bắt tôi quỳ trước sân cả buổi, nếu bị đám trai làng nhìn thấy sẽ mất mặt lắm.
Nghĩ thế, tôi òa khóc. Sau đó, tôi đã gặp được Bụt. Ông ấy tặng tôi con cá bống, ông ta nói, nếu tôi thật tâm nuôi nó, nó sẽ trả ơn.
Tôi mang cá bống về, dù sao cũng không thoát khỏi cảnh bị mụ già phạt, Bụt đung là chả làm gì nên chuyện cả.
Sau đó, tôi gặp được Thái tử. Tôi nghĩ, nếu một ngày tôi được làm vợ chàng, tôi nhất định sẽ cho mẹ con kia sống không được chết không xong.
Cá bống lớn rất nhanh, như vẩy của nó không còn trắng sáng như ban đầu nữa. Nó nói là do người của tôi có quá nhiều oán khí. Điều đó giúp nó nhanh chóng luyện thành người. Khi nó thành người, nó sẽ giúp tôi giết mẹ con dì ghẻ.
Một ngày nọ, nó tặng cho tôi một viên ngọc, Ngọc Oán, đúng vậy, viên ngọc đó được kết từ oán khí của tôi. Nó dặn tôi không được cho Bụt biết chuyện của nó và viên ngọc.
Nhưng chưa được mấy ngày, nó lại bị mẹ con Cám giết thịt. Tôi khúc nức nở, tôi biết như thế Bụt sẽ giúp tôi. Quả nhiên, ông ta lại giúp tôi lần nữa.
Thật ra, Bống không chết, hồn của nó ở trong Ngọc Oán, tiếp tục dựa vào oán khí của tôi tu luyện.
Như lời Bống dặn, tôi cố tình đánh rơi chiếc giày, ly kì trở thành thái tử phi của chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook