Tạm Biệt Versailles
-
Chương 62
Mùa xuân năm 1774, nước Pháp gặp đại hạn trước nay chưa từng có.
“Suốt mùa xuân, tây bắc nước Pháp gần như không có một giọt mưa… Con sông khô cạn, khu rừng xanh tươi vàng khô, hỏa hoạn càn quét hủy hoại núi rừng, hiện tại đang lan xuống phía nam… Đồng ruộng khô nứt, nhìn mà đau đớn. Cuối hè đầu thu là thời điểm thu hoạch, nhiều khả năng năm nay nông dân không thu được vốn gốc.”
“Rheinische Zeitung” đưa tin thảm cảnh nông nghiệp Pháp. Đối với người dân Paris mà nói, hỏa hoạn, hạn hán là thứ gì đó mơ hồ, nhưng bọn họ biết năm nay giá bánh mì tăng vọt.
Tương đương bột mì ở các thành phố bắt đầu thổi giá.
Antonia bình tĩnh nhìn tin tức báo cáo của quan đại thần nông nghiệp và cộng tác viên.
Rốt cuộc cũng tới.
Trí nhớ loang lổ hư ảo tràn về, vô số ký ức hạn hán ập vào trí óc, cô cũng xác định rõ ràng.
Đây là năm quyết định lịch sử Pháp và cuộc đời cô.
“Louis.” Antonia gọi Thái Tử cả ngày dạo quanh phân xưởng hàn điện của anh ấy vào thư phòng, “Em đã xin dần mở kho lúa, bảo đảm người dân thành phố có đủ lương thực.”
Mấy năm trước thu hoạch không nhiều, kho lúa mua vào nhiều hơn bán ra, vậy nên trữ lượng lúa tăng cao, bảo đảm đều là lúa mì mới mẻ. Bây giờ là thời điểm kho lúa phát huy tác dụng.
Louis bừng tỉnh, “Hóa ra đây là lý do em xây kho lúa!”
Antonia ngăn cản Louis đang sùng bái nhìn cô, “Quan trọng là chế độ thu nhập và thu thuế. Louis, chàng phải nghiêm túc để ý chuyện này.”
Theo truyền thống, giáo sĩ và quý tộc được hưởng quyền miễn thuế, bởi vì luật quốc thuế cho rằng họ là những người “cao quý”, đồng thời cũng để trao đổi lòng trung thành của quý tộc với Quốc Vương.
Số lượng thuế thu vào đều đến từ nông dân và thường dân, nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ khi chiến tranh.
Không gì đốt tiền nhiều bằng chiến tranh. Trong lúc chiến tranh, các quý tộc và giáo sĩ được hưởng quyền miễn thuế cũng phải nộp thuế. Trong bảy năm chiến tranh với Anh, phí tổn khổng lồ khiến Louis XV nhiều lần hạ lệnh thu thuế hoặc thiết lập thuế.
Dựa theo lệ thường, sau khi đăng ký khoản thuế với tòa án, thuế mới bắt đầu có hiệu lực. Bản thân các quan tòa lại chính là những quý tộc được hưởng đặc quyền miễn thuế.
Cứ như vậy, điều này lý giải vì sao bọn họ không đồng ý thu thuế. Tiền đều từ trong túi họ mà ra!Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đương nhiên bọn họ có lý do thoái thác. Vương thất quản lý tài chính lộn xộn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cung đình xa hoa lãng phí. Đại thần và quan thuế lấy việc công làm việc riêng, người dân không kham nổi gánh nặng!
Nghe mà xem, sao ngươi có thể độc ác ép bọn họ xì tiền?
Louis XV chịu nhiều thua thiệt. Bởi vì quan tòa bác bỏ lệnh thuế của ông ta, còn nói quyền thu thuế quy cho cả “dân tộc” chứ không phải riêng Quốc Vương, dư luận đều tung hê lòng “ái quốc” của họ.
Thật hiển nhiên, trong bảy năm chiến tranh, Pháp chịu thiệt thòi. Nước Anh bắt đầu trở thành “Đế quốc không rơi”.
Louis được giáo dục làm người thừa kế, đương nhiên hiểu điều này.
Cậu chỉ cảm thấy phiền.
“Chế độ đã vậy, chúng ta biết làm sao bây giờ? Các quý tộc không còn trung thành với Quốc Vương như thời cận đại. Bọn họ chỉ muốn khư khư giữ tiền tài, hơn nữa bọn họ nghĩ mình đại diện cho cả ‘dân tộc’.”
Anh ấy lầu bầu, “Louis XIV còn tự xưng bản thân là nước Pháp.”
“Đó là sự thật chúng ta phải đương đầu, không thể né tránh.” Antonia nói: “Nhưng bọn họ nói không sai, còn rất nhiều chỗ phải thay đổi.”
Kiếp trước nước Pháp rơi vào khủng hoảng tài chính, mấy năm nay Antonia tập trung nghiên cứu phương diện kinh tế, hơn nữa tích lũy kinh nghiệm kiếp trước, cảm giác hệ thống tài chính nước Pháp chẳng khác nào quả mận cụt đầu cụt đuôi. Nó còn có thể kiên trì suốt mười năm qua quả đúng là kỳ tích.
Là đất nước mạnh nhất Châu Âu, sức ảnh hưởng lan toàn châu lục, nước Pháp không có dự toán tài chính, không thống nhất quản lý tài chính. Dựa theo tài liệu cung điện Versailles, những khoản chi trả to nhỏ đều dựa vào quốc khố. Ngay cả đại thần tài chính cũng không hiểu hết tình trạng tài chính quốc gia.
Quả thực giống như con thuyền lớn dột nát, tất cả mọi người nhìn nó từ từ chìm xuống biển, cân nhắc nên lợi dụng thu về lợi ích thế nào, không quan tâm nó sẽ trôi về đâu.
Cải thiện tài chính thuộc về phạm trù kỹ thuật.
Con người cũng rất quan trọng, tuyệt không thể giống kiếp trước, để mặc quý tộc và giáo sĩ đối lập khác xa dân chúng. Đương nhiên bọn họ không ý thức được bản thân lan truyền bài vè gièm pha Quốc Vương và Vương Hậu, cuối cùng chính bọn họ cũng lên đoạn đầu đài.
Thời điểm người dân cầm vũ khí khởi nghĩa, họ và Quốc Vương không khác gì nhau.
Mọi người đều biết, đây là một xã hội khép kín.
Ai sẽ nguyện kề bên nhân dân, ai sẽ được nhân dân ủng hộ. Đương nhiên trong mắt nhiều người, những kẻ mồm mép mới được coi là “nhân dân”. Phần đông những người còn lại chỉ biết cam chịu phục vụ tư bản, không ai để ý tới họ.
Mồi lửa khiến nước Pháp hỗn loạn là vương quyền không thể nắm vững thế lực chính trị.
Là quốc gia đại lục, các quốc gia xung quanh như hổ rình mồi. Thời điểm Pháp hùng mạnh, các nước khác sợ hãi. Nhưng khi nó nội chiến, bầy sói sẽ dọn bàn ăn tiệc.
“Louis, chàng đã trưởng thành.” Antonia nghiêm túc nói: “Chàng cần chuẩn bị trở thành một Quốc Vương tốt.”
“A?” Louis hoảng sợ trợn mắt, “Nào tới mức đó…” Thoạt nhìn Quốc Vương bệ hạ còn có thể sống lâu.
“Chúng ta cần liên hệ với các nhà kinh tế học. Đương nhiên không thể chỉ nhìn bằng con mắt kinh tế học, dù sao thống trị quốc gia không dựa vào học thuật.”
“Đúng rồi… còn có…” Antonia ngừng lại.
“Còn có gì?”
“Không có gì.” Antonia mím môi.
Còn có ân oán của Bắc Mỹ và Anh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau sự kiện trà Boston năm ngoái, chính phủ Anh nổi giận, quyết định đưa ra lệnh trừng phạt. Bọn họ thông qua bốn pháp lệnh cưỡng chế gồm “Pháp lệnh cảng Boston”, “Đạo luật của Chính phủ Massachusetts”, “Pháp lệnh tư pháp”, “Điều lệ trú quân”, hủy bỏ quyền tự trị của Massachusetts, niêm phong cảng Boston lớn nhất Bắc Mỹ, quy định đội quân Anh có quyền xâm nhập nhà dân điều tra tội phạm tham gia ném trà.
Điều này có nghĩa Bắc Mỹ sắp châm ngòi chiến tranh độc lập.
Trận chiến đó gần như có tính quyết định với Mỹ và Pháp sau này.
Sau bảy năm chiến tranh, Anh cướp phần lớn thuộc địa trong tay Pháp, mà trận chiến lần này lại gây thiệt hại lớn cho Anh. Pháp phái phần lớn lực lượng hải quân tham chiến, hao phí vô số tiền tài, nhân lực, vật lực.
Trận chiến gây nên khủng hoảng tài chính, cuối cùng hủy hoại Pháp.
Antonia tới phòng chocolate của Nikola. Mọi người trong Versailles gọi nó như vậy vì căn phòng thường xuyên bày biện điểm tâm, hơn nữa ai ai cũng yêu chocolate.
Đã lâu cô không gặp Nikola.
Lần trước ở đây, Antonia phát hiện manh mối nguy hiểm. Cô không còn là thiếu nữ ngây thơ tin tưởng tình yêu, bởi vậy cô lựa chọn né tránh.
Hiển nhiên Nikola rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.
Anh tự hỏi một lát, làm như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa tủ lấy chiếc đĩa sứ. Bên trong đặt vô số chocolate muôn màu muôn vẻ, hình dạng khác nhau, thoạt nhìn tinh xảo hơn chocolate lần trước.
“Tôi làm chocolate hàm lượng 10% đến 85%. Hàm lượng cacao càng thấp, sữa và đường sẽ ngọt hơn. Hơn nữa mỗi vị khác nhau, ví dụ như hương cây cỏ, chanh, còn có hạt phỉ và các loại hạt khác.”
Antonia ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn.
Cô không mỉm cười, lướt qua bờ vai anh, thấy tờ báo bên cạnh mặt bàn: “Chính phủ Anh thề sẽ nghiêm trị phần tử khiêu khích cảng Boston”.
Bên cạnh vẽ sơ đồ phác thảo xiên xẹo, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là bản đồ tuyến đường, ngoài ra còn có ký hiệu không thuộc về ai của Nikola.
Đây là bản đồ lục địa Bắc Mỹ.
Nikola chú ý ánh mắt cô, nhún vai, “Tôi nhớ tôi từng nói mình sống ở Mỹ nhiều năm.”
Antonia im lặng.
“Vậy anh cũng biết Pháp trả giá những gì cho trận chiến đó.” Cô thản nhiên cúi đầu, “Hơn nữa hiểu được tôi sẽ không để chuyện đó tái diễn.”
Nikola không đáp.
“Theo góc độ tình cảm, tôi mong muốn nhân dân Bắc Mỹ giành được độc lập từ tay Anh.” Antonia bình tĩnh nói: “Nhưng thiện lương phải có giới hạn, nó cần xứng đôi với năng lực. Đối tượng ưu tiên hàng đầu của tôi là người dân Pháp. Trợ giúp Bắc Mỹ sẽ khiến tôi và Louis chết trong nợ nần. Năm đó những người chết trên đất Pháp mới chỉ thấy mảnh lục địa kia qua tranh.”
Nikola gật đầu, “Tôi hiểu.”
Anh khoát tay trước ngực, tựa lưng vào ngăn tủ, “Còn có ‘nhưng mà’ phải không?”
“…” Antonia hơi tức giận, nhưng làm bộ không có gì xảy ra, “Nếu anh muốn tới đó giúp đỡ họ, tôi không phản đối. Dù thế nào Bắc Mỹ suy yếu Anh là nguồn trợ giúp lớn đối với tôi.”
Nikola tạm dừng vài giây, “Đó là nguyện vọng của cô sao, Antonia?”
“Tôi nghĩ cô hiểu nguyện vọng của cô có ý nghĩa thế nào với tôi.” Anh nhìn thẳng mắt cô, đôi mắt xám bạc phản chiếu tia sáng.
Antonia như bị ánh sáng bó buộc, vội vàng né tránh ánh mắt anh.
Cô hối hận.
Cô không nên nhượng bộ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nikola, có lẽ bởi chúng ta chung hoàn cảnh, tôi khiến anh ảo giác.” Antonia cúi đầu, chăm chú nhìn viên chocolate khắc hình bồ câu bằng bơ, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi biết anh đủ thông minh. Anh nên hiểu chúng ta không cùng một thế giới.”
“Không cùng một thế giới?” Nikola mỉm cười, buông tay lại gần cô, “Thế giới ý chỉ thời gian? Không gian? Người đang đứng trước mặt tôi là quỷ hồn đúng không?”
Antonia đứng tại chỗ, không hề lui bước. Bọn họ chỉ cách nhau vài gang tay.
Cô cảm nhận hơi thở nóng rực áp bách trên người anh. Nếu hiện tại cô là Antoinette mười tám tuổi, chỉ sợ sẽ hét rầm trời, nhưng may mắn cô không phải.
Antonia ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh. Đôi mắt xanh lam phản chiếu tia nắng mặt trời ngoài cửa sổ, lại không thể xua tan ý lạnh đáng sợ, “Là thân phận.”
“Mong anh nhớ kỹ, tôi sẽ trở thành Vương Hậu, mà anh không phải Quốc Vương.”
_____
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– Nói thật, tôi nghi ngờ Tesla không màng thân phận, nguyện ở bên Antonia. Tuy anh ấy thông minh lý trí, đạo đức… chưa tới mức suy đồi, nhưng cũng không phải quá cao, đại khái chỉ đủ để anh ấy chưa gây ra chuyện gì nguy hại cho xã hội.
– A A A, Vương Hậu không phải tương lai của cô. Nữ Vương mới đúng.
– Gái à, tự lên làm Nữ Vương, huyết thống của chồng cô tức khắc không quan trọng.
– Chậc chậc, vậy làm người đàn ông sau lưng Nữ Vương.
– Đừng quên, tôi nhớ Nikola là Vương tử Serbia. Anh ấy làm Vương quân cũng được!
– Nữ chính sẽ hối hận.
“Suốt mùa xuân, tây bắc nước Pháp gần như không có một giọt mưa… Con sông khô cạn, khu rừng xanh tươi vàng khô, hỏa hoạn càn quét hủy hoại núi rừng, hiện tại đang lan xuống phía nam… Đồng ruộng khô nứt, nhìn mà đau đớn. Cuối hè đầu thu là thời điểm thu hoạch, nhiều khả năng năm nay nông dân không thu được vốn gốc.”
“Rheinische Zeitung” đưa tin thảm cảnh nông nghiệp Pháp. Đối với người dân Paris mà nói, hỏa hoạn, hạn hán là thứ gì đó mơ hồ, nhưng bọn họ biết năm nay giá bánh mì tăng vọt.
Tương đương bột mì ở các thành phố bắt đầu thổi giá.
Antonia bình tĩnh nhìn tin tức báo cáo của quan đại thần nông nghiệp và cộng tác viên.
Rốt cuộc cũng tới.
Trí nhớ loang lổ hư ảo tràn về, vô số ký ức hạn hán ập vào trí óc, cô cũng xác định rõ ràng.
Đây là năm quyết định lịch sử Pháp và cuộc đời cô.
“Louis.” Antonia gọi Thái Tử cả ngày dạo quanh phân xưởng hàn điện của anh ấy vào thư phòng, “Em đã xin dần mở kho lúa, bảo đảm người dân thành phố có đủ lương thực.”
Mấy năm trước thu hoạch không nhiều, kho lúa mua vào nhiều hơn bán ra, vậy nên trữ lượng lúa tăng cao, bảo đảm đều là lúa mì mới mẻ. Bây giờ là thời điểm kho lúa phát huy tác dụng.
Louis bừng tỉnh, “Hóa ra đây là lý do em xây kho lúa!”
Antonia ngăn cản Louis đang sùng bái nhìn cô, “Quan trọng là chế độ thu nhập và thu thuế. Louis, chàng phải nghiêm túc để ý chuyện này.”
Theo truyền thống, giáo sĩ và quý tộc được hưởng quyền miễn thuế, bởi vì luật quốc thuế cho rằng họ là những người “cao quý”, đồng thời cũng để trao đổi lòng trung thành của quý tộc với Quốc Vương.
Số lượng thuế thu vào đều đến từ nông dân và thường dân, nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ khi chiến tranh.
Không gì đốt tiền nhiều bằng chiến tranh. Trong lúc chiến tranh, các quý tộc và giáo sĩ được hưởng quyền miễn thuế cũng phải nộp thuế. Trong bảy năm chiến tranh với Anh, phí tổn khổng lồ khiến Louis XV nhiều lần hạ lệnh thu thuế hoặc thiết lập thuế.
Dựa theo lệ thường, sau khi đăng ký khoản thuế với tòa án, thuế mới bắt đầu có hiệu lực. Bản thân các quan tòa lại chính là những quý tộc được hưởng đặc quyền miễn thuế.
Cứ như vậy, điều này lý giải vì sao bọn họ không đồng ý thu thuế. Tiền đều từ trong túi họ mà ra!Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đương nhiên bọn họ có lý do thoái thác. Vương thất quản lý tài chính lộn xộn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cung đình xa hoa lãng phí. Đại thần và quan thuế lấy việc công làm việc riêng, người dân không kham nổi gánh nặng!
Nghe mà xem, sao ngươi có thể độc ác ép bọn họ xì tiền?
Louis XV chịu nhiều thua thiệt. Bởi vì quan tòa bác bỏ lệnh thuế của ông ta, còn nói quyền thu thuế quy cho cả “dân tộc” chứ không phải riêng Quốc Vương, dư luận đều tung hê lòng “ái quốc” của họ.
Thật hiển nhiên, trong bảy năm chiến tranh, Pháp chịu thiệt thòi. Nước Anh bắt đầu trở thành “Đế quốc không rơi”.
Louis được giáo dục làm người thừa kế, đương nhiên hiểu điều này.
Cậu chỉ cảm thấy phiền.
“Chế độ đã vậy, chúng ta biết làm sao bây giờ? Các quý tộc không còn trung thành với Quốc Vương như thời cận đại. Bọn họ chỉ muốn khư khư giữ tiền tài, hơn nữa bọn họ nghĩ mình đại diện cho cả ‘dân tộc’.”
Anh ấy lầu bầu, “Louis XIV còn tự xưng bản thân là nước Pháp.”
“Đó là sự thật chúng ta phải đương đầu, không thể né tránh.” Antonia nói: “Nhưng bọn họ nói không sai, còn rất nhiều chỗ phải thay đổi.”
Kiếp trước nước Pháp rơi vào khủng hoảng tài chính, mấy năm nay Antonia tập trung nghiên cứu phương diện kinh tế, hơn nữa tích lũy kinh nghiệm kiếp trước, cảm giác hệ thống tài chính nước Pháp chẳng khác nào quả mận cụt đầu cụt đuôi. Nó còn có thể kiên trì suốt mười năm qua quả đúng là kỳ tích.
Là đất nước mạnh nhất Châu Âu, sức ảnh hưởng lan toàn châu lục, nước Pháp không có dự toán tài chính, không thống nhất quản lý tài chính. Dựa theo tài liệu cung điện Versailles, những khoản chi trả to nhỏ đều dựa vào quốc khố. Ngay cả đại thần tài chính cũng không hiểu hết tình trạng tài chính quốc gia.
Quả thực giống như con thuyền lớn dột nát, tất cả mọi người nhìn nó từ từ chìm xuống biển, cân nhắc nên lợi dụng thu về lợi ích thế nào, không quan tâm nó sẽ trôi về đâu.
Cải thiện tài chính thuộc về phạm trù kỹ thuật.
Con người cũng rất quan trọng, tuyệt không thể giống kiếp trước, để mặc quý tộc và giáo sĩ đối lập khác xa dân chúng. Đương nhiên bọn họ không ý thức được bản thân lan truyền bài vè gièm pha Quốc Vương và Vương Hậu, cuối cùng chính bọn họ cũng lên đoạn đầu đài.
Thời điểm người dân cầm vũ khí khởi nghĩa, họ và Quốc Vương không khác gì nhau.
Mọi người đều biết, đây là một xã hội khép kín.
Ai sẽ nguyện kề bên nhân dân, ai sẽ được nhân dân ủng hộ. Đương nhiên trong mắt nhiều người, những kẻ mồm mép mới được coi là “nhân dân”. Phần đông những người còn lại chỉ biết cam chịu phục vụ tư bản, không ai để ý tới họ.
Mồi lửa khiến nước Pháp hỗn loạn là vương quyền không thể nắm vững thế lực chính trị.
Là quốc gia đại lục, các quốc gia xung quanh như hổ rình mồi. Thời điểm Pháp hùng mạnh, các nước khác sợ hãi. Nhưng khi nó nội chiến, bầy sói sẽ dọn bàn ăn tiệc.
“Louis, chàng đã trưởng thành.” Antonia nghiêm túc nói: “Chàng cần chuẩn bị trở thành một Quốc Vương tốt.”
“A?” Louis hoảng sợ trợn mắt, “Nào tới mức đó…” Thoạt nhìn Quốc Vương bệ hạ còn có thể sống lâu.
“Chúng ta cần liên hệ với các nhà kinh tế học. Đương nhiên không thể chỉ nhìn bằng con mắt kinh tế học, dù sao thống trị quốc gia không dựa vào học thuật.”
“Đúng rồi… còn có…” Antonia ngừng lại.
“Còn có gì?”
“Không có gì.” Antonia mím môi.
Còn có ân oán của Bắc Mỹ và Anh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau sự kiện trà Boston năm ngoái, chính phủ Anh nổi giận, quyết định đưa ra lệnh trừng phạt. Bọn họ thông qua bốn pháp lệnh cưỡng chế gồm “Pháp lệnh cảng Boston”, “Đạo luật của Chính phủ Massachusetts”, “Pháp lệnh tư pháp”, “Điều lệ trú quân”, hủy bỏ quyền tự trị của Massachusetts, niêm phong cảng Boston lớn nhất Bắc Mỹ, quy định đội quân Anh có quyền xâm nhập nhà dân điều tra tội phạm tham gia ném trà.
Điều này có nghĩa Bắc Mỹ sắp châm ngòi chiến tranh độc lập.
Trận chiến đó gần như có tính quyết định với Mỹ và Pháp sau này.
Sau bảy năm chiến tranh, Anh cướp phần lớn thuộc địa trong tay Pháp, mà trận chiến lần này lại gây thiệt hại lớn cho Anh. Pháp phái phần lớn lực lượng hải quân tham chiến, hao phí vô số tiền tài, nhân lực, vật lực.
Trận chiến gây nên khủng hoảng tài chính, cuối cùng hủy hoại Pháp.
Antonia tới phòng chocolate của Nikola. Mọi người trong Versailles gọi nó như vậy vì căn phòng thường xuyên bày biện điểm tâm, hơn nữa ai ai cũng yêu chocolate.
Đã lâu cô không gặp Nikola.
Lần trước ở đây, Antonia phát hiện manh mối nguy hiểm. Cô không còn là thiếu nữ ngây thơ tin tưởng tình yêu, bởi vậy cô lựa chọn né tránh.
Hiển nhiên Nikola rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.
Anh tự hỏi một lát, làm như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa tủ lấy chiếc đĩa sứ. Bên trong đặt vô số chocolate muôn màu muôn vẻ, hình dạng khác nhau, thoạt nhìn tinh xảo hơn chocolate lần trước.
“Tôi làm chocolate hàm lượng 10% đến 85%. Hàm lượng cacao càng thấp, sữa và đường sẽ ngọt hơn. Hơn nữa mỗi vị khác nhau, ví dụ như hương cây cỏ, chanh, còn có hạt phỉ và các loại hạt khác.”
Antonia ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn.
Cô không mỉm cười, lướt qua bờ vai anh, thấy tờ báo bên cạnh mặt bàn: “Chính phủ Anh thề sẽ nghiêm trị phần tử khiêu khích cảng Boston”.
Bên cạnh vẽ sơ đồ phác thảo xiên xẹo, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là bản đồ tuyến đường, ngoài ra còn có ký hiệu không thuộc về ai của Nikola.
Đây là bản đồ lục địa Bắc Mỹ.
Nikola chú ý ánh mắt cô, nhún vai, “Tôi nhớ tôi từng nói mình sống ở Mỹ nhiều năm.”
Antonia im lặng.
“Vậy anh cũng biết Pháp trả giá những gì cho trận chiến đó.” Cô thản nhiên cúi đầu, “Hơn nữa hiểu được tôi sẽ không để chuyện đó tái diễn.”
Nikola không đáp.
“Theo góc độ tình cảm, tôi mong muốn nhân dân Bắc Mỹ giành được độc lập từ tay Anh.” Antonia bình tĩnh nói: “Nhưng thiện lương phải có giới hạn, nó cần xứng đôi với năng lực. Đối tượng ưu tiên hàng đầu của tôi là người dân Pháp. Trợ giúp Bắc Mỹ sẽ khiến tôi và Louis chết trong nợ nần. Năm đó những người chết trên đất Pháp mới chỉ thấy mảnh lục địa kia qua tranh.”
Nikola gật đầu, “Tôi hiểu.”
Anh khoát tay trước ngực, tựa lưng vào ngăn tủ, “Còn có ‘nhưng mà’ phải không?”
“…” Antonia hơi tức giận, nhưng làm bộ không có gì xảy ra, “Nếu anh muốn tới đó giúp đỡ họ, tôi không phản đối. Dù thế nào Bắc Mỹ suy yếu Anh là nguồn trợ giúp lớn đối với tôi.”
Nikola tạm dừng vài giây, “Đó là nguyện vọng của cô sao, Antonia?”
“Tôi nghĩ cô hiểu nguyện vọng của cô có ý nghĩa thế nào với tôi.” Anh nhìn thẳng mắt cô, đôi mắt xám bạc phản chiếu tia sáng.
Antonia như bị ánh sáng bó buộc, vội vàng né tránh ánh mắt anh.
Cô hối hận.
Cô không nên nhượng bộ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nikola, có lẽ bởi chúng ta chung hoàn cảnh, tôi khiến anh ảo giác.” Antonia cúi đầu, chăm chú nhìn viên chocolate khắc hình bồ câu bằng bơ, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi biết anh đủ thông minh. Anh nên hiểu chúng ta không cùng một thế giới.”
“Không cùng một thế giới?” Nikola mỉm cười, buông tay lại gần cô, “Thế giới ý chỉ thời gian? Không gian? Người đang đứng trước mặt tôi là quỷ hồn đúng không?”
Antonia đứng tại chỗ, không hề lui bước. Bọn họ chỉ cách nhau vài gang tay.
Cô cảm nhận hơi thở nóng rực áp bách trên người anh. Nếu hiện tại cô là Antoinette mười tám tuổi, chỉ sợ sẽ hét rầm trời, nhưng may mắn cô không phải.
Antonia ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh. Đôi mắt xanh lam phản chiếu tia nắng mặt trời ngoài cửa sổ, lại không thể xua tan ý lạnh đáng sợ, “Là thân phận.”
“Mong anh nhớ kỹ, tôi sẽ trở thành Vương Hậu, mà anh không phải Quốc Vương.”
_____
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– Nói thật, tôi nghi ngờ Tesla không màng thân phận, nguyện ở bên Antonia. Tuy anh ấy thông minh lý trí, đạo đức… chưa tới mức suy đồi, nhưng cũng không phải quá cao, đại khái chỉ đủ để anh ấy chưa gây ra chuyện gì nguy hại cho xã hội.
– A A A, Vương Hậu không phải tương lai của cô. Nữ Vương mới đúng.
– Gái à, tự lên làm Nữ Vương, huyết thống của chồng cô tức khắc không quan trọng.
– Chậc chậc, vậy làm người đàn ông sau lưng Nữ Vương.
– Đừng quên, tôi nhớ Nikola là Vương tử Serbia. Anh ấy làm Vương quân cũng được!
– Nữ chính sẽ hối hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook