Cuộc sống Versailles luôn theo quy luật.

Antonia có thể đọc thuộc lòng quy trình bất biến, dù sao đây cũng là chương trình học trước khi kết hôn, hơn nữa kiếp trước cô từng trải qua nhiều năm.

Chín rưỡi sáng rời giường, nhà thiết kế trang phục sẽ đưa cho cô một cuốn sách, bên trên vẽ tất cả trang phục để cô chọn lựa. Thị nữ nội y sẽ mang quần áo tới, nhưng chỉ có bá tước phu nhân Noailles tước vị cao nhất mới có quyền mặc váy lót và cài tùng váy cho cô.

Mặc xong sẽ cầu nguyện, sau đó dùng bữa sáng.

Kiếp trước Antonia chỉ uống một cốc coffe hoặc một ly chocolate nóng. Hiện tại ngẫm lại, rất có thể do không ăn sáng tử tế nên Antonia thường xuyên đau dạ dày, vậy nên cô yêu cầu chuẩn bị thêm một chiếc bánh sừng bò [1].

“Bánh sừng bò?” Tổng quản hàng hóa ngây ngẩn.

Antonia thấy tổng quản hàng hóa hoang mang, lúc này mới nhớ ra nước Pháp chưa có bánh sừng bò.

Bánh sừng bò do người Thổ Nhĩ Kỳ sáng tạo, trở nên thịnh hành khắp nước Áo, sau này Antonia mang nó tới Pháp.

Thân là công chúa Áo, đương nhiên Antonia không biết công thức làm món bánh sừng bò. Kiếp trước cô phải đợi vài tháng, đến khi đầu bếp cung đình Pháp học xong cách làm bánh sừng bò, cô mới được thưởng thức hương vị quê hương.

Nhưng hiện tại mọi thứ thay đổi. May mắn bảo tàng cung điện Versailles mở quán coffe, cô nhàm chán mấy thế kỷ, cảm thấy khá hứng thú, học thuộc lòng tất cả công thức làm bánh ngọt.

“Chờ chút! Để ta lấy công thức.”

Thời điểm đầu bếp phòng bánh làm chiếc bánh sừng bò đầu tiên theo công thức của Thái Tử phi, tất cả đầu bếp phòng ăn và phòng rượu đều vây xem.

Nhồi bột với mỡ bò, kéo khối bột thành màng mỏng trong suốt, đây đều là thao tác bình thường. Nhưng tiếp theo lại phải thêm mỡ bò, không ngừng nhào, ép, nhào, ép…

Cuối cùng tạo bánh thành hình tam giác, hai phần đầu kéo dài giống sừng bò. Chờ bánh lên men, đầu bếp cho vào lò nướng.

Nướng xong, giây phút lấy mẻ bánh ra, mùi sữa hòa quyện mùi bánh lan tỏa khắp phòng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Hóa ra đây là ‘bánh sừng bò’ Thái Tử phi yêu thích.”

Mọi người say mê hít mũi, nhìn đầu bếp sở hữu công thức làm bánh, “Ngài Moskva, không biết ngài có thể tiết lộ công thức làm bánh sừng bò…”

“Mau làm việc đi, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh.” Đầu bếp “hừ” mạnh, thân hình béo ú vội vàng lấy mẻ bánh mới ra ngoài.

Về phần công thức nấu ăn… đây chính là công thức hiếm có. Ông ta còn chưa hưởng lợi, làm gì có chuyện tốt như vậy?

Ăn sáng xong, mười giờ sáng tới gặp ba người cô của Louis, cũng chính là con gái của Quốc Vương. Nếu Nữ Hoàng Maria Theresa ở đây, chắc chắn bà sẽ nhíu mày.

Đường đường Quốc Vương một nước, có tiền nuôi tình nhân, lại không có tiền chuẩn bị của hồi môn cho công chúa. Nực cười!

Mười một giờ, Antonia quay về phòng, ngồi xuống bàn trang điểm. Đầu tiên phải làm tóc, việc này thường tốn hơn hai tiếng.

Antonia thầm cảm thán kiếp trước làm kiểu tóc phồng còn tốn nhiều thời gian hơn.

Nói thật, nhớ lại kiếp trước cô phủ một đống phấn, cài một đống hoa, châu báu, thậm chí mô hình hạm đội lên búi tóc cao ngất, nếu là người khác chưa chắc đã chịu được. May mắn không ai biết lịch sử đen tối của cô… Ngoại trừ ai đó đang ở viện hàn lâm Paris.

Nói đi cũng phải nói lại, mấy năm qua cô không gặp Nikola.

Sau đêm tân hôn tâm sự với Thái Tử, không, bàn luận máy hơi nước, anh ấy mong Quốc Vương treo giải thưởng cải tiến máy hơi nước ở viện hàn lâm.

Quốc Vương bệ hạ nghe nói Thái Tử phi trẻ tuổi hứng thú lĩnh vực này, sảng khoái đồng ý, phê chuẩn thưởng hai mươi nghìn Franc.

Dựa theo lệ thường, viện hàn lâm sẽ tổ chức tiệc ở salon cung điện Louvre, Paris. Nhưng lần này Quốc Vương khảng khái cho mượn phòng Mars của cung điện Versailles, coi như mở salon vũ hội, đồng thời mở rộng phạm vi ra tất cả các bộ nước Pháp, không chỉ mỗi viện hàn lâm.

Đó đã là chuyện mười ngày sau.

Trước đó, Antonia cần gặp thị nữ mới.

“Điện hạ.” Henriette Genet mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Cô ấy hành lễ với Antonia.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiểu thư mười tám tuổi được chọn làm thị nữ cho Thái Tử phi vừa thấp thỏm vừa chờ mong.

Lần đầu tiên gặp Henriette, Thái Tử phi mời cô ấy vào phòng ngủ riêng, yêu cầu các thị nữ khác ra ngoài. Cô ấy cảm giác bản thân được ưu ái, vậy nên vô cùng hưng phấn.

“Lili!” 

Henriette ngạc nhiên nhìn Thái Tử phi dịu dàng tao nhã nhào lên ôm cô ấy.

“A, điện hạ!” Cô ấy ngạc nhiên vỗ Thái Tử phi nhỏ hơn mình nửa cái đầu, suy nghĩ thấp thỏm bay biến.

Đúng, đây là Thái Tử phi cao quý, nhưng cũng chỉ là cô gái đáng yêu hoạt bát giống cô ấy!

Antonia nhiệt tình ôm người từng là bạn thân của cô, cho dù hiện tại cô ấy không nhận ra cô.

Henriette là thị nữ của Antonia, cũng là bạn thân nhiều năm của cô.

Theo lễ nghi Versailles, thị nữ có quyền giữ váy áo Thái Tử phi hoặc Vương Hậu vứt bỏ, ngoài ra có thể sử dụng nến. Phần lớn các thị nữ khác đều bán váy áo của cô, hận không thể càn quét hết sạch nến trong phòng ngủ. Hơn nữa họ thường xuyên làm trò mờ ám – Ví dụ mang những kẻ kỳ quái tới gặp cô, hiển nhiên bọn họ đã được “hối lộ” từ trước.

Antonia thấy đó là việc bình thường, dù sao thị nữ Versailles đều làm vậy.

Nhưng Henriette là cô gái đơn thuần đáng yêu. Cô ấy chỉ lấy đúng số nến Antonia ban cho, chưa bao giờ lợi dụng đặc quyền bản thân. Hơn nữa mỗi lần nhận váy áo cũ, cô ấy đều xác nhận lại: “Thưa điện hạ, người thực sự không dùng nữa ạ?”

Henriette trở thành thị nữ nhiều năm của Antonia. Trong một lần nói chuyện phiếm, cô mới biết năm mười bảy tuổi Henriette là cộng tác viên của “Rheinische Zeitung”, chuyên môn thu thập tin tức thú vị trong cung điện cho tòa soạn báo. Cô ấy rất thích công việc này.

Đáng tiếc tòa soạn đóng cửa, cha mẹ thúc giục Henriette lập gia đình. Cô ấy trở thành phu nhân Campan, sau đó là nữ quan của Vương Hậu, từ đó không còn tâm tư “phản nghịch”.

Đến khi Cách Mạng bùng nổ, Antonia mong Henriette được bình an, buộc cô ấy rời cung điện Versailles, cho đến chết cũng không được quay về gặp cô.

Có rất nhiều người viết sách về cuộc sống của Vương Hậu Marie ở cung điện Versailles, trong đó có Henriette. Cuốn sách đó tên là “Hồi ức của phu nhân Campan”.

Sau khi Antonia chết, Henriette chưa bao giờ tha thứ bản thân.

Kiếp này cô sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Antonia thầm nghĩ.

Nhưng hiện tại…

“Lili, công việc cộng tác viên thú vị không?” Antonia mỉm cười hỏi.

Henriette đang vui vẻ thoáng chốc cứng đờ, hoảng sợ đáp: “Điện hạ… thần có thể giải thích…”

Tiêu rồi tiêu rồi! Sự nghiệp bé nhỏ của cô ấy bị Thái Tử phi phát hiện!

Trời ạ, cảm giác nguy hiểm giống hệt mấy năm trước tòa soạn suýt đóng cửa.

“Ôi chao, Henriette thân mến.” Antonia cố gắng không cười, “Cô như vậy ta biết làm thế nào bây giờ?”

Henriette bối rối lắc đầu, “Điện hạ… nếu sa thải thần… có thể đừng nói cho cha mẹ thần…”

“Không được.” Antonia tiếc nuối lắc đầu. Thấy Henriette lã chã chực khóc, cô mỉm cười, “Bởi vì ta sẽ không sa thải cô.”

“A?” Henriette ngây ngẩn.

“Để ta giới thiệu lại lần nữa.” Antonia kéo cô lại gần, chỉ bản thân, “Ta, Marie Antoinette, chính là bà chủ ‘Rheinische Zeitung’.”

Henriette hoảng sợ, Antonia trang trọng vươn tay, “Chúc mừng cô được thăng chức. Ta chính thức bổ nhiệm cô làm quan thường trú của ‘Rheinische Zeitung’ ở cung điện Versailles.”

...

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Antonia tới Versailles chưa đầy một tháng, mọi người vẫn luôn tò mò về cô, vô số ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Tuy Antonia biết mật đạo có thể trộm chuồn ra ngoài, nhưng cô nhịn không động đậy, chỉ yêu cầu Henriette đi lại giữa Versailles và Paris để truyền tin tức.

Nhân viên “Rheinische Zeitung” nhanh chóng nhận được tin tức – Bà chủ mua tòa soạn báo bốn năm trước, cứu bọn họ không bị thất nghiệp đã tới Paris!

Hơn nữa bà chủ còn ra nhiệm vụ – biên tập cuốn tiểu thuyết chưa viết xong. Theo như lời người liên lạc, cách ba ngày sẽ phát hành tiểu thuyết trên báo một lần, mỗi lần một chương, độ dài một trang báo.

“Không phải tôi cố ý tọc mạch…” Chủ biên lật giở bản thảo, liếc Henriette, không hiểu sao cảm thấy khó chịu: “Bà chủ viết cuốn tiểu thuyết này? Chẳng lẽ bà chủ… thất tình?”

Rõ ràng lối hành văn liền mạch lưu loát, lại muốn in lên báo, rốt cuộc có ý gì?

Ông ấy đoán đây là tác phẩm của bà chủ, kết hợp với nội dung cuốn tiểu thuyết… hơn nữa bà chủ thừa tiền mua “Rheinische Zeitung” sắp đóng cửa… chứng tỏ thất tình nên kích động?

“Đừng nói bừa!” Henriette mắng.

“Bà chủ bảo chúng ta cứ làm theo, dù sao mấy năm nay thua lỗ, chúng ta chỉ biết dựa vào Vương thất.”

Chủ biên giận muốn chết.

Được rồi, in thì in, bà chủ nói gì làm đấy.

Trước khi salon viện hàn lâm diễn ra vào ngày 18 tháng 6 năm 1770, Henriette chạy tới chạy lui giữa hai đầu. Cuối cùng cô ấy cũng cải tổ lại “Rheinische Zeitung” như Antonia mong muốn.

“Henriette thân mến, cô giỏi quá.” Antonia mỉm cười.

Henriette xem danh sách người tham dự salon tối nay và chủ quản cung đình, nóng lòng hỏi: “Điện hạ muốn phát báo ở salon tối nay ạ? Thần có thể làm gì?”

“Nhiệm vụ của cô rất quan trọng.” Antonia nở nụ cười thần bí.

Cô nhận lấy danh sách, lật giở vài tờ, nhíu mày nhìn bức thư liên hiệp của chủ quản.

“Liên hiệp buộc tội? Có chuyện gì vậy?”

Trong thư có mười mấy người ký tên, buộc tội viện sĩ trẻ tuổi nước Pháp – viện sĩ ngoại quốc viện hàn lâm Pháp, Nikola Tesla.

“A, thần biết!” Henriette nắm rõ tin đồn Versailles trong lòng bàn tay, đáp: “Nghe nói thiếu niên này có con mắt tà ma, ai nhìn anh ấy sẽ bị nguyền rủa! Các viện sĩ chính thống cảm thấy bản thân bị đe dọa, liên hiệp buộc tội anh ấy với Quốc Vương!

Xem ra… cuộc sống của người nào đó ở viện hàn lâm thật náo nhiệt.

Antonia thầm nghĩ.

______

Lời tác giả:

Antonia: Tin vào lý tưởng, rời xa mê tín phong kiến.

______

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Nghe chưa, Nikola có con mắt tà ma

– Con mắt tà ma là cái quỷ gì, ha ha

– Chỉ cần không ai biết, Marie không có lịch sử đen tối

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương