Đại bộ phận thời gian trên máy bay Dư Dương đều ngủ. Dù rằng điều kiện trên máy bay cũng có hạn, vậy mà cậu ngủ rất say, đến nỗi tới bữa ăn Chu Khải phải gọi cậu mới dậy.

Chuyến bay từ Thượng Hải cất cánh đi Amsterdam đại bộ phận tiếp viên đều là người Trung Quốc. Nhìn quen mấy tiếp viên hàng không trẻ tuổi, trang phục lại thành ra cũng đẹp mắt.

“Chào ngài, ngài muốn ăn pasta, cơm thịt gà hay cơm thịt bò?”

Đưa cho Chu Khải một phần thịt gà ý diện xong, người tiếp viên nam trẻ tuổi lại hỏi: “Vị bên trong thì sao? Ngài ấy ăn pasta, cơm thịt hà hay thịt bò?”

Cái người vừa tỉnh ngủ hiển nhiên còn có chút mơ hồ, Chu Khải nói tiếp rằng: “Úc, hắn ăn cơm không thôi.”

“Ai cho anh nói thay tôi!?”

Nghe đến đó, nhân viên còn cố ý hỏi lại một lần xem có muốn đổi cái khác không.

“Tôi không ăn đâu, hắn nói bậy đó.”

Biết rõ cậu mỗi lần tỉnh ngủ tính tình đều khó khăn như vậy, cho nên Chu Khải đối người mạnh miệng kia hoàn toàn không để ý, đem thịt gà của mình để lên bàn ăn của cậu, “Được rồi, ăn đi.”

Xuống máy bay thì cũng phải hơn mười giờ tối, bữa ăn trên máy bay hiển nhiên không thể lấp đầy cái bụng.

Từ lúc ở Amsterdam chuyển tuyến, Dư Dương giải quyết xong một cái hamburger cùng coca, bắt đầu tính toán trong tủ lạnh còn hay không nguyên liệu có thể đem đến làm bữa ăn khuya.

,, Guten Abend! Ihre Fahrkarte, bitte. (chào buổi tối, hãy cho tôi xem vé xe của ngài) ”

,, Abend, ( chào buổi tối,) “Dư Dương từ túi áo trong móc ra bóp tiền, hướng đoàn tàu kiểm phiếu viên đưa ra thẻ học sinh của mình, lại chỉ chỉ người bên cạnh,,, Also… wir sind zusammen. (Chúng tôi cùng đi.) ”

Kiểm phiếu viên trả lại thẻ học sinh xong, lại cùng Dư Dương nói một tiếng cảm ơn.

Chu Khải chỉ nghe cái đại khái, “Nàng vừa mới hỏi tôi có phải hay không?”

“Đúng vậy, ” Dư Dương đem bóp tiền cất đi, “Tôi nói anh chính là đi nhờ học sinh.”

“… Kháo.”

Nói ra rồi nhưng cũng không ý thức được, Wir sind zusammen” Còn có ý tứ khác.

(Chính là – chúng tôi ở bên nhau)

“Ai đói bụng, sau khi về phải ăn gì mới được.”

Dự định là trước tiên đem Chu Khải về, sau đó chính mình đổi xe hồi Dusseldorf, nhưng không nghĩ tới lại bị hắn một câu nói mê hoặc, “…Ăn hoành thánh không?”

“Ăn. Phải ăn, ” Chu Khải phiêu nhìn một cái ngồi tại người bên cạnh, “Nấm và cà chua xanh Thượng Hải, một thứ cũng không thể thiếu, điểm thêm ít hạt tiêu đen cùng ớt à nước sốt, quý tuyệt!”

“…”

Kỳ thực chính Dư Dương cũng không biết, vì cái gì lại tưởng niệm món mì này như thế

Tuy trước khi đến nhà ăn làm công, cậu cũng từng ăn qua không ít các món ăn ở các nhà hàng quanh thành phố, kể cả hoành thánh. Nhưng hương vị thì chưa bao giờ giống nhau. Đại khái món ăn Hoài Dương vốn là bắt nguồn từ Thượng Hải, cho nên ăn lúc nào cũng thấy quen thuộc. Với lại, cậu cũng không phủ nhận, Chu Khải nấu ăn, dù cho chỉ là một bàn toàn cải trắng, ăn cũng rất ngon.

Cái này nhà bếp cùng chính mình giống nhau như đúc. Hôm nay là chủ nhật, đến định kỳ tổng vệ sinh, nên mặt đất cùng chạn bếp đều dị thường sạch sẽ.

Từ trong tủ lạnh cầm ra một ít mì Du Tiêp làm cùng với một ít rau dưa. Mấy quả cà chua sắp chín cũng được lấy ra, một phát cắt thành khối nhỏ, đặt ở trong bát mì vằn thắn, còn thừa một ít liền đơn giản làm một phần trứng trưng cà chua.

Bê lên bữa tối còn nóng, Chu Khải lại từ trong tủ lạnh mang ra một loạt các loại gia vị của Chúc Vân Tường, ngay trên bàn làm một bát salad. Cuối cùng, phát hiện trong tủ lạnh còn thừa một chút thịt bò, thế là cũng cắt một ít để lên bàn.

Dư Dương nhìn này một bàn “Bữa ăn khuya ” đủ các loại món nóng món lạnh, không khỏi nói thầm: “… Này cũng quá xa xỉ rồi đi.”

“Có phải hay không siêu cấp cảm động?” Chu Khải đợi không kịp, đã bắt đầu ăn.

Một ngụm cắn cái sui cảo thứ hai, “Ưm!” Kỳ thực chỉ cần một chén mì vằn thắn liền siêu cấp thỏa mãn!

Chu Khải giương mắt nhìn cậu, bộ dạng đầy vui vẻ, một bên ngửi hương thơm của bát mì nóng hổi, một bên mơ hồ không rõ cười. Còn không biết là người nào, hai tuần trước trong điện thoại trong khóc ý như đứa trẻ con, dù cho tại sân bay gặp mặt lần cuối cùng, cũng biết nghiến răng chịu đựng. Bao nhiêu rầu rĩ không vui, đảo mắt mấy cái, đơn giản như vậy một hồi, liền cười rồi. Muốn nói vô tâm vô phế, Dư Dương còn thật sự tốt hơn mấy thứ người kia nhiều.

“Tôi đó là hiểu được!”

Chu Khải cũng không quản cậu già mồm át lẽ phải, chỉ chuyên tâm ăn.

Sau một hồi ăn no nê, Dư Dương cảm thán Chu Khải chỉ là cà chua trưng với trứng mà tại sao có thể làm điêu luyện như vậy. Chả bù trước đây cái mình làm sao ăn nó cứ nát nát, vị cùng hoàn toàn khác. Khối cà chua vẫn là hoàn chỉnh, vị ngọt thanh cùng vị trứng gà hoàn toàn quyện vào với nhau, rõ ràng là hai loại hương liệu riêng biệt, trưng lên vị đạo trái lại lại hài hòa như thế. Nếu như có cơm, Dư Dương phỏng chừng còn có thể  ăn thêm một chén với món này.

“Cậu đúng là quỷ chết đói đầu thai, ” Chu Khải dọn đĩa đứng lên, mang đến chậu rửa chén, “Chẳng phải chỉ là trứng trưng cà chua thôi sao.”

Hắn biết rõ Dư Dương muốn khen. Kỳ thực cũng không có gì thần kỳ, chẳng qua là bởi khi làm món này thì hắn thêm một ít gia vị khác cùng nước sốt cà chua, hơn nữa cho thêm một chút đường thì sẽ đặc biệt ngon miệng.

Nhìn cậu bộ dạng viên mãn, Chu Khải cảm thấy thú vị: chỉ là cho cậu ăn là cậu liền có thể vui vẻ như thế. Cùng một chỗ như thế này, cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Không phải tục ngữ đều nói, có nhà có xe chính là hai đại vũ khí, này đối với một cái yêu cầu đơn giản là ăn, thì chính mình chẳng phải là được trời ưu ái?

Chu Khải đã sớm không rõ, cũng chưa từng nghĩ tới muốn truy tìm cái gì, chỉ là một lần này cảm giác so với bất kì một người nào trước đây đều không giống. Trước đây gặp gỡ thế này là tâm đã khát vọng cùng người thiên trường địa cửu. Cậu luôn là lo trước sợ sau, chỉ sợ sau này đối phương coi cái cảm tình như hạt cơm dính trên tay, bỏ cũng không xong. Rõ ràng biết rằng Dư Dương là người như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được muốn đi trêu chọc, đến tột cùng là có chỗ nào không đúng?

“Với tôi mà nói vấn đề bức thiết nhất, là từ trước tới nay tôi không thể chân chính yêu ai. Từ lúc chào đời tới nay, tôi chưa bao giờ yêu một người nào vô điều kiện, chưa bao giờ vì ai mà có thể vứt bỏ hết thảy. Một lần cũng không có.” —— lời này đại khái là những dòng thuyết minh chính xác nhất về chuyện tình cảm của Chu Khải.

Trong mấy tháng trước khi an phận, hắn đều là tự mình giải quyết nhu cầu, khuôn mặt mà thay thế mấy nam nhân trên màn hình máy vi tính chính là của Dư Dương. Nghĩ đến bộ dạng cậu hay thỉnh thoảng tức giận, Chu Khải rốt cục khắc chế không nối dục vọng của mình với người này. Cuối cùng tưởng tượng đến cảnh Dư Dương nằm ở trên giường. Thấp giọng chửi một tiếng, ảo não chính bản thân thấp kém.

【 chú thích 】:

“Với tôi mà nói vấn đề bức thiết nhất, là từ trước tới nay tôi không thể chân chính yêu ai. Từ lúc chào đời tới nay, tôi chưa bao giờ yêu một người nào vô điều kiện, chưa bao giờ vì ai mà có thể vứt bỏ hết thảy. Một lần cũng không có.” —— Lấy từ « Thôn thượng xuân thụ » 《1Q84》

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương