Tạm Biệt Cậu Quá Khứ Của Tôi
-
1: Nhật Hạ Của Tôi
Nắng chiếu qua cửa sổ, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng ngủ nhỏ xinh.
Nắng mới khẽ chạm lên cái má ửng hồng của Nhật Hạ.
Lúc ngủ nhìn cô xấu lắm.
Nước miếng tè le, tóc tai bù xù, miệng còn hay nói mớ.
Nhưng được cái hai má lúc nào cũng ấm lên, hồng như trái cà chua chín.
Bữa nay Hạ được ngủ một bữa ra trò, vì cô vừa thi chuyển cấp xong, giờ đang trong kì nghỉ hè.
- Hắt xì..
Cái hắt xì đầy khí thế đã kéo cô ra khỏi giấc ngủ nướng.
Tỉnh dậy, thấy nắng vàng ươm ngay chiếu khắp phòng, Hạ thở dài một cái rồi cười vui vẻ:
- Cuối cùng thì mày cũng đến hè ạ.
Tao chờ mãi.
Hạ yêu nhất là mùa hè và những ngày nắng đẹp.
Phần là vì mùa hè chứa nhiều kỉ niệm đẹp của cuộc đời cô, phần vì Hạ chịu lạnh khá kém.
Mùa đông tới là cô lại bị dị ứng thời tiết, ốm vặt đủ kiểu.
Ngắm nắng một lúc, Nhật Hạ bè xuống nhà.
Chưa kịp đánh răng rửa mặt, Hạ đã thấy Lan Chi ngồi ở phòng khách nhà cô.
Lan Chi là bạn thân nhất của cô, hai đứa lớn lên cạnh nhà nhau, học chung lớp, đi đâu cũng có nhau.
Tuy là bạn thân nhưng xét về tính cách lẫn ngoại hình của cả hai thực sự là một trời một vực.
Nếu Lan Chi là một nàng tiểu thư gia giáo đi nhẹ nói khẽ, dịu dàng, ngọt ngào thì Nhật Hạ lúc nào cũng sốc nổi, nóng nảy, tính như một thằng con trai.
Ngay lúc này là một ví dụ.
Chi ngồi chỗ phòng khách cạnh bố Nhật Hạ đang đọc báo.
Nó mặc một cái váy trắng yếm nâu trông xinh xắn lắm.
Trên đầu còn cài bờm nơ.
Dáng ngồi dịu dàng không thể chê.
Vừa thấy nó, Hạ đã chạy ra:
- Nay mày tới sớm thế.
Mặc như này không nóng à.
Giời này mặc áo phông quần đùi là được rồi.
- Người ta con gái chứ ai như mày.
- Bố Hạ mắng yêu con gái.
Lan Chi cũng chỉ biết cười.
Nó giục Hạ vào rửa mặt rồi hai đứa đi chơi.
Ra ngoài, Hạ cũng chỉ mặc như những gì cô bảo: Áo phông quần đùi.
Ai thấy đẹp thì sẽ bảo phóng khoáng, mát mẻ.
Ai không thích thì sẽ thấy cô chẳng khác gì làm nền cho cô bạn thân đi cùng.
Nhưng mà Nhật Hạ cũng có nét đẹp rất riêng.
Thực ra cô xinh lắm mà tại không bao giờ chăm chút cho bản thân thôi.
Cô có khuôn mặt tròn với cái má bánh bao hồng hào mà mọi người hay trêu là bánh bao dâu tây.
Mắt to đen láy và đôi môi căng mọng lúc nào cũng cười to hết cỡ cũng là điểm nhấn trên khuôn mặt ấy.
Mái tóc thì lúc nào cũng được búi củ tỏi cao tận đỉnh đầu.
Vẻ đẹp ấy vừa mộc mạc vừa tràn đầy sức sống nhìn cực kì cuốn hút.
Hạ yêu ánh nắng cực kì nên đi dưới trời nắng cô không bao giờ sợ đen.
Ngược lại, Lan Chi là chúa ghét mùa hè tại nó vừa nắng nóng dễ làm đen da, lại còn khiến cơ thể lúc nào cũng dính nhớp.
- Đi uống nước dừa đi, tao khát.
- Hạ kêu.
- Thôi đi uống cà phê đi, đầu đường mới mở quán này ngon hơn.
- Nhưng cà phê trong mấy quán đấy đắt lòi.
Mà uống chả ngon.
- Thôi tao có tiền.
Tao mua cho mày mấy cốc chả được.
Chứ cứ uống nước dừa nước mía vỉa hè mãi à.
Hạ tính rủ con bạn đi ra quán nước cô Ly gần nhà để uống.
Gần như suốt 9 năm tiểu học với cấp 2 là hai đứa toàn lê la ở đấy.
Đồ nhà cô Ly toàn mấy món như xoài lắc, kem tươi, nước mía nước dừa rồi bánh tráng cuộn, bánh mì.
Tuy rẻ nhưng cô bán khá chất lượng, sạch sẽ.
Nhưng có vẻ gần đây, Chi không còn thích ăn uống ở đấy nữa.
Cô chỉ thích những quán cà phê hay nhà hàng xinh đẹp thôi.
- Mày toàn thích mấy thứ chỉ trên phố mới nhiều.
Rồi sau này lớn lên mày có lên đấy luôn không?
- Có chứ.
Tao phải lên Hà Nội bằng mọi cách.
Chứ ở đây tao không hợp.
Nói đoạn Chi kéo Hạ vào cái quán mà cô bảo.
Trước kia Hạ không bao giờ nghĩ đến việc rời quê.
Mà sau khi nghe Chi kể, cô bỗng nảy ra suy nghĩ hay là cũng lên Hà Nội sống nhỉ? Người ta hay bảo Hà Nội là đất thủ đô, cái gì cũng có.
Mỗi tội đông đúc, khói bụi, phân biệt vùng miền.
Mà thôi, giờ mới lên lớp 10, cứ để sau này tính tiếp.
Chi gọi cho hai đứa hai cốc bạc xỉu và hai miếng bánh ngọt nhìn rất ngon mắt.
Cô bảo:
- Chúc mừng tao và mày đỗ cấp ba.
Bữa này tao bao cho, tại thỉnh thoảng cũng sang nhà mày ăn cơm mà.
Thấy Hạ bốc bánh bằng tay, Chi bèn đánh nhẹ vào tay cô rồi hướng dần cô dùng dĩa.
- Ủa sao ăn bánh mì cũng dùng dĩa thế?
- Đây là bánh mì ngọt, ăn với kem tươi nên dùng dĩa sẽ sạch hơn.
Hạ chỉ ồ một tiếng thật nhẹ.
Hai người cứ thế ăn uống, nói cười rôm rả.
Lúc đầu, Hạ nghĩ dạo này Chi nó thay đổi nhiều, khó tính hơn trước, sợ nó chê mình quê.
Mà nói chuyện mới thấy nó vẫn vui vẻ như trước mà nên Hạ cũng yên tâm.
- À sau này mày ở lại đây thật hả? Lan Chi thắc mắc.
Tại trước Hạ có nói như vậy.
- Ừ..
mà cũng chả biết thế nào.
- Lên Hà Nội với tao đi.
Xin đấy.
Lên đấy học trường tốt hơn, mày cũng nhiều cơ hội hơn mà.
Vấn đề lúc nãy lại khiến Hạ suy nghĩ.
Thực ra Hạ muốn ở quê là để chăm sóc bố mẹ tốt hơn.
Tại là con một nên cô không muốn xa gia đình.
Lan Chi có vẻ như đọc được suy nghĩ ấy của Hạ, cô bảo:
- Mày lo cho bố mẹ chứ gì.
Nói thật, nếu ở quê thì mày chăm được họ đấy, nhưng tiền mày sẽ chả kiếm được bao nhiêu.
Còn lên thành phố, xa bố mẹ mấy năm nhưng đủ tiền xấy nhà cho bố mẹ luôn rồi.
- Để tao nghĩ thêm đi bà cô ơi.
Mày cứ học cấp ba cho tốt đi đã giùm cái.
Bữa tối ăn cơm cùng gia đình.
Hạ nhớ lại chuyện sáng nay về việc lên thành phố.
Cô muốn tham khảo ý kiến bố mẹ.
- Mẹ muốn con lên thành phố hay ở dưới này học?
- Tất nhiên là lên thành phố học đại học rồi.
Phải không bố nó?
- Ừ lên đấy môi trường nó tốt.
Dưới này con chỉ có thể học nghề với làm nông thôi.
Nhưng nếu con muốn thì cũng không vấn đề.
Anh Minh, anh trai cái Chi cũng học nghề rồi làm thợ sửa điều hòa đấy.
Lương lậu ổn định phết.
Mẹ cô chen ngang:
- Cái ông này, sao bảo con gái nó đi sửa điều hòa.
Học rồi lấy cái bằng đại học về đây cho mẹ.
- Thì nó khác gì thằng con trai đâu.
Giờ ra đường người ta toàn trêu có đứa con trai giống bố.
Bố cô hài hước nói đùa.
Có thể nhận ra gia đình Nhật Hạ cực kì muốn cô lên thành phố.
Bởi họ là người ít học nên họ hiểu rằng học hành đến nơi đến chốn rất quan trọng, lên thành phố sẽ có nhiều cơ hội hơn hẳn.
Bố mẹ Nhật Hạ là công nhân, nuôi cô ăn học rồi xây nhà dựng cửa như hôm nay đã rất vất vả.
Nên từ bé, Hạ đã tính như con trai, không công chúa bánh bèo.
Cô luôn quyết tâm phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho cha mẹ mình.
Vậy nên, sau hôm đó, Hạ đã vạch ra hướng đi rất chu đáo.
Cô thích học văn, nên cô quyết định sẽ lên thành phố học sư phạm rồi về quê dạy học, mở lớp học thêm và sống cùng bố mẹ.
Nhật Hạ có vẻ rất hài lòng với kế hoạch mình đề ra.
Giờ cô đang nghỉ hè, vài tháng nữa là lên lớp 10.
Cô quyết định dành ra cả mùa hè để học trước chương trình và đọc thêm tư liệu văn chương.
Cô cũng hay ra nhà sách để mua thêm nhiều sách.
Thực ra các chuyến đi này thường vắng Lan Chi tại cô không thích đọc sách cho lắm.
Ở dưới quê Nhật Hạ có đúng một nhà sách.
Đó là nhà sách Mộc Trà.
Hồi bé cô thường đòi bố mẹ dẫn ra đấy chơi, đọc truyện tranh.
Lớn lên cô cũng hay đạp xe ra đấy mua sách vở, đồ dùng học tập, đọc sách các thứ.
Thực ra gần nhà cũng có mấy hàng văn phòng phẩm nhưng chất lượng, kiểu dáng không thể bằng ở Mộc Trà.
Hôm ấy là một buổi chiều tháng bảy.
Hạ lại đến nhà sách.
Cô đang tính tìm mua vài quyển phê bình văn học và tiểu thuyết hay.
Trong lúc đang loay hoay xem sách, cô vô tình đụng trúng một cậu thanh niên.
- Tôi xin lỗi nhiều! - cậu ta bối rối.
- Không, là tôi phải xin lỗi mới phải.
Tại tôi va trúng cậu mà.
Nhật Hạ ngước lên nhìn.
Là một cậu trai cảm giác lớn hơn cô vài tuổi, nước da trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt thanh tú như tượng tạc.
Mới nhìn đã có thể nhận ra đây là một chàng trai thành phố chính hiệu với áo sơ mi và quần tây chỉnh tề.
Khí chất của cậu ấy rất thanh tao, nhã nhặn, dịu dàng.
Ngay cả giọng nói cất lên cũng vô cùng trầm ấm.
Thái độ thì cực kì lịch sự, lễ phép khi chủ động xin lỗi Nhật Hạ trước ngay cả khi cô mới là người va vào cậu.
Nhưng chàng trai này có vẻ không thích tiếp xúc với người lạ.
Cậu nhanh chóng xoay người đi khi thấy Nhật Hạ nhìn mình không chớp mắt.
Cũng phải thôi, dù không phải người mê trai nhưng cô phải công nhận cậu ta đẹp thật.
Khí chất, cách ăn mặc đều khác hẳn mấy anh chàng ở gần nhà cô.
Nhưng cái nhìn của Nhật Hạ năm mươi phần trăm là để cảm thán cái đẹp, năm mươi còn lại là ánh nhìn dò xét như nhìn vật thể lạ.
Thấy người ta đi, Hạ cũng chuyển sự tập trung vào mấy cuốn sách.
Tối đó về nhà, lúc nấu cơm trong bếp, Hạ nghe bố mẹ nói chuyện:
- Nghe nói cháu cô Ly từ Hà Nội mới về.
- Ừ, tôi cũng nghe bảo - bố cô đáp.
- Khổ thân, anh chị mất do tai nạn.
Giờ phải bán đồ ăn nuôi thằng cháu trai.
Mà thằng bé bằng tuổi con gái mình đấy.
Chắc về đây sẽ học chung trường.
Nhật Hạ từng nghe cô Ly có một người chị gái rất xinh đẹp.
Mười tám tuổi đã lên thành phố lấy chồng.
Nghe bảo chồng cô ấy giàu lắm.
Chắc bố mẹ đang nói về họ chăng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ đi mua bánh mì và nước mía ở quán cô Ly.
Trùng hợp thay, cô lại gặp lại người con trai ở nhà sách.
Cậu ấy đang phụ cô Ly ép nước mía bán cho khách.
Vậy ra đây chính là người cháu trai của cô Ly mà bố mẹ nhắc sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook