Chương 21 Tin nhân trúng thưởng
Lưu Lệ Vân lái xe vào gara, khi xuống xe cô nhìn con búp bê Barbie phiên bản giới hạn trị giá năm mươi tám nghìn phía sau xe.

Nghĩ đến việc mình đã tốn năm mươi tám nghìn để mua thứ đồ chơi đẹp như vậy, nhưng đứa cháu gái vô dụng của cô đến một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, trong lòng cảm thấy rất tức giận, tức đến nổi ném luôn con búp bê đó ra ngoài.

Con búp bê được đóng gói cẩn thận trong hộp đó bị ném vỡ tung, từng bộ phận của nó bị rơi vương vãi khắp.

nơi.

Nghĩ đến con nhỏ Tô Manh, cô hận đến tận xương tủy.


Từ khi cô ta về nước, cô chưa từng gặp chuyện thuận lợi nào, trái lại toàn gặp chuyện xui xẻo.

Lần này không thành công, nhưng sau này cơ hội đến, cô nhất định sẽ khiến cho Tô Manh biết thế nào là lễ độ.

hầm hầm, hỏi người Cô bước vào phòng với khuôn giúp việc nhà: “Chồng tôi về chưa? Người giúp việc có chút sợ người bà chủ nóng tính này, bà dè dặt lắc đầu: “Ông chủ bảo hôm nay ra ngoài gặp đối tác, không về nhà ăn cơm ạ” Nói xong bà ta đi vào bếp, ở bên trong bà ta gắng lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Lưu Lệ Vân gọi điện thoại cho thư kí của Triệu Trí Tuấn với vẻ mặt lạnh tanh: “Tiểu Lí, hôm nay chủ tịch có đi gặp đối tác không?” Tiểu Lí ở đầu dây bên đầu cảm thấy có chút kì lạ: “Không có ạ, chủ tịch lúc bốn giờ chiều đã rời khỏi công ty rồi ạ” “Ừ, vậy tất máy đi” Điện thoại vừa cúp, đôi mắt của Lưu Lệ Vân đỏ lên, cô hất hết tất cả đồ vật trên bàn xuống đất, những âm thanh loang choang vang lên trong căn phòng vốn yên tĩnh khiến người giúp việc sợ đến mức không dám thở.

“Được lắm Triệu Trí Tuấn, mẹ nó anh đám đi ăn vụng! Đợi đến lúc tôi biết được anh đang ăn nằm với con cáo già nào, coi tôi có xé xác nó ra không!” Cô ném vỡ rất nhiều đồ vật nhưng vẫn không hả giận, cô hét to, đồ đạc trong phòng khách hầu như đều bị ném vỡ Tan tành.

Khi tin nhắn trúng thưởng được gửi đến, Lưu Lệ Vân đang ngồi khóc trong đống đổ nát.

Cô xem tin nhắn trong hàng nước mắt: “Xin chào chị Lưu, chúc mừng chị đã nhận được giải thưởng đặc biệt trị giá ba triệu của công ty chúng tôi, vui lòng mở trang web này, và làm theo các bước, công ty chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền thưởng vào tài khoản ngân hàng của chị” Lúc đó, Lưu Lệ Vân đã hoàn toàn bị rối loạn, cô không nghĩ ngợi gì, mở liên kết đó ra, từng bước đăng nhập số †ài khoản và mật khẩu thẻ ngân hàng theo sự hướng dẫn của liên kết đó.

Mười phút sau, cô lại tiếp tục nhận hai tin nhắn.

Tin thứ nhất là thông báo thẻ ngân hàng bị trừ một trăm nghìn.

Tin thứ hai là nhân viên quỹ ngân sách nhi đồng gửi lời cám ơn cô đã quyên góp một trăm nghìn.


Cô bàng hoàng quá đỗi, trợn mắt ngất lịm đi.

Người giúp việc phát hiện cô bị ngất, liền gọi điện cho xe cấp cứu, rồi lại gọi điện cho Triệu Trí Tuấn.

Khi Lưu Lệ Vân tỉnh lại, Triệu Trí Tuấn đang khoanh tay ngồi bên cạnh, nói với vẻ khó chịu: “Lưu Lệ Vân, tại sao cô không nói trước cho tôi biết việc cô quyên góp tiền cho quỹ nhi đồng hả? Nếu nói cho tôi biết thì tôi còn có thể vận động thêm nữa, làm tăng sự chú ý của cộng đồng mạng đối với công ty chúng ta.

Còn ở đây cô lại lén lút làm, không phải là vô nghĩa sao?” Lưu Lệ Vân nghe thấy câu nói này, vội vàng đi xem điện thoại, sau khi đọc xong đoạn tin nhắn đó, thì cô mới biết mình đã bị lừa.

Thật sự mình đã bị lừa bởi đoạn tin nhắn đơn giản đó sao? Cô không thể chấp nhận sự thật rằng mình sẽ ngu ngốc.

đến nổi bị lừa như vậy, cô ôm điện thoại khóc lóc, vừa khóc cô vừa trách móc Triệu Trí Tuấn: “Triệu Trí Tuấn, hôm nay anh đã đi chơi cùng con cáo già nào hả? Nếu hôm nay anh không nói rõ cho tôi biết, thì anh sẽ không xong với tôi đâu!” “Có phải cô bị ngã nên đầu có vấn đề gì rồi không, sao.

lại nói những lời điên rồ như vậy chứ? Để tôi gọi bác sĩ cho cô” Triệu Trí Tuấn đứng dậy đi ra ngoài với vẻ khó.


chịu.

Lưu Lệ Vân lúc này đã nổi điên lên rồi, chạy đến chặn Triệu Trí Tuấn lại không cho hắn đi: “Triệu Trí Tuấn, hôm nay anh không nói rõ cho tôi biết, thì đừng hòng đi ra ngoài!” Trí Tuấn bị tay Lưu Lệ Vân kéo lại: “Tôi thấy cô là bị điên rồi! Tôi phải nói rõ cái gì!” “Dù sao anh cũng phải nói rõ cho tôi, tối hôm qua anh đã ăn nằm với con cáo già nào?” “Lưu lệ Vân, cô thả tay tôi raI” Hai vợ chồng gây nhau trong phòng bệnh.

Tại một nơi khác, Tiểu Khải nhấn vào weibo có nick name @vânvântiêntử được quỹ nhi đồng gửi lời cảm ơn, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười.

Cậu không ngờ Lưu Lệ Vân lại ngu ngốc tin vào tin nhắn trúng thưởng đó.

Ở trong phòng, Tô Manh không hề hay biết chuyện gì, cô bưng thức ăn ra bàn: “Con trai, rửa tay ăn cơm nào” “Con đến đây!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương