Tái Sinh
-
Chương 28: Cửu ngũ chí tôn
- Ninh Tư, nếu ngươi cảm thấy áy náy với ta, hãy bảo vệ Thường Tận, bảo vệ Ma tộc. – Huyết Vân dùng hết sức bình sinh để nói những lời cuối cùng với hắn trước khi hai mắt nhắm hẳn, còn hai tay thì buông thõng xuống.
Thân xác chàng trong tay Thường Tận dần tan thành những hạt bụi vàng trôi vào trong không trung vô tận. Thường Tận thẫn thờ nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, rồi lại nhìn Ninh Tư. Hắn ta đang chìm trong tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn như vậy. Trước đây cho dù sắp mất mạng, hắn cũng chưa từng bi thương đến vậy. Nàng đứng lên, dùng Thương kiếm lao tới toan chém hắn thì bỗng dưng từ sau lưng có người nắm bả vai nàng giật ngược lại.
Thường Tận dùng sức phản kháng, xoay một vòng trong không trung để tách cơ thể ra khỏi bàn tay đó. Người vừa tấn công nàng là Quỷ Vương. Ông ta trừng mắt nhìn nàng có ý hăm dọa.
Nàng một thân tràn đầy nộ khí, liên tục tiến tới chỉa mũi kiếm vào người Quỷ Vương nhưng mọi chiêu thức đều bị hắn hóa giải.
Khi giao đấu đang diễn ra căng thẳng thì phía bên kia nàng nghe thấy tiếng của Ma tôn gào khóc. Nàng nhất thời mất tập trung liền bị Quỷ Vương dội một chưởng vào ngực trái, khiến nàng ngã nhào ra sau, hộc máu liên hồi.
Ma tôn đang ôm Ma hậu Đặng Huyền Ánh trong tay, ánh mắt vô cùng khẩn thiết. Ông dùng linh lực hóa thành một kết giới xung quanh hai người, sau đó chẳng màng chiến đấu gì nữa. Huyền Ánh mấp máy môi, dường như đang cố gắng nói gì đó với Huyết Vũ.
Bà đưa tay lên lau những giọt lệ dài trên gương mặt ông. Máu tươi tuôn ra nhuốm đỏ cả y phục màu trắng của bà. Huyền Ánh chợt đưa tay vào ngực trái của mình, lấy ra một viên ngọc màu đen tuyền như hắc thạch nhưng lại không phát sáng.
Sau khi trao nó vào tay Huyết Vân, bà trút hơi thở cuối cùng rồi cũng tan thành mây khói. Lúc này, Thiên đế cùng với Thượng Lang xuất hiện, hợp lực phá vỡ lớp kết giới quanh Huyết Vũ.
Ma tôn cất viên hắc ngọc vào trong người sau đó dùng toàn lực chống trả. Thấy vậy, Thường Tận liền bỏ mặc Quỷ Vương để chạy đến trợ giúp. Quỷ Vương cũng chạy theo, hợp lực với Thiên đế đối kháng lại cha con Thường Tận.
Ba người đấu hai vốn đã không cân sức. Ấy vậy mà đột nhiên Tuyết Cơ từ đâu xuất hiện, dùng trảm phách kiếm toan đâm vào người Thường Tận. Huyết Vũ chớp mắt một cái đã đứng chắn trước mặt Thường Tận, nhận thay mũi kiếm cho nàng.
- Không! - Thường Tận gào lên đau đớn – Người không biết kiếm này có thể khiến hồn phi phách tán sao?
Huyết Vũ quay lại, gượng cười với Thường Tận. Nàng vội chạy đến ôm lấy ông ta.
- Phụ thân, đừng chết!
Huyết Vũ cong đuôi mắt lên hạnh phúc:
- Cuối cùng con cũng nhận người cha này rồi…
- Con đã nhận phụ thân rồi, xin người đừng chết có được không? – Nàng bật khóc nức nở.
Nhân lúc hai người đang bị phân tâm, Thiên đế hạ đạo pháp nhằm diệt gọn bọn họ thì Ninh Tư từ đâu xuất hiện, dùng thân mình làm màn chắn.
- Ninh Tư, con điên rồi sao? Mau quay lại đây? – Quỷ Vương kinh ngạc gọi chàng.
Ninh Tư khóe miệng khẽ cong, hắn đáp:
- Mặc dù người đối xử với con rất bạc, con vẫn luôn một mực hiếu thuận với người. Duy chỉ có hôm nay, xin phụ thân hãy để con làm việc này. Quỷ tộc con không thể chống lại, nhưng Ma tộc con nhất định phải cứu.
Nói rồi chàng dùng bản thân chắn cho Thường Tận, đồng thời lấy trong người ra một viên linh thạch màu trắng, vốn là cướp được từ Hạ giới trước đây, sau đó đẩy vào trong người nàng.
Ngay lúc đó, Huyết Vũ cũng lấy ra từ trong người mình hai viên linh thạch: một màu xanh ngọc bích, một màu đen tuyền rồi dùng phép đẩy vào ngực trái nàng.
Thường Tận trong phút chốc cảm thấy choán ngợp. Nàng dường như có thể cảm nhận được nguồn linh lực đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể nàng như muốn nổ tung.
Huyết Vũ mỉm cười nói với nàng:
- Bảo vệ Ma tộc, nhiệm vụ này bây giờ giao cho con, hãy cố gắng hoàn thành nó.
Sau đó ông cũng hóa thành tro bụi tan vào trong không khí. Thường Tận nắm chặt hai bàn tay, ngửa đầu lên trời gào lớn.
Nội lực từ trong người nàng tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, đánh bay tất cả những yêu ma thần tiên trong bán kính mười dặm. Ngay cả Thiên đế cũng bị nàng làm cho trọng thương, nhiều người khác không giữ được tính mạng, chỉ có người của Ma giới là không hề bị tổn hại.
Hai mắt Thường Tận hóa thành màu đỏ như máu, còn tóc nàng trở nên dài hơn bao giờ hết. Nàng toàn thân ngùn ngụt lửa giận, đưa tay lên dùng phép bóp cổ Tuyết Cơ.
Nàng ta giãy giụa một lát rồi tắt thở. Trước khi chết vẫn còn cố gắng nguyền rủa Thường Tận:
- Ta xin thề dù có làm ma cũng phải quay lại giết ngươi xả hận! Ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết!
Thường Tận mặt không biến sắc, bóp chặt hơn nữa để kết liễu Tuyết Cơ. Sau khi Tuyết Cơ chết, một viên linh thạch màu xanh lục chui ra từ miệng ả ta. Thường Tận thu hồi viên linh thạch đó rồi cất vào lồng ngực mình.
Giờ đây trong người nàng đã có đủ năm viên linh thạch đến từ năm giới: Nhân – Ma – Quỷ – Tiên – Tu Chân. Nàng chính thức trở thành người mạnh nhất thiên hạ, không ai đấu lại. Ngay cả Thiên đế cũng phải dè chừng nàng.
Toàn bộ Âm binh quỳ rạp xuống chân nàng hô to:
- Ma tôn vạn tuế! Ma tôn vạn tuế!
Nàng quay lại nói với Thiên đế:
- Các người đã tổn hại nghiêm trọng, nên ta cũng không giết cùng diệt tận làm gì. Mau chóng rút binh rời khỏi đây và đừng bao giờ trở lại.
Nói rồi nàng nhặt xác Ninh Tư và biến mất. Thiên đế hạ lệnh rút quân. Tất cả Thiên binh, Quỷ binh cùng Tu chân môn phái đồng loạt rời khỏi.
Thượng Lang chạy đến bên cạnh xác con gái mình, gục đầu bật khóc:
“Là ta đã hại con rồi. Lẽ ra ta không nên nương tay với người ngoài, để rồi hại chết người thân của mình.”
Không chỉ có Thượng Lang, hàng vạn người khác cũng đang oán than. Một trận đại chiến đã khiến cho toàn bộ địa giới của Ma tộc trở thành đống hoang tàn. Xác chết rải rác khắp nơi: tiên có, ma có, quỷ có. Trong vòng mười dặm ngay cả cây cối cũng không sinh sôi được nữa.
Thường Tận đưa Ninh Tư trở về Ma Thực điện, nơi Huyết Vũ từng sống khi còn tại thế. Nàng dùng linh lực hồi phục cho hắn. Cũng may hắn chỉ bị trọng thương chứ chưa tổn hại đến nguyên thần, vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Chỉ tiếc rằng giờ đây khi nàng có đủ sức mạnh để bảo vệ mọi người, thì đã không còn ai sống sót nữa. Em trai nàng, phụ thân nàng đều đã chết. Những người thân duy nhất của nàng trên thế giới này đã không còn.
Trước đây nàng phiêu du thiên hạ, quyết không nhận người cha tà đạo của mình, không ngờ có một ngày ông ta vì nàng mà hi sinh mạng sống. Trước đây nàng cố chấp không cho bản thân một cơ hội trùng phùng với thân quyến, giờ đây có muốn cũng đã không kịp nữa.
Thường Tận đứng trước cửa điện, đảo mắt nhìn quanh. Sức mạnh chí tôn mà nàng sở hữu chẳng có ý nghĩa gì, vị trí Ma tôn mà nàng nghiễm nhiên đạt được cũng chẳng nghĩa lý gì. Tuy nhiên trước khi chết Huyết Vũ đã giao mạng sống của toàn bộ Ma tộc đặt vào tay nàng. Nàng dù không muốn cũng phải tiếp nhận nghĩa vụ này.
Liếc mắt nhìn bầu trời xám xịt phảng phất màu khói, nàng không khỏi thở dài cảm thán. Âm binh đang thu thập xác chết của Ma tộc về để chôn cất. Số ma chết nhiều đến mức có thể xây dựng được một biệt điện rộng lớn, chưa kể những người chết mà thân xác cũng chẳng còn.
Nàng định quay bước trở vào thì thấy một bông hoa xuyến chi nở rộ trên một vách tường. Nàng khẽ lại gần, nâng niu nó trên tay.
“Hoa nở giữa đống tro tàn, một bông hoa cô độc biết bao!”
Khóe miệng nàng bất giác cong lên. Nàng đứng dậy rồi dịch chuyển đến một nơi khác. Còn có một chuyện quan trọng nàng cần phải làm.
…
Trước cửa cung Ninh Dương đã vắng bóng người qua lại. Cây hoa đào mấy hôm trước còn khoe sắc, nay cũng đã lụi tàn. Bên trong phòng, Thiên hậu khóc sưng cả mắt, thiếp đi bên cạnh Tử Khiết.
Thường Tận bước đến, chân không phát ra tiếng động. Nàng đặt tay lên trán Tử Khiết để truyền linh lực cho chàng, trong khi miệng lẩm nhẩm một đạo chú.
Hồn phách của Tử Khiết đang phân tán ở khắp nơi, nghe lời gọi của nàng thì liền trở về, nhập lại vào xác.
“Tuy rằng vẫn còn một phần nguyên thần chưa nhập thể, nhưng tạm thời tính mạng cũng đã được bảo toàn.”, nàng thầm nghĩ, “Tử Khiết, từ nay chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Mong chàng có thể sống tốt.”
Sau đó nàng xoay người một cái đã trở lại Ma Thực điện. Tử Khiết từ từ mở mắt, tay khẽ động đậy. Chàng mở miệng gọi Thiên hậu:
- Mẫu thân…
Thiên hậu sực tỉnh giấc, thấy con trai đã tỉnh thì vui mừng khôn xiết, vội vã gọi người hầu tới.
- Mau truyền thái y – Bà ra lệnh.
Đoạn quay qua hỏi Tử Khiết:
- Con cảm thấy thế nào rồi?
Chàng nhoẻn miệng cười:
- Sao trông người lại lo lắng vậy? Con chỉ là ngủ một giấc thôi mà.
Tử Khiết sau khi tỉnh dậy thì đã quên hết mọi ký ức về chuyến đi đày ở nhân gian. Kể cả mọi ký ức về Thường Tận, chàng một chút cũng không nhớ.
Chuyện gần đây nhất mà chàng nhớ được chính là ở trước đại điện, Sấm thần kể tội chàng với Thiên đế. Sau đó thì chàng bị phạt đày xuống làm phàm nhân. Nhưng chuyện sau đó thế nào, chàng đều không thể hình dung được.
- Tỉnh lại là tốt rồi – Thiên hậu nói – Những chuyện ở nhân gian kia cũng chẳng có gì quan trọng, không cần phải nhớ lại làm gì.
Chàng khẽ gật đầu đồng tình. Chàng không biết rằng ở nhân gian chàng đã trải qua những chuyện chàng cho là quan trọng nhất, gặp gỡ người mà chàng trân quý nhất trong cuộc đời mình.
Tử Khiết nằm trên giường suốt hơn một tháng trời nên cảm thấy mình mẩy ê ẩm, muốn đứng dậy ra ngoài hóng gió một chút. Chàng chưa ra khỏi cửa thì đã gặp ngay Bích Ngọc bước vào.
- Tử Khiết, lâu rồi không gặp!
Nữ nhân này là con gái của Thủy thần, lúc nhỏ thường hay bám lấy chàng không buông. Bẵng đi một thời gian, nàng ta chẳng mấy khi lên Thiên cung chơi nên hai người cũng chẳng gặp nữa. Hôm nay nghe nói Tử Khiết khỏi bệnh nên nàng ta lặn lội đường xá xa xôi đến thăm, không ngờ lại trùng hợp lúc chàng có nhã ý đi dạo.
- Vậy để ta đi cùng chàng. – Bích Ngọc nói.
Tử Khiết hỏi nàng những chuyện đã xảy ra trong thời gian chàng hôn mê bất tỉnh. Bích Ngọc tuy không tận mắt chứng kiến nhưng có thể kể ra biết bao nhiêu chuyện: đã có bao nhiêu người xếp hàng dài trước Ninh Dương điện chờ chữa trị cho chàng, Ma tộc đã lén hãm hại chàng ra sao, rồi đại chiến ngũ giới kéo dài vài ngày, cuối cùng phần thắng lại thuộc về Ma tộc thế nào.
- Thường Tận đại ma đầu này coi như cũng có bản lĩnh, lại có phần cực kỳ may mắn. – Chàng bình luận.
- Lại còn không ư? – Bích Ngọc đáp – Nàng ta nhan sắc tầm thường, võ công pháp lực lại càng tầm thường, thế mà thoắt cái được cả Ma tôn lẫn con trai Quỷ Vương trợ giúp thành người mạnh nhất ngũ giới. Thật chẳng công bằng chút nào!
Thân xác chàng trong tay Thường Tận dần tan thành những hạt bụi vàng trôi vào trong không trung vô tận. Thường Tận thẫn thờ nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, rồi lại nhìn Ninh Tư. Hắn ta đang chìm trong tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn như vậy. Trước đây cho dù sắp mất mạng, hắn cũng chưa từng bi thương đến vậy. Nàng đứng lên, dùng Thương kiếm lao tới toan chém hắn thì bỗng dưng từ sau lưng có người nắm bả vai nàng giật ngược lại.
Thường Tận dùng sức phản kháng, xoay một vòng trong không trung để tách cơ thể ra khỏi bàn tay đó. Người vừa tấn công nàng là Quỷ Vương. Ông ta trừng mắt nhìn nàng có ý hăm dọa.
Nàng một thân tràn đầy nộ khí, liên tục tiến tới chỉa mũi kiếm vào người Quỷ Vương nhưng mọi chiêu thức đều bị hắn hóa giải.
Khi giao đấu đang diễn ra căng thẳng thì phía bên kia nàng nghe thấy tiếng của Ma tôn gào khóc. Nàng nhất thời mất tập trung liền bị Quỷ Vương dội một chưởng vào ngực trái, khiến nàng ngã nhào ra sau, hộc máu liên hồi.
Ma tôn đang ôm Ma hậu Đặng Huyền Ánh trong tay, ánh mắt vô cùng khẩn thiết. Ông dùng linh lực hóa thành một kết giới xung quanh hai người, sau đó chẳng màng chiến đấu gì nữa. Huyền Ánh mấp máy môi, dường như đang cố gắng nói gì đó với Huyết Vũ.
Bà đưa tay lên lau những giọt lệ dài trên gương mặt ông. Máu tươi tuôn ra nhuốm đỏ cả y phục màu trắng của bà. Huyền Ánh chợt đưa tay vào ngực trái của mình, lấy ra một viên ngọc màu đen tuyền như hắc thạch nhưng lại không phát sáng.
Sau khi trao nó vào tay Huyết Vân, bà trút hơi thở cuối cùng rồi cũng tan thành mây khói. Lúc này, Thiên đế cùng với Thượng Lang xuất hiện, hợp lực phá vỡ lớp kết giới quanh Huyết Vũ.
Ma tôn cất viên hắc ngọc vào trong người sau đó dùng toàn lực chống trả. Thấy vậy, Thường Tận liền bỏ mặc Quỷ Vương để chạy đến trợ giúp. Quỷ Vương cũng chạy theo, hợp lực với Thiên đế đối kháng lại cha con Thường Tận.
Ba người đấu hai vốn đã không cân sức. Ấy vậy mà đột nhiên Tuyết Cơ từ đâu xuất hiện, dùng trảm phách kiếm toan đâm vào người Thường Tận. Huyết Vũ chớp mắt một cái đã đứng chắn trước mặt Thường Tận, nhận thay mũi kiếm cho nàng.
- Không! - Thường Tận gào lên đau đớn – Người không biết kiếm này có thể khiến hồn phi phách tán sao?
Huyết Vũ quay lại, gượng cười với Thường Tận. Nàng vội chạy đến ôm lấy ông ta.
- Phụ thân, đừng chết!
Huyết Vũ cong đuôi mắt lên hạnh phúc:
- Cuối cùng con cũng nhận người cha này rồi…
- Con đã nhận phụ thân rồi, xin người đừng chết có được không? – Nàng bật khóc nức nở.
Nhân lúc hai người đang bị phân tâm, Thiên đế hạ đạo pháp nhằm diệt gọn bọn họ thì Ninh Tư từ đâu xuất hiện, dùng thân mình làm màn chắn.
- Ninh Tư, con điên rồi sao? Mau quay lại đây? – Quỷ Vương kinh ngạc gọi chàng.
Ninh Tư khóe miệng khẽ cong, hắn đáp:
- Mặc dù người đối xử với con rất bạc, con vẫn luôn một mực hiếu thuận với người. Duy chỉ có hôm nay, xin phụ thân hãy để con làm việc này. Quỷ tộc con không thể chống lại, nhưng Ma tộc con nhất định phải cứu.
Nói rồi chàng dùng bản thân chắn cho Thường Tận, đồng thời lấy trong người ra một viên linh thạch màu trắng, vốn là cướp được từ Hạ giới trước đây, sau đó đẩy vào trong người nàng.
Ngay lúc đó, Huyết Vũ cũng lấy ra từ trong người mình hai viên linh thạch: một màu xanh ngọc bích, một màu đen tuyền rồi dùng phép đẩy vào ngực trái nàng.
Thường Tận trong phút chốc cảm thấy choán ngợp. Nàng dường như có thể cảm nhận được nguồn linh lực đang chảy cuồn cuộn trong cơ thể nàng như muốn nổ tung.
Huyết Vũ mỉm cười nói với nàng:
- Bảo vệ Ma tộc, nhiệm vụ này bây giờ giao cho con, hãy cố gắng hoàn thành nó.
Sau đó ông cũng hóa thành tro bụi tan vào trong không khí. Thường Tận nắm chặt hai bàn tay, ngửa đầu lên trời gào lớn.
Nội lực từ trong người nàng tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, đánh bay tất cả những yêu ma thần tiên trong bán kính mười dặm. Ngay cả Thiên đế cũng bị nàng làm cho trọng thương, nhiều người khác không giữ được tính mạng, chỉ có người của Ma giới là không hề bị tổn hại.
Hai mắt Thường Tận hóa thành màu đỏ như máu, còn tóc nàng trở nên dài hơn bao giờ hết. Nàng toàn thân ngùn ngụt lửa giận, đưa tay lên dùng phép bóp cổ Tuyết Cơ.
Nàng ta giãy giụa một lát rồi tắt thở. Trước khi chết vẫn còn cố gắng nguyền rủa Thường Tận:
- Ta xin thề dù có làm ma cũng phải quay lại giết ngươi xả hận! Ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết!
Thường Tận mặt không biến sắc, bóp chặt hơn nữa để kết liễu Tuyết Cơ. Sau khi Tuyết Cơ chết, một viên linh thạch màu xanh lục chui ra từ miệng ả ta. Thường Tận thu hồi viên linh thạch đó rồi cất vào lồng ngực mình.
Giờ đây trong người nàng đã có đủ năm viên linh thạch đến từ năm giới: Nhân – Ma – Quỷ – Tiên – Tu Chân. Nàng chính thức trở thành người mạnh nhất thiên hạ, không ai đấu lại. Ngay cả Thiên đế cũng phải dè chừng nàng.
Toàn bộ Âm binh quỳ rạp xuống chân nàng hô to:
- Ma tôn vạn tuế! Ma tôn vạn tuế!
Nàng quay lại nói với Thiên đế:
- Các người đã tổn hại nghiêm trọng, nên ta cũng không giết cùng diệt tận làm gì. Mau chóng rút binh rời khỏi đây và đừng bao giờ trở lại.
Nói rồi nàng nhặt xác Ninh Tư và biến mất. Thiên đế hạ lệnh rút quân. Tất cả Thiên binh, Quỷ binh cùng Tu chân môn phái đồng loạt rời khỏi.
Thượng Lang chạy đến bên cạnh xác con gái mình, gục đầu bật khóc:
“Là ta đã hại con rồi. Lẽ ra ta không nên nương tay với người ngoài, để rồi hại chết người thân của mình.”
Không chỉ có Thượng Lang, hàng vạn người khác cũng đang oán than. Một trận đại chiến đã khiến cho toàn bộ địa giới của Ma tộc trở thành đống hoang tàn. Xác chết rải rác khắp nơi: tiên có, ma có, quỷ có. Trong vòng mười dặm ngay cả cây cối cũng không sinh sôi được nữa.
Thường Tận đưa Ninh Tư trở về Ma Thực điện, nơi Huyết Vũ từng sống khi còn tại thế. Nàng dùng linh lực hồi phục cho hắn. Cũng may hắn chỉ bị trọng thương chứ chưa tổn hại đến nguyên thần, vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Chỉ tiếc rằng giờ đây khi nàng có đủ sức mạnh để bảo vệ mọi người, thì đã không còn ai sống sót nữa. Em trai nàng, phụ thân nàng đều đã chết. Những người thân duy nhất của nàng trên thế giới này đã không còn.
Trước đây nàng phiêu du thiên hạ, quyết không nhận người cha tà đạo của mình, không ngờ có một ngày ông ta vì nàng mà hi sinh mạng sống. Trước đây nàng cố chấp không cho bản thân một cơ hội trùng phùng với thân quyến, giờ đây có muốn cũng đã không kịp nữa.
Thường Tận đứng trước cửa điện, đảo mắt nhìn quanh. Sức mạnh chí tôn mà nàng sở hữu chẳng có ý nghĩa gì, vị trí Ma tôn mà nàng nghiễm nhiên đạt được cũng chẳng nghĩa lý gì. Tuy nhiên trước khi chết Huyết Vũ đã giao mạng sống của toàn bộ Ma tộc đặt vào tay nàng. Nàng dù không muốn cũng phải tiếp nhận nghĩa vụ này.
Liếc mắt nhìn bầu trời xám xịt phảng phất màu khói, nàng không khỏi thở dài cảm thán. Âm binh đang thu thập xác chết của Ma tộc về để chôn cất. Số ma chết nhiều đến mức có thể xây dựng được một biệt điện rộng lớn, chưa kể những người chết mà thân xác cũng chẳng còn.
Nàng định quay bước trở vào thì thấy một bông hoa xuyến chi nở rộ trên một vách tường. Nàng khẽ lại gần, nâng niu nó trên tay.
“Hoa nở giữa đống tro tàn, một bông hoa cô độc biết bao!”
Khóe miệng nàng bất giác cong lên. Nàng đứng dậy rồi dịch chuyển đến một nơi khác. Còn có một chuyện quan trọng nàng cần phải làm.
…
Trước cửa cung Ninh Dương đã vắng bóng người qua lại. Cây hoa đào mấy hôm trước còn khoe sắc, nay cũng đã lụi tàn. Bên trong phòng, Thiên hậu khóc sưng cả mắt, thiếp đi bên cạnh Tử Khiết.
Thường Tận bước đến, chân không phát ra tiếng động. Nàng đặt tay lên trán Tử Khiết để truyền linh lực cho chàng, trong khi miệng lẩm nhẩm một đạo chú.
Hồn phách của Tử Khiết đang phân tán ở khắp nơi, nghe lời gọi của nàng thì liền trở về, nhập lại vào xác.
“Tuy rằng vẫn còn một phần nguyên thần chưa nhập thể, nhưng tạm thời tính mạng cũng đã được bảo toàn.”, nàng thầm nghĩ, “Tử Khiết, từ nay chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Mong chàng có thể sống tốt.”
Sau đó nàng xoay người một cái đã trở lại Ma Thực điện. Tử Khiết từ từ mở mắt, tay khẽ động đậy. Chàng mở miệng gọi Thiên hậu:
- Mẫu thân…
Thiên hậu sực tỉnh giấc, thấy con trai đã tỉnh thì vui mừng khôn xiết, vội vã gọi người hầu tới.
- Mau truyền thái y – Bà ra lệnh.
Đoạn quay qua hỏi Tử Khiết:
- Con cảm thấy thế nào rồi?
Chàng nhoẻn miệng cười:
- Sao trông người lại lo lắng vậy? Con chỉ là ngủ một giấc thôi mà.
Tử Khiết sau khi tỉnh dậy thì đã quên hết mọi ký ức về chuyến đi đày ở nhân gian. Kể cả mọi ký ức về Thường Tận, chàng một chút cũng không nhớ.
Chuyện gần đây nhất mà chàng nhớ được chính là ở trước đại điện, Sấm thần kể tội chàng với Thiên đế. Sau đó thì chàng bị phạt đày xuống làm phàm nhân. Nhưng chuyện sau đó thế nào, chàng đều không thể hình dung được.
- Tỉnh lại là tốt rồi – Thiên hậu nói – Những chuyện ở nhân gian kia cũng chẳng có gì quan trọng, không cần phải nhớ lại làm gì.
Chàng khẽ gật đầu đồng tình. Chàng không biết rằng ở nhân gian chàng đã trải qua những chuyện chàng cho là quan trọng nhất, gặp gỡ người mà chàng trân quý nhất trong cuộc đời mình.
Tử Khiết nằm trên giường suốt hơn một tháng trời nên cảm thấy mình mẩy ê ẩm, muốn đứng dậy ra ngoài hóng gió một chút. Chàng chưa ra khỏi cửa thì đã gặp ngay Bích Ngọc bước vào.
- Tử Khiết, lâu rồi không gặp!
Nữ nhân này là con gái của Thủy thần, lúc nhỏ thường hay bám lấy chàng không buông. Bẵng đi một thời gian, nàng ta chẳng mấy khi lên Thiên cung chơi nên hai người cũng chẳng gặp nữa. Hôm nay nghe nói Tử Khiết khỏi bệnh nên nàng ta lặn lội đường xá xa xôi đến thăm, không ngờ lại trùng hợp lúc chàng có nhã ý đi dạo.
- Vậy để ta đi cùng chàng. – Bích Ngọc nói.
Tử Khiết hỏi nàng những chuyện đã xảy ra trong thời gian chàng hôn mê bất tỉnh. Bích Ngọc tuy không tận mắt chứng kiến nhưng có thể kể ra biết bao nhiêu chuyện: đã có bao nhiêu người xếp hàng dài trước Ninh Dương điện chờ chữa trị cho chàng, Ma tộc đã lén hãm hại chàng ra sao, rồi đại chiến ngũ giới kéo dài vài ngày, cuối cùng phần thắng lại thuộc về Ma tộc thế nào.
- Thường Tận đại ma đầu này coi như cũng có bản lĩnh, lại có phần cực kỳ may mắn. – Chàng bình luận.
- Lại còn không ư? – Bích Ngọc đáp – Nàng ta nhan sắc tầm thường, võ công pháp lực lại càng tầm thường, thế mà thoắt cái được cả Ma tôn lẫn con trai Quỷ Vương trợ giúp thành người mạnh nhất ngũ giới. Thật chẳng công bằng chút nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook