Tái Sinh
Chương 21: Hỗn độn

Thường Tận đến trước mặt Mộc Thần, thở dài nói với hắn:

- Mặc dù ta rất hận ngươi vì đẩy chúng ta vào chỗ chết, nhưng con gái ngươi vô duyên vô cớ bị sát hại, quả là việc trái luân thường đạo lý. Vì vậy ta sẽ không tính toán mà giúp ngươi tìm ra hung thủ.

- Ta thấy không cần thiết đâu. - Huyết Vân ở phía sau chen vào - Kẻ này không xứng được giúp đỡ. Người chết cũng đã chết rồi. Ngươi giúp hắn thì nàng ta cũng đâu sống lại? Tìm ra hung thủ chẳng qua chỉ là để an ủi người sống. Vậy hà tất phải dẫm chân vào đống bùn này?

- Ta không quan tâm đến tâm tình của lão già này. - Thường Tận đáp - Ta muốn làm vậy cũng chỉ vì Mộc Dung. Tuy rằng người đã chết, nhưng linh hồn có thể vẫn chưa được siêu thoát. Biết đâu Mộc Dung vẫn đang đợi để chứng kiến kẻ sát hại mình bị quả báo.

- Đa tạ Thường cô nương. - Mộc Thần dập đầu cảm ơn rối rít.

- Không có gì. Là việc nên làm thôi. - Nàng đáp, đoạn đỡ ông ta dậy.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên:

- May mà mọi người không sao.

Cả Thường Tận lẫn Huyết Vân cùng quay lại.

- Thì ra là huynh.

Lam Hạc tỏ vẻ áy náy. Y gãi đầu bứt tóc, cố gắng nói những câu không được liền mạch:

- Thường Tận, là ta có lỗi. Ta đã rất muốn xông ra cứu mọi người nhưng lực bất tòng tâm.

Huyết Vân toan xả một trận phẫn nộ lên người Lam Hạc thì Thường Tận đã lên tiếng trước:

- Huynh đi đi. Con người ta yêu hận phân minh. Nếu huynh đã vô tình thì ta cũng chỉ có thể đáp lại bằng sự vô nghĩa. Huynh nhân lúc đồng môn gặp nạn mà lẩn trốn, không phải là việc của người quân tử. Nơi này đã không còn chỗ cho huynh.

Huyết Vân cảm thấy có phần kinh ngạc. Mọi ngày Thường Tận vẫn rất thân thiết với Lam Hạc, luôn luôn đứng về phe hắn, không ngờ hôm nay lại có thể nói những câu lạnh lùng như vậy. Chàng khẽ nhoẻn miệng cười. Phen này không cần chàng ra tay vẫn có thể trị được cái gai trong mắt.

- Thường Tận, ta... ta thực sự xin lỗi. - Lam Hạc van nài - Muội hãy để ta lấy công chuộc tội có được không?

- Lam Hạc huynh, lời của ta một khi đã nói ra, thì không bao giờ đổi ý. Huynh đi đi. Nhiệm vụ này, chúng ta tự khắc lo liệu. Nếu sư phụ có trách phạt, huynh cứ đổ lên đầu ta là được.

Nói rồi nàng lạnh lùng bỏ đi. Huyết Vân nhếch mép cười rồi cũng bước theo Thường Tận. Lam Hạc tức mình đấm vào không khí, xả một trận tức rồi quay đầu trở về Bạch Mã Sơn.

Trong lúc đó, Tử Khiết vẫn đang nói chuyện với Thiên đế.

- Con cũng rời khỏi Thiên giới khá lâu rồi. Hôm nay hãy theo ta về cung.

- Đa tạ phụ hoàng đã tương trợ hôm nay. Nhi thần vẫn còn việc phải làm ở hạ giới nên tạm thời không thể không thể quay về.

- Là chuyện Linh thạch sao?

- Đúng vậy. Nay Ma giới đã rục rịch thu thập Ngũ linh thạch mưu đồ bá chủ thiên hạ. Nếu chúng ta không sớm ra tay ngăn cản thì ắt sẽ đại loạn.

Thiên đế gật đầu:

- Vậy được. Nếu có gì bất trắc, phải lập tức truyền tin cho ta.

- Nhi thần nhớ rồi.

Thiên đế phẩy tay áo một cái, sau đó biến mất trong không trung, chỉ có tàn dư linh khí của ngài là còn sót lại.

Lúc này Thường Tận cùng Huyết Vân đi tới. Bọn họ đề nghị ở lại Mộc Thanh Điện thêm vài ngày nữa để điều tra cái chết của Mộc Dung trước khi tiếp tục hành trình đến Quỷ giới.

Trong khi đó ở Ma giới, Trương Huyết Vũ đang rất sốt ruột khi nhiều ngày liền vẫn chưa thấy tiến triển của Ngũ linh thạch. Vì vậy ông ta truyền thuộc hạ thân tín là Tiết Kiên đi đốc thúc con trai mình.

- Bằng mọi giá phải đưa linh thạch trở về càng sớm càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng!

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Tiết Kiên rời đi trong vội vã, ngày đêm không ngừng nghỉ, lần theo dấu hiệu của đá hắc thạch để tìm Huyết Vân.

Người này dung mạo kỳ quái, trên mặt có một vết bỏng lớn loang khắp từ mang tai bên phải đến mang tai bên trái, khiến cho phần mặt bên dưới loang lổ lồi lõm nhìn rất kinh dị.

Mỗi tháng cứ đến ngày rằm là vết thương lại chảy ra cơ man những máu cùng mủ, khiến cho người người khiếp sợ. Nếu không phải hắn bình thường vẫn dùng mạng che mặt thì ngay cả những con ma trong âm giới có lẽ cũng chẳng dám tới gần.

Tuy nhiên, Huyết Vũ lại đặc biệt ưa thích hắn. Trong số những thủ hạ của ông ta, Tiết Kiên là người được sủng ái nhất. Vì vậy hắn nghiễm nhiên nhận được sự tôn kính của những bộ hạ khác.

Người ngoài nhìn vào ghen ghét có, đố kị cũng có, nhưng không ai biết được để đổi lấy những vinh hoa như hiện giờ, hắn đã phải trả giá bao nhiêu.

Gương mặt này của hắn, ngày đó cũng vì một người mà hi sinh. Không những vậy, toàn bộ nội tạng của hắn đều bị hủy hoại, cuối cùng phải cắt bỏ toàn bộ.

Cho đến khi hóa thành ma, dung mạo hắn vẫn không hề bớt đi vẻ gớm ghiếc, còn nội tâm hắn sớm đã tan cùng tro bụi.

Hắn đánh đổi nhiều như vậy, cuối cùng chỉ nhận lại được một vị trí đắc lực bên cạnh Ma Tôn. Thế nhưng đó tuyệt nhiên không phải là điều mà hắn hằng ao ước.

Đối với hắn mà nói, dưới một người trên vạn người không phải là điều gì đáng tự hào. Cái mà hắn thực sự muốn, là vị trí cửu ngũ chí tôn. Lần này tuy rằng nhận sự phân phó của Ma Tôn để tìm linh thạch về, nhưng mưu ngầm của hắn, e rằng khó mà phát hiện được.

Ma giới đã bắt đầu hành động, thì cũng không thể thiếu phần Quỷ giới. Ngày đó sau khi bị Tử Khiết đánh trọng thương, Ninh Tư được phụ thân mình vớt một mạng quay về.

Vừa về đến Quỷ giới, chàng liền bị giam lỏng trong Tàn Sinh điện. Chàng vẫn nhớ như in từng câu từng chữ Quỷ Vương nói:

- Phế vật! Ta từng cân nhắc để ngươi trở thành thuộc hạ thân tín bên cạnh mình. Nhưng xem ra, với năng lực này của ngươi, chẳng đáng để ta phí phạm tâm tư.

Ninh Tư nắm chặt hai bàn tay, rồi bất ngờ lao đầu vào tường. Chàng liên tục đập đầu cho đến khi máu tuôn ra đầy trán. Chàng ngả đầu ra sau, cười ha hả như một kẻ điên. Nộ khí trong người tràn ra, đốt cháy cả một góc phòng.

"Ta cố gắng bao nhiêu như vậy, cũng chỉ được cân nhắc làm thuộc hạ thân tín. Ta có gì không bằng tên Ninh Tề kia mà lại bị đối xử như vậy. Hắn chẳng qua chỉ may mắn được chính thất sinh ra, luận tướng mạo, luận tài năng, hắn một chút cũng không bì được với ta."

Lửa giận trong người Ninh Tư càng lúc càng lớn, khiến cả Tàn Sinh điện bốc cháy ngùn ngụt. Binh lính canh giữ ở bên ngoài thấy vậy thì nháo nhào tìm cách dập lửa. Chỉ cho đến khi Quỷ Vương xuất hiện, ngọn lửa mới được dập tắt.

Nhìn thấy Quỷ Vương, Ninh Tư trong hai mắt tràn đầy oán hận. Quỷ Vương nhanh chóng phong ấn linh lực của Ninh Tư, phạt chàng bị bất động trong một tháng. Sau đó như mọi khi, ông ta lại lãnh đạm rời đi.

Khóe mắt Ninh Tư đột nhiên cảm thấy có gì đó cay cay. Chàng là một nam nhân mạnh mẽ, vốn chẳng sợ bất kì điều gì trong thiên địa, trước giờ cũng chưa từng có ai ức hiếp được chàng. Duy chỉ có một người khiến chàng uất hận không nguôi.

Suốt một tháng ròng, Ninh Tư liên tục chìm trong suy tư. Vì không thể cử động được, chàng hết ngủ rồi lại thức, mà cứ mỗi lần tỉnh dậy là tâm trí lại miên man trong những dòng suy nghĩ.

Chàng cơ hồ nhìn thấy bóng dáng một nam nhân toàn thân y phục màu xám, bước chân nhẹ như có như không, một tay bưng chén thuốc, tay còn lại đỡ đầu chàng dậy.

Vị nam tử kia giọng nói trầm ấm, nói rằng tên của mình là Thiện Nhân. Từ người của hắn tỏa ra một mùi vừa mạnh mẽ vừa ma mị. Tuy không biết là gì nhưng mùi hương đó đã thẩm thấu vào tâm can chàng, khiến chàng vĩnh viễn không quên được.

"Nếu một ngày có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ dùng thịnh khí đối đáp ngươi. Chỉ hi vọng ngày đó không còn xa nữa..."

Một tháng trôi qua như mộng ảo. Thoáng chốc độc chú trên người Ninh Tư đã được giải. Chàng nhân cơ hội ấy trốn khỏi Quỷ giới, quyết tâm đi tìm Tử Khiết phục thù.

Cùng lúc ấy, Tiết Kiên cũng đã tìm được chỗ của Huyết Vân. Hắn hóa thành một bé gái mười tuổi, ngồi khóc thút thít trong rừng. Đúng lúc Thường Tận, Huyết Vân cùng Tử Khiết vào rừng tra án đã "tình cờ" gặp được.

- Tiểu mỹ nhân, ngoan, đừng khóc nữa - Tử Khiết dịu dàng dỗ dành đứa bé - Con xem, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu này đã bị làm lấm lem đi rồi.

Vừa nói chàng vừa đưa tay quệt nước mắt cho đứa bé.

- Cháu bé, con tên là gì? - Thường Tận cũng ngồi xuống ân cần hỏi.

- Ở nhà mọi người thường gọi con là Hoa Mai. - Đứa bé đáp.

- Hoa Mai? - Thường Tận bất giác mỉm cười. - Cái tên rất đáng yêu. Vậy con làm sao mà bị lạc ở đây?

Nghe hỏi như vậy đứa bé càng khóc to hơn:

- Hức... hức... Con đi với cha mẹ vào rừng hái củi, sau đó mẹ con bảo ngồi đây đợi để mẹ đi hái nấm. Nhưng mà con đợi nãy giờ lâu lắm rồi mà mẹ vẫn chưa quay lại. Hức... hức...

Ba người đảo mắt nhìn nhau.

- Xem ra, đứa bé này đã bị bỏ rơi. - Tử Khiết nói khẽ với Thường Tận.

Nàng nhìn đứa bé rồi động lòng thương cảm, vì vậy đã nói với nó:

- Hoa Mai à, con tạm thời đi với ta. Có lẽ cha mẹ con lạc đường rồi nên không tìm thấy con. Nhưng mà sau này nếu chúng ta kiên trì tìm kiếm, nhất định sẽ tìm thấy họ. Có được không?

Đứa bé đưa tay quệt nước mũi, khuôn miệng mím thành hình chữ "u" ngược. Nó gật đầu đồng ý. Thường Tận liền xoa đầu, mỉm cười khen ngợi:

- Ngoan lắm. Từ nay cứ gọi ta là sư phụ. Có sư phụ ở bên, con không phải sợ gì cả.

Hoa Mai liền chạy tới ôm chầm lấy Thường Tận. Nàng tiện thể vỗ vỗ lưng nó, tuyệt nhiên không hề hay biết tất cả chỉ là một vở kịch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương