CHƯƠNG 58

Khi đưa Bảo Ngọc về nhà trước, Bảo Ngọc hứa sẽ đi gặp anh, còn dặn dò tài xế vài câu xong mới xuống xe. Nhưng cô chưa đi được mấy bước, Tiêu Mặc Ngôn đã nhăn mày, muốn mở cửa xuống xe, tài xế vừa nhìn, vội vàng nói: “Cậu chủ, lúc nãy ông chủ mới gọi điện thoại muốn cậu trở về nhà ngay.”

Tiêu Mặc Ngôn không nghe, một chân đã bước xuống.

“Cậu chủ, cô Chương sẽ không vui…”

Tiêu Mặc Ngôn ngẩn ra, chân vừa bước xuống lại chậm rãi rút trở về.

Sau đó anh đóng cửa xe, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng: “Về.”

Tài xế dứt khoát đạp ga, chỉ sợ cậu chủ sẽ đổi ý, lái xe như bay rời khỏi.

Mấy ngày gần đây, công việc của Trương Hồng Khánh bỗng nhiên trở nên bận rộn, phải tham gia hội họp ở tỉnh nhiều, căn bản không có thời gian bận tâm đến vấn đề cấm túc của Bảo Ngọc.

Nguyễn Thanh Mai đã oán giận một lần trước mặt ông, còn bị quở trách một lần. Trong lòng bà ta cũng hiểu rõ, từ sau khi bị bắt về chuyện đánh bài, tình cảm của hai vợ chồng đã không giống trước đây nhưng con gái của người ta vẫn là con gái ruột, bà ta không thể không dè dặt đề phòng. Không có việc gì làm thì chạy tới Hội phụ nữ, thức thời không để ý đến Bảo Ngọc nữa.

Buổi sáng, Bảo Ngọc liên hệ với Dương Châu Kiệt, nhờ anh ta dẫn đến công ty giao dịch chứng khoán mở tài khoản. Lúc đó, Dương Châu Kiệt rất buồn bực, sao cô biết anh thích nghiên cứu cổ phiếu nhỉ? Khi anh thấy cô lấy ra toàn bộ tiền dành dụm để mua cổ phiếu của một công ty mới lên sàn, Dương Châu Kiệt lập tức bày tỏ ý kiến, sợ cô bị móc sạch túi. Bảo Ngọc chỉ cười trừ, thản nhiên nói một câu: cho dù có bị móc sạch túi thì cũng xem như là đóng học phí đi.

Dương Châu Kiệt thật không biết là nên khen ngợi cô là điếc không sợ súng hay là nói đây là tác phong của cô chủ nhà có tiền có quyền đây?

Buổi trưa Vy Hiên lại gọi điện thoại tới, hẹn gặp mặt cô ở quán đồ ăn nhanh dưới lầu.

Trong góc quán, Vy Hiên tay cầm ipad làm việc, chưa nghỉ ngơi phút nào. Bảo Ngọc ngồi xuống nói: “Cậu tìm tớ có chuyện gì không?”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Vy Hiên không ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Vợ mới của Tiêu Chính Thịnh sắp trở về rồi, chuyến bay hôm nay.”

Bảo Ngọc bật thốt lên: “Kiều Nhã?”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, thú vị nhìn cô: “Còn chưa bước chân vào nhà người ta đã điều tra rõ ràng tư liệu nhà người ta rồi à? Khá lắm.”

Cô cất ipad đi, dụi tàn thuốc, nói: “Nghe đây, nếu cậu thật sự muốn giúp Tiêu Mặc Ngôn, tốt nhất là phải làm cho rõ tình thế bây giờ.”

Bảo Ngọc chỉnh lại tư thế ngồi: “Rửa tai lắng nghe.”

Vy Hiên lấy một xấp giấy tờ từ túi vải bên cạnh ra đưa cho cô. Bảo Ngọc mở ra xem, đuôi mày nhướn lên: “Kiều Nhã là mối tình đầu của Tiêu Chính Thịnh?”

Chuyện này cô chưa từng nghe Bắc Khởi Hiên nhắc tới. Có điều ngẫm lại, lúc đó anh đối với cô chỉ là quan hệ lợi ích, sao có thể đề cập đến chuyện riêng tư của mẹ anh ta được?

Vy Hiên nhún nhún vai: “Bọn họ qua lại một thời gian lúc học đại học. Sau đó thì bị nhà họ Tiêu chia rẽ. Tiêu Chính Thịnh cưới cô chủ nhà giàu, còn Kiều Nhã thì lại gả cho một công chức nhà nước.”

Nói xong cô cong khóe môi cười thần bí nói: “Nhưng mà theo tớ được biết hai người này chưa bao giờ cắt đứt hoàn toàn, vợ chính thức của Tiêu Chính Thịnh cũng vì chuyện này mà bị ép nổi điên.”

“Tách” Cô lại châm một điếu nữa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay: “Cậu phải cẩn thận với người phụ nữ Kiều Nhã này, bà ta chắc chắn không phải là một người phụ nữ đơn giản.”

Bảo Ngọc đóng tư liệu lại, bỗng tò mò hỏi: “Vy Hiên, rốt cuộc cậu đang chờ đợi điều gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương