CHƯƠNG 12

Đỗ Thu Nghi quả thực rất lợi hại, ở trước mặt Bắc Khởi Hiên chịu đựng nhẫn nhịn, hi sinh bản thân; ở trước mặt bạn bè, lại là một cô gái ngoan ngoãn, chu đáo, chiếm được sự đồng tình của người khác. Chỉ đáng tiếc, bản thân cô lúc ban đầu, vì tình yêu mà mù quáng, chỉ có thể làm nhục cô ta bằng dáng vẻ của một người phụ nữ ghen tuông, lại càng khiến Bắc Khởi Hiên chán ghét bản thân mình.

Kiếp trước, cô bị hai người này hủy hoại gia đình mình. Đời này, cô vốn muốn đưa cuộc sống trở về đúng quỹ đạo, trân trọng những gì trong quá khứ, ai ngờ được, hai người họ vẫn tiếp tục trêu vào cô! Nếu đã như vậy, sao cô cần phải khách khí nữa?

Trương Bảo Ngọc nhìn hai người giao tiếp ánh mắt với nhau, cô lại dựa vào trong lòng Bắc Khởi Hiên.

Bắc Khởi Hiên khẽ ngơ ra, ánh mắt rơi vào người cô, thăm dò hỏi: “Cô Chương?”

“Đau đầu quá…” Cô khẽ kêu, bởi vì dựa trên người anh, thỉnh thoảng lại ma sát với lồ ng ngực cứng rắn của anh.

Bắc Khởi Hiên nhướng cao mày, đối với sự thay đổi rõ rệt của cô, thấy hơi khó hiểu.

Đỗ Thu Nghi cắn môi, sắc mặt trở nên xấu hơn. Rõ ràng là mọi chuyện phát triển theo hướng mà cô ta mong muốn, nhưng cô ta không kiềm chế được sự ghen tị trong lòng mình.

Nhưng nghĩ đến đây là mọi chuyện làm vì người đàn ông mình yêu, cô cắn chặt răng chịu đựng, cười nói với Bắc Khởi Hiên: “Dạ, anh… hai người mau đi đi.”

Bắc Khởi Hiên nhìn cô với một ánh mắt sâu sắc, mím chặt môi, môi khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

Đỗ Thu Nghi hơi ngơ ra, ngay sau đó, cô vui vẻ rũ mắt: “Em đi trước đây.”

Anh vừa nói, anh sẽ không làm gì cả…

Anh có thể suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta như vậy, sao cô lại có thể ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân được chứ? Đỗ Thu Nghi thầm nhắc nhở chính mình, phải mau chóng xử lí được Trương Bảo Ngọc, cô ta và Dạ mới có thể có một tương lai tốt đẹp! Mọi thứ bọn họ làm bây giờ, đều là liều mạng vì tương lai!

Bắc Khởi Hiên đưa Trương Bảo Ngọc vào trong xe mình, con Audi A8 màu đen. Sau khi thắt dây an toàn cho cô xong, anh mới vòng về vị trí ghế lái: “Cô Chương, nhà cô ở đâu?”

Trương Bảo Ngọc liếc nhìn gương mặt anh tuấn, nói địa chỉ cho anh xong, dựa vào ghế, quay đầu ra nhìn cửa sổ, nhắm mắt lại.

Bắc Khởi Hiên nhìn cô qua gương, ổn định lái xe.

Không đến hai mươi phút, chiếc xe đã dừng ở trước nhà cô. Trương Bảo Ngọc say rượu, đã sớm mê man ngủ thiếp đi rồi. Bắc Khởi Hiên quay đầu sang nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.

Hàng lông mi của Trương Bảo Ngọc rung lên vài lần, bị khí lạnh trên xe khiến cô run rẩy, từ từ mở mắt ra.

Bắc Khởi Hiên đứng ở bên ngoài, dáng người cao lớn dựa vào cửa xe, hút một điếu thuốc lá. Từ góc độ của cô nhìn qua, thấy bóng lưng đầy vẻ quyến rũ của anh.

Mặc dù trong quá khứ đã từng bị anh làm tổn thương nhưng Bảo Ngọc không thể không công nhận Bắc Khởi Hiên đích thật là người đàn ông rất có sức thu hút.

Có thể là anh cảm nhận được cô đang nhìn mình, Bắc Khởi Hiên xoay người ném điếu thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm cho tắt lửa, sau đó mới mở cửa xe ra: “Em tỉnh rồi sao?”

Bảo Ngọc để ý đến dưới chân anh có hơn mười mấy đầu mẩu thuốc.

Cô bình thản nhếch môi, trước giờ cô chưa từng biết anh lại có tính nhẫn nại như vậy.

Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô lao công ở đây dữ lắm, sẽ mắng người đó.” Vừa nói cô vừa đẩy cửa xe bước ra.

Bắc Khởi Hiên không quan tâm, cười cười, anh đứng thẳng người, gác cánh tay lên thành cửa xe nói: “Nếu như có người khiếu nại thì em có thể tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương