Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
-
Chương 62: Như Ý cô cô
Trong sảnh, Thái Hậu ở giữa, bên phải là hoàng đế —— hắn cũng đến đây!
Hoàng hậu Úc Di Tú ngồi bên cạnh hoàng đế.
Thái Hậu nhẹ giọng nói gì đó với hoàng đế.
Quan hệ mẫu tử dường như rất hòa hợp, vì sao Thái Hậu lại muốn giết nàng? Nghĩ đến hoàng đế đang ở đây, Tuyền Cơ trong lòng đang bối rối cùng nôn nóng chậm rãi buông lỏng.
Đứng ở bên cạnh Thái Hậu trừ bỏ thái giám Ngọc Kết Chi ngày đó đã thấy, còn có hai nữ tử tuổi thanh xuân.
Hai nữ tử này ăn vận mặc dù không như các phi tần đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng được may tinh tế tỉ mỉ, trong đó một nữ tử hoa nhan như ngọc, da trắng nõn nà, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như nước, mỹ mạo kia lại mơ hồ hơn hẳn Hoa phi. Một số nữ tử đứng gần Thái Hậu mặc dù không bì kịp vị này, nhưng cũng nguyệt mi như nước, dung nhan thanh nghiên [xinh đẹp trong trẻo].
Tuyền Cơ kiên trì tiến lên thỉnh an Thái Hậu cùng hoàng hậu.
Thái Hậu cười nói: “Niên phi mau mau đứng lên, Ngọc Kết Chi, còn không nhanh đến dẫn chỗ cho chủ tử ngươi.”
“Nô tài tuân chỉ.” Ngọc Kết Chi thấp giọng, dẫn Tuyền Cơ đến chỗ trống phía dưới Tuệ phi ngồi xuống.
Đổi mặt cũng đổi quá nhanh đi, Tuyền Cơ lặng lẽ liếc mắt nhìn Thái Hậu một cái.
Lúc này, hoàng đế lại cùng Thái Hậu thấp giọng nói câu gì, hắn vốn khí vũ hiên ngang, thản nhiên, lại là cửu ngũ chí tôn, ánh mắt của mọi nữ nhân đều dán vào trên người hắn.
Thái Hậu lại cười mắng, “Hoàng Thượng, người không tự mình nói, lại ép buộc ai gia mở miệng. Thôi được, nha đầu Như Ý, còn không mau dâng Hoàng Thượng trà thơm ngâm trong ấm?”
Nguyệt mi nữ tử kia không nhanh không chậm đi ra, vén áo thi lễ, cười nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Như Ý, thiếu nữ này chính là Như Ý cô cô? ! Trong lòng Tuyền Cơ chấn động.
“Hoàng Thượng, không bằng ai gia đem nha đầu kia ban cho người đi, đỡ cho người ba ngày hai phía hướng đến nơi này.” Thái Hậu không hài lòng cười nói.
Sắc mặt Hoa phi lập tức có phần thay đổi.
Hoàng đế cười nói: “Ý tốt mẫu hậu, trẫm tất nhiên là ngàn tình vạn nguyện, nhưng chỉ sợ thập đệ tìm đến trẫm liều mạng.”
Hắn cũng không nhìn Như Ý, ánh mắt lại hơi đảo qua một nữ tử khác đứng cạnh Thái Hậu.
Không hiểu, trong lòng Tuyền Cơ cũng khẽ run lên.
Tựa hồ không ai lưu ý đến cái nhìn thoáng lơ đãng của hoàng đế, chúng phi tần đều nở nụ cười.
“Ai đang nói xấu bổn vương?” Một thanh âm trêu tức từ cửa truyền đến, hai nam tử hoa phục đi đến.
Trong đó có một người là Tử Trữ Vương gia, Tuyền Cơ đối với hắn chán ghét cực kỳ, liền hơi nghiêng đầu đánh giá thanh niên bên cạnh hắn, hắn dường như so với Tử Trữ Vương gia kia trẻ hơn, tuấn mi lãng mục, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu —— hắn tự xưng bổn vương, phỏng đoán cũng là huynh đệ hoàng đế, Tuyền Cơ cảm thán hoàng gia này từ trong ra ngoài đều đẹp.
“Đang nói ngươi cùng Như Ý, thập đệ.” Hoàng hậu cười dài ra tiếng.
Khóe miệng thanh niên kia khẽ nhếch, “Hoàng hậu nương nương chỉ là cười ta.”
Hắn vừa nói, một ánh mắt lợi hại đảo quanh trên người Như Ý.
Hoàng hậu Úc Di Tú ngồi bên cạnh hoàng đế.
Thái Hậu nhẹ giọng nói gì đó với hoàng đế.
Quan hệ mẫu tử dường như rất hòa hợp, vì sao Thái Hậu lại muốn giết nàng? Nghĩ đến hoàng đế đang ở đây, Tuyền Cơ trong lòng đang bối rối cùng nôn nóng chậm rãi buông lỏng.
Đứng ở bên cạnh Thái Hậu trừ bỏ thái giám Ngọc Kết Chi ngày đó đã thấy, còn có hai nữ tử tuổi thanh xuân.
Hai nữ tử này ăn vận mặc dù không như các phi tần đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng được may tinh tế tỉ mỉ, trong đó một nữ tử hoa nhan như ngọc, da trắng nõn nà, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như nước, mỹ mạo kia lại mơ hồ hơn hẳn Hoa phi. Một số nữ tử đứng gần Thái Hậu mặc dù không bì kịp vị này, nhưng cũng nguyệt mi như nước, dung nhan thanh nghiên [xinh đẹp trong trẻo].
Tuyền Cơ kiên trì tiến lên thỉnh an Thái Hậu cùng hoàng hậu.
Thái Hậu cười nói: “Niên phi mau mau đứng lên, Ngọc Kết Chi, còn không nhanh đến dẫn chỗ cho chủ tử ngươi.”
“Nô tài tuân chỉ.” Ngọc Kết Chi thấp giọng, dẫn Tuyền Cơ đến chỗ trống phía dưới Tuệ phi ngồi xuống.
Đổi mặt cũng đổi quá nhanh đi, Tuyền Cơ lặng lẽ liếc mắt nhìn Thái Hậu một cái.
Lúc này, hoàng đế lại cùng Thái Hậu thấp giọng nói câu gì, hắn vốn khí vũ hiên ngang, thản nhiên, lại là cửu ngũ chí tôn, ánh mắt của mọi nữ nhân đều dán vào trên người hắn.
Thái Hậu lại cười mắng, “Hoàng Thượng, người không tự mình nói, lại ép buộc ai gia mở miệng. Thôi được, nha đầu Như Ý, còn không mau dâng Hoàng Thượng trà thơm ngâm trong ấm?”
Nguyệt mi nữ tử kia không nhanh không chậm đi ra, vén áo thi lễ, cười nói: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Như Ý, thiếu nữ này chính là Như Ý cô cô? ! Trong lòng Tuyền Cơ chấn động.
“Hoàng Thượng, không bằng ai gia đem nha đầu kia ban cho người đi, đỡ cho người ba ngày hai phía hướng đến nơi này.” Thái Hậu không hài lòng cười nói.
Sắc mặt Hoa phi lập tức có phần thay đổi.
Hoàng đế cười nói: “Ý tốt mẫu hậu, trẫm tất nhiên là ngàn tình vạn nguyện, nhưng chỉ sợ thập đệ tìm đến trẫm liều mạng.”
Hắn cũng không nhìn Như Ý, ánh mắt lại hơi đảo qua một nữ tử khác đứng cạnh Thái Hậu.
Không hiểu, trong lòng Tuyền Cơ cũng khẽ run lên.
Tựa hồ không ai lưu ý đến cái nhìn thoáng lơ đãng của hoàng đế, chúng phi tần đều nở nụ cười.
“Ai đang nói xấu bổn vương?” Một thanh âm trêu tức từ cửa truyền đến, hai nam tử hoa phục đi đến.
Trong đó có một người là Tử Trữ Vương gia, Tuyền Cơ đối với hắn chán ghét cực kỳ, liền hơi nghiêng đầu đánh giá thanh niên bên cạnh hắn, hắn dường như so với Tử Trữ Vương gia kia trẻ hơn, tuấn mi lãng mục, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu —— hắn tự xưng bổn vương, phỏng đoán cũng là huynh đệ hoàng đế, Tuyền Cơ cảm thán hoàng gia này từ trong ra ngoài đều đẹp.
“Đang nói ngươi cùng Như Ý, thập đệ.” Hoàng hậu cười dài ra tiếng.
Khóe miệng thanh niên kia khẽ nhếch, “Hoàng hậu nương nương chỉ là cười ta.”
Hắn vừa nói, một ánh mắt lợi hại đảo quanh trên người Như Ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook