Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
-
Chương 56: Sai lại càng thêm sai
Lập tức « a » một tiếng, nàng vừa mới chịu hình bị đáng vào mông, nên vừa ngồi xuống liền thấy đau.
Có tiếng cười của thái giám Hạ Tang vang lên, Tuyền Cơ đỏ bừng mặt, liếc nhìn người đối diện một cái, thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Tuyền Cơ đang còn không biết làm thế nào, đứng không được mà ngồi cũng không xong, lại thấy hoàng đế nhìn Hạ Tang một cái, hắn liền lập tức ra ngoài.
Hạ Tang tuyệt đối là người thuộc phái hành động, nàng còn đang sững sờ thì hắn đã nhanh chóng trở về, trên tay cầm một chiếc gối thêu nhỏ.
Hoàng đế đưa tay nhận lấy, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ như không có việc gì.
Tuyền Cơ thầm mắng hoàng đế gian xảo, nàng sẽ không chỉ vì một cái đệm nhỏ mà thay đổi suy nghĩ của mình về hắn.
« Tạ ơn Hoàng thượng. » Nàng phẫn nộ nói, ngồi xuống bên cạnh hắn.
« Vết thương trên người thế nào rồi ? »
Vết đau này cả nửa ngày chịu đựng cũng gần như không còn để ý nhưng hắn vừa nhắc đến thì nàng lại cảm thấy đau đớn cùng nóng rực. Nhưng có điều không đúng, khi đó bị đánh thê thảm như vậy, mà đau đớn như này có phần còn quá nhẹ.
« Nô tì nhìn không thấy vết thương nên cũng không thấy đau đớn mấy. » Nàng thốt ra.
Có tiếng phát ra từ phía Hạ Tang, Tuyền Cơ tò mò nhìn hắn, trong mắt Hạ Tang nhoáng lên ánh quỷ dị, lại chỉ cười nói, « Nương nương là bảo bối của bệ hạ, như vậy mọi loại thuốc tốt nhất trong cung đều được mang tới cho người dùng. »
Khi nàng đang muốn nói ngàn vạn lời cảm ơn với hoàng đế, thì lại nghe nói, « Nếu vậy tối nay ngủ lại, trẫm sẽ giúp nàng nhìn thử. »
Tuyền Cơ nhất thời đỏ mặt, cầm lấy chén trà uống nhanh một ngụm. Hà Tang xì một tiếng, cười nói, « Niên tần nương nương, chén đó là của Hoàng thượng. »
Tuyền Cơ lại ai oán than thầm một tiếng, lập tức đem chén trà đưa trả lại cho hoàng đế, lắp bắp nói : « Không … không được. »
Một lúc lâu sau không thấy hoàng đế tiếp nhận chén trà, trong lòng không yên, ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn lại bắt gặp ngay ánh mắt thâm sâu không thấy đáy.
Hắn tựa như đang … nhìn thấu nàng.
Nàng lo lắng không hiểu, trên tay đột nhiên trống không, hắn đã nhận lấy cái chén.
Tuyền Cơ nhẹ thở ra, lại chợt hoảng hốt nhớ ra … cái chén đó đã uống qua, vậy là nàng để cho hoàng đế uống trà có dính nước miếng.
… Trời ơi, nàng thật muốn chết mà, muốn ngay lập tức cướp lấy cái chén trên tay hắn.
Hoảng loạn, không biết làm sao mà nước trà bị sánh ra ngoài, nước trà nóng làm nàng giật mình kêu thé một tiếng, lại nghe thấy bên tai tiếng cười của Hạ Tang khiến nàng cả người lại càng căng thẳng, đột nhiên lại bị hoàng đế ôm vào trong lòng.
Sợ hãi đến mức tim cũng vọt lên tới cổ họng mà thở cũng không dám thở mạnh.
Lởn vởn nơi chóp mũi là mùi hương dễ chịu trên người hắn, hơi thở nóng hổi của hắn lại cứ thổi thổi ở sau gáy. Giờ trong đầu nàng chỉ còn lại một suy nghĩ : Nàng đang ngồi trên đùi của hoàng đế …
Cửa có tiếng kẹt nhỏ đóng lại, Hạ Tang thức thời đã dẫn đám cung tỳ lui xuống.
Có tiếng cười của thái giám Hạ Tang vang lên, Tuyền Cơ đỏ bừng mặt, liếc nhìn người đối diện một cái, thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Tuyền Cơ đang còn không biết làm thế nào, đứng không được mà ngồi cũng không xong, lại thấy hoàng đế nhìn Hạ Tang một cái, hắn liền lập tức ra ngoài.
Hạ Tang tuyệt đối là người thuộc phái hành động, nàng còn đang sững sờ thì hắn đã nhanh chóng trở về, trên tay cầm một chiếc gối thêu nhỏ.
Hoàng đế đưa tay nhận lấy, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ như không có việc gì.
Tuyền Cơ thầm mắng hoàng đế gian xảo, nàng sẽ không chỉ vì một cái đệm nhỏ mà thay đổi suy nghĩ của mình về hắn.
« Tạ ơn Hoàng thượng. » Nàng phẫn nộ nói, ngồi xuống bên cạnh hắn.
« Vết thương trên người thế nào rồi ? »
Vết đau này cả nửa ngày chịu đựng cũng gần như không còn để ý nhưng hắn vừa nhắc đến thì nàng lại cảm thấy đau đớn cùng nóng rực. Nhưng có điều không đúng, khi đó bị đánh thê thảm như vậy, mà đau đớn như này có phần còn quá nhẹ.
« Nô tì nhìn không thấy vết thương nên cũng không thấy đau đớn mấy. » Nàng thốt ra.
Có tiếng phát ra từ phía Hạ Tang, Tuyền Cơ tò mò nhìn hắn, trong mắt Hạ Tang nhoáng lên ánh quỷ dị, lại chỉ cười nói, « Nương nương là bảo bối của bệ hạ, như vậy mọi loại thuốc tốt nhất trong cung đều được mang tới cho người dùng. »
Khi nàng đang muốn nói ngàn vạn lời cảm ơn với hoàng đế, thì lại nghe nói, « Nếu vậy tối nay ngủ lại, trẫm sẽ giúp nàng nhìn thử. »
Tuyền Cơ nhất thời đỏ mặt, cầm lấy chén trà uống nhanh một ngụm. Hà Tang xì một tiếng, cười nói, « Niên tần nương nương, chén đó là của Hoàng thượng. »
Tuyền Cơ lại ai oán than thầm một tiếng, lập tức đem chén trà đưa trả lại cho hoàng đế, lắp bắp nói : « Không … không được. »
Một lúc lâu sau không thấy hoàng đế tiếp nhận chén trà, trong lòng không yên, ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn lại bắt gặp ngay ánh mắt thâm sâu không thấy đáy.
Hắn tựa như đang … nhìn thấu nàng.
Nàng lo lắng không hiểu, trên tay đột nhiên trống không, hắn đã nhận lấy cái chén.
Tuyền Cơ nhẹ thở ra, lại chợt hoảng hốt nhớ ra … cái chén đó đã uống qua, vậy là nàng để cho hoàng đế uống trà có dính nước miếng.
… Trời ơi, nàng thật muốn chết mà, muốn ngay lập tức cướp lấy cái chén trên tay hắn.
Hoảng loạn, không biết làm sao mà nước trà bị sánh ra ngoài, nước trà nóng làm nàng giật mình kêu thé một tiếng, lại nghe thấy bên tai tiếng cười của Hạ Tang khiến nàng cả người lại càng căng thẳng, đột nhiên lại bị hoàng đế ôm vào trong lòng.
Sợ hãi đến mức tim cũng vọt lên tới cổ họng mà thở cũng không dám thở mạnh.
Lởn vởn nơi chóp mũi là mùi hương dễ chịu trên người hắn, hơi thở nóng hổi của hắn lại cứ thổi thổi ở sau gáy. Giờ trong đầu nàng chỉ còn lại một suy nghĩ : Nàng đang ngồi trên đùi của hoàng đế …
Cửa có tiếng kẹt nhỏ đóng lại, Hạ Tang thức thời đã dẫn đám cung tỳ lui xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook