Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
-
Chương 48: Lại rơi vào miệng hổ
“Bình thân, mau lui xuống hết đi. Không thấy ta đang vội sao? Cung nữ này vừa va phải ta, ta phải giáo huấn nàng ta một chút.” Chàng trai không kiên nhẫn trách cứ nói.
Thủ lĩnh cấm vệ quân ngầm hiểu, nghĩ rằng vị chủ nhân này đang cùng cung nữ nào đó tán tỉnh đùa bỡn, không dám quấy, ngay lập tức dẫn toàn bộ đám người lui đi.
Tuyền Cơ đã sợ đến mồ hôi đầy trán, chân cũng mềm nhũn, bàn tay to lớn của chàng trai đang nắm chặt bên hông nàng.
Nàng kinh hãi nhìn về phía chàng trai, lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm, “Ngươi đang chạy trốn, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Nô tỳ …”
“Ồ, còn nô tỳ sao? Bị đuổi gấp tới độ rớt cả cấp bậc?” Ánh mắt sắc sảo liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo của nàng, có tia châm chọc xẹt qua đáy mắt, “Đây là loại vải tốt nhất, các vị chủ nhân trong cung cũng chẳng mấy người có để mặc …”
Tuyền Cơ cười khổ, nàng đã hiểu chính bộ quần áo này gây họa. Lúc đánh ngất cung nữ kia nàng cũng có nghĩ có nên đổi quần áo hay không. Nhưng đúng lúc đó lại có nhuyễn kiệu thấp thoáng làm nàng hoảng loạn, như thế nào mà còn dám lưu lại nữa?
Ánh mắt người kia sắc nhọn như thông suốt mọi chuyện, Tuyền Cơ hiểu rõ chính mình đang là con thú nhỏ lọt vào tay thợ săn. Giờ sợ hãi cũng vô dụng, nàng đột nhiên hỏi: “Xin hỏi đại nhân, thị vệ đang lùng bắt ai vậy, ngài có biết không?”
“Nghe nói Niên phi, chủ nhân Phượng Thừa cung mất tích.”
Chàng trai áo xanh nhẹ nhàng nói, rồi lại nở nụ cười, “thông minh lắm.”
Nàng mới rời đi chưa lâu mà tin tức đã truyền nhanh vậy sao? Nàng còn đang định hỏi hắn liệu có phải đã biết thân phận của mình rồi không. Quả nhiên, hắn đã sớm biết! Thậm chí hắn còn biết nàng chính là Niên phi.
“Ngài muốn thế nào?” Vừa rồi hắn không giao nàng ra, vậy có phải nàng còn một đường sống? Nàng ngước đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
Trước khi tiến cung đã nghe không ít tin đồn về vị Niên phi này, nói nàng tính tình kiêu căng, ương ngạnh, hôm nay gặp mặt, xem ra tin đồn có vẻ chắc chắn kia lại có phần không đúng.
Đôi mắt trong trẻo lại có phần bướng bỉnh … Điều này, khóe miệng chàng trai khẽ cong, nói: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Tuyền Cơ tê dại mất vài giây mới xác định nàng không có nghe nhầm. Cả người tức giận, cười lạnh nói: “Tốt xấu gì ta cũng là phi tử của hoàng đế.”
“Hiện tại đừng nói là hoàng thượng đang không ở trong cung, mà ngay cả có đi nữa, cũng có thể bảo vệ ngươi sao?” Chàng trai châm chọc cười khẽ, đôi mắt sâu thẳm tựa biển sâu.
Tuyền Cơ cả kinh, người này cư nhiên còn coi thường cả quyền uy của hoàng đế, người này rốt cuộc là ai? Nói như vậy hoàng đế … nàng nhớ tới lời nói của anh chàng mắt xanh, vị hoàng để trẻ tuổi vẻ ngoài tuấn mĩ, thanh nhã, bị Thái hậu giật dây … Chẳng lẽ hoàng đế chỉ là một kẻ vô dụng? Không khỏi bi ai, như này liệu có coi là may mắn khi nàng bỏ trốn hay không, vốn muốn đi hành cung Thu Sơn tìm hoàng đế, nhưng giờ thì …
Trên mặt người kia có phần biến chuyển, đột nhiên nắm lấy cằm nàng, ánh mắt ám muội chăm chú nhìn khuôn mặt trắng noãn rồi nhìn xuống tới làn da hồng hồng trước ngực.
Thủ lĩnh cấm vệ quân ngầm hiểu, nghĩ rằng vị chủ nhân này đang cùng cung nữ nào đó tán tỉnh đùa bỡn, không dám quấy, ngay lập tức dẫn toàn bộ đám người lui đi.
Tuyền Cơ đã sợ đến mồ hôi đầy trán, chân cũng mềm nhũn, bàn tay to lớn của chàng trai đang nắm chặt bên hông nàng.
Nàng kinh hãi nhìn về phía chàng trai, lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm, “Ngươi đang chạy trốn, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Nô tỳ …”
“Ồ, còn nô tỳ sao? Bị đuổi gấp tới độ rớt cả cấp bậc?” Ánh mắt sắc sảo liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo của nàng, có tia châm chọc xẹt qua đáy mắt, “Đây là loại vải tốt nhất, các vị chủ nhân trong cung cũng chẳng mấy người có để mặc …”
Tuyền Cơ cười khổ, nàng đã hiểu chính bộ quần áo này gây họa. Lúc đánh ngất cung nữ kia nàng cũng có nghĩ có nên đổi quần áo hay không. Nhưng đúng lúc đó lại có nhuyễn kiệu thấp thoáng làm nàng hoảng loạn, như thế nào mà còn dám lưu lại nữa?
Ánh mắt người kia sắc nhọn như thông suốt mọi chuyện, Tuyền Cơ hiểu rõ chính mình đang là con thú nhỏ lọt vào tay thợ săn. Giờ sợ hãi cũng vô dụng, nàng đột nhiên hỏi: “Xin hỏi đại nhân, thị vệ đang lùng bắt ai vậy, ngài có biết không?”
“Nghe nói Niên phi, chủ nhân Phượng Thừa cung mất tích.”
Chàng trai áo xanh nhẹ nhàng nói, rồi lại nở nụ cười, “thông minh lắm.”
Nàng mới rời đi chưa lâu mà tin tức đã truyền nhanh vậy sao? Nàng còn đang định hỏi hắn liệu có phải đã biết thân phận của mình rồi không. Quả nhiên, hắn đã sớm biết! Thậm chí hắn còn biết nàng chính là Niên phi.
“Ngài muốn thế nào?” Vừa rồi hắn không giao nàng ra, vậy có phải nàng còn một đường sống? Nàng ngước đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
Trước khi tiến cung đã nghe không ít tin đồn về vị Niên phi này, nói nàng tính tình kiêu căng, ương ngạnh, hôm nay gặp mặt, xem ra tin đồn có vẻ chắc chắn kia lại có phần không đúng.
Đôi mắt trong trẻo lại có phần bướng bỉnh … Điều này, khóe miệng chàng trai khẽ cong, nói: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Tuyền Cơ tê dại mất vài giây mới xác định nàng không có nghe nhầm. Cả người tức giận, cười lạnh nói: “Tốt xấu gì ta cũng là phi tử của hoàng đế.”
“Hiện tại đừng nói là hoàng thượng đang không ở trong cung, mà ngay cả có đi nữa, cũng có thể bảo vệ ngươi sao?” Chàng trai châm chọc cười khẽ, đôi mắt sâu thẳm tựa biển sâu.
Tuyền Cơ cả kinh, người này cư nhiên còn coi thường cả quyền uy của hoàng đế, người này rốt cuộc là ai? Nói như vậy hoàng đế … nàng nhớ tới lời nói của anh chàng mắt xanh, vị hoàng để trẻ tuổi vẻ ngoài tuấn mĩ, thanh nhã, bị Thái hậu giật dây … Chẳng lẽ hoàng đế chỉ là một kẻ vô dụng? Không khỏi bi ai, như này liệu có coi là may mắn khi nàng bỏ trốn hay không, vốn muốn đi hành cung Thu Sơn tìm hoàng đế, nhưng giờ thì …
Trên mặt người kia có phần biến chuyển, đột nhiên nắm lấy cằm nàng, ánh mắt ám muội chăm chú nhìn khuôn mặt trắng noãn rồi nhìn xuống tới làn da hồng hồng trước ngực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook