Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
-
Chương 30
Nghĩ nghĩ, nàng nhích lại, ngồi đến bên cạnh hắn, quần áo của nàng hơi hơi lay động chạm đến cẩm bào của hắn.
Cuối cùng, hắn cũng nâng mắt đón nhận ánh nhìn của nàng.
Ánh mắt thâm sâu tựa như màn đêm trầm mặc.
“Làm như vậy rất đáng giận đó, chàng biết không?” Nàng cười cười, bàn tay để trong áo choàng vòng ôm lấy bụng, nơi đó đã ngày càng trở nên lạnh thấu.
Đôi mắt hắn cũng mang chút ý cười, “Chết hai lần, như vậy càng thêm đáng sợ.”
“Đúng vậy, càng thêm sợ hãi, hơn nữa còn có phần không muốn chết.” Nàng còn thành thật nói.
“Không muốn? Nhưng nào cũng chưa từng cầu xin ta miễn tội chết.” Hắn nhẹ giọng nói, khóe mắt nhếch chạm đuôi lông mày, tràn đầy là châm chọc.
“Liệu có ích sao?”
“Hình như là không.” Long Phi Ly dừng lại ý cười, thanh âm trở nên trầm thấp, “Nói đi, nàng muốn điều gì.”
“Người chết rồi, muốn cái gì cũng là vô dụng.” Mặt khác một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy hắn, “Chàng nói đi, vì sao còn muốn cho ta một ước nguyện?”
Tayhắn khô ráo ấm áp, không giống nàng, đã sớm đổ đầy mồ hôi.
Nàng vốn nghĩ đến hắn sẽ bỏ tay nàng ra, nhưng hắn không làm vậy, nhưng cũng không khép lòng bàn tay lại, nàng chợt nổi lòng tham đem tay nắm càng chặt, dính sát vào nhau hợp lại ở lòng bàn tay to lớn của hắn
Tayhắn dường như hơi cứng lại.
“Việc này nàng không cần biết.”
Thất vọng, chẳng qua nàng cũng chỉ muốn nghe hắn nói điều gì đó, kỳ thật chính nàng cũng không rõ là muôn nghe cái gì.
“Chàng không nhắc đến thời gian, nếu em vĩnh viễn không nói điều ước nguyện cuối cùng đó …” nàng cười nhẹ ra tiếng, lại bỗng dừng, như ý thức được điều gì đó, kinh ngạc nhìn hắn.
Long Phi Ly ngửa người ra sau, tựa vào tay vịn, không trả lời.
Tuyền Cơ nhắm mắt lại, nước mắt tràn mi, là nỗi đau thể xác hay nỗi đau tinh thần, nàng đã không còn phân biệt được cái nào đau hơn.
Nàng đột nhiên không hiểu nổi lòng hắn. Nhưng thời gian đã chẳng còn lại là bao.
Nàng cúi đầu cười.
“Hoàng thượng, tâm nguyện cuối cùng của Tuyền Cơ là được chải đầu cho chàng một lần nữa, được chứ?”
Cơn giận của Long Phi Ly dâng lên mạnh mẽ, năm ngón tay nắm cằm của nàng, cười khẽ, “Ra là nàng vội vàng muốn chết đến như vậy.”
“Được không?” Nàng ngẩng đầu lên, khàn khàn giọng hỏi.
“Như nàng muốn.” Hắn bỏ nàng ra, lực nắm thật mạnh, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, trán bị đập vào thành kiệu, máu liền chảy ra.
Nàng cười khổ, nâng ống tay áo lau đi, hắn nghiêng người, vóc dáng cao lớn, áo dài thêu văn hoa tinh xảo.
Nàng nghĩ rằng phải nhớ kỹ.
Nàng đứng lên, tay trái nắm lấy búi tóc hắn. Không giống như khi lên triều, trên tóc hắn chỉ cài kim quan, trong tay còn đang cầm vật gì đó, có lúng túng, trong chốc lát chợt thấy vô lực, trước mắt choáng váng thấy một mảng đen kịt, nàng cắn môi dưới, rút ra châm ngọc cài tóc.
Làn tóc mềm mượt liền rủ xuống, trượt ra trong lòng bàn tay nàng, ánh sáng mặt trời như hạt trân châu nhảy múa trên tóc hắn, chậm rãi chảy xuống.
Vật trên tay cuối cùng cũng đã có thể dùng tới.
Nàng cười, mở ra vật trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, hắn cũng nâng mắt đón nhận ánh nhìn của nàng.
Ánh mắt thâm sâu tựa như màn đêm trầm mặc.
“Làm như vậy rất đáng giận đó, chàng biết không?” Nàng cười cười, bàn tay để trong áo choàng vòng ôm lấy bụng, nơi đó đã ngày càng trở nên lạnh thấu.
Đôi mắt hắn cũng mang chút ý cười, “Chết hai lần, như vậy càng thêm đáng sợ.”
“Đúng vậy, càng thêm sợ hãi, hơn nữa còn có phần không muốn chết.” Nàng còn thành thật nói.
“Không muốn? Nhưng nào cũng chưa từng cầu xin ta miễn tội chết.” Hắn nhẹ giọng nói, khóe mắt nhếch chạm đuôi lông mày, tràn đầy là châm chọc.
“Liệu có ích sao?”
“Hình như là không.” Long Phi Ly dừng lại ý cười, thanh âm trở nên trầm thấp, “Nói đi, nàng muốn điều gì.”
“Người chết rồi, muốn cái gì cũng là vô dụng.” Mặt khác một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy hắn, “Chàng nói đi, vì sao còn muốn cho ta một ước nguyện?”
Tayhắn khô ráo ấm áp, không giống nàng, đã sớm đổ đầy mồ hôi.
Nàng vốn nghĩ đến hắn sẽ bỏ tay nàng ra, nhưng hắn không làm vậy, nhưng cũng không khép lòng bàn tay lại, nàng chợt nổi lòng tham đem tay nắm càng chặt, dính sát vào nhau hợp lại ở lòng bàn tay to lớn của hắn
Tayhắn dường như hơi cứng lại.
“Việc này nàng không cần biết.”
Thất vọng, chẳng qua nàng cũng chỉ muốn nghe hắn nói điều gì đó, kỳ thật chính nàng cũng không rõ là muôn nghe cái gì.
“Chàng không nhắc đến thời gian, nếu em vĩnh viễn không nói điều ước nguyện cuối cùng đó …” nàng cười nhẹ ra tiếng, lại bỗng dừng, như ý thức được điều gì đó, kinh ngạc nhìn hắn.
Long Phi Ly ngửa người ra sau, tựa vào tay vịn, không trả lời.
Tuyền Cơ nhắm mắt lại, nước mắt tràn mi, là nỗi đau thể xác hay nỗi đau tinh thần, nàng đã không còn phân biệt được cái nào đau hơn.
Nàng đột nhiên không hiểu nổi lòng hắn. Nhưng thời gian đã chẳng còn lại là bao.
Nàng cúi đầu cười.
“Hoàng thượng, tâm nguyện cuối cùng của Tuyền Cơ là được chải đầu cho chàng một lần nữa, được chứ?”
Cơn giận của Long Phi Ly dâng lên mạnh mẽ, năm ngón tay nắm cằm của nàng, cười khẽ, “Ra là nàng vội vàng muốn chết đến như vậy.”
“Được không?” Nàng ngẩng đầu lên, khàn khàn giọng hỏi.
“Như nàng muốn.” Hắn bỏ nàng ra, lực nắm thật mạnh, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, trán bị đập vào thành kiệu, máu liền chảy ra.
Nàng cười khổ, nâng ống tay áo lau đi, hắn nghiêng người, vóc dáng cao lớn, áo dài thêu văn hoa tinh xảo.
Nàng nghĩ rằng phải nhớ kỹ.
Nàng đứng lên, tay trái nắm lấy búi tóc hắn. Không giống như khi lên triều, trên tóc hắn chỉ cài kim quan, trong tay còn đang cầm vật gì đó, có lúng túng, trong chốc lát chợt thấy vô lực, trước mắt choáng váng thấy một mảng đen kịt, nàng cắn môi dưới, rút ra châm ngọc cài tóc.
Làn tóc mềm mượt liền rủ xuống, trượt ra trong lòng bàn tay nàng, ánh sáng mặt trời như hạt trân châu nhảy múa trên tóc hắn, chậm rãi chảy xuống.
Vật trên tay cuối cùng cũng đã có thể dùng tới.
Nàng cười, mở ra vật trong lòng bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook