Ăn cơm tối xong Thẩm lão tướng quân đặc biệt dối trá nói với bọn họ ông muốn đi tản bộ thuận tiện tìm lão Vương bàn chuyện nhân sinh, sau đó, lấy lí do gọi bảo mẫu cùng quản gia đi mất, trước khi đi còn tủm tỉm nói với Hứa Nặc:

"Tiểu Nặc cứ coi đây là nhà mình nha, không cần câu nệ, muốn làm cái gì thì làm nhanh đi nha...!"

Hứa Nặc:... Cháu có thể làm gì chứ?!

(Ấn tượng với ông nội Thẩm: lật mặt nhanh hơn lật sách + damdang, già đầu rồi mà)

Không thể không nói lúc này căn phòng chỉ còn y và Thẩm Dập Luân hai người thì Hứa Nặc mới phát hiện căn phòng có chút yên tĩnh quá mức cho phép, còn có một bầu không khí vi diệu quanh quẩn bên cạnh bọn họ.

Hứa Nặc kéo suy nghĩ của mình về, phá vỡ loại yên tĩnh khiến người ta mất tự nhiên này.

"Thẩm Dập, trở về phòng không?"

Thẩm Dập nghe xong dáng tươi cười sâu thêm:

"Được thôi."

Hứa Nặc đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng giải thích nói:

"Không không không, ý em là quay về phòng của anh, không, là quay về em, không, cũng không phải vậy, chính là, à thì..." Hứa Nặc nói năng lộn xộn hết cả, mặt cũng đỏ hơn bình thường, không có biện pháp lời y vừa nói thật sự còn có nghĩa khác, nhất là đối với người như Thẩm Dập này...

Đang trong lúc quẫn bách không biết làm sao, Thẩm Dập cư nhiên lần đầu tiên không tiếp tục trêu chọc y.

"Được rồi, đừng cúi đầu nữa, em ở phòng tận cùng bên phải của hành lang trên lầu, anh đã bảo quản gia thu dọn xong, quần áo mới cũng bỏ vào rồi, em đi tắm trước đi."

"Cái gì!" Hứa Nặc khó hiểu, Thẩm Dập lúc nào lại hào phóng(*) như vậy?

(*)ý là sao không làm ẻm:v hào phóng quá mức a ~

"Sao thế? Chẳng lẽ em hy vọng phát sinh chuyện gì sao?"

"Không có!" Là nói giỡn, y mới không muốn trải qua loại chuyện này!

"Vậy thì, ngủ ngon." Hứa Nặc đi lên cầu thang chợt quay lại nói với Thẩm Dập.

"Ừ, ngủ ngon."

Hứa Nặc vào phòng quả nhiên đã được sắp xếp chỉn chu sạch sẽ rồi, thế là liền cầm lấy quần áo ở đầu giường đi tắm rửa, một ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện y có chút mệt mỏi.

Hứa Nặc vừa tắm xog tóc còn chưa sấy khô đã trực tiếp bổ nhào lên giường, cực kỳ mệt mỏi y chỉ trong chốc lát đã ngủ như chết rồi. Vì vậy y cũng không biết sau khi mình ngủ hắn làm sao vào được phòng mình, còn đứng ở đầu giường mượn ánh trăng lẳng lặng ngắm y, tựa như đang nhìn toàn bộ thế giới.

Hứa Nặc hôm sau tỉnh giấc thấy có chút chóng mặt, sờ lên trán thấy hơi nóng, nhớ lại nguyên nhân là do hôm qua không sấy tóc đã ngủ mất. Hứa Nặc xoa xoa đầu vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc vào quần áo mới Thẩm Dập chuẩn bị mới xuống lầu ăn điểm tâm.

Chờ lúc y xuống chỉ thấy Thẩm Dập ngồi trên bàn cơm, phía trên xếp mấy cái bánh tiêu, mấy cái bánh bao hấp cùng hai ly sữa đậu nành.

"Chào buổi sáng!" Hứa Nặc theo lệ chào hỏi trước khi kéo ghế ra ngồi lên.

Thẩm Dập nghe được tiếng nói ngẩng đầu nhìn y phát hiện mặt Hứa Nặc có chút đỏ, lập tức liền nhíu lông mày.

"Sao trên mặt đỏ thế kia? Không thoải mái à?"

Hứa Nặc gật gật đầu.

"Ừ, có thể là bởi vì hôm qua không sấy tóc em đã đi ngủ, vậy nên buổi sáng sau khi đứng dậy có chút váng đầu, nhưng mà cũng không việc gì đâu, em lá nữa uống thuốc là ổn rồi."

Thẩm Dập vẫn có chút lo lắng, Hứa Nặc hao phí thật lớn công phu mới bỏ đi ý niệm đi bệnh viện trong đầu hắn.

Cơm nước xong xuôi Hứa Nặc ngồi trên ghế salon tiêu hóa, kết quả thấy Thẩm Dập khoác thêm áo cho y nói:

"Chúng ta có thể đi rồi."

Hứa Nặc:【hắc nhân mặt đầy dấu hỏi】"Đi đâu?"

Thẩm Dập cười: "Đương nhiên là tới gặp phụ huynh của em."

"Há!" Hứa Nặc hít một hơi lãnh khí. "Anh nói thật?"

Thẩm Dập cứ như vậy cười nhìn y, Hứa Nặc hơi chột dạ.

"À thì, bọn họ vẫn chưa biết chuyện của hai chúng ta, vì vậy, anh cảm thấy rằng, anh có lẽ nên cho bọn họ chút thời gian để tiếp thu, đúng không?"

Hứa Nặc trong lòng phát điên, đâu chỉ không biết, bọn họ còn tưởng rằng em là thẳng tắp thẳng tắp không thể cong! Bây giờ đột nhiên đến trước mặt bọn họ nói cho bọn họ biết "Đây là bạn trai con", ha ha, con xác định con không phải tìm chết? Dựa theo đặc tính đệ khống tử khống của bọn họ, đoán chừng kết cục của Thẩm Dập rất thê thảm.

Nhưng Thẩm Dập cũng không biết Hứa Nặc "dụng tâm lương khổ".

"Không liên quan, vừa vặn hôm nay nói cho bọn họ biết, sau đó, mới có thể để bọn họ chuẩn bị."

Hứa Nặc:... Hoàng thượng lợi hại của ta à!

Hứa Nặc vẫn là không muốn đi, Thẩm Dập cũng không ép y, chỉ nói một câu:

"Em bây giờ muốn đi hay là chờ chúng ta thành vợ chồng thực rồi mới đi? Hai chọn một."

Hứa Nặc:...

"Ha ha, đương nhiên là bây giờ đi đúng không nhỉ, loại chuyện này nên sớm nói cho họ biết một chút nhỉ! Đi đi đi, chúng ta bây giờ liền đi!"

Hứa Nặc nội tâm quả thực lệ rơi đầy mặt vẫn muốn giả bộ bày ra vẻ không thể chờ được nữa, thật sự Hao Thiên Khuyển trời sinh mà!

Thế là Hứa Nặc trơ mắt nhìn Thẩm Dập mua một đống cực phẩm trong ánh mắt tuyệt vọng của y lái xe đến cửa nhà mình.

"Tiểu thiếu gia cậu đã về rồi à!" Quản gia nhiệt tình ra đón Hứa Nặc. "Lão gia cùng phu nhân đều ở bên trong chờ cậu đó, đúng rồi bọn đại thiếu gia đã về rồi đó." Quản gia cười tủm tỉm. "Này? Vị này là?"

Hứa Nặc yên lặng nghênh đón cho một trận ác chiến thực sự:

"Đây là... bạn của cháu!"

Nói xong còn lén nhìn trộm Thẩm Dập thấy không có biến hóa dị thường mới thở dài một hơi.

"À à, thì ra là bạn của tiểu thiếu gia! Mau mời vào mời vào!" Quản gia nhiệt tình mwoif Thẩm Dập vào nhà.

Quả nhiên, trong phòng khách rất nhiều người ngồi.

"Tiểu Nặc!" Hứa mẹ đầu tiên đứng lên không khống chế nổi nước mắt của mình.

"Mẹ!"

Hứa Nặc ôm lấy Hứa mẹ, trong lòng cũng có chút cảm khái, mình thật làm mẹ lo lắng quá rồi, mẹ thân thể vốn không tốt, chỉ sợ vì mình là lo lắng sợ hãi đã lâu.

"Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi!" Hứa mẹ nghẹn ngào gần như không nói nên lời, con của bà cuối cùng cũng trở về rồi!

Hứa cha tuy rằng rất nhớ tiểu nhi tử của mình nhưng vẫn để ý có một người khác.

"Thẩm tướng quân, nghe nói cậu khôi phục nhưng vẫn chưa tới thăm được, thật sự xin lỗi!"

"Bác trai cũng không cần khách khí như vậy, phải là con đến thăm bác mới đúng chứ ạ."

"Này làm sao mà nhận được..."

"Nên làm mà, dù sao sau này cũng là người một nhà."

Hứa Nặc từ trong ngực mẫu thân tách ra liền nghe được câu này, hận không thể che mặt mới cảm giác giảm đi sự xuất hiện của bản thân.

Cái này không chỉ Hứa cha, cả Hứa mẹ cùng với ba anh trai của Hứa Nặc đều trong nháy mắt không kịp phản ứng.

"Thẩm tướng quân là có ý gì?" Hứa cha hơi mơ màng.

Thẩm Dập câu khóe miệng cười cười, kéo tay Hứa Nặc qua đem y kéo đến bên người, trịnh trọng tuyên bố với bọn họ:

"Con cùng Tiểu Nặc muốn kết hôn, cha, mẹ, các vị huynh trưởng, mong mọi người yên tâm giao Tiểu Nặc cho con."

...

Năm khuôn mặt mơ hồ...

Vẫn là Hứa cha phản ứng nhanh nhất, sau đó, tới các ba anh trai cuối cùng nhất là Hứa mẹ, đương nhiên phản ứng đều rất kịch liệt.

"Thẩm tướng quân sợ là nghĩ sai rồi ha! Tiểu Nặc nhà ta là nam nhân mà!" Hứa cha không vui!

"Đúng rồi! Tiểu Nặc nhà chúng tôi sao có thể nói là giao cho cậu liền được!" Hứa đại ca cũng mặc kệ chức vị cao thấp, chuyện của Tiểu Nặc nhà chúng tôi không thể tùy tiện như thế được!

Hứa nhị ca cùng Hứa tam ca cũng đồng ý quan điểm của Hứa cha cùng Hứa đại ca.

Hứa mẹ cúi đầu cũng không biết nghĩ gì.

Hứa Nặc có chút đau đầu nhìn bọn họ đem mình kéo ra sau như bảo vệ một đứa bé mà che chở mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ lại có chút chua chát, mình thực sự làm bọn họ nát tâm rồi.

Chính khi bọn họ ngươi một lời ta một câu phản bác lẫn nhau, Hứa mẹ đột nhiên mở miệng.

(Ta mong đây là một hủ mẹ:3)

"Thẩm Dập, cậu đối với Tiểu Nặc là thật lòng sao?" Hứa mẹ ngẩng đầu bất ti bất kháng nhìn thẳng Thẩm Dập.

"Đúng, bác yên tâm, con cả đời này sẽ yêu thương bảo vệ em ấy, con lấy tính mạng mình ra thề! Tuyệt đối không rời nửa bước!"

Hứa mẹ cứ như vậy cùng Thẩm Dập nhìn nhau vài phút đồng hồ đột nhiên lộ ra vui vẻ:

"Ta tự nhận chưa bao giờ nhìn lầm người, lần này cũng vậy, ta tin tưởng con sẽ cho Tiểu Nặc hạnh phúc, ta cũng có thể nhìn thấy Tiểu Nặc thích con, nếu như vậy chúng ta cũng không làm chuyện cầm gậy đánh uyên ương."

"Mẹ!" Hứa Nặc cảm động nhìn Hứa mẹ khai sáng, có một người mẹ như vậy y thật là kiếp trước tích đức rất nhiều.

Cha con bốn người nhìn nhau còn muốn phản bác kết quả bị Hứa mẹ trừng liền ngoan ngoãn rụt về không dám nói lời nào.

"Được rồi." Hứa mẹ thực sự nhịn không được biểu tình như bị bỏ rơi của bọn họ. "Ta biết rõ mấy người không nỡ xa Tiểu Nặc, nhưng mà cũng không thể khiến Tiểu Nặc khó xử được, huống hồ cũng không phải không quay lại nữa, các người nhớ nó cũng có thể tới thăm mà."

Bốn người không tình nguyện đáp ứng, trong lòng tức thì nghĩ đến nhất định phải bảo vệ Hứa Nặc thật tốt không bị chồng sỉ nhục, tri nhân tri diện bất tri tâm, hừ!

Thẩm Dập đối với công lực của mẹ vợ lấy một địch bốn tỏ vẻ bội phục, tất nhiên đối với kết quả đã hài lòng! Sau đó chính là đem tiểu yêu tinh này về nhà hảo hảo "yêu thương" rồi!

Hứa Nặc đột nhiên rùng mình một cái, hic, cũng không lạnh mà?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương