Cứ như vậy hai ba ngày trôi qua, vẫn luôn gió êm sóng lặng. Tối hôm đó Hứa Nặc vẫn hoạt động như thường ngày, bất quá vừa mới anwmf lên giường chưa được bao lâu liền nghe tiếng A Ly nhẹ giọng gọi mình.

"Xảy ra chuyện gì?" Hứa Nặc đi ra mới biết không chỉ có A Ly, Trương Hòa cũng ở, chuyện này càng khiến Hứa Nặc không thể hiểu nổi.

Lúc này Trương Hòa tiến lên một bước nói:

"Nương nương, hoàng thượng hạ lệnh muốn chúng nô tài hộ giá người xuất cung, người mau đi thanh quần áo cùng nô tài khởi hành ạ!"

Hứa Nặc vẫn không nhúc nhích nhìn Trương Hòa.

"Có phải có chuyện gì không? Thẩm Dập Luân đâu?" Hứa Nặc trong lòng vô cùng lo lắng, thế nhưng y lại không có biện pháp ra ngoài nghe ngóng.

Trương Hòa cũng chẳng quan tâm cách xưng hô của Hứa Nặc có vấn đề, ông hiện tại chỉ một lòng muốn hộ tống Hứa Nặc xuất cung, đây chính là tử mệnh đó!

"Nương nương bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, người vẫn là mau đi đi, chờ chuyện này kết thúc hoàng thượng sẽ giải thích rõ ràng với người thôi!"

Hứa Nặc còn muốn phản bác lại bị Trương Hòa chặn lại.

"Sau hãy nói, nương nương người ở chỗ này không an toàn, hoàng thượng cũng không thể yên tâm được, vạn nhất người xảy ra chuyện gì, hoàng thượng khẳng định loạn thành một đàn mất."

Hứa Nặc lo lắng cho Thẩm Dập Luân nhưng mà cũng biết Trương Hòa nói có lý, y tay trói gà không chặt, lại đợi ở chỗ này cũng là một phiền phức cho Thẩm Dập Luân.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chạy nhanh đi!" Hứa Nặc nói với Trương Hòa.

A Ly nghe xong vội vàng giúp Hứa Nặc thayq uần áo. Sau khi ba người thừa dịp đêm tối yên lặng bước trên đường nhỏ, Thẩm Dập Luân đã điều động cấm quân tuần tra lộ tuyến, Trương Hòa theo hai người một đường đến thẳng cửa cung, sau đó, mới tiến vào một chiếc xe hỗn tạp qua kiểm tra không có vấn đề liền được thả đi.

Sau khi đến nơi bọn họ xuống xe, người đánh xe đi hướng bắc bọn họ đi hướng nam.

Hứa Nặc lúc này mới hỏi một câu:

"Công công, chúng ta này là muốn đi đâu?"

Trương Hòa nói:

"Tới nhà Ninh Tuyên."

"Nhà Ninh Tuyên?" Hứa Nặc khó hiểu. "Tại sao lại là chỗ của hắn ta? An toàn chứ?"

"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Chúng ta vội vàng tìm một quán trọ sẽ gây sự chú ý của người khác, không bằng vào nhà người quen ở sẽ không bị hoài nghi. Hơn nữa chuyện này hoàng thượng sáng sớm đã sắp xếp tốt, xung quanh cũng phái người canh gác, rất là an toàn, nương nương yên tâm."

Hứa Nặc nghe Trương Hòa nói xong âm thầm gật đầu, hơn nữa vừa nghe tới là quyết định của Thẩm Dập Luân, hoảng loạn trong lòng đột nhiên an tĩnh lại. Hứa Nặc không rõ vì sao, nhưng mà vẫn quy nó về sự ỷ lại đối với bằng hữu.

Ba người yên lặng tiến vào ngõ nhỏ vào nhà Ninh Tuyên, Trương Hòa chịu trách nhiện đi gỡ cửa, chỉ trong chốc lát Hứa Nặc đã tới mở cửa, mời bọn họ vào nhà còn đặc biệt quan sát xung quanh cửa.

"Thật sự là làm phiền hai người!" Hứa Nặc xin lỗi nói.

"Không sao, nghe được ngươi tới A Hàng cũng rất vui vẻ." Ninh Tuyên vẫn là khuôn mặt cứng rắn như cũ.

"Vừa vặn chỗ này của ta có ba gian phòng, lúc trước cũng có quét qua nên các ngươi có thể trực tiếp ở lại." Ninh Tuyên nói xong liền dẫn bọn họ về phòng.

Gian phòng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, hơn nữa Hứa Nặc cũng không phải đại tiểu thư nhõng nhẽo, y đối với chỗ này rất hài lòng.

Sắp xếp phòng ở cho mọi người xong Ninh Tuyên liền trở về, A Ly và Trương Hòa sau khi phụ giúp Hứa Nặc dọn giường cũng được trở về nghỉ ngơi.

Hứa Nặc nằm trên giường nhưng không hề buồn ngủ, y không biết tình cảnh hiện nay của Thẩm Dập Luân ra sao, nhưng nếu đã đưa mình xuất cung, vậy, tình huống có phải không khả quan lắm? Thẩm Dập Luân hắn có thể bị nguy hiểm gì khoog? Không! Không thể, ở bên cạnh hắn có nhiều người bảo vệ hắn như vậy, nhất định không có chuyện gì đâu!... Thẩm Dập Luân! Ngươi nhất định không thể có chuyện gì!

Thẩm Dập Luân xem tin tức ám vệ đưa tới thở dài một hơi, hoàn hảo, Tiểu Nặc bây giờ đã an toàn. Như vậy, thời điểm hắn phản công đã đến rồi, các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng!

Hứa Nặc ngày hôm sau bị ánh mắt trời chiếu sáng nên tỉnh lại, từ cửa sổ nhìn ra ngoài ánh mắt trời vô cùng chói chng, mang theo một cỗ khí thế có thể nướng cháy người!

Ngoài cửa hình như có thanh âm đứt quãng nghe không rõ lắm, Hứa Nặc tự mặc quần áo đi ra ngoài, đến nơi thì thấy là A Ly cùng Ninh Tuyên ở trong phòng bếp, không biết là đang làm gì.

"A Ly, hai người ở đây làm gì vậy?" Hứa Nặc lên tiếng.

"Công tử!"

"Tiểu Nặc!"

"Nương nương!"

"..." Đúng, đây là Ninh Tuyên.

A Ly trước hết chạy tới, líu ríu nói. Thì ra là buổi sáng A Ly muốn nấu cơm cho Hứa Nặc ăn, kết quả Ninh Tuyên không cho nàng vào bếp, chuyện này đã chọc tức A Ly, nàng cũng là vì Hứa Nặc, toàn tâm toàn ý muốn vào, Ninh Tuyên liền đứng ở cửa chặn nàng, với khí lực của la tất nhiên là không chuyển được. sau đó, Tô Hàng càng Trương Hòa cũng tới, mỗi người khuyên một câu, kết quả hai người đều không nghe, càng thêm ầm ĩ hơn!

Hứa Nặc im lặng, này là chuyện gì đây hả! Cuối cùng vẫn là Hứa Nặc bị "□□" đứng ra giải hòa.

"Được rồi được rồi, nếu như huynh ấy không chịu thì ngươi cũng đừng dùng, chúng ta là khách, khách phải thuận theo chủ hiểu không?" Hứa Nặc nghiêm túc nói với A Ly.

"Thế nhưng mà công tử, ta..." A Ly có chút ủy khuất.

"Được rồi, huynh ấy nấu cơm ngươi còn không thích sao!"

"... Đúng vậy, hắn nấu cơm cho ta! Vậy thì ta không làm nữa, công tử người cũng đừng đợi ở chỗ này nữa, không khí ở đây không tốt đâu!"

Những người khác đều bị thay đổi của A Ly khiến dở khóc dở cười.

Lúc này Tô Hàng lên tiếng.

"Tiểu Nặc, ngươi đi theo ta để huynh ấy một mình ở phòng bếp này là được rồi!" Nói xong còn trừng mắt liếc Ninh Tuyên. Ninh Tuyên vẻ mặt đang thương ủy khuất nhìn Tô Hàng cũng không dám phản bác. Trương Hòa cười tủm tỉm nhìn mấy người này, trong lòng không khỏi cảm khái, tuổi trẻ thật tốt mà!

Mọi người sau khi hưởng thụ một bữa sáng đặc sắc, Ninh Tuyên liền tới tửu lâu, Trương Hòa cũng nói có chuyện cần làm, A Ly gánh vác công tác dọn dẹp, Tô Hàng thừa dịp này kéo Hứa Nặc vào phòng mình.

"Có chuyện gì sao? Sao thần thần bí bí vậy?" Hứa Nặc trêu Tô Hàng nói.

Tô Hàng cũng không có phản ứng như trước kia, ngược lại hết sức nghiêm túc nhìn Hứa Nặc.

"Tiểu Nặc, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi!"

"... Cái gì vậy?"

"Ngươi... cái kia..." Tô Hàng mấy lần muốn nói lại thôi, nhìn Hứa Nặc mà tâm cực kỳ ngứa, quả thực mắc chứng tự bắt buộc!

Cuối cùng Tô Hàng dường như hạ quyết tâm nói:

"Hứa Nặc, ngươi vẫn muốn trở về sao?"

"... Hả?" Hứa Nặc há hốc mồm, cái quỷ gì đây? Trở về, trở về sao? Hoàng cung sao?

Tô Hàng nhìn nét mặt của y còn tưởng y do dự, thế là lại nói:

"Bây giờ kế hoạch kia xảy ra sai sót, chúng ta cũng không biết làm sao, hơn nữa ngươi cũng nên ở nơi này chơi thoải mái một thời gian dài, nếu trở về thân thể ngươi sẽ thực sự không chịu nổi đâu!" Sau khi nói ra hắn càng ngày càng kích động.

Hứa Nặc không thể không cắt ngang hắn.

"Ngươi vừa rồi nói cái gì vậy hả? Tại sao ta một chữ cũng nghe không hiểu vậy?"

Tô Hàng còn tưởng y đang nói đùa, nhưng nhìn đến vẻ mặt mê man của y, Tô Hàng... Tô Hàng biểu hiện hắn lần này thực sự xong rồi!

"Ngươi... ngươi không nhớ rõ? Thực sự không nhỡ rõ!!!" Tô Hàng bày ra vẻ mặt phát điên, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng.

Hứa Nặc yên lặng nhớ lại khuôn mặt Thẩm Dập Luân.

"Kỳ thật trong đầu ta có xuất hiện một chút ký ức kỳ quái..."

"Thật vậy chứ!" Tô Hàng kích động nắm lấy bờ vai y. "Ngươi bây giờ quan trọng nhất là khôi phục trí nhớ biết không!"

"Thế nhưng là, ta không cảm thấy trí nhớ mình có vấn đề mà?"

"Sao vậy được! Ngươi là người đã xuyên qua! Chuyện này ngươi cũng không nhớ rõ?"

"..." Hứa Nặc trầm mặc.

"Aiz, được rồi, việc cấp bách là tìm cách giúp ngươi khôi phục trí nhớ, ta muốn nghĩ biện pháp." Tô Hàng nói xong cũng bỏ mặc Hứa Nặc, trước khi ra ngoài còn chỉnh lại y phục, mở cửa "suy yếu" đi ra ngoài.

Hứa Nặc: Ta nói có chỗ nào không thích hợp lắm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương