Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !
-
Chương 1
Năm nay mùa đông tại Lê quốc có vẻ đến sớm hơn mọi năm nhỉ, Hứa Nặc cảm khái, hôm qua vẫn còn đang đắp chăn ấm, hôm nay đã có chút lạnh rồi.
Hứa Nặc nói chăn kỳ thực cũng chỉ là ruột bông cũ nát trên giường, sau đó được trùm một lớp vỏ mà thôi.
Hứa Mặc cuộn tay vào trong áo, từ cửa sổ vỡ nát nhìn ra bên ngoài, trong viện có một gốc cây lê không biết có thể chống chọi cho qua mùa đông này hay không.
Hứa Nặc lúc này hơi hối hận, sớm biết sẽ biến thành như bây giờ trước đây đã ăn ngon nhiều một chút, a a a! Thật là nhớ mong thịt kho tàu của nhà bếp đi mà, mỡ mà không béo, hương vị quanh quẩn! Ực! Chỉ mới nghĩ một chút thôi nước miếng đã chảy đầy.
"Ọc ọc ọc~"
Hứa Nặc ưu thương nhìn bụng mình một chút:
"Aiz, mày kêu cũng không ai để ý mày đâu, loại thời tiết này sẽ không có người đưa cơm."
Hứa Nặc nhìn về phía bầu trời đầy tuyết:
"Thật là mong mùa hoa lê nở năm sau mà."
Đột nhiên cửa mở ra, kèm theo gió lạnh cùng một trận thanh âm vù vù ào ào, thế nhưng khiến cho Hứa Nặc quan tâm chỉ có mùi của cơm, khiến y sắp nhịn không được.
"Thực là xui xẻo, lạnh như thế này vẫn còn phải mang cơm tới, lạnh chết ta!" Một lão thái giám đi đến, thấy Hứa Nặc cuộn chăn bông nằm trên giường thì càng để gió thổi vào.
"Đều là ngươi hại ta bị lạnh, còn ngươi lại ngồi đó hưởng thụ! Hừ! Ta nếu là ngươi chi bằng chết đi cho xong!" Tên thái giám vốn đang không nói nặng lời lắm, thế nhưng thấy Hứa Nặc không phản ứng chút nào liền thả lỏng hơn, những lời nói khó nghe đều mắng ra. Song đương sự lại chẳng để ý chút nào, dù sao ngươi cũng không phải ta, Hứa Nặc thầm nghĩ. Y hiện tại tất cả lực chú ý đều đặt ở cái hộp hắn đang cầm trong tay kia, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể ăn kết quả người nọ cư nhiên nói không ngừng. Hứa Nặc nổi giận!
"Nói xong chưa? Xong rồi thì cút!" Hứa Nặc lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Thái giám bị ánh mắt của Hứa Nặc làm cho sợ hãi không tự chủ lui lại một bước, phản ứng lại thì thấy mình thật không có tiền đồ, định tiếp tục chửi mắng Hứa Nặc, kết quả vừa nhấc mắt liền thấy ánh mắt càng thêm lạnh lẽo của Hứa Nặc, tựa như có hàn băng, xuyên qua cơ thể khiến người phát lạnh. Thái giám kia không dám ở lại nữa, đặt cặp lồng xuống vội xã chạy ra ngoài.
Hứa Nặc vội vàng mở cặp lồng, phát hiện bên trong có cá chép om dưa mình thích ăn nhất, vô cùng hưng phấn! Không để ý hình tượng ăn ngấu nghiến.
Lê quốc tồn tại đã tám năm, hoàng hậu Hứa Nặc bị phế truất chết trong lãnh cung, thánh thượng không đành lòng để y cô độc, giáng chỉ đặc cách cho táng nhập hoàng lăng.
"Oa ~" Người nằm trên giường vui mừng phát ra một tiếng nói mớ, vài giây sau mới chậm rãi mở mắt.
"Oáp ~~~" Sau khi ngáp một cái thật dài mới có chút thanh tỉnh.
Nhưng mà một giây sau.
"..." Hóa đá tại chỗ.
Hứa Nặc thực không thể tin được nhìn đông nhìn tây, đồ ăn! Là đồ ăn! (Tại sao lại có nhiều đồ ăn vậy nè!)
Bất chấp tất cả, bay nhanh tới bắt đầu ngoác miệng ra ăn, tuy rằng không phải cao lương mỹ vị gì, chỉ là một ít điểm tâm linh tinh, nhưng đối với sinh vật đã ăn một năm cơm thừa đồ ăn thừa không một chút dầu mỡ như Hứa Nặc mà nói, này cũng đã là món ăn ngon nhất trần đời!!!
"Kẹt kẹt ~"
Hứa Nặc vẫn như cũ vùi đầu mãnh liệt ăn...
"Ngươi đang làm gì vậy?" Một thanh âm lành lạnh từ phía sau Hứa Nặc đột nhiên vang lên.
"!!"
"Khụ khụ khụ!!!"
Hứa Nặc bị thanh âm đột nhiên vang lên này dọa sợ đến sặc luôn, vội vã uống mấy ngụm nước nước. Cuối cùng hô hấp cũng trở lại bình thường liền hung tợn quay đầu lại:
"Ngươi người này bước đi sao lại không... tiếng động..." Hai chữ cuối cơ hồ là nghẹn trong miệng không nói ra được.
Hứa Nặc nghĩ tim của y có phải đã ngừng đập, y nhìn thấy cái gì đây?! Thẩm Dập Luân! Thẩm Dập Luân! Hắn sao lại ở chỗ này chứ!
Nghĩ tới đây, Hứa Nặc đột nhiên nhớ tới mình không phải đã vào lãnh cung rồi sao? Còn nữa, mình không phải đang ở trong trạng thái đau bụng sao? Thế nào mà bây giờ lại sống sờ sờ đứng ở chỗ này được!
"..." Thẩm Dập Luân nhìn hoàng hậu trên danh nghĩa của hắn một hồi kích động sắc mặt tái nhợt, sao lại có cảm giác hơi ngốc, không tự chủ được thả lỏng thân thể.
"Hứa Nặc, ngươi đang làm cái gì vậy?" Thẩm Dập Luân thực sự không nhịn được.
Hứa Nặc nghe được hồi phục lại tinh thần, y nhìn chung quanh, phát hiện là phòng tân hôn, nhìn nhìn lại Thẩm Dập Luân, mặc áo cưới, mình cũng là một thân đỏ rực, nhìn đến nơi này Hứa Nặc cảm giác mình, hình như, hình như đã sống lại? Sống lại đúng vào đêm đại hôn? Nhìn người trước mặt sắc mặt đen kịt, có lẽ mình bây giờ đang đối mặt với một, vấn đề khó?
"Ha, hoàng thượng, cái kia, ha ha, ha ha..." Hứa Nặc thực sự không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể cười khan.
"..." Thực sự rất ngu, Thẩm Dập Luân nghĩ như vậy.
"Quên đi, trẫm muốn đi ngủ, ngươi cứ tùy tiện đi, nhưng không được làm phiền trẫm." Thẩm Dập Luân tự rót nước, uống một ngụm xong nằm lên giường, hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng có chút mệt mỏi.
Hứa Nặc bất khả tư nghị chớp mắt mấy cái, bây giờ xong rồi, còn tưởng rằng hắn hỏi mình làm gì nữa, cơ mà hắn tại sao khi nhìn thấy khuyết điểm của mình cũng không tức giận! Thôi, quên đi, mặc kệ, nếu hắn không hỏi mình giải thích làm gì chứ!
Hứa Nặc nhìn Thẩm Dập Luân đã chìm vào giấc ngủ, cũng vội vàng rửa mặt một chút, thận trọng bò qua người Thẩm Dập Luân nằm vào bên trong.
Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh kỳ quái kiếp trước thay nhau đuổi tới, Hứa Nặc vốn cho rằng mình chí ít sẽ mất ngủ cả đêm, kết quả y vẫn nhanh chóng ngủ mất, trước khi tia ý thức cuối cùng mất đi, Hứa Nặc vì chất lượng giấc ngủ tốt của mình mà khen một cái!
Hứa Nặc nói chăn kỳ thực cũng chỉ là ruột bông cũ nát trên giường, sau đó được trùm một lớp vỏ mà thôi.
Hứa Mặc cuộn tay vào trong áo, từ cửa sổ vỡ nát nhìn ra bên ngoài, trong viện có một gốc cây lê không biết có thể chống chọi cho qua mùa đông này hay không.
Hứa Nặc lúc này hơi hối hận, sớm biết sẽ biến thành như bây giờ trước đây đã ăn ngon nhiều một chút, a a a! Thật là nhớ mong thịt kho tàu của nhà bếp đi mà, mỡ mà không béo, hương vị quanh quẩn! Ực! Chỉ mới nghĩ một chút thôi nước miếng đã chảy đầy.
"Ọc ọc ọc~"
Hứa Nặc ưu thương nhìn bụng mình một chút:
"Aiz, mày kêu cũng không ai để ý mày đâu, loại thời tiết này sẽ không có người đưa cơm."
Hứa Nặc nhìn về phía bầu trời đầy tuyết:
"Thật là mong mùa hoa lê nở năm sau mà."
Đột nhiên cửa mở ra, kèm theo gió lạnh cùng một trận thanh âm vù vù ào ào, thế nhưng khiến cho Hứa Nặc quan tâm chỉ có mùi của cơm, khiến y sắp nhịn không được.
"Thực là xui xẻo, lạnh như thế này vẫn còn phải mang cơm tới, lạnh chết ta!" Một lão thái giám đi đến, thấy Hứa Nặc cuộn chăn bông nằm trên giường thì càng để gió thổi vào.
"Đều là ngươi hại ta bị lạnh, còn ngươi lại ngồi đó hưởng thụ! Hừ! Ta nếu là ngươi chi bằng chết đi cho xong!" Tên thái giám vốn đang không nói nặng lời lắm, thế nhưng thấy Hứa Nặc không phản ứng chút nào liền thả lỏng hơn, những lời nói khó nghe đều mắng ra. Song đương sự lại chẳng để ý chút nào, dù sao ngươi cũng không phải ta, Hứa Nặc thầm nghĩ. Y hiện tại tất cả lực chú ý đều đặt ở cái hộp hắn đang cầm trong tay kia, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể ăn kết quả người nọ cư nhiên nói không ngừng. Hứa Nặc nổi giận!
"Nói xong chưa? Xong rồi thì cút!" Hứa Nặc lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Thái giám bị ánh mắt của Hứa Nặc làm cho sợ hãi không tự chủ lui lại một bước, phản ứng lại thì thấy mình thật không có tiền đồ, định tiếp tục chửi mắng Hứa Nặc, kết quả vừa nhấc mắt liền thấy ánh mắt càng thêm lạnh lẽo của Hứa Nặc, tựa như có hàn băng, xuyên qua cơ thể khiến người phát lạnh. Thái giám kia không dám ở lại nữa, đặt cặp lồng xuống vội xã chạy ra ngoài.
Hứa Nặc vội vàng mở cặp lồng, phát hiện bên trong có cá chép om dưa mình thích ăn nhất, vô cùng hưng phấn! Không để ý hình tượng ăn ngấu nghiến.
Lê quốc tồn tại đã tám năm, hoàng hậu Hứa Nặc bị phế truất chết trong lãnh cung, thánh thượng không đành lòng để y cô độc, giáng chỉ đặc cách cho táng nhập hoàng lăng.
"Oa ~" Người nằm trên giường vui mừng phát ra một tiếng nói mớ, vài giây sau mới chậm rãi mở mắt.
"Oáp ~~~" Sau khi ngáp một cái thật dài mới có chút thanh tỉnh.
Nhưng mà một giây sau.
"..." Hóa đá tại chỗ.
Hứa Nặc thực không thể tin được nhìn đông nhìn tây, đồ ăn! Là đồ ăn! (Tại sao lại có nhiều đồ ăn vậy nè!)
Bất chấp tất cả, bay nhanh tới bắt đầu ngoác miệng ra ăn, tuy rằng không phải cao lương mỹ vị gì, chỉ là một ít điểm tâm linh tinh, nhưng đối với sinh vật đã ăn một năm cơm thừa đồ ăn thừa không một chút dầu mỡ như Hứa Nặc mà nói, này cũng đã là món ăn ngon nhất trần đời!!!
"Kẹt kẹt ~"
Hứa Nặc vẫn như cũ vùi đầu mãnh liệt ăn...
"Ngươi đang làm gì vậy?" Một thanh âm lành lạnh từ phía sau Hứa Nặc đột nhiên vang lên.
"!!"
"Khụ khụ khụ!!!"
Hứa Nặc bị thanh âm đột nhiên vang lên này dọa sợ đến sặc luôn, vội vã uống mấy ngụm nước nước. Cuối cùng hô hấp cũng trở lại bình thường liền hung tợn quay đầu lại:
"Ngươi người này bước đi sao lại không... tiếng động..." Hai chữ cuối cơ hồ là nghẹn trong miệng không nói ra được.
Hứa Nặc nghĩ tim của y có phải đã ngừng đập, y nhìn thấy cái gì đây?! Thẩm Dập Luân! Thẩm Dập Luân! Hắn sao lại ở chỗ này chứ!
Nghĩ tới đây, Hứa Nặc đột nhiên nhớ tới mình không phải đã vào lãnh cung rồi sao? Còn nữa, mình không phải đang ở trong trạng thái đau bụng sao? Thế nào mà bây giờ lại sống sờ sờ đứng ở chỗ này được!
"..." Thẩm Dập Luân nhìn hoàng hậu trên danh nghĩa của hắn một hồi kích động sắc mặt tái nhợt, sao lại có cảm giác hơi ngốc, không tự chủ được thả lỏng thân thể.
"Hứa Nặc, ngươi đang làm cái gì vậy?" Thẩm Dập Luân thực sự không nhịn được.
Hứa Nặc nghe được hồi phục lại tinh thần, y nhìn chung quanh, phát hiện là phòng tân hôn, nhìn nhìn lại Thẩm Dập Luân, mặc áo cưới, mình cũng là một thân đỏ rực, nhìn đến nơi này Hứa Nặc cảm giác mình, hình như, hình như đã sống lại? Sống lại đúng vào đêm đại hôn? Nhìn người trước mặt sắc mặt đen kịt, có lẽ mình bây giờ đang đối mặt với một, vấn đề khó?
"Ha, hoàng thượng, cái kia, ha ha, ha ha..." Hứa Nặc thực sự không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể cười khan.
"..." Thực sự rất ngu, Thẩm Dập Luân nghĩ như vậy.
"Quên đi, trẫm muốn đi ngủ, ngươi cứ tùy tiện đi, nhưng không được làm phiền trẫm." Thẩm Dập Luân tự rót nước, uống một ngụm xong nằm lên giường, hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng có chút mệt mỏi.
Hứa Nặc bất khả tư nghị chớp mắt mấy cái, bây giờ xong rồi, còn tưởng rằng hắn hỏi mình làm gì nữa, cơ mà hắn tại sao khi nhìn thấy khuyết điểm của mình cũng không tức giận! Thôi, quên đi, mặc kệ, nếu hắn không hỏi mình giải thích làm gì chứ!
Hứa Nặc nhìn Thẩm Dập Luân đã chìm vào giấc ngủ, cũng vội vàng rửa mặt một chút, thận trọng bò qua người Thẩm Dập Luân nằm vào bên trong.
Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh kỳ quái kiếp trước thay nhau đuổi tới, Hứa Nặc vốn cho rằng mình chí ít sẽ mất ngủ cả đêm, kết quả y vẫn nhanh chóng ngủ mất, trước khi tia ý thức cuối cùng mất đi, Hứa Nặc vì chất lượng giấc ngủ tốt của mình mà khen một cái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook