Tại Sao Lại Là Ngươi
-
Chương 11
Chương 16
Tiêu Tiêu hiện tại đang vô cùng buồn bực, vừa mới quay về Hình phủ được vài ngày đã bị Phẩm Nguyệt “trộm” đi. Nàng thật đáng thương, cứ luôn bị ép phải chạy khắp nơi như vậy. Đã biết là không nên trở về rồi mà lại, trở về, trở về, cứ trở về được mấy ngày là lại bị bắt mất.
“Đại ca à, vì sao chúng ta lại phải quay lại Bái Nguyệt đình lần nữa thế này?”
Tiêu Tiêu thật sự là hết chịu nổi tính khí âm dương thất thường của Phẩm Nguyệt rồi. Trên đường đi bất hòa với nhau, hắn để nàng nói chuyện một mình còn chưa tính, lại còn dùng cái loại ánh mắt khiến người khác run cả da đầu để nhìn nàng nữa. Tiêu Tiêu càng lúc càng cảm thấy tính tình của Phẩm Nguyệt quá mức cổ quái, không bình thường chút nào.
Phẩm Nguyệt không nói gì, vòng qua Bái Nguyệt đình đi vào thâm cốc. Sau khi di chuyển vài vòng, trước mắt hai người liền xuất hiện một biển hoa vô cùng rực rỡ.
Thật tuyệt đẹp, Tiêu Tiêu cực kì hào hứng chạy vọt vào trong biển hoa, còn tưởng hắn muốn làm gì, thì ra là muốn mang nàng đến ngắm hoa du ngoạn, hại nàng hiểu lầm lung tung nữa chứ, “Đại ca, lần trước đến Bái Nguyệt đình sao huynh không chỉ cho ta nơi này vậy.” Thiệt là, quỷ hẹp hòi, đáng ra có thứ tốt thì phải chia nhau để mọi người cùng hưởng lợi mới đúng.
Phẩm Nguyệt ngẩn ngơ nhìn thân ảnh Tiêu Tiêu chìm đắm giữa biển hoa rộng lớn, thân thể không tự giác bước đến gần nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bàn tay di chuyển chậm rãi trên khuôn mặt nàng, dần dần xoa nhẹ lên đôi môi hồng phấn, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước.
Đến giờ thì Tiêu Tiêu ít nhiều đã minh bạch rồi, Phẩm Nguyệt thế nhưng lại yêu nàng, yêu thê tử của đệ đệ hắn! Trời ạ, một người đứng đắn như vậy lại cũng có lúc trầm luân hôn mê sao.
Tiêu Tiêu thất thần nhìn Phẩm Nguyệt, cho đến khi nhận ra khuôn mặt của hắn càng lúc càng gần liền vội vàng kêu to, “Đại ca!”
Phẩm Nguyệt vội vàng tỉnh táo lại, nhanh chóng buông Tiêu Tiêu ra, lui về phía sau N bước. Hắn vừa làm gì vậy, không khống chế nổi chính mình, thiếu chút nữa đã khinh bạc nàng. Hắn sao có thể làm ra hành vi cầm thú như thế chứ, nữ nhân này chính là thê tử của đệ đệ hắn cơ mà.
Xoay người, Phẩm Nguyệt ngửa mặt lên trời thở dài, nhắm chặt hai mắt không dám mở, hắn sợ phải nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tụ Bảo, hắn không thể chịu đựng nổi điều đó.
Tiêu Tiêu nhìn Phẩm Nguyệt cứ đứng thẳng tắp một chỗ không chịu nhúc nhích, giống y như cương thi vậy, nhanh chóng vươn một chưởng đánh lên lưng hắn, “Không sao chứ, đại ca?”
“Tụ Bảo, đại ca vừa rồi...”
Vừa rồi? Vừa rồi không phải là huynh thiếu chút nữa hôn ta sao, “Không có gì, không có gì, huynh yêu ta cũng là điều bình thường thôi, ta tuổi trẻ xinh đẹp lại thiện lương, tùy tiện thế nào cũng có thể hấp dẫn được nam nhân có điều kiện tốt nha.” Quái lạ, sao thân thể của Vũ Điệp lại được hoan nghênh thế nhỉ. Đáng tiếc chỉ được giới hạn cho hai năm, thân thể tốt như vậy mà không được dùng nữa, giá mà bất tử thì tốt rồi.
“Muội...” Phẩm Nguyệt cúi đầu tiếp cận nàng, “Muội không biết là đại ca thực... thực...”
Thực cái gì nha, nói chuyện ngập ngừng ấp a ấp úng, “Ta cảm thấy huynh thực lợi hại, rất tuyệt đó.” Tiêu Tiêu nói lung tung…
“Tụ Bảo...” Đúng là một đệ đệ tri kỉ, Phẩm Nguyệt chậm rãi lộ ra nụ cười yên tâm, “Sau này sẽ không phát sinh chuyện này nữa, đại ca lần này sẽ đem muội phó thác cho bà ngoại. Bà ấy sẽ hảo hảo thay ta chiếu cố muội, chúng ta... đại ca sau này sẽ không gặp lại muội nữa.” Qua một thời gian dài, cõ lẽ đoạn tương tư này sẽ giảm bớt, hắn sẽ không còn nhớ nàng nữa.
Hả? Cái gì! Muốn đem nàng ném cho Nguyệt Đình? Nàng sẽ không phải sống tại cái thâm cốc này chứ! “Không cần! Ta muốn quay về Hình phủ!” Tiêu Tiêu cật lực phản đối, phải sống ở đây hai năm thì nàng sẽ chết vì buồn mất!
Phẩm Nguyệt lắc đầu, Hình Thất làm việc không từ một thủ đoạn nào, giao Tụ Bảo cho Hình Thất, hắn không thể yên tâm. Huống chi, cả hai người đều là đệ đệ của hắn, aiz.... “Đại ca là vì muốn tốt cho muội.”
Giữ chặt Tiêu Tiêu đang ra sức quẫy tay quẫy chân kháng nghị, Phẩm Nguyệt rốt cuộc cũng kéo được Tiêu Tiêu đi gặp Nguyệt Đình, đem chuyện đã trải qua trần thuật lại lần nữa, “Bà ngoại, Tụ Bảo xin giao cho bà.”
Nguyệt Ngọc ở một bên trừng mắt không thể tin được, “Nàng, là, Kim, Tụ, Bảo?!” Nguyệt Đình cũng giương to mắt không dám tin.
Tiêu Tiêu vô lực vung cái tay, “Hai vị khỏe chứ, lần sau đến Phú Quý lâu khỏi cần phải dịch dung đi.” Thật xui xẻo, lại bị rơi vào tay hai người này.
“Ngươi...” Nguyệt Ngọc ra sức nhéo mặt Tiêu Tiêu, ta xé!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. “Làm gì vậy!”
Hỗn đản, cô ta tưởng ai cũng mang mặt nạ giả dối đó sống trên đời như mình sao! Muốn trả thù nàng phá hư chuyện kiếm chồng của cô ta cũng không nên nặng tay như vậy chứ! “Ta muốn quay về Hình phủ!” Ai biết ở đây lâu ngày liệu có bị Nguyệt Ngọc ngược đãi hay không.
“Tụ Bảo, nghe lời.” Phẩm Nguyệt đè Tiêu Tiêu lại, dỗ dành, “Ta sẽ đồng ý để muội trở về nếu muội đồng ý hưu hắn.” Nếu Tụ Bảo không đồng ý chuyện này, hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi đây!
“Được rồi, Tụ Bảo.” Nguyệt Đình vỗ vỗ đầu Tiêu Tiêu, mở miệng, “Ký lai chi tắc an chi.” (Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó).
Nguyệt Đình không nghĩ tới Tụ Bảo lại trở thành thê tử của Hình Thất, lại còn có tình cảm sâu đậm với hắn. Aiz... nàng đã tạo ra ác nghiệt gì chứ! Chính mình vô tình gặp gỡ kẻ phụ bạc để giờ đây bơ vơ cả đời thì thôi, kết quả nữ nhi cũng biến thành ngây ngây dại dại, trải qua biết bao phong tình, sống chết giờ không biết nơi đâu. Mà tôn tử vừa nhận thức mới là chuyện ly kỳ nhất, biến thành nữ nhân không nói, lại còn yêu huynh đệ của mình! Đời này nàng đã phải chịu đựng rất nhiều đả kích, nghĩ đến sau này nếu có xảy ra thêm chuyện động trời cỡ nào, nàng cũng không cảm thấy kì quái nữa.
Thật thê thảm, Tiêu Tiêu bắt đầu vì cuộc sống của mình sau này mà ca thán không thôi. Bị mất tự do, không được quay về Hình phủ, không được nhìn thấy Hình Thất, buổi tối không có lồng ngực ấm áp dựa vào, ban ngày không có Tài thúc đáng yêu bên cạnh, nàng xong rồi.
Nguyệt Ngọc tặc tặc cười, xoa bóp mặt Tiêu Tiêu, “Ta nhìn dáng vẻ của ngươi giống như so với ta nhỏ hơn nga, Tụ Bảo.” Ha ha, hiện tại ta là tỷ tỷ của ngươi đó!
Tiêu Tiêu hô to, “Kêu, ta, ca, ca!”
Rất đáng thương, Nguyệt Đình lại có thể bắt Tiêu Tiêu học cầm kỳ thư họa, ý đồ đem nàng cải tạo thành một tiểu thư khuê các. Dù sao đây cũng chưa là gì, thảm nhất chính là Tiêu Tiêu còn bị bức phải luyện võ! Mỗi ngày đứng tấn hàng giờ liền, nàng hoài nghi có khi chân mình đã biến thành hình chữ O cũng nên.
“Tụ Bảo …” Á, là giọng của nha đầu Nguyệt Ngọc kia, không thể để cho cô ta tìm được, cô ta mà tìm thấy thì sẽ hành hạ nàng đến cùng. Tả thiểm hữutrốn (trái tránh phải trốn), Tiêu Tiêu liền núp vào một căn phòng xa lạ gần đó.
Nàng thật cẩn thận từ khe cửa đánh giá tình huống bên ngoài, hô, đi chưa, an toàn rồi hả.
“Này!” Bỗng nhiên có một lực đạo mạnh mẽ đặt lên vai Tiêu Tiêu, dọa nàng nhảy dựng lên. Cái gì vậy? Tiêu Tiêu quay đầu vừa nhìn, “Oa …” Là quỷ…
Thẩn thể trở nên không xương vội lăn ra khỏi phòng, Tiêu Tiêu giống như quả bóng cao su, cả người đập mạnh vào cây to đối diện rồi lại lăn vài vòng quay về chỗ cũ. Đau đến nhe răng trợn mắt, Tiêu Tiêu mở mắt ra, “A …” Một tiếng thét chói tai tiếp tục vang lên.
Võ lâm nhân sĩ thích nhất là điểm huyệt người khác lúc này đã trở thành một phương pháp hữu dụng, cương thi nọ vừa điểm nhẹ một chút tiếng kêu liền đình chỉ. Tiêu Tiêu há hốc mồm, ánh mắt trừng đến cực đại, đây là người hay là quỷ vậy?! Mặt giống như quỷ Dạ Xoa, thân thể thì giống như cương thi. Hơn nữa ánh mắt của cương thi này vô cùng hung ác, tựa hồ muốn lọc từng miếng da trên người nàng, hắn với Vũ Điệp có thù oán gì đây?!
Cương thi chìa ra bàn tay khô khốc xẹt một đường thẳng qua trước mặt Tiêu Tiêu, nàng nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, thật đáng sợ! Nhưng cương thi nọ chỉ là điểm tay một chút, giải bỏ huyệt câm của Tiêu Tiêu.
Giọng vẫn còn run run, Tiêu Tiêu bắt đầu nói chuyện, “Vị này... Vị này cương thi tiên sinh... ta... ta gọi là Tiêu Tiêu. Cái kia, đừng nhìn ta bộ dạng da mịn thịt mềm (trói gà không chặt), kỳ thật ta không thể ăn được, cho nên... ngươi... a …” Trong chớp mắt cổ bị bóp chặt, vô cùng khó thở.
“Không được! Buông tay ra Vân ca!” Nguyệt Ngọc đột nhiên xuất hiện lao đến, “Mau buông tay ra!” Nàng ta cố gắng kéo bàn tay khô khốc của cương thi ra khỏi cổ Tiêu Tiêu, “Nàng là Tụ Bảo, là ca ca ta! Huynh mau buông tay! Mau thả ra!”
Cương thi cổ quái liếc Nguyệt Ngọc một cái, nhưng không buông tay, “Nàng là Tiểu Điệp.”
“Cái gì? Tiểu Điệp?!” Không thể tin được, Nguyệt Ngọc dùng biểu tình cổ quái đánh giá Tiêu Tiêu, “Này... nàng đã không phải là Tiểu Điệp, nàng bây giờ là ca ca ta!”
Đúng vậy, đúng vậy, ta không phải là Tiểu Điệp, ta là Tụ Bảo! Tiêu Tiêu ra sức gật đầu như chim gõ kiến, “Đúng vậy! Ta là Tụ Bảo, Tụ Bảo!” Mau buông tay ra, nàng sắp chết rồi.
“Dù nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra, nàng là Tiểu Điệp.”
A —— Sao Vũ Điệp này lại có một tên cừu gia khủng bố như vậy chứ! Nàng nhất định phải quay về Hình phủ! Tiêu Tiêu quyết định, nếu lần này có thể thoát chết, nàng nhất định phải cùng Hình Thất sinh em bé, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không xa rời nhau!
“Có lẽ trước đây nàng ta là Tiểu Điệp, nhưng hiện tại thân thể của nàng ấy đã có linh hồn mới, Bảo ca ca mượn xác sống lại, vừa lúc nhập vào thân thể này, cho nên hiện tại nàng đã không còn là Tiểu Điệp!”
Bảo ca ca? Bộ ta còn có cả Lâm muội muội nữa sao(nhân vật trong Hồng Lâu Mộng) —— Tiêu Tiêu vất vả thốt ra từng chữ. “Đúng vậy, đúng vậy, ta chỉ là người mượn nhờ thân xác của Vũ Điệp thôi, nếu ngươi hận nàng ta như vậy, chờ ta chết đi ngươi tiếp tục tiên thi (quật chết) cũng không muộn mà.” Aiz, Vũ Điệp, chớ có trách ta, đến thân ta ta còn không bảo vệ được đây.
Cương thi rốt cục chậm rãi buông tay ra, “Hảo, ta chờ ngươi chết, sau đó sẽ tiên thi!”
Tiêu Tiêu đổ mồ hôi... Thật đúng là tiên, ngươi được lắm! “Này, vì sao ngươi hận nàng như vậy?” Vũ Điệp mới là một tiểu nữ sinh mười sáu tuổi, không biết có thể gây ra đại họa gì đây.
Thân thể cương thi lại bắt đầu run rẩy, tay cũng không ngừng run lên, “Ta hận nàng, ta làm sao có thể không hận nàng! Ngươi vừa nhìn ta đã nghĩ đến thứ gì! Quỷ! Là quỷ! Nàng hại ta biến thành như vậy, thù này ta không thể không báo! Tiên thi ư, ta hận không thể uống máu nàng ăn thịt nàng!” Khô trảo tựa hồ lại muốn vung đến cổ Tiêu Tiêu.
Đừng kích động, đừng kích động, ta cũng không phải là Vũ Điệp nha, Tiêu Tiêu lấy lòng hắn cười cười, “Vân ca này, trấn định, trấn định! Nàng ta đã chết rồi, nhưng đừng lấy ta trút giận a.”
Cương thi sau khi rời đi vẫn mang vẻ mặt hung ác.
Tiêu Tiêu vừa lau mồ hôi lạnh vừa nhỏ giọng hỏi Nguyệt Ngọc, “Hắn là ai vậy?”
“Aiz,” Nguyệt Ngọc thở dài, “Chuyện đã qua cũng không cần phải nhắc lại, nhưng sau này huynh không nên xuất hiện trước mặt Vân ca lần nữa, miễn cho không bị huynh ấy đánh chết.” Bảo ca ca đáng thương như thế nào lại có thể sống lại nhập vào thân xác Tiểu Điệp chứ, cũng thật trùng hợp.
Đó là đương nhiên, nàng mới không thèm xuất hiện trước mặt hắn đâu. Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn trộm cương thi nọ, bắt gặp hắn cúi đầu trừng nàng, sợ tới mức lập tức lạnh run, “Ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!” Thật đáng sợ - Ngày mai nhất định phải liều mạng nghĩ cách trở về Hình phủ, bằng không mỗi ngày đều bị tàn phá tinh thần như thế này, sớm hay muộn nàng cũng sẽ bị hắn tiên thi thành công.
“Tụ Bảo, huynh hôm nay học bài giống như không học vậy.” A, xong rồi, lại còn bị cả Nguyệt Ngọc này tra tấn nữa!
Vừa mới bước vài bước, Tiêu Tiêu lại bị cương thi ngăn lại, “Nhớ kỹ, đừng để cho ta phát hiện ra ngươi dùng thân thể này lên giường với nam nhân khác!”
Hả? Nói gì vậy? Thật khó hiểu.
“Hừ, cho dù nàng đã chết, thân thể này cũng là của ta!” Cương thi sờ sờ mặt Tiêu Tiêu, trong mắt hận ý càng thêm đặc hơn.
“Biết... đã biết...” Ai ya! Xem ra hắn nhất định sẽ tiên thi khối thân thể này rồi! Đúng là một tên cương thi biến thái đáng sợ!
Nguyệt Ngọc vội lôi kéo Tiêu Tiêu chạy lấy người, đi đến chỗ hẻo lánh mới thấp giọng nói, “Chuyện của huynh cùng Hình Thất ca ca ngàn vạn lần không được để cho Vân ca biết! Nếu không ngay cả nãi nãi cũng không thể nào cứu được huynh đâu!”
Tiêu Tiêu cắn cắn môi, “Suy nghĩ của hắn đúng là có vấn đề. Ta cùng Hình Thất là phu thê, muốn lên giường còn phải thông qua sự đồng ý của hắn sao?!”
Nguyệt Ngọc trầm mặc lúc lâu mới nhẹ nhàng tiếp lời, “Thê tử duy nhất của Vân ca chính là Tiểu Điệp.”
Hả? Tiêu Tiêu hóa đá.
Tiêu Tiêu hiện tại đang vô cùng buồn bực, vừa mới quay về Hình phủ được vài ngày đã bị Phẩm Nguyệt “trộm” đi. Nàng thật đáng thương, cứ luôn bị ép phải chạy khắp nơi như vậy. Đã biết là không nên trở về rồi mà lại, trở về, trở về, cứ trở về được mấy ngày là lại bị bắt mất.
“Đại ca à, vì sao chúng ta lại phải quay lại Bái Nguyệt đình lần nữa thế này?”
Tiêu Tiêu thật sự là hết chịu nổi tính khí âm dương thất thường của Phẩm Nguyệt rồi. Trên đường đi bất hòa với nhau, hắn để nàng nói chuyện một mình còn chưa tính, lại còn dùng cái loại ánh mắt khiến người khác run cả da đầu để nhìn nàng nữa. Tiêu Tiêu càng lúc càng cảm thấy tính tình của Phẩm Nguyệt quá mức cổ quái, không bình thường chút nào.
Phẩm Nguyệt không nói gì, vòng qua Bái Nguyệt đình đi vào thâm cốc. Sau khi di chuyển vài vòng, trước mắt hai người liền xuất hiện một biển hoa vô cùng rực rỡ.
Thật tuyệt đẹp, Tiêu Tiêu cực kì hào hứng chạy vọt vào trong biển hoa, còn tưởng hắn muốn làm gì, thì ra là muốn mang nàng đến ngắm hoa du ngoạn, hại nàng hiểu lầm lung tung nữa chứ, “Đại ca, lần trước đến Bái Nguyệt đình sao huynh không chỉ cho ta nơi này vậy.” Thiệt là, quỷ hẹp hòi, đáng ra có thứ tốt thì phải chia nhau để mọi người cùng hưởng lợi mới đúng.
Phẩm Nguyệt ngẩn ngơ nhìn thân ảnh Tiêu Tiêu chìm đắm giữa biển hoa rộng lớn, thân thể không tự giác bước đến gần nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bàn tay di chuyển chậm rãi trên khuôn mặt nàng, dần dần xoa nhẹ lên đôi môi hồng phấn, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước.
Đến giờ thì Tiêu Tiêu ít nhiều đã minh bạch rồi, Phẩm Nguyệt thế nhưng lại yêu nàng, yêu thê tử của đệ đệ hắn! Trời ạ, một người đứng đắn như vậy lại cũng có lúc trầm luân hôn mê sao.
Tiêu Tiêu thất thần nhìn Phẩm Nguyệt, cho đến khi nhận ra khuôn mặt của hắn càng lúc càng gần liền vội vàng kêu to, “Đại ca!”
Phẩm Nguyệt vội vàng tỉnh táo lại, nhanh chóng buông Tiêu Tiêu ra, lui về phía sau N bước. Hắn vừa làm gì vậy, không khống chế nổi chính mình, thiếu chút nữa đã khinh bạc nàng. Hắn sao có thể làm ra hành vi cầm thú như thế chứ, nữ nhân này chính là thê tử của đệ đệ hắn cơ mà.
Xoay người, Phẩm Nguyệt ngửa mặt lên trời thở dài, nhắm chặt hai mắt không dám mở, hắn sợ phải nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tụ Bảo, hắn không thể chịu đựng nổi điều đó.
Tiêu Tiêu nhìn Phẩm Nguyệt cứ đứng thẳng tắp một chỗ không chịu nhúc nhích, giống y như cương thi vậy, nhanh chóng vươn một chưởng đánh lên lưng hắn, “Không sao chứ, đại ca?”
“Tụ Bảo, đại ca vừa rồi...”
Vừa rồi? Vừa rồi không phải là huynh thiếu chút nữa hôn ta sao, “Không có gì, không có gì, huynh yêu ta cũng là điều bình thường thôi, ta tuổi trẻ xinh đẹp lại thiện lương, tùy tiện thế nào cũng có thể hấp dẫn được nam nhân có điều kiện tốt nha.” Quái lạ, sao thân thể của Vũ Điệp lại được hoan nghênh thế nhỉ. Đáng tiếc chỉ được giới hạn cho hai năm, thân thể tốt như vậy mà không được dùng nữa, giá mà bất tử thì tốt rồi.
“Muội...” Phẩm Nguyệt cúi đầu tiếp cận nàng, “Muội không biết là đại ca thực... thực...”
Thực cái gì nha, nói chuyện ngập ngừng ấp a ấp úng, “Ta cảm thấy huynh thực lợi hại, rất tuyệt đó.” Tiêu Tiêu nói lung tung…
“Tụ Bảo...” Đúng là một đệ đệ tri kỉ, Phẩm Nguyệt chậm rãi lộ ra nụ cười yên tâm, “Sau này sẽ không phát sinh chuyện này nữa, đại ca lần này sẽ đem muội phó thác cho bà ngoại. Bà ấy sẽ hảo hảo thay ta chiếu cố muội, chúng ta... đại ca sau này sẽ không gặp lại muội nữa.” Qua một thời gian dài, cõ lẽ đoạn tương tư này sẽ giảm bớt, hắn sẽ không còn nhớ nàng nữa.
Hả? Cái gì! Muốn đem nàng ném cho Nguyệt Đình? Nàng sẽ không phải sống tại cái thâm cốc này chứ! “Không cần! Ta muốn quay về Hình phủ!” Tiêu Tiêu cật lực phản đối, phải sống ở đây hai năm thì nàng sẽ chết vì buồn mất!
Phẩm Nguyệt lắc đầu, Hình Thất làm việc không từ một thủ đoạn nào, giao Tụ Bảo cho Hình Thất, hắn không thể yên tâm. Huống chi, cả hai người đều là đệ đệ của hắn, aiz.... “Đại ca là vì muốn tốt cho muội.”
Giữ chặt Tiêu Tiêu đang ra sức quẫy tay quẫy chân kháng nghị, Phẩm Nguyệt rốt cuộc cũng kéo được Tiêu Tiêu đi gặp Nguyệt Đình, đem chuyện đã trải qua trần thuật lại lần nữa, “Bà ngoại, Tụ Bảo xin giao cho bà.”
Nguyệt Ngọc ở một bên trừng mắt không thể tin được, “Nàng, là, Kim, Tụ, Bảo?!” Nguyệt Đình cũng giương to mắt không dám tin.
Tiêu Tiêu vô lực vung cái tay, “Hai vị khỏe chứ, lần sau đến Phú Quý lâu khỏi cần phải dịch dung đi.” Thật xui xẻo, lại bị rơi vào tay hai người này.
“Ngươi...” Nguyệt Ngọc ra sức nhéo mặt Tiêu Tiêu, ta xé!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. “Làm gì vậy!”
Hỗn đản, cô ta tưởng ai cũng mang mặt nạ giả dối đó sống trên đời như mình sao! Muốn trả thù nàng phá hư chuyện kiếm chồng của cô ta cũng không nên nặng tay như vậy chứ! “Ta muốn quay về Hình phủ!” Ai biết ở đây lâu ngày liệu có bị Nguyệt Ngọc ngược đãi hay không.
“Tụ Bảo, nghe lời.” Phẩm Nguyệt đè Tiêu Tiêu lại, dỗ dành, “Ta sẽ đồng ý để muội trở về nếu muội đồng ý hưu hắn.” Nếu Tụ Bảo không đồng ý chuyện này, hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi đây!
“Được rồi, Tụ Bảo.” Nguyệt Đình vỗ vỗ đầu Tiêu Tiêu, mở miệng, “Ký lai chi tắc an chi.” (Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó).
Nguyệt Đình không nghĩ tới Tụ Bảo lại trở thành thê tử của Hình Thất, lại còn có tình cảm sâu đậm với hắn. Aiz... nàng đã tạo ra ác nghiệt gì chứ! Chính mình vô tình gặp gỡ kẻ phụ bạc để giờ đây bơ vơ cả đời thì thôi, kết quả nữ nhi cũng biến thành ngây ngây dại dại, trải qua biết bao phong tình, sống chết giờ không biết nơi đâu. Mà tôn tử vừa nhận thức mới là chuyện ly kỳ nhất, biến thành nữ nhân không nói, lại còn yêu huynh đệ của mình! Đời này nàng đã phải chịu đựng rất nhiều đả kích, nghĩ đến sau này nếu có xảy ra thêm chuyện động trời cỡ nào, nàng cũng không cảm thấy kì quái nữa.
Thật thê thảm, Tiêu Tiêu bắt đầu vì cuộc sống của mình sau này mà ca thán không thôi. Bị mất tự do, không được quay về Hình phủ, không được nhìn thấy Hình Thất, buổi tối không có lồng ngực ấm áp dựa vào, ban ngày không có Tài thúc đáng yêu bên cạnh, nàng xong rồi.
Nguyệt Ngọc tặc tặc cười, xoa bóp mặt Tiêu Tiêu, “Ta nhìn dáng vẻ của ngươi giống như so với ta nhỏ hơn nga, Tụ Bảo.” Ha ha, hiện tại ta là tỷ tỷ của ngươi đó!
Tiêu Tiêu hô to, “Kêu, ta, ca, ca!”
Rất đáng thương, Nguyệt Đình lại có thể bắt Tiêu Tiêu học cầm kỳ thư họa, ý đồ đem nàng cải tạo thành một tiểu thư khuê các. Dù sao đây cũng chưa là gì, thảm nhất chính là Tiêu Tiêu còn bị bức phải luyện võ! Mỗi ngày đứng tấn hàng giờ liền, nàng hoài nghi có khi chân mình đã biến thành hình chữ O cũng nên.
“Tụ Bảo …” Á, là giọng của nha đầu Nguyệt Ngọc kia, không thể để cho cô ta tìm được, cô ta mà tìm thấy thì sẽ hành hạ nàng đến cùng. Tả thiểm hữutrốn (trái tránh phải trốn), Tiêu Tiêu liền núp vào một căn phòng xa lạ gần đó.
Nàng thật cẩn thận từ khe cửa đánh giá tình huống bên ngoài, hô, đi chưa, an toàn rồi hả.
“Này!” Bỗng nhiên có một lực đạo mạnh mẽ đặt lên vai Tiêu Tiêu, dọa nàng nhảy dựng lên. Cái gì vậy? Tiêu Tiêu quay đầu vừa nhìn, “Oa …” Là quỷ…
Thẩn thể trở nên không xương vội lăn ra khỏi phòng, Tiêu Tiêu giống như quả bóng cao su, cả người đập mạnh vào cây to đối diện rồi lại lăn vài vòng quay về chỗ cũ. Đau đến nhe răng trợn mắt, Tiêu Tiêu mở mắt ra, “A …” Một tiếng thét chói tai tiếp tục vang lên.
Võ lâm nhân sĩ thích nhất là điểm huyệt người khác lúc này đã trở thành một phương pháp hữu dụng, cương thi nọ vừa điểm nhẹ một chút tiếng kêu liền đình chỉ. Tiêu Tiêu há hốc mồm, ánh mắt trừng đến cực đại, đây là người hay là quỷ vậy?! Mặt giống như quỷ Dạ Xoa, thân thể thì giống như cương thi. Hơn nữa ánh mắt của cương thi này vô cùng hung ác, tựa hồ muốn lọc từng miếng da trên người nàng, hắn với Vũ Điệp có thù oán gì đây?!
Cương thi chìa ra bàn tay khô khốc xẹt một đường thẳng qua trước mặt Tiêu Tiêu, nàng nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, thật đáng sợ! Nhưng cương thi nọ chỉ là điểm tay một chút, giải bỏ huyệt câm của Tiêu Tiêu.
Giọng vẫn còn run run, Tiêu Tiêu bắt đầu nói chuyện, “Vị này... Vị này cương thi tiên sinh... ta... ta gọi là Tiêu Tiêu. Cái kia, đừng nhìn ta bộ dạng da mịn thịt mềm (trói gà không chặt), kỳ thật ta không thể ăn được, cho nên... ngươi... a …” Trong chớp mắt cổ bị bóp chặt, vô cùng khó thở.
“Không được! Buông tay ra Vân ca!” Nguyệt Ngọc đột nhiên xuất hiện lao đến, “Mau buông tay ra!” Nàng ta cố gắng kéo bàn tay khô khốc của cương thi ra khỏi cổ Tiêu Tiêu, “Nàng là Tụ Bảo, là ca ca ta! Huynh mau buông tay! Mau thả ra!”
Cương thi cổ quái liếc Nguyệt Ngọc một cái, nhưng không buông tay, “Nàng là Tiểu Điệp.”
“Cái gì? Tiểu Điệp?!” Không thể tin được, Nguyệt Ngọc dùng biểu tình cổ quái đánh giá Tiêu Tiêu, “Này... nàng đã không phải là Tiểu Điệp, nàng bây giờ là ca ca ta!”
Đúng vậy, đúng vậy, ta không phải là Tiểu Điệp, ta là Tụ Bảo! Tiêu Tiêu ra sức gật đầu như chim gõ kiến, “Đúng vậy! Ta là Tụ Bảo, Tụ Bảo!” Mau buông tay ra, nàng sắp chết rồi.
“Dù nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra, nàng là Tiểu Điệp.”
A —— Sao Vũ Điệp này lại có một tên cừu gia khủng bố như vậy chứ! Nàng nhất định phải quay về Hình phủ! Tiêu Tiêu quyết định, nếu lần này có thể thoát chết, nàng nhất định phải cùng Hình Thất sinh em bé, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không xa rời nhau!
“Có lẽ trước đây nàng ta là Tiểu Điệp, nhưng hiện tại thân thể của nàng ấy đã có linh hồn mới, Bảo ca ca mượn xác sống lại, vừa lúc nhập vào thân thể này, cho nên hiện tại nàng đã không còn là Tiểu Điệp!”
Bảo ca ca? Bộ ta còn có cả Lâm muội muội nữa sao(nhân vật trong Hồng Lâu Mộng) —— Tiêu Tiêu vất vả thốt ra từng chữ. “Đúng vậy, đúng vậy, ta chỉ là người mượn nhờ thân xác của Vũ Điệp thôi, nếu ngươi hận nàng ta như vậy, chờ ta chết đi ngươi tiếp tục tiên thi (quật chết) cũng không muộn mà.” Aiz, Vũ Điệp, chớ có trách ta, đến thân ta ta còn không bảo vệ được đây.
Cương thi rốt cục chậm rãi buông tay ra, “Hảo, ta chờ ngươi chết, sau đó sẽ tiên thi!”
Tiêu Tiêu đổ mồ hôi... Thật đúng là tiên, ngươi được lắm! “Này, vì sao ngươi hận nàng như vậy?” Vũ Điệp mới là một tiểu nữ sinh mười sáu tuổi, không biết có thể gây ra đại họa gì đây.
Thân thể cương thi lại bắt đầu run rẩy, tay cũng không ngừng run lên, “Ta hận nàng, ta làm sao có thể không hận nàng! Ngươi vừa nhìn ta đã nghĩ đến thứ gì! Quỷ! Là quỷ! Nàng hại ta biến thành như vậy, thù này ta không thể không báo! Tiên thi ư, ta hận không thể uống máu nàng ăn thịt nàng!” Khô trảo tựa hồ lại muốn vung đến cổ Tiêu Tiêu.
Đừng kích động, đừng kích động, ta cũng không phải là Vũ Điệp nha, Tiêu Tiêu lấy lòng hắn cười cười, “Vân ca này, trấn định, trấn định! Nàng ta đã chết rồi, nhưng đừng lấy ta trút giận a.”
Cương thi sau khi rời đi vẫn mang vẻ mặt hung ác.
Tiêu Tiêu vừa lau mồ hôi lạnh vừa nhỏ giọng hỏi Nguyệt Ngọc, “Hắn là ai vậy?”
“Aiz,” Nguyệt Ngọc thở dài, “Chuyện đã qua cũng không cần phải nhắc lại, nhưng sau này huynh không nên xuất hiện trước mặt Vân ca lần nữa, miễn cho không bị huynh ấy đánh chết.” Bảo ca ca đáng thương như thế nào lại có thể sống lại nhập vào thân xác Tiểu Điệp chứ, cũng thật trùng hợp.
Đó là đương nhiên, nàng mới không thèm xuất hiện trước mặt hắn đâu. Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn trộm cương thi nọ, bắt gặp hắn cúi đầu trừng nàng, sợ tới mức lập tức lạnh run, “Ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!” Thật đáng sợ - Ngày mai nhất định phải liều mạng nghĩ cách trở về Hình phủ, bằng không mỗi ngày đều bị tàn phá tinh thần như thế này, sớm hay muộn nàng cũng sẽ bị hắn tiên thi thành công.
“Tụ Bảo, huynh hôm nay học bài giống như không học vậy.” A, xong rồi, lại còn bị cả Nguyệt Ngọc này tra tấn nữa!
Vừa mới bước vài bước, Tiêu Tiêu lại bị cương thi ngăn lại, “Nhớ kỹ, đừng để cho ta phát hiện ra ngươi dùng thân thể này lên giường với nam nhân khác!”
Hả? Nói gì vậy? Thật khó hiểu.
“Hừ, cho dù nàng đã chết, thân thể này cũng là của ta!” Cương thi sờ sờ mặt Tiêu Tiêu, trong mắt hận ý càng thêm đặc hơn.
“Biết... đã biết...” Ai ya! Xem ra hắn nhất định sẽ tiên thi khối thân thể này rồi! Đúng là một tên cương thi biến thái đáng sợ!
Nguyệt Ngọc vội lôi kéo Tiêu Tiêu chạy lấy người, đi đến chỗ hẻo lánh mới thấp giọng nói, “Chuyện của huynh cùng Hình Thất ca ca ngàn vạn lần không được để cho Vân ca biết! Nếu không ngay cả nãi nãi cũng không thể nào cứu được huynh đâu!”
Tiêu Tiêu cắn cắn môi, “Suy nghĩ của hắn đúng là có vấn đề. Ta cùng Hình Thất là phu thê, muốn lên giường còn phải thông qua sự đồng ý của hắn sao?!”
Nguyệt Ngọc trầm mặc lúc lâu mới nhẹ nhàng tiếp lời, “Thê tử duy nhất của Vân ca chính là Tiểu Điệp.”
Hả? Tiêu Tiêu hóa đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook