Thời điểm Kiều Giản biết được cái tin vịt này, Lục Liễu Chi đang nằm chổng mông trên thảm phòng khách lắp ráp lego, còn mang tai nghe bật nhạc, hết sức vô tư vô lo.

Hắn bước qua kéo Lục Liễu Chi dậy, giật tai nghe của cậu ra ngoài.

“Sao, sao vậy?” Lục Liễu Chi bối rối hỏi.

“Vì sao lại đi nói tôi là anh họ cậu, còn nợ tôi rất nhiều tiền?”

Lục Liễu Chi nào ngờ tới lời hứa “Chị tuyệt đối không được nói cho người khác biết nha” đã sớm bị miệng lưỡi xã hội hiện đại khinh rẻ, càng không ngờ tới người ta thích hóng mấy thứ nhảm nhí như vậy, cậu nhìn khuôn mặt vô cảm của Kiều Giản, đột nhiên linh quang chợt lóe, sáp đến hôn hắn.

Kiều Giản ngẩn người một chút, rốt cuộc vẫn không đẩy cậu ra, Lục Liễu Chi ôm cổ hắn hôn cả buổi, hôn đến mức Kiều Giản cũng sắp cương rồi.

Hai người lảo đảo ngã lên ghế sofa, quần áo Lục Liễu Chi bị cởi lung ta lung tung, Kiều Giản chỉ rút mỗi dây thắt lưng. Hắn để Lục Liễu Chi ở trên người mình, chậm rãi ngồi xuống, Lục Liễu Chi tựa cầm lên bả vai Kiều Giản, kề sát mặt hắn, nghĩ thầm sau này sẽ không bao giờ nói bậy với người lạ nữa.

Lúc sắp nuốt vào hết, Kiều Giản đột nhiên nóng nảy đỉnh mạnh một phát, Lục Liễu Chi thét lên, Kiều Giản nắm eo cậu dùng sức đâm rút.

Bĩnh tĩnh ngẫm lại, ngoại trừ lần đầu tiên vô cùng thê thảm, khoảnh khắc hai người ở trên giường cũng coi như dịu dàng, Kiều Giản dường như rất lo để lại bóng ma tâm lý cho cậu, đến tận bây giờ vẫn luôn hết mực quan tâm cảm giác của cậu, lần nào Lục Liễu Chi cũng suýt bắn mà chẳng cần chạm phía trước.

Làm được một nửa, Kiều Giản quay mặt sang ngậm lỗ tai Lục Liễu Chi, nhẹ giọng nói: “Gọi ca.”

Lục Liễu Chi không trả lời.

“Gọi một tiếng, nhanh lên.” Kiều Giản dỗ cậu, “Chẳng phải cậu bảo tôi là anh họ cậu sao?”

Lục Liễu Chi nhanh chóng suy nghĩ, tính ra gọi một tiếng cũng không mất miếng thịt nào, cậu hơi khẩn trương nhìn hoa văn vải bố lót ghế sofa, thủ thỉ vào tai hắn: “Ca ca.”

Kiều Giản suýt chút nữa bị cậu gọi bắn.

Hắn liều mạng đè cậu làm trên ghế sofa rất lâu, khiến bắp đùi Lục Liễu Chi toàn là gel bôi trơn nhớp nháp cùng tinh dịch, Lục Liễu Chi không có đồ để cắn, đành phải buộc lòng cắn bả vai của hắn, Kiều Giản cảm thấy bản thân hình như có chút biến thái, cậu cắn càng đau hắn càng kích thích, bắn hai lần, cổ lửa giận kia mới tính là phát tiết xong, hắn thở hồng hộc hôn môi Lục Liễu Chi, ôm cậu vào toilet tắm.

“Lục Liễu Chi.” Kiều Giản quan sát dấu răng trên bả vai mình, “Cậu nhìn răng cậu đi, có một cái bị khểnh.”

Lục Liễu Chi đến gần xem, quả nhiên.

“Răng người đều như vậy hết á.” Lục Liễu Chi ngụy biện, “Chỉ có răng giả mới thẳng tắp thôi.”

“Nhưng răng tôi chắc chắn không phải giả.” Kiều Giản nặn nặn cầm cậu, “Có muốn đánh cược hay không?”

“Không.” Lục Liễu Chi vội vàng lắc đầu, “Anh đừng cắn em mà.”

Kiều Giản bỗng dưng thấy lòng hơi xao động, loại xao động này có chút khó lý giải, hắn chăm chú nhìn gò má Lục Liễu Chi rất lâu, vươn tay khóa vòi nước.

“Hộ chiếu của cậu ở đâu?” Kiều Giản nói: “Lát nữa nhớ đi tìm.”

Lục Liễu Chi yên lặng, dường như đang cố kiềm nén điều gì, một lát sau, cậu không nhịn được vẻ mặt đau khổ nói: “Đau.”

“Làm sao vậy?”

“Có phải lại chảy máu không anh…”

“Đừng lo.” Kiều Giản cúi người xuống kiểm tra, “Vẫn bình thường, hay là do chỉnh nước quá nóng?”

Tay Lục Liễu Chi vịn mép bồn tắm, rất dùng sức.

“Thật chứ?” Cậu bồn chồn nói: “Nhưng nếu lỡ chảy máu thì sẽ, sẽ đau lắm.”

Kiều Giản chậm rãi đút một ngón tay vào, rồi lấy ra xem lại: “Thật sự không có máu.”

Tay Lục Liễu Chi từ từ thả lỏng, cậu chớp chớp mắt, muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu với đống lego, nhưng Kiều Giản đột nhiên kéo cậu qua ôm chầm.

“Xin lỗi.” Kiều Giản nói: “Có phải cậu vẫn luôn nhớ lần đó?”

Vừa dứt lời, Kiều Giản đột nhiên cảm thấy bản thân hết sức dối trá, loại chuyện này chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết sao? Nhưng khiến hắn càng khó chịu hơn chính là Lục Liễu Chi sẽ không để bụng, Kiều Giản luôn cho rằng nếu Lục Liễu Chi thiếu hắn sẽ bị người khác ức hiếp thê thảm, nhưng thực chất hắn mới là kẻ trơ tráo nhất ở đây.

Như dự đoán, Lục Liễu Chi lại trốn tránh đề tài này, kề sát mặt hắn nói: “Không chảy máu thì tốt rồi, anh với em cùng nhau lắp, lắp ráp lego ha?”

Kiều Giản đáp: “Ừ.”

Hai người ngồi bệt trên sàn ở phòng khách xem sách hướng dẫn, Kiều Giản lót cái đệm mềm ở dưới mông cho cậu, ôm lấy cậu từ sau lưng. Liều mạng lắp suốt nửa ngày, điện thoại Kiều Giản cũng theo đó mà kiên trì đổ chuông, Lục Liễu Chi ngoái đầu nhìn hắn nói: “Nếu anh có chuyện gấp thì cứ việc giải quyết đi.”

Kiều Giản tiện tay tắt nguồn điện thoại, hôn cái bẹp lên mặt cậu: “Không gấp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương