Tại Sao Không Được Làm Người Quá Nhẫn Nại
-
Chương 10
Đây là lần đầu tiên Kiều Giản bối rối như thế trong đời.
Hắn vốn dĩ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, bởi vì đối với người khác hắn không thích dỗ dành, đối với Lục Liễu Chi hắn không cần dỗ dành.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người thoạt nhìn hiền lành nhẫn nại như Lục Liễu Chi sẽ có ngày bật khóc trước mặt hắn.
Kiều Giản tay chân luống cuống rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu, thế nhưng Lục Liễu Chi thật sự có vẻ rất đau lòng, đến nỗi nước mắt của cậu căn bản lau không sạch, đầu Kiều Giản ong ong, cúi người xuống ôm cậu, “Em đừng khóc nữa được không? Nước mắt đàn ông con trai ai đời nói rơi là rơi liền chứ?!”
Lục Liễu Chi đang khóc thút thít cũng cố gắng kiềm nén, dường như rất nỗ lực muốn nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng mà chẳng ăn thua gì hết, từ khi cậu nhận ra có lẽ Kiều Giản ghét bỏ bản thân mình về sau, cậu vẫn luôn nhớ đến những chuyện lúc trước —— cậu không muốn nhớ lại cũng quá khó, bởi vì quả thật có nhiều lúc thái độ của Kiều Giản đối với cậu hết sức tồi tệ.
Cậu nắm chắc đáp án mà dùng sức chùi chùi đôi mắt, cảm thấy mình ngu ngốc hết thuốc chữa.
“….Em xin lỗi.” Lục Liễu Chi thút thít nói: “Hay là để em sang phòng khác ngủ đi.”
Kiều Giản sắp không trụ nổi nữa rồi: “Ý tôi không phải vậy!”
Lục Liễu Chi đột nhiên nảy sinh ra một quyết định, là một quyết định vô cùng hiếm có trong cuộc đời luôn cúi đầu nhẫn nhục của cậu, ý nghĩ này bỗng dưng dâng lên hết sức mãnh liệt, đến mức áp đảo cả nỗi sợ hãi của cậu.
“Kiều Giản.” Cậu nói: “Chúng ta cũng không nhất thiết phải sống chung với nhau đâu.”
Kiều Giản thoáng sửng sốt, buông lỏng ra nắm lấy tay cậu, ngồi xuống nhìn cậu.
“Em nói cái gì?”
“Dù sao em luôn luôn khiến anh tức giận, cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành… Anh vẫn nên, tìm người mà anh thích rồi bên cạnh nhau đi.”
Kiều Giản cứ như vậy suốt hai, ba giây căn bản không phản ứng kịp.
“Em cảm thấy tôi không thích em?”
Hắn thoạt nhìn rất đáng sợ, mặc dù bình thường mặt mũi hắn cũng chả khác dáng vẻ nghiêm túc là bao, thế nhưng ánh mắt bây giờ lại khiến sau lưng Lục Liễu Chi lạnh toát, cậu bắt đầu lắp bắp giải thích, “Có lẽ, có lẽ cũng hơi thích một chút, nhưng em cảm thấy, nếu để anh và người anh thích thật lòng ở bên cạnh nhau, nói không chừng sẽ càng viên mãn hơn bây giờ… Suy cho cùng anh thường xuyên nổi nóng với em, chung sống với em hẳn chẳng phải chuyện gì vui vẻ, xin lỗi.”
Kiều Giản đứng lên, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, cứ thế vô thức đi vài bước, đến chỗ móc treo quần áo lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa ở trong túi áo khoác.
Lục Liễu Chi đề phòng sợ hắn bất ngờ nổi giận, nhưng mà Kiều Giản thoạt nhìn khá bình tĩnh, hắn hút được nửa điếu thuốc, tiện tay dụi lên gạc tàn, lại trở về giường, vẫn tính là ôn hòa mà mở miệng.
“Luôn nổi nóng với em là lỗi của tôi.” Kiều Giản nói: “Em chẳng làm gì sai cả, em không cần phải xin lỗi tôi.”
Lục Liễu Chi giữ trầm mặc.
“Nhưng tôi không hề ghét bỏ em, từ trước đến giờ tôi chưa từng lừa em, cũng chẳng có gì để lừa em, nếu như em cảm thấy tính tình tôi quá tồi tệ khiến em bị tổn thương, vậy tôi sẽ cố gắng thay đổi, tôi nói được thì làm được, nên sau này em tuyệt đối đừng nói những lời như vậy nữa.”
Lục Liễu Chi mờ mịt nhìn hắn.
“Lục Liễu Chi, trả lời.” Hắn xoa nhẹ tóc Lục Liễu Chi, “Đáp ứng tôi về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“…” Lục Liễu Chi rụt người tránh hắn, “Nhưng cho dù chúng ta có tiếp tục, cũng đâu thể vĩnh viễn ở chung với nhau, anh muốn kết hôn, em lại không muốn, thà rằng đừng níu kéo, vả lại anh không cần thay đổi, nếu như anh và người anh thích thật lòng ở chung một chỗ, anh sẽ tự động trở nên ôn hòa hơn thôi, chả phải anh hay bảo anh không thể chịu nổi em sao… Em xin lỗi, em vẫn luôn muốn để anh vui vẻ hơn một chút.”
Kiều Giản chưa bao giờ trải qua loại cảm giác mất trọng lực như thế này, hắn cứ ngỡ trái tim của Lục Liễu Chi là một lỗ hổng, chẳng thèm chứa bất cứ thứ gì, tính cách của đối phương quá tốt, khiến hắn được đằng chân lân đằng đầu, đến mức căn bản không hề nghĩ tới Lục Liễu Chi cũng là một con người có cảm xúc, còn là người rất dễ nặng lòng, tình cảm rất nội liễm.
Kiều Giản siết chặt hộp thuốc lá, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Em nghĩ kĩ chưa?”
Lục Liễu Chi gật đầu.
“Em ngủ trước đi, có gì ngày mai hẳn nói, được chứ?” Kiều Giản sờ lên mặt cậu, “Cần tôi ngủ chung không?”
Lục Liễu Chi còn chưa trả lời, hắn đã đứng dậy bước ra ngoài: “Được rồi, hôm nay em ngủ ở đây đi, có chuyện gì thì gọi tôi, sau nửa đêm tôi sẽ ghé qua kiểm tra vết thương của em một chút, em cứ ngủ phần em, đừng sợ.”
Hắn đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn bức tranh trên tường châm một điếu thuốc, rít vài hơi, đột nhiên đạp mạnh một cước lên giá đỡ đặt cạnh tường.
Mãi cho đến khi cả hai rời khỏi nơi này, đến tận lúc về nhà, Kiều Giản vẫn luôn duy trì thái độ giống như vậy.
Lục Liễu Chi cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng Kiều Giản vẫn chưa làm gì cậu cả, cậu không có lý do gì để trốn tránh Kiều Giản.
Hai người trở về nhà, Lục Liễu Chi tính đi thu dọn đồ đạc, Kiều Giản ngăn cản cậu, bắt cậu tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc mới bàn tiếp chuyện này.
“Gấp cái gì?” Kiều Giản nói: “Tôi còn có thể cấm em rời đi sao?”
Lục Liễu Chi chỉ mặc một cái quần lót ngã xuống ổ chăn Kiều Giản, cậu cảm thấy tình trạng hiện tại hơi bất thường, lại không nói ra được là bất thường ở chỗ nào.
“Ngủ đi, ngủ dậy rồi nói.” Kiều Giản vuốt ve má cậu.
Lục Liễu Chi say máy bay còn say xe, thật sự buồn ngủ hết chịu nổi, ngửi mùi nước xả vải quen thuộc trong nhà mà nhanh chóng thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ loạn xà ngầu.
Lúc tỉnh lại trời đã sắp tối, đầu Lục Liễu Chi rất đau, cậu ngồi xuống mờ mịt nhìn xung quanh, mở tủ quần áo tùy tiện lấy bừa bộ đồ mặc vào.
Không khí trong phòng khách cực kỳ ngột ngạt, chẳng rõ Kiều Giản đã hút bao nhiêu thuốc lá nữa, hắn ngồi trên ghế sofa xem tivi, Lục Liễu Chi đi tới, hắn ngẩng đầu lên.
“Tỉnh?” Kiều Giản nói: “Qua đây ngồi.”
Lục Liễu Chi ngồi xuống.
“Em muốn đi, đúng chứ?” Kiều Giản nói: “Đương nhiên tôi chẳng có quyền ép buộc em ở lại chỗ này, đây là xã hội pháp trị, tôi không thể chơi trò giam cầm phi pháp kia được, nhưng trước khi để em rời đi, hai chúng chúng ta nên đem nợ nần ra tính toán một chút, thấy sao nào?”
Lục Liễu Chi ớ một tiếng, có chút nghi ngờ hỏi: “Nợ gì vậy?”
“Em đừng sốt sắng, hỗ trợ việc học của em là trách nhiệm mà tôi phải làm, hơn nữa em rất có nghị lực, nhận được không ít học bổng, tiền tôi đưa căn bản đều vô dụng, tất nhiên sẽ không tính chuyện này.” Kiều Giản nói: “Nhưng ngoại trừ cái đấy, tôi cảm thấy có chuyện nên cùng em nói rõ ràng một chút.”
“Năm ngoái em đi công tác, chẳng biết vì sao lại ngã bệnh, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi nói muốn về nhà, tôi lập tức đặt chuyến bay đêm chạy đến tìm em, ở nơi đó trông em suốt một ngày lại đưa em trở về, trong bãi nôn em ói xuất hiện vết máu, tôi rất sợ hãi. Em nằm trong bệnh viện hỏi rằng có thể ngồi chung với em lâu hơn một chút được không, tôi bèn tắt nguồn điện thoại ở bên cạnh em tới sáng sớm hôm sau mới đi, nhưng em có biết thời điểm đó công ty của tôi đang xảy ra bao nhiêu sự cố không? Thậm chí tôi còn vắng mặt những hai ba ngày, tổn thất bao nhiêu tiền tôi cũng lười tính toán rồi, có điều lần đó không trách em, bởi vì em vốn dĩ chưa biết chuyện gì, nếu tôi bảo tôi có việc bận, dám chắc em sẽ lập tức để tôi đi, vậy nên tôi không nói. Tôi thực sự không trách em, chỉ trách bản thân tôi đã sắp đầu ba còn làm việc bất chấp hậu quả, thế nhưng tôi cảm thấy nếu quay ngược thời gian lại lần nữa, tôi cũng sẽ không đi đâu hết.”
“…” Lục Liễu Chi nói: “Xin lỗi anh, lúc đó em thực sự chẳng biết gì.”
“Tôi đã nói không trách em.” Giọng của Kiều Giản hết sức bình tĩnh: “Vẫn còn rất nhiều chuyện khác… Thôi quên đi, tôi cũng lười nói, nói tới nói lui vẫn là trách bản thân tôi ngu xuẩn, tôi cũng chẳng phải tính gán nợ cho em thật, tôi chỉ muốn hỏi thử em, cứ coi như nể tình chút hành vi ngu xuẩn tôi làm vì em, nể tình quãng thời gian tôi đối xử tốt với em, có thể chớ vội vã đi như vậy, ở nhà thêm một tháng nữa có được không? Cho dù là con chó con mèo nuôi nhiều năm vẫn sẽ nảy sinh tình cảm, huống chi em còn là một người sống sờ sờ?”
Lục Liễu Chi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa định mở miệng trả lời, Kiều Giản đã ôm lấy cậu.
“Chỉ một tháng.” Kiều Giản nói: “Tôi biết em tốt bụng, sẽ không cự tuyệt người khác, tôi cũng không làm khó em, chỉ một tháng mà thôi.”
Hắn nắm thật chặt cánh tay Lục Liễu Chi, dán mặt lên cổ của cậu: “Tôi đang cố thương lượng lịch sự với em, em nhất định phải đáp ứng, đừng ép tôi.”
Hắn vốn dĩ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, bởi vì đối với người khác hắn không thích dỗ dành, đối với Lục Liễu Chi hắn không cần dỗ dành.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người thoạt nhìn hiền lành nhẫn nại như Lục Liễu Chi sẽ có ngày bật khóc trước mặt hắn.
Kiều Giản tay chân luống cuống rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cậu, thế nhưng Lục Liễu Chi thật sự có vẻ rất đau lòng, đến nỗi nước mắt của cậu căn bản lau không sạch, đầu Kiều Giản ong ong, cúi người xuống ôm cậu, “Em đừng khóc nữa được không? Nước mắt đàn ông con trai ai đời nói rơi là rơi liền chứ?!”
Lục Liễu Chi đang khóc thút thít cũng cố gắng kiềm nén, dường như rất nỗ lực muốn nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng mà chẳng ăn thua gì hết, từ khi cậu nhận ra có lẽ Kiều Giản ghét bỏ bản thân mình về sau, cậu vẫn luôn nhớ đến những chuyện lúc trước —— cậu không muốn nhớ lại cũng quá khó, bởi vì quả thật có nhiều lúc thái độ của Kiều Giản đối với cậu hết sức tồi tệ.
Cậu nắm chắc đáp án mà dùng sức chùi chùi đôi mắt, cảm thấy mình ngu ngốc hết thuốc chữa.
“….Em xin lỗi.” Lục Liễu Chi thút thít nói: “Hay là để em sang phòng khác ngủ đi.”
Kiều Giản sắp không trụ nổi nữa rồi: “Ý tôi không phải vậy!”
Lục Liễu Chi đột nhiên nảy sinh ra một quyết định, là một quyết định vô cùng hiếm có trong cuộc đời luôn cúi đầu nhẫn nhục của cậu, ý nghĩ này bỗng dưng dâng lên hết sức mãnh liệt, đến mức áp đảo cả nỗi sợ hãi của cậu.
“Kiều Giản.” Cậu nói: “Chúng ta cũng không nhất thiết phải sống chung với nhau đâu.”
Kiều Giản thoáng sửng sốt, buông lỏng ra nắm lấy tay cậu, ngồi xuống nhìn cậu.
“Em nói cái gì?”
“Dù sao em luôn luôn khiến anh tức giận, cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành… Anh vẫn nên, tìm người mà anh thích rồi bên cạnh nhau đi.”
Kiều Giản cứ như vậy suốt hai, ba giây căn bản không phản ứng kịp.
“Em cảm thấy tôi không thích em?”
Hắn thoạt nhìn rất đáng sợ, mặc dù bình thường mặt mũi hắn cũng chả khác dáng vẻ nghiêm túc là bao, thế nhưng ánh mắt bây giờ lại khiến sau lưng Lục Liễu Chi lạnh toát, cậu bắt đầu lắp bắp giải thích, “Có lẽ, có lẽ cũng hơi thích một chút, nhưng em cảm thấy, nếu để anh và người anh thích thật lòng ở bên cạnh nhau, nói không chừng sẽ càng viên mãn hơn bây giờ… Suy cho cùng anh thường xuyên nổi nóng với em, chung sống với em hẳn chẳng phải chuyện gì vui vẻ, xin lỗi.”
Kiều Giản đứng lên, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, cứ thế vô thức đi vài bước, đến chỗ móc treo quần áo lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa ở trong túi áo khoác.
Lục Liễu Chi đề phòng sợ hắn bất ngờ nổi giận, nhưng mà Kiều Giản thoạt nhìn khá bình tĩnh, hắn hút được nửa điếu thuốc, tiện tay dụi lên gạc tàn, lại trở về giường, vẫn tính là ôn hòa mà mở miệng.
“Luôn nổi nóng với em là lỗi của tôi.” Kiều Giản nói: “Em chẳng làm gì sai cả, em không cần phải xin lỗi tôi.”
Lục Liễu Chi giữ trầm mặc.
“Nhưng tôi không hề ghét bỏ em, từ trước đến giờ tôi chưa từng lừa em, cũng chẳng có gì để lừa em, nếu như em cảm thấy tính tình tôi quá tồi tệ khiến em bị tổn thương, vậy tôi sẽ cố gắng thay đổi, tôi nói được thì làm được, nên sau này em tuyệt đối đừng nói những lời như vậy nữa.”
Lục Liễu Chi mờ mịt nhìn hắn.
“Lục Liễu Chi, trả lời.” Hắn xoa nhẹ tóc Lục Liễu Chi, “Đáp ứng tôi về sau sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“…” Lục Liễu Chi rụt người tránh hắn, “Nhưng cho dù chúng ta có tiếp tục, cũng đâu thể vĩnh viễn ở chung với nhau, anh muốn kết hôn, em lại không muốn, thà rằng đừng níu kéo, vả lại anh không cần thay đổi, nếu như anh và người anh thích thật lòng ở chung một chỗ, anh sẽ tự động trở nên ôn hòa hơn thôi, chả phải anh hay bảo anh không thể chịu nổi em sao… Em xin lỗi, em vẫn luôn muốn để anh vui vẻ hơn một chút.”
Kiều Giản chưa bao giờ trải qua loại cảm giác mất trọng lực như thế này, hắn cứ ngỡ trái tim của Lục Liễu Chi là một lỗ hổng, chẳng thèm chứa bất cứ thứ gì, tính cách của đối phương quá tốt, khiến hắn được đằng chân lân đằng đầu, đến mức căn bản không hề nghĩ tới Lục Liễu Chi cũng là một con người có cảm xúc, còn là người rất dễ nặng lòng, tình cảm rất nội liễm.
Kiều Giản siết chặt hộp thuốc lá, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Em nghĩ kĩ chưa?”
Lục Liễu Chi gật đầu.
“Em ngủ trước đi, có gì ngày mai hẳn nói, được chứ?” Kiều Giản sờ lên mặt cậu, “Cần tôi ngủ chung không?”
Lục Liễu Chi còn chưa trả lời, hắn đã đứng dậy bước ra ngoài: “Được rồi, hôm nay em ngủ ở đây đi, có chuyện gì thì gọi tôi, sau nửa đêm tôi sẽ ghé qua kiểm tra vết thương của em một chút, em cứ ngủ phần em, đừng sợ.”
Hắn đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn bức tranh trên tường châm một điếu thuốc, rít vài hơi, đột nhiên đạp mạnh một cước lên giá đỡ đặt cạnh tường.
Mãi cho đến khi cả hai rời khỏi nơi này, đến tận lúc về nhà, Kiều Giản vẫn luôn duy trì thái độ giống như vậy.
Lục Liễu Chi cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng Kiều Giản vẫn chưa làm gì cậu cả, cậu không có lý do gì để trốn tránh Kiều Giản.
Hai người trở về nhà, Lục Liễu Chi tính đi thu dọn đồ đạc, Kiều Giản ngăn cản cậu, bắt cậu tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc mới bàn tiếp chuyện này.
“Gấp cái gì?” Kiều Giản nói: “Tôi còn có thể cấm em rời đi sao?”
Lục Liễu Chi chỉ mặc một cái quần lót ngã xuống ổ chăn Kiều Giản, cậu cảm thấy tình trạng hiện tại hơi bất thường, lại không nói ra được là bất thường ở chỗ nào.
“Ngủ đi, ngủ dậy rồi nói.” Kiều Giản vuốt ve má cậu.
Lục Liễu Chi say máy bay còn say xe, thật sự buồn ngủ hết chịu nổi, ngửi mùi nước xả vải quen thuộc trong nhà mà nhanh chóng thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ loạn xà ngầu.
Lúc tỉnh lại trời đã sắp tối, đầu Lục Liễu Chi rất đau, cậu ngồi xuống mờ mịt nhìn xung quanh, mở tủ quần áo tùy tiện lấy bừa bộ đồ mặc vào.
Không khí trong phòng khách cực kỳ ngột ngạt, chẳng rõ Kiều Giản đã hút bao nhiêu thuốc lá nữa, hắn ngồi trên ghế sofa xem tivi, Lục Liễu Chi đi tới, hắn ngẩng đầu lên.
“Tỉnh?” Kiều Giản nói: “Qua đây ngồi.”
Lục Liễu Chi ngồi xuống.
“Em muốn đi, đúng chứ?” Kiều Giản nói: “Đương nhiên tôi chẳng có quyền ép buộc em ở lại chỗ này, đây là xã hội pháp trị, tôi không thể chơi trò giam cầm phi pháp kia được, nhưng trước khi để em rời đi, hai chúng chúng ta nên đem nợ nần ra tính toán một chút, thấy sao nào?”
Lục Liễu Chi ớ một tiếng, có chút nghi ngờ hỏi: “Nợ gì vậy?”
“Em đừng sốt sắng, hỗ trợ việc học của em là trách nhiệm mà tôi phải làm, hơn nữa em rất có nghị lực, nhận được không ít học bổng, tiền tôi đưa căn bản đều vô dụng, tất nhiên sẽ không tính chuyện này.” Kiều Giản nói: “Nhưng ngoại trừ cái đấy, tôi cảm thấy có chuyện nên cùng em nói rõ ràng một chút.”
“Năm ngoái em đi công tác, chẳng biết vì sao lại ngã bệnh, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi nói muốn về nhà, tôi lập tức đặt chuyến bay đêm chạy đến tìm em, ở nơi đó trông em suốt một ngày lại đưa em trở về, trong bãi nôn em ói xuất hiện vết máu, tôi rất sợ hãi. Em nằm trong bệnh viện hỏi rằng có thể ngồi chung với em lâu hơn một chút được không, tôi bèn tắt nguồn điện thoại ở bên cạnh em tới sáng sớm hôm sau mới đi, nhưng em có biết thời điểm đó công ty của tôi đang xảy ra bao nhiêu sự cố không? Thậm chí tôi còn vắng mặt những hai ba ngày, tổn thất bao nhiêu tiền tôi cũng lười tính toán rồi, có điều lần đó không trách em, bởi vì em vốn dĩ chưa biết chuyện gì, nếu tôi bảo tôi có việc bận, dám chắc em sẽ lập tức để tôi đi, vậy nên tôi không nói. Tôi thực sự không trách em, chỉ trách bản thân tôi đã sắp đầu ba còn làm việc bất chấp hậu quả, thế nhưng tôi cảm thấy nếu quay ngược thời gian lại lần nữa, tôi cũng sẽ không đi đâu hết.”
“…” Lục Liễu Chi nói: “Xin lỗi anh, lúc đó em thực sự chẳng biết gì.”
“Tôi đã nói không trách em.” Giọng của Kiều Giản hết sức bình tĩnh: “Vẫn còn rất nhiều chuyện khác… Thôi quên đi, tôi cũng lười nói, nói tới nói lui vẫn là trách bản thân tôi ngu xuẩn, tôi cũng chẳng phải tính gán nợ cho em thật, tôi chỉ muốn hỏi thử em, cứ coi như nể tình chút hành vi ngu xuẩn tôi làm vì em, nể tình quãng thời gian tôi đối xử tốt với em, có thể chớ vội vã đi như vậy, ở nhà thêm một tháng nữa có được không? Cho dù là con chó con mèo nuôi nhiều năm vẫn sẽ nảy sinh tình cảm, huống chi em còn là một người sống sờ sờ?”
Lục Liễu Chi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa định mở miệng trả lời, Kiều Giản đã ôm lấy cậu.
“Chỉ một tháng.” Kiều Giản nói: “Tôi biết em tốt bụng, sẽ không cự tuyệt người khác, tôi cũng không làm khó em, chỉ một tháng mà thôi.”
Hắn nắm thật chặt cánh tay Lục Liễu Chi, dán mặt lên cổ của cậu: “Tôi đang cố thương lượng lịch sự với em, em nhất định phải đáp ứng, đừng ép tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook