Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
-
Chương 84
“Không nhớ.”
“Trả lời gì qua loa thế!”
Lăng Mặc ôm Khúc Quân một hồi, thấy Khúc Quân im lặng không nói gì nên lên tiếng “Anh tỉnh lại sau lần rơi phi cơ đó, liền nhớ có người nói với anh cậu ấy là Khúc Quân, giống như bị thôi miên, muốn quên nhưng không thể nào quên được.”
“Không phải vừa thấy đã yêu chứ?” Ánh mắt Khúc Quân sáng rực.
“Ngay cả mặt mũi em ra sao anh cũng chưa nhìn rõ, làm sao vừa gặp đã yêu được?”
Khúc Quân héo.
“Anh và huấn luyện viên Lương có nhắc tới em, ông ta nói em là do ông ta dẫn đi làm nhiệm vụ. Thường hay lấy em làm đề tài nói chuyện, nhưng chỉ là kể những chuyện vụn vặt hằng ngày, anh cũng không để tâm lắm… Vào một ngày nọ, anh đi đến khu dịch bệnh để lấy mẫu máu thì nhìn thấy em cõng một ông cụ, trong ngực còn ôm đứa bé, một đường chạy đến bệnh viện lâm thời của anh. Anh không hiểu tại sao có người lại liều mạng vì người khác đến vậy. Anh đã sắp quên đi khuôn mặt của Tiểu Bắc, quên đi sự nhiệt huyết tuổi trẻ mà Lộ Kiêu đã truyền cho anh, quên đi lời hứa hẹn gặp lại qua điện thoại vô tuyến của Nghiêm Cẩn, nhưng khi nhìn thấy em, anh đã nhớ ra tất cả mọi thứ.”
“Chẳng qua em chỉ làm chuyện nên làm thôi.”
“Nhưng Khúc Quân à, trên thế giới này, giữ vững những chuyện mà bản thân nên làm thường phải trả giá rất lớn hơn cả chuyện mà mình buông tha.” Giọng nói của Lăng Mặc vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Phải không?” Khúc Quân nghiêng mặt nhìn Lăng Mặc.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà ngắm người đàn ông này, nếu Lăng Mặc lại cười nhạo cậu, cậu nhất định sẽ nói ‘Nếu tiểu gia mà nhìn người khác thì anh nên bi ai đi.’
“Có một lần em mang chiến hữu bị nhiễm bệnh của mình đến bệnh viện, lúc đó anh ta run rẩy dữ dội, em hỗ trợ giữ chặt anh ta, nhưng y tá định chích thuốc cho anh ta thì lại chích phải em.”
Khúc Quân bất chợt nhớ ra “Đúng rồi! Lúc đó có một người mặc quần áo bảo hộ kéo em đi, vừa khử độc cho em vừa tiêm protein để tăng cường sức đề kháng… Vậy người đó là anh rồi! Lúc đó anh đeo… Đeo mặt nạ bảo hộ, em không thấy rõ mặt của anh, nhưng em lại nhớ kỹ ánh mắt của anh nha…”
“Đúng vậy, là anh.”
“Khi đó trông anh còn sốt sắng hơn cả em nữa! Anh còn tháo cả mặt nạ ra! Em chưa kịp thấy mặt của anh thì một đống người xông tới mang anh đi mất tiêu! Sau đó không tới nửa tháng, vaccine phòng bệnh có bước đột phá tiến triển, đội ngũ của em được tiêm ngừa đầu tiên!”
Khúc Quân bỗng nghĩ tới gì đó, cậu khó tin nhìn Lăng Mặc “Là anh yêu cầu phải không?”
Lăng Mặc vươn tay tới sờ trán của cậu.
“Bởi vì em khiến anh mỗi khi đối mặt với vi khuẩn đều muốn chinh phục chúng trong thời gian ngắn nhất. Cho nên em tất nhiên là có đặc quyền. Hơn nữa anh có rất nhiều biện pháp làm em phải rời khỏi nơi đó, nhưng huấn luyện viên Lương lại nói nếu làm thế thì chẳng khác gì khinh thường và thiếu tôn trọng em.”
Tim Khúc Quân đập ngày càng mạnh.
Cậu lí nhí hỏi anh “Vậy anh… Đã thầm mến em từ rất lâu rồi?”
“Nếu em nói trước khi em thích anh thì anh đã thích em… Là thầm mến, như vậy quả thật từ rất lâu anh đã yêu thầm em rồi.”
Cho tới bây giờ Khúc Quân không bao giờ nghĩ rằng Lăng Mặc có thể thản nhiên không chút giấu diếm nào mà thừa nhận anh ‘yêu thầm’.
Cậu nhích người ra sau dựa vào trong lòng Lăng Mặc.
“Vẻ mặt của em trông đắc ý ha.” Lăng Mặc nói.
“Anh không thể nào ngăn em đắc ý đâu.” Khúc Quân híp mắt cười.
Ai biểu cậu đây là nhân sinh người thắng cuộc chứ?
Lúc này di động của Lăng Mặc reo lên, anh duỗi tay tới cầm lên nhìn, đó là Dung Chu gọi tới.
“Có phải là chuyện liên quan đến đạn Nano kia?” Khúc Quân hỏi.
“Ừ. Em ngủ thêm đi.” Lăng Mặc lại xoa trán Khúc Quân.
Khúc Quân đẩy tay anh ra, không hài lòng nói “Tại sao anh thích sờ đầu em thế nhờ!”
“Anh phải sờ nhiều để phòng ngừa não của em có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.”
Lăng Mặc vén chăn đứng dậy.
Khúc Quân liếc mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của người này, từ gáy đến bả vai đều làm cho Khúc Quân nhớ lại cảnh tượng hôm qua anh ôm siết lấy cậu, để cậu không thể động đậy mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
“Này, em nói nè… Sao sức lực của anh lại trâu bò thế hử?”
Hôm qua quần quại cả đêm không tắm, giáo sư Lăng vốn thích sạch sẽ chắc sẽ không chịu đựng được.
Nhưng anh mặc lại cái quần ngày hôm qua lên, xoay người lại, một tay chống lên mặt giường, kề sát người vào Khúc Quân, ánh mắt cực kỳ đứng đắn.
“Anh nhìn là biết em không phải dạngbiết ngoan ngoãn nghe lời, do đó anh đặc biệt tiêm cho mình một loại protein có thể nhanh chóng tăng cường sức lực và sự dẻo dai của cơ bắp, đã xem phim <The Incredible Hulk> chưa?”
“Ý anh là phim người khổng lồ xanh hả? Trần Đại Dũng đã xem rồi, nói là… Trông rất xấu xí.”
“Vậy là em muốn người khổng lồ xanh phiên bản người thường.” Lăng Mặc nhích lại gần thêm, ngay cả hàng mi dài của anh cũng sắp đâm vào mắt của Khúc Quân, trái tim cũng ngứa ngáy theo.
“Người khổng lồ xanh phiên bản người thường… Anh đang đùa em à?”
Lại còn tỏ vẻ nghiêm trang đứng đắn nữa chứ!
Tiểu gia sẽ coi là thật đó!
Cậu mẹ nó sao có thể ngủ chung giường với một tên vừa đô con vừa xanh lè chứ!
Lăng Mặc híp mắt lại, nhếch môi cười khẽ, giống như đóa hoa băng chớm nở dưới ánh mặt trời giữa trời tuyết lạnh, Khúc Quân nhìn đến ngu người.
“Nhưng em lại tưởng thật, đúng chứ?”
Lăng Mặc vẫn nở nụ cười, điều này làm Khúc Quân cảm thấy nụ cười kia của người đàn ông này là hoàn toàn chân thật, cũng không phải ảo giác chợt thoáng qua.
“Nếu nói chuyện này ra thì méo có ai tin một người như anh mà cũng có thể nói giỡn chọc người!” Khúc Quân không hài lòng hừ hừ.
“Anh thích em đến vậy, dĩ nhiên là dựa vào bản lĩnh ôm chặt lấy em, sao có thể ăn gian được?”
Mặc dù đó chỉ là một câu nói đơn giản của Lăng Mặc nhưng lại hút sạch toàn bộ linh hồn của Khúc Quân đi.
“Anh đi tắm đây. Nếu em còn mệt thì ngủ thêm chút nữa đi.” Lăng Mặc cúi đầu ghé vào tai Khúc Quân “Nơi đó… Anh cũng đã rửa sạch dùm em rồi.”
Khúc Quân căng cứng cả người, tung một cú đấm ra ngoài, nhưng Lăng Mặc đứng thẳng lưng né tránh, ngay cả khóe miệng vẫn còn đang nhếch, rõ ràng là muốn chọc tức người ta.
Lăng Mặc đi vào phòng tắm đóng cửa lại, tiếng nước chảy truyền ra, Khúc Quân ngồi trên giường bỗng có cảm giác không chân thật.
Thật giống như ngày hôm qua cậu và Trần Đại Dũng mới vừa thảo luận vị giáo sư Lăng này là một người như thế nào, mà hôm nay bọn cậu đã ngủ chung một giường rồi.
Khúc Quân không buồn ngủ, cậu ngồi dựa lưng vào đầu giường nhìn Lăng Mặc quấn khăn tắm đi ra, không hề e ngại phô bày thân thể của mình. Giống như trước đây người này quan tâm cái gì đều chỉ chia sẻ với mỗi mình Khúc Quân.
Lăng Mặc lấy một cái áo sơ mi trong tủ đồ ra, cài một nút rồi lại một nút, che giấu đi cơ thể gợi cảm tràn đầy tính xâm lược của mình.
Khúc Quân vuốt cằm, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó liền vỗ đùi nói “Á à a! Biết rồi nè! Y quan cầm thú! Chính là miêu tả anh vào lúc này nè!”
Lăng Mặc đang ngước cằm thắt cà vạt, nghe Khúc Quân nói thế liền nhíu mày.
Nhất thời Khúc Quân cảm thấy cái lưng lạnh toát.
“Nếu anh mà là y quan cầm thú, thì bây giờ em không phải lành lặn ngồi đây nói xàm với anh đâu.”
Đó là do thân thể của tiểu gia khỏe mạnh!
Nếu là người khác thì đã sớm đi chơi tây thiên rồi!
Nhưng Khúc Quân không dám nói ra miệng, chỉ có thể gãi đầu người ngô nghê.
“Là ai ôm anh kêu ‘Xin anh, dừng lại đi’. Anh không dừng sao?”
Nhưng chỉ dừng có mười phút, hại tiểu gia còn tưởng có thể yên tĩnh ngủ, ai dè cầm thú nhà anh lại chịch tiếp!
“Là ai nói chân sắp gãy, anh không ôm em sao?”
A a… Không bằng để chân tui gãy luôn đi!
“Là ai nói sắp đụng đầu vào tường rồi, anh không bảo vệ em à?”
Anh nói đó mà là bảo vệ tui? Là kéo tui về chịch chết tui thì có!
“Bởi vậy mới nói ngôn ngữ của em không tốt, anh cần gì tích cực với em như vậy chứ! Tích cực làm tổn thương cảm xúc!” Khúc Quân cười ha hả.
Lúc này Lăng Mặc kéo nút cà vạt lên chỉnh cho ngay ngắn, sau đó đến bên giường làm Khúc Quân sởn cả tóc gáy.
May là anh chỉ chống một tay lên giường, hôn nhẹ lên môi Khúc Quân.
Dáng vẻ kia vừa hấp dẫn vừa quyến luyến, Khúc Quân lập tức không so đo nữa, cậu cũng hôn đáp lại Lăng Mặc.
Lăng Mặc đang muốn đứng dậy rời đi thì bị Khúc Quân kéo cà vạt lại.
“Này… Em không muốn mình chẳng biết gì như lúc trước nữa. Cho dù anh có nói gì, biết cái gì thì hy vọng anh hãy chia sẻ với em. Đôi khi giấu em mọi chuyện cũng không phải là phương thức để bảo vệ em đâu.”
“Anh biết.”
Lăng Mặc kề trán mình lên trán Khúc Quân, làm cho Khúc Quân tin tưởng sự ăn ý giữa hai người bọn cậu, cũng như tôn trọng lẫn nhau.
Lăng Mặc rời đi, Tiểu Hằng đang đứng đợi anh trước cửa.
Bọn họ đi thang máy xuống tầng âm dưới đất, Lăng Mặc chọn một tầng trên bảng điện tử, sau đó cùng với Tiểu Hằng check dấu vân tay, thang máy một đường hạ xuống tầng -10.
Cửa thang máy mở ra, nơi này rõ ràng không nhiều nhân viên làm việc như các tầng ở trên mặt đất, ngược lại cứ cách 5 mét sẽ có một nhân viên bảo vệ đứng canh gác.
Khi Lăng Mặc đến trước một cách cửa kim loại, nhân viên canh gác check dấu vân tay xong thì cửa mới mở ra.
Bên trong không có gì cả ngoại trừ một người trẻ tuổi ngồi trên ghế, hai tay bị còng sau lưng.
Khi hắn nhìn thấy Lăng Mặc, trong mắt tràn ngập khát vọng điên cuồng bị đèn nén.
Lăng Mặc đút tay vào túi quần, lãnh đạm nhìn đối phương, vì nơi này trống trải nên giọng nói lạnh lẽo của anh vang vọng khắp nơi, dường như muốn đối thủ của mình lạnh thấu tim.
“Nghe Dung Chu nói anh muốn gặp tôi.”
Người tuổi trẻ nhìn chằm chằm Lăng Mặc, đáy mắt lóe lên một tia điên cuồng.
“Anh rất giống như tiến sĩ West đã nói— Giống như một vật thí nghiệm cực kỳ hoàn mỹ.”
Lăng Mặc không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh nhìn đối phương.
Loại yên tĩnh này làm đối phương trở nên nóng nảy.
“Anh biết tôi là ai không?”
“Anh là người hack vào hệ thống lái tự động của tập đoàn Cự Lực.” Lăng Mặc đáp.
“Không, tôi không phải nói cái này! Tôi cũng đã tham gia kỳ thi toán học Olympic quốc tế nhưng muộn hơn anh một năm! Tôi đã lấy giành được hạng nhất!”
“Cho nên?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lãnh đạm.
Danh dự và vinh dự hoàn toàn không có ý nghĩa đặc biệt gì với Lăng Mặc, nhưng với đối phương mà nói, hiển nhiên là không phải như vậy.
“Nhưng lại có người nói với tôi— Tôi không bằng Lăng Mặc, Lăng Mặc thế này Lăng Mặc thế kia! Cho dù khi tôi muốn vào làm việc cho tập đoàn Cự Lực, cũng có người nói với tôi ‘À, anh cũng đạt giải nhất kỳ thi toán học Olympic quốc tế à, chúa ơi Lăng Mặc cũng vậy đấy’. Nhưng chờ tôi rời đi rồi, bọn họ lại nói sau lưng tôi, coi như đều là hạng nhất nhưng không có người nào có thể vượt qua Lăng Mặc! Ngày hôm qua khi bọn họ bắt tôi nhưng lại không nhớ tên của tôi! Tôi đã từng thực tập ở đây mà!” (Tội cho thanh niên vô hình)
“Tôi nhớ anh. Tên của anh là Sơ Uẩn Thừa, anh học đại học H hai năm tại Mỹ nhưng chưa tốt nghiệp mà đi làm, bị cục điều tra liên bang truy nã vì anh thiết kế virus tấn công sàn chứng khoán và tài khoản giao dịch của ngân hàng, chỉ trong ba ngày đã làm bọn họ phải tổn thất đến một tỷ đô la Mỹ.”
“Điều mà anh nhớ cũng chỉ là một phần thông tin trong hồ sơ cá nhân Dung Chu đưa cho anh thôi!” Sơ Uẩn Thừa kích động muốn đến gần Lăng Mặc, nhưng bị còng tay mắc vào ghế giữ chặt không cho gã rời đi.
“Không, tôi tất nhiên là nhớ ra anh. Lúc tôi bị bắt đi đến ‘Đảo lưu đày’, anh cũng đã ở đó. Có một ngày tôi ngồi phơi nắng trên bãi biển, West phái hai người mang đến một người trẻ tuổi da trắng, và người đó chính là anh, khi đó anh vừa mới được Hắc Tước chiêu mộ.”
“Anh nhớ tôi… Anh nhớ ra tôi rồi! Tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với anh, muốn làm việc chung với anh! Nếu có tôi trợ giúp, nghiên cứu của anh chắc chắn sẽ càng có kết quả sớm hơn! Chỉ có thiên tài liên kết với thiên tài mới có thể đạt đến đỉnh cao! Nhưng bọn chúng không hiểu! Tống Trí không hiểu, kỹ sư hệ thống chủ Lý Khiêm cũng không hiểu! Bọn chúng thậm chí không cho tôi cơ hội nói chuyện với anh!”
“Tống tiên sinh và Lý Khiêm không phải là không hiểu, mà là anh căn bản không thông qua bài kiểm tra đánh giá tư tưởng của tập đoàn Cự Lực. Anh chẳng qua chỉ đắm chìm vào thế giới của riêng mình, hoặc là nói anh mắc chứng khó giao tiếp và có bệnh tự kỷ, nhưng những điều này không liên quan gì. Rất nhiều học sinh và đồng nghiệp của tôi cũng giống như vậy. Nhưng nhân cách phản xã hội, thì lại là một chuyện khác.”
“Nhân cách phản xã hội?” Sơ Uẩn Thừa khó tin nhìn Lăng Mặc “Ngay cả anh cũng thấy tôi như vậy? Cũng chỉ vì một bài khảo sát chó má! Anh bị tập đoàn Cự Lực tẩy não rồi sao!”
“Không phải anh mới là người bị Hắc Tước tẩy não à? Giữa tôi và anh có sự chênh lệch quá xa, do đó chúng ta không thể nào hợp tác được.”
“Chênh lệch, chênh lệch chó má gì!”
“Tập đoàn Cự Lực đã từng cho anh cơ hội cho dù anh đã không thông qua bài kiểm tra đánh gia tư tưởng. Nhưng anh đã thả virus vào trong phòng thí nghiệm thông qua hệ thống sinh học, dẫn đến 12 nhà nghiên cứu có tầm quan trọng bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm và có nguy cơ bị nhiễm vi khuẩn Zika. Dưỡng khí chỉ đủ cho bọn họ trong 20 phút.”
“Tôi chỉ là muốn Tống Trí biết được giá trị của tôi! Mà không phải để tôi làm một thằng thợ quèn chỉ sửa chửa ba cái hệ thống sơ cấp! Sơ cấp! Sơ cấp! Anh có biết sơ cấp có ý nghĩa là gì không? Đó là ngay cả một chút cơ hội cho tôi tiếp xúc với hệ thống nòng cốt cũng không có!!!”
“Trong mười hai nhà nghiên cứu kia có một vị học giả đã 70 tuổi, ông ấy là vì nguyện ý trợ giúp tập đoàn Cự Lực vượt qua khó khăn mà bất chấp sức khỏe đã yếu của mình. Anh hại ông ấy phát bệnh tim dưới tình huống thiếu dưỡng khí trầm trọng. Nếu không nhờ Lý Khiêm nhanh chóng diệt sạch virus của anh, vị học giả có tiền cũng khó mời này đã chết rồi. Anh vì chứng minh giá trị của mình mà bác bỏ giá trị của người khác, tôi và anh có sự chênh lệch quá rõ ràng.”
“Chênh lệch rõ ràng? Tôi và anh có cái quái gì chênh lệch! Bởi vì chúng ta không tham gia chung một kỳ thi so tài sao? Nếu tôi tham gia kỳ thi toán học Olympic sớm một năm, giữa chúng ta đã sớm phân thắng bại!”
“Không, thắng bại của chúng ta vốn đã rất rõ ràng rồi.”
“Cái gì?”
Lăng Mặc hai tay đút túi xoay người, giọng nói của anh tựa hồ rất xa xôi nhưng lại có vẻ rất gần.
“Anh giới hạn, tôi vượt qua. Anh phá hủy, tôi sáng tạo.”
Một giây Lăng Mặc đóng cửa lại kia, Sơ Uẩn Thừa điên cuồng giậm chân giãy giụa, dường như muốn xông lên ngoạm anh một phát, nhưng ngay cả một góc áo của Lăng Mặc hắn còn không thể đụng tới.
Lăng Mặc đi ra ngoài nói với Tiểu Hằng “Dung Chu không cần sắp xếp để tôi gặp hắn. Trong lòng của hắn bây giờ chỉ muốn trả thù chúng ta, không thể tiết lộ bất kỳ tin tức nào của Hắc Tước cho chúng ta được đâu.”
Tiểu Hằng gật đầu, bỗng há miệng muốn nói gì đó thì Lăng Mặc đã đi xa.
Tiểu Hằng nhanh chân đuổi theo “Giáo sư Lăng… Giáo sư Lăng! Ngài có chuyện gì gấp sao?”
“Không có gì.”
Lăng Mặc bấm nút thang máy, quay đầu tỏ ý Tiểu Hằng nhanh đi theo.
Tiểu Hằng cũng check vân tay, lúc này cửa thang máy mở ra.
Lúc Lăng Mặc về phòng của mình, mở cửa phòng ra thấy trên giường trống không.
Drap trải giường và chăn gối bị bọn họ quần cả đêm nhăn nhúm không ra hình dạng, nhưng bây giờ đã được trải chỉnh tề thẳng thớm, Lăng Mặc vươn tay chạm nhẹ lên chỗ Khúc Quân đã nằm nhưng không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Anh đứng thẳng lưng, đi tới mở cửa phòng tắm ra, bên trong có chút hơi nước còn sót lại, chứng tỏ trước đây đã có người tắm.
Lăng Mặc nhanh chân đi vào phòng Khúc Quân, phát hiện nơi đó cũng không có ai.
Tiểu Hằng đi theo anh vào phòng thấy khó hiểu.
“Giáo sư Lăng, anh đang tìm Khúc Quân sao?”
Lúc này Lăng Mặc mới quay đầu lại hỏi “Khúc Quân đi đâu rồi?”
“A? Để tôi hỏi một chút!” Tiểu Hằng lập tức nghiêng mặt gọi vào bộ đàm gắn trên vai mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lăng Mặc, Tiểu Hằng suýt chút nữa nói cà lăm.
“Cậu ta đang ở quảng trường khu B, nói là ở trong phòng chán quá nên đi ra ngoài dạo. Ừm… Có huấn luyện viên Lương đi theo cậu ta nữa, anh đừng lo lắng.”
Tiểu Hằng vừa nói xong là Lăng Mặc đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Thật ra quảng trường khu B được xây dựng dưới lòng đất, chẳng qua phía trên là tầng kính thủy tinh dày trong suốt được làm từ vật chất có khả năng cảm ứng đặc biệt và cường hóa cao, có thể chống chịu vụ nổ va chạm do tấn công, ánh nắng nhân tạo xuyên qua tầng thủy tinh chiếu xuống, trên mặt đất là bãi cỏ xanh ươm.
Không ít người thân của nhân viên làm việc ở đây vừa hoạt động vừa tản bộ.
Ví dụ như bọn họ đá cầu, trượt patin, cũng có những người đứng bên cạnh nhìn.
Lăng Mặc vừa đi tới đã nhìn thấy huấn luyện viên Lương miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, mà khoảng hai, ba chúc mét ở đằng xa là Khúc Quân mặc áo thun mỏng và quần thể thao đang nắm tay một cô bé mười hai, mười ba tuổi, dạy cô bé chơi trượt patin.
Mặc dù có nhiều người hoạt động ở đây nhưng Khúc Quân thuộc hàng thanh niên trẻ tuổi hiếm có, trên mặt ngập tràn tinh thần thanh xuân tươi tắn, cười lên có chút giống con nít, thân cao mét tám, hai chân rất dài nhưng không phải kiểu dài lêu nghêu còm cỏi mà là tràn ngập sức bật, hơn nữa dáng người của cậu rất tốt, sống lưng cao ngất có khí chất, có thể nghe thấy hai cô gái trông giống học sinh cấp hai xôn xao bàn tán “Woa! Tới giờ tui chưa từng thấy trai đẹp chân dài tới nách như vậy bao giờ, anh ấy cũng làm việc ở đây sao? Hay là mới được chiêu mộ vào đây?” (lần đầu tiên thấy đoạn miêu tả sắc đẹp của bạn thụ T^T)
“Sớm biết vậy tui đã mang theo giày trượt patin rồi, để anh ấy dạy tui trượt!”
“Không phải bà biết trượt rồi sao?”
“Dĩ nhiên là tui sẽ giả vờ rùi!”
Một không gian hợp thể hóa giữa công việc và sinh hoạt thường ngày. Để tiện cho nhân viên, tập đoàn Cự Lực đã cho xây dựng một khu dành cho người thân và một khu là trường học từ nhà trẻ đến trung học cơ sở, cùng với một hệ thống giáo dục đào tạo chuyên nghiệp cho con em của nhân viên, do đó vào khoảng thời gian này, có không ít bọn nhỏ tan học đi về.
“Anh nói em nha, em trượt rất ổn rồi, anh thả tay ra nha!” Khúc Quan vừa nói vừa chậm rãi nới lỏng tay nắm cô bé ra, ngay lúc ngón tay cuối cùng sắp buông ra thì cô bé chợt nắm chặt tay cậu lại.
“Em không dám đâu! Sẽ ngã xuống mất!”
Khúc Quân ngược lại rất có kiên nhẫn với đối phương.
“Em sợ gì a! Mang đai bảo vệ đầu gối rồi, té không đau đâu”
“Anh đợi thêm tí nữa đi! Đợi tí nữa hẳn buông tay!”
Khúc Quân nhìn đối phương bày ra dáng vẻ loạng choạng sợ hãi, toét miệng cười.
“Em gan nhỏ quá đê!”
“Anh nói em gan nhỏ, em về méc ba cho xem!”
“Cứ méc thoải mái!”
Cô bé tức giận hừ một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt tay Khúc Quân.
Huấn luyện viên Lương không cần quay mặt nhìn cũng biết người bên cạnh là Lăng Mặc.
“Ông không nên để cậu ấy đi ra.” Lăng Mặc chăm chú nhìn bóng lưng của Khúc Quân nói.
“Nó không phải là thú cưng cậu nuôi trong phòng, dĩ nhiên có thể ra ngoài dạo chơi.” Huấn luyện viên Lương chậc lưỡi lấy điếu thuốc trong miệng ra, thì ra đó là kẹo đường có hình dáng giống điếu thuốc dùng để cai thuốc.
“Ông biết tôi nói gì. West có thể đánh chủ ý lên người Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng thì cũng sẽ nhanh chóng chuyển mục tiêu đến Khúc Quân.”
Huấn luyện viên Lương ngẩng đầu nhìn tầng kính thủy tinh bao bọc quảng trường, nói “Nó đã ở dưới sự bảo vệ của chúng ta rồi, cậu không cần phải khắt khe thế đâu, nên cho nó chút tự do.”
Lăng Mặc không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Khúc Quân.
“Con gái của giáo sư Trần rất thích Khúc Quân.” Huấn luyện viên Lương suy nghĩ một chút rồi nói “Tôi nói thích, ý là thích chơi đùa với Khúc Quân. Con nhóc kia đặc biệt ngưỡng mộ cậu, sẽ không động lòng với người khác đâu.”
“Ừ.”
Sau nhiều lần Khúc Quân buông tay cô bé đều bị thất bại, Lăng Mặc hai tay đút túi im lặng đi đến.
Mắt thấy Trần Linh Chi sắp ngã xuống, Khúc Quân vội vàng nắm lấy tay cô bé, tay còn lại của cậu cũng giơ lên để giữ thăng bằng, nhưng đầu ngón tay của cậu đụng phải thứ gì đó ấm áp, sau đó bị ngậm vào và cắn nhẹ một cái.
Huấn luyện viên Lương đứng cách đó không xa trợn tròn mắt, bởi vì Lăng Mặc hai đút túi nghiêng mặt cắn ngón tay của Khúc Quân, thiệt là muốn mù mắt chó mà. Hắn cũng muốn tên quỷ đáng ghét mặt lạnh nhà hắn cũng lỡn mợn như thế!
===Hết chương 84===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 84.
Khúc Quân: A má ơi, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như lão Lương không vui còn có thể tìm Dung Chu làm chỗ dựa! Trần Linh Chi không vui sẽ la hét đòi méc ba! Còn tui thì sao? Đã thế còn bị anh ăn hiếp nữa chứ!
Lăng Mặc: Em có thể nói, “Xin anh, sư huynh, lần sau em hổng dám nữa”.
Khúc Quân: Biến đê, người yêu thầm tui không có tư cách đắc ý!
Cá: Ba chương đếm ngược.
“Trả lời gì qua loa thế!”
Lăng Mặc ôm Khúc Quân một hồi, thấy Khúc Quân im lặng không nói gì nên lên tiếng “Anh tỉnh lại sau lần rơi phi cơ đó, liền nhớ có người nói với anh cậu ấy là Khúc Quân, giống như bị thôi miên, muốn quên nhưng không thể nào quên được.”
“Không phải vừa thấy đã yêu chứ?” Ánh mắt Khúc Quân sáng rực.
“Ngay cả mặt mũi em ra sao anh cũng chưa nhìn rõ, làm sao vừa gặp đã yêu được?”
Khúc Quân héo.
“Anh và huấn luyện viên Lương có nhắc tới em, ông ta nói em là do ông ta dẫn đi làm nhiệm vụ. Thường hay lấy em làm đề tài nói chuyện, nhưng chỉ là kể những chuyện vụn vặt hằng ngày, anh cũng không để tâm lắm… Vào một ngày nọ, anh đi đến khu dịch bệnh để lấy mẫu máu thì nhìn thấy em cõng một ông cụ, trong ngực còn ôm đứa bé, một đường chạy đến bệnh viện lâm thời của anh. Anh không hiểu tại sao có người lại liều mạng vì người khác đến vậy. Anh đã sắp quên đi khuôn mặt của Tiểu Bắc, quên đi sự nhiệt huyết tuổi trẻ mà Lộ Kiêu đã truyền cho anh, quên đi lời hứa hẹn gặp lại qua điện thoại vô tuyến của Nghiêm Cẩn, nhưng khi nhìn thấy em, anh đã nhớ ra tất cả mọi thứ.”
“Chẳng qua em chỉ làm chuyện nên làm thôi.”
“Nhưng Khúc Quân à, trên thế giới này, giữ vững những chuyện mà bản thân nên làm thường phải trả giá rất lớn hơn cả chuyện mà mình buông tha.” Giọng nói của Lăng Mặc vừa dịu dàng vừa ấm áp.
“Phải không?” Khúc Quân nghiêng mặt nhìn Lăng Mặc.
Bây giờ cậu cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà ngắm người đàn ông này, nếu Lăng Mặc lại cười nhạo cậu, cậu nhất định sẽ nói ‘Nếu tiểu gia mà nhìn người khác thì anh nên bi ai đi.’
“Có một lần em mang chiến hữu bị nhiễm bệnh của mình đến bệnh viện, lúc đó anh ta run rẩy dữ dội, em hỗ trợ giữ chặt anh ta, nhưng y tá định chích thuốc cho anh ta thì lại chích phải em.”
Khúc Quân bất chợt nhớ ra “Đúng rồi! Lúc đó có một người mặc quần áo bảo hộ kéo em đi, vừa khử độc cho em vừa tiêm protein để tăng cường sức đề kháng… Vậy người đó là anh rồi! Lúc đó anh đeo… Đeo mặt nạ bảo hộ, em không thấy rõ mặt của anh, nhưng em lại nhớ kỹ ánh mắt của anh nha…”
“Đúng vậy, là anh.”
“Khi đó trông anh còn sốt sắng hơn cả em nữa! Anh còn tháo cả mặt nạ ra! Em chưa kịp thấy mặt của anh thì một đống người xông tới mang anh đi mất tiêu! Sau đó không tới nửa tháng, vaccine phòng bệnh có bước đột phá tiến triển, đội ngũ của em được tiêm ngừa đầu tiên!”
Khúc Quân bỗng nghĩ tới gì đó, cậu khó tin nhìn Lăng Mặc “Là anh yêu cầu phải không?”
Lăng Mặc vươn tay tới sờ trán của cậu.
“Bởi vì em khiến anh mỗi khi đối mặt với vi khuẩn đều muốn chinh phục chúng trong thời gian ngắn nhất. Cho nên em tất nhiên là có đặc quyền. Hơn nữa anh có rất nhiều biện pháp làm em phải rời khỏi nơi đó, nhưng huấn luyện viên Lương lại nói nếu làm thế thì chẳng khác gì khinh thường và thiếu tôn trọng em.”
Tim Khúc Quân đập ngày càng mạnh.
Cậu lí nhí hỏi anh “Vậy anh… Đã thầm mến em từ rất lâu rồi?”
“Nếu em nói trước khi em thích anh thì anh đã thích em… Là thầm mến, như vậy quả thật từ rất lâu anh đã yêu thầm em rồi.”
Cho tới bây giờ Khúc Quân không bao giờ nghĩ rằng Lăng Mặc có thể thản nhiên không chút giấu diếm nào mà thừa nhận anh ‘yêu thầm’.
Cậu nhích người ra sau dựa vào trong lòng Lăng Mặc.
“Vẻ mặt của em trông đắc ý ha.” Lăng Mặc nói.
“Anh không thể nào ngăn em đắc ý đâu.” Khúc Quân híp mắt cười.
Ai biểu cậu đây là nhân sinh người thắng cuộc chứ?
Lúc này di động của Lăng Mặc reo lên, anh duỗi tay tới cầm lên nhìn, đó là Dung Chu gọi tới.
“Có phải là chuyện liên quan đến đạn Nano kia?” Khúc Quân hỏi.
“Ừ. Em ngủ thêm đi.” Lăng Mặc lại xoa trán Khúc Quân.
Khúc Quân đẩy tay anh ra, không hài lòng nói “Tại sao anh thích sờ đầu em thế nhờ!”
“Anh phải sờ nhiều để phòng ngừa não của em có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.”
Lăng Mặc vén chăn đứng dậy.
Khúc Quân liếc mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của người này, từ gáy đến bả vai đều làm cho Khúc Quân nhớ lại cảnh tượng hôm qua anh ôm siết lấy cậu, để cậu không thể động đậy mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
“Này, em nói nè… Sao sức lực của anh lại trâu bò thế hử?”
Hôm qua quần quại cả đêm không tắm, giáo sư Lăng vốn thích sạch sẽ chắc sẽ không chịu đựng được.
Nhưng anh mặc lại cái quần ngày hôm qua lên, xoay người lại, một tay chống lên mặt giường, kề sát người vào Khúc Quân, ánh mắt cực kỳ đứng đắn.
“Anh nhìn là biết em không phải dạngbiết ngoan ngoãn nghe lời, do đó anh đặc biệt tiêm cho mình một loại protein có thể nhanh chóng tăng cường sức lực và sự dẻo dai của cơ bắp, đã xem phim <The Incredible Hulk> chưa?”
“Ý anh là phim người khổng lồ xanh hả? Trần Đại Dũng đã xem rồi, nói là… Trông rất xấu xí.”
“Vậy là em muốn người khổng lồ xanh phiên bản người thường.” Lăng Mặc nhích lại gần thêm, ngay cả hàng mi dài của anh cũng sắp đâm vào mắt của Khúc Quân, trái tim cũng ngứa ngáy theo.
“Người khổng lồ xanh phiên bản người thường… Anh đang đùa em à?”
Lại còn tỏ vẻ nghiêm trang đứng đắn nữa chứ!
Tiểu gia sẽ coi là thật đó!
Cậu mẹ nó sao có thể ngủ chung giường với một tên vừa đô con vừa xanh lè chứ!
Lăng Mặc híp mắt lại, nhếch môi cười khẽ, giống như đóa hoa băng chớm nở dưới ánh mặt trời giữa trời tuyết lạnh, Khúc Quân nhìn đến ngu người.
“Nhưng em lại tưởng thật, đúng chứ?”
Lăng Mặc vẫn nở nụ cười, điều này làm Khúc Quân cảm thấy nụ cười kia của người đàn ông này là hoàn toàn chân thật, cũng không phải ảo giác chợt thoáng qua.
“Nếu nói chuyện này ra thì méo có ai tin một người như anh mà cũng có thể nói giỡn chọc người!” Khúc Quân không hài lòng hừ hừ.
“Anh thích em đến vậy, dĩ nhiên là dựa vào bản lĩnh ôm chặt lấy em, sao có thể ăn gian được?”
Mặc dù đó chỉ là một câu nói đơn giản của Lăng Mặc nhưng lại hút sạch toàn bộ linh hồn của Khúc Quân đi.
“Anh đi tắm đây. Nếu em còn mệt thì ngủ thêm chút nữa đi.” Lăng Mặc cúi đầu ghé vào tai Khúc Quân “Nơi đó… Anh cũng đã rửa sạch dùm em rồi.”
Khúc Quân căng cứng cả người, tung một cú đấm ra ngoài, nhưng Lăng Mặc đứng thẳng lưng né tránh, ngay cả khóe miệng vẫn còn đang nhếch, rõ ràng là muốn chọc tức người ta.
Lăng Mặc đi vào phòng tắm đóng cửa lại, tiếng nước chảy truyền ra, Khúc Quân ngồi trên giường bỗng có cảm giác không chân thật.
Thật giống như ngày hôm qua cậu và Trần Đại Dũng mới vừa thảo luận vị giáo sư Lăng này là một người như thế nào, mà hôm nay bọn cậu đã ngủ chung một giường rồi.
Khúc Quân không buồn ngủ, cậu ngồi dựa lưng vào đầu giường nhìn Lăng Mặc quấn khăn tắm đi ra, không hề e ngại phô bày thân thể của mình. Giống như trước đây người này quan tâm cái gì đều chỉ chia sẻ với mỗi mình Khúc Quân.
Lăng Mặc lấy một cái áo sơ mi trong tủ đồ ra, cài một nút rồi lại một nút, che giấu đi cơ thể gợi cảm tràn đầy tính xâm lược của mình.
Khúc Quân vuốt cằm, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó liền vỗ đùi nói “Á à a! Biết rồi nè! Y quan cầm thú! Chính là miêu tả anh vào lúc này nè!”
Lăng Mặc đang ngước cằm thắt cà vạt, nghe Khúc Quân nói thế liền nhíu mày.
Nhất thời Khúc Quân cảm thấy cái lưng lạnh toát.
“Nếu anh mà là y quan cầm thú, thì bây giờ em không phải lành lặn ngồi đây nói xàm với anh đâu.”
Đó là do thân thể của tiểu gia khỏe mạnh!
Nếu là người khác thì đã sớm đi chơi tây thiên rồi!
Nhưng Khúc Quân không dám nói ra miệng, chỉ có thể gãi đầu người ngô nghê.
“Là ai ôm anh kêu ‘Xin anh, dừng lại đi’. Anh không dừng sao?”
Nhưng chỉ dừng có mười phút, hại tiểu gia còn tưởng có thể yên tĩnh ngủ, ai dè cầm thú nhà anh lại chịch tiếp!
“Là ai nói chân sắp gãy, anh không ôm em sao?”
A a… Không bằng để chân tui gãy luôn đi!
“Là ai nói sắp đụng đầu vào tường rồi, anh không bảo vệ em à?”
Anh nói đó mà là bảo vệ tui? Là kéo tui về chịch chết tui thì có!
“Bởi vậy mới nói ngôn ngữ của em không tốt, anh cần gì tích cực với em như vậy chứ! Tích cực làm tổn thương cảm xúc!” Khúc Quân cười ha hả.
Lúc này Lăng Mặc kéo nút cà vạt lên chỉnh cho ngay ngắn, sau đó đến bên giường làm Khúc Quân sởn cả tóc gáy.
May là anh chỉ chống một tay lên giường, hôn nhẹ lên môi Khúc Quân.
Dáng vẻ kia vừa hấp dẫn vừa quyến luyến, Khúc Quân lập tức không so đo nữa, cậu cũng hôn đáp lại Lăng Mặc.
Lăng Mặc đang muốn đứng dậy rời đi thì bị Khúc Quân kéo cà vạt lại.
“Này… Em không muốn mình chẳng biết gì như lúc trước nữa. Cho dù anh có nói gì, biết cái gì thì hy vọng anh hãy chia sẻ với em. Đôi khi giấu em mọi chuyện cũng không phải là phương thức để bảo vệ em đâu.”
“Anh biết.”
Lăng Mặc kề trán mình lên trán Khúc Quân, làm cho Khúc Quân tin tưởng sự ăn ý giữa hai người bọn cậu, cũng như tôn trọng lẫn nhau.
Lăng Mặc rời đi, Tiểu Hằng đang đứng đợi anh trước cửa.
Bọn họ đi thang máy xuống tầng âm dưới đất, Lăng Mặc chọn một tầng trên bảng điện tử, sau đó cùng với Tiểu Hằng check dấu vân tay, thang máy một đường hạ xuống tầng -10.
Cửa thang máy mở ra, nơi này rõ ràng không nhiều nhân viên làm việc như các tầng ở trên mặt đất, ngược lại cứ cách 5 mét sẽ có một nhân viên bảo vệ đứng canh gác.
Khi Lăng Mặc đến trước một cách cửa kim loại, nhân viên canh gác check dấu vân tay xong thì cửa mới mở ra.
Bên trong không có gì cả ngoại trừ một người trẻ tuổi ngồi trên ghế, hai tay bị còng sau lưng.
Khi hắn nhìn thấy Lăng Mặc, trong mắt tràn ngập khát vọng điên cuồng bị đèn nén.
Lăng Mặc đút tay vào túi quần, lãnh đạm nhìn đối phương, vì nơi này trống trải nên giọng nói lạnh lẽo của anh vang vọng khắp nơi, dường như muốn đối thủ của mình lạnh thấu tim.
“Nghe Dung Chu nói anh muốn gặp tôi.”
Người tuổi trẻ nhìn chằm chằm Lăng Mặc, đáy mắt lóe lên một tia điên cuồng.
“Anh rất giống như tiến sĩ West đã nói— Giống như một vật thí nghiệm cực kỳ hoàn mỹ.”
Lăng Mặc không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh nhìn đối phương.
Loại yên tĩnh này làm đối phương trở nên nóng nảy.
“Anh biết tôi là ai không?”
“Anh là người hack vào hệ thống lái tự động của tập đoàn Cự Lực.” Lăng Mặc đáp.
“Không, tôi không phải nói cái này! Tôi cũng đã tham gia kỳ thi toán học Olympic quốc tế nhưng muộn hơn anh một năm! Tôi đã lấy giành được hạng nhất!”
“Cho nên?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lãnh đạm.
Danh dự và vinh dự hoàn toàn không có ý nghĩa đặc biệt gì với Lăng Mặc, nhưng với đối phương mà nói, hiển nhiên là không phải như vậy.
“Nhưng lại có người nói với tôi— Tôi không bằng Lăng Mặc, Lăng Mặc thế này Lăng Mặc thế kia! Cho dù khi tôi muốn vào làm việc cho tập đoàn Cự Lực, cũng có người nói với tôi ‘À, anh cũng đạt giải nhất kỳ thi toán học Olympic quốc tế à, chúa ơi Lăng Mặc cũng vậy đấy’. Nhưng chờ tôi rời đi rồi, bọn họ lại nói sau lưng tôi, coi như đều là hạng nhất nhưng không có người nào có thể vượt qua Lăng Mặc! Ngày hôm qua khi bọn họ bắt tôi nhưng lại không nhớ tên của tôi! Tôi đã từng thực tập ở đây mà!” (Tội cho thanh niên vô hình)
“Tôi nhớ anh. Tên của anh là Sơ Uẩn Thừa, anh học đại học H hai năm tại Mỹ nhưng chưa tốt nghiệp mà đi làm, bị cục điều tra liên bang truy nã vì anh thiết kế virus tấn công sàn chứng khoán và tài khoản giao dịch của ngân hàng, chỉ trong ba ngày đã làm bọn họ phải tổn thất đến một tỷ đô la Mỹ.”
“Điều mà anh nhớ cũng chỉ là một phần thông tin trong hồ sơ cá nhân Dung Chu đưa cho anh thôi!” Sơ Uẩn Thừa kích động muốn đến gần Lăng Mặc, nhưng bị còng tay mắc vào ghế giữ chặt không cho gã rời đi.
“Không, tôi tất nhiên là nhớ ra anh. Lúc tôi bị bắt đi đến ‘Đảo lưu đày’, anh cũng đã ở đó. Có một ngày tôi ngồi phơi nắng trên bãi biển, West phái hai người mang đến một người trẻ tuổi da trắng, và người đó chính là anh, khi đó anh vừa mới được Hắc Tước chiêu mộ.”
“Anh nhớ tôi… Anh nhớ ra tôi rồi! Tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với anh, muốn làm việc chung với anh! Nếu có tôi trợ giúp, nghiên cứu của anh chắc chắn sẽ càng có kết quả sớm hơn! Chỉ có thiên tài liên kết với thiên tài mới có thể đạt đến đỉnh cao! Nhưng bọn chúng không hiểu! Tống Trí không hiểu, kỹ sư hệ thống chủ Lý Khiêm cũng không hiểu! Bọn chúng thậm chí không cho tôi cơ hội nói chuyện với anh!”
“Tống tiên sinh và Lý Khiêm không phải là không hiểu, mà là anh căn bản không thông qua bài kiểm tra đánh giá tư tưởng của tập đoàn Cự Lực. Anh chẳng qua chỉ đắm chìm vào thế giới của riêng mình, hoặc là nói anh mắc chứng khó giao tiếp và có bệnh tự kỷ, nhưng những điều này không liên quan gì. Rất nhiều học sinh và đồng nghiệp của tôi cũng giống như vậy. Nhưng nhân cách phản xã hội, thì lại là một chuyện khác.”
“Nhân cách phản xã hội?” Sơ Uẩn Thừa khó tin nhìn Lăng Mặc “Ngay cả anh cũng thấy tôi như vậy? Cũng chỉ vì một bài khảo sát chó má! Anh bị tập đoàn Cự Lực tẩy não rồi sao!”
“Không phải anh mới là người bị Hắc Tước tẩy não à? Giữa tôi và anh có sự chênh lệch quá xa, do đó chúng ta không thể nào hợp tác được.”
“Chênh lệch, chênh lệch chó má gì!”
“Tập đoàn Cự Lực đã từng cho anh cơ hội cho dù anh đã không thông qua bài kiểm tra đánh gia tư tưởng. Nhưng anh đã thả virus vào trong phòng thí nghiệm thông qua hệ thống sinh học, dẫn đến 12 nhà nghiên cứu có tầm quan trọng bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm và có nguy cơ bị nhiễm vi khuẩn Zika. Dưỡng khí chỉ đủ cho bọn họ trong 20 phút.”
“Tôi chỉ là muốn Tống Trí biết được giá trị của tôi! Mà không phải để tôi làm một thằng thợ quèn chỉ sửa chửa ba cái hệ thống sơ cấp! Sơ cấp! Sơ cấp! Anh có biết sơ cấp có ý nghĩa là gì không? Đó là ngay cả một chút cơ hội cho tôi tiếp xúc với hệ thống nòng cốt cũng không có!!!”
“Trong mười hai nhà nghiên cứu kia có một vị học giả đã 70 tuổi, ông ấy là vì nguyện ý trợ giúp tập đoàn Cự Lực vượt qua khó khăn mà bất chấp sức khỏe đã yếu của mình. Anh hại ông ấy phát bệnh tim dưới tình huống thiếu dưỡng khí trầm trọng. Nếu không nhờ Lý Khiêm nhanh chóng diệt sạch virus của anh, vị học giả có tiền cũng khó mời này đã chết rồi. Anh vì chứng minh giá trị của mình mà bác bỏ giá trị của người khác, tôi và anh có sự chênh lệch quá rõ ràng.”
“Chênh lệch rõ ràng? Tôi và anh có cái quái gì chênh lệch! Bởi vì chúng ta không tham gia chung một kỳ thi so tài sao? Nếu tôi tham gia kỳ thi toán học Olympic sớm một năm, giữa chúng ta đã sớm phân thắng bại!”
“Không, thắng bại của chúng ta vốn đã rất rõ ràng rồi.”
“Cái gì?”
Lăng Mặc hai tay đút túi xoay người, giọng nói của anh tựa hồ rất xa xôi nhưng lại có vẻ rất gần.
“Anh giới hạn, tôi vượt qua. Anh phá hủy, tôi sáng tạo.”
Một giây Lăng Mặc đóng cửa lại kia, Sơ Uẩn Thừa điên cuồng giậm chân giãy giụa, dường như muốn xông lên ngoạm anh một phát, nhưng ngay cả một góc áo của Lăng Mặc hắn còn không thể đụng tới.
Lăng Mặc đi ra ngoài nói với Tiểu Hằng “Dung Chu không cần sắp xếp để tôi gặp hắn. Trong lòng của hắn bây giờ chỉ muốn trả thù chúng ta, không thể tiết lộ bất kỳ tin tức nào của Hắc Tước cho chúng ta được đâu.”
Tiểu Hằng gật đầu, bỗng há miệng muốn nói gì đó thì Lăng Mặc đã đi xa.
Tiểu Hằng nhanh chân đuổi theo “Giáo sư Lăng… Giáo sư Lăng! Ngài có chuyện gì gấp sao?”
“Không có gì.”
Lăng Mặc bấm nút thang máy, quay đầu tỏ ý Tiểu Hằng nhanh đi theo.
Tiểu Hằng cũng check vân tay, lúc này cửa thang máy mở ra.
Lúc Lăng Mặc về phòng của mình, mở cửa phòng ra thấy trên giường trống không.
Drap trải giường và chăn gối bị bọn họ quần cả đêm nhăn nhúm không ra hình dạng, nhưng bây giờ đã được trải chỉnh tề thẳng thớm, Lăng Mặc vươn tay chạm nhẹ lên chỗ Khúc Quân đã nằm nhưng không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Anh đứng thẳng lưng, đi tới mở cửa phòng tắm ra, bên trong có chút hơi nước còn sót lại, chứng tỏ trước đây đã có người tắm.
Lăng Mặc nhanh chân đi vào phòng Khúc Quân, phát hiện nơi đó cũng không có ai.
Tiểu Hằng đi theo anh vào phòng thấy khó hiểu.
“Giáo sư Lăng, anh đang tìm Khúc Quân sao?”
Lúc này Lăng Mặc mới quay đầu lại hỏi “Khúc Quân đi đâu rồi?”
“A? Để tôi hỏi một chút!” Tiểu Hằng lập tức nghiêng mặt gọi vào bộ đàm gắn trên vai mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lăng Mặc, Tiểu Hằng suýt chút nữa nói cà lăm.
“Cậu ta đang ở quảng trường khu B, nói là ở trong phòng chán quá nên đi ra ngoài dạo. Ừm… Có huấn luyện viên Lương đi theo cậu ta nữa, anh đừng lo lắng.”
Tiểu Hằng vừa nói xong là Lăng Mặc đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Thật ra quảng trường khu B được xây dựng dưới lòng đất, chẳng qua phía trên là tầng kính thủy tinh dày trong suốt được làm từ vật chất có khả năng cảm ứng đặc biệt và cường hóa cao, có thể chống chịu vụ nổ va chạm do tấn công, ánh nắng nhân tạo xuyên qua tầng thủy tinh chiếu xuống, trên mặt đất là bãi cỏ xanh ươm.
Không ít người thân của nhân viên làm việc ở đây vừa hoạt động vừa tản bộ.
Ví dụ như bọn họ đá cầu, trượt patin, cũng có những người đứng bên cạnh nhìn.
Lăng Mặc vừa đi tới đã nhìn thấy huấn luyện viên Lương miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, mà khoảng hai, ba chúc mét ở đằng xa là Khúc Quân mặc áo thun mỏng và quần thể thao đang nắm tay một cô bé mười hai, mười ba tuổi, dạy cô bé chơi trượt patin.
Mặc dù có nhiều người hoạt động ở đây nhưng Khúc Quân thuộc hàng thanh niên trẻ tuổi hiếm có, trên mặt ngập tràn tinh thần thanh xuân tươi tắn, cười lên có chút giống con nít, thân cao mét tám, hai chân rất dài nhưng không phải kiểu dài lêu nghêu còm cỏi mà là tràn ngập sức bật, hơn nữa dáng người của cậu rất tốt, sống lưng cao ngất có khí chất, có thể nghe thấy hai cô gái trông giống học sinh cấp hai xôn xao bàn tán “Woa! Tới giờ tui chưa từng thấy trai đẹp chân dài tới nách như vậy bao giờ, anh ấy cũng làm việc ở đây sao? Hay là mới được chiêu mộ vào đây?” (lần đầu tiên thấy đoạn miêu tả sắc đẹp của bạn thụ T^T)
“Sớm biết vậy tui đã mang theo giày trượt patin rồi, để anh ấy dạy tui trượt!”
“Không phải bà biết trượt rồi sao?”
“Dĩ nhiên là tui sẽ giả vờ rùi!”
Một không gian hợp thể hóa giữa công việc và sinh hoạt thường ngày. Để tiện cho nhân viên, tập đoàn Cự Lực đã cho xây dựng một khu dành cho người thân và một khu là trường học từ nhà trẻ đến trung học cơ sở, cùng với một hệ thống giáo dục đào tạo chuyên nghiệp cho con em của nhân viên, do đó vào khoảng thời gian này, có không ít bọn nhỏ tan học đi về.
“Anh nói em nha, em trượt rất ổn rồi, anh thả tay ra nha!” Khúc Quan vừa nói vừa chậm rãi nới lỏng tay nắm cô bé ra, ngay lúc ngón tay cuối cùng sắp buông ra thì cô bé chợt nắm chặt tay cậu lại.
“Em không dám đâu! Sẽ ngã xuống mất!”
Khúc Quân ngược lại rất có kiên nhẫn với đối phương.
“Em sợ gì a! Mang đai bảo vệ đầu gối rồi, té không đau đâu”
“Anh đợi thêm tí nữa đi! Đợi tí nữa hẳn buông tay!”
Khúc Quân nhìn đối phương bày ra dáng vẻ loạng choạng sợ hãi, toét miệng cười.
“Em gan nhỏ quá đê!”
“Anh nói em gan nhỏ, em về méc ba cho xem!”
“Cứ méc thoải mái!”
Cô bé tức giận hừ một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt tay Khúc Quân.
Huấn luyện viên Lương không cần quay mặt nhìn cũng biết người bên cạnh là Lăng Mặc.
“Ông không nên để cậu ấy đi ra.” Lăng Mặc chăm chú nhìn bóng lưng của Khúc Quân nói.
“Nó không phải là thú cưng cậu nuôi trong phòng, dĩ nhiên có thể ra ngoài dạo chơi.” Huấn luyện viên Lương chậc lưỡi lấy điếu thuốc trong miệng ra, thì ra đó là kẹo đường có hình dáng giống điếu thuốc dùng để cai thuốc.
“Ông biết tôi nói gì. West có thể đánh chủ ý lên người Thịnh Dĩnh Hi và Sở Ngưng thì cũng sẽ nhanh chóng chuyển mục tiêu đến Khúc Quân.”
Huấn luyện viên Lương ngẩng đầu nhìn tầng kính thủy tinh bao bọc quảng trường, nói “Nó đã ở dưới sự bảo vệ của chúng ta rồi, cậu không cần phải khắt khe thế đâu, nên cho nó chút tự do.”
Lăng Mặc không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Khúc Quân.
“Con gái của giáo sư Trần rất thích Khúc Quân.” Huấn luyện viên Lương suy nghĩ một chút rồi nói “Tôi nói thích, ý là thích chơi đùa với Khúc Quân. Con nhóc kia đặc biệt ngưỡng mộ cậu, sẽ không động lòng với người khác đâu.”
“Ừ.”
Sau nhiều lần Khúc Quân buông tay cô bé đều bị thất bại, Lăng Mặc hai tay đút túi im lặng đi đến.
Mắt thấy Trần Linh Chi sắp ngã xuống, Khúc Quân vội vàng nắm lấy tay cô bé, tay còn lại của cậu cũng giơ lên để giữ thăng bằng, nhưng đầu ngón tay của cậu đụng phải thứ gì đó ấm áp, sau đó bị ngậm vào và cắn nhẹ một cái.
Huấn luyện viên Lương đứng cách đó không xa trợn tròn mắt, bởi vì Lăng Mặc hai đút túi nghiêng mặt cắn ngón tay của Khúc Quân, thiệt là muốn mù mắt chó mà. Hắn cũng muốn tên quỷ đáng ghét mặt lạnh nhà hắn cũng lỡn mợn như thế!
===Hết chương 84===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 84.
Khúc Quân: A má ơi, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như lão Lương không vui còn có thể tìm Dung Chu làm chỗ dựa! Trần Linh Chi không vui sẽ la hét đòi méc ba! Còn tui thì sao? Đã thế còn bị anh ăn hiếp nữa chứ!
Lăng Mặc: Em có thể nói, “Xin anh, sư huynh, lần sau em hổng dám nữa”.
Khúc Quân: Biến đê, người yêu thầm tui không có tư cách đắc ý!
Cá: Ba chương đếm ngược.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook