Khúc Quân thầm lộp bộp trong lòng, sao Chakri lại chú ý tới điểm này?

“Hình như có thật, thì sao?”

“Trên báo cáo điều tra đã nói, cái đồng hồ kia là do người yêu của nó mua tặng. Đến Washington cũng mang theo, chắc nó quý lắm nhỉ?”

“Cho nên…?”

“Chúng ta muốn bắt nó đi dưới mí mắt đám người kia quả thật rất khó, nhưng nếu lấy trộm cái đồng hồ của nó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Khúc Quân sửng sốt, lý trí nói cho cậu biết Lăng Mặc sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, không vì một cái đồng hồ mà tự đặt mình vào hiểm cảnh, nhưng một âm thanh khác tận sâu trong đáy lòng nói cho cậu biết, Lăng Mặc sẽ vì chiếc đồng hồ đeo tay mà chuyện gì cũng dám làm.

Hơn nữa… Lăng Mặc vốn sẽ bị người của Hắc Tước bắt đi.

Anh muốn trở thành một cây đinh trong nội bộ của Hắc Tước.

“Chẳng lẽ anh muốn tôi đi trộm về?”

“Mày làm gì có cái tài đó. Bên tao nhiều đứa lành nghề lắm.”

“Nếu nhiều người giỏi như vậy thì ông anh đây làm gì có cửa trở thành ‘đại ca’ của tôi.”

“Khỏi hút nữa mậy.” Chakri liếc Khúc Quân, nhân tiện cướp luôn điếu thuốc đang hút dở của cậu.

Thật đau lòng.

Còn lại một buổi tối và một buổi sáng ngày mai, Khúc Quân cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ ngồi đợi cùng với đám người Chakri ở căn cứ mà Hắc Tước đã sắp xếp cho bọn họ.

Khúc Quân thông qua nói chuyện phiếm với Chakri mà biết được ngoài tiểu đổi của bọn họ ra còn thêm hai thành viên nữa.

Một tên có biệt hiệu là ‘Ong Mật’, là một kẻ không có giá trị chiến đấu nhưng rất giỏi trộm đồ của người khác, hơn nữa còn giỏi hòa nhập vào mọi hoàn cảnh khác nhau, còn tên kia là ‘Bá Tước Pháo Bông’, dĩ nhiên tên này không phải am hiểu chế tạo pháo bông mua vui, mà là cài bom hẹn giờ.

“Tôi nhớ cấp trên đã dặn dò, phải làm việc khiêm tốn.” Khúc Quân vừa nhìn màn hình vừa nói.

Trên màn hình là ‘Ong Mật’ giả trang thành nhân viên vệ sinh ở tòa nhà tổ chức cuộc thi Olypmic quốc tế, hiện đang làm công việc quét dọn.

“Chẳng qua chúng ta chỉ đặt một cái pháo bông ở đó thôi, rất khiêm tốn rồi đó.” Chakri cười nói.

Khúc Quân cảm thấy mình không nuốt nổi tính hài hước của đối phương.

Lúc này Lăng Mặc xuất hiện trong nhà vệ sinh, Khúc Quân căn bản không thấy rõ động tác của Ong Mật, không biết gã đã làm gì mà chiếc đồng hồ vốn đeo trên cổ tay Lăng Mặc chớp mắt bốc hơi, mà Ong Mật đã ung dung rời khỏi chỗ đó.

Gã vừa rời đi vừa cởi áo đồng phục của nhân viên vệ sinh ra, rồi xoay người một phát liền biến thành một cái áo vest! Gã vươn tay kéo dây kéo ở trên quần, ống quần vừa rớt xuống, nhanh chóng từ một cái quần của nhân viên vệ sinh chớp mắt biến thành quần tây phẳng phiu, sau đó không biết gã móc đâu ra cái thẻ công tác rồi gắn nó lên túi áo trước ngực.

Khúc Quân xem mà hoa cả mắt, cậu đang coi phim <Hồ sơ điệp viên Bourne Identity> à?

(Tên gốc: The Bourne Identity, là một phần của loạt phim hành động nổi tiếng dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Robert Ludlum, chi tiết mời sợt gg J)

Rõ ràng Lăng Mặc đã phát hiện đồng hồ của mình đã biến mất, anh nhanh chóng chạy ra ngoài, ở hành lang rộng lớn không có ai ngoại trừ Ong Mật đang mặc bộ vest.

“Xin hỏi anh có thấy một nhân viên vệ sinh không?” Trong chất giọng trầm thấp và tiếng anh lưu loát của Lăng Mặc, Khúc Quân có thể nhận ra một chút nôn nóng trong đó.

“Nhân viên vệ sinh? Hình như tôi thấy người đó đi tới lối an toàn…”

Ong Mật còn chưa nói xong, nắm đấm của Lăng Mặc đã lao tới, trực tiếp bụp ngay mắt của gã.

Ong Mật bụm mắt, còn chưa kịp lui ra sau, lập tức bị Lăng Mặc bẻ quặp tay đập mạnh vào tường.

Khúc Quân nhìn mà đau dùm cho gã, càng không phải nói đến giá trị chiến đấu âm vô cực của Ong Mật.

“Mày chính là tên nhân viên vệ sinh kia.” Giọng nói của Lăng Mặc vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, anh một tay túm lấy cổ áo của Ong Mật, vạch ra nhìn thì quả nhiên bên trong là áo đồng phục của nhân viên vệ sinh.

Khúc Quân quay đầu nhìn Chakri “Làm sao đây? Ong Mật đã bị lộ rồi kìa!”

“Đi thôi, đến lượt chúng ta ra sân. Mày không có bị say trực thăng chứ?”

Chakri dẫn Khúc Quân đi lên sân thượng, nơi nó đậu sẵn một chiếc trực thăng cấp cứu!

Xem ra, Hắc Tước vì muốn bắt được Lăng Mặc mà không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào! Nếu như nơi diễn ra kỳ thi Olympic xảy ra vụ nổ thì trực thăng cấp cứu này đến đây là chuyện hiển nhiên!

Khúc Quân cho là Chakri sẽ đi cứu Ong Mật, nhưng rõ ràng, gã không có ý đó.

Trong video, mặc dù Ong Mật đau đến xoắn cả mặt nhưng giọng điệu vẫn bình thản “Lăng Mặc, đồng hồ đeo tay của mày không có ở chỗ tao. Nếu như mày muốn lấy nó về thì nhanh chóng lên sân thượng đi. Thủ lĩnh của tao muốn trò chuyện với mày một chút. À, quên nói cho mày, đừng mang theo lũ chó gác cửa kia theo. Nếu thủ lĩnh của tao nhìn thấy lũ chó kia, hắn sẽ trực tiếp cho nổ tòa nhà này, nhân tiện vứt cái đồng hồ đó của mày xuống biển, mày đoán xem nó sẽ trôi dạt về đâu?”

Lăng Mặc lục soát cả người của Ong Mật, quả nhiên không tìm thấy đồng hồ đeo tay của mình.

Khúc Quân thở phào, cậu biết Lăng Mặc rất lí trí, không thể nào làm chuyện dại dột được. Chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay thôi, rõ ràng Ong Mật đang dụ dỗ Lăng Mặc, nếu Lăng Mặc dẫn theo người của Dung Chu, rất có thể sẽ tóm gọn Chakri.

Nhưng mà… Khúc Quân đã đọc lướt qua nội dung của nhiệm vụ lần này, mục tiêu của Lăng Mặc tuyệt đối không phải là tôm tép như Chakri.

Không tới năm phút nữa, bọn họ sẽ bay đến sân thượng của tòa nhà tổ chức kỳ thi Olympic quốc tế.

Lăng Mặc đè nghiến Ong Mật lên tường, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cánh quạt của trực thăng tạo thành từng đợt gió mạnh, thổi tung mái tóc của Lăng Mặc và bộ vest của anh.

Một giây kia, Khúc Quân nhớ lại bộ dáng của Lăng Mặc bơi về phía cậu lúc cậu là Lộ Kiêu suýt bị chết đuối trong hồ bơi nhân tạo.

“Thằng nhãi này đúng là bình tĩnh nha. Nghiêm Cẩn, đến lượt mày.”

Nghiêm Cẩn là người có thân thủ ngắm bắn giỏi nhất trong tổ đội bốn người, vì một điểm này mà Khúc Quân vẫn không đến nỗi bị phát hiện.

“Đừng sơ xuất.”

Nói xong, Chakri liền thông báo ‘Bá Tước Pháo Bông’ ra tay.

Chỉ nghe ầm một tiếng, cả tòa nhà chấn động dữ dội.

Có thể tưởng tượng khung cảnh hỗn loạn bên trong tòa nhà, cho dù người của Dung Chu chạy lên sân thượng thì cũng sẽ bị đám đông đang hoảng hốt sợ hãi kia làm chậm trễ.

Khúc Quân không nâng súng lên, cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày Lăng Mặc trở thành mục tiêu trong tầm ngắm của cậu.

Khi trực thăng tới gần, Lăng Mặc trực tiếp lôi Ong Mật qua chắn trước mặt mình.

“Góc độ không làm khó mày chứ?”

Khúc Quân biết rõ, bằng mọi giá phải mang Lăng Mặc đi.

Mặc dù Khúc Quân không muốn làm tổn thương Lăng Mặc, nhưng nếu mang Lăng Mặc đi, chẳng những cho anh cơ hội làm chuyện mình vốn đã làm ở trong thực tế, mà cậu cũng có cơ hội mổ xẻ toàn bộ bí mật của nhiệm vụ, rốt cuộc Hắc Tước là một tổ chức như thế nào, nhiệm vụ tư duy thâm tiềm này liệu có quan hệ gì với tổ chức Hắc Tước kia không?

Từ đầu tới cuối cậu cảm thấy những tin tức mà Giang Thành nói cho cậu biết thật sự khác xa so với chuyện đã xảy ra trên thực tế.

Ngay tại lúc Bá Tước Pháo Bông kích nổ lần thứ hai, Khúc Quân chợt nâng súng lên, khoảng cách giữa Ong Mật và Lăng Mặc vì chấn động mà chênh lệch ra xa, Khúc Quân dứt khoát bóp cò, viên đạn lướt qua cổ Ong Mật bắn trúng người Lăng Mặc.

Lăng Mặc ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh rất có lực xuyên thấu, phảng phất như cũng đồng thời bắn trúng vào Khúc Quân.

Khúc Quân siết chặt khẩu súng, Chakri chậm rãi đếm ngược “Năm, bốn, ba, hai… Một.”

Lăng Mặc nhíu mày, lảo đảo ngã về một bên, Ong Mật nhanh chóng thoát khỏi tay anh, trực thăng đã đáp xuống, Khúc Quân lập tức nhảy xuống đi đến bên cạnh Lăng Mặc.

Ong Mật bất mãn nhấc chân muốn đá Khúc Quân, lại bị cậu dễ dàng bắt được rồi ném qua một bên.

“Mẹ nó sao mày lại nổ súng vào lúc đó hả? Lỡ như đạn không trúng Lăng Mặc mà trúng tao thì sao!”

“Dù sao bên trong không có đạn, mà là thuốc mê.” Tay của Khúc Quân chạm lên gò má của Lăng Mặc, nhẹ nhàng vén tóc mái bị rối của anh.

Lăng Mặc vẫn còn chút ý thức, mặc dù ánh mắt có hơi mê mang những vẫn nhìn chằm chằm vào Khúc Quân.

Cảnh tượng như vậy làm Khúc Quân bất giác nhớ lại tình cảnh lần đầu mình gặp Lăng Mặc, trong buồng máy bay đổ nát, cậu cũng từng đã vén tóc anh như bây giờ.

“Tên này suýt chút nữa là bẻ gãy tay của tao, tao phải đạp nó mấy cái để hả giận mới được!”

Ong Mật vừa nhấc chân thì liền bị Khúc Quân vươn tay chém một phát vào bắp chân, khiến gã trực tiếp ngã ngồi trên đất, đau đến phát khóc.

“Lần sau nếu mày còn đụng cậu ta, tao sẽ cho mày sau này không đứng lên được.”

Khúc Quân vừa vác Lăng Mặc lên, vừa cúi đầu quăng lời độc ác cho Ong Mật.

Ong mật sửng sốt ngồi tại chỗ, cho đến khi Khúc Quân đưa Lăng Mặc vào trực thăng thì mới lật đật đứng dậy chạy tới, leo vào buồng trực thăng.

Trên đường đi, Ong Mật lạnh mặt, im lặng không nói gì.

“Chúng ta có cần đi đón Bá Tước Pháo Bông theo luôn không?”

“Không cần. Bá Tước Pháo Bông vốn không ở trong tòa nhà này.” Chakri đáp.

Cũng đúng, không có kẻ nào ngu cài ‘pháo bông’ xong còn ở lại nhìn ‘pháo bông’ nổ.”

Trong cabin, Lăng Mặc dựa đầu vào vai Khúc Quân, khi trực thăng đánh vòng, Khúc Quân nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy gò má của anh.

Ong Mật ngồi phía sau không nhịn được đá vào ghế của Khúc Quân “Hey, mày đừng có buồn nôn như vậy được không! Tao còn tưởng mày thích nó đó!”

Khúc Quân liếc Ong Mật, suýt chút nữa đã thốt lên ‘Đúng vậy, tao vốn thích anh ấy mà.’

Trực thăng đáp xuống sân thượng của một tòa cao ốc.

Khúc Quân vốn cho là bọn họ sẽ đưa Lăng Mặc đi đến hòn đảo như trong báo cáo kia, nhưng cậu lầm rồi, cậu và Chakri chẳng qua chỉ là người giao hàng, thành viên cấp bậc thấp không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ bí mật nào của Hắc Tước.

Khúc Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Mặc bị những người khác tiếp lấy, cứ như vậy bị mang đi. Cậu không thể phản kháng, không thể ra tay, nếu như cậu còn muốn biết bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lăng Mặc thì nhất định phải im lặng, chờ đợi Hắc Tước giao cho cậu nhiệm vụ kế tiếp.

“Hey, lúc mày ôm ‘tiểu mỹ nhân’ trên trực thăng, tao đây cũng đâu có nói gì. Sao, vẫn chưa thỏa mãn mày?” Chakri đốt một điếu thuốc cho Khúc Quân.

“Lần này chúng ta được bao nhiên tiền?” Khúc Quân giả vờ thơ ơ hỏi.

Chakri xòe năm ngón tay.

Khúc Quân gật đầu, tỏ ý đã biết.

Khẳng định không phải là năm chục ngàn, nếu vậy thì lương của nhân viên ‘ngoài túi’ của Hắc Tước quá bèo rồi, đoán chừng năm triệu, có thể là đô la.

Điện thoại di động trong túi khẽ rung, Khúc Quân nhận được tin nhắn của ngân hàng, báo đã chuyển năm triệu đô la vào tài khoản của cậu.

Khúc Quân trợn to mắt, trời ơi, Hắc Tước đúng là chịu chơi mà! Khó trách người của Dung Chu vứt bỏ Lăng Mặc, số tiền này có thể mua được tinh anh trong tinh anh đó!

Chakri liếc Khúc Quân, nói “Mày cũng đừng có đến Las Vegas tiêu sạch hết đấy!”

Đời này của Khúc Quân không có cái gọi là tài khoản, càng không có chuyện được người ta chuyển khoản với một dãy số 0 dài tít như vầy… Nhưng mà, tất cả những thứ này đều không có thật.

Nếu như cậu còn muốn mượn thân phận ‘Nghiêm Cẩn’ này tiếp tục thi hành nhiệm vụ, đường tắt duy nhất là phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ tiếp cận bộ phận nòng cốt của Hắc Tước.

Cảm giác như… Con đường phía trước thật dài không thấy điểm cuối.

“Tôi phải mua nhà.” Khúc Quân nói.

Chakri nhìn Khúc Quân với vẻ mặt ‘Mày bị tửng à’.

“Mua nhà ở chỗ này á?”

“Không, đi mua phòng ở đang tăng giá để bán lấy thêm tiền.” Khúc Quân hít một hơi khói, nghiêm túc nói.

“Mày đùa tao à?”

“Tôi chính là đùa anh đấy! Bây giờ tôi phải lấy tiền đi ăn những món ăn sang trọng đắt đỏ nhất, ở khách sạn tốt nhất, làm một kẻ ăn chơi chờ chết!”

“Ồ, tao thật sự rất muốn tẩn mày một trận.” Chakri huơ huơ nắm đấm, cùng cụng quyền với Khúc Quân “Hẹn gặp lại vào lần làm ăn tiếp theo.”

Khúc Quân gật đầu.

Lúc này, Tiểu Hằng mặt đầy vẻ sốt sắng báo cáo tình hình với Dung Chu, bọn họ vứt bỏ Lăng Mặc, hơn nữa rất có khả năng là Lăng Mặc đã bị người của Hắc Tước bắt đi.

Dung Chu cũng không kinh ngạc mấy, anh ta im lặng mấy giây rồi nói “Đây là lựa chọn của Lăng Mặc.”

“Cậu ta lựa chọn cái gì? Anh nói cậu ta không cho chúng ta biết cậu ta lựa chọn một mình đi gặp Hắc Tước, là quyết định muốn gia nhập bọn chúng? »

“Không, cậu ta muốn báo thù. Bởi vì Lộ Kiêu chết dưới tay người của Hắc Tước.”

« Một mình cậu ta có thể làm được gì chứ ! »

« Cậu ta không giống chúng ta. » Dung Chu khẽ thở dài « Bây giờ, chúng ta chỉ có thể chúc cậu ta thành công. »

« Nhưng chúng ta không thể ngồi đợi như thế. Chúng ta theo dõi một kẻ, rất có thể kẻ này là người của Hắc Tước. »

« Không nên tùy tiện hành động, phải chờ đợi tình huống ra sao đã. » Dung Chu đáp.

« Đã biết. »

Đối với Khúc Quân mà nói, chuyện đau thương nhất là rõ ràng biết trong tài khoản có năm triệu đô la, nhưng cậu lại không nhớ mật mã. Cũng may tiền trong thẻ tín dụng dư dả để cậu trả tiền thuê khách sạn ở Washington, Khúc Quân chưa từng cảm thấy việc xài thẻ tín dụng không cần mật mã là điều may mắn nhất trên đời cho đến bây giờ.

Sau hai tuần, Khúc Quân không nhận được tin tức gì ngoài tin báo của ngân hàng, cũng không có liên lạc gì với Chakri và tổ chức Hắc Tước, giống như cậu bị trục xuất ở thế giới này vậy.

Nhưng Khúc Quân cũng rất hưởng thụ bị trục xuất, khoảng ba ngày, cậu sẽ quẹt thẻ xài hết một triệu đô la, đồng thời, cậu cũng phát hiện có người đang giám thị mình.

Là người của Hắc Tước? Hay là người của Dung Chu?

Khúc Quân đương nhiên biết chuyện mình tiếp cận Lăng Mặc ở trong cửa hàng tiện lợi hôm nọ đã rơi vào mắt của người phụ trách bảo vệ Lăng Mặc.

Hơn nữa cậu còn xài tiền phung phí không bình thường…

Xem ra cậu phải tìm chỗ khác ở, ví dụ như là… Las Vegas.

Nơi này là nước Mỹ, Dung Chu bọn họ không dễ dàng điều tra tung tích của cậu thông qua hệ thống giao thông ở đây.

Sau khi nghĩ xong, Khúc Quân lập tức đi tắm, sau đó chuẩn bị quần áo làm một chuyến đi đến Las Vegas, nhưng khi cậu quấn khăn tắm đi ra thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đánh úp về phía mình.

Khúc Quân phản ứng nhanh nhẹn trực tiếp đưa tay lên đỡ, lúc này mới phát hiện người đánh lén mình là Tiểu Hằng.

« Xem ra an ninh ở khách sạn này không ra gì, để lọt một con chuột vào phòng Tổng thống năm sao. » Khúc Quân phì cười, nâng đầu gối húc mạnh vào bụng Tiểu Hằng.

Một kích này vừa nhanh vừa mạnh, mặt của Tiểu Hằng cũng phải đỏ lên vì đau, cậu ta vừa nhìn lên thì phát hiện Khúc Quân đang cầm một khẩu súng, mỉm cười nhìn mình « Cậu không nên một thân một mình vào phòng của tôi. Dáng người đáng yêu như vậy, cẩn thận kẻo tôi không nhịn được mà bóp cậu nha. »

Tiểu Hằng sờ sờ bên hông của mình, phát hiện súng của mình đã bị đối phương cướp đi, nhất thời cậu ta có cảm giác bị nhục nhã.

« Đừng trách tôi cướp súng của cậu. Bởi vì tôi biết cậu vào đây là để đối phó tôi, nhất định đã lấy mất súng của tôi, đúng không?  Vậy thì tôi chỉ đành phải xài tạm súng của cậu. »

Tiểu Hằng nghiến răng, bọn họ có người mai phục ở cửa sổ đối diện, chỉ cần tìm được cơ hội là lập tức bắn trúng tên trước mắt này.

« Có phải người của cậu đang ở tòa nhà đối diện, chuẩn bị tìm góc độ bắn đầu tôi nở hoa? »

Tiểu Hằng nghẹn họng.

« Các người đúng là không biết thường thức, nhân lúc tôi không mặc đồ mà đến gây phiền phức cho tôi. »

« Người như anh không nên làm việc cho Hắc Tước. »

« Đều dùng mạng để kiếm tiền. Giá trị lao động của tôi còn cao hơn cả cậu… A, quên mất, tôi cũng đâu có nộp thuế. »

« Các người đã bắt Lăng Mặc đi đâu? » Tiểu Hằng hỏi.

Khúc Quân lắc đầu « Tôi cũng không phải là thành viên nòng cốt của Hắc Tước, chỉ là một kẻ giao hàng thôi. Cậu không nên lãng phí thời gian với tôi. »

Một giây tiếp theo, Tiểu Hằng muốn xông lên cướp súng, nhưng Khúc Quân đã sớm đoán trước, nhanh chóng tránh qua một bên, Tiểu Hằng không cướp được súng, nhưng Khúc Quân lại nắm lấy tay cậu ta, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, vặn trật khớp cánh tay phải của cậu ta.

Khúc Quân đè chặt Tiểu Hằng, tháo băng đạn trên người cậu ta xuống rồi nhét vào trong túi, sau đó vặn trật khớp luôn cánh tay còn lại, lôi người đến đè chặt lên cửa sổ.

Bởi vì Tiểu Hằng chắn trước mặt Khúc Quân nên người ở phía đối diện không thể ngắm bắn được, còn Khúc Quân thì với lấy cái áo khoác để trên sofa gần đó.

« Anh… Anh không giết tôi? »

« Giết cậu? Không có ai trả tiền cho tôi, quá thiệt thòi. »

Khúc Quân lấy dây điện thoại bàn trói Tiểu Hằng lại, rồi trực tiếp ném người vào phòng vệ sinh, sau đó thoải mái rời khỏi phòng của mình.

Cậu biết cho dù ở tầng hầm để xe hay lối ra ở đại sảnh của khách sạn thì đều có người của Tiểu Hằng đang chờ mình, Khúc Quân còn lâu mới tự chui đầu vào lưới.

Cậu đi đến nhà ăn ở tầng hai của khách sạn, rồi đi vào nhà vệ sinh, trực tiếp nhảy ra từ đó.

« Không khí bên ngoài thật tốt. »

Khúc Quân vươn vai hít thở, rồi bắt taxi đi đến sân bay, trực tiếp mua một tấm vé phi cơ riêng đi đến Las Vegas.

Còn Tiểu Hằng thì được đồng đội cứu ra, tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.

Khúc Quân sống mơ mơ màng màng ở Las Vegas suốt hai tuần.

Trong hai tuần lễ ở đây, cậu phát hiện mua nhà đang tăng giá không nhanh bằng đánh bạc ở Las Vegas, từ phòng khách sạn hạng phổ thông bỗng chốc tăng lên hạng VIP.

Khúc Quân bày tỏ, rốt cuộc cậu cũng có một lần nở mày nở mặt ở thế giới tư duy thâm tiềm này nha!

Ở Las Vegas đến ngày thứ mười lăm, Khúc Quân đứng trước bệ quay số đánh cược, không cố kỵ ra giá đặt cược, bởi vì cậu đang thắng nên không ít người đặt theo cậu.

« Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không chơi mãi một món. »

Khúc Quân nghiêng mặt sang thì thấy đó là một người phương Tây da trắng, trên mặt điểm chút tàn nhang, tay cầm mâm thức uống đi đến trước mặt cậu.

Khúc Quân cười « Thật ra thì tôi rất muốn thua, nhưng nó cứ thắng hoài à, biết sao được. »

« Vậy thì Thần may mắn quá yêu anh. »  Người trẻ tuổi cười nói.

Hắn trời sinh rất đẹp, khóe mắt chân mày đều mang theo nét mờ ám, rất hợp khẩu vị của Nghiêm Cẩn nguyên bản, nhưng mà… Đối với Khúc Quân cậu mà nói thì chẳng có gì đặc biệt.

Hơn nữa những người trong đây đều biết cậu thắng cược rất nhiều tiền, không ít người đỏ mắt ghen tị, thậm chí không thiếu những kẻ bụng dạ khó lường,  cho nên người trẻ tuổi này mới bưng đồ uống tới đây.

« Tôi không khát. Chúc cậu tối nay chơi vui. » Khúc Quân cười cười, đặt tiền thắng cược lên mâm của đối phương rồi xoay người rời đi.

Thật chán quá đi, nửa tháng trời rồi, tại sao Hắc Tước vẫn còn chưa giao nhiệm vụ cho cậu?

Rốt cuộc bây giờ Lăng Mặc ra sao rồi?

Mặc dù đã biết kết quả của chuyện này, nhưng vẫn lo lắng cho anh lỡ như bị người của Hắc Tước hành hạ.

Cậu đi đến nơi cách sòng bạc khoảng hai mươi phút đi bộ, mua một chai nước, vừa mới đi ra khỏi siêu thị thì bị đánh cướp, khi đối phương rút súng chỉa vào người, cậu không nhíu mày tung chân đá thẳng vào mặt đối phương, sau đó trực tiếp tháo rớt súng, nhân tiện cho đối phương thêm một cú đấm vào mắt.

« Về nhà tìm mẹ chơi đi. »

Nói xong, Khúc Quân còn đặc biệt hào phóng quăng một xấp đô la vào mặt đối phương.

Khi Khúc Quân cầm chai nước uống dở đi vào khách sạn, bước vào trong thang máy thì gặp lại tiểu ca đẹp trai ở sòng bạc lúc nãy.

Đối phương mỉm cười chào cậu « Thưa ngài, ngài đi lên tầng mấy? »

« Cậu đoán đi. » Khúc Quân có thể cảm nhận được đối phương có ‘ý’ với mình.

Quả nhiên, khi Khúc Quân đi đến trước phòng mình, tiểu ca đẹp trai bỗng dựa lại gần bên tai Khúc Quân, càng ngày càng gần, tựa như muốn hôn lên.

Khúc Quân nhìn đối phương, một tay chống lên vai của cậu ta « Cậu làm tôi nhớ đến một người. »

« Là ai? » Tiểu ca đẹp trai cười hỏi, còn cố ý hà hơi lên môi Khúc Quân.

« Mối tình đầu của tôi. »

« Tôi cho đây là một sự khen ngợi. » Tiểu ca nói « Chứng tỏ anh rất có cảm giác với tôi. »

« Bởi vì mối tình đầu của tôi cũng thường xuyên dựa đầu vào tôi như thế, có đôi khi là giường, có đôi khi là cửa, còn có ở hành lang trường học. Nhưng mà… Người ấy… lạnh lùng hơn cậu, sức lực mạnh hơn cậu, tính cách hư hỏng hơn cậu, điểm quan trọng nhất là… »

===Hết chương 58===

Tác giả có lời muốn nói: Day 58.

Lăng Mặc : Tiểu Hằng nói em xàm sỡ anh ta.

Khúc Quân : Nhảm nhí ! Anh ta không phải là khẩu vị của em !

Lăng Mặc : Chẳng phải em còn nói anh ta đáng yêu, muốn bóp anh ta à ?

Khúc Quân : Em thề với trời là em không có bóp anh ta, cùng lắm là bóp súng của anh ta thôi !

Lăng Mặc : Cái gì ?

Khúc Quân : Không phải súng mọc ở trên người anh ta, là súng thật ! Anh bóp ở đâu đó ! Má ơi đi ra !!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương