Tại Sao Anh Lại Thích Tôi
-
Chương 36
Khúc Quân ngốc ngốc đứng bên cạnh, nhìn Lăng Mặc lấy tiền ra mua đồ ăn vặt, sau đó dúi hộp khoai tây chiên và hộp bánh sô cô la vào ngực cậu.
“Ăn nhiều, bị ung thư.”
Nói xong, Lăng Mặc liền xoay người rời đi.
Biểu tình của các bạn đứng xung quanh giống như là bị nhét nguyên cái trứng gà vào miệng.
“Mới vừa rồi Lăng Mặc nói chuyện với Lộ Kiêu hả trời?”
Khúc Quân cạn lời, ‘Ăn nhiều, bị ung thư’ mà cũng coi là nói chuyện á?
“Mới vừa rồi Lăng Mặc mua hộp khoai tây chiên và bánh sô cô la cho Lộ Kiêu hả trời?”
Đó là tại y không muốn bị bọn tui cản trở mất thời gian thì có!
“Lộ Kiêu, cậu thân với Lăng Mặc lắm à?”
Thịnh Dĩnh Hi đứng một bên thấy thế chịu không nổi, rõ ràng cậu ta muốn mời Khúc Quân ăn vặt mà, sao lại biến thành Lăng Mặc mất rồi?
Cậu ta kéo Khúc Quân trở về lớp học.
“Này! Thịnh Dĩnh Hi! Đây là lớp của cậu nha, không phải lớp tớ!”
Lúc này Thịnh Dĩnh Hi mới thả tay ra.
“Cậu còn dám ăn hộp khoai tây chiên với bánh sô cô la này?”
“Đồ chùa mà, ngu gì không ăn?” Khúc Quân thầm búng một cái chóc lên mặt mình, da mặt đủ dày đủ dùng, Khúc Quân rất hài lòng.
“Cậu ta nói bị ung thư như thế mà cậu còn dám ăn? Cậu ta đang chửi cậu đấy!”
“Thiệt là, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng là bị bệnh mà chết, dù sao có ăn hay không ăn thì cũng chết thôi, dĩ nhiên là tớ ăn rồi!”
Từ trước đến giờ, Khúc Quân chưa bao giờ được ăn hết một hộp khoai tây chiên cả, cậu nhớ lúc đi học được bạn mình cho ăn ké một miếng, cái hương vị giòn rụm thơm phức đó khiến cậu không thể nào quên được.
Chẳng qua là sau này có ăn lại thì cũng không tìm thấy được hương vị đó nữa.
Khúc Quân trở về phòng học, liếc mắt nhìn Lăng Mặc.
Kiến thức hiện giờ của y đã vượt trội hơn rất nhiều so với bạn học cùng lứa tuổi, hơn nữa y còn đọc thêm nhiều sách tri thức của nước ngoài.
Bởi vì biết y học tập không có vấn đề gì, có lúc trong giờ học y đọc những thứ khác, giáo viên cũng sẽ không nhắc nhở gì, dù sao mỗi học kỳ y cũng đều đóng góp không ít cho điểm trung bình của cả lớp.
Khúc Quân bỏ hộp khoai tây chiên và bánh sô cô la vào trong hộc bàn, thò tay vào sờ sờ, giống như sờ thấy cái gì đó, cậu lấy ra nhìn thử thì trong chớp mắt tay run lên, đồ ăn vặt trực tiếp rơi xuống đất.
Bởi vì đó không phải là thứ gì xa lạ, mà chính là cuốn sách đen rất thịnh hành vào hồi Mạc Tiểu Bắc còn học cấp hai <Giang hồ mê tình lục>!
Cuốn truyện này thoạt nhìn rất cũ nát, coi bộ có không ít những cậu trai trẻ đã lĩnh hội được nội dung ướt át kiều diễm trong đó, nhân tiện làm vài phát. Phía sau cuốn sách có ghi giá 1 đồng 98 xu, Khúc Quân bỗng cảm thấy có chút hoài niệm.
Ngay lúc đó, giáo viên môn toán bước vào lớp.
Đó là một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài 40, nói năng thận trọng, nếu có ai nói chuyện hay lo ra trong giờ học của thầy, thì thầy sẽ không nể mặt cho ăn phấn, với lại luôn luôn ném trúng ngay cái miệng của đối phương.
Khúc Quân vội vàng nhét cuốn truyện vào hộc bàn, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của thầy toán quét tới, cậu liền cảm thấy chột dạ, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.
Nếu nhìn từ phía sau thì sẽ thấy rõ sự kì lạ này của cậu.
Đại biểu môn tiếng anh của lớp, Sở Ngưng nghiêng mặt sang nhìn, khi nhỏ thấy khuôn mặt của Lăng Mặc một giây kia, nhỏ lập tức sửng sốt.
Bởi vì lúc này Lăng Mặc đang chống cằm, mắt nhìn về trước, rõ ràng thoạt nhìn không có biểu cảm gì, nhưng Sở Ngưng cảm thấy y đang mỉm cười.
Biểu tình như thế đã từng có hồi còn học cấp hai, đó là lúc y nhìn Mạc Tiểu Bắc đứng trên bục giảng làm bài.
Hết giờ học, Khúc Quân không kịp chờ liền ngó đông ngó tây hỏi han.
“Này! Các bạn có biết ai đã đi tới chỗ ngồi của tớ không?”
“Không có. Sao vậy?”
Khúc Quân nhìn xung quanh một chút rồi thò tay lấy cuốn sách đen <Giang hồ mê tình lục> ra, nhỏ giọng nói “Có ai đó nhét cuốn truyện này vào hộc bàn của tớ… Cậu có nhìn thấy ai đã bỏ nó vào không?”
“Hả? Cuốn sách này thì sao?”
Lúc này, một cậu trai cùng lớp bỗng nhiên đi tới, vươn tay cầm lấy cuốn sách kia đi.
“Sách tôi mướn sao lại ở chỗ này?” Cậu trai này được mọi người gọi là ‘Độc vương’, tên thật là Nhâm Hiểu Phi.
Gọi cậu ta là “Độc vương’ chắc chắn là không phải vì cậu ta tinh thông thuốc độc gì, cũng không phải vì cậu ta là kẻ độc mồm độc miệng, mà là cho dù loại sách đen nào có hiếm lạ khó tìm đến mấy thì cậu ta đều có thể có được trong tay một cách dễ dàng, chính là khối u tư tưởng cực lớn của các bạn nam, cho nên cậu ta mới được phong danh hiệu ‘Độc vương’ này.
“Không biết, cậu xem quyển sách đen này trông cũ kỹ như vậy… Tốt xấu thì đây cũng là lớp học đó, cậu phải biết giữ kẽ một chút chứ?” Khúc Quân nói.
“Cậu xem qua rồi?” Nhậm Hiểu Phi cười đểu hỏi.
“Chưa.”
“Nếu chưa xem thì sao cậu lại biết đây là sách đen? Muốn xem thì cứ nói là muốn xem đi, làm bộ làm tịch chi không biết? Hơn nữa nói cho cậu biết, sách đen càng cổ càng quý hiếm! Ngoài trừ các loại truyện kiếm hiệp võ thuật ra, thì đây chính là ông tổ của các sách đen bây giờ đó! Nhưng mà, tại sao nó lại ở chỗ của cậu? Trộm à?”
“Ai thèm trộm ba cái loại sách này của cậu chứ! Lúc mới vô tiết tớ đã thấy nó nằm trong hộc bàn của mình rồi! Hơn nữa thầy còn đúng lúc đi vào lớp nữa, xém mén là hù người ta tè ra quần!”
“Vậy là chắc có đứa nào đó trộm lấy rồi quẳng vào chỗ của cậu. Nhưng mà người anh em à, nếu cậu có hứng thú với sách đen thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu tìm. Thế giới này rộng lớn như vậy, không có chỗ nào không có nha!”
Nghe Nhậm Hiểu Phi nói như vậy, Khúc Quân có thể hiểu cậu ta vẫn đinh ninh cậu lấy trộm.
“Nhậm Hiểu Phi, nếu cậu đã nói thế thì dù tớ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thế thì cậu dứt khoát cho tớ cuốn sách đen này luôn đi!”
Khúc Quân muốn đưa tay cướp lấy quyển sách thì Nhậm Hiểu Phi vội vàng né ra, kết quả Khúc Quân vồ hụt, cậu mất chớn ngã người về phía trước, không biết Lăng Mặc đã đứng ở sau lưng Nhậm Hiểu Phi từ lúc nào, mà Nhậm Hiểu Phi đã né người sang một bên, cho nên cậu hoàn toàn ngã vào trong ngực Lăng Mặc!
Trong một giây kia Khúc Quân hoảng hốt cả lên, mắt thấy ánh mắt của Lăng Mặc, chóp mũi của y càng ngày càng gần, tim của cậu giống như bị kéo phăng ra khỏi lồng ngực, Lăng Mặc thì ngã người ra sau, đôi mắt của y cứ như thế nhìn Khúc Quân, không có vươn tay chụp lấy bàn ghế bên cạnh để khỏi té đập người xuống đất, mà là vòng qua sau lưng Khúc Quân ôm lấy.
Thôi xong đời!
Khúc Quân bất chấp tất cả đưa tay che gáy Lăng Mặc lại, nếu như y bị đập gáy xuống đất thì coi như toi cơm!
Nhưng khi bọn họ sắp hun đất, Lăng Mặc đột nhiên nghiêng người qua, cánh tay của y đỡ lấy hai người, bàn ghế xung quanh bị đẩy ra cộng thêm âm thanh chân ghế chân bàn di động trên mặt đất, lúc ngã xuống, Khúc Quân phát hiện cậu không hề bị đau một chút nào.
Còn Lăng Mặc thì vẫn cứ nhìn cậu, một cái chớp mắt cũng không có.
Khúc Quân giống như bị ánh mắt kia khóa chặt lại vậy, không thể cử động được, cũng không thể tránh khỏi.
“Này! Các cậu không sao chớ?” Nhậm Hiểu Phi thò đầu tới hỏi.
Các bạn khác trong lớp cũng quay đầu nhìn lại.
Đầu gối của Lăng Mặc nhấc lên, Khúc Quân chợt nhớ tới lúc cậu còn là Mạc Tiểu Bắc cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, lúc đó Lăng Mặc cho cậu một cú húc bụng đau muốn chết!
Khúc Quân phản ứng nhanh chóng đè đầu gối của Lăng Mặc xuống, nhưng không ngờ bắp chân của Lăng Mặc lại dán vào eo của cậu, nhấc đầu gối lên rồi đạp chân xuống đất, lấy chớn ngồi dậy.
“Cậu có chịu đứng dậy chưa?”
Khúc Quân còn nằm nghiêng người, cậu cảm giác Lăng Mặc đang đứng từ trên cao nhìn xuống mình.
“Tớ đứng dậy ngay đây.”
Khúc Quân còn nghĩ rằng Lăng Mặc không thích người lạ đụng chạm mình, nhưng Lăng Mặc lại vươn tay tới bám chặt lấy bả vai của cậu, rồi xốc người dậy.
Sau đó, tựa như chuyện mới nãy chưa từng xảy ra, Lăng Mặc thong thả đi ra khỏi lớp.
Khúc Quân còn đứng tại chỗ, sao cậu lại cảm thấy cảnh tượng này trông quen quen thế nhở?
Đúng rồi! Lúc còn học cấp hai, quyển sách đen này của đám Trần Kiều và Lý Viễn Hàng tình cờ bị đá văng tới chỗ cậu, sau đó bị cậu lượm lên, kế tiếp cậu bị đám ranh con này sỉ vả túi bụi và bị xô đẩy đụng vào người Lăng Mặc.
Chẳng qua là lần đó, vì bảo vệ gáy của Lăng Mặc nên tay của cậu đau quá trời.
Nhưng lần này thì không đau một chút nào.
Hình như Lăng Mặc còn ôm cậu nữa thì phải?
Chuyện quái gì đây?
Khúc Quân ngây ngốc, cậu luôn cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Hết tiết, Thịnh Dĩnh Hi lại chạy tới tìm Khúc Quân, bày tỏ muốn thực hiện lời hứa thua kèo, mời Khúc Quân đi ăn KFC.
“Nếu không thì cậu đưa tiền cho tớ để tớ tự đi ăn?” Khúc Quân cười nói.
“Tự đi ăn là sao? Nhất định chúng ta phải đi ăn chung với nhau!”
Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh lướt cái vèo qua người Thịnh Dĩnh Hi, đó chính là Lăng Mặc đang đạp xe rời đi.
Thịnh Dĩnh Hi cuống quýt tránh ra, một cái chân đạp hụt xuống rãnh thoát nước, bị trẹo một chút.
“Ui da!”
“Này, cậu không sao chứ?”
“Không sao, không sao!”
Sau khi chỗ đau lắng xuống, Thịnh Dĩnh Hi đi hai bước.
“Này, có chắc là không sao chứ? Nếu như bị thương thì mai không đi bơi được đâu!”
“Đã hẹn nhau rồi mà, sao có thể không đi được chứ? Cậu đừng lo lắng, tớ không sao đâu!”
Khó mà từ chối được sự nhiệt tình của Thịnh Dĩnh Hi, hơn nữa Khúc Quân cũng muốn biết trình độ bơi lội của thân thể này tới cỡ nào, nếu không để khi đến cuộc so tài bắt đầu, lỡ như lộ nguyên hình là một con vịt cạn thì mần sao.
Khúc Quân đã từng được huấn luyện bơi lội, nhưng loại huấn luyện này chỉ áp dụng vào trong trường hợp thi hành nhiệm vụ, còn nếu thi đấu thể thao bơi lội gì đó thì hoàn toàn không có đất dụng võ.
Đúng dịp có thể thử tranh tài với Thịnh Dĩnh Hi một chút, xem coi tài nghệ có bao nhiêu chênh lệch.
Ngày hôm sau, Khúc Quân không dám nói với Lưu Phân Hương là cậu đi bơi lội, len lén tìm một cái quần bơi nhét vào trong cặp sách, nói cậu muốn đi học nhóm với Thịnh Dĩnh Hi.
Lưu Phân Hương không tin con trai mình, cho đến khi Thịnh Dĩnh Hi đứng dưới lầu hô “Lộ Kiêu! Cậu còn nhây tới bao giờ! Có còn muốn tớ dạy kèm vật lý không hả!”
Lưu Phân Hương vội vàng đá đít con trai mình ra khỏi nhà, còn khai ân cho cậu chút tiền tiêu vặt, cốt là muốn cậu đãi Thịnh Dĩnh Hi ăn để cảm ơn.
Hai người tới câu lạc bộ bơi lội, Khúc Quân nhìn hồ bơi rộng rãi thoáng đãng trước mắt, chất lượng nước cực cao, có thể thấy rõ mặt đáy, quan trọng nhất là, ngoại trừ bốn năm người ra thì hầu như không còn ai bơi lội nữa cả.
Có thể nguyên nhân chủ yếu là mặc dù thời tiết đã ba mươi độ rồi nhưng vẫn còn khá lạnh.
“Sao hả? Điều kiện không tệ chứ? Đi! Đi thay đồ bơi thôi!”
Đi tới phòng thay đồ cho nam, nơi này rất sạch sẽ, thậm chí còn khô ráo hơn cả Khúc Quân đã nghĩ, không có mùi khó ngửi hay mùi ẩm mốc nào.
“Chúng ta đi vào tìm tủ trống để đồ đi!”
Khúc Quân đi theo sau lưng Thịnh Dĩnh Hi, bất chợt thấy có một người đang thay quần áo, áo thun vén tới cổ, vừa vặn bờ vai nâng lên lộ ra đường nét mạnh mẽ, bắp thịt rắn chắc và từng đường nét trên cơ thể co dãn đầy cuốn hút, không có cơ bắp khoa trương như vận động viên thể hình, nhưng Khúc Quân có thể nhìn ra đây là một cơ thể có tỷ lệ vàng chuẩn nhất, không dư cũng không thừa, và còn… Rất đẹp mắt nữa.
Nhất là chiều rộng bờ vai và cái eo thon gọn có tỉ lệ vô cùng cân xứng, hơn nữa còn có đường cong tinh tế ở sau lưng, Khúc Quân nhất định phải tặng một like cho người anh em này.
Nhưng khi áo thun vén qua khỏi đầu, lộ ra gò má, Khúc Quân lập tức sửng sốt.
“Lăng Mặc! Sao đi đâu cũng gặp cậu hết thế!” Thịnh Dĩnh Hi la lên.
Khúc Quân theo bản năng nuốt nước miếng.
Hồi còn học cấp hai đã từng đi chơi công viên nước với Lăng Mặc, nhưng sao lúc đó không có phát hiện vóc dáng của người này lại tốt đến như vậy a!
Rốt cuộc Lương Như đã cho y ăn cái gì vậy?
Lăng Mặc chỉ lạnh lùng liếc Thịnh Dĩnh Hi một cái, rồi đi ra ngoài.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Khúc Quân đối với Lăng Mặc, cậu luôn cảm thấy ánh mắt kia tràn đầy sát khí.
Thịnh Dĩnh Hi đã trêu chọc Lăng Mặc từ lúc nào vậy cà?
Chẳng lẽ vì cậu ta nói quá nhiều?
“Chậc! Hồ bơi lớn như vậy, hai chúng ta dư sức bơi thoải mái!”
Thịnh Dĩnh Hi gật đầu.
Lúc cúi đầu xuống cởi quần ra, cậu chợt nhớ tới lúc trước khi mà thay đồ bơi với Lăng Mặc, y đã kéo cậu vào phòng tắm vòi sen, hai đứa chen chúc thay quần trong đó
“Ê, Lộ Kiêu, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đi vào phòng tắm.”
“Đừng nói là cậu xấu hổ nha? Chẳng lẽ cậu đặc biệt nhỏ, sợ tớ cười nhạo cậu?”
“Đi chết đi!”
Thịnh Dĩnh Hi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Mặc vừa mới đi ra thì đã quành trở lại, đang đứng mở tủ để quần áo, có lẽ là quên đem theo kính bơi.
Hai phút sau, Khúc Quân đi ra.
Mặc dù cơ thể này không đẹp mắt như của Lăng Mặc, nhưng cũng có cơ bụng, có cơ đầu vai, cậu cực kỳ hài lòng!
Lúc Khúc Quân mở tủ để đồ vào, Thịnh Dĩnh Hi đứng sau lưng cậu khẽ liếm môi.
“Lộ Kiêu… Thật không ngờ vóc dáng của cậu không tồi, đặc biệt là nhìn từ phía sau.”
“Gì đó? Chẳng phải mọi người ai cũng có trước lồi sau vểnh cả à?”
Khúc Quân đứng thẳng người khóa tủ lại, vừa vặn cơ lưng dưới và lưng quần bơi tạo thành một khe hở nhỏ.
Thịnh Dĩnh Hi cười đểu muốn móc tay vào khe hở đó để búng quần bơi của Khúc Quân, có điều đầu ngón tay còn chưa chạm vào thì đã bị một cánh tay khác hung hăng giữ lại.
Sức lực rất lớn như muốn bóp nát xương cổ tay của cậu ta.
“Cậu… Cậu làm gì đó!” Thịnh Dĩnh Hi nhíu mày.
Khúc Quân cũng quay đầu lại nhìn.
“Cậu cản đường.” Giọng nói của Lăng Mặc âm lãnh như ở tận cùng của đáy cốc.
Ngay cả Khúc Quân cũng không hiểu tại sao lại rùng mình.
Lúc Lăng Mặc đi ra ngoài, Thịnh Dĩnh Hi nhỏ giọng mắng “Bị bệnh hả trời!”
“Chắc… Tâm trạng của cậu ấy không được tốt.”
Khúc Quân có thể nhận ra hôm nay Lăng Mặc cực kỳ không vui.
Tất nhiên, nếu Lăng Mặc không vui thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Bọn họ vận động làm ấm người và giãn gân cốt, lúc đi tới hồ bơi thì thấy Lăng Mặc đang nhắm mắt nằm ngửa trôi nổi trên mặt nước, tư thái vô cùng tự nhiên, cứ như đang ngủ vậy.
“Đi, chúng ta bơi một vòng đi!”
“Được!”
Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi cùng nhau xuống nước, lúc đầu không có bơi lội kịch liệt gì, Khúc Quân thiên về bơi tự do, Thịnh Dĩnh Hi thì lại thích kiểu bơi ngửa nhàn tản thoải mái.
Vì tránh đụng vào đứa bé trước mặt, Khúc Quân phải thay đổi hướng bơi, bất tri bất giác đã bơi đến chỗ Lăng Mặc.
Theo lý thì Khúc Quân nên tránh ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ở dưới nước của Lăng Mặc, cậu liền nhớ tới lúc cậu lấy thân phận Lộ Kiêu tiến vào thế giới này, Lăng Mặc đã nhảy xuống nước cứu cậu lên.
Cậu không khỏi muốn tiến lại gần y, nhưng ngay khi cậu vừa mới bơi tới bên cạnh Lăng Mặc thì Lăng Mặc đột nhiên xoay người đè Khúc Quân chìm xuống đáy hồ.
===Hết chương 36===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 36.
Lăng Mặc: Cậu có biết lưng hay eo của cậu đều là của tôi hết không?
Khúc Quân: Hở?
Lăng Mặc: Chỉ có tôi mới có quyền búng quần bơi của cậu.
Khúc Quân: Tài trợ cho anh một thùng quần bơi nè, cho anh tha hồ tự mình búng búng đê! Tức chết ông đây rồi!
“Ăn nhiều, bị ung thư.”
Nói xong, Lăng Mặc liền xoay người rời đi.
Biểu tình của các bạn đứng xung quanh giống như là bị nhét nguyên cái trứng gà vào miệng.
“Mới vừa rồi Lăng Mặc nói chuyện với Lộ Kiêu hả trời?”
Khúc Quân cạn lời, ‘Ăn nhiều, bị ung thư’ mà cũng coi là nói chuyện á?
“Mới vừa rồi Lăng Mặc mua hộp khoai tây chiên và bánh sô cô la cho Lộ Kiêu hả trời?”
Đó là tại y không muốn bị bọn tui cản trở mất thời gian thì có!
“Lộ Kiêu, cậu thân với Lăng Mặc lắm à?”
Thịnh Dĩnh Hi đứng một bên thấy thế chịu không nổi, rõ ràng cậu ta muốn mời Khúc Quân ăn vặt mà, sao lại biến thành Lăng Mặc mất rồi?
Cậu ta kéo Khúc Quân trở về lớp học.
“Này! Thịnh Dĩnh Hi! Đây là lớp của cậu nha, không phải lớp tớ!”
Lúc này Thịnh Dĩnh Hi mới thả tay ra.
“Cậu còn dám ăn hộp khoai tây chiên với bánh sô cô la này?”
“Đồ chùa mà, ngu gì không ăn?” Khúc Quân thầm búng một cái chóc lên mặt mình, da mặt đủ dày đủ dùng, Khúc Quân rất hài lòng.
“Cậu ta nói bị ung thư như thế mà cậu còn dám ăn? Cậu ta đang chửi cậu đấy!”
“Thiệt là, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng là bị bệnh mà chết, dù sao có ăn hay không ăn thì cũng chết thôi, dĩ nhiên là tớ ăn rồi!”
Từ trước đến giờ, Khúc Quân chưa bao giờ được ăn hết một hộp khoai tây chiên cả, cậu nhớ lúc đi học được bạn mình cho ăn ké một miếng, cái hương vị giòn rụm thơm phức đó khiến cậu không thể nào quên được.
Chẳng qua là sau này có ăn lại thì cũng không tìm thấy được hương vị đó nữa.
Khúc Quân trở về phòng học, liếc mắt nhìn Lăng Mặc.
Kiến thức hiện giờ của y đã vượt trội hơn rất nhiều so với bạn học cùng lứa tuổi, hơn nữa y còn đọc thêm nhiều sách tri thức của nước ngoài.
Bởi vì biết y học tập không có vấn đề gì, có lúc trong giờ học y đọc những thứ khác, giáo viên cũng sẽ không nhắc nhở gì, dù sao mỗi học kỳ y cũng đều đóng góp không ít cho điểm trung bình của cả lớp.
Khúc Quân bỏ hộp khoai tây chiên và bánh sô cô la vào trong hộc bàn, thò tay vào sờ sờ, giống như sờ thấy cái gì đó, cậu lấy ra nhìn thử thì trong chớp mắt tay run lên, đồ ăn vặt trực tiếp rơi xuống đất.
Bởi vì đó không phải là thứ gì xa lạ, mà chính là cuốn sách đen rất thịnh hành vào hồi Mạc Tiểu Bắc còn học cấp hai <Giang hồ mê tình lục>!
Cuốn truyện này thoạt nhìn rất cũ nát, coi bộ có không ít những cậu trai trẻ đã lĩnh hội được nội dung ướt át kiều diễm trong đó, nhân tiện làm vài phát. Phía sau cuốn sách có ghi giá 1 đồng 98 xu, Khúc Quân bỗng cảm thấy có chút hoài niệm.
Ngay lúc đó, giáo viên môn toán bước vào lớp.
Đó là một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài 40, nói năng thận trọng, nếu có ai nói chuyện hay lo ra trong giờ học của thầy, thì thầy sẽ không nể mặt cho ăn phấn, với lại luôn luôn ném trúng ngay cái miệng của đối phương.
Khúc Quân vội vàng nhét cuốn truyện vào hộc bàn, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của thầy toán quét tới, cậu liền cảm thấy chột dạ, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng lên.
Nếu nhìn từ phía sau thì sẽ thấy rõ sự kì lạ này của cậu.
Đại biểu môn tiếng anh của lớp, Sở Ngưng nghiêng mặt sang nhìn, khi nhỏ thấy khuôn mặt của Lăng Mặc một giây kia, nhỏ lập tức sửng sốt.
Bởi vì lúc này Lăng Mặc đang chống cằm, mắt nhìn về trước, rõ ràng thoạt nhìn không có biểu cảm gì, nhưng Sở Ngưng cảm thấy y đang mỉm cười.
Biểu tình như thế đã từng có hồi còn học cấp hai, đó là lúc y nhìn Mạc Tiểu Bắc đứng trên bục giảng làm bài.
Hết giờ học, Khúc Quân không kịp chờ liền ngó đông ngó tây hỏi han.
“Này! Các bạn có biết ai đã đi tới chỗ ngồi của tớ không?”
“Không có. Sao vậy?”
Khúc Quân nhìn xung quanh một chút rồi thò tay lấy cuốn sách đen <Giang hồ mê tình lục> ra, nhỏ giọng nói “Có ai đó nhét cuốn truyện này vào hộc bàn của tớ… Cậu có nhìn thấy ai đã bỏ nó vào không?”
“Hả? Cuốn sách này thì sao?”
Lúc này, một cậu trai cùng lớp bỗng nhiên đi tới, vươn tay cầm lấy cuốn sách kia đi.
“Sách tôi mướn sao lại ở chỗ này?” Cậu trai này được mọi người gọi là ‘Độc vương’, tên thật là Nhâm Hiểu Phi.
Gọi cậu ta là “Độc vương’ chắc chắn là không phải vì cậu ta tinh thông thuốc độc gì, cũng không phải vì cậu ta là kẻ độc mồm độc miệng, mà là cho dù loại sách đen nào có hiếm lạ khó tìm đến mấy thì cậu ta đều có thể có được trong tay một cách dễ dàng, chính là khối u tư tưởng cực lớn của các bạn nam, cho nên cậu ta mới được phong danh hiệu ‘Độc vương’ này.
“Không biết, cậu xem quyển sách đen này trông cũ kỹ như vậy… Tốt xấu thì đây cũng là lớp học đó, cậu phải biết giữ kẽ một chút chứ?” Khúc Quân nói.
“Cậu xem qua rồi?” Nhậm Hiểu Phi cười đểu hỏi.
“Chưa.”
“Nếu chưa xem thì sao cậu lại biết đây là sách đen? Muốn xem thì cứ nói là muốn xem đi, làm bộ làm tịch chi không biết? Hơn nữa nói cho cậu biết, sách đen càng cổ càng quý hiếm! Ngoài trừ các loại truyện kiếm hiệp võ thuật ra, thì đây chính là ông tổ của các sách đen bây giờ đó! Nhưng mà, tại sao nó lại ở chỗ của cậu? Trộm à?”
“Ai thèm trộm ba cái loại sách này của cậu chứ! Lúc mới vô tiết tớ đã thấy nó nằm trong hộc bàn của mình rồi! Hơn nữa thầy còn đúng lúc đi vào lớp nữa, xém mén là hù người ta tè ra quần!”
“Vậy là chắc có đứa nào đó trộm lấy rồi quẳng vào chỗ của cậu. Nhưng mà người anh em à, nếu cậu có hứng thú với sách đen thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu tìm. Thế giới này rộng lớn như vậy, không có chỗ nào không có nha!”
Nghe Nhậm Hiểu Phi nói như vậy, Khúc Quân có thể hiểu cậu ta vẫn đinh ninh cậu lấy trộm.
“Nhậm Hiểu Phi, nếu cậu đã nói thế thì dù tớ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thế thì cậu dứt khoát cho tớ cuốn sách đen này luôn đi!”
Khúc Quân muốn đưa tay cướp lấy quyển sách thì Nhậm Hiểu Phi vội vàng né ra, kết quả Khúc Quân vồ hụt, cậu mất chớn ngã người về phía trước, không biết Lăng Mặc đã đứng ở sau lưng Nhậm Hiểu Phi từ lúc nào, mà Nhậm Hiểu Phi đã né người sang một bên, cho nên cậu hoàn toàn ngã vào trong ngực Lăng Mặc!
Trong một giây kia Khúc Quân hoảng hốt cả lên, mắt thấy ánh mắt của Lăng Mặc, chóp mũi của y càng ngày càng gần, tim của cậu giống như bị kéo phăng ra khỏi lồng ngực, Lăng Mặc thì ngã người ra sau, đôi mắt của y cứ như thế nhìn Khúc Quân, không có vươn tay chụp lấy bàn ghế bên cạnh để khỏi té đập người xuống đất, mà là vòng qua sau lưng Khúc Quân ôm lấy.
Thôi xong đời!
Khúc Quân bất chấp tất cả đưa tay che gáy Lăng Mặc lại, nếu như y bị đập gáy xuống đất thì coi như toi cơm!
Nhưng khi bọn họ sắp hun đất, Lăng Mặc đột nhiên nghiêng người qua, cánh tay của y đỡ lấy hai người, bàn ghế xung quanh bị đẩy ra cộng thêm âm thanh chân ghế chân bàn di động trên mặt đất, lúc ngã xuống, Khúc Quân phát hiện cậu không hề bị đau một chút nào.
Còn Lăng Mặc thì vẫn cứ nhìn cậu, một cái chớp mắt cũng không có.
Khúc Quân giống như bị ánh mắt kia khóa chặt lại vậy, không thể cử động được, cũng không thể tránh khỏi.
“Này! Các cậu không sao chớ?” Nhậm Hiểu Phi thò đầu tới hỏi.
Các bạn khác trong lớp cũng quay đầu nhìn lại.
Đầu gối của Lăng Mặc nhấc lên, Khúc Quân chợt nhớ tới lúc cậu còn là Mạc Tiểu Bắc cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, lúc đó Lăng Mặc cho cậu một cú húc bụng đau muốn chết!
Khúc Quân phản ứng nhanh chóng đè đầu gối của Lăng Mặc xuống, nhưng không ngờ bắp chân của Lăng Mặc lại dán vào eo của cậu, nhấc đầu gối lên rồi đạp chân xuống đất, lấy chớn ngồi dậy.
“Cậu có chịu đứng dậy chưa?”
Khúc Quân còn nằm nghiêng người, cậu cảm giác Lăng Mặc đang đứng từ trên cao nhìn xuống mình.
“Tớ đứng dậy ngay đây.”
Khúc Quân còn nghĩ rằng Lăng Mặc không thích người lạ đụng chạm mình, nhưng Lăng Mặc lại vươn tay tới bám chặt lấy bả vai của cậu, rồi xốc người dậy.
Sau đó, tựa như chuyện mới nãy chưa từng xảy ra, Lăng Mặc thong thả đi ra khỏi lớp.
Khúc Quân còn đứng tại chỗ, sao cậu lại cảm thấy cảnh tượng này trông quen quen thế nhở?
Đúng rồi! Lúc còn học cấp hai, quyển sách đen này của đám Trần Kiều và Lý Viễn Hàng tình cờ bị đá văng tới chỗ cậu, sau đó bị cậu lượm lên, kế tiếp cậu bị đám ranh con này sỉ vả túi bụi và bị xô đẩy đụng vào người Lăng Mặc.
Chẳng qua là lần đó, vì bảo vệ gáy của Lăng Mặc nên tay của cậu đau quá trời.
Nhưng lần này thì không đau một chút nào.
Hình như Lăng Mặc còn ôm cậu nữa thì phải?
Chuyện quái gì đây?
Khúc Quân ngây ngốc, cậu luôn cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Hết tiết, Thịnh Dĩnh Hi lại chạy tới tìm Khúc Quân, bày tỏ muốn thực hiện lời hứa thua kèo, mời Khúc Quân đi ăn KFC.
“Nếu không thì cậu đưa tiền cho tớ để tớ tự đi ăn?” Khúc Quân cười nói.
“Tự đi ăn là sao? Nhất định chúng ta phải đi ăn chung với nhau!”
Bỗng nhiên có một cơn gió lạnh lướt cái vèo qua người Thịnh Dĩnh Hi, đó chính là Lăng Mặc đang đạp xe rời đi.
Thịnh Dĩnh Hi cuống quýt tránh ra, một cái chân đạp hụt xuống rãnh thoát nước, bị trẹo một chút.
“Ui da!”
“Này, cậu không sao chứ?”
“Không sao, không sao!”
Sau khi chỗ đau lắng xuống, Thịnh Dĩnh Hi đi hai bước.
“Này, có chắc là không sao chứ? Nếu như bị thương thì mai không đi bơi được đâu!”
“Đã hẹn nhau rồi mà, sao có thể không đi được chứ? Cậu đừng lo lắng, tớ không sao đâu!”
Khó mà từ chối được sự nhiệt tình của Thịnh Dĩnh Hi, hơn nữa Khúc Quân cũng muốn biết trình độ bơi lội của thân thể này tới cỡ nào, nếu không để khi đến cuộc so tài bắt đầu, lỡ như lộ nguyên hình là một con vịt cạn thì mần sao.
Khúc Quân đã từng được huấn luyện bơi lội, nhưng loại huấn luyện này chỉ áp dụng vào trong trường hợp thi hành nhiệm vụ, còn nếu thi đấu thể thao bơi lội gì đó thì hoàn toàn không có đất dụng võ.
Đúng dịp có thể thử tranh tài với Thịnh Dĩnh Hi một chút, xem coi tài nghệ có bao nhiêu chênh lệch.
Ngày hôm sau, Khúc Quân không dám nói với Lưu Phân Hương là cậu đi bơi lội, len lén tìm một cái quần bơi nhét vào trong cặp sách, nói cậu muốn đi học nhóm với Thịnh Dĩnh Hi.
Lưu Phân Hương không tin con trai mình, cho đến khi Thịnh Dĩnh Hi đứng dưới lầu hô “Lộ Kiêu! Cậu còn nhây tới bao giờ! Có còn muốn tớ dạy kèm vật lý không hả!”
Lưu Phân Hương vội vàng đá đít con trai mình ra khỏi nhà, còn khai ân cho cậu chút tiền tiêu vặt, cốt là muốn cậu đãi Thịnh Dĩnh Hi ăn để cảm ơn.
Hai người tới câu lạc bộ bơi lội, Khúc Quân nhìn hồ bơi rộng rãi thoáng đãng trước mắt, chất lượng nước cực cao, có thể thấy rõ mặt đáy, quan trọng nhất là, ngoại trừ bốn năm người ra thì hầu như không còn ai bơi lội nữa cả.
Có thể nguyên nhân chủ yếu là mặc dù thời tiết đã ba mươi độ rồi nhưng vẫn còn khá lạnh.
“Sao hả? Điều kiện không tệ chứ? Đi! Đi thay đồ bơi thôi!”
Đi tới phòng thay đồ cho nam, nơi này rất sạch sẽ, thậm chí còn khô ráo hơn cả Khúc Quân đã nghĩ, không có mùi khó ngửi hay mùi ẩm mốc nào.
“Chúng ta đi vào tìm tủ trống để đồ đi!”
Khúc Quân đi theo sau lưng Thịnh Dĩnh Hi, bất chợt thấy có một người đang thay quần áo, áo thun vén tới cổ, vừa vặn bờ vai nâng lên lộ ra đường nét mạnh mẽ, bắp thịt rắn chắc và từng đường nét trên cơ thể co dãn đầy cuốn hút, không có cơ bắp khoa trương như vận động viên thể hình, nhưng Khúc Quân có thể nhìn ra đây là một cơ thể có tỷ lệ vàng chuẩn nhất, không dư cũng không thừa, và còn… Rất đẹp mắt nữa.
Nhất là chiều rộng bờ vai và cái eo thon gọn có tỉ lệ vô cùng cân xứng, hơn nữa còn có đường cong tinh tế ở sau lưng, Khúc Quân nhất định phải tặng một like cho người anh em này.
Nhưng khi áo thun vén qua khỏi đầu, lộ ra gò má, Khúc Quân lập tức sửng sốt.
“Lăng Mặc! Sao đi đâu cũng gặp cậu hết thế!” Thịnh Dĩnh Hi la lên.
Khúc Quân theo bản năng nuốt nước miếng.
Hồi còn học cấp hai đã từng đi chơi công viên nước với Lăng Mặc, nhưng sao lúc đó không có phát hiện vóc dáng của người này lại tốt đến như vậy a!
Rốt cuộc Lương Như đã cho y ăn cái gì vậy?
Lăng Mặc chỉ lạnh lùng liếc Thịnh Dĩnh Hi một cái, rồi đi ra ngoài.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Khúc Quân đối với Lăng Mặc, cậu luôn cảm thấy ánh mắt kia tràn đầy sát khí.
Thịnh Dĩnh Hi đã trêu chọc Lăng Mặc từ lúc nào vậy cà?
Chẳng lẽ vì cậu ta nói quá nhiều?
“Chậc! Hồ bơi lớn như vậy, hai chúng ta dư sức bơi thoải mái!”
Thịnh Dĩnh Hi gật đầu.
Lúc cúi đầu xuống cởi quần ra, cậu chợt nhớ tới lúc trước khi mà thay đồ bơi với Lăng Mặc, y đã kéo cậu vào phòng tắm vòi sen, hai đứa chen chúc thay quần trong đó
“Ê, Lộ Kiêu, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đi vào phòng tắm.”
“Đừng nói là cậu xấu hổ nha? Chẳng lẽ cậu đặc biệt nhỏ, sợ tớ cười nhạo cậu?”
“Đi chết đi!”
Thịnh Dĩnh Hi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Mặc vừa mới đi ra thì đã quành trở lại, đang đứng mở tủ để quần áo, có lẽ là quên đem theo kính bơi.
Hai phút sau, Khúc Quân đi ra.
Mặc dù cơ thể này không đẹp mắt như của Lăng Mặc, nhưng cũng có cơ bụng, có cơ đầu vai, cậu cực kỳ hài lòng!
Lúc Khúc Quân mở tủ để đồ vào, Thịnh Dĩnh Hi đứng sau lưng cậu khẽ liếm môi.
“Lộ Kiêu… Thật không ngờ vóc dáng của cậu không tồi, đặc biệt là nhìn từ phía sau.”
“Gì đó? Chẳng phải mọi người ai cũng có trước lồi sau vểnh cả à?”
Khúc Quân đứng thẳng người khóa tủ lại, vừa vặn cơ lưng dưới và lưng quần bơi tạo thành một khe hở nhỏ.
Thịnh Dĩnh Hi cười đểu muốn móc tay vào khe hở đó để búng quần bơi của Khúc Quân, có điều đầu ngón tay còn chưa chạm vào thì đã bị một cánh tay khác hung hăng giữ lại.
Sức lực rất lớn như muốn bóp nát xương cổ tay của cậu ta.
“Cậu… Cậu làm gì đó!” Thịnh Dĩnh Hi nhíu mày.
Khúc Quân cũng quay đầu lại nhìn.
“Cậu cản đường.” Giọng nói của Lăng Mặc âm lãnh như ở tận cùng của đáy cốc.
Ngay cả Khúc Quân cũng không hiểu tại sao lại rùng mình.
Lúc Lăng Mặc đi ra ngoài, Thịnh Dĩnh Hi nhỏ giọng mắng “Bị bệnh hả trời!”
“Chắc… Tâm trạng của cậu ấy không được tốt.”
Khúc Quân có thể nhận ra hôm nay Lăng Mặc cực kỳ không vui.
Tất nhiên, nếu Lăng Mặc không vui thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Bọn họ vận động làm ấm người và giãn gân cốt, lúc đi tới hồ bơi thì thấy Lăng Mặc đang nhắm mắt nằm ngửa trôi nổi trên mặt nước, tư thái vô cùng tự nhiên, cứ như đang ngủ vậy.
“Đi, chúng ta bơi một vòng đi!”
“Được!”
Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi cùng nhau xuống nước, lúc đầu không có bơi lội kịch liệt gì, Khúc Quân thiên về bơi tự do, Thịnh Dĩnh Hi thì lại thích kiểu bơi ngửa nhàn tản thoải mái.
Vì tránh đụng vào đứa bé trước mặt, Khúc Quân phải thay đổi hướng bơi, bất tri bất giác đã bơi đến chỗ Lăng Mặc.
Theo lý thì Khúc Quân nên tránh ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ở dưới nước của Lăng Mặc, cậu liền nhớ tới lúc cậu lấy thân phận Lộ Kiêu tiến vào thế giới này, Lăng Mặc đã nhảy xuống nước cứu cậu lên.
Cậu không khỏi muốn tiến lại gần y, nhưng ngay khi cậu vừa mới bơi tới bên cạnh Lăng Mặc thì Lăng Mặc đột nhiên xoay người đè Khúc Quân chìm xuống đáy hồ.
===Hết chương 36===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 36.
Lăng Mặc: Cậu có biết lưng hay eo của cậu đều là của tôi hết không?
Khúc Quân: Hở?
Lăng Mặc: Chỉ có tôi mới có quyền búng quần bơi của cậu.
Khúc Quân: Tài trợ cho anh một thùng quần bơi nè, cho anh tha hồ tự mình búng búng đê! Tức chết ông đây rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook