Tại Sao Anh Không Yêu Em
-
Chương 13: Ảo cảnh 01-3: Xấu hổ
Edit: Văn Văn.
Nhanh chóng làm trứng rán, xúc xích, hâm nóng sữa bò và bánh mì nướng, lại đặt thêm một chiếc bánh kem yêu thích của Mạnh Nịnh vào, Thi Vinh bưng khay trở lại phòng ngủ, nhưng khi anh đi vào, thì thấy trên giường không có ai!
Anh lập tức đặt cái khay xuống, đầu tiên nhìn phía trong góc, quả nhiên thấy cô đang trốn ở đó, ôm hai đầu gối, mặt vùi vào, run lẩy bẩy.
Anh không nên rời khỏi cô ấy!
Thi Vinh chậm rãi bước qua, ngồi xổm xuống, ôn nhu gọi: "Lộ Lộ?"
Mạnh Nịnh ngẩng đầu lên, lúc này, Thi Vinh mới phát hiện mặt cô đầy nước mắt. Cô sợ, sợ một hoàn cảnh đầy xa lạ-- cho dù khi anh đã sớm sửa phòng ngủ thành giống như tại Mạnh gia của cô, nhưng cô sợ ở một mình-- cho dù khi biết anh đi tìm đồ ăn cho cô, thậm chí sợ phải nằm xuống-- cha mẹ chính là như vậy, họ nằm trên giường an an tĩnh tĩnh mà không nói gì, Mạnh Nịnh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhào vào trong ngực Thi Vinh.
Tựa như những người đi lạc cuối cùng đã trở về với quê nhà. Cả người Thi Vinh cứng đờ, không biết làm sao, sau đó, từ từ chạm tay xoa đầu, ôm chặt cô gái. Cơ thể mềm mại trong ngực vẫn còn tản ra hơi thở ấm áp, cô vẫn còn sống, chứ không phải xác chết lạnh lẽo như nhiều năm trước.
Chỉ cần em còn sống, chỉ cần anh có thể ở bên em, anh sẵn sàng bán cả linh hồn mình đi, anh cũng cam tâm tình nguyện!
Khi trở lại trong vòng tay của Thi Vinh, Mạnh Nịnh trở nên bình tĩnh rất nhiều, Thi Vinh ôm cô lên giường rồi ngồi xuống, thật cẩn thận mà đút cho cô ăn, nhìn cái miệng nhỏ đỏ hồng chậm rãi mấp máy, đem trứng rán, bánh mì nướng đều ăn hết.
"Ngoan lắm." Anh khẽ hôn lên tóc cô, "Lộ Lộ là ngoan nhất."
Mạnh Nịnh hướng trong ngực anh rụt rụt, duyên dáng ngáp một cái, mí mắt xụp xuống, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại sợ anh rời đi nên không dám ngủ. Thi Vinh nói nhỏ bên tai chú mèo con: "Tôi sẽ không rời đi, em cứ ngoan ngoãn đi ngủ. Tôi hứa rằng khi em tỉnh dậy vào sáng mai, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh em."
Mạnh Nịnh nghe hiểu, nắm cà vạt của anh rồi thiếp đi.
Cứ như vậy, Thi Vinh ở bên cạnh Mạnh Nịnh trong bộ đồ tây trang suốt cả đêm. Anh không dám rời khỏi cô, anh lo khi cô tỉnh lại đúng lúc mình đi vắng sẽ sợ hãi. Cho đến khi Mạnh Nịnh tỉnh, đưa cô đi rửa mặt, chải tóc, thay đồ xong hết, Thi Vinh mới dịu dàng thương lượng cùng cô, yêu cầu cô ngồi trong phòng khách và đợi anh năm phút.
Nhưng Mạnh Nịnh lại không muốn, anh vừa đi, cô liền nhìn chằm chằm anh, túm lấy góc áo anh không chịu buông. Lúc này, giống như mặc kệ Thi Vinh nói cái gì, cô đều nghe không hiểu. Người này là tấm ván gỗ cứu cô khi chết đuối, là vị cứu tinh đối với cô, là người duy nhất cô có thể tin tưởng và dựa vào bây giờ.
Vì vậy, cô không muốn tách ra, một giây cũng không thể.
Gánh nặng ngọt ngào như thế, Thi Vinh làm sao để bụng cho nỗi. Anh thở dài, kỳ thật trong lòng vui vẻ sắp phát điên, điểm điểm chóp mũi của Mạnh Nịnh, cười khẽ: "Vậy em muốn nhìn tôi thay quần áo đúng không?"
Mạnh Nịnh im lặng, Thi Vinh coi như cô cam chịu.
Ôm cô vào phòng mình, cùng so sánh với phòng Mạnh Nịnh ấm áp, đáng yêu, phòng Thi Vinh đơn giản đến đáng sợ, ngoại trừ một cái giường và một cái bàn thì không còn gì nữa. Phòng chứa quần áo cùng phòng tắm là phòng nhỏ, cho nên phòng ngủ của anh trông đặc biệt trống trải.
Làm trò trước mặt Mạnh Nịnh, Thi Vinh không ngại mà bắt đầu cởi quần áo. Tây trang sang một đêm ngủ đã sớm nhăn nhúm, áo sơ mi cũng vậy, nhờ trên người Mạnh Nịnh thơm ngào ngạt, nếu không Thi Vinh thực sự lo lắng mùi hôi từ trên cơ thể mình sẽ truyền đến cô ấy.
Dưới áo sơ mi trắng là cơ bắp rắn chắn, hữu lực, do anh luôn tập thể hình. Làn da trắng nõn khiến anh vốn mạnh mẽ lại cộng thêm một ít văn nhã, theo vai rộng eo hẹp hướng xuống nữa là nhân ngư tuyến mê người.
Thời điểm thắt lưng bị kéo ra, Mạnh Nịnh nhìn chăm chú không chớp mắt, đột nhiên giống như hiểu cái gì đó, lập tức cúi đầu xuống. Chờ cô nhấc đầu lên, Thi Vinh đã không thấy.
Cô luống cuống, khuôn mặt nhỏ luôn luôn không thay đổi dần dần hiện lên biểu cảm hoảng loạn, cô nghe được tiếng nước, lập tức chạy hướng phòng tắm, Thi Vinh lo cô sợ nên không đóng cửa, Mạnh Nịnh không chút do dự đẩy cửa ra và bước vào.
Khí nóng lượn lờ trên không trung, dáng người chàng trai cao ngất, trên cơ thể bây giờ đang lăn tăn chảy xuống những giọt nước, ngũ quan anh tuấn, sắc bén bởi vậy có vẻ càng trông hấp dẫn hơn, Mạnh Nịnh nắm lấy cánh cửa, ngơ ngác chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ như trái cà chua, lập tức lui ra ngoài.
Thi Vinh sửng sốt một lúc, sau đó mới mỉm cười, từ cất tiếng cười khẽ cho đến cười to, nhưng lại một tiếng cũng không dám phát ra.
Lần này, khi anh tắm xong ra khỏi phòng, lỗ tai Mạnh Nịnh vẫn còn hồng. Thật đáng yêu, thực sự quá mức đáng yêu, rõ ràng khuôn mặt đã gục xuống, cố tình lỗ tai lại hồng một mảnh. Thi Vinh nhìn, nhịn không được muốn đến gần cắn một miếng, việc anh thích nhất trước kia là cùng cô thân mật.
Cuối cùng vẫn cố kiềm chế nó, anh sợ làm tổn thương cô.
Chiếc khăn tắm màu trắng che lấy bộ vị quan trọng, Mạnh Nịnh thấp đầu, không dám nhìn loạn, Thi Vinh nhưng thực ra khá tự tại, bọn họ đã từng làm vợ chồng vài thập niên, anh ở trước mặt cô lỏa lồ đã sớm thành thói quen.
Chẳng qua... Mặc dù bộ dáng mặt cô đỏ bừng trông rất đáng yêu, nhưng anh vẫn không nên trêu chọc cô, miễn cho cô lại quay về trong mai rùa của mình lần nữa.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ, ném đồ dơ vào rổ giặt, Thi Vinh đang chuẩn bị nắm lấy tay cô đi đến thư phòng, điện thoại đặt trên đầu giường reo lên, tiếng chuông làm Mạnh Nịnh mặt đang đỏ nãy giờ lập tức hoảng hốt, Thi Vinh đau lòng muốn chết, ôm mèo con giật cả mình trong ngực an ủi một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Sau đó nối máy, thần sắc rất khó coi, ngữ điệu lại đặc biệt dịu nhẹ: "Tôi muốn cậu nhất định phải cho tôi một lý do chính đáng để tôi không đến mức đuổi việc cậu."
Quý Ngũ đầu bên kia: (⊙o⊙)!!!
Ông chủ bị làm sao vậy? Đây là ông chủ thường ngày miệng lưỡi sắc bén của cậu sao? Có thật sự ổn khi ông chủ trở nên dịu dàng tới vậy không? Cậu cũng không phải là Mạnh tiểu thư hôm qua!
"Thưa ông chủ, là thế này, họ hàng Mạnh gia đến gây rối trước tập đoàn cao ốc của chúng ta, còn mời các cánh truyền thông, rất nhiều phóng viên đã đến. Phi! Nói ông chủ mơ ước tài sản của Mạnh gia, vì vậy, cướp đoạt trái phép Tiểu thư Mạnh gia! Hơn nữa, Mạnh tiểu thư tuy đã trưởng thành, nhưng trí thông minh rất thấp, cho nên, chất vấn ông chủ có phải có mưu đồ quấy rối tiểu thư hay không."
Trên đời này, có người liều mạng muốn sống, có người lại không muốn mạng đi tìm chết. Đáy mắt Thi Vinh chợt lóe qua lệ khí, anh trấn an vuốt ve cô gái trong ngực tực hồ cảm nhận được cảm xúc dao động của mình, giọng vẫn ôn nhu như cũ: "Cậu chắc hẳn có thể giải quyết đi, Quý Ngũ?"
Quý Ngũ nghe tiếng tên mình gọi đến vô cùng dịu dàng, cậu ta đánh cái rùng mình: "Dạ dạ dạ, ông chủ, làm phiền ngài quá, tôi có thể tự mình giải quyết, tôi lập tức liền đi giải quyết cho ngài." Nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại, vỗ vỗ ngực, có thể khiến Quý Ngũ cậu đây bị dọa thành như vậy, trên thế giới chỉ có một người!
Nói đến cũng lạ, cậu chính là người liếm máu, trải qua sa số vết đao mà lớn lên, gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng không hiểu sao luôn ở trước mặt ông chủ liền túng? Rõ ràng đối phương chỉ là một người thương nhân bình thường, tại sao luôn mang đến cho cậu ta một cổ cảm giác áp bức mạnh mẽ?
Muốn cướp cô ấy từ bên người tôi đi? Thi Vinh vuốt ve mái tóc mềm mại của Mạnh Nịnh, khóe môi gợi lên nụ cười âm trầm.
【Hệ thống cảnh báo! Hệ thống cảnh báo! Ký chủ có xu hướng hắc hóa! Mời ký chủ sắm vai nhân vật của mình cho thật tốt, nếu không nhiệm vụ sẽ được trực tiếp xác định thất bại! Lặp lại cảnh báo! Mời ký chủ sắm vai nhân vật của mình cho thật tốt, nếu không nhiệm vụ sẽ được trực tiếp xác định thất bại! Lặp lại cảnh báo!...】
Phiền phức! Đôi mắt Thi Vinh nheo lại, nhưng rất nhanh anh liền thả lỏng, bởi vì Mạnh Nịnh trong ngực câu lấy ngón tay út của anh.
Hệ thống mang theo chút oán niệm nói: 【Ký chủ, ngươi đúng là vô tình vô nghĩa, tốt xấu gì bổn hệ thống cũng đi cùng ngươi vài thập niên, kết quả bổn hệ thống liền so với một cọng tóc của Mạnh Nịnh đều kém?】
"Không phải." Thi Vinh nói trong lòng.
Hệ thống vui vẻ: 【Thật sự?】Nó nói mà, tuy ký chủ của nó không có tam quan gì, tính cách âm trầm, lạnh lùng lại cố chấp đáng sợ, nhưng ký chủ coi như cũng có chút tình người.
"Ngươi căn bản không xứng cùng cô ấy so sánh." Thi Vinh hôn hôn đỉnh đầu của Mạnh Nịnh.
Hệ thống: 【...Ta dựa vào!】
Nhanh chóng làm trứng rán, xúc xích, hâm nóng sữa bò và bánh mì nướng, lại đặt thêm một chiếc bánh kem yêu thích của Mạnh Nịnh vào, Thi Vinh bưng khay trở lại phòng ngủ, nhưng khi anh đi vào, thì thấy trên giường không có ai!
Anh lập tức đặt cái khay xuống, đầu tiên nhìn phía trong góc, quả nhiên thấy cô đang trốn ở đó, ôm hai đầu gối, mặt vùi vào, run lẩy bẩy.
Anh không nên rời khỏi cô ấy!
Thi Vinh chậm rãi bước qua, ngồi xổm xuống, ôn nhu gọi: "Lộ Lộ?"
Mạnh Nịnh ngẩng đầu lên, lúc này, Thi Vinh mới phát hiện mặt cô đầy nước mắt. Cô sợ, sợ một hoàn cảnh đầy xa lạ-- cho dù khi anh đã sớm sửa phòng ngủ thành giống như tại Mạnh gia của cô, nhưng cô sợ ở một mình-- cho dù khi biết anh đi tìm đồ ăn cho cô, thậm chí sợ phải nằm xuống-- cha mẹ chính là như vậy, họ nằm trên giường an an tĩnh tĩnh mà không nói gì, Mạnh Nịnh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhào vào trong ngực Thi Vinh.
Tựa như những người đi lạc cuối cùng đã trở về với quê nhà. Cả người Thi Vinh cứng đờ, không biết làm sao, sau đó, từ từ chạm tay xoa đầu, ôm chặt cô gái. Cơ thể mềm mại trong ngực vẫn còn tản ra hơi thở ấm áp, cô vẫn còn sống, chứ không phải xác chết lạnh lẽo như nhiều năm trước.
Chỉ cần em còn sống, chỉ cần anh có thể ở bên em, anh sẵn sàng bán cả linh hồn mình đi, anh cũng cam tâm tình nguyện!
Khi trở lại trong vòng tay của Thi Vinh, Mạnh Nịnh trở nên bình tĩnh rất nhiều, Thi Vinh ôm cô lên giường rồi ngồi xuống, thật cẩn thận mà đút cho cô ăn, nhìn cái miệng nhỏ đỏ hồng chậm rãi mấp máy, đem trứng rán, bánh mì nướng đều ăn hết.
"Ngoan lắm." Anh khẽ hôn lên tóc cô, "Lộ Lộ là ngoan nhất."
Mạnh Nịnh hướng trong ngực anh rụt rụt, duyên dáng ngáp một cái, mí mắt xụp xuống, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại sợ anh rời đi nên không dám ngủ. Thi Vinh nói nhỏ bên tai chú mèo con: "Tôi sẽ không rời đi, em cứ ngoan ngoãn đi ngủ. Tôi hứa rằng khi em tỉnh dậy vào sáng mai, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh em."
Mạnh Nịnh nghe hiểu, nắm cà vạt của anh rồi thiếp đi.
Cứ như vậy, Thi Vinh ở bên cạnh Mạnh Nịnh trong bộ đồ tây trang suốt cả đêm. Anh không dám rời khỏi cô, anh lo khi cô tỉnh lại đúng lúc mình đi vắng sẽ sợ hãi. Cho đến khi Mạnh Nịnh tỉnh, đưa cô đi rửa mặt, chải tóc, thay đồ xong hết, Thi Vinh mới dịu dàng thương lượng cùng cô, yêu cầu cô ngồi trong phòng khách và đợi anh năm phút.
Nhưng Mạnh Nịnh lại không muốn, anh vừa đi, cô liền nhìn chằm chằm anh, túm lấy góc áo anh không chịu buông. Lúc này, giống như mặc kệ Thi Vinh nói cái gì, cô đều nghe không hiểu. Người này là tấm ván gỗ cứu cô khi chết đuối, là vị cứu tinh đối với cô, là người duy nhất cô có thể tin tưởng và dựa vào bây giờ.
Vì vậy, cô không muốn tách ra, một giây cũng không thể.
Gánh nặng ngọt ngào như thế, Thi Vinh làm sao để bụng cho nỗi. Anh thở dài, kỳ thật trong lòng vui vẻ sắp phát điên, điểm điểm chóp mũi của Mạnh Nịnh, cười khẽ: "Vậy em muốn nhìn tôi thay quần áo đúng không?"
Mạnh Nịnh im lặng, Thi Vinh coi như cô cam chịu.
Ôm cô vào phòng mình, cùng so sánh với phòng Mạnh Nịnh ấm áp, đáng yêu, phòng Thi Vinh đơn giản đến đáng sợ, ngoại trừ một cái giường và một cái bàn thì không còn gì nữa. Phòng chứa quần áo cùng phòng tắm là phòng nhỏ, cho nên phòng ngủ của anh trông đặc biệt trống trải.
Làm trò trước mặt Mạnh Nịnh, Thi Vinh không ngại mà bắt đầu cởi quần áo. Tây trang sang một đêm ngủ đã sớm nhăn nhúm, áo sơ mi cũng vậy, nhờ trên người Mạnh Nịnh thơm ngào ngạt, nếu không Thi Vinh thực sự lo lắng mùi hôi từ trên cơ thể mình sẽ truyền đến cô ấy.
Dưới áo sơ mi trắng là cơ bắp rắn chắn, hữu lực, do anh luôn tập thể hình. Làn da trắng nõn khiến anh vốn mạnh mẽ lại cộng thêm một ít văn nhã, theo vai rộng eo hẹp hướng xuống nữa là nhân ngư tuyến mê người.
Thời điểm thắt lưng bị kéo ra, Mạnh Nịnh nhìn chăm chú không chớp mắt, đột nhiên giống như hiểu cái gì đó, lập tức cúi đầu xuống. Chờ cô nhấc đầu lên, Thi Vinh đã không thấy.
Cô luống cuống, khuôn mặt nhỏ luôn luôn không thay đổi dần dần hiện lên biểu cảm hoảng loạn, cô nghe được tiếng nước, lập tức chạy hướng phòng tắm, Thi Vinh lo cô sợ nên không đóng cửa, Mạnh Nịnh không chút do dự đẩy cửa ra và bước vào.
Khí nóng lượn lờ trên không trung, dáng người chàng trai cao ngất, trên cơ thể bây giờ đang lăn tăn chảy xuống những giọt nước, ngũ quan anh tuấn, sắc bén bởi vậy có vẻ càng trông hấp dẫn hơn, Mạnh Nịnh nắm lấy cánh cửa, ngơ ngác chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ như trái cà chua, lập tức lui ra ngoài.
Thi Vinh sửng sốt một lúc, sau đó mới mỉm cười, từ cất tiếng cười khẽ cho đến cười to, nhưng lại một tiếng cũng không dám phát ra.
Lần này, khi anh tắm xong ra khỏi phòng, lỗ tai Mạnh Nịnh vẫn còn hồng. Thật đáng yêu, thực sự quá mức đáng yêu, rõ ràng khuôn mặt đã gục xuống, cố tình lỗ tai lại hồng một mảnh. Thi Vinh nhìn, nhịn không được muốn đến gần cắn một miếng, việc anh thích nhất trước kia là cùng cô thân mật.
Cuối cùng vẫn cố kiềm chế nó, anh sợ làm tổn thương cô.
Chiếc khăn tắm màu trắng che lấy bộ vị quan trọng, Mạnh Nịnh thấp đầu, không dám nhìn loạn, Thi Vinh nhưng thực ra khá tự tại, bọn họ đã từng làm vợ chồng vài thập niên, anh ở trước mặt cô lỏa lồ đã sớm thành thói quen.
Chẳng qua... Mặc dù bộ dáng mặt cô đỏ bừng trông rất đáng yêu, nhưng anh vẫn không nên trêu chọc cô, miễn cho cô lại quay về trong mai rùa của mình lần nữa.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ, ném đồ dơ vào rổ giặt, Thi Vinh đang chuẩn bị nắm lấy tay cô đi đến thư phòng, điện thoại đặt trên đầu giường reo lên, tiếng chuông làm Mạnh Nịnh mặt đang đỏ nãy giờ lập tức hoảng hốt, Thi Vinh đau lòng muốn chết, ôm mèo con giật cả mình trong ngực an ủi một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Sau đó nối máy, thần sắc rất khó coi, ngữ điệu lại đặc biệt dịu nhẹ: "Tôi muốn cậu nhất định phải cho tôi một lý do chính đáng để tôi không đến mức đuổi việc cậu."
Quý Ngũ đầu bên kia: (⊙o⊙)!!!
Ông chủ bị làm sao vậy? Đây là ông chủ thường ngày miệng lưỡi sắc bén của cậu sao? Có thật sự ổn khi ông chủ trở nên dịu dàng tới vậy không? Cậu cũng không phải là Mạnh tiểu thư hôm qua!
"Thưa ông chủ, là thế này, họ hàng Mạnh gia đến gây rối trước tập đoàn cao ốc của chúng ta, còn mời các cánh truyền thông, rất nhiều phóng viên đã đến. Phi! Nói ông chủ mơ ước tài sản của Mạnh gia, vì vậy, cướp đoạt trái phép Tiểu thư Mạnh gia! Hơn nữa, Mạnh tiểu thư tuy đã trưởng thành, nhưng trí thông minh rất thấp, cho nên, chất vấn ông chủ có phải có mưu đồ quấy rối tiểu thư hay không."
Trên đời này, có người liều mạng muốn sống, có người lại không muốn mạng đi tìm chết. Đáy mắt Thi Vinh chợt lóe qua lệ khí, anh trấn an vuốt ve cô gái trong ngực tực hồ cảm nhận được cảm xúc dao động của mình, giọng vẫn ôn nhu như cũ: "Cậu chắc hẳn có thể giải quyết đi, Quý Ngũ?"
Quý Ngũ nghe tiếng tên mình gọi đến vô cùng dịu dàng, cậu ta đánh cái rùng mình: "Dạ dạ dạ, ông chủ, làm phiền ngài quá, tôi có thể tự mình giải quyết, tôi lập tức liền đi giải quyết cho ngài." Nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại, vỗ vỗ ngực, có thể khiến Quý Ngũ cậu đây bị dọa thành như vậy, trên thế giới chỉ có một người!
Nói đến cũng lạ, cậu chính là người liếm máu, trải qua sa số vết đao mà lớn lên, gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng không hiểu sao luôn ở trước mặt ông chủ liền túng? Rõ ràng đối phương chỉ là một người thương nhân bình thường, tại sao luôn mang đến cho cậu ta một cổ cảm giác áp bức mạnh mẽ?
Muốn cướp cô ấy từ bên người tôi đi? Thi Vinh vuốt ve mái tóc mềm mại của Mạnh Nịnh, khóe môi gợi lên nụ cười âm trầm.
【Hệ thống cảnh báo! Hệ thống cảnh báo! Ký chủ có xu hướng hắc hóa! Mời ký chủ sắm vai nhân vật của mình cho thật tốt, nếu không nhiệm vụ sẽ được trực tiếp xác định thất bại! Lặp lại cảnh báo! Mời ký chủ sắm vai nhân vật của mình cho thật tốt, nếu không nhiệm vụ sẽ được trực tiếp xác định thất bại! Lặp lại cảnh báo!...】
Phiền phức! Đôi mắt Thi Vinh nheo lại, nhưng rất nhanh anh liền thả lỏng, bởi vì Mạnh Nịnh trong ngực câu lấy ngón tay út của anh.
Hệ thống mang theo chút oán niệm nói: 【Ký chủ, ngươi đúng là vô tình vô nghĩa, tốt xấu gì bổn hệ thống cũng đi cùng ngươi vài thập niên, kết quả bổn hệ thống liền so với một cọng tóc của Mạnh Nịnh đều kém?】
"Không phải." Thi Vinh nói trong lòng.
Hệ thống vui vẻ: 【Thật sự?】Nó nói mà, tuy ký chủ của nó không có tam quan gì, tính cách âm trầm, lạnh lùng lại cố chấp đáng sợ, nhưng ký chủ coi như cũng có chút tình người.
"Ngươi căn bản không xứng cùng cô ấy so sánh." Thi Vinh hôn hôn đỉnh đầu của Mạnh Nịnh.
Hệ thống: 【...Ta dựa vào!】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook