Mấy ngày sau khi kết thúc lễ cưới, Phạm Hiểu Đông liền mời bọn họ tụ họp lại với nhau. Chu Cố không hiểu gì cả, nhưng cảm thấy không có gì bất thường, nên cầm theo quà tới nhà Phạm Hiểu Đông, tham gia một buổi gặp mặt nhỏ.“Tùng tùng tùng” Nghe tiếng gõ cửa, Phạm Hiểu Đông mở cửa, “A Cố, chào mừng!” Hai người lễ phép ôm nhau.

“Cố Cố! Nhanh vào đi!” Âm thanh Mario từ phòng khách truyền tới, Phạm Hiểu Đông nhận quà của Chu Cố, đi về phía phòng bếp, cầm theo hoa quả cùng nước uống tới.

Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, ba người liền vây quanh thảm trải lấy Chu Cố làm trung tâm.

“E hèm, bắt đầu nào.” Mario hắng giọng nói một câu.

Mặt Chu Cố mờ mịt: “Bắt đầu cái gì?”

“Bắt đầu phỏng vấn mày á!” Mario kích động xoa xoa tay.

Trầm Diệp bất đắc dĩ nhìn Mario, “Đừng làm cậu ấy ngại.” Trầm Diệp quay đầu nhìn Chu Cố, nói rằng, “Trước khi lễ cưới của Hiểu Đông bắt đầu, mày có đi ra ngoài một chút ấy, rồi lúc trở lại thì đôi mắt đỏ hoe, là do khóc đúng không, đừng nói với tụi tao là do trùng nhỏ làm gì đó, trùng còn có thể tạo ra giọng mũi nữa sao?”

Chu Cố vừa định nói là do con trùng nhỏ thì bị nghẹn lại.

“Vốn tụi tao cũng không muốn nhúng tay vào chuyện riêng của mày, nhưng mà… Ngày đó khi kết thúc lễ cưới có người tìm tao hỏi phương thức liên lạc với mày, bởi vì hắn là bạn của Tiểu Kiệt, nên tao cho. Nhưng sau đó nghĩ lại thì vẫn nên nói cho mày biết mới tốt.” Phạm Hiểu Đông có chút xin lỗi nhìn Chu Cố.

“Không sao đâu, không có người lạ nào gọi điện cho tao hết.” Ngón tay lơ đãng đụng vào điện thoại bên cạnh, tâm trạng có chút mất mát.

“Mày biết người kia không?” Trầm Diệp hỏi.

“Từ Hi Thành, người này chắc mày biết đi.” Phạm Hiểu Đông nhìn y hỏi.

Ngay khi nghe tới cái tên kia, Chu Cố có chút hoảng loạn. Cho dù đã 6 năm trôi qua, cái tên này đối với y vẫn không có cách nào bớt đau được.

“Tao… tao biết.” Chu Cố trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn thừa nhận. “Nói ra thì cũng đúng dịp, mở đầu câu chuyện này giống với Hiểu Đông lắm.” Chu Cố cười nói, “Hắn là người yêu cũ của tao, cũng là mối tình đầu.”

“Mày…” Ba người rất kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không cảm giác được là người yêu trước kia của Chu Cố, là đàn ông!

“Xin lỗi, giấu tụi mày lâu như vậy.” Chu Cố không dám ngẩng đầu lên, “Tao biết tụi mày với những người khác không giống nhau, nhưng tao vẫn không dám mạo hiểm nói ra.”

Mặc dù có chút khó chịu đối với việc Chu Cố che giấu, cơ mà ba người cũng có thể hiểu được, chắc Chu Cố đã trải qua tổn thương rất lớn.

“Lúc tao học tiểu học năm lớp 5 thì ba mẹ tao ly hôn. Tao theo ba tao, sau khi ba tao ly hôn thì tìm một người phụ nữ tiếp rượu ở quán bar, cùng cô ta trở thành bạn tình dài hạn, ai chơi theo ý người nấy. Lúc lên trung học, tao bắt đầu trọ ở trường, tao không muốn lúc về nhà lại nghe lại nhìn thấy hai con người không biết liêm sỉ kia.”

“Trước khi mẹ tao đi thì có lén cho tao một chút phí sinh hoạt, tao chống đỡ cho tới khi kết thúc kì thi đại học, trước khi khai giảng đại học, tao tìm một công việc để làm, kiếm vừa đủ tiền sinh hoạt cho mỗi tháng, hơn nữa trường cũng có chính sách giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó, tao lại có năng lực sinh hoạt. Trước ngày khai giảng đó tao vốn tưởng rằng tao có thể nhịn được cái người trên danh nghĩa là ba tao sống cùng dưới một mái hiên, nhưng đáng tiếc tao đã đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá cao liêm sỉ của gã. Đó là lần đầu tiên gã quan tâm tao. Gã gọi tao tới, hỏi tao có người yêu chưa, tao nói không có. Nhưng mà chuyện sau đó đã làm tao triệt để không còn hi vọng gì với cái nhà này nữa rồi.”

Nhớ lại hình ảnh kia, sắc mặt Chu Cố có chút tái nhợt, “Gã dẫn tao tới quán bar, thừa dịp tao không chú ý bỏ thuốc vào trong ly nước của tao.”

Ngày đó Chu Cường nói với y, “Ba cùng người đàn bà kia đã kết thúc rồi, nghĩ tới nhiều năm qua không chăm sóc tốt cho con, ba thật có lỗi với con, hiện tại ba đã tỉnh lại rồi, sau này ba sẽ cho con một cuộc sống tốt, hai người chúng ta bắt đầu lại từ đầu nha con.”

Có lẽ đối với tình thương của ba còn có một tia hi vọng, mặc dù Chu Cố có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý việc bắt đầu lại từ đầu. Vậy nên sau khi Chu Cường dẫn y tới quán bar uống nước, nói muốn tiêu tan hiềm khích trước đây, Chu Cố cũng chỉ là do dự một chút, liền đồng ý.

Dọc đường đi Chu Cường rất chăm sóc y, hận không thể bù đắp tình cảm nhiều năm qua.

Dù sao quán bar cũng không phải là nơi sáng sủa gì, nhìn thấy căn phòng nhỏ Chu Cường bao, Chu Cố để ý, mấy năm qua Chu Cường không chỉ bỏ bê công việc, còn dùng tiền tiết kiệm tiêu sài hoang phí gần hết, nếu không phải dựa vào khoản tiền mẹ y trước khi rời đi để lại, Chu Cố đã sớm chết đói.

Sau khi ngồi vào ghế riêng, Chu Cường rốt rượu cùng y uống, nhìn Chu Cường uống, Chu Cố cũng buông tâm xuống mà uống một hớp. Nhìn thấy y uống, Chu Cường càng vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn khuyên y uống rượu, cảm nhận được sự nhiệt tình khó giải thích được của Chu Cường, Chu Cố tìm ly do rời đi, vào phòng rửa tay của quán bar.

Chu Cố uống rất ít rượu, không quá thích ứng với mùi rượu, vừa ngửi thấy mùi ở trong phòng rửa tay, bắt đầu nôn ra, trong WC nôn tới mức đất trời đen kịt, chờ sau khi nôn hết ra, Chu Cố rửa mặt, đi vào phòng riêng.

Rất nhanh đã đi tới cửa, Chu Cố nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, trước khi ra ngoài đặc biệt lưu lại ở khe cửa vật chặn giờ đã có tác dụng.

“Anh Vĩ! Ngài yên tâm! Sẽ không để nó chạy đâu! Nó là con trai tôi, nhất định là bé ngoan.” Chu Cường chân chó nói chuyện với người bên kia điện thoại.

“Ngài yên tâm! Con trai tôi còn rất non, ngài nhất định sẽ thoả mãn.” Nghe nói thế, Chu Cố dù có ngu cũng hiểu, Chu Cường lừa y, tức giận tràn ngập lòng ngực.

“Nó đi WC chưa về, ngài đừng nóng vội, thằng nhóc kia chính là quá lạnh, lát nữa tôi đảm bảo mặt sau của nó là “thứ tốt”! Úi! Úi! Được! Tôi nhất định sẽ rửa sạch sẽ cho ngài! Vậy… Tiền kia… Vâng! Vâng! Ngài chờ tin tức của tôi!” Nghe xong Chu Cường nói, một luồng hơi lạnh xâm nhập từ lòng bàn chân Chu Cố.

Lảo đảo chạy ra khỏi quán bar, Chu Cố lái xe về lại phòng, dọn hết tất cả mọi thứ của mình, kéo hai rương hành ly, rời đi cái căn phòng không còn tình cảm này, y đối với sự mong đợi tình thương của ba cũng đã triệt để tuyệt vọng.

Chạy đến một khách sạn ở trong thành phố, sau khi xử lý xong hành lý, Chu Cố lấy điện thoại, ngồi trên ghế dài ở công viên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong công viên yên tĩnh đặc biệt to, “Alo?” Đầu bên kia điện thoại bắt máy.

“Mẹ.” Chu Cố do dự kêu lên.

“Tiểu Cố?” Hàn Mộng có chút bất ngờ, “Con gọi điện cho mẹ có chuyện gì không?”

“Mẹ, con có thể tìm mẹ không? Con với Chu Cường đã hoàn toàn náo loạn rồi, con từ trong nhà trốn thoát ra ngoài.”

“…” Bên kia điện thoại Hàn Mộng trầm mặc, “Xin lỗi Tiểu Cố, mẹ đã có gia đình mới, mẹ… xin lỗi.”

Nghe câu nói từ bên đầu kia điện thoại, Chu Cố yên lặng, “Không sao, mẹ đã thực hiện tốt nghĩa vụ của mẹ rồi, là con đã quấy rầy.”

“Tiểu Cố, xin lỗi.” Một khắc khi điện thoại cắt đứt, Chu Cố nở nụ cười, nước mắt không ngăn được chạy xuống.

“Hai người đều bỏ con, con nên sớm biết mới phải.”

Ngay lúc họ ly hôn, con nên hiểu rõ, con chẳng qua là kết quả mà hai người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Là do con đòi hỏi.

Chàng trai trẻ nghẹn ngào trong công viên lạnh lẽo, vừa đáng thương vừa bất lực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương