Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo
-
Chương 13
Edit: ji
[Bùi tổng, đây là muốn cướp con mồi của tôi hay sao?]
—–o0o—–
Bùi Thược đưa An Cửu tiến vào hội trường, Tiền Mậu Sơn lập tức tươi cười chào hỏi, khi nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Bùi Thược gã không khỏi sững sờ, nhanh chóng nhận ra đây chính là người gã muốn mang đi khỏi Khanh Tửu một tháng trước, Omega, người đã bị Bùi Thược “hoành đao đoạt ái” (*) cướp đi.
(*) hoành đao đoạt ái (“横刀夺爱”) cầm ngang đao đoạt ái tình – ý chỉ một người thứ ba ngang nhiên nhảy vào cướp đoạt ái tình của người khác hay là cướp đi thứ yêu thích của người khác.
Sắc mặt của Tiền Mậu Sơn nhanh chóng trở lại bình thường, gã hí hửng ân cần tiến lên bắt chuyện với Bùi Thược.
Bùi Thược mấy năm nay là nhân vật chạm tay vào là bỏng ở Liên Á.
Sự phát triển của công ty hắn khiến tất cả các gia tộc ở Liên Á phải đỏ mắt, gốc rễ lại ở Hách Thành, Tiền Mậu Sơn đã sớm muốn có được mối quan hệ này.
Bùi Thược trên mặt vẫn còn khách sáo cùng Tiền Mậu Sơn chào hỏi một hồi.
Ánh mắt Tiền Mậu Sơn chuyển sang An Cửu, nụ cười trên môi khiến da thịt trên mặt gã càng thêm chen chúc: “Lần trước ở Khanh Tửu tôi có chút thất thố, hi vọng người đẹp… ừm, tiên sinh đừng để bụng”.
Tiền Mậu Sơn khó có thể rời mắt khỏi An Cửu, so với lúc trước nhìn thấy ở Khanh Tửu có phần không giống, chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết này khiến cho ham muốn chinh phục của gã giống con đê muốn sụp đổ, không thể cứu vãn, dường như lo lắng về Bùi Thược đã giảm đi rất nhiều.
An Cửu cong cong đôi mắt nhìn Tiền Mậu Sơn: “Không vấn đề gì, Tiền tổng, đó chỉ là hiểu lầm.”
Tiền Mậu Sơn tim đập thình thịch, hận không thể lập tức đem Omega trước mắt này kéo về phòng mình tùy ý làm bậy.
Bùi Thược đứng giữa Tiền Mậu Sơn và An Cửu, đôi mắt lạnh lùng của hắn chặn đi tầm nhìn của Tiền Mậu Sơn, Tiền Mậu Sơn lấy lại tinh thần, liên tục cười nói mời Bùi Thược đi xem người cá.
Đi ngang qua Tiền Mậu Sơn, Bùi Thược theo bản năng liếc nhìn An Cửu, còn An Cửu thì không chớp mắt nhìn người cá trước mặt, dường như đối với việc một giây trước có một gã Alpha thèm muốn mình hoàn toàn không hề hay biết.
“Em có thể ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Alpha đó không?” Bùi Thược nhẹ giọng hỏi, hắn nhớ rõ Omega khiếm khuyết vẫn có thể ngửi được tin tức tố, nhưng sẽ không chịu ảnh hưởng.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
“Có” An Cửu thì thầm: “Nó có mùi hôi, giống như mùi mỡ vàng vậy.”
Bùi Thược nhếch lên khóe môi, lông mày bất giác giãn ra, đưa An Cửu lại gần để chiêm ngưỡng người cá.
An Cửu yên lặng nhìn bốn phía xung quanh, trên biển chính là cơ hội cứu tốt nhất, dù sao chỉ cần ném người cá xuống biển là được rồi, nhưng mà… việc phóng thích ra tin tức tố thôi miên sẽ ảnh hưởng đến những người trên toàn bộ du thuyền, và điều đó rất dễ gây ra những nguy hiểm tiềm ẩn cho cả hành trình.
Lúc này, Tiền Mậu Sơn thông báo với mọi người sẽ có một buổi tiệc chiêu đãi hoành tráng hơn được tổ chức tại biệt thự của gã ở Hách Thành, lúc đó mọi người có thể chiêm ngưỡng kỹ hơn cơ thể của người cá.
Đám đông vỗ tay và nâng ly chúc mừng, người cá kinh hoàng bơi ngược xuống nước, bong bóng càng phun nhiều hơn: “Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng…”
Du thuyền chạy yên bình suốt một đêm và cập cảng vào sáng sớm, Tiền Mậu Sơn đã thuê một chiếc máy bay và bay thẳng về Hách Thành cùng với người cá.
Bùi Thược cảm thấy khó hiểu trước hành động của Tiền Mậu Sơn, nếu cuối cùng vẫn là thuê máy bay trở về Hách Thành, vậy chuyến đi trên du thuyền này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn lợi dụng người cá để tạo mối quan hệ sao?
Buổi tối ngày thứ hai sau khi trở về Hách Thành, Tiền Mậu Sơn vội vàng tổ chức tiệc chiêu đãi người cá ở biệt thự riêng, Bùi Thược đương nhiên nhận được thiệp mời.
Bởi vì hắn có kế hoạch riêng, nên Bùi Thược không mang An Cửu theo cùng.
Trước khi đi ra ngoài, Bùi Thược đeo vào cổ An Cửu vòng bảo vệ tuyến thể, vòng cổ vẫn là loại hắn mua ở thành phố Duy Phỉ, trước đây hắn không có ý nghĩ để tình nhân đeo vòng bảo vệ, bởi vì an ninh ở Liên Á rất tốt, hơn nữa đối với tình nhân hắn cũng không quan tâm.
Đeo vòng cổ bảo vệ đối với Omega có lợi nhiều hơn là có hại, Bùi Thược yêu cầu An Cửu sau này chỉ cần hắn không ở bên cạnh đều phải đeo, hắn nhớ tới ánh mắt của Tiền Mậu Sơn hôm đó nhìn An Cửu, cả người cảm thấy không được tự nhiên.
“Em sẽ đợi anh Bùi trở về…” An Cửu đặt cả hai tay lên vai Bùi Thược, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi Bùi Thược.
Bùi Thược không lên tiếng, nắm cằm An Cửu cúi đầu xuống, dịu dàng kéo dài nụ hôn, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Được, chờ tôi.”
***
Bữa tiệc người cá của Tiền Mậu Sơn thu hút rất nhiều người quyền quý.
Có người đề xuất thả người cá ra khỏi bể để họ có thể ngắm nhìn vuốt ve kĩ càng hơn.
Yêu cầu này đều đến từ mấy người có thân phận, nhưng Tiền Mậu Sơn vẻ mặt khó xử từ chối, khiến cho nhiều người tại bữa tiệc không thoải mái.
Bùi Thược thấy Tiền Mậu Sơn không muốn đắc tội với người khác, nhưng cũng không muốn nhún nhường, hiển nhiên là có lý do khó nói.
Sau mười một giờ đêm, khách của bữa tiệc dần dần tản đi, những người hầu trong biệt thự bắt đầu thu dọn.
Ở sân sau của biệt thự, một bóng người nhanh nhẹn leo lên đầu tường, một cái đuôi dài đung đưa phía sau giống như con mèo nhẹ nhàng nhanh chóng nhảy lên một cái cây trong sân, áo da màu đen phác họa thân hình thon gầy, đường nét cơ thể cân đối, dưới mặt nạ là cặp mắt màu xanh lục đang phát sáng, đem hết thảy mọi thứ trong bóng đêm thu vào tầm mắt.
Hệ thống an ninh thông minh được giấu kín có ở khắp mọi nơi.
Trong không khí có mười mấy loại tin tức tố cấp cao của Alpha, những vị khách ở bữa tiệc đã ra về, nên Alpha chỉ có thể là lính đánh thuê do Tiền Mậu Sơn thuê, hẳn chính là những kẻ ở trên du thuyền.
An Cửu giật mạnh vòng trên cổ, lớp vải màu xanh ngọc rất dễ phát hiện đã bị cậu cởi bỏ từ trước.
Lúc này, quanh cổ cậu chỉ còn lại một chiếc vòng kim loại màu trắng bạc.
Tin tức tố thôi miên chỉ có thể ở tuyến thể sau cổ mới phóng thích được ra, cậu chỉ còn cách dùng sức giật mạnh vòng cổ, để tuyến thể ở phía sau lộ ra một khe hở lớn.
Trong một căn phòng của biệt thự, Tiền Mậu Sơn nhìn chằm chằm vào người cá đang ăn ốc vòi voi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện những hình ảnh chồng chéo, chân tay gã vô lực, hoảng hốt nhìn thấy hình ảnh An Cửu đang đi đến gần mình, đầu óc hắn nóng lên nhào lên muốn thân cận.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
An Cửu suýt chút nữa ngã khỏi cây, chân tay nặng trĩu và khó thở, lượng tin tức tố thôi miên phóng thích quá nhiều khiến cậu cảm thấy thiếu máu choáng váng, tin tức tố thôi miên là thứ khó kiểm soát và dễ gây phản ứng nhất, cậu chưa bao giờ sử dụng nó trước đây, đây là năng lực mạnh nhất và bất thường nhất của Omega ZX.
Một tiếng hét vang lên từ bên trong biệt thự.
Đó là một Omega không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố thôi miên.
Người này là Omega tình nhân của Tiền Mậu Sơn.
Sau khi nhìn thấy quản gia và người hầu ngã xuống đất mà không rõ nguyên nhân, y hét lên và bỏ chạy ra ngoài tìm kiếm vệ sĩ.
Kết quả lại nhìn thấy đám Alpha là lính đánh thuê mà kim chủ của mình đã bỏ số tiền lớn thuê về ngã trên mặt đất, có vài người còn quỳ rạp trên mặt đất, giống như bị ảo giác, sắc mặt đỏ bừng, không chút ngại ngùng đút tay vào túi quần, động tác di chuyển dữ dội, khiến cho Omega kia trợn mắt há mồm.
An Cửu lần theo mùi tin tức tố muối biển cuối cùng tìm thấy căn phòng nơi nhốt người cá.
Tiền Mậu Sơn trong phòng giờ phút này quần áo xộc xệch ôm một cái ghế liên tục va chạm, hoàn toàn đắm chìm trong một thế giới khác.
“A Cửu, A Cửu.” Người cá vỗ vào tấm kính, nhìn đến chiếc mặt nạ liền nhận ra bạn của mình, cảm động rơi nước mắt: “Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi.”
An Cửu bò lên bàn ăn, mở nắp kim loại ở trên cùng của bể cá, người cá không màng bọt nước bắn tung tóe lao lên ôm lấy An Cửu.
“Tôi nhớ cậu muốn chết A Cửu, thật tuyệt, tôi biết nhất định cậu sẽ đến cứu tôi.”
An Cửu vô cùng suy yếu: “Đào Quả cậu buông tôi ra, hiện tại tôi không còn chút sức lực nào, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Đào Quả lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông An Cửu ra: “Đúng đúng, bây giờ không phải lúc vui vẻ.”
Đào Quả vùng vẫy từ bể cá rơi xuống sàn nhà, cái đuôi cá lớn vẩy nước liên tục, An Cửu xé rèm trong phòng lau nước trên đuôi Đào Quả, sau khi lau khô, màu trắng xanh trên đuôi cá bắt đầu phân hóa thành hai chân người.
Đào Quả quấn tấm rèm quanh người, theo An Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ra khỏi biệt thự, có một con sông khoảng một km về phía nam, cậu có thể từ nơi đó đi.” An Cửu nói.
“Còn cậu thì sao, sáu tháng qua cậu đã ở đâu, tôi thật sự…”
“Tôi không thể giải thích chuyện này trong chốc lát.” An Cửu ngắt lời: “Sau khi trở về bên cạnh anh Thanh, không được phép biến ra hình thái thứ hai… ừm.”
Nói được nửa lời, An Cửu đột nhiên đứng sững tại chỗ, giây tiếp theo trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đào Quả hoảng sợ: “An Cửu, cậu bị sao vậy?”
An Cửu nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, khó khăn nói: “Trên lưng…trúng kim gây mê…cậu, đi nhanh lên…”
Đào Quả chưa kịp phản ứng thì có một luồng sáng mạnh chiếu ra tứ phía, trong luồng sáng mạnh xuất hiện một bóng người, Đào Quả nhìn người đàn ông dẫn đầu liếc mắt đã nhận ra y.
Chính là người đàn ông lúc trước bắt giam anh.
Tí Sắt.
“Không uổng công tôi lên kế hoạch”, tiếng cười âm hiểm của Tí Sắt khiến da đầu tê dại, “Omega ZX, thật khó tìm được em”.
Đào Quả dang tay che chở cho An Cửu: “Anh … sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Tí Sắt mặc một chiếc áo khoác tối màu, khuôn mặt ngược sáng khi cười lên càng khắc sâu sự âm hiểm: “Bằng không, vì cái gì tôi lại đem cậu bán đấu giá, tôi thậm chí còn chưa chơi qua…Phòng đấu giá, du thuyền, nơi này, mèo con, em khiến tôi chờ đợi quá lâu…”
Trái tim An Cửu chợt chùng xuống, cậu bỗng hiểu tại sao một cuộc đấu giá thu hút toàn bộ thế giới cuối cùng lại để Tiền Mậu Sơn chiến thắng, đây là trò chơi của người đàn ông này, có lẽ cùng Tiền Mậu Sơn có quan hệ hợp tác.
Lúc này, một người thuộc hạ của Tí Sắt đến bên Tí Sắt nói nhỏ, Tí Sắt nhướng mày, nhìn An Cửu đang nằm trên mặt đất nói: “Sao có thể làm được, em khiến tất cả người trong biệt thự đều ngã xuống, chỉ dựa vào tin tức tố thôi sao? Tin đồn quả là sự thật, Omega ZX thực sự không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu.” Đồng thời, y cũng cảm thấy sợ hãi, may mắn là khi đó y không ở bên trong biệt thự.
“Đừng đến đây.” Đào Quả muốn che chở cho An Cửu, nhưng bị người của Tí Sắt kéo sang một bên giữ chặt hai tay.
Tí Sắt ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo An Cửu kéo cậu từ trên mặt đất lên, y nóng lòng muốn đánh dấu Omega ZX ngay lập tức, vì vậy y không để ý đến mặt nạ trên mặt của An Cửu, giữ các ngón tay của An Cửu, dùng vân tay của cậu để mở khóa vòng bảo vệ tuyến thể trên cổ An Cửu.
Kết quả là cả mười ngón tay đều không thể mở khóa vòng bảo vệ, điều này cũng có nghĩa chiếc vòng bảo vệ này đã được người khác đeo cho Omega ZX.
Nghĩ đến Omega ZX mà mình bắt được có thể đã bị một Alpha khác đánh dấu, gân xanh nổi lên trên trán Tí Sắt, y lập tức yêu cầu thuộc hạ mang dụng cụ đến để cắt đứt vòng bảo vệ cổ.
Thuộc hạ của Tí Sắt hết sức cẩn thận cắt đứt, vòng bảo vệ cổ bị gãy rơi xuống đất, tuyến thể yếu ớt sau cổ của Omega ZX lộ ra trước mắt Tí Sắt, không có dấu hiệu bị cắn, sạch sẽ trắng nõn như tuyết trắng trong đêm trăng.
Tí Sắt sung sướng đến mức run rẩy, lộ ra răng nanh chỉ xuất hiện khi Alpha muốn đánh dấu,y chuẩn bị cắn xuống tuyến thể của Omega ZX.
Bang!
Một tiếng nổ phát ra bên tai Tí Sắt, mạnh mẽ đánh văng tất cả mọi người trong vòng ba mét ngã xuống đất.
Tí Sắt đại não chấn động, nhất thời hoa mắt ù tai, một lúc sau mới có thể hồi phục, thuộc hạ của y xung quanh chạy đến nâng y khỏi mặt đất.
Khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nhóm người cầm vũ khí trên tay vây quanh, được bao quanh bởi ánh sáng, bọn họ giống như những con rùa trong một cái bình.
Ngay sau đó, Tí Sắt nhìn rõ người đàn ông trong đám đông, đang cầm súng chĩa vào mình.
“Bùi, Thược”, y nghiến răng nghiến lợi nói ra hai từ này, đôi mắt của Tí Sắt như muốn ăn thịt người.
Bùi Thược cụp mắt xuống cầm khẩu súng trong tay: “Uy lực lớn nhưng độ sát thương thấp.
Vũ khí bắt giữ mới được nghiên cứu bởi công ty cảnh sát Cảnh Tân thực sự rất tốt.”
Nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mặt, Tí Sắt nắm chặt tay: “Bùi tổng đây là muốn cướp con mồi của tôi sao?”
“Nếu nó là con mồi …” Bùi Thược nhướng mi, trên mặt cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Đương nhiên ai cướp được thì sẽ thuộc về người đó”.
————–
Ji:
– Tác giả có nhớ nhầm không, tin tức tố thôi miên này đã dùng với Bùi cưa cưa rồi mờ.
À, mà lúc đó là hôn cưa cưa chứ không phải dùng tin tức tố phía sáu cổ.
– Có ai biết Tiền Mậu Sơn làm gì với cái ghế không? =))))
– Đào Quả đó, đáng yêu lắm lắm, cười ra nước mắt luôn =))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook