Tài Năng Tuyệt Sắc
-
Quyển 5 - Chương 40: Ngoại truyện 8: A Bảo hóa thành hình người, Phá Thiên
Trên bàn cơm, ta vui vẻ ngồi thẳng, tuy chỉ có thể ăn hai miếng thịt bò nhưng ta cũng thỏa mãn rồi.
Nhưng một bàn đồ ăn lớn trước mặt ta là sao đây? Oa ha ha, thật nhiều thật nhiều thịt bò nướng thơm ngào ngạt!
Meo meo gừ gừ? Ta quay sang nhìn Phá Thiên, chỉ chỉ một bàn thịt bò nướng, rồi chỉ chỉ mình. Cho ta ăn à? Toàn bộ là của ta sao Phá Thiên? Ta nghi ngờ nhưng lại vô cùng chờ mong, đồ ăn ngon nhiều thế này đều là của ta thì tốt rồi.
"Ừ, cho mi đấy. Nhưng phải ăn từ từ, phải nhai kỹ đấy." Phá Thiên mỉm cười, gật đầu.
Meo meo! Cho ta thật. Phá Thiên, huynh thật tốt, huynh tốt nhất. Phá Thiên, ta yêu huynh quá! Meo meo gừ gừ, ta cọ cọ đầu vào hắn.
“Phá Thiên, cắt, thật không ngờ huynh cũng có ngày hôm nay. Chuyện trẻ con vậy mà huynh cũng làm được. Lại đi hối lộ một con mèo nhỏ." A Nhĩ Đề Tư dùng giọng điệu nghe thật không thoải mái, nói.
Hối lộ? Hối lộ là sao? Ta nhai thịt bò nướng thơm ngào ngạt, suy nghĩ lời A Nhĩ Đề Tư. Vì sao lại cảm thấy hiểu lời của bọn họ thật khó, nghe chả hiểu gì.
"Huynh muốn chết à?" Giọng Phá Thiên lạnh như băng.
"Được rồi ~~~ Coi như ta chưa nói gì cả. Cho tới bây giờ ta chưa từng nói huynh sợ A Bảo bỏ đi nên mới cho nó ăn nhiều thịt bò nướng như thế đâu nhé.di✣en✤danlequyd☾n☀c☾m Cho tới bây giờ ta chưa nói Phá Thiên bình tĩnh cơ trí như vậy mà lại làm là chuyện khôi hài thế này đâu nhé." A Nhĩ Đề Tư dài giọng nói.
"Hì hì~~"
"Hì hì ~~"
Vạn Tư và Lệ Na cùng cười.
Bọn họ cười cái gì?
Sao ta có thể rời khỏi Phá Thiên được? Đang nói gì thế?
Thật kỳ lạ! Ta nhai thịt bò trong miệng, móng vuốt ôm hai miếng, buồn bực nhìn sắc mặt Phá Thiên càng ngày càng đen.
"Huynh đi chết đi, A Nhĩ Đề Tư! Huynh chết càng xa càng tốt cho ta!" Giọng Phá Thiên bỗng cao vút lên, sau đó chụp lấy cái khay trước mặt ta, ném qua, rồi tới nĩa, dao ăn, ly rượu. Tất cả bay về phía A Nhĩ Đề Tư một cách hung ác.
A Nhĩ Đề Tư cười quỷ dị, tránh trái tránh phải trước mặt ta.
"Thẹn quá hóa giận đúng không? Bị ta chọc trúng chỗ đau đúng không? Ta cứ vạch mặt huynh đấy. Chậc chậc, đây là Thành chủ phong cách của chúng ta sao?" A Nhĩ Đề Tư vừa trốn tránh vừa cười quỷ dị.
Meo meo gừ gừ? Meo meo gừ gừ? Phá Thiên hình như đang tức giận. Là A Nhĩ Đề Tư chọc giận hắn hả? Hẳn là phải thay Phá Thiên dạy dỗ A Nhĩ Đề Tư nhỉ? Nhưng hắn đã cứu ta...
Nếu không thì ra oai một chút? Ta vừa định giơ móng vuốt lên cảnh cáo A Nhĩ Đề Tư một chút, kết quả phát hiện ra móng vuốt mình không rảnh. Đều là thịt nướng mà thích. Thôi, ta ăn trước đã. Không thể lãng phí đồ ăn ngon được.
Chờ ta ăn xong, xung quanh đã an tĩnh lại. Ta thỏa mãn liếm liếm miệng, vốn muốn dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bụng no căng nhưng cúi đầu thì thấy chân trước mình bóng mỡ. Meo meo gừ gừ, làm sao bây giờ?
Ta đang chần chừ phải làm sao thì một cái khăn ăn trắng như tuyết đã được đưa tới trước mặt. Ta ngẩng đầu lên thì thấy Phá Thiên đang mỉm cười với mình.
Sau đó, Phá Thiên dùng cái khăn ăn màu trắng nhẹ nhàng lau chân cho ta.
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh tốt nhất. Ta thích Phá Thiên mất rồi!
Chân được lau sạch rất nhanh, ta thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng, sau đó nhảy lên bàn, nhào vào lòng Phá Thiên, diễ♠n。đàn。lê。q♠uý。đôncọ a cọ, ta muốn tìm vị trí thoải mái để ngủ một giấc.
"Chủ nhân, trấn Mai Tư đưa đồ cống nạp tới." Giọng Lệ Na bỗng truyền vào tai ta.
"À..." Phá Thiên gãi gãi cằm cho ta, hờ hững nói. Ta thoải mái híp mắt hưởng thụ.
"Có vải đẹp, có lông thiên nga, có thể làm cho A Bảo một cái đệm thật đẹp, để nó ngủ hoặc ngồi trên đó." Dường như giọng Lệ Na mang theo ý cười.
Ngay sau đó, ta liền cảm nhận được Phá Thiên bế lên.
"Được rồi, đi chọn thôi, để A Bảo tự chọn." Phá Thiên sờ sờ đầu ta, "A Bảo, đi chọn vải làm đệm cho mi đi."
A? Đệm à? Tốt quá, dù sao ta cũng không thích ngồi trên bàn, rất cứng. Ta mở lớn mắt, cố sức gật đầu.
Meo meo gừ gừ, thật nhiều đồ. Phá Thiên ôm ta tới một chỗ, ta đưa mắt nhìn.
"A Bảo, những thứ này đều là của mi. Mi muốn cái gì thì chọn đi." Phá Thiên chỉ vào căn phòng, nói với ta.
Đều là của ta? Tặng cho ta toàn bộ sao? Ta mở lớn mắt, quay sang nhìn Phá Thiên, dùng móng vuốt chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ những thứ kia.
"Ừ, những thứ này đều là của ta cho nên bây giờ đều là của A Bảo." Phá Thiên cười, gật đầu.
Oa ha ha, thật à? Của ta cả ư? Ta có thể tha hồ mà chọn?
Ta muốn thứ này, ta muốn thứ kia, ta còn muốn thứ này nữa. Thứ này cho Phá Thiên, thứ này cho Lệ Na, thứ này cho Vạn Tư. Ta nhảy lên nhảy xuống, dùng móng vuốt cố gắng đẩy, phân loại những thứ kia. Được rồi, thứ này cho A Nhĩ Đề Tư.
"Ha ha, A Bảo, mi muốn cho ta cái này?" Lệ Na mở lớn mắt, hỏi ta.
"A Bảo, mi...mi...mi muốn cho ta thứ này thật sao?" Vạn Tư càng kỳ lạ hơn, giọng run rẩy, ánh mắt trở nên lấp lánh. Sao vậy?
Ta gật gật đầu, vung móng vuốt, quơ tay múa chân, cố gắng nói cho bọn họ biết thứ nào là của mình, không thể lấy sai được.
"Thứ đó để làm gì?" Lệ Na chỉ vào những thứ ở một bên, hỏi ta.
Thứ đó là cho A Nhĩ Đề Tư, cho tên gia hỏa đó. Hắn đã cứu ta. Ta khoa tay múa chân, Lệ Na lại trợn tròn mắt nhìn ta, không biết ta đang nói gì. Ngốc quá đi mất! Lệ Na tỷ thật ngốc, ta nói là cho A Nhĩ Đề Tư!
"Thứ này đưa cho tên gia hỏa kia?" Phá Thiên ngồi xổm xuống, sờ đầu ta, hỏi.
Ừ, vẫn là Phá Thiên thông minh nhất. Ta gật đầu, sau đó nhe răng đầy khinh thường với Lệ na. Ngốc nghếch! Lệ Na là đại ngốc nghếch.
"Ta có nhìn lầm không? A Bảo… dường như…dường như đang khinh bỉ ta?" Lệ Na sờ sờ cái mũi của mình, nói với Vạn Tư bên cạnh.
"Thật không may, đúng là A Bảo đang khinh thường muội." Vạn Tư nhún vai, dáng vẻ đầy bất đắc dĩ.
"Ta đánh!" dien☻dan⊹le☻quy⊹don☻comLệ Na quát một tiếng rồi đuổi đánh Vạn Tư.
Mặc kệ bọn họ, ta tiếp tục chọn đồ cho mình.
A, oa ha ha. Thứ này thực tốt. Thứ này làm đệm là đẹp nhất lại vừa thoải mái, thật mềm mại. Ta đẩy một tấm vải cực kỳ mềm mại đến trước mặt Phá Thiên, sau đó lấy móng vuốt vỗ vỗ lên. Ta sợ Phá Thiên không hiểu rõ ý mình nên lập tức leo lên, sau đó dùng bốn chân ôm lấy tấm vải, ghé mặt vào đó.
Phá Thiên, huynh hiểu chưa? Ta muốn dùng thứ này làm đệm...
"Ha ha, A Bảo ngốc, ta hiểu mà. Mi muốn dùng thứ này làm đệm của mi đúng không?" Phá Thiên ngồi xổm xuống, nhéo nhéo cái tai ta.
Ừ, đúng rồi, đúng là ta muốn thế. Phá Thiên huynh thật lợi hại. Ta vui vẻ gật gật đầu, kêu meo meo. Sau đó ta nhảy xuống, lượn qua lượn lại trong căn phòng lớn này. Thật nhiều, thật nhiều thứ. Phá Thiên nói những thứ này đều là của ta, ta đi xem không có vấn đề gì chứ?
Ta nhìn trái nhìn phải, nhìn tới mức to đầu choáng váng. Ì ạch ì ạch, ta chui vào nhìn. Những thứ kia thật rất tốt.
"A Bảo, cẩn thận một chút." Giọng Phá Thiên vang lên phía sau.
Meo meo gừ gừ, biết mà. Không sao đâu. Ta cố gắng chui vào trong, oa ha ha! Trong này có mùi thơm. Ừ, càng ngày càng nhiều mùi. Đây là phòng cất bảo vật của Phá Thiên? Chắc chắn là như vậy, nếu không sao lại có nhiều mùi thơm thế.
Oa, đây là cái gì? Thơm quá, meo meo gừ gừ, thơm quá.
Một cái bình nhỏ, ì ạch ì ạch, rốt cuộc cũng dùng móng vuốt mở được nút bình.
Oa a!!! Thơm quá, thơm quá! Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon. Ăn một ít chắc không sao đâu nhỉ.
Ta vươn lưỡi liếm liếm một cách cẩn thận, meo meo gừ gừ, ngọt quá, thơm quá. Ăn thêm chút nữa chắc cũng không sao đâu ha? Liếm a liếm ~~~ thật chậm thật chậm. Ta ngã thẳng xuống đất, ôm bình vào lòng, sau đó uống ừng ực hết tất cả thứ trong đó.
Thơm quá, đây là gì vậy? Ta liếm liếm lôi, nhìn cái bình trống trơn, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Vậy mà uống hết mất rồi. Thử tìm xem có còn không.
Ta tìm nhưng không thấy được bình thứ hai.
"A Bảo, mi đang làm gì đấy?" Giọng Phá Thiên có phần sốt ruột.
Phá Thiên ngồi xổm xuống đất, giang hai tay ra với ta.
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên! Ta nhào tới, vọt vào lòng Phá Thiên. Vẫn là trong lòng Phá Thiên ấm áp nhất, thoải mái nhất.
Ngủ, ngủ~~~
Trong một tháng này, cả ngày ta chỉ ăn với ngủ rồi chơi đùa nhưng chưa từng rời Phá Thiên nửa bước. Phá Thiên thật tốt, từng nói không bao giờ rời xa ta nữa liền làm thế thật.
A ~~~ ta lại ngáp một cái nữa. Kỳ lạ quá, sao toàn buồn ngủ thế nhỉ? Buồn ngủ quá...
"A Bảo? A Bảo?" Giọng Phá Thiên mơ hồ vang lên bên tai ta.
Meo meo, đừng làm ồn! Bản mèo cuộn tròn lại ngủ đây.
"Kỳ lạ, sao tháng này A Bảo toàn ngủ vậy?" Giọng Phá Thiên càng ngày càng nhỏ.
"Chủ nhân, A Bảo không bị bệnh chứ?" Đây là giọng Lệ Na, dường như rất lo lắng. Meo meo, Lệ Na, bản mèo ghi nhớ lòng tốt của tỷ. Ta mắng tỷ ngốc mà tỷ còn lo lắng cho ta. Được, sau này ta sẽ không mắng tỷ ngốc nữa.
"Không..." Phá Thiên còn định nói gì đó nhưng ta nghe không rõ lắm, "Hay gọi A Nhĩ Đề Tư tới xem..."
Trước mắt càng ngày càng tối, bóng tối bủa vây lấy ta....
"Không sao, tất cả đều bình thường. Vết thương đã sớm không có vấn đề gì. Có lẽ con mèo nhỏ này đang trong thời kỳ trưởng thành nên chỉ toàn ăn ngủ, di❖ễn♡đàn♡l❖ê♡quý♡đ❖ôn.ngủ ăn." Sao giọng A Nhĩ Đề Tư lớn vậy? Thật đáng ghét, dám đánh thức ta, không thấy ta đang ngủ à?
Meo meo! A Nhĩ Đề Tư, ta ghét, ghét huynh!
Ta híp mắt nhìn A Nhĩ Đề Tư vẫn còn thao thao bất tuyệt, hô lên nhưng đầu óc lại hơi choáng váng.
Lại mệt rồi....
"Huynh nhìn này A Nhĩ Đề Tư, gần đây lúc nào A Bảo cũng vậy." Sao giọng Phá Thiên lại gấp gáp vậy? Có chuyện gì à?
"Không sao đâu, ta đã kiểm tra rồi, thân thể A Bảo rất bình thường." Dường như A Nhĩ Đề Tư rất nghi hoặc.
Meo meo, mặc kệ các huynh, ta muốn ngủ, không nghe các huynh nói chuyện nữa!
Ta dùng hai chân trước che tai lại, ngủ thật say~~~
Ban đêm, ta rất vui vẻ. Bởi vì có thể được ăn ngon, sau đó Phá Thiên còn tắm cho ta, tiếp theo ông ta về cái giường lớn mềm mại, cùng đi vào giấc ngủ. Ta thích ngủ trong lòng Phá Thiên nhất, thật thoải mái.
ĐÓ là vị trí của ta, tuyệt đối không tặng cho bất kỳ kẻ nào! Meo meo gừ gừ! Kể cả A Nhĩ Đề Tư đã cứu ta cũng không được phép!
Ta bỗng nghĩ tới Kinh Phong. Này...này...Kinh Phong đâu rồi? Kinh Phong đáng thương như vậy, chỉ có mình ta là người thân. Meo meo, được rồi, nếu hắn trở về, ta có thể để Phá Thiên ôm hắn một buổi tối. Nhưng chỉ một tối thôi!
Tắm, a, a, tắm ~~~~
Phá Thiên, gãi gãi chỗ này cho ta, còn có chỗ này nữa. Đuôi cũng ngứa, gãi nhiều một chút.
Tẩy rửa rồi lau khô lông, đi ngủ.
Meo meo! Ta nhào lên giường, lăn một vòng trên đó, sau đó trợn tròn mắt nhìn Phá Thiên, giục hắn nhanh đi ngủ với ta.
"Được rồi A Bảo, tới liền đây, tới liền đây."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Phá Thiên mỉm cười, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng mỏng manh, bước tới.
Meo meo, Phá Thiên, ta thích ngủ với huynh nhất.
Phá Thiên ôm ta vào lòng, ta tựa cằm trên cánh tay hắn, nheo mắt lại.
Thoải mái...Ngủ thôi....
Nhắm mắt lại.
Phá Thiên mỉm cười sờ sờ đầu ta, rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng một bàn đồ ăn lớn trước mặt ta là sao đây? Oa ha ha, thật nhiều thật nhiều thịt bò nướng thơm ngào ngạt!
Meo meo gừ gừ? Ta quay sang nhìn Phá Thiên, chỉ chỉ một bàn thịt bò nướng, rồi chỉ chỉ mình. Cho ta ăn à? Toàn bộ là của ta sao Phá Thiên? Ta nghi ngờ nhưng lại vô cùng chờ mong, đồ ăn ngon nhiều thế này đều là của ta thì tốt rồi.
"Ừ, cho mi đấy. Nhưng phải ăn từ từ, phải nhai kỹ đấy." Phá Thiên mỉm cười, gật đầu.
Meo meo! Cho ta thật. Phá Thiên, huynh thật tốt, huynh tốt nhất. Phá Thiên, ta yêu huynh quá! Meo meo gừ gừ, ta cọ cọ đầu vào hắn.
“Phá Thiên, cắt, thật không ngờ huynh cũng có ngày hôm nay. Chuyện trẻ con vậy mà huynh cũng làm được. Lại đi hối lộ một con mèo nhỏ." A Nhĩ Đề Tư dùng giọng điệu nghe thật không thoải mái, nói.
Hối lộ? Hối lộ là sao? Ta nhai thịt bò nướng thơm ngào ngạt, suy nghĩ lời A Nhĩ Đề Tư. Vì sao lại cảm thấy hiểu lời của bọn họ thật khó, nghe chả hiểu gì.
"Huynh muốn chết à?" Giọng Phá Thiên lạnh như băng.
"Được rồi ~~~ Coi như ta chưa nói gì cả. Cho tới bây giờ ta chưa từng nói huynh sợ A Bảo bỏ đi nên mới cho nó ăn nhiều thịt bò nướng như thế đâu nhé.di✣en✤danlequyd☾n☀c☾m Cho tới bây giờ ta chưa nói Phá Thiên bình tĩnh cơ trí như vậy mà lại làm là chuyện khôi hài thế này đâu nhé." A Nhĩ Đề Tư dài giọng nói.
"Hì hì~~"
"Hì hì ~~"
Vạn Tư và Lệ Na cùng cười.
Bọn họ cười cái gì?
Sao ta có thể rời khỏi Phá Thiên được? Đang nói gì thế?
Thật kỳ lạ! Ta nhai thịt bò trong miệng, móng vuốt ôm hai miếng, buồn bực nhìn sắc mặt Phá Thiên càng ngày càng đen.
"Huynh đi chết đi, A Nhĩ Đề Tư! Huynh chết càng xa càng tốt cho ta!" Giọng Phá Thiên bỗng cao vút lên, sau đó chụp lấy cái khay trước mặt ta, ném qua, rồi tới nĩa, dao ăn, ly rượu. Tất cả bay về phía A Nhĩ Đề Tư một cách hung ác.
A Nhĩ Đề Tư cười quỷ dị, tránh trái tránh phải trước mặt ta.
"Thẹn quá hóa giận đúng không? Bị ta chọc trúng chỗ đau đúng không? Ta cứ vạch mặt huynh đấy. Chậc chậc, đây là Thành chủ phong cách của chúng ta sao?" A Nhĩ Đề Tư vừa trốn tránh vừa cười quỷ dị.
Meo meo gừ gừ? Meo meo gừ gừ? Phá Thiên hình như đang tức giận. Là A Nhĩ Đề Tư chọc giận hắn hả? Hẳn là phải thay Phá Thiên dạy dỗ A Nhĩ Đề Tư nhỉ? Nhưng hắn đã cứu ta...
Nếu không thì ra oai một chút? Ta vừa định giơ móng vuốt lên cảnh cáo A Nhĩ Đề Tư một chút, kết quả phát hiện ra móng vuốt mình không rảnh. Đều là thịt nướng mà thích. Thôi, ta ăn trước đã. Không thể lãng phí đồ ăn ngon được.
Chờ ta ăn xong, xung quanh đã an tĩnh lại. Ta thỏa mãn liếm liếm miệng, vốn muốn dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bụng no căng nhưng cúi đầu thì thấy chân trước mình bóng mỡ. Meo meo gừ gừ, làm sao bây giờ?
Ta đang chần chừ phải làm sao thì một cái khăn ăn trắng như tuyết đã được đưa tới trước mặt. Ta ngẩng đầu lên thì thấy Phá Thiên đang mỉm cười với mình.
Sau đó, Phá Thiên dùng cái khăn ăn màu trắng nhẹ nhàng lau chân cho ta.
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên, huynh tốt nhất. Ta thích Phá Thiên mất rồi!
Chân được lau sạch rất nhanh, ta thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng, sau đó nhảy lên bàn, nhào vào lòng Phá Thiên, diễ♠n。đàn。lê。q♠uý。đôncọ a cọ, ta muốn tìm vị trí thoải mái để ngủ một giấc.
"Chủ nhân, trấn Mai Tư đưa đồ cống nạp tới." Giọng Lệ Na bỗng truyền vào tai ta.
"À..." Phá Thiên gãi gãi cằm cho ta, hờ hững nói. Ta thoải mái híp mắt hưởng thụ.
"Có vải đẹp, có lông thiên nga, có thể làm cho A Bảo một cái đệm thật đẹp, để nó ngủ hoặc ngồi trên đó." Dường như giọng Lệ Na mang theo ý cười.
Ngay sau đó, ta liền cảm nhận được Phá Thiên bế lên.
"Được rồi, đi chọn thôi, để A Bảo tự chọn." Phá Thiên sờ sờ đầu ta, "A Bảo, đi chọn vải làm đệm cho mi đi."
A? Đệm à? Tốt quá, dù sao ta cũng không thích ngồi trên bàn, rất cứng. Ta mở lớn mắt, cố sức gật đầu.
Meo meo gừ gừ, thật nhiều đồ. Phá Thiên ôm ta tới một chỗ, ta đưa mắt nhìn.
"A Bảo, những thứ này đều là của mi. Mi muốn cái gì thì chọn đi." Phá Thiên chỉ vào căn phòng, nói với ta.
Đều là của ta? Tặng cho ta toàn bộ sao? Ta mở lớn mắt, quay sang nhìn Phá Thiên, dùng móng vuốt chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ những thứ kia.
"Ừ, những thứ này đều là của ta cho nên bây giờ đều là của A Bảo." Phá Thiên cười, gật đầu.
Oa ha ha, thật à? Của ta cả ư? Ta có thể tha hồ mà chọn?
Ta muốn thứ này, ta muốn thứ kia, ta còn muốn thứ này nữa. Thứ này cho Phá Thiên, thứ này cho Lệ Na, thứ này cho Vạn Tư. Ta nhảy lên nhảy xuống, dùng móng vuốt cố gắng đẩy, phân loại những thứ kia. Được rồi, thứ này cho A Nhĩ Đề Tư.
"Ha ha, A Bảo, mi muốn cho ta cái này?" Lệ Na mở lớn mắt, hỏi ta.
"A Bảo, mi...mi...mi muốn cho ta thứ này thật sao?" Vạn Tư càng kỳ lạ hơn, giọng run rẩy, ánh mắt trở nên lấp lánh. Sao vậy?
Ta gật gật đầu, vung móng vuốt, quơ tay múa chân, cố gắng nói cho bọn họ biết thứ nào là của mình, không thể lấy sai được.
"Thứ đó để làm gì?" Lệ Na chỉ vào những thứ ở một bên, hỏi ta.
Thứ đó là cho A Nhĩ Đề Tư, cho tên gia hỏa đó. Hắn đã cứu ta. Ta khoa tay múa chân, Lệ Na lại trợn tròn mắt nhìn ta, không biết ta đang nói gì. Ngốc quá đi mất! Lệ Na tỷ thật ngốc, ta nói là cho A Nhĩ Đề Tư!
"Thứ này đưa cho tên gia hỏa kia?" Phá Thiên ngồi xổm xuống, sờ đầu ta, hỏi.
Ừ, vẫn là Phá Thiên thông minh nhất. Ta gật đầu, sau đó nhe răng đầy khinh thường với Lệ na. Ngốc nghếch! Lệ Na là đại ngốc nghếch.
"Ta có nhìn lầm không? A Bảo… dường như…dường như đang khinh bỉ ta?" Lệ Na sờ sờ cái mũi của mình, nói với Vạn Tư bên cạnh.
"Thật không may, đúng là A Bảo đang khinh thường muội." Vạn Tư nhún vai, dáng vẻ đầy bất đắc dĩ.
"Ta đánh!" dien☻dan⊹le☻quy⊹don☻comLệ Na quát một tiếng rồi đuổi đánh Vạn Tư.
Mặc kệ bọn họ, ta tiếp tục chọn đồ cho mình.
A, oa ha ha. Thứ này thực tốt. Thứ này làm đệm là đẹp nhất lại vừa thoải mái, thật mềm mại. Ta đẩy một tấm vải cực kỳ mềm mại đến trước mặt Phá Thiên, sau đó lấy móng vuốt vỗ vỗ lên. Ta sợ Phá Thiên không hiểu rõ ý mình nên lập tức leo lên, sau đó dùng bốn chân ôm lấy tấm vải, ghé mặt vào đó.
Phá Thiên, huynh hiểu chưa? Ta muốn dùng thứ này làm đệm...
"Ha ha, A Bảo ngốc, ta hiểu mà. Mi muốn dùng thứ này làm đệm của mi đúng không?" Phá Thiên ngồi xổm xuống, nhéo nhéo cái tai ta.
Ừ, đúng rồi, đúng là ta muốn thế. Phá Thiên huynh thật lợi hại. Ta vui vẻ gật gật đầu, kêu meo meo. Sau đó ta nhảy xuống, lượn qua lượn lại trong căn phòng lớn này. Thật nhiều, thật nhiều thứ. Phá Thiên nói những thứ này đều là của ta, ta đi xem không có vấn đề gì chứ?
Ta nhìn trái nhìn phải, nhìn tới mức to đầu choáng váng. Ì ạch ì ạch, ta chui vào nhìn. Những thứ kia thật rất tốt.
"A Bảo, cẩn thận một chút." Giọng Phá Thiên vang lên phía sau.
Meo meo gừ gừ, biết mà. Không sao đâu. Ta cố gắng chui vào trong, oa ha ha! Trong này có mùi thơm. Ừ, càng ngày càng nhiều mùi. Đây là phòng cất bảo vật của Phá Thiên? Chắc chắn là như vậy, nếu không sao lại có nhiều mùi thơm thế.
Oa, đây là cái gì? Thơm quá, meo meo gừ gừ, thơm quá.
Một cái bình nhỏ, ì ạch ì ạch, rốt cuộc cũng dùng móng vuốt mở được nút bình.
Oa a!!! Thơm quá, thơm quá! Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon. Ăn một ít chắc không sao đâu nhỉ.
Ta vươn lưỡi liếm liếm một cách cẩn thận, meo meo gừ gừ, ngọt quá, thơm quá. Ăn thêm chút nữa chắc cũng không sao đâu ha? Liếm a liếm ~~~ thật chậm thật chậm. Ta ngã thẳng xuống đất, ôm bình vào lòng, sau đó uống ừng ực hết tất cả thứ trong đó.
Thơm quá, đây là gì vậy? Ta liếm liếm lôi, nhìn cái bình trống trơn, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Vậy mà uống hết mất rồi. Thử tìm xem có còn không.
Ta tìm nhưng không thấy được bình thứ hai.
"A Bảo, mi đang làm gì đấy?" Giọng Phá Thiên có phần sốt ruột.
Phá Thiên ngồi xổm xuống đất, giang hai tay ra với ta.
Meo meo gừ gừ, Phá Thiên! Ta nhào tới, vọt vào lòng Phá Thiên. Vẫn là trong lòng Phá Thiên ấm áp nhất, thoải mái nhất.
Ngủ, ngủ~~~
Trong một tháng này, cả ngày ta chỉ ăn với ngủ rồi chơi đùa nhưng chưa từng rời Phá Thiên nửa bước. Phá Thiên thật tốt, từng nói không bao giờ rời xa ta nữa liền làm thế thật.
A ~~~ ta lại ngáp một cái nữa. Kỳ lạ quá, sao toàn buồn ngủ thế nhỉ? Buồn ngủ quá...
"A Bảo? A Bảo?" Giọng Phá Thiên mơ hồ vang lên bên tai ta.
Meo meo, đừng làm ồn! Bản mèo cuộn tròn lại ngủ đây.
"Kỳ lạ, sao tháng này A Bảo toàn ngủ vậy?" Giọng Phá Thiên càng ngày càng nhỏ.
"Chủ nhân, A Bảo không bị bệnh chứ?" Đây là giọng Lệ Na, dường như rất lo lắng. Meo meo, Lệ Na, bản mèo ghi nhớ lòng tốt của tỷ. Ta mắng tỷ ngốc mà tỷ còn lo lắng cho ta. Được, sau này ta sẽ không mắng tỷ ngốc nữa.
"Không..." Phá Thiên còn định nói gì đó nhưng ta nghe không rõ lắm, "Hay gọi A Nhĩ Đề Tư tới xem..."
Trước mắt càng ngày càng tối, bóng tối bủa vây lấy ta....
"Không sao, tất cả đều bình thường. Vết thương đã sớm không có vấn đề gì. Có lẽ con mèo nhỏ này đang trong thời kỳ trưởng thành nên chỉ toàn ăn ngủ, di❖ễn♡đàn♡l❖ê♡quý♡đ❖ôn.ngủ ăn." Sao giọng A Nhĩ Đề Tư lớn vậy? Thật đáng ghét, dám đánh thức ta, không thấy ta đang ngủ à?
Meo meo! A Nhĩ Đề Tư, ta ghét, ghét huynh!
Ta híp mắt nhìn A Nhĩ Đề Tư vẫn còn thao thao bất tuyệt, hô lên nhưng đầu óc lại hơi choáng váng.
Lại mệt rồi....
"Huynh nhìn này A Nhĩ Đề Tư, gần đây lúc nào A Bảo cũng vậy." Sao giọng Phá Thiên lại gấp gáp vậy? Có chuyện gì à?
"Không sao đâu, ta đã kiểm tra rồi, thân thể A Bảo rất bình thường." Dường như A Nhĩ Đề Tư rất nghi hoặc.
Meo meo, mặc kệ các huynh, ta muốn ngủ, không nghe các huynh nói chuyện nữa!
Ta dùng hai chân trước che tai lại, ngủ thật say~~~
Ban đêm, ta rất vui vẻ. Bởi vì có thể được ăn ngon, sau đó Phá Thiên còn tắm cho ta, tiếp theo ông ta về cái giường lớn mềm mại, cùng đi vào giấc ngủ. Ta thích ngủ trong lòng Phá Thiên nhất, thật thoải mái.
ĐÓ là vị trí của ta, tuyệt đối không tặng cho bất kỳ kẻ nào! Meo meo gừ gừ! Kể cả A Nhĩ Đề Tư đã cứu ta cũng không được phép!
Ta bỗng nghĩ tới Kinh Phong. Này...này...Kinh Phong đâu rồi? Kinh Phong đáng thương như vậy, chỉ có mình ta là người thân. Meo meo, được rồi, nếu hắn trở về, ta có thể để Phá Thiên ôm hắn một buổi tối. Nhưng chỉ một tối thôi!
Tắm, a, a, tắm ~~~~
Phá Thiên, gãi gãi chỗ này cho ta, còn có chỗ này nữa. Đuôi cũng ngứa, gãi nhiều một chút.
Tẩy rửa rồi lau khô lông, đi ngủ.
Meo meo! Ta nhào lên giường, lăn một vòng trên đó, sau đó trợn tròn mắt nhìn Phá Thiên, giục hắn nhanh đi ngủ với ta.
"Được rồi A Bảo, tới liền đây, tới liền đây."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Phá Thiên mỉm cười, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng mỏng manh, bước tới.
Meo meo, Phá Thiên, ta thích ngủ với huynh nhất.
Phá Thiên ôm ta vào lòng, ta tựa cằm trên cánh tay hắn, nheo mắt lại.
Thoải mái...Ngủ thôi....
Nhắm mắt lại.
Phá Thiên mỉm cười sờ sờ đầu ta, rồi chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook