Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 4 - Chương 40: Nhìn thoáng qua liền kinh hãi

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Cho tới bây giờ Kiều Nạp Sâm không cảm thấy Thích Ngạo Sương có gì đáng nghi nên cũng không để ý lắm tới giọng điệu của Á Sa Ni Na.

“Tỷ nghi ngờ Thích Ngạo Sương không phải là nam nhân mà là nữ nhân!” mặt Á Sa Ni Na nặng nề, nghiêm túc khác thường mà nói.

Kiều Nạp Sâm trợn to hai mắt, cười lạnh đầy khinh thường, nói: “Ta xin tỷ đấy yêu nữ. Người ta đã nói không có hứng thú với tỷ rồi. Tỷ làm ta cười chết mất!”

“Mẹ nó! Đệ đi đập đầu chết đi! Tỷ nông cạn vậy à? Trên thế gian này có ai hiểu nam nhân hơn tỷ không? Tỷ đã duyệt qua vô số người, chẳng lẽ không biết người đó là nam hay nữ à? Đệ dám nói xem có nữ nhân nào hiểu nam nhân hơn tỷ thì tỷ lập tức nhảy xuống sông tự vẫn!” Á Sa Ni Na tức giận hét lên, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo. (mẹ này có trí tưởng bở:v cơ mà mẻ cảm giác đúng )))

“Hả?” Kiều Nạp Sâm vuốt cằm, híp mắt đi vòng quanh Á Sa Ni Na đánh giá, sau đó thở dài: “Quả thật trên thế giới này nữ nhân hiểu nam nhất nhất là tỷ. Có nam nhân còn không hiểu bản thân bằng tỷ ấy chứ. Ai bảo dâm quang của tỷ văng khắp nơi nào!” (ôi mẹ ơi, cái miệng điêu kinh:*>)

“Ta nhổ vào! Đệ đang khen lão nương hay đang làm lão nương tổn thương đấy hả?” Á Sa Ni Na chống nạnh, hừ một tiếng đầy khó chịu.

“Đúng một nửa đấy. Nhưng tỷ nói Thích Ngạo Sương là nữ nhân thì thật là buồn cười.” Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng một cách lơ đễnh, trong mắt có chút khinh thường.

“Tỷ nói không rõ à? Nói lại lần nữa nhé, tỷ nghi ngờ Thích Ngạo Sương bản thể là nữ nhân.” Á Sa Ni Na thu hồi dáng vẻ giận dữ vừa nãy, trở nên nghiêm túc khác thường.

“Ý là sao?” Kiều Nạp Sâm cau mày.

“Đệ cũng biết là có một số bảo vật có thể giúp người ta thay đổi giới tính. Mới đầu tỷ cho rằng Thích Ngạo Sương dùng thứ này nhưng sau tỷ lại cảm thấy không phải. Nếu muốn biết có phải nữ nhân hay không thì dùng kính Chân Tri (kính biết chính xác) chiếu lên là biết.” nét mặt Á Sa Ni Na càng ngày càng nghiêm túc.

“Mẹ nó! Tỷ có thần khí kính Chân Tri à? Tỷ nói thật hay giả?” Kiều Nạp Sâm vừa nghe đến kính Chân Tri thì phát điên. Đó là thần khí giúp nhìn ra diện mạo thật của một người. Sao yêu nữ lại có bảo bối này?

“Đương nhiên là giả.” Á Sa Ni Na nhẹ nhàng nói.

Kiều Nạp Sâm giựt khóe miệng, hết ý kiến.

“Tỷ không có kính Chân Tri nhưng có thứ giống nó. Là nửa thần khí. Tuy không thể thấy được diện mạo thật của một người một cách hoàn toàn nhưng có thể nhìn được đường nét chính. Dù sao thì Thích Ngạo Sương cũng không phải nam nhân.” Miệng Á Sa Ni Na cong lên thật cao, nói đầy tức giận, “Trên thế giới này có mấy nam nhân nhìn thấy tỷ mà bất vi sở động? Một là có người trong lòng, hai là trong mắt không có nữ nhân, như tên Địch Thản Tư biến thái kia. Loại cuối cùng đó chính là nữ nhân! Chẳng lẽ Thích Ngạo Sương thuộc hai loại trước à?”

Kiều Nạp Sâm vuốt cằm suy nghĩ, lâu sau mới nhìn Á Sa Ni Na đang tức giận, nói: “Yêu nữ, Thích Ngạo Sương là người có tình có nghĩa, đệ dám khẳng định chuyện này. Lần đầu tiên thấy đệ ấy đệ đã biết.”

“Cho nên đệ mới coi hắn là bằng hữu của mình.” Á Sa Ni Na bĩu môi, “Vậy hắn đối với nữ nhân cũng có thái độ như với tỷ à?”

“Không. Đệ ấy rất dịu dàng với Mạt Lệ Na và sư tỷ của mình. Cho nên có thể loại bỏ đệ ấy khỏi loại thứ hai của tỷ. Có người trong lòng? Đệ không cảm thấy đệ ấy có ý với ai cả. Tuy đệ ấy đối xử với hai nữ nhân kia tương đối tốt nhưng vẫn giữ khoảng cách, tuyệt đối không có tình cảm gì khác.”

“Không phải loại thứ nhất hay thứ hai? Thì chính là loại thứ ba. Lấy gương của ta ra chiếu là biết chứ gì! Mặc kệ là bảo vật gì giúp nàng ta thay đổi giới tính thì cũng sẽ khiến nàng ta không thể che giấu được!” Á Sa Ni Na hừ lạnh. (Sương tỷ nợ j mẻ mà mẻ diệt ng ta tới cùng zị chài @[email protected] chỉ vì k thích mẻ thôi mờ phát rồ thía $.$)

“Chậc chậc, lòng dạ tỷ thật hẹp hòi! Không phải là người ta chỉ lạnh lùng với tỷthôi à, sao tỷ lại phải làm vậy? Vậy là trong lòng muội không cân bằng rồi!” tuy Kiều Nạp Sâm nói thế nhưng trong lòng không hề bình tĩnh. Thích Ngạo Sương là nữ nhân? Nữ nhân?! Sao có thể chứ? Nếu Thích Ngạo Sương thật là nữ nhân….

Kiều Nạp Sâm hơi thất thần, không còn chú ý tới Á Sa Ni Na đang ồn ào bên cạnh.

“Tuyệt đối là nữ nhân, chính là nữ nhân. Kiều Nạp Sâm, người này áp chế đệmà! Cho đệ cái gương này, đệ tìm cơ hội xem diện mạo thật của Thích Ngạo Sương đi!” Á Sa Ni Na nhét mạnh cái gương trong tay cho Kiều Nạp Sâm thì hắn mới phục hồi tinh thần lại.

“Nhất định là nữ nhân. Nhất định là nữ nhân. Nếu không sao có thể làm như không thấy muội!” Á Sa Ni Na nói đầy oán hận, liếc Kiều Nạp Sâm đã lấy lại tinh thần: “Tiểu tử thúi, nhớ là có kết quả thì nói cho tỷ biết. Gương tỷ để lại đây, dùng xong nhớ trả lại, nếu không ta đánh gãy cái chân chó của đệ đi đấy.”

“Ôi mẹ nó, tỷ nhẫn tâm à? Ta là đệ đệ duy nhất của tỷ đấy.” Kiều Nạp Sâm gào lên nhưng lại nắm cái gương thật chặt. Tuy ngoài mặt xem thường nhưng trong lòng lại hoảng hốt.

“Phi! Lão nương đã sớm không còn bất kỳ quan hệ gì vói gia tộc của các đệ rồi. Đệ chết tỷ càng mừng.” Á Sa Ni Na nhổ nước miếng, nhưng đáy mắt lại có tia dịu dàng không dễ phát hiện. Đệ đệ duy nhất này tuy là người của gia tộc kia nhưng là người thân duy nhất mà nàng thừa nhận.

“Dừng….Nghĩ một đằng nói một nẻo. Vậy tỷ đi đi, đệ sẽ tìm cơ hội nhìn xem.” Kiều Nạp Sâm gật đầu nhưng lại hơi hoảng hốt.

Đợi Á Sa Ni Na rời đi, Kiều Nạp Sâm từ từ rút cái gương trong ngực ra, sau đó kinh ngạc mà nhìn nó, lẩm bẩm: “Nữ nhân? Đệ ấy là nữ nhân? Thật không? Không thể? Hay có thể?” nhất thời Kiều Nạp Sâm không rõ tâm trạng của mình bây giờ là gì. Có rung động, có kinh ngạc, có chờ mong, có không thể tin…Tâm trạng phức tạp như bao phủ lấy hắn. Cầm cái gương trong tay, lòng Kiều Nạp Sâm bay về tình cảnh lần đầu tiên gặp Thích Ngạo Sương. Thiếu niên trầm mặc lạnh nhạt, lẳng lặng đẩy cánh cửa kia ra. Lần đầu tiên mỉm cười với mình, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ với mình, lần đầu tiên mình ôm vai đệ ấy….

Từ đã….!

Chợt Kiều Nạp Sâm giật mình trong lòng. Hắn đang nghĩ tới một chuyện.

Khi hắn lần đầu tiên ôm vai Thích Ngạo Sương thì ánh mắt thị vệ bên cạnh sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào cái tay đặt trên vai Thích Ngạo Sương của mình! Ánh mắt đó rất không bình thường! Nam nhân ôm vai nhau là chuyện bình thường mà! Nhưng sao ánh mắt của thị vệ kia lại như thế? Ánh mắt sáng quắc tựa như hận không đốt được tay của mình đi vậy. Có vấn đề! Có vấn đề! Thị vệ kia thích nam nhân? A phi! Kiều Nạp Sâm bị chính ý nghĩ của mình làm cho ghê tởm. Vậy thì có khả năng khác!

Thích Ngạo Sương là nữ nhân sao? Nếu đúng, vậy….

Kiều Nạp Sâm đứng chần chừ tại chỗ rất lâu, sắc mặt âm tình bất định. Cuối cùng cũng cất cái gương, xoay người rời đi.

Thích Ngạo Sương đã đổi sang phòng một người. Đệ tử tám sao ở tầng thứ chín, tòa bộ là ký túc xá một người có môi trường rất tốt. Nàng ở giữa Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư. Khi Thích Ngạo Sương trở lại, vừa tắm rửa thay quần áo xong thì có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Thích Ngạo Sương lên tiếng hỏi.

“Là ta.” Kiều Nạp Sâm cầm cái gương trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Vào đi.” Thích Ngạo Sương ngồi xuống, nói vọng ra.

Kiều Nạp Sâm đẩy cửa ra thì thấy Thích Ngạo Sương vừa tắm xong. Mái tóc đỏ như lửa mềm lại xõa tung trên vai, vài giọt nước từ từ lăn xuống từ lọn tóc, ánh mắt mông lung, tản ra sự xinh đẹp quyến rũ. Kiều Nạp Sâm nhìn mà sửng sốt, thậm chí quên luôn mục đích đến đây của mình.

“Sao vậy? Có chuyện gì?” Thích Ngạo Sương lau tóc, nhàn nhạt hỏi.

“A, cái đó, cái đó…” Kiều Nạp Sâm cầm chặt cái gương hơn, nghĩ xem làm sao để chiếu được lên Thích Ngạo Sương.

Ngay lúc đó thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Thích Ngạo Sương! Thích Ngạo Sương!” giọng nói ngoài cửa rất quen. Là giọng của Mạt Lý Na!

Thích Ngạo Sương đứng lên, đi ra mở cửa. Ngoài cửa là Mạt Lý Na với khuôn mặt lo lắng.

“Thích Ngạo Sương, nhanh, nhanh…Ca ca của ta, ca ca của ta…” Mạt Lý Na thở không ra hơi, gầm nhẹ.

“Sao vậy? Nói từ từ thôi.” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Nhìn sắc mặt này của Mạt Lý Na là biết chuyện có thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi theo chiều hướng xấu.

“Ca ca của ta đã vào tháp Tinh Thần Thiên! Là viện trưởng cho huynh ấy vào! Làm sao đây? Làm sao đây? Ca ca của ta đang gặp nguy hiểm!” Mạt Lý Na lo lắng, hạ thấp giọng nói với Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương cau mày, lập tức hiểu ý viện trưởng. Bởi vì ca ca của Mạt Lý Na nghe theo lời mình nên không tu luyện nữa, dĩ nhiên tạm thời không thể đột phá được. Mà viện trưởng sốt ruột nên để cho huynh ấy vào tháp, muốn huynh ấy đột phá trong đó. Nhưng nếu không thể đột phá thì còn có thể ra ngoài không?

“Thích Ngạo Sương, làm ơn vào nhìn huynh ấy một chút đi. Ta biết chỉ có đệ mới có tư cách bước vào tháp Tinh Thần Thiên bất cứ lúc nào. Ta rất lo lắng…” giọng Mạt Lý Na nghẹn ngào, dần dần trở thành khóc thút thít.

“Được rồi, Mạt Lý Na, đừng khóc. Đệ sẽ đi ngay bây giờ.” Thích Ngạo Sương vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Mạt Lý Na, gật đầu cam kết, “Bây giờ đệ sẽ vào ngay. Hơn nữa sẽ không để huynh ấy gặp chuyện không may. Nhất định đệ sẽ đưa huynh ấy ra ngoài an toàn.”

“Thích Ngạo Sương, cám ơn, hu hu, cám ơn…” Mạt Lý Na lau nước mắt, cười rộ lên.

“Được rồi. Tỷ về trước đi. Bây giờ đệ vào đó ngay.” Thích Ngạo Sương không kịp làm gì nữa, đẩy khẽ Mạt Lý Na ra rồi bước nhanh ra ngoài.

“Đệ cũng phải cẩn thận đấy!” Mạt Lý Na lo lắng, lên tiếng dặn dò từ sau lưng.

“Vâng…” giọng Thích Ngạo Sương bay tới từ xa.

Kiều Nạp Sâm nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương càng lúc càng xa thì mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Mà lúc này cửa phòng Địch Thản Tư cũng mở ra. Hắn lạnh mắt nhìn Mạt Lý Na trên mặt còn vương nước mắt rồi nhìn hai người đã đi xa trên hành lang, khẽ cau mày, sau đó không nói gì cả, rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Lúc này Kiều Nạp Sâm đuổi vội theo, cầm gương trong tay, liều mạng muốn soi theo bóng dáng Thích Ngạo Sương. Nhưng chiếu thế nào cũng không tới bởi Thích Ngạo Sương chạy trước mặt hắn.

Rốt cuộc, khi tới một khúc quanh, Kiều Nạp Sâm vội vàng chiếu gương trong tay về phía bóng lưng Thích Ngạo Sương.

Trong gương, một bóng hình xinh đẹp chợt lóe lên, mái tóc đen nhánh tung bay. Chỉ có bóng lưng, chỉ có một bóng lưng thướt tha!

Nhưng chỉ ngắn ngủi nhìn thoáng qua đã đủ kinh hãi rồi.

Kiều Nạp Sâm ngây ngốc đứng tại chỗ, không bước nổi nửa bước mà kinh ngạc nhìn cái gương trong tay đến ngẩn người.

Mình nhìn lầm rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương