Tài Năng Tuyệt Sắc
-
Quyển 4 - Chương 31: Hai nàng giành Ngạo Sương
ĐịchThản Tư nhìn A Bảo bị che miệng, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ không dễ dàng phát giác.
"Tốt lắm, A Bảo, ngoan nha." Phá Thiên nhẹ giọng dụ dỗ A Bảo, "Không mặc thì không mặc a, trước tiên đi vào đã, buổi tối chúng ta sẽ ăn đồ ăn ngon”.
"Meo meo, được a. Một lát nữa ta muốn chơi với Ngạo Sương." A Bảo gật đầu đồng ý còn không quên ra điều kiện.
"Được, được, lát nữa chơi, bây giờ nàng ngoan ngoanc đi vào cho ta." Phá Thiên chỉ có cách là đồng ý mà thôi.
Đợi A Bảo đi vào vào, Phá Thiên mới quay đầu nhìn hai người, trên mặt không có vẻ bất đắc dĩ hay nụ cười lung túng như ban nãy mà thay vào đó là vẻ trầm ổn cùng tỉnh táo.
"Ngạo Sương, không tệ nha, ngươi đã thông qua tám tầng thí luyện rồi." Phá Thiên mỉm cười tán thưởng Thích Ngạo Sương, lại quay đầu nhìn về phía ĐịchThản Tư nói, "Không biết sứ giả của Học Viện Ngôi Sao đích thân tới đây là có chuyện gì?"
"Không liên quan tới việc công, ta theo Thích Ngạo Sương tới xem một chút." ĐịchThản Tư nhàn nhạt lạnh lùng trả lời.
"Hả?" Phá Thiên nghe được lời nói của ĐịchThản Tư cũng có chút kinh ngạc. Cho tới nay, ĐịchThản Tư đã làm sứ giả đã được nhiều năm luôn luôn từ chối thành ý của người khác với lại chẳng bao giờ nói nhiều. Hôm nay lại nói lời như vậy, theo Thích Ngạo Sương tới xem một chút, hơn nữa lại không phải vì việc công? Điều này thật sự là quá kỳ quái rồi. Cái cô gái vẫn đi theo Địch Thản Tư, hình như tên Lan Ni nhỉ? Sao không thấy?
ĐịchThản Tư cũng không để ý tới Phá Thiên nghi ngờ gì, nói xong câu nói kia liền sau trầm mặc đứng ở phía sau.
Phá Thiên thấy thái độ của ĐịchThản Tư cũng không cảm thấy kỳ quái, mà là quay đầu tiếp tục cùng Thích Ngạo Sương nói chuyện: "Ngạo Sương làm sao ngươi lại cùng ĐịchThản Tư ở chung một chỗ? Chẳng lẽ ngươi....."
"Đúng, ta cũng là Sứ giả của lần này." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt Phá Thiên càng thêm kinh ngạc hơn, Thích Ngạo Sương cư nhiên trở thành học sinh tám sao nằm trong ba người đứng đầu. Như vậy hạng là bao nhiêu đây? Vậy Lan Ni và Kiều Nạp Sâm thì sao?
"Đúng rồi, Phá Thiên, A Nhĩ Tây Tư đâu? Ta còn muốn cám ơn." Thích Ngạo Sương hướng Phá Thiên sau lưng đại sảnh nhìn, nhưng không có thấy A Nhĩ Tây Tư
"Ở quán trọ, cùng các đệ tử Thiên Đạo Môn ở chung một chỗ, tối nay sẽ tới đây. Lần tỉ thí này Thiên Đạo Môn cũng có đệ tử đại diện cho Thành Thiên Bảo tham gia." Phá Thiên lấy lại tinh thần nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Đúng rồi, ngươi tới chính là tìm A Nhĩ Tây tư hay sao?"
"Không phải, ta tới thăm các ngươi, thuận tiện hỏi xem hai người cần giúp gì không." Thích Ngạo Sương mỉm cười.
"Ha ha, vậy thì thật là cám ơn nhiều. Thực lực của ngươi bây giờ quả thật không kém, thời gian ngắn như vậy mà tăng lên không ít, thật là không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là, lần này không cần ngươi ra tay, ta nghĩ chúng ta tự mình có thể hoàn thành." Phá Thiên nở nụ cười.
"Vậy thì tốt, nếu như có chuyện cần ta hỗ trợ cứ mở miệng." Lòng cảm kích của Thích Ngạo Sương đối với Phá Thiên cùng A Bảo không cần phải nói ra.
"Nhất định, nhất định. Đi thôi, đi vào ngồi một chút, buổi tối ở lại dùng cơm." Phá Thiên cười híp mắt nói, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn.
Thích Ngạo Sương buồn cười nói: "Phá Thiên, ngươi nha, thật ra thì căn bản cũng không muốn ta vào chơi. Ngươi thấy được A Bảo nhào lên ôm ta ngươi đã rất ghen tị còn gì, thế nào bây giờ còn muốn ta cùng A Bảo thân thiết?" Thích Ngạo Sương lại rất nhẫn tâm đâm trúng nỗi lòng của Phá Thiên. Trong lòng cũng là âm thầm buồn cười, người này, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì cảm thấy hắn rất trầm ổn và chững chạc, nhưng mà cứ đụng đến A Bảo là hắn lại trở nên ngây thơ đáng yêu thế.
"Ha ha, hắc hắc, có sao đâu? Không sao mà?" Phá Thiên cười khan, cười ha hả.
"Được rồi, chút tâm tư nho nhỏ của ngươi ta không nhìn ra chắc. Ngươi nói cho A Bảo là ta có chuyện phải làm hôm khác ta sẽ tới thăm nàng." Thích Ngạo Sương buồn cười nói.
"Được, ngươi đi thong thả nha" Lúc này Phá Thiên trả lời rất nhanh gọn và dứt khoát.
Thích Ngạo Sương im lặng mắt trợn trắng, xoay người nhìn ĐịchThản Tư nói: "Đi, ĐịchThản Tư, không thèm nói chuyện với kẻ vô nhân tính này nữa."
ĐịchThản Tư trầm mặc đi theo phía sau Thích Ngạo Sương, rời khỏi đông sảnh.
Phá Thiên cười híp mắt đưa mắt nhìn Thích Ngạo Sương rời đi, chờ bóng lưng Thích Ngạo Sương biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới vội vàng xoay người trở về. Trong lòng hắn dĩ nhiên là ước gì Thích Ngạo Sương cách A Bảo xa một chút. Nói giỡn, tình huống của Thích Ngạo Sương bây giờ rất đặc biệt, mặc dù linh hồn của nàng là một phụ nữ không sai, nhưng cỗ thân thể kia lại là nam nhân nha. Mới vừa rồi liền ôm A Bảo nữa. Ô ô ô, bi thảm a. May mà mình ra kịp! Phải nhanh trở về ôm ABảo đáng yêu của mình mới được. Phá Thiên vội vàng đi về.
Thích Ngạo Sương và ĐịchThản Tư rời khỏi đông sảnh, Thích Ngạo Sương mỉm cười, tâm tình hình như rất tốt. ĐịchThản Tư trầm mặc khạc ra một câu: "Thành chủ Thành Thiên Bảo, kiếp này đều không thể bước vào cảnh giới của Phá Toái Hư Không."
"Vì sao nói như vậy?" Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn về phía mặt ĐịchThản Tư.
"Hắn có người để nhớ thương, tình yêu là ràng buộc lớn nhất của hắn. Tâm tư của hắn toàn bộ đặt ở trên người nữ nhân kia." ĐịchThản Tư lạnh lùng nói ra một câu nói như vậy.
"Ha ha." Thích Ngạo Sương lại cười, nhìn ĐịchThản Tư nói: " Có người để nhớ thương thì không thể bước vào cảnh giới của Phá Toái Hư Không, ngươi nghe vậy có đạo lý không?"
Không đợi sắc mặt ĐịchThản Tư trầm xuống Thích Ngạo Sương tiếp tục nói: "Chỉ sợ hắn chẳng có ý nghĩ muốn bước qua cảnh giới Phá Toái Hư Không làm gì. Bởi vì mục đích của kiếp này hắn đã làm được. Hắn hiện tại quả thật rất tốt, bao nhiêu đó là quá đủ rồi."
"Ếch ngồi đáy giếng!" ĐịchThản Tư cau mày lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ đời người chỉ cần trôi qua như vậy là được? Không muốn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không?"
Thích Ngạo Sương nhìn nét mặt ĐịchThản Tư, ngừng lại. ĐịchThản Tư cũng ngừng lại, cau mày nhìn Thích Ngạo Sương.
"ĐịchThản Tư, ta mặc dù không tán thành phương pháp tu hành của ngươi, tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nhưng ta không thể không bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không. Cho nên, ta nhất định sẽ vào được. Nhất định!" Thích Ngạo Sương nói tới chỗ này, trên mặt đã không còn nụ cười ban nãy, thay vào đó là một cỗ kiên định không nói được bằng lời.
ĐịchThản Tư nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, hồi lâu không nói gì cũng không có động đậy.
Thích Ngạo Sương cũng là trầm mặc nhìn ĐịchThản Tư, nhưng là trong mắt lại bắn ra sự kiên định vô cùng.
"Thích Ngạo Sương, ta tin tưởng ngươi. Ta và ngươi nhất định có thể song song bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không." Trên khuôn mặt anh tuấn của ĐịchThản Tư chợt nở nụ cười, làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.
Thích Ngạo Sương cười nhạt, không nói thêm gì nữa, mà là cất bước đi về phía trước đi. ĐịchThản Tư theo ở phía sau, trên mặt vẫn còn ý cười nhàn nhạt.
Đi ở trên đường cái, Thích Ngạo Sương quan sát tất cả chung quanh. Mà người đi đường nhìn đến trang phục của hai bọn họ cũng sẽ tự động nhường đường. Thời điểm ánh mắt của Thích Ngạo Sương dừng lại ở một tiệm thuốc, một thanh âm quen thuộc truyền đến tai nàng, giọng nói cực kỳ tức giận: "Thích Ngạo Sương! Cuối cùng cũng bị ta bắt được”.
Thích Ngạo Sương quay đầu lại, thấy Mạt Lý Na đang xông tới chỗ mình.
ĐịchThản Tư khẽ cau mày, đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm.
"Ta nợ nàng một cái nhân tình. Chưa có trả hết." Thích Ngạo Sương chợt nhỏ giọng phun ra một câu nói như vậy. Chỉ vì nàng thấy được đáy mắt của ĐịchThản Tư lóe lên một ít tia thâm trầm. ĐịchThản Tư người này, giống như lời Trường Không nói, là rất nguy hiểm. Chẳng biết tại sao, thời điểm ĐịchThản Tư nhìn Mạt Lý Na đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, trong lòng Thích Ngạo Sương hiện lên ý lạnh. Mặc dù Mạt Lý Na có lúc tương đối tùy hứng, nhưng là tổng thể mà nói coi như người tốt.
"A, vậy thì tốt. Ta đi về trước đây, ngươi mau sớm giải quyết đi." Trên mặt ĐịchThản Tư không lộ vẻ gì phun ra một câu nói như vậy. Chỉ là đáy mắt âm trầm đã biến mất không thấy, lo lắng trong lòng Thích Ngạo Sương rốt cuộc đã giảm bớt. Thích Ngạo Sương hiểu, mới vừa rồi ĐịchThản Tư đã nghe câu nói kia của nàng.
"Được." Thích Ngạo Sương cũng chỉ là nhàn nhạt trả lời.
Khi Mạt Lý Na chạy vội tới chỗ trước mặt của Thích Ngạo Sương dậm chân: "Thích Ngạo Sương, cái người này tại sao không tìm ta?"
"A, có sao? Ta không nhớ." Trên mặt Thích Ngạo Sương không đổi sắc, thuận miệng nói láo.
"Ngươi!" Mạt Lý Na tức giận giơ chân giơ tay.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Mời ngươi ăn cơm, trả ngươi nhân tình." Mặt Thích Ngạo Sương không chút thay đổi.
"Ta lấy nĩa đâm chết ngươi!" Mạt Lý Na tức giận lại muốn nhảy dựng lên, "Cái tên khốn kiếp này, ta tìm ngươi không phải muốn ngươi mời ăn cơm. Hơn nữa, ngươi cho rằng mời ăn cơm là có thể trả sạch nhân tình của ta sao? Ta giúp ngươi cứu bốn người, ngươi phải rõ là bốn người!"
"Ta không bắt ngươi cứu nhiều người vậy, ta chỉ ngờ ngươi cứu Tháp Lệ Na." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt phản bác.
"Ngươi! Cái tên khốn kiếp này!" Mạt Lý Na tức giận lại nói tục, trợn to hai mắt tức giận nhìn Thích Ngạo Sương, cũng có chút không hiểu mình rốt cuộc là thế nào. Thế nào mà luôn bị người này làm cho tức hộc máu."Ta mặc kệ, ta ngày đó giúp ngươi cứu bốn người. Cũng bao gồm cả Tháp Lệ Na."
"Cái gì?" Một tiếng thét kinh hãi từ bên cạnh truyền đến, thanh âm cũng là rất quen thuộc đối với Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương có chút nhức đầu, hôm nay là chuyện gì xảy ra à? Các nữ nhân phiền toái nối tiếp nhau mà đến. Cái thanh âm này chính là Tháp Lệ Na!
"Ngươi, ngươi là cô gái ngày đó cứu chúng ta ở trên mặt hồ? Ngươi… hóa ra mọi việc là như vậy?" Tháp Lệ Na không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh bọn họ, kinh ngạc nhìn Mạt Lý Na.
Mạt Lý Na giựt giựt khóe miệng, bộ mặt khó chịu, trên đường phố đông đúc, nàng chỉ tập trung tinh lực ầm ĩ cùng Thích Ngạo Sương, cũng không có chú ý có người đến gần, lại còn lã nữ nhân đáng ghét này nữa chứ!
"Đúng vậy a, vậy thì thế nào? Kẻ vong ân phụ nghĩa như các người có chuyện gì sao? Không có việc gì liền mau tránh ra. Là thích Ngạo Sương thiếu ta nhân tình, không phải ngươi." Mạt Lý Na đôi tay khoanh ở trước ngực, liếc mắt nhìn Tháp Lệ Na. Trong lòng vô cùng khó chịu, mỗi lần thấy ánh mắt của nàng ta nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt kia thật là thâm tình khẩn thiết, là một phụ nữ cũng biết vậy là ý tứ gì. Thích Ngạo Sương còn nói chính mình tự cứu nữ nhân này, hừ, quan hệ của hai người khẳng định không đơn giản. Tức chết đi đượ.
"Sư tỷ, làm sao lại ở chỗ này?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn bộ mặt khiếp sợ Tháp Lệ Na hỏi. Ở sau lưng Tháp Lệ Na còn có nữ tử khác, hình như có chút quen mặt. Hình như là tại lúc khảo hạch đã gặp một lần.
"Ta… Thiên Đạo Môn sẽ ở quán trọ trước mặt. Cho nên......" Tháp Lệ Na nhìn nét mặt lạnh nhạt của Thích Ngạo Sương trong lòng rất là phức tạp. Thì ra là người cứu họ là Mạt Lý Na, một trong số hoa khôi của trường. Nàng, có thể hay không lợi dụng nhân tình này uy hiếp Thích Ngạo Sương làm chuyện khiến hắn khổ sở? Nếu như là vậy......!
( chậc ~ sư tỷ à ~ tỷ nghĩ nhiều rồi tỷ ơi)
Quả đấm của Tháp Lệ Na đã nắm chặt, nếu như là vậy, mình tuyệt không đồng ý. Sớm biết như vậy ban đầu cũng không cần tiếp nhận cứu viện của Mạt Lý Na rồi!
"A, thì ra là ở phía trước sao? Một lát ta sẽ tới." Thích Ngạo Sương mỉm cười gật đầu, đối với Tháp Lệ Na nói, "Ta còn thiếu Mạt Lý Na nhân tình, một lát nữa sẽ tới đó sau."
"Được." Trên mặt Tháp Lệ Na lập tức hiện lên nụ cười, hân hoan và lại còn tràn đầy mong đợi.
"Này! Thích Ngạo Sương, tốt lắm! Ta muốn biết ngươi định trả nhân tình sao đây!" Mạt Lý Na nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, trong lòng một hồi tức giận, lập tức thốt ra câu đó.
"Hả?" Thích Ngạo Sương hỏi.
Tháp Lệ Na trong lòng căng thẳng, đối mặt với ánh mắt hả hê của Mạt Lý Na, trong lòng có chút hoảng loạn lên. Nữ nhân này, nàng đến cùng muốn làm cái gì?
"Đó chính là......" Mạt Lý Na giảo hoạt cười, vươn tay một cái liền khoác lên tay Thích Ngạo Sương, ngẩng lên cằm đối với Tháp Lệ Na cao giọng nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là muốn ngươi làm bạn trai của ta!"
Con ngươi của Tháp Lệ Na bỗng chốc co rút nhanh, nhưng trong lòng giống như bị kim đâm rất khổ sở, sững sờ nhìn Mạt Lý Na hả hê. Bạn trai? Nàng lại muốn làm bạn gái củaThích Ngạo Sương?! Cũng bởi vì Thích Ngạo Sương thỉnh cầu nàng giúp mình, đây là cái giá đó sao?
Không thể! Tại sao có thể như vậy! trong nháy mắt mặt của Tháp Lệ Na mất hết huyết sắc, toàn thân cũng có chút run rẩy. Cái đó tuyệt đối không thể!
"Không thể nào." Lạnh lẽo một câu như vậy, Thích Ngạo Sương không có vẻ mặt gì, đem cánh tay của Mạt Lý Na đẩy ra.
"Ngươi đã đồng ý sẽ trả nhân tình này, chẳng lẽ ngươi nghĩ lại nghĩ muốn quỵt nợ?" Mạt Lý Na vừa nghe thấy thế, trong lòng khẩn trương.
Tháp Lệ Na lại giật mình ngay tại chỗ, nhìn Thích ánh mắt lạnh nhạt của Ngạo Sương, nghe Thích Ngạo Sương từ chối thì trong lòng nàng vui mừng không xiết.
"Ta là nói trả ngươi nhân tình, nhưng không nói dùng phương thức đó để trả nha." trên mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, không lộ vẻ gì.
" Nếu ta dứt khoát muốn ngươi dùng phương pháp đó trả nhân tình tình sao?!" Mạt Lý Na đối với việc Thích Ngạo Sương dứt khoát cự tuyệt nàng, trong lòng tức giận không dứt, tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, dậm chân ép hỏi.
"Nếu như ngươi kiên trì, như vậy ta liền không trả được nhân tình của ngươi rồi. Kết quả chỉ có một." Thích Ngạo Sương trên mặt chợt lộ ra nụ cười mị mị. Giống như hoa anh túc mĩ lệ mà trí mạng, nhìn vào nụ cười này Tháp Lệ Na cùng Mạt Lý Na cũng mất hồn.
"Ta không cần trả nhân tình nữa, như vậy......" Thích Ngạo Sương khẽ lại gần Mạt Lý Na, khẽ mở môi mỏng, phun ra một câu khiến sắc mặt Mạt Lý Na chợt biến đổi.
"Tốt lắm, A Bảo, ngoan nha." Phá Thiên nhẹ giọng dụ dỗ A Bảo, "Không mặc thì không mặc a, trước tiên đi vào đã, buổi tối chúng ta sẽ ăn đồ ăn ngon”.
"Meo meo, được a. Một lát nữa ta muốn chơi với Ngạo Sương." A Bảo gật đầu đồng ý còn không quên ra điều kiện.
"Được, được, lát nữa chơi, bây giờ nàng ngoan ngoanc đi vào cho ta." Phá Thiên chỉ có cách là đồng ý mà thôi.
Đợi A Bảo đi vào vào, Phá Thiên mới quay đầu nhìn hai người, trên mặt không có vẻ bất đắc dĩ hay nụ cười lung túng như ban nãy mà thay vào đó là vẻ trầm ổn cùng tỉnh táo.
"Ngạo Sương, không tệ nha, ngươi đã thông qua tám tầng thí luyện rồi." Phá Thiên mỉm cười tán thưởng Thích Ngạo Sương, lại quay đầu nhìn về phía ĐịchThản Tư nói, "Không biết sứ giả của Học Viện Ngôi Sao đích thân tới đây là có chuyện gì?"
"Không liên quan tới việc công, ta theo Thích Ngạo Sương tới xem một chút." ĐịchThản Tư nhàn nhạt lạnh lùng trả lời.
"Hả?" Phá Thiên nghe được lời nói của ĐịchThản Tư cũng có chút kinh ngạc. Cho tới nay, ĐịchThản Tư đã làm sứ giả đã được nhiều năm luôn luôn từ chối thành ý của người khác với lại chẳng bao giờ nói nhiều. Hôm nay lại nói lời như vậy, theo Thích Ngạo Sương tới xem một chút, hơn nữa lại không phải vì việc công? Điều này thật sự là quá kỳ quái rồi. Cái cô gái vẫn đi theo Địch Thản Tư, hình như tên Lan Ni nhỉ? Sao không thấy?
ĐịchThản Tư cũng không để ý tới Phá Thiên nghi ngờ gì, nói xong câu nói kia liền sau trầm mặc đứng ở phía sau.
Phá Thiên thấy thái độ của ĐịchThản Tư cũng không cảm thấy kỳ quái, mà là quay đầu tiếp tục cùng Thích Ngạo Sương nói chuyện: "Ngạo Sương làm sao ngươi lại cùng ĐịchThản Tư ở chung một chỗ? Chẳng lẽ ngươi....."
"Đúng, ta cũng là Sứ giả của lần này." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt Phá Thiên càng thêm kinh ngạc hơn, Thích Ngạo Sương cư nhiên trở thành học sinh tám sao nằm trong ba người đứng đầu. Như vậy hạng là bao nhiêu đây? Vậy Lan Ni và Kiều Nạp Sâm thì sao?
"Đúng rồi, Phá Thiên, A Nhĩ Tây Tư đâu? Ta còn muốn cám ơn." Thích Ngạo Sương hướng Phá Thiên sau lưng đại sảnh nhìn, nhưng không có thấy A Nhĩ Tây Tư
"Ở quán trọ, cùng các đệ tử Thiên Đạo Môn ở chung một chỗ, tối nay sẽ tới đây. Lần tỉ thí này Thiên Đạo Môn cũng có đệ tử đại diện cho Thành Thiên Bảo tham gia." Phá Thiên lấy lại tinh thần nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Đúng rồi, ngươi tới chính là tìm A Nhĩ Tây tư hay sao?"
"Không phải, ta tới thăm các ngươi, thuận tiện hỏi xem hai người cần giúp gì không." Thích Ngạo Sương mỉm cười.
"Ha ha, vậy thì thật là cám ơn nhiều. Thực lực của ngươi bây giờ quả thật không kém, thời gian ngắn như vậy mà tăng lên không ít, thật là không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là, lần này không cần ngươi ra tay, ta nghĩ chúng ta tự mình có thể hoàn thành." Phá Thiên nở nụ cười.
"Vậy thì tốt, nếu như có chuyện cần ta hỗ trợ cứ mở miệng." Lòng cảm kích của Thích Ngạo Sương đối với Phá Thiên cùng A Bảo không cần phải nói ra.
"Nhất định, nhất định. Đi thôi, đi vào ngồi một chút, buổi tối ở lại dùng cơm." Phá Thiên cười híp mắt nói, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn.
Thích Ngạo Sương buồn cười nói: "Phá Thiên, ngươi nha, thật ra thì căn bản cũng không muốn ta vào chơi. Ngươi thấy được A Bảo nhào lên ôm ta ngươi đã rất ghen tị còn gì, thế nào bây giờ còn muốn ta cùng A Bảo thân thiết?" Thích Ngạo Sương lại rất nhẫn tâm đâm trúng nỗi lòng của Phá Thiên. Trong lòng cũng là âm thầm buồn cười, người này, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì cảm thấy hắn rất trầm ổn và chững chạc, nhưng mà cứ đụng đến A Bảo là hắn lại trở nên ngây thơ đáng yêu thế.
"Ha ha, hắc hắc, có sao đâu? Không sao mà?" Phá Thiên cười khan, cười ha hả.
"Được rồi, chút tâm tư nho nhỏ của ngươi ta không nhìn ra chắc. Ngươi nói cho A Bảo là ta có chuyện phải làm hôm khác ta sẽ tới thăm nàng." Thích Ngạo Sương buồn cười nói.
"Được, ngươi đi thong thả nha" Lúc này Phá Thiên trả lời rất nhanh gọn và dứt khoát.
Thích Ngạo Sương im lặng mắt trợn trắng, xoay người nhìn ĐịchThản Tư nói: "Đi, ĐịchThản Tư, không thèm nói chuyện với kẻ vô nhân tính này nữa."
ĐịchThản Tư trầm mặc đi theo phía sau Thích Ngạo Sương, rời khỏi đông sảnh.
Phá Thiên cười híp mắt đưa mắt nhìn Thích Ngạo Sương rời đi, chờ bóng lưng Thích Ngạo Sương biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới vội vàng xoay người trở về. Trong lòng hắn dĩ nhiên là ước gì Thích Ngạo Sương cách A Bảo xa một chút. Nói giỡn, tình huống của Thích Ngạo Sương bây giờ rất đặc biệt, mặc dù linh hồn của nàng là một phụ nữ không sai, nhưng cỗ thân thể kia lại là nam nhân nha. Mới vừa rồi liền ôm A Bảo nữa. Ô ô ô, bi thảm a. May mà mình ra kịp! Phải nhanh trở về ôm ABảo đáng yêu của mình mới được. Phá Thiên vội vàng đi về.
Thích Ngạo Sương và ĐịchThản Tư rời khỏi đông sảnh, Thích Ngạo Sương mỉm cười, tâm tình hình như rất tốt. ĐịchThản Tư trầm mặc khạc ra một câu: "Thành chủ Thành Thiên Bảo, kiếp này đều không thể bước vào cảnh giới của Phá Toái Hư Không."
"Vì sao nói như vậy?" Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn về phía mặt ĐịchThản Tư.
"Hắn có người để nhớ thương, tình yêu là ràng buộc lớn nhất của hắn. Tâm tư của hắn toàn bộ đặt ở trên người nữ nhân kia." ĐịchThản Tư lạnh lùng nói ra một câu nói như vậy.
"Ha ha." Thích Ngạo Sương lại cười, nhìn ĐịchThản Tư nói: " Có người để nhớ thương thì không thể bước vào cảnh giới của Phá Toái Hư Không, ngươi nghe vậy có đạo lý không?"
Không đợi sắc mặt ĐịchThản Tư trầm xuống Thích Ngạo Sương tiếp tục nói: "Chỉ sợ hắn chẳng có ý nghĩ muốn bước qua cảnh giới Phá Toái Hư Không làm gì. Bởi vì mục đích của kiếp này hắn đã làm được. Hắn hiện tại quả thật rất tốt, bao nhiêu đó là quá đủ rồi."
"Ếch ngồi đáy giếng!" ĐịchThản Tư cau mày lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ đời người chỉ cần trôi qua như vậy là được? Không muốn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không?"
Thích Ngạo Sương nhìn nét mặt ĐịchThản Tư, ngừng lại. ĐịchThản Tư cũng ngừng lại, cau mày nhìn Thích Ngạo Sương.
"ĐịchThản Tư, ta mặc dù không tán thành phương pháp tu hành của ngươi, tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nhưng ta không thể không bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không. Cho nên, ta nhất định sẽ vào được. Nhất định!" Thích Ngạo Sương nói tới chỗ này, trên mặt đã không còn nụ cười ban nãy, thay vào đó là một cỗ kiên định không nói được bằng lời.
ĐịchThản Tư nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, hồi lâu không nói gì cũng không có động đậy.
Thích Ngạo Sương cũng là trầm mặc nhìn ĐịchThản Tư, nhưng là trong mắt lại bắn ra sự kiên định vô cùng.
"Thích Ngạo Sương, ta tin tưởng ngươi. Ta và ngươi nhất định có thể song song bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không." Trên khuôn mặt anh tuấn của ĐịchThản Tư chợt nở nụ cười, làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.
Thích Ngạo Sương cười nhạt, không nói thêm gì nữa, mà là cất bước đi về phía trước đi. ĐịchThản Tư theo ở phía sau, trên mặt vẫn còn ý cười nhàn nhạt.
Đi ở trên đường cái, Thích Ngạo Sương quan sát tất cả chung quanh. Mà người đi đường nhìn đến trang phục của hai bọn họ cũng sẽ tự động nhường đường. Thời điểm ánh mắt của Thích Ngạo Sương dừng lại ở một tiệm thuốc, một thanh âm quen thuộc truyền đến tai nàng, giọng nói cực kỳ tức giận: "Thích Ngạo Sương! Cuối cùng cũng bị ta bắt được”.
Thích Ngạo Sương quay đầu lại, thấy Mạt Lý Na đang xông tới chỗ mình.
ĐịchThản Tư khẽ cau mày, đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm.
"Ta nợ nàng một cái nhân tình. Chưa có trả hết." Thích Ngạo Sương chợt nhỏ giọng phun ra một câu nói như vậy. Chỉ vì nàng thấy được đáy mắt của ĐịchThản Tư lóe lên một ít tia thâm trầm. ĐịchThản Tư người này, giống như lời Trường Không nói, là rất nguy hiểm. Chẳng biết tại sao, thời điểm ĐịchThản Tư nhìn Mạt Lý Na đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm, trong lòng Thích Ngạo Sương hiện lên ý lạnh. Mặc dù Mạt Lý Na có lúc tương đối tùy hứng, nhưng là tổng thể mà nói coi như người tốt.
"A, vậy thì tốt. Ta đi về trước đây, ngươi mau sớm giải quyết đi." Trên mặt ĐịchThản Tư không lộ vẻ gì phun ra một câu nói như vậy. Chỉ là đáy mắt âm trầm đã biến mất không thấy, lo lắng trong lòng Thích Ngạo Sương rốt cuộc đã giảm bớt. Thích Ngạo Sương hiểu, mới vừa rồi ĐịchThản Tư đã nghe câu nói kia của nàng.
"Được." Thích Ngạo Sương cũng chỉ là nhàn nhạt trả lời.
Khi Mạt Lý Na chạy vội tới chỗ trước mặt của Thích Ngạo Sương dậm chân: "Thích Ngạo Sương, cái người này tại sao không tìm ta?"
"A, có sao? Ta không nhớ." Trên mặt Thích Ngạo Sương không đổi sắc, thuận miệng nói láo.
"Ngươi!" Mạt Lý Na tức giận giơ chân giơ tay.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Mời ngươi ăn cơm, trả ngươi nhân tình." Mặt Thích Ngạo Sương không chút thay đổi.
"Ta lấy nĩa đâm chết ngươi!" Mạt Lý Na tức giận lại muốn nhảy dựng lên, "Cái tên khốn kiếp này, ta tìm ngươi không phải muốn ngươi mời ăn cơm. Hơn nữa, ngươi cho rằng mời ăn cơm là có thể trả sạch nhân tình của ta sao? Ta giúp ngươi cứu bốn người, ngươi phải rõ là bốn người!"
"Ta không bắt ngươi cứu nhiều người vậy, ta chỉ ngờ ngươi cứu Tháp Lệ Na." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt phản bác.
"Ngươi! Cái tên khốn kiếp này!" Mạt Lý Na tức giận lại nói tục, trợn to hai mắt tức giận nhìn Thích Ngạo Sương, cũng có chút không hiểu mình rốt cuộc là thế nào. Thế nào mà luôn bị người này làm cho tức hộc máu."Ta mặc kệ, ta ngày đó giúp ngươi cứu bốn người. Cũng bao gồm cả Tháp Lệ Na."
"Cái gì?" Một tiếng thét kinh hãi từ bên cạnh truyền đến, thanh âm cũng là rất quen thuộc đối với Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương có chút nhức đầu, hôm nay là chuyện gì xảy ra à? Các nữ nhân phiền toái nối tiếp nhau mà đến. Cái thanh âm này chính là Tháp Lệ Na!
"Ngươi, ngươi là cô gái ngày đó cứu chúng ta ở trên mặt hồ? Ngươi… hóa ra mọi việc là như vậy?" Tháp Lệ Na không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh bọn họ, kinh ngạc nhìn Mạt Lý Na.
Mạt Lý Na giựt giựt khóe miệng, bộ mặt khó chịu, trên đường phố đông đúc, nàng chỉ tập trung tinh lực ầm ĩ cùng Thích Ngạo Sương, cũng không có chú ý có người đến gần, lại còn lã nữ nhân đáng ghét này nữa chứ!
"Đúng vậy a, vậy thì thế nào? Kẻ vong ân phụ nghĩa như các người có chuyện gì sao? Không có việc gì liền mau tránh ra. Là thích Ngạo Sương thiếu ta nhân tình, không phải ngươi." Mạt Lý Na đôi tay khoanh ở trước ngực, liếc mắt nhìn Tháp Lệ Na. Trong lòng vô cùng khó chịu, mỗi lần thấy ánh mắt của nàng ta nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt kia thật là thâm tình khẩn thiết, là một phụ nữ cũng biết vậy là ý tứ gì. Thích Ngạo Sương còn nói chính mình tự cứu nữ nhân này, hừ, quan hệ của hai người khẳng định không đơn giản. Tức chết đi đượ.
"Sư tỷ, làm sao lại ở chỗ này?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn bộ mặt khiếp sợ Tháp Lệ Na hỏi. Ở sau lưng Tháp Lệ Na còn có nữ tử khác, hình như có chút quen mặt. Hình như là tại lúc khảo hạch đã gặp một lần.
"Ta… Thiên Đạo Môn sẽ ở quán trọ trước mặt. Cho nên......" Tháp Lệ Na nhìn nét mặt lạnh nhạt của Thích Ngạo Sương trong lòng rất là phức tạp. Thì ra là người cứu họ là Mạt Lý Na, một trong số hoa khôi của trường. Nàng, có thể hay không lợi dụng nhân tình này uy hiếp Thích Ngạo Sương làm chuyện khiến hắn khổ sở? Nếu như là vậy......!
( chậc ~ sư tỷ à ~ tỷ nghĩ nhiều rồi tỷ ơi)
Quả đấm của Tháp Lệ Na đã nắm chặt, nếu như là vậy, mình tuyệt không đồng ý. Sớm biết như vậy ban đầu cũng không cần tiếp nhận cứu viện của Mạt Lý Na rồi!
"A, thì ra là ở phía trước sao? Một lát ta sẽ tới." Thích Ngạo Sương mỉm cười gật đầu, đối với Tháp Lệ Na nói, "Ta còn thiếu Mạt Lý Na nhân tình, một lát nữa sẽ tới đó sau."
"Được." Trên mặt Tháp Lệ Na lập tức hiện lên nụ cười, hân hoan và lại còn tràn đầy mong đợi.
"Này! Thích Ngạo Sương, tốt lắm! Ta muốn biết ngươi định trả nhân tình sao đây!" Mạt Lý Na nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, trong lòng một hồi tức giận, lập tức thốt ra câu đó.
"Hả?" Thích Ngạo Sương hỏi.
Tháp Lệ Na trong lòng căng thẳng, đối mặt với ánh mắt hả hê của Mạt Lý Na, trong lòng có chút hoảng loạn lên. Nữ nhân này, nàng đến cùng muốn làm cái gì?
"Đó chính là......" Mạt Lý Na giảo hoạt cười, vươn tay một cái liền khoác lên tay Thích Ngạo Sương, ngẩng lên cằm đối với Tháp Lệ Na cao giọng nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là muốn ngươi làm bạn trai của ta!"
Con ngươi của Tháp Lệ Na bỗng chốc co rút nhanh, nhưng trong lòng giống như bị kim đâm rất khổ sở, sững sờ nhìn Mạt Lý Na hả hê. Bạn trai? Nàng lại muốn làm bạn gái củaThích Ngạo Sương?! Cũng bởi vì Thích Ngạo Sương thỉnh cầu nàng giúp mình, đây là cái giá đó sao?
Không thể! Tại sao có thể như vậy! trong nháy mắt mặt của Tháp Lệ Na mất hết huyết sắc, toàn thân cũng có chút run rẩy. Cái đó tuyệt đối không thể!
"Không thể nào." Lạnh lẽo một câu như vậy, Thích Ngạo Sương không có vẻ mặt gì, đem cánh tay của Mạt Lý Na đẩy ra.
"Ngươi đã đồng ý sẽ trả nhân tình này, chẳng lẽ ngươi nghĩ lại nghĩ muốn quỵt nợ?" Mạt Lý Na vừa nghe thấy thế, trong lòng khẩn trương.
Tháp Lệ Na lại giật mình ngay tại chỗ, nhìn Thích ánh mắt lạnh nhạt của Ngạo Sương, nghe Thích Ngạo Sương từ chối thì trong lòng nàng vui mừng không xiết.
"Ta là nói trả ngươi nhân tình, nhưng không nói dùng phương thức đó để trả nha." trên mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, không lộ vẻ gì.
" Nếu ta dứt khoát muốn ngươi dùng phương pháp đó trả nhân tình tình sao?!" Mạt Lý Na đối với việc Thích Ngạo Sương dứt khoát cự tuyệt nàng, trong lòng tức giận không dứt, tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, dậm chân ép hỏi.
"Nếu như ngươi kiên trì, như vậy ta liền không trả được nhân tình của ngươi rồi. Kết quả chỉ có một." Thích Ngạo Sương trên mặt chợt lộ ra nụ cười mị mị. Giống như hoa anh túc mĩ lệ mà trí mạng, nhìn vào nụ cười này Tháp Lệ Na cùng Mạt Lý Na cũng mất hồn.
"Ta không cần trả nhân tình nữa, như vậy......" Thích Ngạo Sương khẽ lại gần Mạt Lý Na, khẽ mở môi mỏng, phun ra một câu khiến sắc mặt Mạt Lý Na chợt biến đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook