Tái Kiến Lan Lăng
88: Thị Phi Mê


Trên đỉnh sườn núi Cổ Đãng có một cái đình, một vị lão giả hiền lành tươi cười ngồi bên trong, đang tự nhàn nhã chơi cờ."Sư phụ!"Đậu Ảnh nhìn thấy sư phụ từ xa, kích động chạy tới."Tiểu Ảnh tử, có thể chờ được ngươi rồi."Sư phụ?" Đậu Ảnh không khỏi cả kinh, "Ngươi đang chờ ta?"Y tiên chưởng môn gật đầu cười cười, lại nhìn về phía Kỳ Lạc, "Ngươi chính là quý khách mà Vân Gian đạo trưởng nhắc tới sao?"Ta..." Kỳ Lạc ngẩn ra, "Cái gì Vân Gian đạo trưởng?"Y tiên chưởng môn nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu lấy xuống hắc nhẫn ngọc trên ngón tay, đưa cho Kỳ Lạc, "Ngươi tới chính là vì vật này đúng không?Kỳ Lạc không hiểu nhận lấy hắc nhẫn ngọc, còn chưa kịp nói, y tiên chưởng môn đã cười ha hả giơ tay lên vỗ vỗ đầu vai Kỳ Lạc, "Thiên cơ mang ngươi tới đây, tự nhiên mở đường mà ngươi nên đi.

Lão phu cuộc đời này từng một lần được du ngoạn tới nghìn năm sau, đã xem như không còn hối tiếc gì."Sư phụ, ngươi đến tột cùng đang nói cái gì?" Đậu Ảnh chỉ cảm thấy rơi vào trong sương mù, "Ngươi thật giống như biết chúng ta sẽ đến."Không phải ta biết, mà là Vân Gian đạo trưởng biết." Y tiên chưởng môn xúc động se râu, "Người bạn thân này xưa nay hành tung khó định, giống như tiên nhân trong nhân gian, nếu hắn nói hôm nay các ngươi sẽ đến, tự nhiên sẽ gặp được, ta tin hắn.


Nói xong, ánh mắt y tiên chưởng môn rơi lên trên hắc nhẫn ngọc, nói, "Tiểu tử, còn không đeo nhẫn vào? Nếu là ngươi thật có cơ duyên, chiếc nhẫn này đã đeo vào rồi thì mãi mãi chẳng thể tháo ra được, nếu là ngươi cơ duyên đã tận, chiếc nhẫn này cho dù có đeo lên, cũng sẽ tự nhiên mà rơi ra.

Bây giờ, ta cùng với chiếc nhẫn này cơ duyên đã tận, chỉ xem xem đây có phải cơ duyên của ngươi hay không?Kỳ Lạc nửa tin nửa ngờ đeo nhẫn ngọc lên ngón áp út tay phải của chính mình, hơi sửng sờ, chỉ hắc nhẫn ngọc hơi hơi sáng lên, quả nhiên sau đó không tháo ra được, gắt gao bám chặt ở trên ngón tay của nàng."Cái này...""Ha ha, Vân Gian đạo trưởng quả nhiên không hề nói sai." Y tiên chưởng môn cười, quay đầu nhìn Đậu Ảnh, "Tiểu Ảnh tử, Ninh nhi không trở lại, có phải hay không?"Đậu Ảnh gật đầu, có chút tiếc nuối, "Sư phụ, là ta không...không mang được đại sư huynh trở về.Chủng thập ma nhân, đắc thập ma quả[1]...!Chúng ta đã tận lực, ngày sau hắn sẽ chứng kiến kết cục của chính mình, thì sẽ biết đã bỏ lỡ cái gì." Y tiên chưởng môn nặng nề thở dài, nhìn Đậu Ảnh một chút lại, nói: "Nếu nhẫn đã tặng người, ta đời này cũng không còn cái gì ràng buộc nữa."Sư phụ, ngươi muốn làm gì?" Đậu Ảnh không khỏi sợ hỏi.Y tiên chưởng môn nhìn phù vân dưới đình lơ lửng trong núi lo lắng, cười nói: "Đương nhiên đi làm chuyện muốn làm nhất trong lòng." Nói xong, y tiên chưởng môn tràn đầy thâm ý mà nhìn Kỳ Lạc cùng Đậu Ảnh, "Cả đời này, mỗi người đều phải trải qua không ít chuyện, cho nên, chỉ cần còn sống, cứ làm chuyện chính mình muốn làm.


Chỉ là -- lòng người thiện, thì người thiện.


Lòng người ác, thì người ác.

Gieo nhân nào, sẽ gặt được quả nấy..


Cho nên, chỉ cần trọn đời không hối hận, muốn làm cái gì, thì cứ làm đi!"Sư phụ..." Đậu Ảnh đột nhiên cảm giác được hôm nay sư phụ hơi khác thường.Y tiên chưởng môn nhẹ vân vê râu, cười nói: "Tụ tán vô thường, tiểu Ảnh tử, chúng ta đều là thầy thuốc, những thứ tụ cùng tán này sớm đã coi nhẹ rồi, không phải sao?" Nói xong, y tiên chưởng môn vẫy vẫy ống tay áo, cười ha hả đi dọc theo sơn đạo về phía lò thuốc trên đỉnh núi Y Tiên Môn.Kỳ Lạc ngơ ngác nhìn y tiên chưởng môn đi xa, trong lòng có chút tư vị không nói ra được, "Ngươi đến tột cùng muốn nói cho ta biết gì đây?"Đậu Ảnh đẩy thân thể Kỳ Lạc một cái, nói: "Kỳ công tử, lại tự nhiên đờ ra làm gì?""Ta..." Kỳ Lạc hơi hơi hồi thần, mới vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy phía sau có hai đạo gió lạnh truyền đến, theo bản năng lôi kéo Đậu Ảnh, vọt vào trong đình."Quận chúa muốn giết người, ai cũng chạy không được!" Tám gã hắc y nhân từ trên đá núi nhảy xuống, vây Kỳ Lạc cùng Đậu Ảnh ở trong đình."Nàng không chịu buông tha Đậu cô nương sao?" Kỳ Lạc nặng nề hỏi, cho rằng tâm bình tĩnh lần nữa lại thắt chặt."Không chỉ có nàng, còn có ngươi nữa." Hắc y nhân cầm đao trong tay hung hăng chỉ về phía Kỳ Lạc, "Ngươi tổn thương quận chúa như vậy, quận chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"Kỳ Lạc động thân chắn trước người Đậu Ảnh, nói: "Vậy thì tới đi!""Dừng tay!"Thanh âm Linh Ca đột nhiên vang lên, hắc y nhân ngẩn người, nhìn về phía thềm đá trong núi, Linh Ca đang thở gấp liên tục, không khỏi thất kinh."Sao? Lẽ nào các ngươi không phải thủ hạ của ta à, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe rồi?" Linh Ca trợn mi lạnh lẽo hỏi, giương mắt thản nhiên đối mặt với Kỳ Lạc trong sơn đình.Ngươi đã nhận định ta là ác nhân, ta cũng không ngại làm ác nhân thêm một lần nữa!Kỳ Lạc nắm chặc song quyền, rung động môi, không biết còn có thể nói cái gì? Thấy vành mắt Linh Ca hồng nhuận, thấy nét mặt nàng tiều tụy, tâm càng đau hơn, vội tránh đi ánh mắt của Linh Ca."Làm sao? Không dám nhìn ta?" Linh Ca một bước đi tới, đứng ở giữa hắc y nhân cùng Kỳ Lạc, "Ta muốn ngươi mở mắt, hảo hảo nhìn ta! Nhìn ta thủ đoạn độc ác biết bao, nhìn ta vô nhân tính biết bao, ép...!Ngươi vào tuyệt lộ!""Vũ Văn Linh Ca, ngươi không nên ép ta nữa!" Kỳ Lạc kịch liệt lắc đầu, ngước mắt lên, đã hai mắt ướt át.Tâm Linh Ca có chút ấm áp, thì ra trong lòng của ngươi vẫn có ta, có ngươi có thể khóc vì ta, cuộc đời này vậy là đủ rồi!Linh Ca bước một bước đến gần Kỳ Lạc, căn bản không quản hắc y nhân sau lưng cũng tới gần mình một bước, giờ này khắc này, trong mắt của nàng chỉ còn lại có Kỳ Lạc."Kỳ lang, ta biết ở trong lòng ngươi, ta đã là ác phụ tội ác tày trời." Thanh âm Linh Ca run lên, dĩ nhiên đã không còn lạnh lùng như vừa nãy, mà ngược lại lộ ra vẻ thê lương, "Cho nên, ta cũng không quá mong mỏi ngươi sẽ tha thứ cho ta.

Ta đã nói qua, tay ta đã dính đầy Huyết tinh, quá khứ của ta, đã giết vô số...!Người như ta, sao xứng được với ngươi? Là do ta ngây thơ, cho rằng thế gian này sẽ có người đối đãi thật tình với mình, là ta sai rồi!"Quận chúa Vũ Văn, ngươi đã biết quá khứ là sai, vì sao còn phải mắc thêm lỗi lầm nữa? Đậu Ảnh nhịn không được lên tiếng hỏi.Linh Ca bỗng nhiên lạnh lùng phát ra một chuỗi tiếng cười, cười đến Kỳ Lạc cảm thấy phát lạnh, "Nếu không thể quay đầu, ta cần gì phải quay đầu? Kỳ Lạc, ngươi nói xem, có phải thế không?""Ngươi..." Kỳ Lạc tuyệt vọng lắc đầu, "Ngươi muốn giết ta thì tới đi, Đậu cô nương nàng là...""Nàng là vô tội sao?" Linh Ca đột nhiên quát một tiếng chói tai, hắc y nhân sau lưng nhân vừa muốn tấn công về phía Đậu Ảnh, Linh Ca lại tự tay ngăn cản bọn họ, nói, "Dừng tay! Ta kêu các ngươi động thủ khi nào?"Ngươi..." Hắc y nhân âm thầm nhẫn nại, lúc này nếu không nghe lệnh của Linh Ca, thì sẽ để lộ thân phận của chúng.Đậu Ảnh hơi kinh hãi, dường như nhìn ra chút dị thường.Linh Ca lạnh như băng quay mặt đi, giơ tay cho một người áo đen một bạt tai, "Các ngươi lại không nghe ta hiệu lệnh mà hành sự, cẩn thận ta lập tức sẽ lấy mạng của các ngươi!"Xin...Xin quận chúa thứ tội!" Hắc y nhân trong giọng nói tràn đầy nhẫn nại, nghe không rã một chút cung kính nào.Linh Ca quay lại, tiến đến trước người Kỳ Lạc một bước, nói: "Kỳ Lạc, ngươi đã quyết trở mặt thành thù, vậy chúng ta cũng không còn là vợ chồng! Hôm nay Vũ Văn Linh Ca ta, hưu phu ở đây, ngày khác gặp nhau ở hoàng tuyền cũng không nhận, vĩnh thế bất tụ! Nói xong, Linh Ca xé rách vạt áo mình,Tiếng xé vải khiến tâm Kỳ Lạc như bị xé nát, thấy Linh Ca đã quyết ý, nàng cũng cười chua xót, run giọng trả lời một câu, "Được!""Người đâu!" Linh Ca ném vạt áo cầm trong tay, bỗng nhiên hô lên một tiếng."Tiểu nhân nghe lệnh!"Các ngươi lui ra, bản quận chúa muốn đích thân động thủ!" Linh Ca chợt hạ lệnh, làm cho tất cả mọi người cả kinh."Nhưng là..." Hắc y nhân chần chờ lên tiếng."Sao?" Linh Ca xoay người bình tĩnh nhìn tám gã hắc y nhân, "Các ngươi không nghe mệnh lệnh của ta?""Chúng ta..."Hai tay Linh Ca chắp ở sau lưng, ngón tay không ngừng ý bảo đi, nhưng thanh âm không hề giảm đi, "Các ngươi sao?"Đậu Ảnh bỗng nhiên hiểu tất cả, bắt lấy ống tay áo Kỳ Lạc, nói: "Cẩn thận có biến!""Giết!" Hắc y nhân cũng không quản Linh Ca nữa, ra lệnh một tiếng, đánh vào Linh Ca."Đi!" Linh Ca thác thân né qua, lớn tiếng hô một câu, "Đậu Ảnh, mau mau mang người đi!"Thân thể Kỳ Lạc run lên, thấy Linh Ca cùng hắc y nhân triền đấu với nhau, nhìn không thấu rốt cuộc Linh Ca trước mắt đang diễn một tuồng kịch, hay là thật?"Không chừa một mống!" Hắc y nhân lần nữa hừ lạnh, đao trong tay nể mặt mà vung về phía Linh Ca."Không được! Không tự chủ được, Kỳ Lạc hô to một tiếng bước đánh về phía Linh Ca, phá giải một đao bổ về phía Linh Ca trong nháy mắt, bước xéo, một khuỷu tay đánh tới bụng tên áo đen nọ.Hắc y nhân bị đau, còn chưa kịp xuất thủ, Đậu Ảnh đã chợt phách chưởng đoạt lấy đao trong tay gã."Xem ra chúng ta cũng không cần đi! Giải quyết mấy tên này, một mình ta là đủ rồi! tiếng nói Đậu Ảnh vừa dứt, đại đao trong tay đã múa về phía tám gã hắc y nhân."Ta tới giúp ngươi!" Kỳ Lạc thấy Linh Ca không việc gì, cũng xuất thủ gia nhập chiến đấu.Hắc y nhân không nghĩ tới Đậu Ảnh võ thuật không kém gì mấy người bọn họ, thấy trận thế bất ổn, liền hô to một tiếng, mang theo vài tên huynh đệ chật vật chạy trốn xuống núi.Đậu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, xoay người thấy Linh Ca đứng ở trong đình nói: "Xem ra những người này, quả nhiên không phải ngươi phái tới."Linh Ca trào phúng cười, thấy kẻ không dám quay đầu nhìn mình lấy một lần, Kỳ Lạc, "Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Ta không nghĩ ngươi hiểu, cũng không dám nghĩ nàng sẽ hiểu.Đậu Ảnh hít một hơi, không biết nên tiếp lời như thế nào.Kỳ Lạc quay lại nói: "Hôm nay coi như ta trách oan ngươi.""Ngươi không những trách lầm ta hôm nay, ở Trường An ngày ấy..." Thanh âm Linh Ca bỗng nhiên dừng lại, cười lạnh một tiếng, "Những thứ này nói thì có ích lợi gì? Kỳ Lạc, hôm nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ hôm nay về sau đừng để ta gặp lại ngươi ở Trường An, bằng không, ta thật sẽ hạ thủ lấy mạng của ngươi! -- ngươi có nghe rõ không?"Thân thể Kỳ Lạc run lên, ngơ ngác nhìn Linh Ca, nào có tia sát ý nào? Rõ ràng là tuyệt vọng thống khổ, khiến tâm Kỳ Lạc đau nhói.Đậu Ảnh lúng túng quay người đi, lạnh lùng nói: "Nơi đây không thích hợp cho ta, ta cáo lui trước.""Đậu cô nương..." Kỳ Lạc luống cuống kêu, "Ngươi đi thong thả trước đi...""Các ngươi ai cũng không được đi! Đột nhiên nghe một tiếng quát to, rất nhiều binh mã triều đình tràn lên, vây sơn đình lại.Người mang binh không ai khác, Vũ Văn Lăng Vân, lúc này đang hừng hực khí thế mà nhìn Kỳ Lạc cùng Đậu Ảnh, "Muội muội nói quả nhiên không sai! Các ngươi quả nhiên ở chỗ này!"[1]Chủng thập ma nhân, đắc thập ma quả: Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương