Ông chủ cửa hàng trang sức nào đó: “Alo, có ai không? Tôi muốn báo cảnh sát! Cửa hàng của tôi bị cướp.”

Cảnh sát: “Xin ngài nói rõ một chút.”

“Là như vậy, tối hôm qua sau khi đóng cửa có người cạy cửa cửa hàng nhà tôi, đánh nát quầy hàng...”

Cảnh sát: “Xin ngài kiểm tra một chút thiếu những gì!”

“Xem rồi, cũng chỉ thiếu hai cái nhẫn dành cho nam.”

Cảnh sát, nghi hoặc: “Chỉ 2 cái nhẫn? Bao nhiêu tiền?”

“Ặc, chỉ có mấy nghìn khối, đều là bằng bạch kim, không khảm đá, những thứ khác cũng không bị động tới...”

Cảnh sát: “Vậy kẻ cắp có để lại vật gì không?”

“Có... Để lại một tập tiền mặt 5 vạn khối...”

Cảnh sát:... Gặp phải não tàn...

===============================

Lương Đình Xuyên + một thân da dẻ ngăm đen + một cái kính mắt + hai cái răng bằng vàng + một chút nếp nhăn + áo sơmi Hawaii = bố Lương.

“Ồ?” Bố Lương nhấc nhấc kính mắt, lộ ra dáng cười y như Lương Đình Xuyên, “Tiểu nam sinh dụ dỗ con ta?”

Lương Đình Xuyên liều mạng lắc đầu, “Không phải như ngài nghĩ đâu, cái kia cái kia, cháu và Đình Xuyên là thật tâm yêu...”

Trước khi cậu đem chữ “nhau” nói ra, Lương Đình Xuyên liền cho cậu một cước đá cậu té lăn, “Yêu tinh chết tiệt, đừng có nói dối.”

“Đình Xuyên!” Thành Thực lăn một cái, nắm ống quần Lương Đình Xuyên, “Anh nói bố anh tới anh sẽ thay em nói chuyện!”

Lương Đình Xuyên ngáp một cái, “Anh nói rồi sao?”

Bố Lương nhợt nhạt cười: “Đình Xuyên, con nuôi một sủng vật rất thú vị.”

Lương Đình Xuyên khiêm tốn: “Quá khen, không thú vị như côn trùng của bố, cậu ấy không biết bay.”

Bố Lương vẻ mặt ôn hoà vẫy tay với Thành Thực: “Anh bạn nhỏ, tặng cháu một món quà.”

Thành Thực vểnh tai: Quà? Còn tặng quà mình? Nói như vậy bố của Đình Xuyên không ghét mình? Nhu nhu thuận thuận thấu tới, giả vờ hiểu chuyện: “Bác, ngài lần đầu tiên đến đã đưa quà, thực sự là xấu hổ.”

Bố Lương thành thạo tìm kiếm trong vali, “Đình Xuyên hình dung tính cách của cháu một chút, vậy nên bác cố ý chuẩn bị cho cháu...”

“Ồ ồ? Anh ấy nói cháu gì vậy?” Thành Thực đắc ý liếc Lương Đình Xuyên tâm nói: hừ hừ! Hóa ra nhanh như vậy anh đã báo cáo với bố anh bản thiếu gia đây mặt như Phan An băng tuyết thông minh tuyệt thế vô song?

“Nó nói cháu vừa hiếu động lại hoạt bát...” Bố Lương nói, xách lên một cái lồng sắt nhỏ.

Lương Đình Xuyên mặt không chút thay đổi: bố, con đặc biệt nhắc nhở bố cậu ấy rất nhát gan, bố mà quên thì thật khiến con quá thất vọng.

Thành Thực tham lam đoạt lấy, cười đến ngây thơ không gì sánh được, “Cảm ơn bác!” Khẩn cấp tỉ mỉ nhìn thứ trong lồng sắt, ế? Đây là cái gì? Xanh mượt, trơn trượt, cuộn thành một đoàn, đầu ngẩng lên...

“Rắn nha!” Thành Thực thảm kêu một tiếng, ném văng lồng sắt, ôm lấy Lương Đình Xuyên khóc rống: “Rắn rắn rắn... Người cứu mạng!”

Bố Lương cười, tự đáy lòng: ừ, phản ứng thật khiến người ta thích. (Vũ: giờ thì ta đã hiểu tính cách ác liệt của thằng cha Lương Đình Xuyên từ đâu mà ra!!!)

Lương Đình Xuyên cười, thoả mãn: bố, bố quả nhiên không khiến con thất vọng.

Thành Thực xoa nước mắt, mắt to tội nghiệp nhìn bố Lương, “Bác, cảm ơn ý tốt của bác, cháu không cần đâu.”

“Hử?” Bố Lương mặt trầm xuống, “Bác hao hết tâm tư tránh thoát kiểm tra an ninh, cháu lại nói không cần? Đình Xuyên, thằng bé này thật không hiểu chuyện!”

“Cháu nhận, cháu nhận!” Thành Thực khóc lúng túng, dùng một cái đũa khều tới trước mặt mình, “Cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt, cảm ơn bác, ô ô ô...”

Con rắn kia bỗng dưng ngóc đầu lên, Thành Thực co rụt lại, dính sát vào Lương Đình Xuyên, “Nó muốn làm gì?”

Bố Lương kiên trì giải thích: “Nó đói bụng, cháu có thể đi bắt mấy con chuột cho nó ăn.”

Thành Thực nhẹ buông tay, ở dưới khuỷu tay Lương Đình Xuyên lui thành một đoàn, nước mắt chảy ròng, “Đình Xuyên, người ta thật sợ ~~ cái kia, bác ơi, chỗ chúng cháu không có chuột...”

Bố Lương trái phải nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Đô Đô, Đô Đô con ngươi phóng đại, lông mao toàn thân dựng đứng lên, cong lưng gào rống: “Meo méo méo meo! (đồng quy vu tận!)

Thành Thực nắm Lương Đình Xuyên lắc lắc: “Cứu cứu meo meo!”

Lương Đình Xuyên chậm rì rì dựa ra sau, “Đâu ai nói đem nó đi nuôi rắn, chỉ bảo nó đi bắt chuột nuôi rắn thôi.”

Đô Đô tiếp tục rít gào: “Meo meo méo meo ~~ (con không sát sinh ~~) ”

“Vậy không có cách nào khác.” Lương Đình Xuyên xách cổ Đô Đô, giả vờ muốn ném nó vào lồng sắt.

Thành Thực lăn lộn trên đất, hai chân loạn đạp: “Không được không được — người cứu mạng –”

Đô Đô bốn móng cuồng cào, thà chết chứ không chịu khuất phục, “Meo meo — gào gào –”

Lương Đình Xuyên cảm kích nhìn ông bố xấu xa, hài lòng ném tới một ánh mắt: bố, cảm ơn quà của bố!

———————————-

Nguyệt Thăng tìm được công việc mới, là trợ lý cho một họa sĩ vẽ tranh minh hoạ. Phỏng vấn xong Đường Ngữ nghiêm mặt đi ở đằng sau Nguyệt Thăng, lải nhải lẩm bẩm: “Điện thoại di động phải mở 24 tiếng, làm việc xong phải về ngay, đừng nói nhiều với tên họa sĩ kia, anh ta cho em ăn gì uống gì đều phải từ chối, bảo em tăng ca cũng phải từ chối...”

Nguyệt Thăng liếc xéo cậu, “Sao anh y như mẹ em vậy! Có phải đàn ông không thế! Nhiều lời vô ích như vậy! Buồn chán!”

Đường Ngữ chua ngắt: “Anh không phải sợ tên kia giống như Hàn Khiêm tới quyến rũ em sao...” (xin người, là Thái Bình công chúa nhà mi quyến rũ người ta!)

Nguyệt Thăng cười khúc khích vui vẻ, chuyển đề tài, “Đúng rồi, hôm qua em gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện chúng ta...”

Đường Ngữ khẩn trương: “Mẹ em nói thế nào?”

“Mẹ vừa vặn đang đánh mạt chược với mẹ anh, liền nói với mẹ anh sính lễ của em đắt tiền lắm!”

“Ồ”, Đường Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ anh nói thế nào?”

“Mẹ anh nói nhà anh chỉ mua được đồ rẻ thôi, bảo anh chết tâm đi!”

Đường Ngữ: 〒_〒

———————————————-

Hoàng Cửu Cửu cự tuyệt viện trưởng bệnh viện nhiệt liệt mời, tự mình ở trong khu mở một phòng khám bệnh, lại thuê 3 4 người y tá hỗ trợ, nhàn rỗi không ít, áp lực cũng nhỏ. Chim sáo đá ban ngày treo trong phòng khám bệnh giải trí cho mọi người, buổi tối xách về giải trí cho Mạch Đào, gặp được nhiều người, chim sáo đá cũng học được không ít từ mới, chẳng qua mấy lời lời hữu ích luôn luôn không học được, ví dụ như “Cảm ơn” luôn luôn nói thành “Ba ba” (Vũ: ở đây “Tạ tạ” là cảm ơn, “đa đa” là bố, cha, ba ba. hai từ này đọc hơi giống nhau)

Có người đi vào phòng khám, chim sáo đá nói: “Ba ba quang lâm.”

Hoàng Cửu Cửu: “Ngu ngốc! Nói xin chào!”

Có người đi ra phòng khám, chim sáo đá: “Xin chào khẩu giao!”

Hoàng Cửu Cửu nổi giận, dùng dây chun buộc lại miệng chim, chỉ lúc ăn mới buông tha nó.

Mạch Đào ôm Hoàng Cửu Cửu, hắc hắc vui vẻ, “Bảo bối, em ngược đãi loài chim.”

Hoàng Cửu Cửu trừng anh, “Đều do con rùa nhà anh dạy nó một đống lời thô tục!”

Chim sáo đá: “Con rùa!”

Hoàng Cửu Cửu mỉm cười, “Ăn xong rồi hả?” Móc ra dây chun...

Chim sáo đá: “Cát — ”

Mạch Đào thiện ý khuyên nhủ: “Nó đâu biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, giao cho anh đi, anh nhất định sẽ dạy nó học lời tốt hơn.”

Hoàng Cửu Cửu nghi hoặc: “Thực sự?”

Mạch Đào hôn hôn mặt anh, vẻ mặt thành khẩn, “Bảo bối, tin anh đi!”

Một tuần sau, Hoàng Cửu Cửu: “Xin chào.”

Chim sáo đá: “Xin chào!”

Hoàng Cửu Cửu: “Ừ, không tệ.”

Chim sáo đá: “Thân thể khỏe mạnh!”

Hoàng Cửu Cửu cong lên chân mày, “Thật ngoan!”

Chim sáo đá: “Đi thong thả!”

“Thân ái, anh thật lợi hại!” Hoàng Cửu Cửu vui đến quên cả trời đất, cắn mấy miếng lên môi Mạch Đào, đem chim sáo đá xách đến phòng khám.

Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, bé gái nhà tôi thể chất quá yếu, ăn gì mới tốt...”

Hoàng Cửu Cửu: “Cô bé hơi bị thiếu máu, anh bình thường hẳn là mang cô bé ra ngoài phơi nắng vận động nhiều hơn, đừng mỗi ngày ở trong nhà...”

Chim sáo đá: “Khẩu giao ~ ”

Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, ngày hôm qua tôi leo núi bị trẹo chân...”

Hoàng Cửu Cửu: “Leo núi thì đi chậm thôi, không cần phải gấp gáp đi...”

Chim sáo đá: “Cưỡng gian ~ ”

Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, tôi bị đau họng...”

Hoàng Cửu Cửu: “A-mi-đan có chút nhiễm trùng, bị nóng trong, uống nhiều nước, ăn nhiều một chút...”

Chim sáo đá: “Áo mưa ~ ”

Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, con trai tôi chơi trượt ván với mấy đứa bạn ngã bị thương, trên gối vẫn đang chảy máu...”

Hoàng Cửu Cửu: “Ừ, trước bôi...”

Chim sáo đá: “Bôi trơn ~”

Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, xin chào, anh xem, tôi vừa mang con gái đi cắt tóc, đẹp không?”

loading...

Hoàng Cửu Cửu: “A, cô bé sao lại cắt tóc ngắn như vậy, ừm, nhưng thật ra nhìn rất đẹp, nhìn trông rất...”

Chim sáo đá: “Dâm đãng ~ ”

Hoàng Cửu Cửu ở bãi cỏ cửa sau phòng khám bệnh dựng đồ nấu cơm, cười đến thảm liệt, hỏi mấy y tá trong phòng khám, “Mấy người có muốn ăn thịt chim không?”

Y tá giáp: “Bác sĩ Hoàng lại phát bệnh rồi, mau đi gọi ngài Mạch!”

Y tá ất: “Tôi cảm thấy gọi anh ta tới mới là lửa cháy đổ thêm dầu...”

Y tá bính: “Ngài Mạch thực sự là, sao lại thích chọc ghẹo bác sĩ Hoàng như vậy...”

Từ nay về sau, Hoàng Cửu Cửu không bao giờ mang chim sáo ra cửa nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương