Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ
-
Chương 21
MC trên radio: “Chào bạn, chúc mừng bạn đã được chọn trúng, hiện tại bạn chỉ cần trả lời một vấn đề rất đơn giản là có thể nhận được một phần thưởng — Một bộ loa mini hiệu Sony...”
Toàn bộ xe bus taxi nhà hàng các chỗ của thành phố đều nghe thấy một trận hoan hô hỗn loạn, Thành Thực: “A — loa — Hướng Hải, sau đó chúng ta có thể mở bài ca meo meo ~~~ ”
Đường Ngữ: “Ôi ôi ôi — loa ~~ miễn phí — ”
Vạn Triết: “Vận khí thật tốt ~~ a cạc cạc dát... Mau xem xem, sau đó đặt ở chỗ nào trong phòng vẽ?”
MC Radio, vội vàng cắt đứt bọn họ: “Xin bình tĩnh trước một chút, vấn đề là...”
Thành Thực: “Gì? Còn có vấn đề gì?”
Đường Ngữ: “Không có vấn đề a ~~ ”
Vạn Triết: “Di động của cậu có vấn đề gì sao?”
MC Radio, hít sâu một hơi, ảo não nói hết: “Hiện tại muốn hỏi các bạn một vấn đề, trả lời được mới có thể nhận thưởng, vấn đề là: Đường Thái Tông trong lịch sử tên là gì?”
Thành Thực, phát điên: “Năng đại tổng là cái gì? Em chỉ nghe qua cây lười ươi!”
Vạn Triết, hổn hển: “Thành Thực em câm miệng cho anh! Đó là một vị hoàng đế! Đường Thái Tông không phải kêu Đường Thái Tông sao?”
Đường Ngữ, tâm thần: “Thối lắm! Hẳn là kêu Chu Nguyên Chương! Cái gì? Không phải? Vậy kêu Hoàng Thái Cực? Ngô Tam Quế? Trịnh Bản Kiều? Lý Liên Anh? Vi Tiểu Bảo? Chung quy phải có một cái đúng chứ?”
MC Radio, bình tĩnh ấn chuyển máy: “Ừm, hiện tại chúng ta sẽ gọi cho người nghe may mắn tiếp theo...”
==============================
Thành Thực bị Lương Đình Xuyên xách về nhà, cong môi ủ rũ, Lương Đình Xuyên ở trong bếp bận rộn một hồi, có chút kinh ngạc phát hiện ngày hôm nay yêu nghiệt sao một chút âm hưởng cũng không có? Anh đi tới phòng khách nhìn một chút, thiếu chút nữa tức đến hộc máu, nải chuối tiêu trên bàn trà không thấy nữa, trong thùng rác đều là vỏ chuối. Lương Đình Xuyên bạo rống: “Trần Thành Thực! Có phải em không muốn sống nữa không? Cư nhiên bụng rỗng ăn chuối tiêu! Em có biết ăn chuối tiêu hại dạ dày thế nào không hả?”
Thành Thực lườm anh một cái, hậm hực không hé răng, trong miệng còn cắn chuối tiêu, Lương Đình Xuyên đoạt lấy. Thành Thực rốt cục nhịn không được, từ trên sô pha nhảy dựng reo lên: “Anh quản cái này rồi quản cái kia! Mẹ em còn không thích lo chuyện bao đồng như anh! Em thích ăn cái gì thì ăn cái đó, có chết hay không anh quản cái rắm! Cả ngày đều là canh đậu hũ cháo gà yến mạch bánh ga-tô không ngọt không mặn không cay, y như nước mũi em nhìn đã buồn nôn! Ông đây nhịn quá lâu rồi! Ông đây mặc kệ!”
Lương Đình Xuyên cứng lại, cả giận nói: “Em chê anh lo chuyện bao đồng? Em từ cái cửa này cút ra ngoài anh cái gì cũng không quản em! Quản em ăn cái gì rác rưởi dạ dày đau nhức đau chết cũng tốt, anh còn xen vào em tính anh không tự trọng!”
Thành Thực thẹn quá thành giận kêu gào: “Em cút! Dù sao cũng là ở nhờ chỗ anh anh thích kêu em cút lúc nào em liền cút lúc đó!”
Lương Đình Xuyên khóe mắt run rẩy, đang muốn nói gì đó, Thành Thực đã chạy ào vào phòng ngủ, ngay sau đó trong phòng ngủ một trận loảng xoảng, hẳn là trò đầu thằng nhóc kia ầm ĩ rời nhà trốn đi. Lương Đình Xuyên một người đầu hai người, con mẹ nó, ông đây làm bảo mẫu còn cùng em ăn mấy thứ kia chưa từng oán hận nửa câu, nhóc con này khen ngược, không phải không cho em ăn cá nhúng em liền bỏ nhà đi đấy chứ? Vậy đi đi! Đi xa vào! Ông đây còn đón em về sẽ không họ Lương nữa!
Trong phòng ngủ bỗng dưng an tĩnh, Lương Đình Xuyên buồn bực: thằng nhóc này lại làm trò gì đây? Đợi một hồi, vẫn không có một chút động tĩnh, Lương Đình Xuyên hoảng hốt, chạy vào phòng ngủ xem, tên kia quả nhiên ngồi xổm bên giường run run, Lương Đình Xuyên yêu thương muốn chết, ôm vào trong lòng lo lắng hỏi: “Lại đau? Đau lắm hả?”
Thành Thực ô ô khóc gật đầu, Lương Đình Xuyên dở khóc dở cười, đây không phải tự tìm hay sao? Trong lòng hùng hùng hổ hổ, ngoài miệng vẫn là nhẹ nhàng dỗ dành: “Ăn một chút gì đó là ổn thôi, anh xoa xoa cho em... Uống ít sữa trước nhé? Hay là ăn cháo? Còn đau? Thả lỏng một chút... Như vậy có tốt lên không?”
Thành Thực dựa ở trên người Lương Đình Xuyên, bi thương ảm đạm ấp úng: “Đau muốn chết...”
“Sớm chết sớm tốt!” -_-
Lương Đình Xuyên dùng canh thịt bò trộn với cháo đút cho Thành Thực, Thành Thực ăn mấy miếng, gối lên vai anh, mũi có điểm lên men, Lương Đình Xuyên lại đưa một muôi tới, Thành Thực ôm thắt lưng anh, nói thầm: “Không ăn nữa.”
Lương Đình Xuyên lập tức đem muôi đưa cho Đô Đô ngồi xổm một bên chảy nước miếng.
Thành Thực hô to: “Em ăn!”
Lương Đình Xuyên buồn cười, đem cả bát nhét vào trong lòng Thành Thực, “Tự ăn, anh đi sắc ít thuốc cho em.”
Thành Thực không chịu nhận, ôm anh không tha, nhỏ giọng nói: “Sau đó không nên nói cút, em nghe rất khó chịu.”
Lương Đình Xuyên nổi giận, oa đệt! Nói đến nói đi vẫn là anh sai? Nhóc con chết tiệt! Đang muốn phát tác, cúi đầu thấy dáng vẻ lắp bắp thương cảm của yêu nghiệt, lại nhẹ dạ. Anh hôn hôn gương mặt tái nhợt của yêu nghiệt, than nhẹ một tiếng, nhận mệnh đi, ai bảo mình lại thích con rùa cố tình gây sự không nói đạo lý lại điềm đạm đáng yêu này chứ.
Bốn người ngồi ở trong taxi, bầu không khí dị thường xấu hổ, ngay cả Nguyệt Thăng cũng không biết nên nói cái gì thì tốt, hồi lâu, Nguyên Khải nói với tài xế: “Phiền anh dừng một chút ở đầu đường phía trước.”
Nguyệt Thăng gượng cười nói: “Em nghe Đường Ngữ nói anh thuê nhà ở gần trường học, cùng nhau trở lại đi.”
“Buổi tối tôi đi làm.”
Nguyệt Thăng vẻ mặt hồ nghi, tâm trạng nghĩ: chẳng lẽ anh ta thực sự là trai bao?
Nguyên Khải lạnh lùng nói: “Tôi không phải.”
Nguyệt Thăng kinh hãi, hỏi Đường Ngữ: “Anh ấy biết thuật đọc tâm?”
Đường Ngữ cười khổ, “Là em nói ra, đồ ngốc.”
Hướng Hải úp úp mở mở chỉ chốc lát, ấp a ấp úng nói: “Bọn em... Không có cái kia, ý kia.” Nói nhìn lén Nguyên Khải, đã thấy trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhìn không ra tâm tình.
Taxi tới chỗ đầu đường, tài xế dừng xe, Nguyên Khải mở cửa đi ra ngoài, ngay cả tiếng tạm biệt cũng không nói.
Đường Ngữ liếc xéo Nguyệt Thăng, đang muốn nói gì đó, Nguyệt Thăng áy náy cong môi, giành trước nói: “Đừng mắng em, em biết sai rồi.”
Đường Ngữ dùng khửu tay chọc chọc Hướng Hải, “Không đuổi theo?”
Hướng Hải sửng sốt trong chớp mắt, hỏi lại: “Đuổi theo phải nói gì?”
Đường Ngữ cũng im lặng, không thể làm gì khác hơn là nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Ngày thứ hai Thành Thực cũng biết được sự tích anh dũng của Nguyên Khải, nhất thời đối với Nguyên Khải một phần kính nể chín phần hiếu kỳ lại không dám lắm miệng. Buổi trưa lúc kết thúc công việc, Hướng Hải nghẹn cả buổi sáng, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí nói: “Ừm, KAY, buổi trưa cùng đi ăn cơm đi?”
Nguyên Khải còn chưa trả lời, Thành Thực lên tiếng trước: “Phố sinh viên Nhật Bản bên kia có bao gian nhỏ cho cặp đôi...”
Hướng Hải ngạc nhiên, bao gian nhỏ cặp đôi? Thành Thực, cậu muốn chết sao? Ai với ai là một đôi?
Quả nhiên, Nguyên Khải thẳng thắn lưu loát nói: “Không đi.”
Thành Thực không chút nào nhụt chí, “Tiệm mì ba ngàn đậu phụ có phần ăn hạnh phúc.”
Hướng Hải hộc máu, hạnh... Hạnh phúc?
Nguyên Khải sắc mặt trầm xuống, Thành Thực còn đang miệng lưỡi liến thoắng, “Phố người Hàn có phần cơm trứng yêu thương, là hình trái tim nha...”
Đường Ngữ đẩy cửa ra vừa vặn bị sóng xung kích thuốc nổ đập vào mặt, vội vàng nhào tới bịt miệng Thành Thực cười làm lành nói: “Cái kia, Nguyên Khải, tùy tiện ăn ở tiệm mì phố đối diện đi, có phải không Hướng Hải?”
Hướng Hải gật đầu như giã tỏi.
Thành Thực rời trường trái lại bò lên xe Lương Đình Xuyên về nhà ăn, Điền Vạn Triết kia nguyên một buổi sáng không gặp hình bóng, Đường Ngữ và Hướng Hải Nguyên Khải đi ăn ở tiệm mì, mì vừa lên Đường Ngữ nhận điện thoại của Nguyệt Thăng liền nhảy nhảy nhót nhót chạy mất, chỉ còn lại Hướng Hải chân tay luống cuống đối diện với Nguyên Khải.
Hướng Hải ăn xong mì của mình, chẹp chẹp miệng, đem bát mì Đường Ngữ để lại cũng bưng tới ăn, Nguyên Khải cười, “Có ai nói với cậu tướng ăn của cậu rất ngốc không?”
Hướng Hải ngậm sợi mì, sững sờ nhìn chằm chằm Nguyên Khải, Nguyên Khải căm tức nói: “Nhìn cái gì vậy? Ăn mì của cậu đi.”
Hai người lại một trận trầm mặc, Nguyên Khải hỏi: “Cậu nghĩ tôi là bán thân?”
Hướng Hải liều mạng lắc đầu.
“Thế nhưng tôi cũng không phải công dân tốt tuân thủ pháp luật gì đó.” Nguyên Khải lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, mang theo giọng điệu khiêu khích nói: “Cậu muốn phấn K có thể tới tìm tôi...”
Hướng Hải vẻ mặt vô tri, hàm hậu cười, gật đầu, lại gật đầu, lên tiếng trả lời: “Được...”
Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, hỏi lại: “Được cái rắm! Cậu biết cái gì là phấn K không?”
Hướng Hải thu liễm dáng cười, chán nản: “Ưm, không biết.” Cậu còn muốn giả vờ biết đến, cư nhiên đã bị nhìn ra...
Nguyên Khải không nói gì: kẻ ngu này thật không phải ngu bình thường! Dừng một chút, không thể làm gì khác hơn nói: “Buổi tối tôi làm ở quán bar, nếu muốn cậu có thể tới chơi, tôi là tay bass trong một ban nhạc.”
Hướng Hải được sủng mà lo hai mắt tỏa sáng, gật đầu không ngừng.
Toàn bộ xe bus taxi nhà hàng các chỗ của thành phố đều nghe thấy một trận hoan hô hỗn loạn, Thành Thực: “A — loa — Hướng Hải, sau đó chúng ta có thể mở bài ca meo meo ~~~ ”
Đường Ngữ: “Ôi ôi ôi — loa ~~ miễn phí — ”
Vạn Triết: “Vận khí thật tốt ~~ a cạc cạc dát... Mau xem xem, sau đó đặt ở chỗ nào trong phòng vẽ?”
MC Radio, vội vàng cắt đứt bọn họ: “Xin bình tĩnh trước một chút, vấn đề là...”
Thành Thực: “Gì? Còn có vấn đề gì?”
Đường Ngữ: “Không có vấn đề a ~~ ”
Vạn Triết: “Di động của cậu có vấn đề gì sao?”
MC Radio, hít sâu một hơi, ảo não nói hết: “Hiện tại muốn hỏi các bạn một vấn đề, trả lời được mới có thể nhận thưởng, vấn đề là: Đường Thái Tông trong lịch sử tên là gì?”
Thành Thực, phát điên: “Năng đại tổng là cái gì? Em chỉ nghe qua cây lười ươi!”
Vạn Triết, hổn hển: “Thành Thực em câm miệng cho anh! Đó là một vị hoàng đế! Đường Thái Tông không phải kêu Đường Thái Tông sao?”
Đường Ngữ, tâm thần: “Thối lắm! Hẳn là kêu Chu Nguyên Chương! Cái gì? Không phải? Vậy kêu Hoàng Thái Cực? Ngô Tam Quế? Trịnh Bản Kiều? Lý Liên Anh? Vi Tiểu Bảo? Chung quy phải có một cái đúng chứ?”
MC Radio, bình tĩnh ấn chuyển máy: “Ừm, hiện tại chúng ta sẽ gọi cho người nghe may mắn tiếp theo...”
==============================
Thành Thực bị Lương Đình Xuyên xách về nhà, cong môi ủ rũ, Lương Đình Xuyên ở trong bếp bận rộn một hồi, có chút kinh ngạc phát hiện ngày hôm nay yêu nghiệt sao một chút âm hưởng cũng không có? Anh đi tới phòng khách nhìn một chút, thiếu chút nữa tức đến hộc máu, nải chuối tiêu trên bàn trà không thấy nữa, trong thùng rác đều là vỏ chuối. Lương Đình Xuyên bạo rống: “Trần Thành Thực! Có phải em không muốn sống nữa không? Cư nhiên bụng rỗng ăn chuối tiêu! Em có biết ăn chuối tiêu hại dạ dày thế nào không hả?”
Thành Thực lườm anh một cái, hậm hực không hé răng, trong miệng còn cắn chuối tiêu, Lương Đình Xuyên đoạt lấy. Thành Thực rốt cục nhịn không được, từ trên sô pha nhảy dựng reo lên: “Anh quản cái này rồi quản cái kia! Mẹ em còn không thích lo chuyện bao đồng như anh! Em thích ăn cái gì thì ăn cái đó, có chết hay không anh quản cái rắm! Cả ngày đều là canh đậu hũ cháo gà yến mạch bánh ga-tô không ngọt không mặn không cay, y như nước mũi em nhìn đã buồn nôn! Ông đây nhịn quá lâu rồi! Ông đây mặc kệ!”
Lương Đình Xuyên cứng lại, cả giận nói: “Em chê anh lo chuyện bao đồng? Em từ cái cửa này cút ra ngoài anh cái gì cũng không quản em! Quản em ăn cái gì rác rưởi dạ dày đau nhức đau chết cũng tốt, anh còn xen vào em tính anh không tự trọng!”
Thành Thực thẹn quá thành giận kêu gào: “Em cút! Dù sao cũng là ở nhờ chỗ anh anh thích kêu em cút lúc nào em liền cút lúc đó!”
Lương Đình Xuyên khóe mắt run rẩy, đang muốn nói gì đó, Thành Thực đã chạy ào vào phòng ngủ, ngay sau đó trong phòng ngủ một trận loảng xoảng, hẳn là trò đầu thằng nhóc kia ầm ĩ rời nhà trốn đi. Lương Đình Xuyên một người đầu hai người, con mẹ nó, ông đây làm bảo mẫu còn cùng em ăn mấy thứ kia chưa từng oán hận nửa câu, nhóc con này khen ngược, không phải không cho em ăn cá nhúng em liền bỏ nhà đi đấy chứ? Vậy đi đi! Đi xa vào! Ông đây còn đón em về sẽ không họ Lương nữa!
Trong phòng ngủ bỗng dưng an tĩnh, Lương Đình Xuyên buồn bực: thằng nhóc này lại làm trò gì đây? Đợi một hồi, vẫn không có một chút động tĩnh, Lương Đình Xuyên hoảng hốt, chạy vào phòng ngủ xem, tên kia quả nhiên ngồi xổm bên giường run run, Lương Đình Xuyên yêu thương muốn chết, ôm vào trong lòng lo lắng hỏi: “Lại đau? Đau lắm hả?”
Thành Thực ô ô khóc gật đầu, Lương Đình Xuyên dở khóc dở cười, đây không phải tự tìm hay sao? Trong lòng hùng hùng hổ hổ, ngoài miệng vẫn là nhẹ nhàng dỗ dành: “Ăn một chút gì đó là ổn thôi, anh xoa xoa cho em... Uống ít sữa trước nhé? Hay là ăn cháo? Còn đau? Thả lỏng một chút... Như vậy có tốt lên không?”
Thành Thực dựa ở trên người Lương Đình Xuyên, bi thương ảm đạm ấp úng: “Đau muốn chết...”
“Sớm chết sớm tốt!” -_-
Lương Đình Xuyên dùng canh thịt bò trộn với cháo đút cho Thành Thực, Thành Thực ăn mấy miếng, gối lên vai anh, mũi có điểm lên men, Lương Đình Xuyên lại đưa một muôi tới, Thành Thực ôm thắt lưng anh, nói thầm: “Không ăn nữa.”
Lương Đình Xuyên lập tức đem muôi đưa cho Đô Đô ngồi xổm một bên chảy nước miếng.
Thành Thực hô to: “Em ăn!”
Lương Đình Xuyên buồn cười, đem cả bát nhét vào trong lòng Thành Thực, “Tự ăn, anh đi sắc ít thuốc cho em.”
Thành Thực không chịu nhận, ôm anh không tha, nhỏ giọng nói: “Sau đó không nên nói cút, em nghe rất khó chịu.”
Lương Đình Xuyên nổi giận, oa đệt! Nói đến nói đi vẫn là anh sai? Nhóc con chết tiệt! Đang muốn phát tác, cúi đầu thấy dáng vẻ lắp bắp thương cảm của yêu nghiệt, lại nhẹ dạ. Anh hôn hôn gương mặt tái nhợt của yêu nghiệt, than nhẹ một tiếng, nhận mệnh đi, ai bảo mình lại thích con rùa cố tình gây sự không nói đạo lý lại điềm đạm đáng yêu này chứ.
Bốn người ngồi ở trong taxi, bầu không khí dị thường xấu hổ, ngay cả Nguyệt Thăng cũng không biết nên nói cái gì thì tốt, hồi lâu, Nguyên Khải nói với tài xế: “Phiền anh dừng một chút ở đầu đường phía trước.”
Nguyệt Thăng gượng cười nói: “Em nghe Đường Ngữ nói anh thuê nhà ở gần trường học, cùng nhau trở lại đi.”
“Buổi tối tôi đi làm.”
Nguyệt Thăng vẻ mặt hồ nghi, tâm trạng nghĩ: chẳng lẽ anh ta thực sự là trai bao?
Nguyên Khải lạnh lùng nói: “Tôi không phải.”
Nguyệt Thăng kinh hãi, hỏi Đường Ngữ: “Anh ấy biết thuật đọc tâm?”
Đường Ngữ cười khổ, “Là em nói ra, đồ ngốc.”
Hướng Hải úp úp mở mở chỉ chốc lát, ấp a ấp úng nói: “Bọn em... Không có cái kia, ý kia.” Nói nhìn lén Nguyên Khải, đã thấy trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhìn không ra tâm tình.
Taxi tới chỗ đầu đường, tài xế dừng xe, Nguyên Khải mở cửa đi ra ngoài, ngay cả tiếng tạm biệt cũng không nói.
Đường Ngữ liếc xéo Nguyệt Thăng, đang muốn nói gì đó, Nguyệt Thăng áy náy cong môi, giành trước nói: “Đừng mắng em, em biết sai rồi.”
Đường Ngữ dùng khửu tay chọc chọc Hướng Hải, “Không đuổi theo?”
Hướng Hải sửng sốt trong chớp mắt, hỏi lại: “Đuổi theo phải nói gì?”
Đường Ngữ cũng im lặng, không thể làm gì khác hơn là nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Ngày thứ hai Thành Thực cũng biết được sự tích anh dũng của Nguyên Khải, nhất thời đối với Nguyên Khải một phần kính nể chín phần hiếu kỳ lại không dám lắm miệng. Buổi trưa lúc kết thúc công việc, Hướng Hải nghẹn cả buổi sáng, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí nói: “Ừm, KAY, buổi trưa cùng đi ăn cơm đi?”
Nguyên Khải còn chưa trả lời, Thành Thực lên tiếng trước: “Phố sinh viên Nhật Bản bên kia có bao gian nhỏ cho cặp đôi...”
Hướng Hải ngạc nhiên, bao gian nhỏ cặp đôi? Thành Thực, cậu muốn chết sao? Ai với ai là một đôi?
Quả nhiên, Nguyên Khải thẳng thắn lưu loát nói: “Không đi.”
Thành Thực không chút nào nhụt chí, “Tiệm mì ba ngàn đậu phụ có phần ăn hạnh phúc.”
Hướng Hải hộc máu, hạnh... Hạnh phúc?
Nguyên Khải sắc mặt trầm xuống, Thành Thực còn đang miệng lưỡi liến thoắng, “Phố người Hàn có phần cơm trứng yêu thương, là hình trái tim nha...”
Đường Ngữ đẩy cửa ra vừa vặn bị sóng xung kích thuốc nổ đập vào mặt, vội vàng nhào tới bịt miệng Thành Thực cười làm lành nói: “Cái kia, Nguyên Khải, tùy tiện ăn ở tiệm mì phố đối diện đi, có phải không Hướng Hải?”
Hướng Hải gật đầu như giã tỏi.
Thành Thực rời trường trái lại bò lên xe Lương Đình Xuyên về nhà ăn, Điền Vạn Triết kia nguyên một buổi sáng không gặp hình bóng, Đường Ngữ và Hướng Hải Nguyên Khải đi ăn ở tiệm mì, mì vừa lên Đường Ngữ nhận điện thoại của Nguyệt Thăng liền nhảy nhảy nhót nhót chạy mất, chỉ còn lại Hướng Hải chân tay luống cuống đối diện với Nguyên Khải.
Hướng Hải ăn xong mì của mình, chẹp chẹp miệng, đem bát mì Đường Ngữ để lại cũng bưng tới ăn, Nguyên Khải cười, “Có ai nói với cậu tướng ăn của cậu rất ngốc không?”
Hướng Hải ngậm sợi mì, sững sờ nhìn chằm chằm Nguyên Khải, Nguyên Khải căm tức nói: “Nhìn cái gì vậy? Ăn mì của cậu đi.”
Hai người lại một trận trầm mặc, Nguyên Khải hỏi: “Cậu nghĩ tôi là bán thân?”
Hướng Hải liều mạng lắc đầu.
“Thế nhưng tôi cũng không phải công dân tốt tuân thủ pháp luật gì đó.” Nguyên Khải lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, mang theo giọng điệu khiêu khích nói: “Cậu muốn phấn K có thể tới tìm tôi...”
Hướng Hải vẻ mặt vô tri, hàm hậu cười, gật đầu, lại gật đầu, lên tiếng trả lời: “Được...”
Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, hỏi lại: “Được cái rắm! Cậu biết cái gì là phấn K không?”
Hướng Hải thu liễm dáng cười, chán nản: “Ưm, không biết.” Cậu còn muốn giả vờ biết đến, cư nhiên đã bị nhìn ra...
Nguyên Khải không nói gì: kẻ ngu này thật không phải ngu bình thường! Dừng một chút, không thể làm gì khác hơn nói: “Buổi tối tôi làm ở quán bar, nếu muốn cậu có thể tới chơi, tôi là tay bass trong một ban nhạc.”
Hướng Hải được sủng mà lo hai mắt tỏa sáng, gật đầu không ngừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook