Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh
Chương 20: Cuộc trò chuyện lúc 12 giờ

Sau khi Lăng Hằng nhận được tiền học bổng - khoản tiền ngoài ý muốn này, vẫn đang suy nghĩ nên nói cho Ngôn Chân Chân những chuyện gì. Không chút khoa trương mà nói, cả ngày hôm nay cậu vẫn đang suy nghĩ về điều này.

Khó khăn lắm mới hạ quyết tâm nhưng lại nghe thấy Trương Lạp nói: "Chân Chân nói sẽ tự đi về, không cần đợi nó."

Lăng Hằng: "..."

Mặc dù không phải bị cho leo cây nhưng vẫn có cảm giác như bị cho leo cây.

Tâm trạng cậu không tốt lắm.

Nhiễm Nhiễm đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hiếm khi chủ động lên tiếng: "Cô ấy sao rồi, có phải tâm trạng không tốt không?"

Lăng Hằng vô cùng nhạy bén: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Dường như có chút hiểu lầm." Nhiễm Nhiễm uyển chuyển nhắc tới chuyện chặn người ở lớp học: "Có mấy bạn học rất tò mò về cô ấy, nên hỏi vài câu, nhưng cô ấy có vẻ tức giận."

Vô duyên vô cớ cô tất nhiên sẽ không bắt chuyện với nam chính, để tránh rắc rối rối vào mình. Hôm nay ra tay tất nhiên là có mục đích của cô: Trong nguyên tác, chị em của Lý Trinh Lâm gây rắc rối cho Ngôn Chân Chân, bị cô ta ra vẻ đáng thương tiết lộ cho Lăng Hằng.

Vật hi sinh nữ phụ trước mặt nam chính giám đốc bá đạo thì có kết cục gì tốt đẹp? Tất nhiên là bị giáo huấn một trận, mất hết mặt mũi rồi.

Không chỉ như vậy, hành động của mấy cô ấy cũng bị tính trên người Lý Trinh Lâm, gián tiếp làm cho nữ phụ mỹ nữ giàu có chỉ đứng sau "Nhiễm Nhiễm" thua thảm bại.

Hiện tại, Nhiễm Nhiễm không hề có ý dây dưa với Lăng Hằng, lại muốn vào giới nữ phụ, nắm lấy tình bạn của những thiếu nữ quý tộc và nhân mạch, vì vậy muốn nhân cơ hội này giúp Lý Trinh Lâm nên rất cần chuyện này.

Cô muốn nắm lấy cơ hội lệch thời gian này.

Là một người ngoài cục, hơn nữa là người bàng quan vẫn luôn duy trì khoảng cách với nam nữ chính, lời nói của cô vô cùng đáng tin. Lúc này, cho Lăng Hằng một mũi tên dự phòng trước, đợi Ngôn Chân Chân cáo trạng thì độ đáng tin giảm xuống khá niều.

Nữ chính mất đi sự sủng ái không não của nam chính còn thực sự đấu được đoàn thiếu nữ quý tộc sao?

Quả nhiên, Lăng Hằng "ờ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thế thì đi thôi, kệ cô ấy."

Nhiễm Nhiễm âm thầm cong môi, nhắn tin cho Lý Trinh Lâm.

Qua một lúc sau, điện thoại rung lên, Lý Trinh Lâm trả lời: [Tôi biết rồi, cảm ơn chị Nhiễm: -) ]

Nhiễm Nhiễm trả lời một icon, cũng không nói nhiều. Muốn ở cùng với những cô gái này thì nhất định phải giữ vững tư thái, không thể quá mức cao lãnh mà không hòa nhập được, cũng không thể quá nhiệt tình làm người khác khinh thường, muốn đúng mực mới được.

May mà cô và Trương Khinh Tự cũng được tính là chị em họ hàng xa, quan hệ của Lý Trinh Lâm và Trương Khinh Tự lại không tệ, so với chuyện bên ông hiệu trưởng mà nói thì ở đây tiến triển vô cùng thuận lợi.

Ngôn Chân Chân không hề biết Nhiễm Nhiễm lại hố mình một lần.

Gần tới giờ ăn, lượng khách ở quán Hà Ký tăng lên, gần như là hết chỗ, bên ngoài còn có không ít người xếp hàng chờ. Bà chủ bận tới nỗi chân không chạm đất, căn bản không có thời gian nói chuyện.

Ngôn Chân Chân không đợi được cơ hội nói chuyện, đã chuẩn bị rời đi, ai ngờ lúc này bên ngoài có một người đi vào, vừa đặt cặp sách xuống vừa gọi bà chủ một tiếng "mẹ".

Đây là một người quen, gia sư của cô - Dương Hiểu Chi.

Dương Hiểu Chi cũng nhìn thấy cô, bước chân hơi dừng, vẻ mặt có chút lúng túng, dường như không ngờ sẽ gặp bạn học ở đây. Nhưng bốn mắt nhìn nhau lại giả vờ không nhìn thấy thì có chút quá đáng, chỉ đành cười cười.

"Thật trùng hợp." Ngôn Chân Chân chủ động chào hỏi: "Không ngờ sẽ gặp cậu ở đây."

Dương Hiểu Chi phản ứng nhanh nhẹn, lập tức điều chỉnh tâm trạng tốt: "Đây là nhà tôi mở."

"Bà chủ là mẹ cậu?" Ngôn Chân Chân bắt đầu lôi kéo làm quen: "Thế thì trùng hợp quá, dì nói dì và mẹ tôi là bạn cũ, còn cùng đến nước S nữa."

Dương Hiểu Chi sững người, nghi ngờ nói: "Mẹ cậu là.. dì Đinh sao?"

"Đúng vậy." Ngôn Chân Chân nhân cơ hội đặt bát đũa xuống, chỉ ra phía cửa: "Ra ngoài nói?"

Dương Hiểu Chi gật đầu.

Hai người đi ra ngoài cửa, đi tới bồn hoa bên đường ngồi xuống.

Ngôn Chân Chân đoán cậu không muốn bạn học biết hoàn cảnh gia đình mình, có ý tránh, trực tiếp nói thẳng: "Cậu biết mẹ tôi?"

"Biết chứ, dì Đinh thường tới tìm mẹ tôi trò chuyện." Dương Hiểu Chi cảm thấy kỳ lạ: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Mẹ tôi mất rồi, tôi muốn.. tìm người nói về chuyện của bà ấy." Ngôn Chân Chân nói nhẹ: "Bà ấy tới đây từ lúc tôi còn nhỏ, mỗi năm năm mới đều về nước, chúng tôi rất ít khi gặp nhau.

Lần này Dương Hiểu Chi rất đồng tình.

Cậu do dự một chút rồi nói:" Lúc mẹ tôi chưa ly hôn, bố tôi.. mẹ tôi không có bạn bè gì cả, sau này mở tiệm dì Đinh giúp đỡ không ít, tôi mới biết bà ấy và mẹ tôi là bạn cũ. "

Ngôn Chân Chân lập tức tự động não bổ ra lời cậu chưa nói hết.

Bà chủ chắc họ Hà, kết hôn rất sớm sinh con, nhưng ba Dương có vấn đề, ràng buộc vợ nhiều nên dần dần không liên hệ với bạn cũ nữa. Sau này, bà chủ Hà quyết định ly hôn, tự mở tiệm, mẹ cô chắc giúp không ít nên hai người mới trở nên thân thiết như cũ.

" Mỗi tháng mẹ tôi đều tới thăm dì sao? "Cô dường như rất tò tò, tùy ý hỏi:" Họ đều làm gì vậy? "

Dương Hiểu Chi cười cười:" Đại khái là lúc giảm giá cùng nhau đi mua đồ, thỉnh thoảng cũng đi thắp hương bái Phật. Tôi không rõ lắm, tiệm bận rộn, mẹ tôi đi ra ngoài cũng không nhiều. "

Nhất thời Ngôn Chân Chân lấy lại tinh thần:" Đi đâu bái vậy? "

Sắc mặt của Dương Hiểu Chi có chút mất tự nhiên:" Chắc là cái miếu nào đó. Cậu hỏi cái này làm gì? "

" Tôi muốn đốt cho mẹ tôi đèn chong. "Ngôn Chân Chân đã sớm chuẩn bị tốt lý do.

Dương Hiểu Chi không còn cách nào, chỉ đành nói rõ:" Dường như không phải chỗ chính quy, hừm, chắc cũng chỉ cầu tâm lý thoải mái. "

" Tôi cũng chỉ cầu lâm lý thoải mái. "Ngôn Chân Chân nói nhẹ:" Muốn làm chút điều gì đó. "

Nói tới mức này thì Dương Hiểu Chi cũng chỉ có thể đáp ứng, chạy đi hỏi bà chủ. Một lúc sau quay lại nói:" Mẹ tôi nói rồi, chỗ đó không có đèn chong, cô nên đổi chỗ đi. "

Ngôn Chân Chân không ngờ không hỏi được gì, sững người lại không nói gì.

Dương Hiểu Chi không khỏi nhớ tới một chuyện cũ: Lúc đầu gia đình gặp khó khăn, Đinh Tương tới thăm họ, trước lúc đi, âm thầm nhét một phong tiền dưới đệm.

Cậu nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ ghi nhớ phần ân tình này.

" Cậu về trước đi, có thời gian tôi sẽ hỏi mẹ tôi về chuyện của dì Đinh. "Cậu khuyên bảo:" Bây giờ không còn sớm rồi, cậu vẫn nên về nhà sớm đi. "

Ngôn Chân Chân cũng biết thái độ của bà chủ có vấn đề, không vội được liền đáp ứng:" Được, cảm ơn cậu. "

" Không cần, tiện tay mà thôi. "Dương Hiểu Chi chỉ đường cho cô tới trạm xe buýt, thấy cô lên xe mới quay về.

Trong tiệm, người đứng sau quầy đổi thành em gái thu ngân.

Cậu vào phòng, thấy mẹ đang ngồi nghỉ ngơi uống nước:" Mẹ. "

" Chân Chân đi rồi? "Bà chủ xoa góc trán:" Hai người biết nhau? "

" Bạn học ở Xuân Hòa, con dạy thêm cho cô ấy, không ngờ cô ấy là con gái của dì Đinh. "Dương Hiểu Chi đáp:" Một mình tới nước ngoài, cũng rất đáng thương. "

Bà chủ thở dài, lẩm bẩm nói:" Nó muốn hỏi chuyện của A Đinh cũng rất bình thường, nhưng mẹ sợ nó hỏi chuyện ba nó. "

Dương Hiểu Chi sững người:" Ba cô ấy làm sao? "

" Không có gì, chuyện của người lớn con đừng quản. "Bà chủ không chịu nói nhiều:" Mẹ có vài bức ảnh của A Đinh, con cầm đi cho cô ấy, lấy làm kỷ niệm cũng được. "

Sau khi Ngôn Chân Chân quay lại trung tâm thương mại thay lại quần áo cũ đồng hồ đã nhảy tới 20: 20.

Hiếm khi được đi ra ngoài một chuyến, cô không muốn đi về sớm quá, lại dựa theo hướng dẫn mua đồ của Lưu Du, tìm quán đồ ngọt gần đây khá nổi tiếng rồi mua 4 cái bánh doughnut làm bữa ăn đêm.

Lúc tới cầm ít quần áo nên cô lại mua thêm hai cái áo phông giảm giá.

Dây buộc tóc trong quán trang sức cũng rất đẹp.

Vì vậy chớp mắt đã tới 10 giờ đêm.

Điện thoại reo lên, số điện thoại rất lạ.

Ngôn Chân Chân nghe điện thoại:" A lô? "

" Trước 12 giờ mà cậu không quay về thì tôi thay đổi ý định không nói cho cậu nữa. "Giọng nói lạnh lùng của Lăng Hằng truyền tới, không đợi cô phản ứng đã cúp điện thoại.

Ngôn Chân Chân" xì "cười thành tiếng.

Nhìn xem người này, thật không muốn nói, tùy ý lừa cô là được, đằng này còn cố tình gọi điện thoại tới giục, rõ ràng là sợ cô về quá muộn.

Nhưng mà bây giờ cũng muộn rồi.

Ngôn Chân Chân tìm một chỗ dễ gọi xe, vẫy một chiếc xe taxi:" Số 88 đường Tân Hải có đi không? "

" Đường Tân Hải? "Tài xế nghĩ nghĩ:" Chỉ có thể tới cổng, bên trong không đi vào được. "

Ngôn Chân Chân không để ý:" Không sao, cứ đến cổng là được. "

Ngôn Chân Chân cho rằng cổng là cổng lớn của trang viên.

Nhưng mà, tài xế dừng xe dưới chân núi. Mặc dù trang viên Cúc Vạn Thọ cũng ở dưới chân núi, nhưng dưới chân núi này với dưới chân núi kia không giống nhau, còn cách nửa ngọn núi cơ.

" Không thể đi vào sao? "Ngôn Chân Chân ngơ ngác.

Tài xế nói:" Đây là đường tư nhân, không vào được. "

Ngôn Chân Chân:"? "

" Đường ở đây đều là đường của nhà có tiền, xe của chúng tôi không vào được. "Tài xế thấy cô là một cô gái xinh đẹp, nửa đêm tới khu nhà giàu như này, sớm đã não bổ ra câu chuyện:" Nếu như cháu tới tìm bạn thì gọi cậu ta ra đón cháu. "

Ngôn Chân Chân không còn cách nào, chỉ đành xuống xe.

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cô còn cho rằng chỗ này ít xe là vì vắng vẻ ít người thôi, không ngờ đường cũng là của tư nhân.

Cách trang viên còn tận năm sáu cây số nữa.

Ngôn Chân Chân vô cùng hối hận để xe trượt tự cân bằng tại trường, chỉ có thể nhấc hai chân, khó khăn đi vào bên trong.

Điện thoại rung tên, tin nhắn mới hiện lên: [Còn có 10 phút.]

Ngôn Chân Chân trực tiếp gọi lại, đối phương nghe điện thoại rất nhanh:" Cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không đổi ý. "

" Tôi đang ở trước nhà cậu. "Ngôn Chân Chân nói:" Đi bộ về ít nhất mất nửa tiếng, cậu nói trong điện thoại không được sao? "

Lăng Hằng vô ý thức nhìn về phía cửa.

" Cổng dưới chân núi. "Ngôn Chân Chân yếu ớt nói.

" Đợi chút. "Cậu cúp điện thoại.

Ngôn chân dừng chân, vẫn có chút không thể tin nổi.

Nhưng mà, không tới 10 phút, đèn xe sáng loáng từ xa chiếu tới, một chiếc xe xanh đậm im lặng dừng trước mặt cô.

" Lạch cạch ", cửa xe tự động mở ra.

Ngôn Chân Chân ngồi vào ghế phụ lái, tò mò hỏi:" Cậu có giấy phép lái xe chưa? "

" Ai sẽ đến nhà tôi kiểm tra giấy phép lái xe của tôi? "Lăng Hằng không biết nói gì chuyển tay lái:" Có người bình thường nhìn có vẻ thông minh nhưng toàn hỏi những câu hỏi ngốc nghếch. "

" Đây được coi là gì. "Ngôn Chân Chân vô cùng có tinh thần, bắt chước giọng điệu của cậu:" Có người bình thường nói rất gớm nhưng tại sao lại toàn làm chuyện tốt? "

Lăng Hằng:"... "

Ngôn Chân Chân:" Cảm ơn nhé. "

Cậu lại không nói gì, im lặng lái xe sang ngã rẽ.

Đây là con đường nhỏ đi ra phía sau níu, hai hàng cây bên đường giao nhau trên đường nhỏ, như những cánh tay gầy nhỏ của ác quỷ, không cẩn thận là bị kéo vào địa ngục.

Lăng Hằng lái xe tới lưng chừng núi, chọn một chỗ yên tĩnh dừng xe.

" Dì Tương tới nhà chúng tôi sắp được 20 năm rồi. "Cậu thản nhiên ngoài ý muốn:" Mẹ tôi nói bà ấy cẩn thận ổn trọng, lại không thích nói nhiều, nên giao tôi cho bà ấy chăm sóc. "

Ngôn Chân Chân yên lặng lắng nghe.

" Bà ấy đối xử với tôi rất tốt, nghe nói lúc nhỏ mỗi lần bà ấy xin phép về nước tôi đều ầm ĩ rất lâu. "Giọng nói Lăng Hằng càng ngày càng mềm xuống, khó giấu nổi tình cảm:" Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn coi dì Tương là người nhà, cho nên bà ấy đột nhiên mất tôi rất khó mà tiếp nhận. "

Nói tới đây, cậu hơi dừng lại rồi tiếp tục nói:" Mẹ tôi nói, ngày hôm đó mẹ tôi bảo dì Tương đưa cho bố tôi một thứ, không cẩn thận bị kéo vào việc cơ mật cửa Lăng thị, bị ngộ thương mà chết, vì không tiện nói ra bên ngoài nên mới nói là tai nạn xe. "

Ngôn Chân Chân không khỏi thất vọng:" Cậu muốn dùng đáp án như vậy qua loa với tôi? "

" Tôi không qua loa với cậu, lúc đầu tôi cũng cho rằng như vậy. Thứ hôm đó cậu cũng thấy rồi, nhà tôi có những bí mật không tiện nói với người ngoài. "Lăng Hằng giải thích:" Sau khi cậu nói với tôi về vấn đề camera tôi mới ý thức được chuyện này không đơn giản như vậy."

Ngôn Chân Chân hết giận, nhưng cũng ý thức được nếu như Đinh Tương thực sự dính dáng tới bí mật của nhà họ Lăng thì chỉ sợ Lăng Hằng cũng không tiết lộ thêm.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở nhè nhẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương