Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh
-
Chương 12: Học thêm thôi thiếu nữ - Cuộc sống trường học nhàm chán
Lăng Hằng không đáp ứng kế hoạch giúp đỡ lẫn nhau của Ngôn Chân Chân.
Ngôn Chân Chân cũng không để ý, cảm ơn sự giúp đỡ lần này của cậu, rồi tìm hướng dẫn viên du lịch người bản địa, nhờ anh ta giới thiệu gia sư cho.
Đối phương sau nghe thấy cô đang học ở Xuân Hòa liền vô cùng nhiệt tình: [Em họ tôi cũng đang học ở Xuân Hòa, hai người có thể hẹn nhau ở thư viện trường, vừa tiện vừa an toàn, cô thấy thế nào? ]
Ngôn Chân Chân đồng ý rồi.
Cô liên hệ gia sư của mình, hẹn gặp đối phương ở thư viện trường.
Điều hòa ở nơi công cộng luôn bật công suất lớn, Ngôn Chân Chân vừa vào đã hắt xì hơi, vội vào tìm giấy ăn trong cặp.
Trong lúc hỗn loạn, có người đưa cho cô một tờ giang: "Là Ngôn Chân Chân đúng không?"
"..."
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tinh thần phấn chấn: "Cậu là.."
"Dương Hiểu Chi." Cậu ta cười cười: "Đúng lúc tôi không có tiết, chúng ta nói về chuyện dạy thêm đi."
"Được."
Hai người tìm một góc vắng vẻ trong thư viện ngồi xuống.
Dương Hiểu Chi tự giới thiệu mình: "Tôi là người gốc Hoa, thế hệ ông cha tôi di dân qua đây, có thể tính là dân địa phương. Nhưng mà nhà tôi chỉ là gia đình bình thường, là được học bổng vào Xuân Hòa cho nên muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, cậu thì sao?"
"Người khác tài trợ cho tôi tới học." Ngôn Chân Chân nói rất đơn giản: "Tôi tới gấp quá, không kịp thích ứng chương trình dạy học toàn tiếng Anh, muốn học thêm."
Dương Hiểu Chi hỏi: "Cậu học năm mấy rồi?"
Ngôn Chân Chân đau đớn trả lời: "Năm cuối rồi."
Dương Hiểu Chi: "..."
Cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Rất can đảm, giờ cậu mà học thêm thì học mãi cũng không xong."
"Học đọc và viết trước." Ngôn Chân Chân nói: "Toán học và hóa học tiến độ chậm hơn so với trong nước, tôi có thể tự học."
Dương Hiểu Chi gật đầu: "Tôi dạy thêm tiểu học một tiếng 50 tệ, cậu thì đắt hơn chút, 80 tệ được không?"
Ngôn Chân Chân không phải chi tiền nên rất sảng khoái đáp ứng: "Được."
"Vậy thì tôi không có vấn đề gì, chỉ cần tôi có thời gian, lúc nào cũng được." Dương Hiểu Chi nhận công việc này: "Nếu như không có ý kiến thì tôi muốn cho cô làm một bài kiểm tra nhỏ, kiểm tra trình độ của cô."
Đằng nào hôm nay cũng không có tiết, Ngôn Chân Chân sảng khoái đáp ứng.
Dương Hiểu Chi mượn thiết bị của thư viện in một bài thi của năm nhất.
Ngôn Chân Chân vừa nhìn trong lòng liền lộp bộp.
Là loại đề hoàn toàn khác với đề đọc, điền vào chỗ trống, viết đoạn văn ở trong nước, lượng từ vựng cũng nhiều hơn, chúng kết hợp với nhau làm cô không nỡ nhìn.
Sắp mất mặt rồi.
Máu dồn lên mặt, tai nóng hết lên, đầu nặng không ngẩng lên nổi.
Ngôn Chân Chân cầm bút, trên đầu toát mồ hôi.
Cô quá căng thẳng nên không nhìn thấy bên ngoài thư viện cho người chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Lăng Hằng, đây không phải là học sinh nội trú của nhà cậu?" Trí nhớ của Phương Quân rất tốt, lúc đi qua vườn hoa nhỏ sau thư viện rất nhanh liền nhận ra bóng dáng ngồi trong cửa kính là ai, vui vẻ cười lên.
Lăng Hằng đã thay quần áo thể thao, nghe thấy thế liền liếc qua, nhất thời giật mình --- Thư viện mở điều hòa mà sao mặt cô ấy lại đỏ như vậy?
Phương Quân nói nhanh: "Ô, cậu thanh niên ngồi đối diện nhìn cũng không tệ lắm, được ba phần của tôi, yêu đương rồi sao?"
Lăng Hằng nhìn Dương Hiểu Chi, không có ấn tượng, không giống người trong giới của họ: "Liên quan gì tới cậu?"
"Tôi không phải là tò mò sao." Phương Quân không thèm để ý: "Lại có người không thích cậu ư."
Lăng Hằng rẽ vào con đường mòn, đi về phía tòa nhà tập luyện leo núi đá, tiện đáp: "Tôi cũng đâu được in trên tiền dollar, có gì kỳ lạ chứ."
"Cậu không được in trên tiền dollar mỹ, nhưng giá trị của cậu bằng nó." Phương Quân cười lớn.
Chủ yếu là cậu ta muốn trêu chọc Lăng Hằng, không để chuyện này ở trong lòng, nhưng lúc leo núi đá, Lăng Hằng lại không chuyên tâm như thường ngày, liên tục thất thần.
Phương Quân không nghĩ tới chuyện lúc nãy: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Bữa tiệc sinh nhật của Trương Khinh Tự cậu có đi không?"
"Ồ, không muốn đi." Lăng Hằng nói mơ hồ.
Phương Quân thả lỏng tay, trượt theo sợi dây xuống đất, khuyên cậu: "Nếu như cậu không có kiên nhẫn thì đi một chút rồi về, chứ không đi thì quá không nể mặt Trương Khinh Tự rồi, nói không chừng có người lại nói xấu cậu."
Lăng Hằng không phản bác.
Phương Quân biết có hi vọng liền tiếp tục: "Cả ngày chỉ biết rúc mình trong trang viên, ngoại trừ ngắm biển thì là ngắm hoa, lâu lâu đi ra ngoài thay đổi tâm trạng một chút đi, rất nhiều người muốn làm quen với cậu."
"Được thôi." Lăng Hằng đồng ý: "Trước 12 giờ tôi sẽ trở về."
Phương Quân vui vẻ: "Làm sao, qua 12 giờ đêm thì giày thủy tinh của cậu sẽ biến mất à?"
"Còn đáng sợ hơn cái này nhiều." Lăng Hằng không giải thích nhiều, tay chân đồng thời dùng sức, nhanh chóng leo tới đỉnh.
Mấy nữ sinh vây quanh đồng thời thở nhẹ ra như vừa trút hết gánh nặng.
Aizz, lo lắng sự an nguy của thiếu niên xinh đẹp, bản chất của con người, bản chất của con người mà.
* * *
Một bên khác, Nhiễm Nhiễm cầm được kịch bản của nữ phụ thề muốn thay đổi kết cục bi thảm, bắt đầu bước thứ hai của sự nghiệp thay đổi số phận.
BTW, bước đầu tiên là thay đổi thái độ của người nhà họ Lăng đối với cô, bây giờ đã đại công cáo thành.
Bước thứ hai là cướp quý nhân của nữ chính, biến thành người của mình.
Có lẽ có người cho rằng, làm như vậy là không phúc hậu, nhưng Nhiễm Nhiễm không hề có gánh nặng, chính do cái gọi là "trời cho không lấy, sẽ bị trời phạt", cơ duyên còn tốt hơn xổ số chưa có kết quả, vốn dĩ không phải là đồ vật thuộc vè ai.
Nữ chính dựa vào hào quang nữ chính, cô dựa vào biết trước, mọi người đều cần có cơ duyên, đương nhiên ai thắng thì thuộc về người đó.
Nhiễm Nhiễm dựa theo quỹ đạo của kịch bản, lại một lần nữa "tình cờ" gặp lại ông hiệu trưởng. Đối phương nhớ ra cô, chủ động chào hỏi: "Cô bé, chuyện hai hôm trước ông cảm ơn."
"Ông khách sáo quá." Nhiễm Nhiễm nở nụ cười mà trưởng bối yêu thích, tò mò hỏi: "Sao ông lại ở đây ngắm tượng tiếp, có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Ông hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn tượng đồng, giọng nói ý vị sâu xa: "Đây là tượng trưng của vũ trụ."
Tượng trưng của vũ trụ? Nhiễm Nhiễm lại tỉ mỉ xem xét tượng đồng.
Bề mặt tương đồng không hề nhẵn bóng mà được tạo thành từ vô số quả bóng giống nhau. Nhìn như là một khối liền nhau, nhưng dưới sự phản xạ của ánh sáng, các bề mặt khác nhau phản xạ ra ánh sáng khác nhau, lúc vừa mới nhìn thì giống như vô số quả bóng ánh sáng chồng lên nhau.
Ơ, hình như đúng là như vậy, nhưng mà cách nói "tượng trưng của vũ trụ" vẫn có chút miễn cưỡng.
Không đợi cô nói gì, ông hiệu trưởng lại nói một câu: "Cũng là tượng trưng của kiến thức."
Nhiễm Nhiễm: "..."
Tượng trưng của kiến thức không phải đều là sách sao? Một quả bóng được xem là cái gì?
Cô không tin, nhưng có ý định làm quen nên tiếp tục thuận theo lời ông mà nói: "Vũ trụ không có tận cùng, kiến thức cũng vô tận."
Ông hiệu trở không tỏ thái độ, nhưng dột nhiên nói một chuyện không liên quan chút nào: "Cháu rất giống một học sinh trước đây của tôi."
Nhiễm Nhiễm nhớ lại nhân vật của mình, ba cô và Lăng tiên sinh là bạn cũ, mẹ là một nhà nghệ thuật, hình như xuất thân không tệ liền nói: "Mẹ cháu đại khái cũng tốt nghiệp ở Xuân Hòa, bà ấy tên là Uông Ngải Lâm."
"Ngải Lâm, tôi nhớ cô bé ấy." Ông hiệu trưởng ngẫm nghĩ một lúc rồi vô cùng thâm ý nói: "Cháu nhìn không giống là con gái cô ấy."
Trong lòng Nhiễm Nhiễm giật mình.
Câu chuyện lấy Ngôn Chân Chân làm nhân vật chính, tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới cô ấy, "Nhiễm Nhiễm" chỉ xuất hiện lúc cần thúc đẩy kịch bản, xuất thân bối cảnh cũng chỉ có vài câu mà thôi, không hề cụ thể rõ ràng.
Bây giờ nghĩ lại, nhà họ Nhiễm có thể kết giao với nhà họ Lăng, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Nhất thời cô cảm thấy vô cùng hưng phấn, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngài biết mẹ cháu?"
"Ngải Lâm rất có thiên phú, luôn cảm nhận được những thứ mà người thường không cảm nhận được." Ông hiệu trưởng chậm rãi nói: "Đây là điều may mắn của cô ấy, cũng là điều bất hạnh của cô ấy."
Nhiễm Nhiễm có chút mơ hồ, là một nhà nghệ thuật, có thiên phú đương nhiên là may mắn, tại sao lại nói là không may mắn? Nhưng vấn đề này khó mà hỏi ra miệng, đằng nào cô cũng là con gái của Uông Ngải Lâm, hỏi người ngoài thì quá kỳ lạ rồi.
Trong lúc chần chừ, ông hiệu trưởng đã tự mình cắt đứt cuộc trò chuyện, nhấc chân chậm rãi rời khỏi.
Nhiễm Nhiễm cau mày. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt giữa ông hiệu trưởng và Ngôn Chân Chân trò chuyện rất vui, tại sao đến lượt cô thì chỉ nói vài câu kỳ lạ liền kết thúc rồi.
Là cô làm không tốt hay là trong thế giới này có sự thúc đẩy của kịch bản?
* * *
Ngôn Chân Chân cải thiện thời khóa biểu, lại giải quyết được chuyện gia sư, chuyện học tập cũng được coi như là ổn định rồi.
Một tuần sau đó, lúc cô không có tiết sẽ tìm Dương Hiểu Chi học thêm, thường xuyên qua lại làm hai người thân thuộc hơn.
Dương Hiểu Chi phổ cập cho cô về giới học sinh, nếu như phân chia khắc nghiệt thì một loại là dựa vào thành tích thi vào trường, đại đa số là học sinh xuất thân bình thường thậm chí là nghèo khó, bởi vì cạnh tranh học bổng nên họ không đoàn kết thành nhóm mà cạnh tranh khá là kịch liệt.
Một loại khác là con ông cháu cha, trong nhà làm quan, kinh doanh, làm ngôi sao, đều là những nhân vật trên đỉnh kim tự tháp, nhân vật đại biểu là Lăng Hằng, Phương Quân, Lý Trinh Lâm, Trương Khinh Tự..
Loại thứ ba là loại người ở giữa hai loại trên, trong nhà có chút tiền, làm kinh doanh nhỏ, bỏ khoản tiền lớn cho con cái vào trường trung học phổ thông quốc tế, một phần là muốn dát vàng, hi vọng con mình có thể thi được trường đại học nổi tiếng trên thế giới, một phần là muốn mở rộng nhân mạch.
Trong đây, ngoài trừ thiên tài thậm chí là người siêu việt, nếu không thành tích chỉ là một phần nhỏ, không vượt qua nổi sức nặng của tiền bạc và quyền thé.
Vì vậy, người bình thường tới Xuân Hòa học tập, sẽ sớm cảm nhận được sự tàn khốc của hiện thực.
Dương Hiểu Chi là một trong số đó.
Họ học thêm ở thư viện, nhưng có một đôi nam nữ nhìn trúng chỗ sát cửa sổ này, bắt bọn họ nhường chỗ. Ngôn Chân Chân không di chuyển, Dương Hiểu Chi lại cười cười, đứng dậy nhường chỗ, thái độ hòa nhã chuyển tới chỗ trong góc.
Đại khái nhìn ra Ngôn Chân Chân không tình nguyện, cậu ta giải thích: "Người đó và bạn gái đi cùng nhau nên chắc chắn muốn thể diện, từ chối sẽ rất rắc rối --- Chúng ta không nhất định phải nịnh nọt bọn họ, nhưng không thể đắc tội bọn họ."
Ngôn Chân Chân từ chối cho ý kiến.
Dương Hiểu Chi có chút ngại ngùng, có ai không muốn thể hiện năng lực trước mặt bạn nữ, nhượng bộ như vậy quả thật có chút hèn nhát. Nhưng cậu ta sẽ không vì mặt mũi mà tìm rắc rối cho mình, thuận lợi tốt nghiệp thi vào trường tốt mới là mục đích của cậu ta.
"Hay là hôm nay chúng ta tới đây thôi." Cậu ta tự cầu thang cho mình.
Ngôn Chân Chân cười lên: "Không sao, ở đây mát mẻ hơn." Cô thản nhiên mở sách ra: "Tôi chỉ là có chút không quen."
"Không giống với trong nước?" Dương Hiểu Chi tiếp tục nói.
"Đúng vậy, cảm giác rất kỳ lạ." Ngôn Chân Chân nhún vai: "Giống như mình là nhân vật phụ trong phim thần tượng."
Dương Hiểu Chi không nhịn được cười: "Có chút giống, đặc biệt là Lăng Hằng, cậu ấy rất giỏi, trong trường không có ai không phục cả."
Ngôn Chân Chân dạt dào hứng thú: "Tại sao?"
"Năng lực của cậu ấy đã vượt qua gia thế." Dương Hiểu Chi đáp: "Tính cách cũng tốt, chưa thấy cậu ấy ỷ thế hiếp người bao giờ, rất khiêm tốn."
Ngôn Chân Chân phụ họa: "Cũng rất đẹp trai."
"Cậu gặp qua cậu ấy?" Đột nhiên Dương Hiểu Chi cảm thấy vô cùng hiếm lạ. Ở Xuân Hòa, Lăng Hằng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nữ sinh muốn tình cờ gặp cậu ấy vô cùng nhiều, nhưng số người có thể chạm vào tay cậu ấy một bàn tay cũng có thể đếm hết.
"Gặp qua." Ngôn Chân Chân không muốn nói nhiều, chuyển chủ đề hỏi: "Gần tôi thường nghe nói sắp tới có sinh nhật của Khinh Tự gì gì đó, đó là cái gì, sao ai ai cũng nói thế?"
"Đó là sinh nhật của Trương Khinh Tự, lễ thành niên của nhóm người đó lúc nào cũng tổ chức rất long trọng, không chỉ mời bạn bè còn mời thêm cả bạn học." Dương Hiểu Chi chấm điểm bài văn Ngôn Chân Chân vừa làm xong, khoanh tròn màu đỏ lên đó: "Nếu như được mời thì có thể quen biết những nhân vật lớn nên mọi người rất quan tâm."
Ngôn Chân Chân hiểu rồi, lại nhịn không được nghĩ, Trương Khinh Tự này mặt mũi lớn ghê, còn gọi được cả Lăng Hằng đi.
Đúng vậy, cô đã phát hiện ra rồi, Lăng Hằng ở trong nhà quá lâu, người cùng tuổi đều muốn đi ra ngoài chơi, còn cậu ta thì đúng giờ về nhà.
Điều này không phù hợp với thân phận cậu ta chút nào, đại thiếu gia không phải nên đi quán bar đua xe tán gái sao?
Lăng Hằng ở nhà đánh tennis, bắn tên, rõ ràng là một người rất thích vận động, cũng không chìm đắm trong không gian hai chiều, cũng không có chướng ngại trong giao tiếp, cả ngày rúc trong nhà, quá kỳ lạ rồi.
Ngôn Chân Chân to gan đoán, điều kỳ lạ này có khả năng liên quan tới thứ xuất hiện tối hôm đó.
Tiệc sinh nhật Trương Thanh Tự cậu không có nhà.. Người giữ nhà đi rồi, yêu ma quỷ quái không phải sẽ đi ra thư giãn thư giãn sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Không thể ngờ nổi nữ phụ lại có tác dụng gây cười trong truyện _ (: з"∠) _
Được thôi, mặc dù ý định của tôi là thể hiện góc nhìn của cô ta và mở rộng manh mối 233
Dương Hiểu Chi là nam phụ, không có tuyến tình cảm với Chân Chân, Chân Chân của chúng ta chướng mắt người bình thường, chỉ nam chính xinh đẹp thiện lương mới có thể làm cho cô chú ý tới.. ()Bấm vào để xem thêm..
Ngôn Chân Chân cũng không để ý, cảm ơn sự giúp đỡ lần này của cậu, rồi tìm hướng dẫn viên du lịch người bản địa, nhờ anh ta giới thiệu gia sư cho.
Đối phương sau nghe thấy cô đang học ở Xuân Hòa liền vô cùng nhiệt tình: [Em họ tôi cũng đang học ở Xuân Hòa, hai người có thể hẹn nhau ở thư viện trường, vừa tiện vừa an toàn, cô thấy thế nào? ]
Ngôn Chân Chân đồng ý rồi.
Cô liên hệ gia sư của mình, hẹn gặp đối phương ở thư viện trường.
Điều hòa ở nơi công cộng luôn bật công suất lớn, Ngôn Chân Chân vừa vào đã hắt xì hơi, vội vào tìm giấy ăn trong cặp.
Trong lúc hỗn loạn, có người đưa cho cô một tờ giang: "Là Ngôn Chân Chân đúng không?"
"..."
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tinh thần phấn chấn: "Cậu là.."
"Dương Hiểu Chi." Cậu ta cười cười: "Đúng lúc tôi không có tiết, chúng ta nói về chuyện dạy thêm đi."
"Được."
Hai người tìm một góc vắng vẻ trong thư viện ngồi xuống.
Dương Hiểu Chi tự giới thiệu mình: "Tôi là người gốc Hoa, thế hệ ông cha tôi di dân qua đây, có thể tính là dân địa phương. Nhưng mà nhà tôi chỉ là gia đình bình thường, là được học bổng vào Xuân Hòa cho nên muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, cậu thì sao?"
"Người khác tài trợ cho tôi tới học." Ngôn Chân Chân nói rất đơn giản: "Tôi tới gấp quá, không kịp thích ứng chương trình dạy học toàn tiếng Anh, muốn học thêm."
Dương Hiểu Chi hỏi: "Cậu học năm mấy rồi?"
Ngôn Chân Chân đau đớn trả lời: "Năm cuối rồi."
Dương Hiểu Chi: "..."
Cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Rất can đảm, giờ cậu mà học thêm thì học mãi cũng không xong."
"Học đọc và viết trước." Ngôn Chân Chân nói: "Toán học và hóa học tiến độ chậm hơn so với trong nước, tôi có thể tự học."
Dương Hiểu Chi gật đầu: "Tôi dạy thêm tiểu học một tiếng 50 tệ, cậu thì đắt hơn chút, 80 tệ được không?"
Ngôn Chân Chân không phải chi tiền nên rất sảng khoái đáp ứng: "Được."
"Vậy thì tôi không có vấn đề gì, chỉ cần tôi có thời gian, lúc nào cũng được." Dương Hiểu Chi nhận công việc này: "Nếu như không có ý kiến thì tôi muốn cho cô làm một bài kiểm tra nhỏ, kiểm tra trình độ của cô."
Đằng nào hôm nay cũng không có tiết, Ngôn Chân Chân sảng khoái đáp ứng.
Dương Hiểu Chi mượn thiết bị của thư viện in một bài thi của năm nhất.
Ngôn Chân Chân vừa nhìn trong lòng liền lộp bộp.
Là loại đề hoàn toàn khác với đề đọc, điền vào chỗ trống, viết đoạn văn ở trong nước, lượng từ vựng cũng nhiều hơn, chúng kết hợp với nhau làm cô không nỡ nhìn.
Sắp mất mặt rồi.
Máu dồn lên mặt, tai nóng hết lên, đầu nặng không ngẩng lên nổi.
Ngôn Chân Chân cầm bút, trên đầu toát mồ hôi.
Cô quá căng thẳng nên không nhìn thấy bên ngoài thư viện cho người chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Lăng Hằng, đây không phải là học sinh nội trú của nhà cậu?" Trí nhớ của Phương Quân rất tốt, lúc đi qua vườn hoa nhỏ sau thư viện rất nhanh liền nhận ra bóng dáng ngồi trong cửa kính là ai, vui vẻ cười lên.
Lăng Hằng đã thay quần áo thể thao, nghe thấy thế liền liếc qua, nhất thời giật mình --- Thư viện mở điều hòa mà sao mặt cô ấy lại đỏ như vậy?
Phương Quân nói nhanh: "Ô, cậu thanh niên ngồi đối diện nhìn cũng không tệ lắm, được ba phần của tôi, yêu đương rồi sao?"
Lăng Hằng nhìn Dương Hiểu Chi, không có ấn tượng, không giống người trong giới của họ: "Liên quan gì tới cậu?"
"Tôi không phải là tò mò sao." Phương Quân không thèm để ý: "Lại có người không thích cậu ư."
Lăng Hằng rẽ vào con đường mòn, đi về phía tòa nhà tập luyện leo núi đá, tiện đáp: "Tôi cũng đâu được in trên tiền dollar, có gì kỳ lạ chứ."
"Cậu không được in trên tiền dollar mỹ, nhưng giá trị của cậu bằng nó." Phương Quân cười lớn.
Chủ yếu là cậu ta muốn trêu chọc Lăng Hằng, không để chuyện này ở trong lòng, nhưng lúc leo núi đá, Lăng Hằng lại không chuyên tâm như thường ngày, liên tục thất thần.
Phương Quân không nghĩ tới chuyện lúc nãy: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Bữa tiệc sinh nhật của Trương Khinh Tự cậu có đi không?"
"Ồ, không muốn đi." Lăng Hằng nói mơ hồ.
Phương Quân thả lỏng tay, trượt theo sợi dây xuống đất, khuyên cậu: "Nếu như cậu không có kiên nhẫn thì đi một chút rồi về, chứ không đi thì quá không nể mặt Trương Khinh Tự rồi, nói không chừng có người lại nói xấu cậu."
Lăng Hằng không phản bác.
Phương Quân biết có hi vọng liền tiếp tục: "Cả ngày chỉ biết rúc mình trong trang viên, ngoại trừ ngắm biển thì là ngắm hoa, lâu lâu đi ra ngoài thay đổi tâm trạng một chút đi, rất nhiều người muốn làm quen với cậu."
"Được thôi." Lăng Hằng đồng ý: "Trước 12 giờ tôi sẽ trở về."
Phương Quân vui vẻ: "Làm sao, qua 12 giờ đêm thì giày thủy tinh của cậu sẽ biến mất à?"
"Còn đáng sợ hơn cái này nhiều." Lăng Hằng không giải thích nhiều, tay chân đồng thời dùng sức, nhanh chóng leo tới đỉnh.
Mấy nữ sinh vây quanh đồng thời thở nhẹ ra như vừa trút hết gánh nặng.
Aizz, lo lắng sự an nguy của thiếu niên xinh đẹp, bản chất của con người, bản chất của con người mà.
* * *
Một bên khác, Nhiễm Nhiễm cầm được kịch bản của nữ phụ thề muốn thay đổi kết cục bi thảm, bắt đầu bước thứ hai của sự nghiệp thay đổi số phận.
BTW, bước đầu tiên là thay đổi thái độ của người nhà họ Lăng đối với cô, bây giờ đã đại công cáo thành.
Bước thứ hai là cướp quý nhân của nữ chính, biến thành người của mình.
Có lẽ có người cho rằng, làm như vậy là không phúc hậu, nhưng Nhiễm Nhiễm không hề có gánh nặng, chính do cái gọi là "trời cho không lấy, sẽ bị trời phạt", cơ duyên còn tốt hơn xổ số chưa có kết quả, vốn dĩ không phải là đồ vật thuộc vè ai.
Nữ chính dựa vào hào quang nữ chính, cô dựa vào biết trước, mọi người đều cần có cơ duyên, đương nhiên ai thắng thì thuộc về người đó.
Nhiễm Nhiễm dựa theo quỹ đạo của kịch bản, lại một lần nữa "tình cờ" gặp lại ông hiệu trưởng. Đối phương nhớ ra cô, chủ động chào hỏi: "Cô bé, chuyện hai hôm trước ông cảm ơn."
"Ông khách sáo quá." Nhiễm Nhiễm nở nụ cười mà trưởng bối yêu thích, tò mò hỏi: "Sao ông lại ở đây ngắm tượng tiếp, có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Ông hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn tượng đồng, giọng nói ý vị sâu xa: "Đây là tượng trưng của vũ trụ."
Tượng trưng của vũ trụ? Nhiễm Nhiễm lại tỉ mỉ xem xét tượng đồng.
Bề mặt tương đồng không hề nhẵn bóng mà được tạo thành từ vô số quả bóng giống nhau. Nhìn như là một khối liền nhau, nhưng dưới sự phản xạ của ánh sáng, các bề mặt khác nhau phản xạ ra ánh sáng khác nhau, lúc vừa mới nhìn thì giống như vô số quả bóng ánh sáng chồng lên nhau.
Ơ, hình như đúng là như vậy, nhưng mà cách nói "tượng trưng của vũ trụ" vẫn có chút miễn cưỡng.
Không đợi cô nói gì, ông hiệu trưởng lại nói một câu: "Cũng là tượng trưng của kiến thức."
Nhiễm Nhiễm: "..."
Tượng trưng của kiến thức không phải đều là sách sao? Một quả bóng được xem là cái gì?
Cô không tin, nhưng có ý định làm quen nên tiếp tục thuận theo lời ông mà nói: "Vũ trụ không có tận cùng, kiến thức cũng vô tận."
Ông hiệu trở không tỏ thái độ, nhưng dột nhiên nói một chuyện không liên quan chút nào: "Cháu rất giống một học sinh trước đây của tôi."
Nhiễm Nhiễm nhớ lại nhân vật của mình, ba cô và Lăng tiên sinh là bạn cũ, mẹ là một nhà nghệ thuật, hình như xuất thân không tệ liền nói: "Mẹ cháu đại khái cũng tốt nghiệp ở Xuân Hòa, bà ấy tên là Uông Ngải Lâm."
"Ngải Lâm, tôi nhớ cô bé ấy." Ông hiệu trưởng ngẫm nghĩ một lúc rồi vô cùng thâm ý nói: "Cháu nhìn không giống là con gái cô ấy."
Trong lòng Nhiễm Nhiễm giật mình.
Câu chuyện lấy Ngôn Chân Chân làm nhân vật chính, tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới cô ấy, "Nhiễm Nhiễm" chỉ xuất hiện lúc cần thúc đẩy kịch bản, xuất thân bối cảnh cũng chỉ có vài câu mà thôi, không hề cụ thể rõ ràng.
Bây giờ nghĩ lại, nhà họ Nhiễm có thể kết giao với nhà họ Lăng, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Nhất thời cô cảm thấy vô cùng hưng phấn, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngài biết mẹ cháu?"
"Ngải Lâm rất có thiên phú, luôn cảm nhận được những thứ mà người thường không cảm nhận được." Ông hiệu trưởng chậm rãi nói: "Đây là điều may mắn của cô ấy, cũng là điều bất hạnh của cô ấy."
Nhiễm Nhiễm có chút mơ hồ, là một nhà nghệ thuật, có thiên phú đương nhiên là may mắn, tại sao lại nói là không may mắn? Nhưng vấn đề này khó mà hỏi ra miệng, đằng nào cô cũng là con gái của Uông Ngải Lâm, hỏi người ngoài thì quá kỳ lạ rồi.
Trong lúc chần chừ, ông hiệu trưởng đã tự mình cắt đứt cuộc trò chuyện, nhấc chân chậm rãi rời khỏi.
Nhiễm Nhiễm cau mày. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt giữa ông hiệu trưởng và Ngôn Chân Chân trò chuyện rất vui, tại sao đến lượt cô thì chỉ nói vài câu kỳ lạ liền kết thúc rồi.
Là cô làm không tốt hay là trong thế giới này có sự thúc đẩy của kịch bản?
* * *
Ngôn Chân Chân cải thiện thời khóa biểu, lại giải quyết được chuyện gia sư, chuyện học tập cũng được coi như là ổn định rồi.
Một tuần sau đó, lúc cô không có tiết sẽ tìm Dương Hiểu Chi học thêm, thường xuyên qua lại làm hai người thân thuộc hơn.
Dương Hiểu Chi phổ cập cho cô về giới học sinh, nếu như phân chia khắc nghiệt thì một loại là dựa vào thành tích thi vào trường, đại đa số là học sinh xuất thân bình thường thậm chí là nghèo khó, bởi vì cạnh tranh học bổng nên họ không đoàn kết thành nhóm mà cạnh tranh khá là kịch liệt.
Một loại khác là con ông cháu cha, trong nhà làm quan, kinh doanh, làm ngôi sao, đều là những nhân vật trên đỉnh kim tự tháp, nhân vật đại biểu là Lăng Hằng, Phương Quân, Lý Trinh Lâm, Trương Khinh Tự..
Loại thứ ba là loại người ở giữa hai loại trên, trong nhà có chút tiền, làm kinh doanh nhỏ, bỏ khoản tiền lớn cho con cái vào trường trung học phổ thông quốc tế, một phần là muốn dát vàng, hi vọng con mình có thể thi được trường đại học nổi tiếng trên thế giới, một phần là muốn mở rộng nhân mạch.
Trong đây, ngoài trừ thiên tài thậm chí là người siêu việt, nếu không thành tích chỉ là một phần nhỏ, không vượt qua nổi sức nặng của tiền bạc và quyền thé.
Vì vậy, người bình thường tới Xuân Hòa học tập, sẽ sớm cảm nhận được sự tàn khốc của hiện thực.
Dương Hiểu Chi là một trong số đó.
Họ học thêm ở thư viện, nhưng có một đôi nam nữ nhìn trúng chỗ sát cửa sổ này, bắt bọn họ nhường chỗ. Ngôn Chân Chân không di chuyển, Dương Hiểu Chi lại cười cười, đứng dậy nhường chỗ, thái độ hòa nhã chuyển tới chỗ trong góc.
Đại khái nhìn ra Ngôn Chân Chân không tình nguyện, cậu ta giải thích: "Người đó và bạn gái đi cùng nhau nên chắc chắn muốn thể diện, từ chối sẽ rất rắc rối --- Chúng ta không nhất định phải nịnh nọt bọn họ, nhưng không thể đắc tội bọn họ."
Ngôn Chân Chân từ chối cho ý kiến.
Dương Hiểu Chi có chút ngại ngùng, có ai không muốn thể hiện năng lực trước mặt bạn nữ, nhượng bộ như vậy quả thật có chút hèn nhát. Nhưng cậu ta sẽ không vì mặt mũi mà tìm rắc rối cho mình, thuận lợi tốt nghiệp thi vào trường tốt mới là mục đích của cậu ta.
"Hay là hôm nay chúng ta tới đây thôi." Cậu ta tự cầu thang cho mình.
Ngôn Chân Chân cười lên: "Không sao, ở đây mát mẻ hơn." Cô thản nhiên mở sách ra: "Tôi chỉ là có chút không quen."
"Không giống với trong nước?" Dương Hiểu Chi tiếp tục nói.
"Đúng vậy, cảm giác rất kỳ lạ." Ngôn Chân Chân nhún vai: "Giống như mình là nhân vật phụ trong phim thần tượng."
Dương Hiểu Chi không nhịn được cười: "Có chút giống, đặc biệt là Lăng Hằng, cậu ấy rất giỏi, trong trường không có ai không phục cả."
Ngôn Chân Chân dạt dào hứng thú: "Tại sao?"
"Năng lực của cậu ấy đã vượt qua gia thế." Dương Hiểu Chi đáp: "Tính cách cũng tốt, chưa thấy cậu ấy ỷ thế hiếp người bao giờ, rất khiêm tốn."
Ngôn Chân Chân phụ họa: "Cũng rất đẹp trai."
"Cậu gặp qua cậu ấy?" Đột nhiên Dương Hiểu Chi cảm thấy vô cùng hiếm lạ. Ở Xuân Hòa, Lăng Hằng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nữ sinh muốn tình cờ gặp cậu ấy vô cùng nhiều, nhưng số người có thể chạm vào tay cậu ấy một bàn tay cũng có thể đếm hết.
"Gặp qua." Ngôn Chân Chân không muốn nói nhiều, chuyển chủ đề hỏi: "Gần tôi thường nghe nói sắp tới có sinh nhật của Khinh Tự gì gì đó, đó là cái gì, sao ai ai cũng nói thế?"
"Đó là sinh nhật của Trương Khinh Tự, lễ thành niên của nhóm người đó lúc nào cũng tổ chức rất long trọng, không chỉ mời bạn bè còn mời thêm cả bạn học." Dương Hiểu Chi chấm điểm bài văn Ngôn Chân Chân vừa làm xong, khoanh tròn màu đỏ lên đó: "Nếu như được mời thì có thể quen biết những nhân vật lớn nên mọi người rất quan tâm."
Ngôn Chân Chân hiểu rồi, lại nhịn không được nghĩ, Trương Khinh Tự này mặt mũi lớn ghê, còn gọi được cả Lăng Hằng đi.
Đúng vậy, cô đã phát hiện ra rồi, Lăng Hằng ở trong nhà quá lâu, người cùng tuổi đều muốn đi ra ngoài chơi, còn cậu ta thì đúng giờ về nhà.
Điều này không phù hợp với thân phận cậu ta chút nào, đại thiếu gia không phải nên đi quán bar đua xe tán gái sao?
Lăng Hằng ở nhà đánh tennis, bắn tên, rõ ràng là một người rất thích vận động, cũng không chìm đắm trong không gian hai chiều, cũng không có chướng ngại trong giao tiếp, cả ngày rúc trong nhà, quá kỳ lạ rồi.
Ngôn Chân Chân to gan đoán, điều kỳ lạ này có khả năng liên quan tới thứ xuất hiện tối hôm đó.
Tiệc sinh nhật Trương Thanh Tự cậu không có nhà.. Người giữ nhà đi rồi, yêu ma quỷ quái không phải sẽ đi ra thư giãn thư giãn sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Không thể ngờ nổi nữ phụ lại có tác dụng gây cười trong truyện _ (: з"∠) _
Được thôi, mặc dù ý định của tôi là thể hiện góc nhìn của cô ta và mở rộng manh mối 233
Dương Hiểu Chi là nam phụ, không có tuyến tình cảm với Chân Chân, Chân Chân của chúng ta chướng mắt người bình thường, chỉ nam chính xinh đẹp thiện lương mới có thể làm cho cô chú ý tới.. ()Bấm vào để xem thêm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook